Bí Danh (Black and White) - Chương 16: Bên dòng suối Camly.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Bí Danh (Black and White)


Chương 16: Bên dòng suối Camly.



(Nếu có người chĩa súng vào cậu như thế này thì mẹ cậu có vì Chúa mà giữ gìn cái bí mật ấy không?)

Lạc Dương, mùa thu năm 2003.

Phong vừa trở về nhà sau khóa huấn luyện cấp cao ở California. Trong đợt huấn luyện này, SA nhận gần hai trăm thành viên đến từ bốn mươi sáu quốc gia khác nhau. Đa phần trong số họ là người châu Âu, ngoài Phong và mười hai người châu Á khác. Phong vẫn không thể quên được FPhương Diệpce, người bạn cùng đợt huấn luyện với anh, cô gái Bồ Đào Nha duy nhất của cả nhóm. Cô gái này mạnh mẽ đến mức dám xông ra giữa đường cao tốc để cứu một đứa trẻ. Lần ấy, có một chiếc contenner mất lái lao như điên giữa đường cao tốc, đoạn chạy qua khu vực mà FPhương Diệpce đang nhận nhiệm vụ thực tế. Cô đã lao ra trước mũi xe, ôm chặt đứa trẻ vào lòng rồi rồi rút súng ra bắn nổ tất cả lốp của chiếc xe kia. Chiếc contenner chúc đầu về phía trước, trượt dài trên đường và cả khối máy nặng gần sáu mươi tấn ấy chỉ kịp dừng lại khi cách FPhương Diệpce và đứa trẻ chưa đầy nửa mét…

Sau gần một năm ở trong SA, Phong đã trưởng thành rất nhiều. Có những ngày anh phải học kiếm đạo với năm anh chàng Nhật Bản đến tối mịt, trừ hai tiếng nghỉ trưa. Mãi sau này, Phong mới biết một trong số năm anh chàng đó vốn là người thừa kế một tập đoàn điện tử lớn ở Tokyo. Có những buổi, anh phải cùng những nhân viên SA khác đi thực tế, tức là tham gia vào một vụ án nào đó. Đây là lúc anh trải nghiệm thực sự, ứng phó thực sự trong một ván bài sinh tử. Khóa huấn luyện dành cho các thực tập sinh đã hoàn thành, Phong cũng vừa kết thúc bài thi tốt nghiệp với số điểm xuất sắc. Vậy là anh đã nắm chắc trong tay tấm vé trở thành một nhân viên SA, còn việc được nhận vào làm việc tại trụ sở chính hay không thì còn phải phụ thuộc vào giai đoạn sau này. Anh trở về nhà để chuẩn bị ột cuộc ra đi thực sự.

Bữa cơm hôm ấy là bữa cơm cuối cùng mà anh được ngồi ăn cùng gia đình. Anh rất muốn nói lời tạm biệt mẹ nhưng lại không nỡ. Anh không thể tưởng tượng nổi mọi việc sẽ ra sao khi bà Việt Hà làm ầm lên và giữ anh ở lại. Hoặc nếu mẹ anh không kín miệng, tiết lộ chuyện này với một người không đáng tin thì chẳng phải quá nguy hiểm sao? Phong đang suy nghĩ thì chuông điện thoại reo. Anh biết Siller Hook đã gọi mình nên ra một nơi kín đáo để nghe. Vì tưởng là Lâm Vũ gọi điện thuyết phục Phong đi làm ở công ty nước giải khát nên lão Mạc Căn dừng ăn, nghển cổ lên nghe ngóng.

–Tôi nghe. –Phong đã đoán không nhầm.

–Đừng nói gì cả, tôi đang nói với cậu theo tần số mã hóa riêng và tôi không muốn bố mẹ cậu nghe được cuộc nói chuyện này. Jay, cậu cần sắp xếp mọi chuyện trong ngày hôm nay. Đến mai, tất cả mọi người ở Lạc Dương đều phải tin rằng cậu đã chết. Nghe rõ đây, kịch bản là như thế này: cậu sẽ tự sát. Kiếm một lí do gì đấy thì tùy cậu. Sau đó hãy uống loại thuốc mà chúng tôi đã đưa cho cậu. Nó có tác dụng đưa cậu vào trạng thái chết lâm sàng trong vòng mười hai tiếng. Hãy căn giờ cho thật chuẩn, đúng 23h tối mai, người của chúng ta sẽ đến đưa cậu ra khỏi quan tài, hợp pháp hóa sự biến mất của cậu ở Lạc Dương. Tất cả chỉ có vậy thôi, chào cậu.

–Tạm biệt.

Phong trở lại bàn ăn. Lão Mạc Căn lại kiếm chuyện để làm ầm lên. Thái độ của Phong càng khiến lão ta điên tiết. Cuối cùng, sau khi bà Việt Hà ngất đi vì quá tức giận, anh đã kiếm được một lí do hợp lí để tự nhốt kín mình trong phòng.“Có lẽ ông ta nói đúng, mình không phải con của ông ta, mình không muốn làm con trai của ông ta”, mỗi bước chân lên cầu thang mà khiến Phong cảm thấy mình đang dần thoát khỏi một địa ngục không tên.

Lên đến phòng mình, Phong cẩn thận chốt cửa lại. Anh kiểm tra lại để chắc chắn rằng sẽ không còn một dấu tích gì của bản thân sau khi mình ra đi. Anh đứng ngắm bức ảnh chụp cả gia đình, cố tận hưởng hết từng chi tiết, từ đôi mắt của mẹ anh đến nụ cười hiền lành khác hẳn hiện tại của lão Mạc Căn. Dường như anh đang cố thu hết mọi hồi ức vào trong bộ não, để khi thực sự rời xa nơi đây, anh vẫn có thể nhớ về Lạc Dương, nhớ về gia đình mà anh đã nhẫn tâm từ bỏ. Một thoáng trôi qua, Phong thực sự muốn quay về với gia đình, muốn từ bỏ SA và thời gian huấn luyện gian khổ đã qua để tiếp tục được làm Huỳnh Nguyễn Thanh Phong, tiếp tục ở bên bố mẹ anh. Một năm qua thực sự như một giấc mơ!

Khung ảnh bị lật úp xuống. Phong tiếp tục công việc của mình.

Đến quá trưa, Phong mới rời khỏi phòng mình để xuống tầng dưới. Bà Việt Hà vẫn đang ngủ, nhưng tư thế nằm đã có sự thay đổi so với khi được anh bế vào đây nên Phong cũng thấy yên tâm phần nào. Anh cúi xuống, vuốt mấy sợi tóc xõa trước mặt rồi hôn nhẹ lên trán bà. Rồi anh quì xuống. Anh khóc mà không biết mình khóc từ lúc nào.

–Mẹ, cho con xin lỗi. Mẹ hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này. Con biết làm như vậy là độc ác, là tàn nhẫn với mẹ. Nhưng con đường là do con đã chọn lựa. Chỉ có thể làm như thế, mẹ và cha mới không gặp nguy hiểm. Xin mẹ hãy cho con cơ hội bắt đầu. Từ nay, mẹ hãy xem con như một kẻ đã chết.

Sau một lúc lâu, Phong đi ra ngoài phòng khách. Lão Mạc Căn đang ngáy như sấm. Khi ngủ thì kẻ cắp cũng như thiên thần. Anh kéo chăn đắp lại tử tế cho lão, đứng nhìn một lúc rồi bỏ lên gác.

Không ai hiểu được suốt cả ngày hôm ấy, một con người hai mươi mốt tuổi đã phải trải qua những cảm xúc ra sao. Anh chỉ biết ngồi nín lặng. Nếu không có Khóa đào tạo kiềm chế cảm xúc của SA, chắc anh đã thất bại trước những lời cầu xin của bà Việt Hà. Không được trả lời! Phong tự nhắc mình rằng dù gì thì cũng không được lên tiếng. Mẹ anh chỉ dọa tự sát thôi, bà ấy sẽ không có lí do gì phải tự sát khi con trai bà ấy vẫn ở bên trong phòng.

“Nếu không tạo được không khí căng thẳng, sự ra đi của mình sẽ khiến mọi người nghi ngờ”, Phong luôn phải tự nhắc mình như thế.

Santa Ana, chiều ngày 16 tháng 8 năm 2008

.Santos hoan hỉ ngắm thành quả trong tay mình. Hắn đã đúng về Brocment, con người luôn tôn thờ số 3. Đây chẳng phải là chiếc chìa khóa số 3 hay sao? Ghép hai chiếc chìa khóa lấy được ở thung lũng Vân Sơn và két sắt số 215 ở Doublint AC lại, loại bỏ những chi tiết giống nhau, sau đó đúc lại một chiếc chìa khóa mới. Chưa đầy một ngày, Santos đã cầm trong tay chiếc chìa khóa thứ ba, chiếc chìa khóa duy nhất có khả năng mở ra một cách an toàn kho tàng của Brocment.

Nhưng đấy mới chỉ là thành công bước đầu. Tuy đã có chiếc chìa khóa trong tay nhưng cánh cửa nằm ở đâu thì giờ hắn vẫn…chưa biết. Tấm bản đồ chỉ dẫn địa điểm đã được mã hóa một lần nữa bằng một thứ mật mã suy luận logic chứ không phải mật mã tự động hóa đã được bẻ khóa bởi các chuyên gia, hắn thì không đủ thông minh để giải quyết nó. Santos thấy mình không khác bọn thủy thủ trong hành trình đi tìm đảo giấu vàng là bao.

Trong cõi tối tăm u mê, một linh hồn khẽ tỉnh giấc. Xung quanh chỉ là bóng tối, những âm thanh mơ hồ và những xáo động từ bốn phía pha trộn lẫn lộn. Phong cựa mình khẽ khàng. Tối quá! Người anh vẫn đang trong trạng thái bồng bềnh, chân tay không thể cử động được, mắt cũng không thể mở ra. Chỉ có não anh đang mơ hồ và tai thì đang lắng nghe. Một lúc lâu sau đó, cái cảm giác thăm thẳm ấy tan đi, Phong thấy người mình nặng dần. Anh đã nhúc nhích được ngón tay, lờ mờ nhìn thấy những thứ xung quanh và hít thở điều hòa hơn.

–Anh Johanson, anh tỉnh rồi à?

Một người ngồi bên cạnh giường vừa hỏi vừa đặt tay lên trán Phong. Anh gật nhẹ đầu rồi lấy sức nhổm dậy.

–Cảm ơn Christopher

Đây là lần thứ hai anh gặp Condor. Anh nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng không rộng nhưng khá gọn gàng, rất giống với một phòng trong khách sạn. Trong phòng còn có hai người nữa, Phong chào họ, họ cũng gật đầu đáp lễ.

–Tôi bất tỉnh bao lâu rồi?

–Chúng tôi đã cứu anh ra khỏi quan tài hai tiếng trước nhưng vì Cố Vấn nói không nên di chuyển anh trong trạng thái lâm sàng nên đành phải đợi ở đây. Chỗ này ở đối diện nhà anh.

–Cái gì? –Phong bật dậy, nhòm qua cửa sổ rồi quay lại nhìn Condor. –Vị trí thích hợp đó nhỉ?

–Chuyện nhỏ ấy, anh không cần quan tâm. Giờ ở nhà anh, mọi người vẫn tin chắc rằng…Mà thôi, đến giờ khởi hành rồi. Cố Vấn đang chờ ở bên bờ suối Camly.

Phong không đáp lại. Anh nhìn ngôi nhà của mình lần cuối. Condor và hai người đồng nghiệp vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, anh quay lại với họ:

–Đi thôi.

Đi. Có nghĩa là vĩnh viễn rời bỏ thân phận Huỳnh Nguyễn Thanh Phong, vĩnh viễn rời xa Lạc Dương. Đi. Có thể là chẳng bao giờ có ngày tái ngộ

Mọi người hãy coi con như kẻ đã chết…

Bốn người họ kín đáo trả phòng rồi đi xuống tầng một. Dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng Phong vẫn không khỏi nặng lòng. Chắc giờ này bố anh đã rất hối hận. Chắc giờ này mẹ anh đang rất đau buồn. Phong không dám nghĩ tiếp. Họ vào trong chiếc xe đã đỗ sẵn phía bên dưới. Không một ai ở phía đối diện nhận ra Phong, chàng trai mà họ đang thương tiếc, xuất hiện ở gần đấy. Nhưng bốn người họ chưa đi ngay. Condor tìm một cây bán nước ngọt tự động ở bên kia đường để mua bốn lon cà phê. Công việc ngoài lề này khiến họ mất ngủ đã mấy hôm. Lúc nhìn Condor đứng bên máy bán nước, Phong chợt lặng người đi.

–Anh sao vậy? –Người ngồi bên cạnh Phong hỏi. Không một cử chỉ nào của anh qua được mắt người này.

–Tôi phải quay lại nhà tôi.

–Không thể được. –anh ta nói lại ngay. –Như vậy quá nguy hiểm.

Nhưng Phong đã sắp bước ra khỏi xe.

–Tôi phải quay lại. –anh lặp lại.

–Jay Johanson!

Condor lẳng cốc cà phê vào lòng Phong, quát to:

–Anh định làm cái trò gì thế? Anh có còn kỉ luật nữa không? Mọi người đã tốn nhiều công sức mới đưa anh ra đây một cách an toàn. Mọi sự sắp xếp cũng đã xong. Vậy mà bây giờ anh nói trở về là về ngay được sao? Anh chán TẬP ĐOÀN rồi phải không? Trưởng phòng đã nói đúng, không nên ột kẻ đa cảm như anh quay trở lại nơi này.

Một tràng quát tháo của Condor làm Phong bình tĩnh trở lại. Anh ngoan ngoãn ngồi vào ghế, giải thích:

–Mọi người hiểu lầm rồi. Dòng họ chúng tôi có tục lệ thả một đồng xu vào trong quan tài trước khi mai táng. Nghi lễ này thường diễn ra vào nửa đêm trước khi đem quan tài ra nghĩa trang. Nhiều nơi trên thế giới cũng có tục lệ này.

Ba người kia đã hiểu. Anh nói tiếp:

–Tôi đã quên mất điều này. Nếu có ai đó mở nắp quan tài ra và ột đồng xu vào bên trong chiếc quan tài trống không thì mọi chuyện hỏng bét.

–Không bàn luận gì nữa. –Condor mở cửa xe ra. –Anh quay lại và tự giải quyết đi, Johanson.

Trời tối sẫm, mịt mùng, Phong bịt mặt và lẻn vào nhà từ cổng sau. Trong nhà vẫn không ngớt ồn ào. Đứng nép vào tường và để cho bóng tối bảo vệ mình, anh yên lặng chờ đợi. Lúc sau, có một bóng người gầy gò bước ra. Phong vui mừng khôn xiết. Anh bước ra, bỏ khăn trùm đầu xuống.

Cái thoáng hai mẹ con nhìn nhau như khiến thời gian co lại, rồi lại giãn ra đến vô cùng. Bà Việt Hà sững người lại, hai chân tưởng như sắp khụy xuống. Phong vội lao tới đỡ mẹ mình.

–Mẹ. –anh nói rất khẽ. –Mẹ bình tĩnh nào! Là con.

–Không…không. –bà Việt Hà hoảng loạn.

Phong đóng cửa sau lại rồi kéo mẹ mình ra chỗ kín đáo.

–Là con, Phong bằng xương bằng thịt của mẹ đây.

–Không thể. –bà Việt Hà vẫn lắc đầu hoảng loạn. Sự xuất hiện của một người mà trước đó mấy giây vẫn được coi là đã chết thật sự quá khó chấp nhận.

–Mẹ. –Phong nén giọng. –Mẹ hãy nhìn con đây. Con là Huỳnh Nguyễn Thanh Phong đây.

Anh nắm lấy bàn tay gầy gò của mẹ mình rồi áp vào má. Bà Việt Hà như chết đứng người. Yên lặng.

–Là con thật sao?

Phong gật đầu.

–Vậy đã xảy ra chuyện gì? Thế người bên trong kia là ai?

–Con không hề uống thuốc độc. Mọi chuyện chỉ là giả. Trong chiếc quan tài kia không phải là con, nó trống rỗng mẹ ạ.

Rồi anh kể thật vắn tắt mọi chuyện ẹ mình nghe.

Thời gian trôi qua thật chậm.

–Vậy là con đã lừa mẹ?

–Con xin lỗi. Con chỉ muốn được giải thoát khỏi bố và theo đuổi công việc mình đam mê.

Trong nhà vẫn ồn ào, nhưng Phong yên tâm vì cửa dẫn ra khu vườn sau này đã bị anh chốt lại.

–Mẹ không để con đi như thế đâu. –Bà Việt Hà lắc đầu. –Không bao giờ.

–Giờ con đã là người của tổ chức đó rồi. Họ đang chờ con ngoài kia.

–Mẹ không cần quan tâm. Con ra bảo họ đi đi. Rồi vào trong nhà thú nhận chuyện hoang đường này với mọi người. Họ sẽ tha thứ cho con.

Phong lùi lại. Quay về và thú nhận ư? Đây mới là chuyện hoang đường.

–Mẹ, con biết biến cố hôm nay là quá lớn đối với mẹ. Con có lỗi khi đã định giấu mẹ để lặng lẽ ra đi. Con có lỗi khi bắt mẹ phải chịu đựng cái cảm giác đau đớn này. Là con sai, là con vô tâm. Nhưng xin mẹ hãy hiểu cho con. Trong một năm qua, con đã thực sự được sống một cuộc sống khác. Con đã phấn đấu rất nhiều trong TẬP ĐOÀN để có được ngày hôm nay. Họ đã giết chết sự hèn nhát và nhu nhược trong con. Họ đã dạy con thế nào là làm một con người có ích, rằng cần phải sống ọi người trước khi sống cho bản thân mình. Mẹ có hiểu những gì con đang nói không? Con trai mẹ đã tìm thấy nơi mà ở đó, nó có thể sống với chính nó.

Bà Việt Hà sững người lại và nhìn Phong.

Đây có phải là con trai bà không? Huỳnh Nguyễn Thanh Phong chỉ biết bỏ trốn trước những cơn thịnh nộ của lão Mạc Căn đâu mất rồi?

Việt Hà, bà còn suy nghĩ gì nữa? Con trai bà đã tìm thấy cuộc sống mới tuyệt vời nhất của nó. Bà còn suy nghĩ gì nữa?

–Con đừng ép mẹ, Phong!

–Con không ép mẹ, con không muốn làm như vậy. Con ra đi để làm việc chứ không phải là chết. Tại sao mẹ không thể toại nguyện cho con?

–Nhưng con ra đi để dấn thân vào thế giới nguy hiểm và đầy tội lỗi ngoài kia. Con bảo mẹ làm sao có thể yên tâm được?

Việt Hà, bà thật là hồ đồ, đức Chúa không hài lòng với bà đâu!

Phong vẫn nén giọng:

–Con không thể chỉ sống ích kỉ cho riêng mình.

–Nhưng con làm thế là ích kỉ với mẹ. Con nỡ bỏ mẹ ở đây một mình sao? Nghe lời mẹ, ở lại đi, Phong…

Chợt có tiếng gọi ở trong nhà vọng ra, người ta đang thắc mắc không biết bà Việt Hà đang ở đâu.

Việt Hà, lúc nhìn thấy Phong chết, bà đã ao ước điều gì? Bà quên nhanh thế sao?

–Vào trong nhà đi Phong, mẹ xin con đấy.

–Con không thể.

–Phong!

–Con không thể. –anh lặp lại.

Lúc này, Phong mới nhìn rõ mẹ mình. Gương mặt bà Việt Hà vốn đã hốc hác giờ lại càng thêm phần tiều tụy. Hẳn là trong hai ngày qua, mẹ anh đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Anh thấy lòng mình hơi chùng xuống.

Hay là mình quay trở về? Để mọi chuyện chỉ còn là một giấc mộng.

Một nút nhỏ ở cạnh chiếc đồng hồ đeo tay của Phong nhấp nháy sáng. Quả bong bóng đã vỡ, trước mặt chỉ còn hiện thực. Biết không còn thời gian để tiếp tục giằng co ở đây, anh bèn rút ra một con dao nhỏ.

–Con…con định làm gì?

–Nếu không muốn con ra đi thì mẹ hãy đâm chết con đi. Chỉ như vậy, con mới mãi mãi được ở bên mẹ. Xin mẹ hãy đâm chết đứa con bất hiếu này đi.

Vừa nói, anh vừa ấn chuôi dao vào lòng bàn tay đang run rẩy của mẹ mình.

Rồi bàn tay run rẩy giơ lên cao…

Bà tát Phong. Hai lần. Một lần là khi anh trở về từ nhà Lâm Vũ. Lần thứ hai là lần này.

–Chị Việt Hà, chị có ở ngoài đó không? –giọng nói của cô Hoàng Yến vang lên phía sau cánh cửa đã khóa.

Bà Việt Hà vội lấy lại giọng:

–Cô vào nhà đi, lát nữa tôi sẽ vào.

–Chị không sao chứ?

–Tôi ổn mà, chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi.

Tiếng chân đi vào trong nhà nhỏ dần. Đợi cho cô Hoàng Yến đi hẳn, bà Việt Hà nói với Phong:

–Con hành hạ mẹ như thế đã đủ chưa?

–Con…

–Con có biết mẹ đau như thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng trưa hôm qua không? Có nỗi đau nào hơn nỗi đau đứa con mình dứt ruột đẻ ra nhẫn tâm bỏ mình ở lại thế gian không? Nhiều lúc tỉnh dậy, mẹ cũng muốn uống thuốc độc để đến bên con, nhưng rồi lại không nỡ…vì vẫn còn có bố con. Mẹ không nhẫn tâm được như con. Mẹ chỉ là một người bình thường, mẹ không thể sống chết vì sự nghiệp hay lí tưởng. Thứ mà mẹ cần chỉ là gia đình mình. Như vậy có gì sai?

Phong ôm chầm lấy mẹ mình, con dao trong tay bà Việt Hà rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc này, anh không thể nói gì hơn, cũng không biết mình quyết định ra đi là đúng hay sai. Bất ngờ, bà Việt Hà nói tiếp:

–Nhưng con không phải là mẹ, con không phải bà già sắp gần đất xa trời như mẹ.

–Ý mẹ là…

–Thôi được rồi, Phong. Mẹ đầu hàng rồi, mẹ chịu thua con rồi. Hôm qua mẹ đã mất con một lần, nỗi đau tưởng chừng lớn nhất mẹ cũng đã nếm trải. Nhưng chúa Jesus không thể đánh gục mẹ. Phong, bây giờ đối với mẹ, con là một Phong đã hồi sinh. Mẹ đồng ý cho con sống với sự lựa chọn của mình. Mẹ cũng không trách con. Miễn là con thấy cuộc sống đó thoải mái và có ý nghĩa với bản thân con.

–Vâng. –tự nhiên Phong không thể nói gì khác.

–Ở nơi xa phải sống cẩn thận. Hãy biết bảo vệ mình con ạ, đam mê, công việc nhưng chớ liều lĩnh. Khi gặp khó khăn, con hãy nhớ rằng ở đây vẫn còn cha mẹ đang chờ con trở về để…để con có thêm niềm tin. Và thỉnh thoảng liên lạc với mẹ. Mẹ sẽ rất nhớ con. Cứ yên tâm mà ra đi, mẹ sẽ giữ bí mật này cho con. Chỉ có điều…có điều…mẹ không ở bên con được nữa.

–Con xin lỗi.

–Không có gì để xin lỗi, con trai ạ.

Phong khẽ khàng đáp:

–Gương mặt này của con do mẹ ban cho, con cũng sẽ phải thay đổi. Con không còn là Huỳnh Nguyễn Thanh Phong nữa, cái tên ấy đã chết rồi. Giờ con là Jay Johanson.

Điều này anh vốn không định nói ra, nhưng không nói ra thì lại thấy không phải với mẹ mình. Bà Việt Hà gật đầu, cố không bối rối:

–Mẹ hiểu mà.

–Còn nghi thức thả tiền xu vào trong quan tài…

–Con yên tâm, mẹ đã nói sẽ bảo vệ bí mật này của con tức là mẹ làm được. Con…con có quay lại đây nữa không?

Phong muốn gật đầu, nhưng rồi anh lắc đầu.

Mỗi giây lúc này đều đáng trân trọng bằng cả cuộc đời. Phong quì xuống, cúi rạp người xuống đất. Mùi đất sao mà thơm quá! Và trước mặt anh, bà Việt Hà hệt như đang tỏa ra một ánh hào quang dịu nhẹ.

Đức mẹ Maria!

–Hãy sống cho con và cho cả phần đời con lại của mẹ.

Ngay sau đó, hình ảnh Huỳnh Nguyễn Thanh Phong chìm vào màn đêm. Bà Việt Hà còn đứng dõi theo, rất lâu, rất lâu…

Chiếc xe lăn bánh trên con đường đầy cát sỏi dẫn ra phía bờ sông. Tiếng lạo xạo của lốp xe hằn lên những viên sỏi sắc cạnh khẽ khàng hòa với tiếng kêu râm ran của những loài vật ẩn mình trong bóng tối. Ánh từ vũ trụ chiếu xuống chỉ tạo lên một quầng sáng yếu ớt. Sau khi đã rời xa khu dân cư, đèn pha mới bắt đầu rọi thẳng thành hai luồng sáng vào không khí. Chiếc xe, như con vật màu đen bí hiểm vẫn lướt nhẹ nhàng trong bóng tối. Nó tiến đến gần chiếc xe khác đã đỗ sẵn ở đó. BMW màu đen, dòng xe ưa thích duy nhất của Siller Hook.

Phong không nghĩ rằng Siller Hook lại tìm tới Lạc Dương chỉ vì một thành viên mới như mình.

–Đừng tưởng tôi đến đây chỉ để đón cậu. –Siller Hook quả nhiên luôn biết Phong nghĩ gì. –Chẳng qua là tiện đường thôi.

–Vâng, tôi hiểu. –anh đáp. –Tôi đã sắp xếp ổn thỏa việc gia đình.

Siller Hook tựa lưng vào xe, châm lửa hút một điếu thuốc. Làn khói trắng vật vời trong không trung rồi loãng ra trước khi biến mất.

–Thế còn chiếc hộp carton? –giọng nói của ông ta pha chút chế nhạo. –Cậu định giữ nó làm kỉ niệm à?

Những ai mới vào SA đều chưa được tin tưởng tuyệt đối và hầu hết đều bị cấp trên giám sát. Nhưng Phong không nghĩ rằng đến nhà của mình cũng không thoát khỏi mấy chiếc camera của SA.

–Đáng lẽ tôi phải đốt nó ngay, nhưng làm như vậy cũng khiến mọi người nghi ngờ. Thế cho nên sau khi tôi đi, để chiếc thùng đó cho người nhà của tôi đốt thì sẽ hợp lí hơn.

Phong nghĩ lí do này đủ làm hài lòng con người chu toàn như Siller Hook. Nhưng anh đã lầm.

–Ai sẽ đốt nó?

–Mẹ tôi. –Phong cảm thấy hơi bất an. Về nguyên tắc, anh không được phép tiết lộ về SA cho bất cứ ai.

–Vì sao lại là mẹ cậu chứ không phải ai khác?

–Bởi vì…

Siller Hook ném mạnh điến thuốc đang hút dở xuống đất. Ba nhân viên SA khác hoảng sợ lùi lại một bước. Ông ta nói nốt câu nói còn đang dang dở của Phong:

–Bởi vì mẹ cậu đã biết con trai bà ta không hề tự sát. Cậu đã không giấu được bí mật đến phút chót. Đó là phẩm chất mà nhân viên TẬP ĐOÀN cần có phải không?

Phong áy náy nhìn Siller Hook. Con người này vẫn giữ được vẻ mặt điềm nhiên trước cơn nóng giận của chính mình.

–Thưa Cố Vấn, bà ấy là mẹ tôi. Bà ấy sẽ không tiết lộ việc này với bất kì ai, kể cả bố tôi. Chúa đã chứng giám cho lời thề của bà ấy.

Nhưng Siller Hook vẫn lắc đầu. Ông ta nhìn dòng sông đen ngòm và chĩa thẳng khẩu súng trong tay mình vào ngực anh.

–Nếu có người chĩa súng vào cậu như thế này thì mẹ cậu có vì Chúa mà giữ gìn cái bí mật ấy không? Muốn một người không bao giờ tiết lột bí mật thì cách tốt nhất là đừng bao giờ để họ biết sự tồn tại của bí mật ấy. Cậu đã vi phạm nguyên tắc cơ bản này. Vì thế, Jay Johanson, tôi rất tiếc khi phải xem lại điều kiện chính thức gia nhập TẬP ĐOÀN của cậu. Mặt khác, sai lầm nào cũng bị trừng phạt. Cậu hiểu ý tôi chứ?

Bờ suối hoàn toàn vắng lặng. Phong đứng trân trân nhìn vào Siller Hook và khẩu súng trong tay ông ta. Đằng sau lưng Siller Hook. Condor nở một nụ cười kín đáo và ranh mãnh.

–Nếu SA có giết tôi để giữ bí mật, tôi sẽ không oán trách. –anh phá vỡ bầu không khí yên lặng. –Nhưng tôi cũng không hối hận về những gì mình đã làm khi nói ẹ tôi sự thật về con đường mà con trai bà ấy đã lựa chọn.

Nói xong, Phong nhắm mắt lại, chờ đợi viên đạn ghim vào tim anh, chờ đợi cái cảm giác nóng bỏng ở lồng ngực. Một tiếng súng giảm thanh vang lên, Phong cảm thấy một luồng gió rít lên bên tai. Nhưng anh vẫn còn có cảm giác. Sau một hồi chờ đợi, anh mở mắt ra, Siller Hook đã hạ súng xuống từ bao giờ. Phía sau lưng ông ta, Condor không nén được nữa, bật cười thành tiếng.

–Jay, cậu nghĩ tôi sẽ thủ tiêu cậu chỉ vì những việc như thế à? –Siller Hook cất súng vào trong bao. –Về lý, cậu không được phép làm như thế. Nhưng về tình, tôi lại hoàn toàn ủng hộ cậu. Cho mẹ cậu biết rằng cậu vẫn còn sống thì chính mẹ cậu cũng có thể vui vẻ mà sống cho tốt hơn, vì bà ấy còn lý do để tiếp tục hi vọng vào thế giới này. SA không phải tổ chức của những cái máy khô khốc. Nếu không hiểu được trái tim con người thì làm sao có thể dang tay ra cứu giúp họ? Bất cứ việc gì, trong phạm trù công việc của chúng ta, đều cần có sự dung hòa giữa lí trí và tình cảm. Tôi vừa chỉ cảnh cáo cậu một chút, để lần sau cậu có cách xử lí chín chắn hơn.

Phong thở phào, kiểu cảnh cáo của Cố Vấn thật khiến người ta không thể quên nổi.

–Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ? –Condor hỏi.

–Dĩ nhiên rồi. Charlie, cậu gọi điện về Trung tâm, báo rằng chúng ta sẽ trở về nội trong ngày mai.

Anh chàng da ngăm ngăm đen đứng cạnh Condor dạ một tiếng rõ to.

–Không đi bằng máy bay chuyên dụng của chúng ta sao? –Phong thắc mắc.

–Nó được dùng vào việc khác rồi. –Siller Hook lại châm một điếu thuốc khác. Thật khó tin một người nghiện thuốc lá nặng như ông ta lại không đụng đến một điếu thuốc nào khi làm việc trong tòa nhà Weiburgharm. –Chúng ta sẽ đi bằng máy bay dân dụng.

Nói xong, ông ta ra hiệu cho Phong lên xe của mình. Condor cùng hai người đồng nghiệp cũng đi theo ngay sau đó.

Đi dọc theo bờ sông, những kỉ niệm thời thơ ấu lại ùa về trong kí ức Phong. Anh bồi hồi nhớ lại lần cùng bố chèo thuyền ra giữa sông để câu cá, hồi ấy lão Mạc Căn vẫn là một lão ngư dân nghèo nhưng hiền lành. Anh nao nao nhớ những mảnh vườn nhỏ trồng hoa frang tốt tươi một cách lạ kì. Anh quên sao được sắc trời xanh biếc với những chiếc xe bus đưa đón học sinh thường đỗ trước cổng nhà mình. Anh nhớ mẹ, nhớ người bố bê tha nghiện ngập, nhớ anh chàng Họ Lâm với hai mắt kính to đùng, nhớ những bài giảng đạo của Cha Francisco Minh Đạo, nhớ ông chủ quán bar khó tính, nhớ cô gái câm Gia Nhi…nhớ tất cả những gì đã từng là một phần của kí ức trong anh. Lòng Phong mơ hồ buồn.

–Cậu đang nghĩ gì vậy, Jay? Vẫn chưa nỡ rời xa nơi này sao?

Phong gật đầu thú nhận:

–Tôi không nỡ. Dù gì thì Lạc Dương cũng là mảnh đất quên hương đã gắn bó với tôi hơn hai mươi năm. Cố Vấn, liệu tôi…tôi có thể quay lại đây được không? Chúng ta sẽ hoãn chuyến bay sang California vào ngày mai.

–Nếu cậu cho tôi một lí do hợp lí.

–Tôi… –Phong cảm thấy những gì mình sắp nói ra thật là hài hước. –Tôi muốn quay trở lại dự tang lễ của chính mình.

–Hay thật! Quay trở lại dự tang lễ của chính mình. Dù là trong TẬP ĐOÀN, đây cũng sẽ là một câu chuyện khá hay ho đấy, cậu biết không?

Phong nhìn Siller Hook với ánh mắt van nài. Nghĩ một lúc, ông ta nói:

–Thôi được rồi, ngày mai tôi và cậu sẽ đến nghĩa trang. Cậu cấm được giở trò gì ra.

–Vâng, thưa Cố Vấn.

–Và có điều này nữa…

Phong chờ đợi.

–Cậu không thể quay trở lại tang lễ với chính khuôn mặt này. Cuộc phẫu thuật thẩm mĩ để thay đổi diện mạo của cậu lại diễn ra khi chúng ta về đến Los Angeles. Vì thế, ngay trong đêm nay, tôi sẽ giở chút ngón nghề để chế tạo cho cậu một chiếc mặt nạ “Jay Johanson” tạm thời.

–Ngài ư? –Phong ngạc nhiên.

Siller Hook mỉm cười:

–Chưa ai nói với cậu rằng Cố Vấn của TẬP ĐOÀN từng là một chuyên viên phụ trách hóa trang và thay đổi diện mạo cho các điệp viên nằm vùng sao? Thông tin kém quá đấy, Jay! Đó là chuyện xưa như trái đất rồi. Giờ tay nghề của tôi đã kém đi rất nhiều rồi. Nhưng tôi tin mình vẫn đủ khả năng để khiến cậu xuất hiện trước mặt mọi người, kể cả bố cậu, mà không ai nghi ngờ. Chỉ riêng mẹ cậu thì tôi không dám chắc, vì bà ta biết cậu vẫn còn sống.

Đêm đã rất khuya. Hai chiếc xe vẫn nối đuôi nhau, dần dần rời khỏi khu vực bờ suối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN