Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao - Chương 7-1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao


Chương 7-1:


Mày Phong Dật Hiên nhíu lại, trong con ngươi, ẩn giấu một tia bất mãn, vừa định đợi nàng giải thích, nhưng mà, khi nhìn về phía nàng, cũng không khỏi ngây người, khoé môi của nàng chậm rãi cười khẽ, không phải cười lạnh, cũng không phải châm biếm, mà là loại cười tựa như ánh mặt trời ban mai, nụ cười kia từng chút từng chút nở rộ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, như một đoá hoa sen chậm rãi nở rộ, như sương như tuyết tinh thuần sạch sẽ, cũng như một loại ánh sáng khiến cho người hoa mắt.

Ánh mắt Phong Dật Hiên thẳng tắp nhìn nàng, trong lúc nhất thời, thế nhưng có chút hoảng hốt, nữ nhân xinh đẹp, hắn đã gặp rất nhiều, nhưng ánh mắt của hắn lại chưa từng dừng lại trên người những nữ nhân kia dù nhiều hơn nửa khắc, nhưng mà hiện tại, hắn lại như đui mù, thật giống như bị hút thật sâu vào, ngay cả Trưởng Tôn Dự cũng bị ngưng trụ, phẫn nộ trong ánh mắt đã muốn cứng đờ, ban đầu vốn khinh bỉ lại biến thành kinh ngạc. Lăng, còn có vài phần cảm xúc hắn chưa từng cảm thấy.

Hắn sớm biết nàng lớn lên rất đẹp, nhưng lại không biết, nàng cười rộ lên lại như vậy, hắn đang làm cái gì a?? Đột nhiên hoàn hồn, thân người hơi hơi có chút cứng đờ, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt:”Ngươi cười cái gì?”

Hắn là đang mắng nàng, phản ứng của nữ nhân này là có ý gì đây? Bình

thường nàng hẳn không phải là đã sớm khóc đến lệ rơi đầy mặt sao?? Như thế nào nàng hiện tại lại không giận, không buồn, ngược lại lại cười vui vẻ như vậy?

Đầu óc nàng không phải bị đánh đến hư đi, bị người mắng, còn cười?

Con ngươi tràn đầy nét cười chậm rãi nhìn về phía hắn, phải nói, nam nhân này lớn lên cũng không tệ, dung mạo, khí chất đều thuộc hang thượng đẳng, chỉ là cái miệng này sao lại độc như vậy?

Khoé môi hơi giơ lên, ánh mắt khinh chọn, môi đỏ mọng khẽ mở:”Ai quy định, ta không thể nở nụ cười?”

Người cười, mi tâm cong lên, tang thêm vài phần quyến rũ mê người…

Nói nàng quyến rũ nam nhân? Hừ, thế nào mới được xem là quyến rũ nam nhân??

Trưởng Tôn Dự sửng sốt, đúng nha, người khác cười, hình như cùng hắn không liên quan nha?? Hắn cũng không thể không cho nàng cười nha???

Không đúng, không đúng, hắn rõ ràng là muốn…

Tiếp tục chống lại nụ cười say lòng người kia của nàng:”Như thế nào? Ngươi sẽ không phải muốn quyến rũ ta luôn đi?” Trong giọng nói mang theo vài phần cố ý khinh bỉ, chỉ là, trên mặt, lại không có biểu tình tương ứng. Hắn hồn nhiên không phát hiện ý tứ trong lời nói của mình, có chút… Trong long lại âm thầm ảo não, hắn hôm nay lại làm sao vậy?? Hắn lại bị nàng làm cho nhiễu loạn ý nghĩ a.

Khoé môi tiếp tục giơ lên, nụ cười càng thêm sang lạn, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích:”Ta muốn quyến rũ cũng là quyến rũ nam nhân, làm sao có thể quyến rũ ngươi đây??” Mỉm cười nói, bên trong lời nói lại mang theo vài phần cố ý thật thà, chỉ là…

Con ngươi linh động, vẫn tiếp tục nhìn hắn, trong lòng âm thầm đếm, một, hai:” Đường Nhược Ảnh, ngươi dám chửi ta không phải là nam nhân.” Vừa mới nhẩm tới hai, đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, lửa giận nháy mắt lan tràn, nhất là đôi mắt hung hang trừng nàng, ngoan độc giống như không thể bóp chết nàng.

Hắn lớn như vậy, cũng chưa từng có người dám mắng hắn, nữ nhân này còn dám mắng hắn không phải là nam nhân???????

“Đường Nhược Ảnh, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, cũng dám mắng ta, ngươi tưởng ngươi là ai nha, Đường gia đại tiểu thư? Hừ, ngươi cho là Đường gia của các ngươi vẫn còn như trước sao? Thê tử chưa qua cửa của Mộ Dung Lăng Thiên? Ta nhớ rõ Mộ Dung Lăng Thiên đã muốn…” Nam nhân này tức đến điên rồi, liên tục căm giận mắng…

Đương Nhược Ảnh nghe đến hắn nhắc tới Mộ Dung Lăng Thiên, nét cười trong đôi mắt hơi ngừng một chút, nhưng lại rất nhanh lấy lại tự nhiên, nụ cười ngược lại càng thêm sang lạn, hai tròng mắt chuyển hướng sang Phong Dật Hiên, khẽ cười nói:” Thấy qua người đàn bà chửi đổng chưa? Trình độ này đủ cao.”

Phong Dật Hiên ngây ngốc, vốn nghe thấy Trưởng Tôn Dự mắng nàng, trên khuôn mặt đã có vài phần khó coi, chờ sau khi hiểu được ý tứ đằng sau lời nói của nàng, khoé môi không khỏi giơ lên.

Nàng thật đúng là lợi hại, phía trước phía sau vẫn đều cười rất sáng lạn, từ đầu đến cuối cũng không nói ra nửa câu thô tục gì, nhưng mà, lại… Công phu ngoài miệng của Trưởng Tôn Dự, chưa từng thua ai, bằng hữu như hắn cũng có chút sợ đến há mồm, hôm nay, hắn cuối cùng đã gặp phải đối thủ.

Chuyện này, là do Trưởng Tôn Dự sai trước, cho nên cho dù hắn có cùng Trưởng Tôn Dự có tình bạn hơn hai mươi năm đi chăng nữa, hắn cũng không thể giúp đỡ Trưởng Tôn Dự.

Tiếng nói cuả Trưởng Tôn Dự đột nhiên ngừng lại, không biết là đầu lưỡi cứng, hay là do cổ họng bị nghẹn.

Dù sao thì, lập tức im lặng…

Im lặng, im lặng đến khác thường…

Nhất, nhị, tam, tứ…

“Đường Nhược Ảnh, ngươi… ngươi…. Ngươi mắng ta là đàn bà chanh chua!!!”” Hai tròng mắt phun lửa, hai tay phát run, răng nanh ma sát, hắn nghiến răng nghiến lợi rống giận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN