Chỉ có mỗi hai cậu cảnh sát kia bảo vệ thì không đủ, người có thể thật sự đối phó với tổ chức Hoa Bách Hợp chính là Thẩm Hổ đã truy tìm và điều tra tổ chức đó mấy năm nay.
Thẩm Quyền rất tự tin vào năng lực của mình, nhưng có tự tin đến đâu thì hắn cũng sẽ không lấy tính mạng của Lương Chấp ra để đặt cược, tổ chức Hoa Bách Hợp nhất định sẽ ra tay, đến lúc đó, nếu có tình huống bất ngờ phát sinh, hắn hy vọng Thẩm Hổ có thể bảo vệ được Lương Chấp.
Chỉ cần Lương Chấp bình an vô sự, hắn sẽ giao tổ chức Hoa Bách Hợp cho Thẩm Hổ, chứ không phải đưa cho cảnh sát.
Thẩm Hổ lại làm hắn thất vọng đến cực điểm.
“Ba có thể cam đoan với con, Lương Chấp sẽ không chết.” Thẩm Hổ biết bản thân đang làm cái gì, bởi vì sự ngu xuẩn của ông mà Thẩm Quyền phải trải qua thời thơ ấu trong bệnh viện, cả thân thể lẫn tinh thần đều phải chịu đau khổ.
Không phải là ông không nghĩ tới chuyện bù đắp, nhưng mà ngoại trừ bắt tội phạm, ông không biết làm gì nữa.
Ông biết rõ quan hệ giữa Thẩm Quyền và Lương Chấp, nhưng ngay giây phút Lương Chấp chạy theo đưa bé trai kia, ông nhận ra đây là cơ hội để tìm được nội bộ của tổ chức Hoa Bách Hợp.
Với bọn chúng, Lương Chấp không giống với những nạn nhân bị giết trước đó, bọn chúng nhất định sẽ không giết cậu một cách qua loa.
Bắt giữ Hồ Bình Phàm, phá tan tổ chức Hoa Bách Hợp, đây là chấp niệm đến tận bây giờ của Thẩm Hổ, vì thế ông đã trả giá rất nhiều, không còn đường lùi nữa.
Ông cũng không muốn quay đầu lại.
Thẩm Quyền đứng ở cửa sân, lúc này, một chiếc xe dừng trước mặt hắn, hắn cúp điện thoại, lạnh lùng nói: “Bọn chúng sẽ làm cho em ấy sống không bằng chết.”
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Thẩm Hổ ngồi trong xe, nói: “Lên xe.”
……
Lương Chấp từ từ mở mắt, trước mắt tối đen, thỉnh thoảng có ánh sáng xanh phát ra lập lòe.
Đầu cậu vẫn còn choáng, cậu chầm chậm quay đầu, nơi phát ra ánh sáng màu xanh là một chiếc TV đang chiếu phim.
Có một người ngồi trên sô-pha, đưa lưng về phía cậu, lúc này, xung quanh cậu chỉ có tiếng đối thoại từ loa TV, hình như là cảnh máu chó nam nữ chính đứng trong mưa gào thét cãi nhau.
Nam: “Đúng, em tuyệt tình em độc ác em cố tình gây sự!”
Nữ: “Vậy thì anh chắc sẽ không tuyệt tình!? Không độc ác!? Không cố tình gây sự!?”
Nam: “Anh tuyệt tình chỗ nào!? Độc ác chỗ nào!? Cố tình gây sự chỗ nào!?”
Nữ: “Trông anh như thế thì làm sao lại không tuyệt tình!? Làm sao lại không độc ác!? Làm sao lại không cố tình gây sự!?”
……
Lương Chấp cứ thế bị đoạn đối thoại nói như lĩu lưỡi này làm thanh tỉnh, cậu rùng mình một cái, lúc này cậu mới phát hiện mình bị trói trên ghế, cả tay lẫn chân bị quấn mấy vòng băng keo.
Miệng cậu không bị dán băng dính, nhưng đã xem qua vô số truyện, cậu biết rõ lúc này tuyệt đối không thể hét cầu cứu, cũng không thể mở miệng mắng chửi hung thủ.
Cậu giữ im lặng, quay đầu quan sát xung quanh, nhưng mà tối quá, cậu cũng không có cách nào đoán ra đây là đâu, trong không khí còn ngửi thấy mùi rỉ sắt.
Lúc đó, cậu theo đứa bé kia vào WC, quả nhiên bên trong có sát thủ mai phục.
Một tên thì còn được, hai tên thì Lương Chấp có thể miễn cưỡng đối phó nếu cậu cầm theo cây lau nhà.
Nhưng mà…… một hai ba, bốn năm sáu…… có tám tên lận!
Khi đó, Lương Chấp nhìn thấy tám gã đàn ông vạm vỡ cao lớn, chen chúc trong một nhà vệ sinh nhỏ hẹp, cậu ngoại trừ chửi mả cha nhà nó thì còn biết nói gì nữa, cậu cũng không phải Hoàng Phi Hồng (*)
(*) Hoàng Phi Hồng là một võ sư, nhà cách mạng người Trung Quốc, và là nhân vật trong nhiều bộ phim mang tên ông.
Cậu đành thử thương lượng với đối phương, đổi bản thân lấy mạng sống của cậu bé.
Điều kiện này của cậu không xuất phát từ lòng tốt bụng, mà cậu chỉ muốn kéo dài thời gian, chờ cảnh sát bảo vệ mình đến cứu viện.
Ai ngờ chờ hoài không thấy người tới, mà mấy tên đàn ông kia lại bất ngờ đồng ý với yêu cầu của Lương Chấp, thật sự để cậu bé kia chạy thoát.
Hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi hôn mê là đứa bé bước ra khỏi WC với vẻ mặt vô tri.
Cả hệ thống cũng nhịn không được, khen một câu: “Cậu rốt cuộc cũng có cơ hội nói lời thoại của nam chính.”
Lương Chấp: “Tình huống thế này thì tao còn nói được gì, trốn cũng không trốn được, bọn chúng ngay từ đầu đã nhắm vào tao.”
Để cho cậu bé chạy thoát dễ dàng như vậy, quả nhiên đây là bẫy, nhưng mà may là không hẹo luôn tại chỗ, điều này chứng tỏ vật hy sinh nhà cậu vẫn còn hữu ích cho nội dung truyện.
Xung quanh đột nhiên tối xuống, TV bị tắt.
Một xíu yên tĩnh trôi qua, có giọng nói vang lên: “Sao rồi?”
Đèn được bật lên, ánh sáng chói lóa làm Lương Chấp phải nheo mắt lại, đợi đến lúc mắt cậu điều tiết để quen với ánh sáng, cậu kinh ngạc phát hiện ra đây là một phòng khách được trang trí xa hoa, trên mặt đất được trải thảm lông rất dày màu đỏ thẫm, trước mặt là một cái bàn dài, ngồi đầy người.
Lương Chấp nhận ra người nói chuyện: “Đăng Nhất, tại sao mày lại làm như vậy?”
Cái ghế chuyển động, khuôn mặt mỉm cười của Ôn Đăng Nhất xuất hiện trước mắt cậu, trông hắn như người chủ nhà mời khách đến chơi, hắn nhã nhặn nói: “Ý mày là chuyện kia à?”
Lương Chấp nhẹ nhàng thở ra, Ôn Đăng Nhất đồng ý nói chuyện, vậy là cậu kéo được thêm thời gian chờ cứu viện tới, cậu nói: “Cậu bé bị mày giết kia, mày làm thế nào mà đứa bé đó có thể đi thẳng tới WC mà không làm người khác biết?”
So với đám đàn ông có ánh mắt độc ác ngồi ở trên bàn, Ôn Đăng Nhất trông như kẻ lạc loài, thế mà chỉ có hắn là có thể bắt đám đàn ông kia ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
“Thằng bé đó là đặc biệt……” Ôn Đăng Nhất dừng lại một chút, hắn giơ tay trái lên, để lộ một vết sẹo trong lòng bàn tay, “Mạng của nó thuộc về tao, nên giờ tao lấy lại thôi.”
Lương Chấp nhận ra, Ôn Đăng Nhất chính là một trong những nhân vật phản diện cậu từng đọc qua, và những đoạn văn lóe lên lúc trước cũng là chỉ ôn Đăng Nhất.
Ôn Đăng Nhất dùng vết thương trên tay làm cậu bé nhận ra hắn, khó trách cảnh sát không tìm được dấu hiệu bị giết, là bởi vì cậu bé đó thật sự tự sát, trả lại mạng cho Ôn Đăng Nhất.
Ôn Đăng Nhất nhìn chăm chú Lương Chấp, nói: “Mới đầu, tao không rõ tại sao mày lại đặc biệt, nhưng giờ thì tao đã biết.”
Lương Chấp: “Tao chỉ là người bình thường, ngoại trừ đẹp trai thì không có ưu điểm gì.”
“Người thường mà có thể trở thành mục tiêu đầu bảng của website giết người?” Ôn Đăng Nhất hỏi.
“Cái gì?” Lương Chấp nghi hoặc.
Ôn Đăng Nhất quan sát biểu cảm của Lương Chấp, xác định cậu thật sự không biết chuyện này, hắn đột nhiên cười to.
“Hay…… Hay lắm.” Ôn Đăng Nhất ngoắc ngoắc ngón tay, ra lệnh: “Cho nó xem.”
Có người nhanh chóng cầm laptop đưa tới trước mặt Lương Chấp, trên màn hình là một website có thiết kế lạ mắt, nhưng thu hút sự chú ý của cậu nhất chính là mục tiêu đầu bảng, là tên của cậu.
Phía dưới còn có số người thi hành và số lần thất bại, đấy đúng là số lần cậu gặp phải ám sát.
Lương Chấp tựa như hóa đá, mãi vẫn không nhúc nhích.
Ôn Đăng Nhất nói: “Nhân tiện nhắc tới, Thẩm Quyền cũng là một trong những kẻ thi hành có báo danh đi giết mày đấy.”
Người ngoài nhìn bộ dáng Lương Chấp, tưởng cậu bị đả kích, nhưng thật ra, câu chuyện cậu đang nói với hệ thống ở trong đầu lại không phải chuyện đấy.
Lương Chấp: “Website giết người, thì ra là thế, chẳng lẽ lúc trước, Hồ Bình Phàm và Vương Thư đều cho rằng Thẩm Quyền muốn giết tao! Với lại hóa ra tạo lại nổi tiếng trong giới sát thủ như vậy!”
Hệ thống: “…… Sao nghe có vẻ phấn khích thế.”
Lương Chấp: “Khụ, bình thường mà, dù sao thì thiết lập này thường thấy trên nhân vật chính, cho nên tao cảm thấy mình cũng hơi bị lợi hại đó, Thẩm Quyền không giết tao, chứng tỏ tao đã cảm hóa được ảnh.”
Lương Chấp hỏi Ôn Đăng Nhất: “Mày cũng là một trong những người thi hành sao?”
Ôn Đăng Nhất còn chưa kịp trả lời, một gã đàn ông đã đập bàn cái ầm, nói: “Đm! Cái thứ website vớ vẩn đó làm sao so được với bọn tao?”
À, ra là hai tổ chức. Lương Chấp đã hiểu.
Ôn Đăng Nhất liếc qua gã đàn ông, đối phương lập tức cúi đầu.
Ôn Đăng Nhất nhạy bén nhận ra Lương Chấp không có bao nhiêu đau khổ: “Mày cũng ghê gớm thật, có thể tha thứ cho kẻ muốn giết mày như Thẩm Quyền.”
Lương Chấp thật sự rất khó khiêm tốn khi nói chuyện với Ôn Đăng Nhất: “Đấy là yêu, mày biết cái gì.”
“Ừ, tao không hiểu.” Ôn Đăng Nhất thừa nhận vô cùng thản nhiên, “Tình cảm của mày với Thẩm Quyền là yêu, nhưng còn phía Thẩm Quyền đối với mày thì sao?”
Lương Chấp mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, cậu vô thức cử động cổ tay, nhưng mà băng keo quấn chặt quá.
“Cho dù mất đi ngũ giác, chỉ cần trong lòng có hy vọng là có thể may mắn sống tiếp, đây là quan điểm của mày, đúng không?” Theo lời Ôn Đăng Nhất nói, mấy gã đàn ông ngồi ở bàn bắt đầu đứng dậy, đi về phía Lương Chấp.
“Tao rất chờ mong được nhìn thấy mày trở nên giống bọn nó, rồi sống một cuộc sống cho ra người để tao xem.”
Lương Chấp giãy dụa nhưng vô ích, cậu trơ mắt nhìn gã đàn ông lấy kim tiêm, tiêm chất lỏng vào tay cậu, toàn thân cậu nhanh chóng mất hết sức lực, nếu không phải đang bị trói trên ghế, chắc là cậu đã xụi lơ, té xuống sàn.
Khi cậu mất khả năng phản kháng, băng keo trói tay chân cậu được cắt ra, có người khiêng cậu, đem đến trước một cây thập tự.
Sau đó, cậu bị trói lên cây thập tự, Lương Chấp nhịn không được, mở miệng: “Bắt chước chúa Jesus à?”
“Đối với bọn nó, mày không phải là vị chúa cứu vớt chúng sao?” Ôn Đăng Nhất đưa tay ngăn lại một gã đàn ông đang định cầm dao cắt mí mắt của Lương Chấp, giọng của hắn quá mức dịu dàng: “Con mắt để đến cuối cùng, phế tay chân của nó trước đi.”
Lương Chấp bây giờ thật sự tuyệt vọng rồi, con mẹ nó, vận mệnh của pháo hôi là không bao giờ đợi được cứu viện tới, chỉ sợ Thẩm Quyền tìm tới nơi, cậu nếu không chết thì chắc cũng bay nửa cái mạng rồi.
Lúc này, có thể xin giúp đỡ chỉ có hệ thống, cậu hét điên cuồng: “Hệ thống! Bố ơi!”
Hệ thống: “Cậu có gọi các cụ cũng vô ích thôi, đơn xin thân thể của tôi còn chưa được duyệt đây này.”
Con dao lóe lên ánh sáng lạnh kinh người, có mệnh lệnh, mấy gã đàn ông phân chia nhau, mỗi người đứng một bên tay chân của Lương Chấp, trong mắt bọn chúng chỉ có điên cuồng và hưng phấn.
Lưỡi dao sắc lẻm dễ dàng để lại những vết thương sâu hoắm trên cổ tay và cổ chân, máu chảy ra không ngừng, nhỏ tí tách xuống tấm thảm đỏ sẫm.
Mấy gã đàn ông tưởng Lương Chấp đau đến bất tỉnh, một gã nâng cằm Lương Chấp lên, gã phát hiện đối phương hóa ra vẫn đang thanh tỉnh, đôi mắt phản chiếu ánh đèn, sáng một cách khác thường.
“Tại sao mày không kêu?” Mấy gã khác ngừng động tác lại, tiếng k3u rên của con mồi chính là khích lệ lớn nhất cho tên thợ săn.
Lương Chấp nhắm mắt, lười đáp lại, hệ thống từ sớm đã cho cậu bàn tay vàng “không cảm thấy đau đớn”, nhưng nói thật là tình huống trước mắt vẫn không được lạc quan lắm.
Lương Chấp giống như con cá mặn, cậu giờ có dốc cạn tế bào não cũng không thể nghĩ ra được cách nào để phản kích trong tình huống thế này, cậu nói: “Quả nhiên cái giấc mơ hồi đó chính là điềm báo trước, hầy, hệ thống à, may mà có mày, cho dù tao bị mù, điếc, câm thì cũng sẽ không đến nỗi cô đơn lắm.”
Lời này là lời thật lòng của Lương Chấp, hệ thống vừa nghe thì kinh ngạc, chỉ cần kí chủ không chết, nó vẫn phải kí sinh, nó thỉnh thoảng nói chuyện với Lương Chấp mà đã muốn chết máy thường xuyên, nếu mỗi ngày phải nói chuyện thì sẽ thế nào?
Hơn nữa chỉ số tình cảm của Thẩm Quyền với Lương Chấp cao như vậy, nếu tên này gặp chuyện xui xẻo, sợ là cốt truyện không sửa đúng được nữa.
Lúc này, Lương Chấp cảm giác có một lượng lớn chữ viết truyền vào đầu cậu, cậu nghe thấy hệ thống nói: “Chỉ một lần này thôi.”