Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu - Chương 57: Nghịch tử?!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu


Chương 57: Nghịch tử?!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

-Cậu uống tí nước đi

– Cậu uống tí nước đi.

Tiểu Khuê đưa cho Anh Ngọc cốc nước ấm. Trong phòng lúc này không những có hai người họ mà còn có cả Lam Trạch và Vũ Hiên. Vừa nghe tin cô nhập viện thì Tiểu Khuê đã hối thúc Lam Trạch đến ngay bệnh viện. Dăng Lãng thì vừa khai trương shop hoa còn rất bận bịu nên sẽ đến sau. Biết chuyện này cũng có liên quan đến Trương Dĩnh khiến cô ấy không khỏi tức giận. Từ đầu đến cuối Anh Ngọc đã làm gì sai chứ? Hạo Lê Đan cũng thật là một gã hèn! Hùa theo Trương Dĩnh mà bắt nạt, bỏ rơi Anh Ngọc thế này đây.

– Không sao rồi, cậu và đứa nhỏ bình an như vậy là quá tốt.

– Uhm, chỉ cần con của mình được an toàn thôi.- Anh Ngọc mỉm cười, bàn tay ấm áp chạm nhẹ phần bụng đã khá to lớn.

– Dăng Lãng rất lo lắng cho cậu. Nghe cậu như vậy em ấy đòi đến ngay nhưng mình đã nói mọi chuyện vẫn ổn nên cũng an tâm phần nào. Sau khi dọn dẹp shop hoa thì em ấy sẽ đến ngay đó.

– Haiz, mình đã làm mọi người lo lắng rồi.

Lam Trạch cùng Giang Vũ Hiên ngồi trên bộ sofa trong phòng. Ban đầu Vũ Hiên yêu cầu phòng dịch vụ nhưng Anh Ngọc lại được đưa đến khu Vip. Tiền phòng, tiền thuốc đều được thanh toán đầy đủ cả. Bác sĩ và y tá cũng thường xuyên ra vào kiểm tra tình hình. Với đãi ngộ thế này thì liếc mắt sơ thôi cũng đủ biết ai đã lo liệu

Nhưng người đàn ông đó vẫn quan tâm, cất công lo lắng như vậy thì tại sao không đến thăm cô dù chỉ một lần? Dường như anh cảm nhận được tình cảm mà Hạo Lê Đan vẫn dành cho Anh Ngọc, suy cho cùng vì một lí do nào đó lại khiến họ chia tay.

*Cốc, cốc*

Cánh cửa vẫn mở, một người phụ nữ đứng đó nở một nụ cười và nhìn Anh Ngọc với ánh mắt triều mến. Lúc này tất cả mọi người đều dễ dàng nhận ra cảm xúc của Anh Ngọc. Trông thấy bà, cô vui mừng vội bước xuống giường. Tuy không phải ruột rà, máu mủ nhưng bà lại yêu thương cô một cách vô điều kiện. Đối với cô, bà chính là người mẹ thứ hai và chẳng thể nào thay thế được.

– Mẹ!

– Ngồi yên đó, ngồi yên đó.

Lâm Phi Sương đi nhanh vào rồi cùng Tiểu Khuê dìu Anh Ngọc. Lam Trạch và Tiểu Khuê thay nhau chào hỏi. Tuy nhiên chỉ có Vũ Hiên là mông lung, ánh mắt trầm ngâm nhìn ngắm bà không chớp. Người phụ nữ này và cha anh đúng thật chỉ là bạn bè bình thường thôi chứ?

– Vũ Hiên!

Giật mình một cái, anh hoàn hồn đứng dậy rồi đưa mắt nhìn cô.

– Ơ hả? Anh nghe đây!

– Đây là mẹ của Lê Đan đó anh.

– À, con chào dì.- Không khỏi luống cuống, anh cúi người.

– Chào con!

Lâm Phi Sương gật đầu và mỉm cười. Anh giống Giang Chấn Nam đến độ thoạt nhìn lập tức khiến bà xao động. Dẫu biết rằng mọi chuyện đã trôi vào dĩ vãng, cả hai đều đã có gia đình đầm ấm nhưng mỗi khi nhắc lại là khiến lồng ngực của bà thắt chặt. Đã từng trải qua cảm giác này nên bà rất hiểu hoàn cảnh của Lê Đan và Anh Ngọc bấy giờ phải khổ sở biết bao nhiêu. Vẫn được nhìn thấy họ, vẫn một lòng yêu thương họ nhưng lại không thể danh chính ngôn thuận để bao bọc chở che.

– Mẹ có căn dặn nhà bếp nấu cho con một ít canh để tẩm bổ.- Lấy ra một ngăn thức ăn, bà để lên bàn rồi lại chỉ tay vào túi đồ.- Con xem, ở đây có khăn choàng, áo ấm, tất và găng tay. Có thêm cả mũ nữa. Trời bây giờ khá lạnh rồi, con phải giữ ấm thật tốt cho cơ thể. Ăn uống cũng điều độ vào.

– Mẹ! Bao nhiêu đây là quá nhiều rồi đó. Ở nhà con cũng còn rất nhiều.

– Bao nhiêu mới gọi là đủ chứ con?- Bà mỉm cười, tay nhẹ vuốt lên mái tóc suông mượt.- Mẹ xin lỗi, con và cháu nội đã phải chịu cực khổ. Mẹ cũng không muốn hai đứa phải thành ra như thế này. Mong con sẽ hiểu được tất cả những gì Lê Đan làm cũng chỉ vì hai mẹ con mà thôi.

– Không sao đâu mẹ.- Cô khịt mũi rồi bật cười một cái.- Con tự lo cho mình được mà. Chuyện gì biết thì cũng đã biết, thôi thì chuyện thành thế nào thì mình chịu như vậy thôi.

Chỉ mỉm cười một cái, bà quay sang nhìn Tiểu Khuê với đôi mắt khá phức tạp. Nắm lấy bàn tay của cô ấy, bà thì thầm.

– Nhờ con để tâm Anh Ngọc giúp bác. Con bé này không để ý là sẽ nhịn ăn nhịn uống. Bây giờ đang có thai mà cứ như vậy thì dau nhỏ biết làm sao.

– Con sẽ chăm sóc Anh Ngọc mà, bác yên tâm.

Tiểu Khuê gật nhẹ đầu. Quả thật Anh Ngọc rất tốt số khi có mẹ chồng thương con dâu như vậy. Nhưng cuối cùng thì đâu cũng vào đấy. Người luôn thương yêu cô sẽ không còn một liên hệ nào mật thiết cả.

Lam Trạch và Vũ Hiên chỉ biết im lặng và nhìn nhau. Vũ Hiên cong một bên môi, cho hai tay vào túi với những suy ngẫm của chính mình. Quả thật người mẹ chồng này rất yêu thương cô nhưng anh “chồng” kia lại không thấy tăm hơi đâu cả. Nhìn nhau một cái thì khó khăn lắm sao? Hay là bận lo lễ cưới đến nỗi mẹ con cô ấy cũng không là gì? Không đến thăm Anh Ngọc anh cũng không trách nhưng còn đứa bé thì sao? Không phải là máu mủ nhà họ Hạo ư? Đúng là loại người vô trách nhiệm. Biết rằng Anh Ngọc sẽ đau khổ nhưng rời xa anh ta theo anh thấy là con đường đúng đắn nhất bây giờ.

– Con không sao đâu mà. Đứa nhỏ sau này cũng phải thật khoẻ mạnh nữa.- Siết chặt tay bà, Anh Ngọc cười hì.

– Ngốc quá đi!- Lâm Phi Sương cốc yêu cô một cái.- Mẹ gọi người rồi. Chốc nữa sẽ giao sữa đến đây. Khi nào con uống hết chỗ đó thì cứ gọi cho mẹ.

– Mẹ chiều quá con sẽ hư hỏng, ỷ lại đó.

– Thì sao nào? Mẹ dư sức chu cấp cho con và đứa nhỏ. Không cần phải đi làm, nuôi bảo bảo tốt là được.

*Bộp*

Đặt tệp tài liệu lên bàn, Hạo Chính Quốc đan tay vào nhau, người cũng ung dung tựa vào sau ghế bành. Đẩy nó lại trước người phụ nữ đối diện, ông cong một bên môi.

– Đây là số liệu mới của dự án. Trương lão phu nhân cứ thong thả xem qua.

Lâm Thu Hoa cầm lấy sấp tài liệu. Lật ra xem qua loa vài trang, ánh mắt đặc biệt chú ý đến con số lợi nhuận của Trương Thị. Gật gù vài cái có lẽ hài lòng, bà cất nó vào giỏ xách rồi nhướng mày.

– Được rồi! Bên kiểm tra và giám sát thi công sẽ để cho Hạo Thị. Trương Thị tôi sẽ cung cấp đầy đủ vật tư.

– Hợp tác vui vẻ!

Hạo Chính Quốc đứng dậy, chìa tay ra trước mặt. Lâm Thu Hoa vươn tay bắt tay ông, gương mặt của người phụ nữ từng trải bỗng chốc đanh thép hơn bao giờ hết.

– Thông gia, hợp tác vui vẻ.

*Cốc, cốc*

– Thưa Hạo Tổng, có Hạo thiếu gia đến tìm ngài.

Bên ngoài có tiếng của thư ký vọng vào. Đưa tay chỉnh lại cravat, ông cất giọng.

– Vào đi!

*Cạch*

Cánh cửa mở ra, Lê Đan vừa bước vào thì nó liền đóng sầm lại. Trông thấy Lâm Thu Hoa, anh khẽ cúi đầu chào.

– Bà nội!

– Uhm!- Nhàn nhã đến bên cạnh, bà đưa tay vỗ vai anh hai cái.- Vài ngày nữa là đi chụp ảnh cưới, Trương Dĩnh rất mong con đấy.

Nói rồi Lâm Thu Hoa chậc lưỡi đi ra ngoài để Lê Đan đứng đó như một pho tượng hoá đá. Tiếng chậc lưỡi từ bà cứ như là sự cười nhạo dành cho anh vậy. Chưa bao giờ Lê Đan cảm thấy mình vô dụng như lúc này. Chỉ biết im lặng chịu đựng sự sắp đặt. Chỉ biết im lặng nhìn vợ con mình dần dà trở thành gia đình với một người khác.

*Bộp*

Một tệp tài liệu khác được quăng xuống bàn nhưng lúc này lại từ vị trí của Lê Đan. Chống hai tay lên mặt bàn, đôi mắt sâu thẳm không đáy ngước nhìn người đàn ông ấy.

– Thông tin dự án D đều nằm trong này. Tôi cũng đã ủy thác lại tất cả cho Hạo Thị.

Cầm lấy tệp tài liệu, Hạo Chính Quốc xem qua rồi gật gù. Đẩy gọng kính, ông nhếch một bên môi.

– Ban đầu giao ra thì có phải yên bình không chứ? Làm tốt lắm con trai, người thừa kế của cha ít ra cũng phải biết một ít phép tắc.

– Đừng dùng từ ngữ phụ tử với tôi. Với ai thì nó rất thiêng liêng còn với tôi…- Anh liếm nhẹ môi, cười khẩy một cái.- Nó thật là gớm ghiếc.

– Lại nữa! Có người cha nào lại không biết suy nghĩ cho con mình chứ? Sau này nắm được Trương Thị, con quay lại cảm ơn cha còn không hết.

Bước ra khỏi bàn làm việc, Hạo Chính Quốc đến gần rồi khoác tay ôm lấy bả vai anh. Bản tính không giống nhưng ngoại hình Lê Đan giống ông ấy như hai giọt nước. Từ gương mặt cho đến vóc dáng và cả phong thái uy quyền của một người lãnh đạo.

Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Gạt tay ông ra, anh gằng từng chữ rõ đay nghiến.

– Ông mà yêu thương tôi thì không đến cảnh tôi mất vợ, Hạo Gia mất luôn cả đứa cháu. Huh…

– Con nghĩ sao cũng được!- Cho hai tay vào túi, ông thả người ngồi xuống sofa.- Cha chẳng hiểu sao một người vừa có tài vừa có trí lại chọn một đứa xuất thân chẳng ra gì. Về nuôi nó à? Tại sao không tìm cách để mở rộng cơ ngơi trở thành một vị vua thực thụ? Thương trường là chiến trường. Đừng bao giờ ôm ấp suy nghĩ rằng trong tay mình nắm chắc tất cả. Hôm nay cha không làm con tỉnh ngộ thì trước sau gì đối thủ cạnh tranh cũng sẽ cho con một bài học mà thôi.

*Bộp, bộp, bộp*

Từng tiếng vỗ tay kèm theo những tiếng cười như ai oán. Lê Đan chợt nghiêm mặt, hai mắt cũng trừng to. Cả cuộc đời này dù có vinh hoa phú quý ra sao hay bần hèn cỡ nào thì anh vẫn sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian đầy căm phẫn này. Những gì hôm nay anh gánh chắc chắn sau này sẽ trả lại cho từng người một. Không những cho bản thân mình mà còn cho vợ và đứa con đã tuyệt nhiên mất cha khi vẫn chưa nhìn thấy ánh mặt trời.

Chỉ thẳng ngón trỏ vào ông, anh quả quyết.

– Hạo Chính Quốc, tôi và ông bây giờ mãi mãi cũng không đội trời chung.

-Cậu uống tí nước đi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN