Bị Ép Kết Hôn - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Bị Ép Kết Hôn


Chương 23


Cuối tuần, Ôn Hạc Xuyên tỉnh dậy khá sớm, khoảng thời gian bận rộn công việc đã tạo cho hắn thói quen.

Ôn Hạc Xuyên vừa cử động người liền phát hiện Đoạn Minh Sâm giống như bạch tuộc nằm úp sấp dính lên người hắn.

Tạm thời từ bỏ ý định xuống giường, Ôn Hạc Xuyên đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn mới cắt của Đoạn Minh Sâm, có đánh chết hắn cũng không tin Đoạn Minh Sâm có thể thích mình nhanh như vậy.

Thế nhưng dạo gần đây cậu thay đổi rất nhiều, ngay cả trên giường cũng ngoan ngoãn nghe lời, điều này có chút quái dị.
Hiếm khi Ôn Hạc Xuyên có một buổi sáng thảnh thơi để suy nghĩ, sự thay đổi của Đoạn Minh Sâm bắt đầu từ sau sinh nhật cậu.

Vào hôm ấy, Ôn Hạc Xuyên đã nghĩ sẽ tổ chức một tiệc sinh nhật bất ngờ cho cậu, nếu như là người khác thì không khó, nhưng đối phương là Đoạn Minh Sâm, sẽ khó có thứ gì khiến cậu bất ngờ.

Ôn Hạc Xuyên từ nhỏ đã là người biết nhìn xa trông rộng, hắn đã nghĩ rất lâu xem Đoạn Minh Sâm có đáng để mình cố gắng hay không, cuối cùng hắn cảm thấy vẫn nên nghiêm túc đối tốt với cậu, dù rằng không biết lý do của Đoạn Minh Sâm là gì, nhưng cậu đã chờ hắn năm tiếng, vậy thì lần sinh nhật này hắn chân thành một chút cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Đoạn Minh Sâm cần gì?
Ôn Hạc Xuyên suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra kết luận chính là Hạ Vân.
Ôn Hạc Xuyên mơ hồ nhớ tới Đoạn Minh Sâm từng nói Hạ Vân là hình mẫu mà cậu khao khát, vậy thì Hạ Vân là người thế nào? Khuôn mặt y rất thuần khiết, là người khá bảo thủ, chính hắn đã từng muốn đè y.

Ôn Hạc Xuyên nhớ lại suy nghĩ muốn đè Hạ Vân của mình vào mấy năm trước, hắn thực sự đã phụ lòng Hạ Vân, y vẫn luôn xem hắn là bạn bè.
Thế nhưng trong mắt Đoạn Minh Sâm thì sao? Cậu với Hạ Vân là hai dạng người hoàn toàn đối lập, cậu muốn trở thành người như Hạ Vân ư? Cái này không có khả năng lắm.

Ôn Hạc Xuyên suy nghĩ nửa ngày vẫn cho ra một kết luận không khác gì ban đầu, trong lòng Đoạn Minh Sâm vẫn luôn yêu thích dáng vẻ sạch sẽ hồn nhiên, nhưng bản thân cậu lại quá phóng đãng, sự tinh khiết dần chết mòn, vì vậy chỉ có thể khao khát mà thôi.
Ôn Hạc Xuyên nhìn lại bản thân, hắn đã hai mươi sáu rồi, những thứ hồn nhiên gì đó cũng đã không còn, cuối cùng hắn nghĩ ra một biện pháp, quyết định này đưa ra rất dứt khoát.

Ôn Hạc Xuyên ở trước mặt người ngoài luôn phải giả vờ, điều này Đoạn Minh Sâm đều biết rõ, vì vậy hắn quyết định ở trước mặt cậu không cần giữ mặt mũi nữa.
Dường như Đoạn Minh Sâm có chút động lòng trước sự chân thành của hắn, điều này cho thấy hắn đã thành công rồi nhỉ? Trong lòng Ôn Hạc Xuyên rất đắc ý, xem ra sau này có tách khỏi Đoạn Minh Sâm, hắn cũng xem như có năng lực về mặt tình cảm, nhưng hắn chưa đắc ý được bao lâu, thì Đoạn Minh Sâm đã vì hắn mà cắt đi mái tóc dài quan trọng của cậu.
Ôn Hạc Xuyên hơi kinh ngạc, Đoạn Minh Sâm đã yêu thích hắn đến mức này rồi ư? Thực sự hắn có chút nghi ngờ trong chuyện này, dù thế nào hắn cũng không tin Đoạn Minh Sâm chỉ vì một chút cảm động mà có thể yêu một người ngay được.

Vậy mà Ôn Hạc Xuyên lại không thể kiềm chế nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực mình, hắn đã từng quen rất nhiều người, nhưng chưa ai dám vì hắn mà vứt bỏ đi thứ quý giá của bản thân như thế.
Vậy hắn cần phải làm gì để đáp lại cậu đây? Ôn Hạc Xuyên nghĩ lại ý định ban đầu của mình, hắn chỉ muốn thông qua cậu để luyện tay nghề mà thôi, cúi đầu cọ cọ lên mũi Đoạn Minh Sâm hai cái: Yêu đương thật phiền phức, nhưng nó lại khiến người ta thật mong đợi, thôi thì không nghĩ nhiều nữa.
Lúc Đoạn Minh Sâm tỉnh dậy thì trên giường chỉ còn lại mình cậu, nhanh chóng rửa mặt đơn giản liền xuống lầu tìm người, Ôn Hạc Xuyên đã sớm ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí, thấy cậu đi xuống liền vẫy tay kêu lại.

Đoạn Minh Sâm ngáp một cái, đi tới gần quăng dép ngã nhào vào lồng ngực hắn, Ôn Hạc Xuyên xoa đầu cậu: “Sao em càng ngày càng giống mèo thế.”
Đoạn Minh Sâm dụi dụi vào ngực hắn: “Mèo khi động dục kêu rất phóng đãng nha.”
Ôn Hạc Xuyên nghịch tai cậu: “Cũng không thấy em kêu.”
“Dạo này không kêu nữa.”
“Anh cũng đâu cấm em.”
Đoạn Minh Sâm ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn hắn: “Những chuyện anh không thích em sẽ không làm.”
Ôn Hạc Xuyên hôn lên trán cậu: “Buổi chiều sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”
Đoạn Minh Sâm hưng phấn nói: “Đi đâu á?”
“Đến thì sẽ biết.”
Nói là buổi chiều nhưng đến chạng vạng hai người mới ra khỏi nhà, Đoạn Minh Sâm không biết Ôn Hạc Xuyên đang định làm gì, kỳ thực gần đây cậu có chút khó chịu, cứ như mình đang tự đào hố chôn vậy.

Vì muốn trở thành dáng vẻ hắn yêu thích nên lúc trên giường cậu không dám kêu quá phóng đãng, cậu đã nhịn đến muốn hộc máu luôn rồi, có điều nhìn Ôn Hạc Xuyên đối xử với cậu ngày càng dịu dàng, trong lòng vẫn cảm thấy rất thành công.
Xe chạy khoảng hai tiếng mới đến nơi, Đoạn Minh Sâm xuống xe ngắm nhìn khung cảnh chung quanh một chút, nơi này tương tự như một đài quan sát, cậu hơi nghi ngờ hỏi hắn: “Đây là nơi nào?”
Ôn Hạc Xuyên kéo tay cậu đi về phía trước: “Chỗ này tầm nhìn rất tốt.”
Đoạn Minh Sâm không biết Ôn Hạc Xuyên muốn làm gì, chỉ có thể để mặc hắn nắm tay kéo đi tới chỗ hàng rào chắn, cậu nhìn xuống xem, cảnh đêm sáng ánh đèn của thành phố được thu hết vào đáy mắt: “Sao em không biết chỗ này nhỉ?”
“Mới được đầu tư thôi, vẫn chưa mở cửa đón khách.”
Đoạn Minh Sâm cùng hắn đứng ngắm một lúc: “Chúng ta chỉ đứng đây ngắm thôi hả?” Vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng nổ rất lớn, cậu sợ hết hồn nhanh chóng ngẩng đầu, trong nháy mắt lại có thêm rất nhiều tiếng nổ khác, cậu giật mình nhìn lên bầu trời kia, thấy rất nhiều đốm sáng đang nở rộ trên nền trời đen, cuối cùng cũng biết được mục đích của Ôn Hạc Xuyên.
Đoạn Minh Sâm chăm chú nhìn bầu trời sáng rực, trong lòng nhịn không được mắng một câu: Eo ơi, ghê gớm thật, còn muốn chơi trò lãng mạn nữa, con mẹ anh ai thèm thích cái này chứ, làm như đang dỗ ngọt mấy em gái nhỏ vậy.
Cậu nhoẻn miệng cười, vừa định nói gì đấy nhưng bên tai cứ bùm bùm tiếng nổ.

Ôn Hạc Xuyên nhìn trong mắt cậu ánh lên những tia sáng lấp lánh, hắn cảm thấy người trước mặt thật sự quá xinh đẹp, nhẹ nhàng đưa tay áp vào hai tai cậu để chặn bớt tiếng ồn, Ôn Hạc Xuyên mỉm cười nhìn cậu nói ba chữ.

Dường như Đoạn Minh Sâm hiểu được ý hắn, cậu vui vẻ nhào vào lòng Ôn Hạc Xuyên lớn tiếng nói: “Rất thích luôn!!!”
Ôn Hạc Xuyên để mặc cậu ôm, tay hắn vẫn như cũ giúp cậu chặn bớt tiếng ồn.

Đất trời là sân khấu, hòa cùng hai người tạo nên cảnh sườn núi Bất Dạ Thiên đẹp đến nao lòng, hết thảy mọi giác quan đều bị những tiếng “ầm ầm” ngăn trở, không ai biết rõ là tiếng pháo hoa hay là tiếng tim đập rung động.

Sau khi kết thúc một hồi pháo hoa rực rỡ, hai người tùy tiện tìm một quán cơm gần đó giải quyết bữa tối.

Tâm trạng Đoạn Minh Sâm khá tốt: Ôn Hạc Xuyên quê mùa quá đi ha ha ha, còn xem pháo hoa nữa chứ, tưởng cậu là mấy cô nhóc hay mộng mơ à? Có điều, chẳng biết vì sao cậu vẫn không nhịn được mà cười suốt, có khi nào mình biến thành ngu ngốc giống hắn rồi không.
Đoạn Minh Sâm tùy tiện gọi hai phần cơm, chỉ muốn ăn nhanh rồi về nhà, kết quả đồ ăn chưa đem lên được năm phút đã đụng phải người quen cũ.
Lý Tử Hằng vào quán liếc mắt nhìn, đầu tiên gã thấy Ôn Hạc Xuyên, hắn đang ôm một người mẫu nào đó nhìn rất khá, gã nhìn Ôn Hạc Xuyên hơi do dự một chút nhưng vẫn lại gần chào hỏi: “Ôn thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Ôn Hạc Xuyên ngẩng lên nhìn, gật đầu chào gã.
Lý Tử Hằng không nhìn kỹ người ngồi bên cạnh hắn, chỉ biết người này tóc ngắn, gã ha ha cười: “Ôn thiếu gia hẹn người yêu nhỏ bé ở đây sao? Thật là cực khổ cho anh, cả ngày phải ở cùng tên chó điên Đoạn Minh Sâm, anh phải thường xuyên ra ngoài rửa mắt đi.”
Đoạn Minh Sâm vốn muốn bảo trì hình tượng nên từ lúc đầu đã không phản ứng, thế nhưng nghe Lý Tử Hằng mở miệng mắng người, cậu không thể nhẫn nhịn nữa.

Đoạn Minh Sâm ném đũa lên bàn: “Con mẹ nó, mày bị mù hả? Không thấy Đoạn thiếu gia đang ngồi đây à?”
Lý Tử Hằng quay đầu lại sợ hết hồn, gã nhìn nhìn mái tóc ngắn của Đoạn Minh Sâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Oan gia ngõ hẹp.”
Đoạn Minh Sâm nhướng mày nhìn gã một hồi: “Ai thèm oan gia ngõ hẹp với mày, mày thấy tao có quan tâm mày không? Đừng có mà đu đu theo tao.”
Lý Tử Hằng không muốn tranh cãi với cậu nơi công cộng, hắn vừa định đi chỗ khác nhưng cái miệng thúi của Đoạn Minh Sâm đã khai mở, người khác mắng cậu một cậu mắng lại tới mười, nếu cậu không làm vậy sẽ cảm thấy như người mất đi một miếng thịt.

Đoạn Minh Sâm thấy Lý Tử Hằng đang ôm một bé người mẫu mới liền bắt đầu cà khịa: “Chỉ với chiều cao mét năm của mày mà đòi bao người mẫu hả? Tao đúng là được rửa mắt đó nha, con mẹ mày cái thứ vừa lùn vừa bị hôi nách, nhắm ôm tới vai người ta không mà bao?”
Lý Tử Hằng tức đến trợn mắt, gã cùng lắm chỉ thấp hơn người mẫu kia có vài centimet thôi, nhưng gã đành nhẫn nhịn, bé người mẫu này gã đã theo đuổi rất lâu, vất vả lắm người ta mới chịu đi ăn riêng với gã một lần, không thể bị hủy vì tên tiện nhân Đoạn Minh Sâm này được.
Gã hít sâu một hơi, bình tĩnh lên tiếng chào hỏi Ôn Hạc Xuyên rồi rời đi.

Đã rất lâu rồi Đoạn Minh Sâm chưa mắng chữi ai, cậu thấy Lý Tử Hằng đang quay người bỏ đi liền huýt sáo nói: “Này Lý Tử Hằng, phía dưới của mày có thể đứng lên rồi hả? Hồi trước không phải theo đuổi Lăng Phong sao, hóa ra nam hay nữ mày đều ăn được ha?”
Nhược điểm của Lý Tử Hằng bị cậu nắm trong tay, gã giận run cả người nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh trước mặt người mẫu bé nhỏ.

Đoạn Minh Sâm biết gã không muốn xung đột với mình, cậu bắt chéo chân dương dương tự đắc nhìn theo bóng lưng gã, đến khi lấy lại tinh thần mới thấy Ôn Hạc Xuyên đang ngồi khoanh tay cười với cậu.
Cái miệng hư hỏng của Đoạn Minh Sâm nhất thời được mở khóa mắng người đến sảng khoái, kết quả là cậu lại quên mất mình bây giờ đang giữ hình tượng ngoan ngoãn thuần khiết, cậu lúng túng ho khan một tiếng rồi gắp đồ ăn cho Ôn Hạc Xuyên.
Ôn Hạc Xuyên nhìn nụ cười giả ngốc của cậu không nói gì thêm, hai người bảo trì trạng thái cũ ăn xong bữa cơm, kết quả vừa mới đi khỏi quán được mấy bước Đoạn Minh Sâm liền phải trả giá cho cái miệng thúi của mình.
Cậu cùng Ôn Hạc Xuyên đi đến chỗ đậu xe liền đụng phải một đám côn đồ trông rất hung tợn, Đoạn Minh Sâm theo bản năng núp sau lưng Ôn Hạc Xuyên, vừa định bắt chuyện hỏi thăm tình huống của các anh em này thì nghe thấy giọng nói của Lý Tử Hằng phía sau mình.
Lý Tử Hằng miệng ngậm thuốc nói: “Đoạn thiếu gia, hôm nay chúng ta tính sổ nhé.”
Đoạn Minh Sâm nhận thấy tình hình trước mắt không ổn, cậu vội vàng lấy điện thoại gọi cho Đỗ Diên: “Cấp cứu cấp cứu, ông đây bị Lý Tử Hằng chặn đầu rồi.”
Lý Tử Hằng hút thuốc nhìn cậu: “Tao cũng chẳng làm khó mày đâu, chỉ muốn đập mày một trận cho hả giận thôi, mày yên tâm đi, đánh chết mày tao cũng không gánh nổi.

Chuyện này trong mắt trưởng bối thì chỉ như bọn trẻ ranh giải quyết hiểu lầm thôi, chờ người bên mày tới thì tiệc đã tàn rồi.”
Đoạn Minh Sâm không ngờ thằng ngu Lý Tử Hằng lại có thể suy tính cẩn thận như vậy, cậu nắm chặt tay Ôn Hạc Xuyên: “Vậy xem ra hôm nay chúng ta phải đánh nhau rồi nhỉ?”
Lý Tử Hằng cười lạnh một tiếng, sau đó ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm tắt lửa, gã nhìn Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn im lặng: “Ôn thiếu gia, thù này anh hãy tính lên người Đoạn Minh Sâm, ai bảo miệng nó bẩn như thế.”
Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn không quay đầu lại nhìn, hắn để Đoạn Minh Sâm đứng phía sau mình, cũng không hi vọng cậu có thể giúp đỡ gì, bọn lưu manh này ở gần đây được Lý Tử Hằng gọi liền xách gậy đến.

Ôn Hạc Xuyên cũng xem như biết đánh nhau, một đánh ba thì chắc kèo, nhưng hiện tại có tới mười tên hắn cũng đành cố gắng thôi.

Tình huống trước mắt nếu có thể trốn thì liền trốn, Ôn Hạc Xuyên tận lực che chở cho Đoạn Minh Sâm đứng phía sau, nhưng nghĩ tới Lý Tử Hằng đang đứng đó, hắn lập tức kéo người vào lòng.

Trong nháy mắt, Đoạn Minh Sâm còn tưởng Ôn Hạc Xuyên muốn đẩy cậu ra làm lá chắn, nhưng lại phát hiện mình được hắn ôm vào lòng, não bộ liền đình công.
Ôn Hạc Xuyên cố gắng chống đỡ một lúc, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chạy khỏi đám lưu manh, hắn kéo Đoạn Minh Sâm chạy về hướng đậu xe.

Đoạn Minh Sâm mơ hồ chạy theo hắn, vừa chạy được vài bước thì tên côn đồ phía sau trực tiếp ném gậy về phía hai người.

Đoạn Minh Sâm quay đầu lại nhìn, tên kia muốn ném vào gáy Ôn Hạc Xuyên, cậu chẳng kịp nghĩ gì liền đẩy Ôn Hạc Xuyên qua một bên, cây gậy đập thẳng vào trán cậu.
Đoạn Minh Sâm chưa bao giờ bị đánh, lần này lại đau đến rớt nước mắt, cậu nhìn về phía sau thấy bọn người Lý Tử Hằng không đuổi theo nữa thì lập tức ngồi bệt xuống đất.

Ôn Hạc Xuyên hoàn toàn không ngờ Đoạn Minh Sâm lại đẩy mình sang một bên, hắn nhanh chóng chạy lại ôm người đem lên xe.
Lý Tử Hằng coi như thông minh, gã biết đã đến lúc dừng lại liền nheo mắt đứng nhìn xe Ôn Hạc Xuyên rời đi.
Đoạn Minh Sâm ngồi trên xe tức giận nghiến răng, trán cậu bị gậy đập vào liền sưng lên một cục nho nhỏ, mới đụng nhẹ thôi đã đau muốn chết rồi.

Ôn Hạc Xuyên lái xe rồi tìm một nơi dừng lại, hắn cau mày quay đầu qua hỏi cậu: “Có đau không?”
Đoạn Minh Sâm khịt mũi hừ hừ: “Đau muốn chết!! Mẹ nó thằng ngu Lý Tử Hằng! Anh phải tìm cơ hội cho em đánh nó!” Cậu nhìn bộ dạng chật vật của Ôn Hạc Xuyên, quần áo hắn đã bị nhăn nheo, trên khóe môi còn bầm một vết nhỏ, trong lòng Đoạn Minh Sâm lại đột nhiên khó chịu, không có chỗ xả giận cậu đành mắng Ôn Hạc Xuyên: “Anh giả vờ mạnh mẽ cái gì vậy? Tưởng mình là siêu nhân có thể một chọi mười hả? Trong tình cảnh đó thì cứ quỳ xuống xin lỗi thôi!”
Ôn Hạc Xuyên chẳng ngờ cậu lại không biết xấu hổ như vậy, vốn hắn chỉ xem như một trò đùa trẻ con không cần để trong lòng, huống chi cái họa này cũng do Đoạn Minh Sâm mà ra, đáng lý người bị đánh là cậu mới phải, nhưng cậu lại đổ hết lỗi lên đầu hắn khiến cơn giận phút chốc nổi lên: “Con mẹ em, còn không phải do anh muốn bảo vệ em sao! Xin lỗi thì có tác dụng chó má gì! Nếu không phải tại cái miệng ham đi chơi xa của em thì hôm nay chúng ta có bị chặn đánh hay không? Còn cái gậy kia thì chỉ cần nhắc anh né thôi là được rồi! Em muốn thể hiện cái gì hả!”
Đoạn Minh Sâm không ngờ lúc này Ôn Hạc Xuyên còn hung dữ với mình, không thèm giả bộ giữ hình tượng nữa, cậu quay đầu hét to: “Đậu má, còn không phải do em lo lắng cho anh hả!”
……..
Hai người đỏ mặt tía tai hét xong, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Qua năm phút yên lặng, Đoạn Minh Sâm vừa xoa xoa cái trán bị u một cục của mình vừa oan ức nói: “Anh….!Anh phải giúp em dạy dỗ tên Lý Tử Hằng.”
Ôn Hạc Xuyên ho nhẹ một tiếng rồi khởi động xe: “Được.”
“Anh mua công ty nhà nó đi!”
“Công ty nhà nó lớn như vậy, anh làm sao có khả năng mua nổi, em tưởng anh là ông nội em sao.”
“Đậu má, đau muốn chết luôn!”
“Rồi rồi, về nhà anh xoa cho.”
“Ôn Hạc Xuyên này, có khi nào em bị chấn động não không?”
“Chấn động não có thể trị được cái miệng hư hỏng không?”
“Đậu….!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN