Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu - Chương 9: Tiểu yêu tinh! Không cần gấp gáp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
347


Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu


Chương 9: Tiểu yêu tinh! Không cần gấp gáp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc xe của Dăng Lãng dừng trước cổng ngôi biệt thự của Lê Đan. Nhìn sự hoành tráng trước mắt mà cậu không khỏi trầm trồ. Quay sang nhìn Anh Ngọc, cậu ngạc nhiên đến mồm cứ há hốc, không thể khép lại.

– Chị Anh Ngọc, thật sự là chị đang ở đây sao?

– À, phải đó.- Anh Ngọc cười trừ.- Đây là nhà người quen, chị chỉ ở tạm mà thôi.

– Ngôi nhà đẹp quá! Mà chị phải ở đây luôn à?- Dăng Lãng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

– Không phải vậy, chị chỉ ở một thời gian thôi.

Anh Ngọc vội xua tay từ chối. Đúng là cô chỉ ở đây một thời gian. Rồi cũng sẽ đến lúc Lê Đan đồng ý buông tha cho sinh mạng nhỏ bé này. Không chừng sau này bản thân còn bị anh ta đuổi đi cũng nên. Tốt nhất nên giữ khoảng cách, đến khi đó thì sẽ không có gì rắc rối cả.

– Mà thôi, em về đây. Chị phải ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe đó.

– Uhm, cảm ơn em.

Anh Ngọc gật đầu rồi nhìn theo bóng dáng của Dăng Lãng cho đến khi cậu đã chạy khuất. Thở dài một cái, cô quay người vào trong. Phải rồi, cả hai cũng chỉ ràng buộc bởi hợp đồng. Sớm muộn gì giữa hai người cũng sẽ kết thúc sớm thôi. Không chừng ngày mai anh ta cưới vợ rồi tống cô ra đường ngay cũng nên.

Nhìn xung quanh sân vườn một cái, cảm thấy khác lạ nên Anh Ngọc đã đi một vòng tìm kiếm. Đúng là kì quặc, chiếc xe của cô đâu mất tăm luôn rồi? Chậc lưỡi một cái, Anh Ngọc đi vào tìm quản gia Hương. Nhìn vào bếp, trông thấy bà ấy đang nói chuyện với một vài người hầu thì cô liền đi đến.

– Quản gia à, dì thấy chiếc xe của tôi ở đâu không?

– Xe của cô sao?- Bà đẩy gọng kính lên.- Thiếu gia đã cho người mang đi lúc chiều rồi. Cậu ấy cũng căn dặn khi nào cô về thì đến thư phòng gặp cậu ấy.

– Được rồi, cảm ơn dì.

Anh Ngọc gật đầu rồi nhanh chân đi đến thư phòng tìm Lê Đan. “Tên khốn kiếp” này không biết sẽ định làm gì nữa đây. Bây giờ sao thứ gì liên quan đến cô đều bị anh ta quản thúc hết vậy? Đúng là không thể chịu đựng nổi. Lúc nào cũng thế, ức hiếp cô là niềm vui của anh ta hay sao?

*Cốc, cốc*

– Hạo Lê Đan, anh mở cửa ra.

Anh Ngọc không dằn được tức giận

Vừa gõ cửa hai cái thì đã đập cửa liên hồi. Đúng là đây là nhà của anh ta nhưng xe đó là của cô. Muốn vứt đi thì cũng nên nói với cô một tiếng chứ. Anh chỉ cần nói không thích thì cô sẽ gửi nó nơi khác. Đồ vật đối với cô ý nghĩa như vậy, anh ta nói bỏ là bỏ sao? Hạo Lê Đan đúng là tên khốn kiếp mà.

– Hạo Lê Đan! Anh mở cửa cho tôi!

*Cạch*

Cánh cửa bật mở, phía sau đó là người đàn ông với đôi mắt sâu thẳm, không thấy đáy. Từ trước đến bây giờ ngôi biệt thự này đặc biệt yên tĩnh vậy mà bây giờ vì cô gái ấy lại trở nên rộn ràng. Hai mày nhíu chặt vào nhau, anh nghiến răng, bàn tay to lớn cũng nhanh chóng tóm gọn, bóp lấy hai bên má của Anh Ngọc. Cả việc gọi thẳng họ tên của anh. Cô đang nghĩ mình là ai? Mặc cho cô ra sức phản kháng, bàn tay to lớn của anh vẫn cứ siết lực mạnh.

– Hoàng Anh Ngọc, có lẽ cô vẫn chưa học được thứ gì mới tại đây?

– Anh…buông ra! Khốn kiếp!

Đôi tay nhỏ bé của Anh Ngọc siết lấy cổ tay anh. Hai má cũng chịu lực mà đã đỏ ửng lên từ bao giờ. Tuy nhiên từ trong đáy mắt lại rất cương quyết. Cô hoàng toàn không phục.

– Cô nhỏ hơn tôi 7 tuổi. Còn xấc xược thì đừng trách tôi nặng tay.

Buông Anh Ngọc ra, anh chỉ liếc mắt một cái rồi quay lưng đi vào bên trong. Cắn chặt môi dưới, trong lòng ôm đầy uất hận. Hay tay siết thành nắm đấm, cô bước vào trong theo anh. Lê Đan không nói không rằng, lấy điếu thuốc rồi ngậm vào miệng. Lặng lẽ mở bật lửa, tiếng “cạch” phát ra rõ mồn một càng minh chứng cho sự tĩnh lặng đầy đáng sợ của căn phòng.

Nhìn anh với đôi mắt đầy rẫy sự chán ghét, cô không khóc nhưng khoé mắt lại rưng rưng.

– Hạo Lê Đan, anh thật sự là đang muốn gì vậy?

– Đầu tiên, tôi cấm cô đọc rõ họ tên của tôi một lần nữa.

Tựa người vào bàn làm việc phía đối diện cô, anh nhả một làn khói trắng. Ánh mắt chỉ ngắm nhìn điếu thuốc trong tay, không hề dừng lại trên người Anh Ngọc một giây nào.

– Thứ hai, Hạo Gia không thiếu xe. Tôi càng không muốn vật không có giá trị tồn tại ở đây. Cô có thể đi loại nào tùy ý, nơi đây đều có đủ hoặc cũng có thể đi bộ. Ngoài quần áo thì tuyệt đối những thứ khác đều không được mang vào nơi này.

– Không có giá trị?- Anh Ngọc nhếch môi, cười khẩy một cái.- Thứ không có giá trị đối với anh, nó đã theo tôi suốt 5 năm. Thứ không có giá trị đối với anh nhưng nó là thứ đắc nhất mà tôi có được. Và thứ không có giá trị đối với anh, nó chính là món quà ý nghĩa khi tôi vừa đặt được chân vào đại học. Anh không có quyền chạm vào nó. Dù nó có cũ nát ra sao thì anh vẫn không có quyền!

– Đúng, tôi không có quyền. Nhưng đây là nhà tôi, không thích thì tôi vứt.- Lại rít một hơi, anh nhàn nhạt trả lời.

– Được, anh làm ơn hãy vứt tôi theo nó đi. Đến xó xỉnh nào cũng được, miễn là không còn nhìn thấy một tên tự mãn như anh.- Nước mắt tuôn thành dòng, Anh Ngọc uất ức mà nấc nghẹn.

– Như đã nói, cô cứ làm ồn thế này thì đừng trách tôi. Phiền phức!

Dụi tắt điếu thuốc trong tay, Lê Đan vòng tay trước ngực rồi nhìn cô với ánh mắt đầy thách thức. Hoàng Anh Ngọc này rất cứng đầu. Nếu không cứng rắn thì sẽ bị đè đầu cưỡi cổ như chơi. Sống ở nhà anh nhưng không nghe lời anh thì cô sẽ thấy được hậu quả nó nặng nề ra sao.

– Anh…Hạo Lê Đan, anh chính là tên đốn mạt nhất mà tôi từng biết.

Anh Ngọc hét to. Lần đầu tiên trong đời cô gặp phải một người vô lý như vậy. Nghĩ rằng có tiền, có địa vị thì muốn làm gì thì làm sao? Cô khinh!

Mạnh mẽ bắt lấy tay Anh Ngọc, Lê Đan khóa chặt hai tay của cô ra phía sau. Ép cô nằm sấp trên bàn làm việc, tiện tay anh ấn nút “enter”. Màn hình phát lên một đoạn clip. Dù rất ngắn nhưng lại khiến con tim của Anh Ngọc vỡ vụn. Hình ảnh người cha gầy guộc, áo quần xộc xệch ập vào mắt. Cả đời này mãi mãi cô cũng không thể quên được người đàn ông ấy, một người góp phần đẩy cô vào bi kịch như hiện tại. Cả người bàng hoàng đến độ chẳng còn muốn kháng cự. Đôi mắt nhìn thẳng không chớp, hai dòng lệ long lanh không ngừng chảy dài. Câu nói phát ra như ngàn mũi dao chi chít. Đau! Cô chỉ biết cảm giác của mình bây giờ rất đau, không thể tả được.

“Nếu Tiểu Ngọc không theo ngài thì cứ đổi lấy cái mạng của tôi.”

Dùng thêm lực siết chặt hai cổ tay của Anh Ngọc, Lê Đan cúi thấp đầu rồi thì thầm qua tai cô.

– Hiểu những gì tôi sắp nói rồi chứ?

– Làm đi!

Nhắm chặt hai mắt, cô nghiến răng. Hoàng Anh Ngọc bây giờ chẳng còn gì để mất nữa. Bản thân bị bán cho người ta, tình yêu cô cố gắng giữ gìn nguyên vẹn suốt 6 năm lại tan thành mây khói. Thân thể này cũng bị nam nhân lạ mặt bao lần ngắm nghía. Còn gì nữa đâu?

– Tiểu yêu tinh, không cần gấp gáp. Cuộc vui cũng không phải hôm nay.

Hư hỏng cắn nhẹ vành tai nhạy cảm, Lê Đan nhếch môi đểu giả. Anh biết bản thân không thể bảo vệ cho cô được lâu. Những gì hôm nay có được đều chỉ là tạm thời. Tiếp tục ghét cay ghét đắng anh đi để sau này chẳng ai vì ai mà phải đau lòng.

Vài ngày sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Sau đêm đó Lê Đan chẳng chạm vào Anh Ngọc một lần nào nữa. Làm bất cứ chuyện gì anh ấy cũng giữ khoảng cách đúng mực với cô. Điều này càng khiến Anh Ngọc yên tâm để làm việc hơn. Tuy rằng ở chung nhà nhưng cả hai rất ít khi nói chuyện. Gặp nhau chỉ qua loa vài câu rồi thôi. Như vậy càng tốt, Anh Ngọc cũng chẳng muốn liên quan gì đến anh ta nhiều.

Chớp mắt một cái thì buổi tiệc mừng của công ty cũng đến. Ngày mai sẽ bắt đầu mọi thứ và may mắn là ý tưởng lần này của Anh Ngọc và Tiểu Khuê cũng được duyệt qua. Anh Ngọc rất hào hứng cùng Dương Khải – Trưởng phòng kinh doanh và Vấn Thiết đi đến địa điểm để bày trí. Dù đã được chuẩn bị xong nhưng do lần này có cả Thượng Tổng và Thượng Phu Nhân đến dự nên không thể có gì sai sót. Ấy vậy mà cũng mất hết cả ngày để sắp xếp lại.

– Anh Ngọc, em xem bên đó đã ổn chưa vậy? Anh thấy bảng hiệu có vẻ không ổn lắm.- Ngước mắt nhìn bảng tên của công ty, Vấn Thiết xoa cằm.

– Phải đó, em thấy nó đã bị nghiêng một bên rồi. Cần phải chỉnh sửa lại đôi chút.- Anh Ngọc gật gù rồi chỉ tay lên trên cao.- Anh cho người nâng bên đó lên đi, em sẽ đứng ở đây quan sát cho.

– Được, anh gọi người ngay.

Vấn Thiết gật đầu rồi chạy đi. Cùng lúc đó thì Dương Khải cũng vừa đi đến.

– Anh Ngọc, bày trí bên sàn nhảy đã xong. Em qua xem còn thiếu xót gì nữa không? Anh là đàn ông, dẫu sao cũng không có mắt thẩm mỹ hơn em.

– Được, anh cứ kiểm lại mọi thứ đi, em sẽ qua đó xem sao.

Anh Ngọc gật đầu rồi đi qua bên phía sàn nhảy. Mọi thứ ở đây đều được bày trí rất tuyệt vời. Cô nghĩ rằng khách mời sẽ thích chúng. Đi một lượt ngắm nhìn, chợt cô phát hiện bàn ăn đã quá gần với sàn nhảy. Như vậy đúng là không ổn tí nào. Tiện tay cầm quyển menu lên xem, vừa đọc, hai đôi mày cô vừa khẽ nhíu. Đây đâu phải là những món được cô và Tiểu Khuê đã liệt kê chứ. Nhìn những nhân viên tại nhà hàng đang sắp xếp, cô nói.

– Các anh có thể di chuyển cái bàn này ra xa một tí giúp tôi không?

– Cô muốn dời đi đâu?- Một trong số họ hỏi.

– Vẫn trong tầm này nhưng xa sàn nhảy một tí.

– Được!

Họ di chuyển chiếc bàn dài gần sát với tường hơn. Đến khi Anh Ngọc gật đầu rồi mới đặt nó xuống.

– Cảm ơn các anh!

Cầm quyển menu, Anh Ngọc vừa đi vừa xem. Thật sự chẳng có món nào do cô và Tiểu Khuê đề ra cả. Dương Khải này thật là. Đã duyệt tổng thể vậy mà món ăn lại không được duyệt sao? Vô lý! Hôm qua rõ ràng Lê Đan còn bảo ý tưởng về món ăn của cô tốt lắm mà.

– Anh Khải! Anh xem, những món ăn mà em và Tiểu Khuê liệt kê đều đã bị đổi cả rồi.

Anh Ngọc đưa quyển menu. Dương Khải cầm lấy rồi mở ra xem. Xoa cằm vài cái, anh nói với cô.

– Thanh Lam đã đổi hết các thực đơn trong buổi tiệc rồi. Anh nghe cấp trên báo là vậy.

– Sao vậy được?- Anh Ngọc nhíu mày.- Ý tưởng là của mỗi người. Đây là của em và Tiểu Khuê chứ đâu phải từng người góp một ít vào đâu. Anh xem, không gian thế này mà theo như món Thanh Lam chọn có quá lạc quẻ không?

– Chuyện này anh nghe nói đã được duyệt rồi đó.- Dương Khải chậc lưỡi, cấp trên duyệt rồi thì anh biết phải làm sao.

– Không thể nào! Như vậy xem như công sức của em và Tiểu Khuê bị đổ sông đổ biển rồi. Trong bữa tiệc, món ăn chính là 1 trong những yếu tố quan trọng nhất đó.

Anh Ngọc khá hụt hẫng. Vì muốn làm hài lòng hai vị khách quý nên cô đã thức luôn cả đêm để tìm hiểu về Thượng phu nhân. Nào là màu sắc, thiết kế, món ăn,… Mà cô ấy thích. Bây giờ mọi thứ đều êm xuôi, tự nhiên chen vào một điều không ăn nhập thì còn hoàn hảo gì nữa.

– Chào mọi người!

Lam Trạch từ khi nào đã ở phía sau lưng. Anh Ngọc thở dài, nhìn anh rồi nhìn người đàn ông bên cạnh mà cúi đầu chào.

– Chào Hạo Tổng, Phó Tổng.

– Thiết kế năm nay độc đáo nhỉ?- Lam Trạch nhìn bao quát xung quanh rồi nhàn nhạt nói.

– Tất cả ý tưởng đều là của Anh Ngọc và Tiểu Khuê. Phòng kinh doanh chúng tôi rất tự hào về hai người họ.

Dương Khải chỉ biết góp thêm ý cho Anh Ngọc trước mặt sếp lớn như bao nhân viên khác mà anh đã thường làm. Không hề hay rằng hai người kia hiện tại lại chung một nhà.

– Là nhân viên mới mà đã hưởng ứng tốt như vậy. Nào, Anh Ngọc. Cô muốn phần thưởng là gì đây?- Lam Trạch lại giở giọng trêu đùa.

– Cảm ơn Phó Tổng nhưng tôi chỉ cần buổi tiệc này thành công thì đó chính là món quà quý nhất rồi.

Phải! Chỉ cần thành công thì một phần năng lực của cô sẽ được công nhận.

– Tôi phải đi kiểm tra lại một lần nữa. Xin phép các anh!

Anh Ngọc lùi người ra sau rồi quay đi. Bây giờ cô đến cười còn không nổi huống chi là trêu đùa với Lam Trạch. Có cả Hạo Lê Đan ở đây, cô thật không muốn nhìn thấy anh ta thêm một tí nào cả. Tốt nhất nên lảng tránh thì hơn.

– Ủa? Anh Ngọc sao vậy? Tôi thấy cô ấy rất lạ nha.- Lam Trạch bĩu môi, nhìn theo bóng cô đang dần xa.

– À, ý tưởng của cô ấy đã được duyệt nhưng Thanh Lam cho rằng món ăn không phù hợp với Thượng Tổng và Thượng phu nhân nên đã đổi lại hết toàn bộ.

Dương Khải chỉ biết cười trừ. Nếu như chuyện của phòng kinh doanh thì anh có thể giúp Anh Ngọc. Nhưng đằng này có cấp trên can thiệp nên anh không thể chạm tay vào.

– Là ai duyệt đổi?- Lê Đan hờ hững cho hai tay vào túi.

– Là giám đốc Ngôn!

– Bảo cô ta sắp xếp lại như ban đầu cho tôi, không có lệnh từ tôi, tất cả mọi thứ đều không được đổi.

Vừa nói, Lê Đan vừa liếc nhìn bóng lưng của cô. Chỉ là bóng lưng nhưng anh đủ hiểu cô đã thất vọng đến thế nào.

– Vâng!

Không nói thêm gì nữa, Lê Đan quay người đi ra ngoài. Cô gái ngốc đó chẳng phải mạnh mẽ lắm sao? Không đấu tranh để giành lại thứ vốn dĩ là của mình, vậy mà còn ở đó ủ dột. Đúng là giỏi được nước chống đối anh đây mà thôi.

*Reeng…Reeng…*

Lấy điện thoại trong túi, anh nhìn lướt qua màn hình rồi chán nản bắt máy.

“Con nghe đây cha!”

“Không lâu nữa Trương Dĩnh về nước, con ra sân bay đón con bé đi.”

“Chẳng phải nhà họ Trương sẽ đón cô ta sao?”

“Con và Trương Dĩnh là bạn thân lâu năm, chẳng lẽ đến chào hỏi nhau lại không được?”

“Là bạn nhưng không hề thân. Con và cô ta tốt hơn không nên dính líu gì nhiều. Hôm đó con bận rồi, không đi.”

“Bao giờ con mới thôi cứng đầu đây? Trương Dĩnh chờ đợi con lâu như vậy mà con lại không hề để ý đến con bé là sao?”

“Con nói rồi, không là không. Đừng nghĩ sẽ ép buộc được con điều gì.”

“Cha đã quyết, hôm đó con phải ra sân bay đón Trương Dĩnh về Hạo Gia.”

“Con cũng đã quyết, có chết cô ta cũng không được bước vào Hạo Gia dù chỉ nửa bước.”

“Con…”

“Quyết định vậy nhé! Chào cha!”

Dứt khoát ngắt máy, Lê Đan vào bên trong xe rồi quăng điện thoại sang ghế phụ. Hiện tại chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy lo. Đúng vậy, anh lo lắng sau khi Trương Dĩnh về thì Anh Ngọc sẽ gặp nhiều trở ngại…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN