Bí Danh (Black and White) - Chương 12: Tạm biệt người bạn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Bí Danh (Black and White)


Chương 12: Tạm biệt người bạn.



(“Được chết trong lòng anh, thực sự em rất hạnh phúc!”.

Một giây sau đó, cô mỉm cười mãn nguyện và đi vào bầu ánh sáng vĩnh hằng của Chúa.)

–Ta không phải người kiên nhẫn đâu. Nếu không thể độc lập dùng tấm thẻ an ninh, hãy lấy luôn nhãn cầu của hắn để mở cánh cửa ngôi biệt thự đó.

–Những điều ấy không cần thiết, và dễ đánh động SA nếu chúng ta không thành công lần này. Con tự có cách của con.

–Tùy con, nhưng nếu lí do cho sự nhượng bộ ấy xuất phát từ trái tim nhân từ mà con dành cho hắn thì…

–Đó chẳng qua là suy nghĩ của cha thôi. Cha cứ yên tâm…con sẽ thành công…

Santa Ana, năm 2008.

Ngôi nhà của Fredman Brocment vẫn đóng cửa im lìm kể từ sau cái chết của hắn. TẬP ĐOÀN gần như đã rút khỏi vụ án, rút nội gián trong tổ chức của hắn và bàn giao công tác lại cho lực lượng FBI. Nhưng nay, sự xuất hiện của Santos khiến SA703 không thể đứng ngoài cuộc.

Cảnh sát đã lắp đặt trong nhà những cánh cửa điện tử, hệ thống cảm ứng và bức xạ để ngăn những kẻ có ý đồ xấu xa đột nhập nhằm thủ tiêu thông tin. Chỉ có nhân viên FBI và người của TẬP ĐOÀN mới có thể vào bên trong

Anh biết làm như thế này là vi phạm kỉ luật, nhưng xét cho cùng việc dẫn cô vào bên trong để ngắm di ảnh của Brocment lần cuối cũng không có gì là quá nghiêm trọng.

–Sao họ phải lắp đặt những thứ này?

–Nhằm mục đích an ninh và bảo vệ chứng cứ.

–Chứng cứ gì?

–Chứng cứ phục vụ điều tra.

Jay đưa thẻ quét điện tử vào máy, cửa nhanh chóng mở r

Trước mặt Harenna là ngôi nhà đã quá quen thuộc với cô. Sau khi chuyển đến Mehico, cô không còn dịp trở lại đây nữa. Đến khi hay tin ân nhân đã chết, cô trở về Santa Ana nhưng không thể nào vào trong nhà bởi sự xuất hiện của những thiết bị an ninh rắc rối và những tay cảnh sát ngầm thi thoảng lại lảng vảng bên ngoài.

–Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, họ đi kiểm tra mỗi ngày hai lần. –Jay nhắc nhở.

Nhưng Harenna không mấy để tâm đến lời Jay. Cô đi lên tầng hai, tìm phòng của Brocment. Jay lẽo đẽo bước lên theo. Phải nói là anh là con người rất kiên nhẫn thì mới có thể không nổi nóng. Anh đang phải chứng kiến người con gái mình yêu tìm lại kỉ niệm trong ngôi nhà của tên tội phạm đã bị mình giết chết. Cô lẳng lặng quan sát mọi thứ, ngồi thẫn thờ bên cạnh bàn làm việc của Brocment.

–Hồi trước tôi thường đến đây nấu ăn cho chú ấy, còn nói đùa là sẽ tự tay thiết kế khuôn viên vườn. Quên mất, anh ghét nghe những điều này phải không?

Jay không nói gì, cô đã nói đúng, anh chỉ mong chuyện này nhanh kết thúc.

–Kệ đi, anh đâu hiểu cảm giác của tôi.

Rồi mặc kệ Jay, cô tiếp tục đi khắp các phòng để nhìn ngắm những đồ vật lần cuối. Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? Thời gian đã qua thì sự tiếc nuối của con người cũng có ích gì? Harenna không cần biết chú Brocment có làm điều gì sai, chú ấy đắc tội với ai, cô chỉ biết đối với cô, chú ấy là người tốt, vĩnh viễn là người tốt. Dòng thời gian khắc nghiệt sẽ còn đẩy niềm tin của cô đi xa đến đâu nữa?

Hơn nửa tiếng sau, Harenna vẫn không có dấu hiệu gì chứng tỏ rằng cô muốn rời khỏi nơi đây. Jay nóng lòng xem đồng hồ. Nếu anh không nhầm thì chưa đầy mười phút nữa sẽ có một vài nhân viên FBI đến đây để xem xét ngôi nhà. Dù có thanh minh như thế nào thì việc anh tự ý dẫn người lạ vào đây cũng là không thể chấp nhận, nhất là khi mọi người điều tra ra mối liên hệ giữa Harenna và Brocment.

–Chúng ta phải đi thôi, họ sắp đến rồi.

–Cảnh sát ư? –Harenna hỏi lại.

–Anh đã nói với em từ trước rồi mà, họ đi kiểm tra hai lần một ngày.

–Tại sao họ phải làm thế? Tại sao chính quyền không thanh lí ngôi nhà này cho các tổ chức xã hội khi mà chủ nhân duy nhất của ngôi nhà đã ra đi mà không để lại người thừa kế hợp pháp?

–Có rất nhiều lí do anh không tiện nói cho em biết lúc này. –Jay không muốn giải thích nhiều với cô. –Nhưng sẽ rắc rối nếu chúng ta bị FBI bắt gặp tại đây.

Có vẻ như Harenna vẫn hơi tiếc nuối, một lúc sau cô mỉm cười với Jay:

–Anh có thể để em ở lại đây một mình khoảng năm phút không?

Jay nhún vai. Anh đi ra ngoài, đóng sập cửa lại.

Còn lại một mình Harenna bên trong căn phòng, cô nhìn xung quanh rồi rút trong túi áo choàng ra một đôi găng tay cao su.

Năm phút sau, cửa phòng mở ra, Harenna theo Jay ra ngoài. Khi chiếc xe của họ vừa rời khỏi lối vào ngôi biệt thự thì cũng là lúc bắt gặp một chiếc xe của hai nhân viên FBI khác đi theo hướng ngược lại.

Santos hoan hỉ ngắm nghía chiếc usb trong tay mình.

Nhờ có thông tin từ Koradas, hắn mới biết rằng trước khi chết vài tháng Brocment có tạo ra một chiếc file lưu trong một chiếc usb, nhưng nội dung chứa trong đó là gì thì không một ai biết được. Linh cảm cho Santos biết chiếc usb đó không hề đơn giản. Nhưng nguồn tin từ Koradas chỉ có vậy, không thể sâu hơn. Bởi thế, Santos đành dùng tới con bài cuối cùng trong tay hắn, một nguồn thông tin khác mà Brocment không bao giờ có thể ngờ tới…

Và cuối cùng hắn đã thành công, hắn đã thắng Fredman Brocment ván bài quyết định. Giờ đây, những bí mật tưởng chừng lớn lao nhất của kẻ cộng sự quá cố đều nằm trong tay Santos. Trong chiếc usb đó có chứa một chương trình ghi lại quy trình chế tạo ma túy tổng hợp dạng mới mà một bộ óc không đơn giản như Brocment đã nghĩ ra. Hắn sẽ kiếm bội tiền từ vụ này. Thêm vào đó là một bản mã chỉ vị trí một kho tàng ma túy vẫn đang chờ hắn, danh sách cách quan chức chính phủ Hoa Kỳ và Mehico có mối liên hệ với đường dây của Brocment. Một chiếc usb giá trị. Hắn sẽ giàu to!

Chỉ có điều, đây là loại chương trình tự hủy. Ngay khi Santos sao chép chương trình đó vào máy tính của mình, toàn bộ chương trình lưu trong usb đó đã biến mất.

–Tôi thắng ông rồi, ông thấy chưa, Brocment? Cha con tôi đã thắng ông rồi. Mối thù ngày ấy, chúng ta đã thanh toán sòng phẳng…

Santos nâng ly rượu lên không trung, hướng ra phía cửa. Rồi với một nụ cười nửa miệng, hắn uống cạn ly rượu của mình. Hết men say, hắn quay sang nhìn người phụ tá nhỏ thó đang khúm núm bên cạnh mình:

–Koradas, ta muốn nói với ngươi điều này.

–Dạ.

Santos mỉm cười:

–Một năm trước, Brocment đã chơi ta một vố nặng. Hắn đã cuỗm mất số ma túy vốn liếng của cả hai chúng ta. Rất tiếc là ta chưa kịp đòi lại thì hắn đã bị FBI giết chết. Giờ ta vẫn đang tìm kiếm cái bí mật mà hắn chôn theo xuống mồ.

Koradas không hiểu Santos muốn nói gì nên không đáp lời.

–Brocment vốn dĩ không thể phản bội ta nếu như không có một tay trong giúp đỡ hắn. Bốn năm trước, khi ngươi phản bội Brocment và theo ta, ta đã tin tưởng rằng mình sẽ có thêm một người bạn tốt. Những thông tin mà ngươi mang về cho ta kể ra cũng hữu ích. Nhưng sự thật là như thế nào, Koradas?

Một giọt mồ hôi lăn trên trán Koradas.

–Ông chủ, tôi…tôi trung thành mà.

–Một kẻ từng bán rẻ chủ cũ một lần mà cũng dám tự nhận mình là kẻ trung thành sao? –Santos nhìn Koradas và cười nhạt. –Ngươi chạy đến xun xoe bên ta chỉ vì những thứ mà ngày ấy ta hứa hẹn với ngươi thôi, phải không? Chính ngươi chứ không ai khác đã chỉ điểm cho Brocment, ông bạn tốt của ta, nẫng tay trên toàn bộ số hàng của ta trong vụ giao hàng ở Miami (1). Hắn cho ngươi bao nhiêu tiền? Nếu lúc ấy ngươi nói ra, ta cũng có thể dùng số tiền lớn gấp đôi để bịt cái miệng chó của ngươi lại.

Như một con vật sắp bị người ta giết thịt, Koradas mặt cắt không còn hột máu. Tay hắn ướt đầm đìa mồ hôi.

–Sợ rồi phải không?

Biết sợ là tốt rồi.

Koradas vội vã quì xuống đất, hắn khóc lóc rên rỉ và van xin Santos tha cho hắn.

–Ông chủ… –Hắn cầu xin. –khi ấy là tôi bất đắc dĩ.

Ông chủ cũng biết mà. Brocment biết tôi là tay trong cho ông, hắn ép tôi, là hắn ép tôi. Nếu tôi không làm vậy, tôi đâu còn mạng sống mà quay về phục vụ ông chủ nữa.

–Cảm động nhỉ! Ngươi từng là quản gia nhà Brocment, cùng vào sinh ra tử với Brocment gần mười năm, biết được không ít bí mật làm ăn của hắn. Vậy mà trong phút sinh tử, ngươi vẫn nghĩ đến chuyện phải bảo toàn mạng sống để trở về phục vụ ta. Ngươi thực sự làm ta khóc đấy, Koradas. Ta cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta cũng không biết về sự tồn tại của chiếc usb kia trong tay Brocment. Ngươi có biết nó chứa những gì không?

–Tôi đã cố gắng tìm hiểu từ Brocment nhưng không có tác dụng…tôi rất lấy làm tiếc.

–Ta hiểu, không thể trách ngươi quá ngốc nghếch trước con cáo già Brocment được. Để ta nói cho ngươi biết, chiếc usb ấy chứa vị trí kho tàng ma túy chung của ta và hắn mà hắn đã cuỗm tay trên của ta, cái lần mà ngươi “bị ép” phản bội ta ấy. Nó còn chứa danh sách các quan chức hai viện nhận hối lộ của Brocment và quan trọng hơn, là công thức chế tạo ma túy tổng hợp mới mà chính hắn chế tạo ra. Tất cả những thứ tâm huyết nhất trong cuộc đời của lão già ấy, sắp thuộc về ta. Ta đã có nó trong tay, khi mà bọn ngốc SA không hề biết trong tay chúng có báu vật. Nhưng mà giờ thì nó vô dụng rồi, toàn bộ chương trình đã được chuyển vào máy tính của ta, một loại usb ghi chương trình tự hủy sau một lần kích hoạt duy nhất, người hiểu không? Ta có thời gian để nghiên cứu nó dần dần.

–Xin chúc mừng ông chủ. Vậy là ông đã thành công rồi.

–Chỉ mới một nửa thôi Koradas. Một phần quan trọng trong chiếc usb ấy là một bản chỉ đã được mã hóa tư duy, không thể dùng thuật toán thông thường để bẻ khóa. Ta rất tiếc khi thú nhận nó nằm ngoài khả năng của ta. Tất nhiên, cũng ngoài khả năng của loại óc bò như ngươi.

Koradas vẫn run lẩy bẩy. Hắn quá hiểu con người nham hiểm như Santos. Và hắn loay hoay tìm cách thoát khỏi cái nạn này.

–Đó là ơn huệ cuối cùng ta dành cho ngươi. Ít ra cũng phải khiến cho ngươi biết thời gian qua, ngươi đã cố gắng vì cái gì. Koradas, ta để cho ngươi sống một năm nay vì ngươi vẫn còn có thể phục vụ ta. Nhưng hôm nay, ta biết ngươi có qua lại với một số người không rõ lai lịch. Ta hoàn toàn có quyền nghi ngờ rằng ngươi lại phản bội ta một lần nữa.

Không để hắn kịp mở miệng nói một câu nào, Santos đã lạnh lùng:

–Tạm biệt ông bạn của ta, Koradas.

Santos hướng nòng súng về phía trước. Gã đàn ông nhỏ thó còn chưa kịp kịp kêu lên một tiếng nào thì tiếng nổ của viên đạn ghim vào tim là âm thanh cuối cùng hắn nghe được trên thế gian này.

Nhưng có một điều mà Santos không ngờ tới. Toàn bộ cuộc nói chuyện này đã được truyền thẳng tới Weiburgharm nhờ thiết bị thu âm được gắn trên người Koradas 24/24 giờ.

Người thanh niên tên Jay Johanson đến viếng mộ Phong dạo nọ đã để lại một chuỗi kí tự vạch trên cánh hoa hồng bạch. Chỉ có Gia Nhi, người duy nhất có mặt ở nghĩa trang lúc đó cùng với Jay, người vẫn mang một niềm tin gần như siêu hình rằng cô sẽ được gặp lại Phong, mới phát hiện ra điều đó.

Hơn nữa, nếu dùng mật mã Atbash để giải mã thì những kí tự kia sẽ không thể rõ ràng hơn. Ngay từ khi nhìn thấy dãy kí tự này, cha Francisco Minh Đạo đã hiểu rằng mọi việc không đơn giản như vẻ bên ngoài của nó.

Rdrooivgfim, Drmw.

I will return – Wind.

(Tôi sẽ trở về – Phong).

Gia Nhi nhận ra nét chữ này. Cho dù đã bốn năm qua đi, nhưng cô không thể nào quên.

Vậy là…con người vốn dĩ không thể trở về từ cõi chết, trừ khi, con người đó chưa hề chết!

Gia Nhi không biết mình đã lang thang ở Los Angeles bao nhiêu ngày. Nhưng mơ ước được gặp lại Phong cùng tình yêu mãnh liệt đến mất hết lí trí mà cô dành cho anh khiến cô không bỏ cuộc. Phải gặp được một con người đã chết, ý nghĩa ấy quá điên rồ và táo bạo. Rõ ràng Phong đã uống thuốc độc tự sát, rõ ràng tuần nào cô cũng gặp lão Mạc Căn ra thăm mộ con trai. Rõ ràng cái chết của Phong là có thật. Nhưng còn dòng chữ mà Jay Johanson để lại? Cách kí tên của Phong? Mật mã! Sự bí ẩn càng làm mọi thứ có giá trị. Gia Nhi không tin Jay để lại dòng chữ ấy mà không có lí do.

Tôi sẽ trở về.

Số tiền Gia Nhi đem theo không đủ để cô vào trọ trong bất cứ một nhà nghỉ rẻ tiền nào ở Los Angeles. Đã hai ngày liền, cô cứ lang thang khắp các con đường ngõ phố, liên tục hỏi về một cái tên mơ hồ là Jay Johanson. Suốt cả hành trình này, không ai cho cô một câu trả lời hay lời gợi ý về người thanh niên tên Jay Johanson. Thất vọng và mệt mỏi, đêm đến, cô lại ngủ tạm ở bến tàu điện ngầm, ghế đá công viên hay dưới mái hiên của những tòa cao ốc. Bầu trời Los Angeles về đêm đầy sao. Ánh sao khiến cho Gia Nhi nhớ về Lạc Dương yên bình, nhớ dòng thác Camly thân thuộc và nhà thờ thiên chúa giáo của Cha Francisco Minh Đạo. “Bây giờ, ở Lạc Dương, chắc mọi người cũng đang tận hưởng thứ ánh sáng vũ trụ diệu kì ấy.” Gia Nhi không hề biết đến kiến thức về giờ thế giới nên tưởng giờ này ở quê nhà cũng đang vào đêm. Tâm hồn cô vốn lãng mạn, mơ mộng, thậm chí có phần xa rời thực tế. Cuộc sống thiếu thốn tình cảm từ nhỏ cùng với những bài giảng của kinh thánh đã gieo rắc vào tâm trí cô những ý nghĩ khác lạ. Cô tin tưởng vào thế giới thứ hai, thế giới của con người sau cái chết, rằng Thượng Đế sẽ chứng giám cho tấm lòng của những con chiên ngoan đạo.

Đêm nay, Gia Nhi ngủ dưới một ngồi nhà hai tầng mà không hề hay biết đó là một vũ trường. Cô không nằm ngủ như những kẻ nhập cư, ngủ ngồi có vẻ tử tế và đường hoàng hơn.

Một đám thanh niên nhuộm tóc đỏ bước ra khỏi vũ trường, chúng mang theo mùi vị của những chai rượu mạnh. Gia Nhi choàng tỉnh dậy, co rúm người lại, cố thu chân vào bóng tối để bức tường có thể che chở cho cô. Rồi cô cầu Chúa, một việc duy nhất cô có thể nghĩ ra trong lúc này.

Một đứa con trai cao lớn nhất hội, mặc chiếc áo sơ mi đen, không cài hai hàng cúc trên, để lộ ra mặt dây chuyền hình cây thập tự bằng bạc. Hắn lè nhè tu nốt chai rượu đang cầm trên tay rồi vứt vào góc tường. Vỏ chai rượu va vào chân Gia Nhi, cô rên khẽ một tiếng rồi lập tức hối hận ngay.

Khi cô ngước nhìn lên, bốn mái đầu đỏ kì dị đã đứng ngay cạnh mình. Chúng nhìn Gia Nhi, nhìn nhau rồi phá lên cười. Tên có mặt dây chuyền hình cây thập tự nói gì đó với tên đứng bên cạnh. Cô không hiểu chúng đang nói gì, tiếng Anh của cô không tốt lắm. Nhưng cô thấy hắn giống một tên quỉ sứ đeo đồ vật của Chúa. Bọn chúng vẫn nói gì đó với nhau bằng thứ ngôn ngữ khiến cô rối trí. Cô đánh liều bỏ đi chỗ khác nhưng đã bị chúng chặn lại và nhìn vào nửa dưới thân hình với một ánh mắt hả hê. Tên quỉ sứ đeo đồ của Chúa nắm lấy tay cô. Bàn tay hắn thô ráp và nóng hổi. Ngay lập tức, hắn kéo cô đi.

Gia Nhi muốn kêu cứu nhưng không thể. Nơi đây là Los Angeles chứ không phải Lạc Dương. Không ai để ý đến một cô gái ngoại quốc câm bị một lũ thanh niên ăn chơi trác tác lôi vào một chiếc lazer gần đấy. Gia Nhi chỉ biết ghì tay hắn lại. Cực chẳng đã, cô cắn hắn. Lập tức, cô nhận lấy một cú tát trời giáng.

–Có ai ăn táo không?

Bọn chúng quay lại khi có một giọng nói vọng ra trong bóng tối. Có một người đàn ông tiến đến, bóng tối che khuất nửa mặt anh ta. Ánh trăng lờ mờ khiến cô nhìn thấy mái tóc quăn và vết chàm đỏ gần mang tai.

