Bí Danh (Black and White)
Chương 8: Kẻ đột nhập.
(Trong căn phòng tối om và sâu hun hút, Santos châm lửa đốt một mảnh giấy nhỏ rồi rót rượu vào đống tro tàn. Từ khi sinh ra, Santos đã rất ghét sự chờ đợi. Nhưng lần này, có lẽ hắn tập phải làm quen dần với thứ mà hắn căm thù nhất.)
…
Bởi vì muốn lấy một thứ gì đó từ tay SA thì Santos không thể tin tưởng ai ngoài người con nuôi của hắn.
Ngôi biệt thự của Fredman Brocment ở Asian Grill đã bị người của cảnh sát liên bang niêm phong và kiểm soát từ ngày hắn ta bị bắn chết. Chỉ những ai có thẻ an ninh mới được ra vào ngôi nhà đó để tiếp tục thu thập chứng cứ, hoàn thiện những thủ tục, hồ sơ cuối cùng vụ án. Đỉnh cao tiền bạc và những mối quan hệ đã khiến một ông trùm mafia gốc Palermo (Italia) đường hoàng khoác lên mình bộ vest lịch lãm của ngài tổng giám đốc công ty nhập khẩu hải sản đông lạnh hơn hai mươi lăm năm.
Trong chính buổi tối Jay bị tên đàn em của Santos truy sát, có một người luôn lảng vảng gần ngôi biệt thự của Fredman. Anh ta khéo léo lợi dụng bóng đêm để qua mắt các nhân viên an ninh rồi đột nhập vào nhà qua cửa sổ tầng một.
Một cách lặng lẽ, Licohn Brown đã vào được bên trong ngôi nhà…
…
Chiếc máy của Santos lại vang lên những tín hiệu ngắt quãng từng đợt. Mái tóc hoa râm lòa xòa không thể che đi ánh mắt âm hiểm trên khuôn mặt lồi lõm của Santos. Lúc này, hắn đi đi lại lại trong căn phòng tối và sâu hun hút, hệt như hiện thân sinh động nhất của quỷ dữ.
–Chào chủ nhân!
Một gã đàn ông nhỏ thó bước vào.
–Hiện trường sao rồi? –Santos sốt sắng.
Gã kia đến bên cạnh chiếc bàn của Santos. Bằng chất giọng thều thào nhi nhí, hắn đáp:
–Johanson đã thoát chết.
–Ta không hỏi chuyện đó. Chuyện kia cơ, đồ ngu!
–Dạ, người kia đã thành công bước đầu. –gã toát mồ hôi và thầm cảm thấy may mắn vì Santos chuyển chủ đề. Tất nhiên gã không thể hiểu được vì sao trong mắt Santos, việc kia lại quan trọng hơn việc trừ khử Johanson, mặc dù về bản chất thì hai việc đó vốn mâu thuẫn với nhau.
Santos chợt cười vang cả căn phòng, tiếng cười của hắn vang dội vào các bức tường rồi vọng lại thành những âm thanh ghê rợn.
–Tốt lắm, bằng mọi cách phải lấy cho được. Cả tương lai của chúng ta nằm ở thứ đó. Ngươi hiểu chưa?
Gã đàn ông gật gù, tỏ vẻ trầm ngâm.
–Không còn việc của ngươi ở đây nữa.
Nghe tiếng thở của Santos, gã luống cuống trở ra. Giờ chỉ còn chiếc bóng của Santos đổ dài trên bức tường.
–Fredman Brocment. –hắn thì thầm. –Dù ngươi đã chết, ta cũng phải khiến cho ngươi thất bại.
…
Đây là lần đầu tiên Jay uống say. Anh gạt tay làm chai rượu lăn tròn trên bàn. Nó cứ lăn dần, lăn dần ra mép bàn. Khi Jay vội đưa tay ra đỡ thì chai rượu chỉ còn là đống thủy tinh vỡ nát.
Tiếng thủy tinh bung làm hàng ngàn mảnh nhỏ trên nền gạch sắc lạnh làm anh bừng tỉnh.
“Một trong hai người quan trọng nhất của em đã không còn”.
“Fredman, chú ấy là Fredman Brocment”.
Anh biết mình đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nghiệt ngã thay, cô lại luôn sùng bái Brocment vì hắn đã cứu giúp cuộc đời cô. Jay không hiểu hắn có âm mưu gì khi cứu giúp và bảo hộ cho những đứa trẻ mồ côi. Nhưng anh hiểu rõ ràng rằng Harenna đã đặt niềm tin nhầm chỗ, coi Brocment là ân nhân, là chúa cứu thế.
Và cô còn đặt niềm tin nhầm chỗ một lần nữa khi nhờ chính Jay tìm ra kẻ đã hạ sát Brocment!
“Em căm thù sự phản bội từ chính những người thân của mình.”
…
Cái bóng của Licohn lướt nhẹ qua những căn phòng tiện nghi thuộc phong cách kiến trúc baroque. Trời quá tối, bốn nhân viên FBI ở phía dưới đã chìm trong giấc ngủ. Có lẽ họ đã cắt toàn bộ hệ thống điện dân dụng trong nhà, chỉ để lại một nguồn điện vừa đủ để duy trì hệ thống bảo an ở đây. Licohn chỉnh lại độ sáng của chiếc đèn neon ở mức phù hợp. Sau một hồi mò mẫm, Licohn dường như đã phát hiện ra một điều. Anh ta bèn di chuyển xuống tầng hầm của ngôi biệt thự. Bóng tối cho đến lúc này vẫn là một đồng minh cần thiết.
Bước chân xuống bậc cầu thang, Licohn cảm thấy có gì đó không ổn…Chưa đầy mười giây sau, cả ngôi biệt thự sáng trưng ánh điện. Licohn buồn bã đưa hai tay ra sau gáy vì anh ta biết có ít nhất một khẩu súng đang chĩa về phía mình.
–Ai? –Một tiếng quát vang lên. –Đứng yên đó và giơ tay lên!
Ủa, hình như là người bên SA phải không?
Licohn quay lưng lại, phù hiệu SA sáng trưng dưới ánh điện.
–Tôi bỏ tay xuống được chưa? –anh ta như thể đang bị ép phải nở một nụ cười –Tôi là đặc vụ Licohn Brown.
–Vì sao anh lại phải làm cái trò lén lút này?
–Tôi đang định hỏi vì sao FBI các anh lại lắp đặt cảm ứng trọng lực mà không thông báo gì cho phòng SA chúng tôi?
–SA đã giao lại ngôi nhà này cho chúng tôi, chúng tôi có quyền thực hiện các công tác cần thiết.
Viên cảnh sát vừa lên tiếng quát vẫn không khỏi nghi ngờ. Anh ta nhìn phù hiệu trên tay áo phải của Licohn như thể muốn nhất quyết tìm ra bằng chứng để chứng minh nó là đồ mua ở chợ Tàu.
–Anh tới đây làm gì?
–SA chúng tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo mọi chuyện cho bên FBI các anh.
Bốn nhân viên FBI đều hiểu rằng TẬP ĐOÀN không thuộc sự quản lí của bất kì chính phủ nào, kể cả Hoa Kì. Chính giám đốc đã phải đích thân dặn dò họ cần tin tưởng và hỗ trợ SA vô điều kiện.
–Giấy phép ra vào của anh đâu, đặc vụ Brown?
–Nếu mang theo thì tôi đã không phải đứng ở đây như thế này. Tôi để quên nó ở nhà.
–Hay đấy! –một cảnh sát cười mỉa. Anh ta cất súng vào trong bao. –Anh bạn đồng nghiệp. Chúng tôi chỉ châm chước cho anh một lần này nữa thôi, cho dù anh có thuộc SA hay không. Giờ anh muốn tìm gì trong ngôi nhà này, chúng tôi có thể giúp anh?
Licohn đủng đỉnh di chuyển đến chỗ quyển album của Brocment. Anh ta lật lơ đãng vài trang rồi dừng lại khá lâu ở một bức ảnh.
–Không phải tôi muốn, mà là TẬP ĐOÀN muốn. –ánh mắt anh ta cuối cùng cũng rời khỏi bức ảnh. –Tôi sẽ quay lại sau.
Thái độ này của Licohn đã chọc vào máu nóng của nhân viên FBI. Khi anh ta bước ra gần đến cửa thì nghe tiếng quát:
–Licohn Brown!
–Có chuyện gì thì cứ đến trụ sở tìm tôi. Tôi làm việc ở bộ phận chống tội phạm ma túy SA703. Tạm biệt.
Cả bốn người họ đều hậm hực nhìn theo Licohn khi anh ta đường hoàng rời khỏi ngôi biệt thự. Đằng sau lưng họ, Licohn nhăn mặt lại và ánh mắt thì có lẽ đủ sức giết chết một con người.
–Mẹ kiếp, lũ SA khốn kiếp!
–Thằng cha Brown này coi chúng ta là cái thùng rác chắc? Tôi phải hỏi lại cấp trên cho rõ ràng.
Nói xong, người cảnh sát béo lùn rút điện thoại ra. Cần phải nói thêm rằng cả bốn người họ đều là những nhân viên thuộc hàng cao cấp của FBI được cắt cử đến đây nên mới có thể trực tiếp liên lạc với giám đốc và biết đến sự tồn tại của TẬP ĐOÀN.
–Thưa giám đốc, có một nhân viên của SA vừa đột nhập vào dinh thự của Brocment. –chủ ý của anh ta khi nhấn mạnh hai từ “đột nhập” là quá rõ ràng. Thế nhưng vị giám đốc nọ vẫn có vẻ không mấy quan tâm.
–Anh ta đâu? –ông hỏi.
–Đã rời khỏi đây hai phút trước ạ.
–Vậy thì các anh cứ tiếp tục công việc của mình một cách bình thường đi!
Ngài giám đốc nói nhanh đến mức người cảnh sát không kịp phản ứng lại.
–Ý tôi muốn nói là anh ta đã đột nhập. Một hành vi lén lút và đáng ngờ, thưa ngài. Chẳng phải ngài đã bảo là bất cứ thứ gì trong ngôi nhà này cũng cần được canh gác an toàn sao?
–Anh nên nhớ là anh đang nói về những nhân viên của SA.
–Tôi nhớ!
–Micheal này, tôi đang ngồi với cố vấn của TẬP ĐOÀN, ngài Siller Hook. Tôi thấy tất cả những đồng nghiệp của chúng ta đều không có gì đáng ngại.
–Nhưng…–Micheal tỏ ra lúng túng. –Anh ta là Licohn Brown, tôi chỉ e rằng có sự mạo danh ở đây.
–Chờ chút!
Ngài giám đốc bỏ điện thoại ra, quay lại và hỏi ý kiến của Siller Hook khi ông này đang chăm chút chiếc tẩu hiệu Luigi Viprati của mình. Chừng nửa phút sau, Micheal nhận được câu trả lời:
–SA có nhân viên Licohn Brown, phân bộ SA703 phải không? Nếu là anh ta thì các anh không phải lo lắng.
Micheal đành gác máy. Anh ta nhìn ba đồng nghiệp của mình, nhún vai:
–Đi kiểm tra lại một lượt xem gã Brown có cuỗm mất thứ gì không? Tôi thề là lần sau dù cấp trên có đem cả một căn hộ chung cư ra gạ gẫm, tôi cũng sẽ tránh xa việc hợp tác với cái lũ người chết dẫm này.
…
Trong căn phòng tối om và sâu hun hút, Santos châm lửa đốt một mảnh giấy nhỏ rồi rót rượu vào đống tro tàn. Từ khi sinh ra, Santos đã rất ghét sự chờ đợi. Nhưng lần này, có lẽ hắn tập phải làm quen dần với thứ mà hắn căm thù nhất.
Bởi vì muốn lấy một thứ gì đó từ tay SA thì Santos không thể tin tưởng ai ngoài người con nuôi của hắn.
…
Sáng hôm sau, Jay không đến Weiburgharm Hotel như thường lệ mặc dù anh dậy từ rất sớm. Anh đã gọi điện cho bộ phận kiểm soát, báo rằng mình đang có vấn đề về đường tiêu hóa, một lý do rất dễ thuyết phục người. Dù sao, ai cũng biết thói quen ăn uống không hề khoa học của Licohn đã tiêm nhiễm vào đầu Jay dù ít dù nhiều.
Chiếc Lexus màu bạc đã dạo khắp Los Angeles trong buổi sáng ngày hôm nay. Harenna, cô gái đáng yêu của anh! Nên nói sự thật về vị ân nhân của cô ấy, và thừa nhận rằng kẻ mà cô ấy muốn tìm chính là mình chứ không phải ai khác? Hay cứ tiếp tục lừa dối cô và lải nhải cái điệp khúc “Không, anh chưa tìm ra cái thằng chết treo đó”. Phương án thứ nhất rõ ràng là dễ chấp nhận hơn. Nhưng nếu xét theo khía cạnh y học tâm lí thì anh cũng hiểu hậu quả xảy ra sẽ là như thế nào đối với một người có niềm tin mạnh như Harenna.
Ba tiếng lái xe đã khiến cho Jay lấy lại một chút bình tĩnh.
Chiếc Lexus dừng lại trước vạch chờ đèn đỏ. Tiếng trẻ con làm anh ngước nhìn lên, dần rời ánh mắt khỏi vô lăng xe.
Là Harenna!
Cô đang dẫn một tốp học sinh tiểu học sang đường. Nụ cười của cô làm Jay thấy lòng thật ấm áp. Nhưng khi nhớ lại những giọt nước mắt của cô tối hôm qua, anh không đủ kiên nhẫn để tận hưởng nụ cười ấy nữa. Chiếc xe rồ máy lao đi khi còn mười bốn giây nữa mới hết đèn đỏ. Bọn trẻ con sợ hãi nép sát vào chân Harenna.
–Thôi nào các em. –cô an ủi chúng, nhìn theo bóng chiếc xe vừa lạ vừa quen kia. – Đó là những kẻ thiếu văn hóa. Đừng bao giờ sợ hãi trước chúng!
…
Những ngày hôm sau, Jay ở lì trong Weiburgharm mà không chịu trở về nhà. Nhân viên thường trực Lauren còn đùa rằng cô sẽ báo cáo với CHỦ TỊCH về trường hợp này của Jay và đề nghị xin chuyển anh sang bộ phận lễ tân trực 24/24h. Chỉ có Siller Hook thấy đây không phải chuyện đáng cười.
–Nói cho tôi biết cậu đang nghĩ gì được không, Jay?
Trong phòng nghỉ ngơi lúc này chỉ còn hai người họ. Anh chàng Dennis đã bị Hook tế nhị điều đi nơi khác trong khi Licohn cũng bặt vô âm tín suốt sáng nay, còn những người khác ở bên ngoài thì bận rộn đến mức không thể ngẩng đầu lên.
–Vậy ông muốn biết những gì? Tất cả suy nghĩ của tôi ư?
–Chỉ những điều cậu muốn chia sẻ. –ông ta mỉm cười –Thú thật, tôi nghĩ rằng cậu đang yêu.
Nghe vậy, Jay không bất ngờ. Anh đã sống với Siller Hook một thời gian dài, học được từ ông ta rất nhiều điều, nhưng chưa bao giờ anh biết ông ta làm cách nào mà luôn đoán đúng tâm ý người khác.
–Đó là một chuyện đáng mừng chứ? –Siller Hook nói tiếp. Ông ta biết thái độ của Jay vừa rồi đã là một câu trả lời.
–Nhưng tôi không thể yêu cô ấy.
–SA đâu có luật cấm nhân viên lập gia đình.
–Lí do không phải từ TẬP ĐOÀN chúng ta. –thực ra Jay cũng không biết câu nói này có chính xác hay không. –Mà tôi và cô ấy không cùng lập trường.
Siller Hook nhìn Jay với ánh mắt “không phải chuyện gì tôi cũng đoán ra đâu”.
–Cô ấy không biết rằng tôi đã giết ân nhân của cô ấy. –Jay nói tiếp. –Fredman Brocment.
–Brocment? –ngữ điệu của Siller Hook chỉ thay đổi chút xíu. –Hóa ra người yêu cậu là chỗ quen biết với Brocment? Hắn ta cũng biết làm từ thiện ư?
–Tôi tin rằng hắn đang âm mưu đào tạo một đội ngũ sát thủ cho riêng mình. Chỉ có điều hắn chưa kịp làm cho đến nơi đến chốn thì đã chầu trời, nhưng những người vô tội đã bị tiêm nhiễm vào đầu cái ý nghĩ chịu ơn hắn.
–Cô gái ấy tên là gì?
–Harenna Benler. –anh đáp.
–Harenna Benler? Cái tên này chưa có trong file của chúng ta, nghe có vẻ hiền lành đấy. Nhưng một cái tên chẳng nói lên điều gì.
–Tôi đã điều tra rồi, gia đình Benler là một nạn nhân của cái chết trắng.
–Gia đình cô ấy là nạn nhân của heroin, và cô ấy lại chịu ơn của Brocment?
–Chuyện khá phức tạp. Một kẻ buôn lẻ ma túy đã phá hoại hạnh phúc gia đình Benler, sau khi cha mẹ Harenna chết, cô ấy đã trở thành một đứa trẻ mồ côi và nhận nhiều sự giúp đỡ của Brocment. Không hiểu sao nhưng tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy.
Vị cố vấn của TẬP ĐOÀN không bao giờ nôn nóng hay mất bình tĩnh. Ông ta luôn nghe mọi chuyện với một thái độ điềm tĩnh đến lạ kì. Jay luôn khâm phục Hook vì điều đó.
–Cậu không có lỗi, Johanson. Đừng tự ép bản thân mình phải thừa nhận một điều không đúng. Cậu nên để Harenna thông cảm cho cậu.
–Đồng nghĩa với việc dập tắt niềm tin của cô ấy dành cho Brocment?
Siller Hook gật đầu:
–Nên thế, niềm tin ấy vốn dĩ đã không được phép tồn tại.
–Nhưng…
–Cậu học tính nhu nhược ấy của ai vậy? Jay Johanson, cậu cần phải nhớ rằng bây giờ cậu là người của SA, mục tiêu của cậu đã thay đổi. Đừng nói với tôi rằng cậu đã quên mất điều ấy. Tôi rất ghét phải thất vọng với bất kì ai, đặc biệt là cậu. Còn vấn đề của Harenna, chẳng lẽ cậu không biết cách giải quyết sao?
Siller Hook chưa từng kết hôn. Có lẽ Weiburgharm mới là tình yêu cả đời của ông ta. Vì thế, Jay hiểu lí do vì sao ông ta vô cảm trước chuyện tình yêu.
–Nếu cậu thực lòng yêu Harenna thì đừng làm cho cô ấy cảm thấy bị lừa dối!
Siller Hook nhận được một cuộc gọi từ đường dây nội bộ. Ông ta với lấy chiếc áo khoác và khẩu súng trên ghế.
–Jay, tôi vẫn muốn dặn cậu rằng trong nghề của chúng ta, thứ chúng ta nhìn thấy không phải lúc nào cũng là sự thật.
Trước khi khép cửa phòng, ông ta còn hỏi Jay một câu:
–Cậu có biết tiếng Pháp không?
Jay lắc đầu:
–Chỉ một ít.
–Tôi đùa cậu chút thôi. Vốn tiếng Pháp của tôi đủ khiến những phiên dịch viên phải giải nghệ đấy. Tôi phải rời Weiburgharm trong một tuần tới. Nếu cần hãy liên lạc đến Paris gặp tôi, tôi có chút việc ở đó.
Lần này, Siller Hook đi hẳn.
Thứ chúng ta nhìn thấy không phải lúc nào cũng là sự thật…
…
Bốn năm từ ngày Phong ra đi, tuần nào lão Mạc Căn cũng ra thăm mộ con trai. Lão đã bỏ hẳn rượu, cai thuốc lá, cờ bạc và kiếm một công việc tử tế hơn trước kia. Lão đã hối hận, hối hận rất nhiều…Mạc Căn đã tỉnh ngộ. Nhưng Phong thì không thể trở về.
…
Harenna đã đứng trước của nhà Jay khá lâu nhưng vẫn không có ai ra mở cửa. Hộp chocolate trên tay cô không chịu nổi ánh nắng mặt trời. Harenna sốt ruột dựa lưng vào cửa. Những viên chocolate bắt đầu nhũn ra. Phải một lúc lâu sau, chiếc Lexus màu bạc của Jay mới trở về.
–Thiếu một phút nữa là em phải phá khóa vào nhà anh đó. Anh làm em nóng lòng quá, Jay ạ.
Chưa kịp để Jay nói một câu, Harenna đã chìa chiếc hộp màu đỏ ra trước mặt.
–Em làm cả sáng nay đó, tặng anh.
–Chocolate ư? –Jay mở nắp hộp. Mười viên chocolate nâu bóng xếp ngay ngắn trong nền hộp màu trắng.
–Là cái mà nó tượng trưng –Harenna nháy mắt.
Jay nói khẽ, tựa như lời nói của anh chỉ là một làn gió mềm mại.
–Tình yêu!
Harenna ghì chặt cổ Jay. Jay cũng đặt vội hộp chocolate sang một bên và trao cho cô nụ hôn bất tận.
–Em đã tìm thấy nó tối hôm qua. –Cô thì thầm khe khẽ bên tai Jay. –Cả đêm qua em mất ngủ vì anh. Em đã trúng tên của thần Cupid mất rồi.
Jay ôm chặt Harenna trong vòng tay mình. Cô sung sướng mỉm cười còn Jay thì không biết mình có thực sự hạnh phúc hay không. Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô khi cô gục đầu vào vai anh. Mùi thơm từ mái tóc cảu cô khiến anh quên hết mọi suy nghĩ.
–Hãy hứa với em là đừng bao giờ rời xa em, anh nhé!
Jay không nói lên lời, anh biết mình sẽ không thể hứa được.
–Jay, hứa với em đi!
–Anh hứa, anh hứa…
Harenna vội vã buông Jay ra khi nghe tiếng thở mạnh bên tai mình. Nhìn ánh mắt của anh, cô hoảng hốt:
–Anh sao vậy?
–Không sao đâu. –Jay nói dối.
–Có ai lại muốn giết anh phải không?
–Không phải, em đừng lo, Harenna. Chẳng có ai muốn giết anh nữa. Mà nếu có thì chỉ có em thôi.
Jay nghĩ nốt câu cuối trong đầu.
–Vậy thì anh đừng làm em sợ! Em đã mất người thân, em sợ cái cảm giác ma quỉ ấy đến thêm một lần nữa.
Jay biết mình sẽ không thể đối mặt với người anh yêu suốt đời. Trong mắt cô, Fredman Brocment không đời nào lại đi buôn ma túy và vũ khí. Ân nhân của cô không đời nào lại là một tên mafia. Đó không phải là một sự thật mà cô muốn biết.
“Em căm thù sự phản bội từ chính những người thân của mình”.
Tình yêu cháy bỏng của Harenna có lẽ cũng mỏng manh như thủy tinh.
Những ngày sau đó, họ không rời xa nhau một bước. Họ cùng ăn uống, cùng đi chơi, cùng làm tất cả những gì mà một đôi tình nhân thắm thiết có thể làm. Chính Harenna cũng không ngờ mình lại yêu Jay nhanh đến thế, mà cũng mãnh liệt đến thế. Tình yêu đã bù đắp phần nào những mất mát trước kia của cô. Những buổi sáng, Jay đều cho cô thử cảm giác của tốc độ khi anh mở mui xe và lao đi với tốc độ gần trăm dặm một giờ trên những dải đường cao tốc của Los Angeles. Đến buổi chiều, họ lại khoác tay nhau cùng đi dạo trong Huntington. Jay nghĩ rằng đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất của mình.
…
Trong căn phòng luôn ẩm thấp và thiếu ánh sáng, Santos đã lau đi lau lại con dao găm của mình đến lần thứ tám mươi. Hắn không hề thích chờ đợi. Vậy mà sao bọn đàn em ngu ngốc của hắn không chịu hiểu điều ấy nhỉ?
–Nhanh lên đồ con rùa! –Hắn bực tức quát nạt khi cánh cửa đong đưa. Nhưng hắn lại thất vọng thêm một lần nữa. Chẳng qua chỉ là một cơn gió vừa thổi qua.
Bực mình, hắn rút máy liên lạc ra, bấm như điên một tin nhắn.
“Mau tiếp cận hắn và mang chiếc usb ấy về đây”
…
Cách đó gần một trăm km, Licohn vừa đút điện thoại vào lại trong túi áo khoác. Anh ta mang nguyên bộ mặt lầm lì ấy đến gõ cửa nhà Jay. Harenna ra mở cửa. Trên tay cô còn vương ít bột làm món bánh điểm tâm.
–Chào cô Benler. –Licohn miễn cưỡng chìa tay ra.– Hóa ra cô đã chuyển đến đây sống.
Harenna nhìn Licohn từ đầu đến chân và chắc chắn rằng cô chưa từng gặp người này.
–Không, anh hiểu nhầm rồi…–cô lúng túng. –Tôi vừa mới tới đây…
Chưa để Harenna nói hết câu, Licohn đã tự cho phép mình đi thẳng vào nhà.
–Johanson đâu?
–Tôi đây.
Jay xuất hiện ở ngưỡng của nhà tắm với chiếc quần bò và áo phông tươm tất. Anh quay sang nói với Harenna:
–Em lui vào trong đi.
Cô ngoan ngoãn làm theo, bước vào phòng đọc sách sát bên cạnh và áp tai vào cửa để tìm hiểu lí do vì sao người lạ mặt kia biết tên mình.
–Cô ta là người yêu của anh à?
–Đúng thế. –Jay thừa nhận.
–Anh có biết cô ta là ai không? Cô ta là người của Fredman Brocment.
Ở đằng sau cánh cửa, Harenna cố gắng kìm lại một tiếng nấc kinh ngạc. Anh ta còn biết cả chú Fredman của cô?
–Tôi biết điều đó, nhưng cô ấy không giống như Brocment. Giữa họ chỉ là mối quan hệ bình thường. Mà sao anh biết cô ấy?
–Cô ta từng chụp chung với Brocment. Anh nên nhớ TẬP ĐOÀN luôn đề cao sự cảnh giác.
Jay nói nhỏ, anh sợ Harenna nghe được:
–Nhưng cô ấy ngoài cuộc chơi này.
–Tùy anh thôi. –Licohn nhún vai. –Nhưng nếu anh vì việc này mà hủy hoại SA thì…
–Thôi đi Licohn!
Harenna vẫn lắng nghe. TẬP ĐOÀN nào? Họ đang nói về cái quái gì vậy? Gã kia đùng đùng xuất hiện và cho rằng cô là một kẻ đáng gờm sao?
–Anh đến đây vì việc gì vậy?
–Tôi đổi ý rồi. Lúc thích hợp tôi sẽ nói.
Licohn quay lại nhìn Jay.
Anh ta không trả lời. Jay, cũng như hầu hết nhân viên SA, đều không muốn giữ con người này ở lại thêm một phút nào nữa.
–Cẩn thận với mọi chuyện đấy!
Anh ta buông một câu đầy ẩn ý trước khi bỏ đi. Cánh cửa phòng đọc sách mở toang. Harenna bước ra.
–Anh biết nhiều thứ hơn em tưởng. Nói đi, Jay, ai là người đã hại chết ông ấy?
Jay lắc đầu. Anh chợt nhận ra mình là thằng hèn nhất trên đời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!