Hai mắt Thời Thất sáng lên, móng vuốt bấu trên người Tuyết Ương cử động nhẹ.
Nhìn mặt hai người tới, sắc mặt Bá Huy bỗng thay đổi: “Thiếu gia…”
“Một đống nam nhân ức hiếp mấy cô nương, Bá Huy, ngươi không biết xấu hổ à?” Lạc Thanh Trần cầm kiếm, vẻ không kiên nhẫn lộ rõ trên khuôn mặt.
Bá Huy nắm nắm đấm, xấu hổ cúi đầu.
“Còn không mau cút? Muốn ta ra tay hay sao?”
Mặt Bá Huy nhăn nhó, cuối cùng không nói gì xoay người rời đi.
“Khoan.”
Nhưng vào lúc này bên tai vang lên tiếng nói nham hiểm, Bá Huy dừng chân, khó tin nhìn Hắc Ngạo chầm chậm đi tới.
Hắc Ngạo cười rất ngả ngớn, hai mắt lạnh lùng.
Hắc Ngạo nhìn tới chỗ Thời Thất, ngoắc ngoắc tay với nàng: “Đến đây.”
Thời Thất vẫy vẫy đuôi, nhảy khỏi người Tuyết Ương, vui vẻ chạy tới chỗ Hắc Ngạo, suy nghĩ một lát rồi nhảy vào trong ngực hắn.
Đây là lần đầu Hắc Ngạo ôm Thời Thất khi nàng không biến thành người, nói thật thì cảm giác cũng không tồi.
Lông xù, mềm mại như nhúm bông vậy.
Hắn véo một tai nàng, lười biếng ngước mắt: “Ngươi ức hiếp người của ta năm lần bảy lượt, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi bình an rời đi à?”
Sắc mặt Bá Huy tối sầm lại: “Người của ngươi?”
Hắc Ngạo nâng Thời Thất trong ngực lên: “Thê tử của ta.”
Nhìn con chó con lông trắng đáng yêu, có vẻ mặt vô tội trong ngực Hắc Ngạo, mọi người im lặng.
Bá Huy nói: “Chó? Thê tử của ngươi?”
Dẫu biết Hắc Ngạo chẳng phải hạng tốt lành gì từ lâu nhưng thật sự chẳng ngờ khẩu vị nặng tới mức ngay cả con chó trắng cũng chẳng tha.
Thời Thất cảm thấy bị sỉ nhục, nàng vừa tính biến trở về chứng minh bản thân, nhưng nghĩ lại nếu biến trở về thì chẳng phải bọn người dữ dằn này sẽ thấy mặt của nàng sao, tới lúc đó lỡ bị đánh úp thì sao, Thời Thất cụp đuôi, nhe răng lộ vẻ rất rất hung dữ với Bá Huy.
Hắc Ngạo chẳng quen nhìn Thời Thất cố gắng đóng vai ác một cách đáng yêu như vậy, kéo nàng ôm vào lòng: “Ta mặc kệ trước kia ngươi phách lối thế nào nhưng hôm nay ngươi gây sự với ta, nếu như ta thả ngươi đi, truyền đi chẳng phải sẽ cho người ta cười à?”
Bá Huy hừ lạnh: “Ta đây nể mặt thiếu gia tha cho ngươi, ai ngờ các ngươi không biết điều, thế thì, thứ cho ta chẳng thể nể mặt thiếu gia.”
Nói xong, Bá Huy quay người xông tới chỗ Hắc Ngạo.
Hắc Ngạo vẫn dửng dưng, ném Thời Thất tới chỗ Tuyết Ương rồi giơ tay đỡ lấy nắm đấm của Bá Huy.
Bá Huy hiển nhiên không ngờ Hắc Ngạo có thể ung dung như thế, lập tức nổi giận.
Hắc Ngạo cười hừ, tay dùng sức, tiếng răng rắc vang lên, xương tay Bá Huy bị hắn bẻ gãy.
Sắc mặt Bá Huy thay đổi liên tục, quay người muốn thoát khỏi trói buộc, vung tay lộ ra nanh vuốt.
Mấy người Tuyết Ương không muốn trận đấu bị ảnh hưởng, nên bế Thời Thất lùi lại mấy bước, biểu cảm xem kịch vui.
Sắc mặt Lạc Thanh Trần có chút khó coi, nắm chặt kiếm trên tay, vào lúc hắn chuẩn bị tiến lên ngăn cản thì bỗng thấy mấy người Thường Viên lén lút tới gần Tuyết Ương bế Thời Thất, ánh mắt hắn sắc bén, vung kiếm lên, kiếm khí [1] vẽ vòng cung đánh thẳng vào vai Thường Viên khiến hắn ta kêu đau ngã xuống đất.
Lúc này Tuyết Ương mới phát hiện ra có người đánh lén, nàng mím môi, nhấc chân giẫm lên trên mặt Thường Viên.
[1] Ánh sáng của lưỡi kiếm.
Lạc Thanh Trần nhìn Hắc Ngạo và Bá Huy đánh nhau, suy nghĩ một lát rồi cuối cùng đi đến bên cạnh Tuyết Ương.
Tuyết Ương nhìn hắn một cái: “Sao vậy, thiếu gia nhà ta ấn chó săn của ngươi xuống đất đánh, ngươi không quan tâm à?”
Tiếng nói của Lạc Thanh Trần lạnh nhạt: “Bá Huy làm nhiều việc ác, chẳng còn hy vọng thay đổi, bây giờ để Hắc Ngạo dạy dỗ cũng tốt.
Nếu như hắn tố cáo với nghĩa phụ thì ta nói là hắn gây sự trước, chắc hẳn nghĩa phụ sẽ không truy cứu tới Tây trại.”
Tuyết Ương bĩu môi, khinh thường: “Lời này của ngươi nhẹ nhàng quá, Đông trại các ngươi vốn chẳng ưa chúng ta, bất kể có phải chúng ta gây chuyện trước hay không thì chắc chắn các ngươi sẽ có lý do tìm tới chúng ta gây sự, ta nói có đúng không?”
Đúng.
Nghĩa phụ Lạc Thanh Trần là người nóng tính, trong lòng hận Nhất Dương trưởng lão, hận tiền tộc trưởng, nếu như Hắc Ngạo bây giờ thật sự lấy đầu Bá Huy thì nghĩa phụ chắc chắn sẽ phát động tấn công Tây trại vì lý do này.
Lạc Thanh Trần bỗng cảm thấy không ổn, lập tức muốn ngăn cản.
Nhưng vào lúc này, mặt đất bỗng xuất hiện một cơn gió đen thổi qua, Bá Huy vốn đang đánh nhau với Hắc Ngạo bỗng biến mất hút.
Hắc Ngạo nhíu mày, lau bụi trên mặt rồi hít sâu một hơi bỏ qua.
Tuyết Ương nhấc chân thả Thường Viên ra, Thường Viên vội vàng bò dậy, chẳng dám ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa nên vội vàng bỏ chạy.
Thời Thất biến thành thể thú mũi rất thính, nàng ngửi ngửi trong không khí, con ngươi co lại rồi nhảy xuống khỏi người Tuyết Ương, biến thành hình người đuổi theo vị trí mùi hương, nhưng chưa chạy được hai bước thì bị Hắc Ngạo kéo cánh tay lại.
“Sao còn chạy lung tung hả?” Hắc Ngạo quát Thời Thất nhưng lúc nàng quay đầu nhìn thấy gương mặt nhỏ, Hắc Ngạo mắng không nổi nữa.
Nàng mím môi, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ầng ậng trong mắt lại mãi chẳng chịu rơi xuống.
Hắc Ngạo căng thẳng trong lòng, hắn không phải chưa từng thấy Thời Thất khóc sướt mướt, Thời Thất ngày thường nói khóc là khóc, chưa từng chịu đựng mà lúc này…!nàng khổ sở ở trong lòng.
Thời Thất sụt sịt, cúi đầu rất tội nghiệp.
Hắc Ngạo bỗng mềm lòng, cẩn thận hỏi: “Có phải ta quá hung dữ không?”
Thời Thất lắc đầu, sợi tóc lay động nhẹ theo.
Hắc Ngạo nhíu mày: “Trách ta hôn nàng à?”
Mặt Thời Thất nóng lên, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Hắc Ngạo hết cách, kéo nhẹ bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Thời Thất: “Ta biết rồi, chắc chắn là nàng giận tên Bá Huy kia, hôm nay về ông đây sẽ trừng trị hắn.”
Cũng kỳ lạ, chắc chắn có người cố ý tạo ra cơn gió kia, Hắc Ngạo trước giờ nhạy cảm nhưng vào lúc đó chẳng hề phát hiện ra khác thường nên cho người ta chạy mất.
“Ta đói rồi…” Thời Thất nói, tiếng nói ỉu xìu.
Hắc Ngạo nhíu mày, đói rồi tốt lắm, đói bụng có thể nói rằng có thể ăn, có thể ăn có thể nói rằng tâm trạng sẽ tốt lên.
Hắn kéo nàng đi vào chợ yêu quái: “Được, muốn ăn gì ta mời nàng ăn.”
Đi chưa được hai bước, Thời Thất dừng lại rồi quay đầu nhìn Tuyết Ương.
Nàng suy nghĩ hồi lâu rồi lấy dũng khí nói: “Tuyết…!Tuyết Tuyết Tuyết…”
Tuyết Ương lườm: “Tuyết Ương.”
Giọng nói dữ dằn này thành công dọa Thời Thất, Thời Thất rụt cổ lại: “Ngươi có muốn…!cùng đi không?”
Vừa nói xong thì Hắc Ngạo sầm mặt, sắc mặt Tuyết Ương cũng khó coi.
“Ngu ngốc.” Tuyết Ương chỉ bỏ lại hai chữ rồi quay đầu rời đi cùng đồng bọn.
Nàng nghẹn họng, có hơi uất ức, mím môi rồi nước mắt lập tức rơi xuống.
Sau đó, Hắc Ngạo dùng một con gà hoa đào là dỗ dành được.
*
Từ chợ yêu quái về nhà đã khuya rồi.
Thời Thất trằn trọc không ngủ nổi, nàng khoác thêm áo lén ra khỏi nhà, cẩn thận nhìn mắt Hắc Ngao thấy hắn không để ý tới mình Thời Thất mới rón rén vào hậu viện.
Bóng đêm yên tĩnh, đom đóm bay múa theo bụi cỏ, nhìn chiếc lồng giam giữ Nho Nhỏ cách không xa, Thời Thất nuốt ngụm nước bọt rồi cuối cùng cẩn thận đi tới.
Phát hiện ra có người tới, Nho Nhỏ lập tức mở to mắt, trong bóng tối, đôi mắt rắn tỏa ra ánh sáng đỏ rực.
Thời Thất tìm viên kẹo dẻo trong ngực rồi ném qua, Nho Nhỏ cực đói nuốt ực rồi lại mong chờ nhìn Thời Thất.
Thời Thất ngẩng đầu nhìn con vật dữ tợn khổng lồ này chăm chú, nhìn lâu cổ hơi mỏi nên muốn nhảy lên trên cái cây bên cạnh nhưng cố hồi lâu cũng chẳng nhảy lên nổi.
Nàng thở dài, biến về thể thú, lắc lắc mông, nín thở cố gắng nhảy lên, cuối cùng hai móng vuốt bấu vào thân cây, khó khăn lắm mới lên được.
Nho Nhỏ ở bên cạnh thấy vậy, khè một tiếng như là chế giễu.
Thời Thất bị khinh thường: “…”
Thời Thất buông thõng đuôi nhìn trăng sáng trên trời, ánh trăng khoác lên người nàng, lông trắng tuyết bị nhuộm thành màu bạc.
Thời Thất không hiểu, vì sao ca ca luôn yêu thương mình làm như không thấy mình, thậm chí không hề xuất hiện để nàng nhìn một chút.
Thời Thất có thể thông qua mùi biết nhị ca nàng hình như gặp chuyện gì đó, mùi của nhị ca trước kia luôn ôn hòa vô hại nhưng ban ngày ngửi được… lại là mùi máu tanh nồng.
Phải chăng hắn gặp bất trắc?
Thời Thất cực kỳ hoảng hốt, từ từ chống người dậy, kêu một tiếng dài với ánh trăng: “Húuuuu!”
Bỗng nhiên, một bóng đen nhảy tới bên cạnh: “Nàng gọi ta à?”
Hả???
Tiếng Hắc Ngạo bỗng nhiên xuất hiện dọa Thời Thất trượt chân, suýt nữa rơi khỏi cây.
Nàng thấp thỏm nhìn Hắc Ngạo ngồi bên cạnh, nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy vẻ uể oải mang theo chút buồn ngủ giữa lông mày hắn.
Thời Thất vội vàng khôi phục hình người, co người sang một bên, yếu ớt nói: “Ta…!ta không gọi ngươi.”
“Hả?” Hắc Ngạo ngoáy ngoáy tai: “Rõ ràng ta nghe thấy nàng gọi ta Ngạo [2], còn gọi rất thân mật mà.”
[2] Tiếng hú của Thất Thất phiên âm là [áo], còn Ngạo là [ào].
Thời Thất cứng miệng không biết phản bác như thế nào, hồi lâu mới lên tiếng: “Ta…!ta không gọi ngươi, thật…!thật sự không gọi ngươi.”
Nàng chỉ là…!chỉ là bi thương muốn tru lên thôi, ai ngờ…
Hắc Ngạo ngáp một cái, ngón tay khều một sợi tóc của Thời Thất, Hắc Ngạo lại gần: “Bé con có tâm sự gì?”
Hai người ngồi rất gần, cảm nhận được hơi thở của Hắc Ngạo, tai Thời Thất ửng đỏ, xấu hổ quay đầu đi: “Không có tâm sự gì, ta đang nhớ ca ca.”
“Nàng nhiều ca ca lắm, đang nhớ ca ca nào?”
“Nhị ca.” Thời Thất nói thật.
Hắc Ngạo có ấn tượng, có vẻ như là nam nhân bỏ trốn cùng người yêu mà Thời Thất từng kể.
“Hôm nay trên đường ta trông thấy nhị ca.” Thời Thất đong đưa chân nhỏ: “Nhưng huynh ấy chẳng để ý tới ta…” Thời Thất xòe ngón tay ra đếm: “Chúng ta một trăm năm không gặp nhau rồi…”
Thời Thất nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên khó chịu, nàng quay lưng lại với Hắc Ngạo lau nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng: “Nhị ca…!Nhị ca chắc chắn là không nhớ ta nữa.”
Hắc Ngạo lẳng lặng nhìn Thời Thất, giữ im lặng nắm bờ vai nàng rồi ôm nàng vào ngực.
Thời Thất túm vạt áo trước ngực Hắc Ngạo, không kháng cự, khóc nức nở như con mèo.
Hắc Ngạo vỗ nhẹ lưng Thời Thất, cúi đầu hôn lên tóc nàng…
*
Hắc Linh Đông trại.
Nam tử mặc áo sam màu xanh nhạt mang theo Bá Huy tới cung tộc trưởng.
Thị vệ hai bên không người nào dám ngăn cản, nhìn hắn đi thẳng vào trong.
Trong điện đèn sáng trưng, nguy nga lộng lẫy, một nam tử cởi trần ngồi trên sập, trên gối là một mỹ nhân váy tím dựa sát mặt vào.
“Vô Danh huynh tới nhanh thật.”
Nam tử tên Vô Danh cao gầy, tóc dài xõa ra, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc chỉ để lộ hai con ngươi màu đỏ hẹp dài, cặp mắt như băng tuyết trên núi, lạnh lẽo chẳng có tình cảm, hắn vừa thả tay ra Bá Huy ngã lăn ra đất.
Bá Huy luống cuống bò dậy, cẩn thận nhìn nam tử ngồi trên cao, thấy hắn phất tay áo ông ta mới quay người vội vàng rời đi.
—————
Tác giả muốn nói: Đoán xem Vô Danh là ai nào? ← ←.