–Tôi còn một quả táo. –Dennis ngó bộ dạng thảm hại của Gia Nhi. –Có ai muốn ăn không?

Tên cầm đầu nhìn anh, hất hàm ra hiệu rằng anh nên cút đi. Dennis mặc kệ, anh ăn một miếng táo rõ to rồi bảo hắn.

–Mấy cậu để cô gái này đi được không?

–Xéo ngay! –Một tên khác trừng mắt quát.

Gia Nhi nghe rõ từng nhịp đập của tim mình.

Dennis đứng lùi ra xa một chút, anh ngoạm thêm một miếng táo nữa rồi ném quả táo về phía bọn chúng. Cả bốn tên hơi giật mình rồi cười phá lên. Ném táo ư? Trò hề đấy hả?

Nhưng không chỉ có thế, Dennis nhanh tay rút ra một con dao găm rồi phóng về phía quả táo. Quả táo được bổ làm đôi khi vẫn đang ở trên không trung. Hai nửa quả táo được cắt gọn rơi phịch xuống đất, còn con dao thì ghim vào bức tường ngay trên đầu tên kia. Hắn nghệt mặt ra và nhìn xuống đất.

Hai nửa quả táo, gọn gàng, đều nhau, bị cắt chính giữa và lộ rõ phần hạt bên trong!

Chưa đầy một giây sau, cả lũ bọn chúng rủ nhau chạy biến. Dennis đến bên Gia Nhi, đỡ cô dậy.

–Lần sau đừng lang thang gần những nơi như thế này nữa, bọn ma cô và bụi đời rất hay lảng vảng gần đây. Nhà cô ở khu nào để tôi đưa về?

Đèn đường dần chiếu rõ mặt Gia Nhi khiến Dennis nhận ra cô gái này là người ngoại quốc.

–Cô là người ngoại quốc? Cô…cô không nói được phải không?

Câu này thì Gia Nhi hiểu, cô viết nhanh lên quyển sổ nhỏ vẫn thường cầm theo. “Tôi là người Việt Nam, tôi đến từ Lạc Dương, Lâm Đồng”.

–Tôi không hiểu điều gì khiến một cô gái như cô lặn lội từ một đất nước xa xôi đến tận đây. –Dennis nói tiếng Việt rất chuẩn. –Nhưng Los Angeles không phải một thành phố hiền hòa như Hà Nội của các cô đâu. Tốt nhất là cô hãy kiếm một nhà nghỉ hay khách sạn nào đó mà qua đêm. Tôi phải đi rồi, tạm biệt cô.

Gia Nhi chưa kịp cảm ơn ân nhân của mình thì một ý nghĩ đã đến, như một phản xạ, cô kéo tay Dennis lại:

“Anh có biết một người thanh niên khoảng gần hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi tên là Jay Johanson không?”.

Dennis nhìn kĩ nét chữ của Gia Nhi. Anh hỏi lại cô:

–Cô nói mình đến từ Lạc Dương?

Gia Nhi gật đầu. Hai giây sau, anh nói:

–Xin lỗi, nhưng tôi không quen ai tên là Jay Johanson ở Los Angeles này.

Gia Nhi không ngạc nhiên vì hàng trăm người cũng đã trả lời cô như vậy. Tìm kiếm một người xa lạ giữa biển người mênh mông, có khác gì tìm một chiếc lá giữa rừng phong bạt ngàn? Còn Dennis, anh đã lén rút điện thoại ra chụp lại hình cô rồi quay trở về Weiburgharm ngay trong đêm ấy.

Chưa bao giờ Jay thấy Siller Hook nhìn mình với ánh mắt đó. Năm giờ sáng, anh bị lôi dậy và mười lăm phút sau đã có mặt ở sảnh lớn của Weiburgharm. Siller kéo anh lên phòng làm việc của mình, cũng không bảo anh ngồi như mọi khi và cứ thế chằm chằm nhìn anh. Ông ta không thèm nói câu nào. Jay chột dạ rằng việc anh đưa Harenna thăm nhà Brocment tối hôm trước đã bị phát giác.

Một lúc sau, Siller Hook rút súng ra, nhắm thẳng vào đầu Jay. Anh hơi giật mình lùi lại.

–Ngài Cố Vấn! –Jay hoảng hốt.

–Nếu cậu làm lộ bí mật của TẬP ĐOÀN, tôi sẽ giết cậu như thế này. Nói đi, cậu đã để lại ám hiệu gì ở Lạc Dương?

Câu hỏi này làm Jay sững người lại. Anh nghĩ ngay đến bông hoa hồng bạch viếng mộ Huỳnh Nguyễn Thanh Phong dạo nọ.

–Cậu không dám trả lời?

Anh biết Siller Hook hỏi vậy đồng nghĩa với việc ông ta đã có trong tay bằng chứng.

–Một bông hoa hồng bạch. –Anh đáp thật chậm.

–Tôi không phải là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa để nhận một câu trả lời như vậy. –Siller Hook vẫn cương quyết.

Jay nhớ lại buổi tối trước hôm ra nghĩa trang, ngồi buồn, anh đã dùng mã Atbash vạch vu vơ lên cánh hoa hồng bạch dòng chữ “tôi sẽ trở về” và thay vì kí tên Johanson, anh đã dùng đến chữ kí hồi nhỏ của mình. Ngày hôm sau, anh mang bông hoa đấy ra nghĩa trang phía tây Lạc Dương trước khi quay trở lại Los Angeles. Việc gặp lại Gia Nhi là bất khả kháng, và anh tin chắc với khả năng hóa thân của mình, Gia Nhi sẽ không thể nào nhận ra anh.

–Thật ra, tôi đã viết một dòng chữ nhỏ lên cánh hoa hồng trước khi đặt nó lên mộ. Nhưng với thời tiết ở Lạc Dương, sau vài ngày, cánh hoa sẽ không héo, sẽ không còn ai nhận ra dòng chữ ấy. Hơn nữa, tôi đã mã hóa nó và chắc chắn là không một ai tò mò lật từng cánh hoa hồng ra để xem trên đó có gì.

Siller Hook cắt ngang lời Jay:

–Lãng mạn nhỉ! Cậu làm tôi liên tưởng tới mấy tiểu thuyết tình yêu đó. Cậu có rảnh rỗi quá không mà lại làm cái trò ấy?

–Một chút cảm xúc khi trở lại Lạc Dương, thưa Cố Vấn. Tôi xin cam đoan rằng xác suất để dòng chữ ấy bị lộ là rất nhỏ, chưa kể đến khả năng có ai đó hiểu và cố tình giải nữa thì…

Nhưng Siller Hook lắc đầu:

–Không có gì là không thể và không có gì là chắc chắn. Cậu tưởng mình là thiên tài mật mã học à?

Siller Hook không nói gì thêm nữa, đây chính là điều ông ta lo sợ.

–Nhưng tại sao ông lại biết về việc này?

Vị Cố Vấn đáng kính của TẬP ĐOÀN bắt đầu làm một cái trò lạ thường là giơ hai tay lên và khua khoắng loạn xạ vào không trung.

–Cậu vẫn chưa hiểu à?

Jay lắc đầu.

–Thủ ngữ đấy. Chẳng phải ở Lạc Dương có một người hay giao tiếp bằng thủ ngữ (2) sao?

–Gia Nhi! –Jay nhắc đến cái tên ấy gần như tức khắc.

Một tấm ảnh được vứt lên trên bàn, là tấm ảnh mà Dennis đã chụp lại tối qua.

–Đúng là cô gái câm ấy. Cô ta đang làm loạn cả Los Angeles này lên để tìm cậu. Tối qua, tình cờ Dennis đã gặp và cứu cô ta khỏi tay một bọn ma cô. Tôi đã cho người đi điều tra và được biết Gia Nhi đã nhập cảnh hai ngày trước. Dường như cô ta đến đây chỉ để tìm cậu. Để làm gì à? Để hỏi cậu về cái chết của Huỳnh Nguyễn Thanh Phong chứ còn gì nữa? Vậy là những gì trong bông hoa kia đã bị cô ta khám phá ra. Tôi thực sự rất lo lắng. Jay ạ. Hãy để cho tôi xem cậu đã viết những gì?

Trước thái độ bình tĩnh quen thuộc của Cố Vấn Hook, Jay càng không thể ngờ rằng một phút yếu lòng của mình lại gây ra chuyện này. Anh nhanh chóng viết lại dòng mật mã kia lên giấy. Xem xong, Siller Hook lắc đầu.

–Mã Atbash (3), quá rõ ràng, Jay Johanson ạ. Đến kẻ ngốc cũng hiểu ý nghĩa của dòng chữ này.

–Gia Nhi vẫn còn ở đây chứ?

–Cô ta vẫn ở Los Angeles. –Siller Hook nói. –nhưng tôi không biết cụ thể cô ta đang lang thang ở đâu. Việc do cậu gây ra, cậu phải biết cách xử lí.

Jay không thể nói gì hơn ngoài việc cầu trời cho Gia Nhi đừng gây thêm rắc rối gì cho anh và cho chính bản thân mình.

Los Angeles, 23h cùng ngày.

Màn đêm luôn chứa trong mình những bí mật của riêng nó, sâu thẳm và bí ẩn đến nỗi muôn ngàn ngọn đèn cũng không thê xuyên thấu. Đây là đêm thứ ba Gia Nhi tìm kiếm một người giữa biển người mênh mông. Nhưng lần này không giống như những lần trước. Đêm nay, cô biết mình đang đứng trước nhà Jay Johanson.

Lúc gần tối, khi đang đi bộ sang đường, Gia Nhi đã tình cờ nhìn thấy Jay ngồi trong chiếc Lexus ở vạch dừng đèn đỏ. Cô nhanh chóng ghi nhớ biển số xe và may thay, từ đó đến giờ, Jay chỉ lảng vảng ở vài khu phố quanh đây nên không khó khăn để cô tìm ra nhà anh. Chỉ có điều cô không có đủ can đảm để bước vào. Tìm gặp một người xa lạ để hỏi về một người được coi như đã chết quả là một thử thách đối với cô.

Cũng trong bóng đêm bí ẩn, Gia Nhi nhìn thấy có bóng người nhẹ nhàng tiến đến trước cổng nhà Johanson. Người ấy trèo qua hàng rào sắt cao quá đầu người, áp sát bệ cửa sổ tầng một và lúi húi ở đó một lúc. Một phút sau, người ấy trở ra, cũng nhanh nhẹn và lén lút như lúc vào rồi rút lui vào bóng tối. Đợi ọi thứ yên tĩnh hoàn toàn, Gia Nhi mới mạnh dạn đến nhấn chuông cửa. Đèn tầng hai vẫn sáng, Jay chưa đi ngủ lúc này. Tiếng chuông cửa khiến anh nghĩ đến Harenna, đến lời hứa trở về từ Santa Ana của cô. Khoác tạm chiếc áo cổ lông, Jay ra khỏi nhà trong bộ dạng hân hoan. Nhưng nụ cười trên môi anh đa vụt tắt khi anh nhận ra người đang đứng trước cửa nhà mình là ai.

Vẫn biết Gia Nhi đã đến Los Angeles, nhưng anh không thể ngờ rằng cô lại tìm ra mình nhanh như thế.

Ở cách Los Angeles một nửa bán cầu, một ông già choàng tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Run rẩy bước xuống giường, ông già ấy vừa mơ thấy cháu gái của mình, Gia Nhi, bị người ta hãm hại.

Jay nhìn Gia Nhi, rồi lại nhìn cái gói màu đen đang ở trên tay mình, Anh còn nghe thấy cả tiếng đồng hồ đếm ngược bên trong. Nhẹ nhàng, anh mở cái gói ấy ra.

Một quả bom hẹn giờ còn một phút nữa sẽ phát nổ.

Anh vội lùi lại phía sau nhưng Gia Nhi vẫn không ý thức hết sự nguy hiểm. Cô cứ nằng nặc chìa tờ giấy hỏi về Huỳnh Nguyễn Thanh Phong ra và bắt Jay trả lời mình. Với anh lúc này, đối phó với cô còn có vẻ khó hơn là đối phó với một quả bom. Nhưng thật tình, nếu vừa nãy cô không dùng thủ ngữ để chỉ cho anh việc nhà mình bị đột nhập và có người lúi húi ở gần cửa số tầng một thì anh cũng không phát hiện ra quả bom này. Anh vẫn còn nợ cô một lời cám ơn. Nhưng không phải ngay bây giờ. Biết không còn thời gian, anh quay sang nói với cô:

–Đừng sợ, cô gái ạ. –Anh nói tiếng Việt. –Đây chỉ là một quả bom nhỏ thôi. Tôi sẽ vô hiệu hóa nó ngay bây giờ.

Gia Nhi ngoan ngoãn đứng một bên, cô nhìn Jay xử lý quả bom mà trong lòng chợt thấy có gì đó khá quen thuộc…

Chỉ vài giây sau, Jay dẹp quả bom sang một bên. Suýt chút nữa, cả anh và ngôi nhà đã trở thành một đống gạch vụn dưới sức công phá bán kính 25 mét của vũ khí hủy diệt. Những người dân sống quanh khu phố đều biết đến anh như một nhân viên bán bảo hiểm. Vì thế, kẻ đặt bom lần này chỉ có thể là hắn, anh thầm nghĩ.

Gia Nhi thu mình lại sợ hãi, nước Mỹ đối với cô vẫn còn là một xứ sở lạ lẫm.

–Ở đây không an toàn đâu, cô gái. –anh nói. –Hãy rời khỏi đây đi!

Gia Nhi lắc đầu, một lần nữa cô lại chìa tờ giấy kia ra trước mặt Jay.

–Tôi có quen một người tên là Huỳnh Nguyễn Thanh Phong, nhưng anh ta chết rồi. Cô hãy trở về Lạc Dương ngay đi! Nơi này không dành cho cô đâu.

Gia Nhi hơi chột dạ. Người này biết cô đến từ Lạc Dương? À phải, có lẽ anh ta vẫn nhớ mặt cô dạo nọ.

Có ánh đèn pha rọi thẳng vào trước hiên nhà. Gia Nhi vội lấy tay che mắt vì luồng sáng đột ngột từ chiếc ô tô đỗ trước cổng. Harenna đã trở về. Cô ngạc nhiên về sự xuất hiện của một cô gái lại trong nhà Jay.

–Cô ta là ai vậy, Jay?

Đến lúc này, Gia Nhi thôi không che mặt nữa. Cô nhìn Harenna, rõ rệt, kinh hoàng, y như có một tia chớp vừa nhá lên trên bầu trời và soi rõ từng đường nét trên gương mặt của Harenna Benler. Gia Nhi ú ớ. Cô đã quên hẳn thủ ngữ, hết quay sang nhìn Jay rồi lại nhìn Harenna. Còn Harenna cũng chợt lặng thinh, nhíu mày.

–Đừng sợ cô gái, đây là…

Jay vỗ vai trấn an Gia Nhi, cái khoảnh khắc bàn tay anh đưa ngang mặt Gia Nhi, cô chợt tìm thấy câu trả lời. Rồi cô lại quay sang kinh hãi nhìn người con gái đứng đối diện mình.

Một ánh sáng cùng với tiếng nổ vang lên trong tĩnh lặng. Gia Nhi ôm chầm lấy Jay, đẩy anh ngã nhào vào bên trong. Jay bàng hoàng nhìn khuôn mặt đột ngột co giật của Gia Nhi và khi anh hiểu rằng cô đã đỡ đạn hộ mình thì cũng là lúc một dòng máu đỏ trào ra từ ngực người con gái ấy.

–Nguy hiểm đấy! –Jay vừa lao đến đỡ Gia Nhi, vừa quay sang bảo Harenna. –Em nấp sau xe mau!

Như lập tức, Jay rút súng hướng về phía tiếng súng phát ra. Anh bắn một phát súng xuyên qua màn đêm đặc sệt. Có tiếng người đổ gục. Sau đó là sự im lặng bí hiểm. Jay cẩn thận tiến đến chỗ vừa nghe tiếng động. Một tên sát thủ bịt mặt nằm chết bên cạnh khẩu súng lục của mình. Jay tháo khăn trùm ra, hắn chỉ là một tên giết thuê xa lạ.

Sau giây phút ấy, anh quay trở lại với Gia Nhi, khẽ khàng nâng bàn tay đã xám ngắt của cô lên, áp đầu cô vào lòng mình. Một dòng máu đỏ chảy ra từ kẽ miệng của cô. Vết thương ở ngực mỗi lúc một trào ra nhiều máu. Máu loang ra ướt cả vạt áo của Jay.

Chỉ có Phong của mình mới mang vết sẹo ấy, tám năm trước vì cứu mình mà anh ấy bị thương ở tay…

–Gia Nhi! –Anh nhẹ nhàng hôn lên bàn tay bé nhỏ của cô.

Gia Nhi hơi hé môi nhưng không thể nói được. Anh ấy biết tên cô, anh ấy vừa gọi tên cô. Còn gì phải nghi ngờ nữa đâu? Gia Nhi chợt thấy ấm áp lạ thường. Cô mệt mỏi ngả đầu vào lòng Jay.

–Jay, anh sao không?

Văng vẳng tiếng gọi của Harenna bên cạnh nhưng Jay không trả lời. Anh chỉ biết ôm thật chặt người con gái đang ở trong lòng mình.

–Gia Nhi, cho anh xin lỗi. –một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống.

Chiếc cốc bằng đất sét đang xoay tròn trên không trung. Bây giờ cô có thể nghĩ được gì hơn ngoài điều ấy. Lạc Dương…ông ngoại…cha Francisco Minh Đạo…con biết rằng mình sẽ không còn cơ hội trông thấy mọi người. Nén cơn đau đang cắt xén từng thớ thịt, cô cố ngước lên nhìn Jay, khóe môi run run. Rồi sau hai mấy năm câm lặng, cô đã hé môi nói được câu nói cuối cùng của đời mình.

–Phong… –mỗi lời nói ra đều khiến cô đau đớn bội phần. –Anh có phải là Phong không?

Jay vẫn khóc, anh cảm thấy có tội với cô.

–Đáng lẽ em nên ở lại Lạc Dương, anh đã hại em, sự ngu xuẩn của anh đã hại em rồi.

–Phong…

Gia Nhi cố gắng đưa bàn tay đẫm máu của mình lên, chạm vào má Jay. Những giây phút cuối cùng, cô đảo mắt nhìn Harenna, muốn nói điều gì đó nhưng không thể.

“Được chết trong lòng anh, thực sự em rất hạnh phúc!”.

Một giây sau đó, cô mỉm cười mãn nguyện và đi vào bầu ánh sáng vĩnh hằng của Chúa.

Harenna chỉ biết đứng yên nhìn Jay đang vật vã bên xác một người con gái xa lạ. Cô không biết thứ ngoại ngữ kì lạ kia, càng không Jay và cô gái lạ kia có quan hệ gì mà có thể khiến anh đau khổ đến vậy. Đến bên cạnh Jay, cô khẽ lay vai anh.

–Để anh yên!

Jay chỉ nói vậy, anh im lặng như một bức tượng đá. Phải mất một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy nổi và bế xác Gia Nhi vào trong garage. Ngay sau đó, chiếc Lexus màu bạc nổ máy, phóng vút vào màn đêm bí ẩn.

Nhưng bóng tối vẫn chưa thể bao trùm lên tất cả. Ở phía tòa nhà đối diện, một người đã lặng lẽ quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối. Một ánh chớp nhá lên trên nền trời, soi rõ tấm phù hiệu SA trên cánh tay áo của người ấy.

(1) Maiami: thành phố ở tiểu bang Florida, miền đông nam Hoa Kỳ.

(2) Thủ ngữ: ngôn ngữ ký hiệu tay của người câm.

(3) Atbash: một dạng mã thay thế đơn giản dựa vào quy luật thay thế đối xứng trong bảng chữ cái.

(Lời tác giả: Có người bảo tôi sao lại để Gia Nhi chết? Sao không để Dennis yêu Gia Nhi?

Nếu viết tiểu thuyết ngôn tình, có lẽ tôi sẽ làm như thế. Nhưng đây lại là một tác phẩm trinh thám li kì, và đôi khi phải cho nhân vật chính một bài học thì anh ta mới bớt ngốc nghếch hơn…(đừng ai ném đá tôi máu lạnh na, tội nghiệp!!!!))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN