Bí Danh (Black and White)
Hồi kết: Ngày hôm nay, mặt trời vẫn mọc...
Licohn Brown mặc áo phông quần bò, khoác thêm một cái ba lô to trên vai, trông anh ta một tay du lịch bụi hơn là một điệp viên SA.
–Quyết định rồi à, Licohn?
Jay đi đến sau lưng Licohn, lúc này hai người họ đang đứng ở trên mỏm đồi, nơi nhìn xuống những triền thông bạt ngàn và dòng thác Camly óng ánh phía xa. Họ không còn là hai người đồng nghiệp lạnh lùng ở Weiburgharm như trước đây. Tất cả những gì xảy ra đã làm họ dễ nở nụ cười với nhau hơn.
–Tôi chưa một lần thử đặt mình vào địa vị của anh. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận những gì anh đã làm cho TẬP ĐOÀN.
–Chuyện ấy đã là quá khứ. Trong Weiburgharm, tôi chỉ là một con số không.
Dòng suối vẫn bình lặng, êm đềm. Một làn gió khiến tâm hồn Licohn cảm thấy dễ chịu vô cùng.
–Một người trong chúng ta không là gì, nhưng…
Licohn cắt ngang lời Jay:
–Đừng giở giọng điệu của Siller Hook ra với tôi! –Kì lạ là đến giờ phút này, anh ta vẫn chẳng tôn trọng Cố Vấn Hook chút nào, không một ai dành được sự kính trọng của Licohn Brown trừ chính CHỦ TỊCH.
–Có phải vì cái chết của Gia Nhi không? Anh vẫn không tha thứ cho sự tự tin của mình? –Jay tựa lưng vào thành cầu, hỏi lại.
–Đó cũng là một lý do, nhưng không phải tất cả. Tôi đã bị đánh thức vào cái đêm đứng ở gần nhà anh, trông thấy anh vật vã bên xác cô gái đó. Phút giây ấy, tôi không thể tin vào mắt mình, tôi không biết mình còn đứng đó làm gì, không biết mình có còn là Licohn Brown không. Tôi chưa bao giờ chấp nhận thất bại, cho đến giờ phút ấy. Nếu tôi nói trước mối nghi ngờ của tôi với anh, nếu tôi cảnh báo sớm cho anh…tất cả chỉ vì mấy lý do bảo thủ vớ vẩn mà tôi đã hại chết Gia Nhi.
Jay không biết mình nên nói gì. Trong cái chết của Gia Nhi, anh cũng đã từng hận Licohn, nhưng nỗi hận ấy không thể lớn bằng nỗi hận chính bản thân mù quáng của mình.
–Tôi biết, cô gái ấy ở trên thiên đàng cũng không tha thứ cho tôi.
–Sai rồi, cô ấy đã tha thứ cho…chúng ta, tôi tin như thế. Đó là một cô gái nhân hậu nhất mà tôi từng biết.
–Cuối cùng, khi gần kề cái chết, con người ta chỉ thấy bình an nhất khi họ được nhìn thấy người mình yêu thương nhất. Gia Nhi, cô ấy yêu cậu nhiều lắm đó Jay.
–Tôi hiểu, cả cuộc đời này tôi mắc nợ cô ấy quá nhiều…
–Rời Weiburgharm, anh định đi đâu?
–Bất cứ nơi nào cũng được. Một kẻ không có nguyên tắc như tôi không thích hợp làm việc ở Weiburgharm. Có lẽ cuộc sống lãng du sẽ thoải mái hơn.
–Không nhớ mọi người sao?
Licohn nhìn Jay, cười lớn:
–Tôi không biết. Nhưng tôi tin mọi người ở đó không dễ gì quên Licohn này đâu.
Nói xong, Licohn quay đầu bước đi.
Anh ta đến bên mộ của Gia Nhi, đặt lên đó một sợi dây chuyền mặt cây thánh giá.
–Cô Gia Nhi, mong cô tha thứ cho tôi. Chúa sẽ phù hộ cho cô trên thiên thường.
Rồi khoác ba lô lên vai, anh ta rời khỏi nghĩa trang.
–Chúng tôi không ràng buộc cậu, Licohn.–anh ta nhớ lại lời nói của CHỦ TỊCH.–Hãy nhớ rằng, Weiburgharm mãi mãi là nhà của cậu, cậu có thể trở về bất cứ lúc nào.
Chiếc xe Audi lăn bánh chậm rãi dọc theo một con đường nhỏ yên bình. Nhìn cảnh vật cứ từ từ lùi lại đằng sau cửa kính ô tô, chưa bao giờ Licohn thấy lòng mình tĩnh lặng như bây giờ. Có lẽ anh ta đã đúng, rời khỏi Weiburgharm là một sự lựa chọn đúng đắn. Con người như anh ta không thích hợp bị bó buộc trong bốn bức tường ở SA703. Anh ta không giống Jay Johanson, đệ tử trung thành của Siller Hook.
Làm một kẻ lãng du, có gì là không tốt?
…
Bốn ngày sau.
Lạc Dương vào một ngày nắng đẹp. Những con đường thẳng tắp dẫn ra thành phố vẫn tấp nập. Hàng cây xà cừ nghiêng bóng của nó xuống những ngôi nhà hoen ố màu rêu và cổ kính dần theo thời gian. Về cơ bản, Lạc Dương vẫn còn giữ lại rất nhiều những mảnh vườn xinh tươi nho nhỏ như đặc trưng của nó. Người ta đã khai thác một phần hai bên bờ suối Camly để mở rộng khu du lịch. Trong một vài năm tới, có lẽ đất ven suối sẽ còn bị thu hẹp dần như thế và nơi trẻ con làng Thành Khẩu thường ra chơi đùa sẽ không còn. Thời gian vẫn cứ âm thầm làm công việc của nó là thay đổi dần dần sự nghèo nàn của nơi đây để thế chỗ bằng một tương lai tốt đẹp hơn.
Tàn tích đổ nát của nhà họ Huỳnh đã được dọn dẹp sạch sẽ. Một đống vật liệu được xếp bên cạnh cổng, chuẩn bị cho việc xây mới ngôi nhà. Vụ nổ bom đã khiến Jay mất đi mái nhà gắn bó với tuổi trẻ của anh vĩnh viễn. Dù một ngôi nhà mới sắp được xây lên, nó sẽ không bao giờ có thể đem lại cho anh cảm xúc như ngày xưa, khi anh bước những bước trên bậc thang gỗ nâu xỉn và thầm nguyền rủa cái định mệnh phải là con trai của Mạc Căn.
Ông bà Mạc Căn đang đứng cùng con trai ở trước cổng nhà. Cả hai trông đều khá tươm tất. Gần hai tuần trở về Lạc Dương, Jay đã sắm sửa cho cha mẹ mình rất nhiều, dẫn họ đi du lịch nhiều nơi để bù đắp tất cả những gì mình đã khiến họ phải chịu đựng trong thời gian qua, Nhưng hôm nay, không giống với lần đoàn tụ hai tuần trước, cả ba người họ đều có vẻ đượm buồn.
–Con phải đi thật rồi sao?
Nắm lấy tay cha mình, Jay gật đầu.
–Không thể ở thêm với bố mẹ vài ngày nữa hả Phong?
–Con đã hết hạn nghỉ phép, mọi người gọi con về. Còn rất nhiều việc cần đến chúng con.
Bà Việt Hà nói:
–Chúng ta cũng không giữ con lại nữa. Con cứ yên tâm làm việc đi, chúng ta ở đây sẽ ổn thôi.
–Đúng đấy, con không cần lo lắng gì đâu.
Lão Mạc Căn nói thêm. Thực lòng cũng như vợ mình, lão không muốn con trai mình đi, thậm chí đêm qua lão còn cầu Chúa cho cái tổ chức quái quỉ gì đó của thằng con mình không tồn tại. Nhưng lão biết rằng mình đã không thể ngăn cấm nó một lần thì cũng không nên níu kéo nó quá nhiều. Huỳnh Nguyễn Thanh Phong không phải là một đứa con bất hiếu, không phải một đứa con dễ dàng bỏ rơi cha mẹ mà ra đi. Anh cũng có những khổ tâm và khó xử của riêng mình. Là một người cha, lão Mạc Căn thấy mình cần phải luôn vui vẻ để con trai lão không khó xử lúc chia biệt.
–Con xin lỗi khi đã không ở bên bố mẹ được nhiều. Giờ thỉnh thoảng con sẽ thu xếp công việc về thăm bố mẹ.
–Thôi khỏi! –lão Mạc Căn xua tay. Lão không muốn Phong sẽ lại gặp nguy hiểm như lần vừa rồi. –Công việc của con…ờ…phải giữ bí mật tung tích, con không nên mạo hiểm vì chúng ta.
Jay bật cười:
–Không đến nỗi như thế đâu bố. Ở Mỹ, bọn con vẫn là một người bình thường mà. Vỏ bọc của con là một nhân viên bán bảo hiểm. Không phải ngày nào con cũng phải đối mặt với tử thần và tội phạm, bố đừng nhìn cuộc đời nguy hiểm như thế! Bố mẹ yên tâm, khi nào rảnh rỗi, con sẽ về thăm bố mẹ.
Bà Việt Hà cũng bật cười theo Jay, mặc dù trong thâm tâm không muốn anh ra đi:
–Ở nơi xa con phải cố gắng sống tốt và sống bình an đấy! Mẹ tự hào về con.
–Ta cũng tự hào về con. –lão Mạc Căn cũng nói. Mặc dù nhiều năm trước, lão nhớ lại rằng mình vẫn còn hồ đồ và luôn nguyền rủa thằng con quyết tâm làm cảnh sát.
–Bố mẹ yên tâm. Có gì khó khăn, bố mẹ cứ liên lạc với Hoàng Thái, ông ấy là bạn con. Cha Francisco Minh Đạo chắc biết cách liên lạc với ông ấy.
Máy liên lạc của Jay phát tín hiệu. Là mã liên lạc riêng từ Weiburgharm.
–Chờ con chút. –anh nói nhỏ. –Tôi nghe đây.
–Johanson, anh sắp về Mỹ chưa?
–Trong ngày hôm nay, có chuyện gì vậy Dennis?
–Ở Vantican xảy ra chuyện lớn rồi. Weiburgharm đã phát đi tín hiệu đỏ, Cố Vấn cử chúng ta sang Vantican đó hỗ trợ.
Tín hiệu đỏ, là mức độ cảnh báo tối đa, tương đương với sự kiện khủng bố cấp quốc gia.
–Ok, tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.
Jay tắt máy. Anh ôm chào tạm biệt cha mẹ mình.
–Đến giờ con phải đi rồi, bố mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe!
–Ừ, con cũng thế.
Ba người họ bịn rịn ôm nhau một lúc lâu mới chịu buông tay. Jay vào trong xe, không quên ngoái lại nhìn cha mẹ thật lâu. Ông bà Mạc Căn cũng lặng im đứng nhìn con trai hòa dần vào dòng người đông đúc.
–Nó đi rồi. –bà Việt Hà nói.
–Đó là cuộc sống nó lựa chọn. –lão Mạc Căn nói.
Hai người họ nhìn nhau và mỉm cười.
…
–Chuyện lớn mà anh vừa nói là gì thế? –Jay gọi lại, vẫn giữ giọng bình tĩnh. Nhưng anh hiểu rằng một khi TẬP ĐOÀN phải phát đi tín hiệu đỏ thì đó không phải việc có thể coi thường.
Jay gọi lại vào số máy của Weiburgharm.
–Thật tồi tệ! –Dennis trả lời, và Jay không thể tin được rằng mình sắp nghe thấy những gì. –Tòa thánh Vantican bị tấn công. Anh đã nghe gì về âm mưu mới của al-Qaeda chưa?
Hôm ấy là thứ năm ngày 11/09/2008, tròn bảy năm sau vụ tấn công vào WTC (1) làm biểu tượng quyền lực của nước Mỹ sụp đổ.
…
(1) WTC: World Trade Center, trung tâm thương mại thế giới ở Manhattan, Mỹ, bị sụp đổ sau vụ tấn công khủng bố chấn động thế giới của tổ chức khủng bố al-Qaeda ngày 11/9/2001.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!