Núi Kỳ Lân là nơi yêu quái tụ tập, từ phía Bắc tới phía Nam núi Kỳ Lân bị chia cắt thành bốn mươi hai khu vực độc lập, mỗi một khu vực đều bị yêu tộc tương ứng cai quản, không giao du với nhau, không liên quan tới nhau, bình yên vô sự nhiều năm qua.
Núi Kỳ Lân hình thành từ thời kỳ hỗn độn, địa linh thiên trạch [1], thai nghén vô số trân thú bảo vật.
[1] Vùng đất linh thiêng được trời cao ban ơn.
Đây là lần đầu tiên Thời Thất rời núi.
Cảnh vật núi Kỳ Lân mỹ lệ bao la, nhìn ra xa là quang cảnh núi sông mênh mông xanh biếc tuyệt đẹp.
Thời Thất nắm chặt tay nải [2] nhỏ trên tay, tìm một bóng cây ngồi xuống rồi mở tay nải lấy ra một cái bánh ngọt ăn từng miếng nhỏ.
Ăn xong một cái bánh, Thời Thất thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy phủi cỏ dại lá cây trên mông và chuẩn bị tiếp tục đi.
[2] có dạng như một cái bọc, có quai đeo, dùng đựng đồ mang đi đường.
Nhưng bỗng nhiên sau lưng truyền tới một tiếng động lớn, mặt đất rung rung, cây thông khỏe mạnh bên cạnh ngã xuống đất.
Thời Thất bị biến cố này dọa ngây người.
Nàng ngơ ngác quay đầu.
Dưới bầu trời xanh, một vùng hỗn loạn.
Đập vào mắt là mấy cây cổ thụ gãy lìa, mặt đất nứt ra, vết máu chưa khô chảy xuống khe hở.
Thời Thất bắt đầu chóng mặt, nàng ôm đầu chuyển tầm mắt, càng chóng mặt hơn, đó là một con cọp da vàng vằn đen, lúc này đã bị rách bụng, trán có hai cái lỗ lớn, máu chảy ào ào ra ngoài.
Thời Thất lùi liên tiếp mấy bước về sau, ngã dập mông xuống đất.
Lúc này, khóe mắt nhìn thấy một bóng người.
Người kia giấu mình trong bóng cây, hắn dựa vào thân cây, cúi thấp đầu, tay nhuốm máu che phần bụng, ngực áo người này mở rộng để lộ làn da màu đồng cổ và lồng ngực rắn chắc, trên lồng ngực dính vết máu đỏ tươi.
Thời Thất nuốt một ngụm nước bọt, nhìn lên, trước hết thấy cái cằm góc cạnh rõ ràng của hắn, bên mặt tuấn tú ẩn trong bóng râm, tóc đen rối bời và…!một cặp sừng dê sắc bén khỏe mạnh có vân xoắn ốc và những giọt máu không ngừng chảy xuống.
Con ngươi Thời Thất lập tức co lại, sợ hãi xuất hiện từ tận thâm tâm khiến toàn thân nàng rét run, chân tay run rẩy, từng giọt nước mắt bất giác lăn xuống.
Dê kia hiển nhiên phát hiện ra Thời Thất, hắn quay đầu nhìn nàng bằng đôi con người màu đen lộ rõ vẻ lười biếng.
Thời Thất thấy rõ mặt hắn.
Ngũ quan cực kỳ tuấn tú nhưng viết rõ vẻ không hiền lành và xâm lược.
Xem ra chẳng phải là người tốt!
Thời Thất vừa lăn vừa bò ngồi dậy, nàng bị dọa ngây người, những vết máu càng làm lòng nàng hoảng loạn hơn, trên tay chẳng có chút sức lực, vừa đứng lên đã ngã chổng vó.
Bên tai truyền tới tiếng cười hừ.
Sau đó là tiếng nói khàn khàn: “Sói?”
Trong lòng Thời Thất căng thẳng, không quan tâm gì nhiều, lắc đầu liên tục, nước mắt tiếp tục rơi xuống: “Ta…!ta không phải sói, ta không phải sói.”
Mày rậm của hắn chau lại: “Đuôi của ngươi lộ ra kìa.”
Thời Thất gần như quên khóc, vòng tay lau mông, không có gì cả.
Hắn cười rất lưu manh: “Đùa ngươi thôi.”
Thời Thất: “…”
“Không ngờ ngươi thật sự là sói~”
Thời Thất: “…”
Con dê này bị thương, hắn ho ra máu lại chẳng buồn lau đi.
Tiếp tục lảo đảo đứng lên tiến về phía Thời Thất.
Con dê này rất cao, trông rất cường tráng, phỏng chừng có thể dễ dàng đâm chết Thời Thất.
Thời Thất muốn chạy trốn.
Nhưng không cử động được.
Thời Thất muốn khóc.
Nhưng nước mắt bị dọa chảy ngược về.
Cách rất gần, Thời Thất ngửi thấy mùi màu tươi nồng nặc trên người hắn.
Cơ thể cao lớn che kín ánh nắng trên đỉnh đầu khiến nàng bị hắn bao trùm trong cái bóng của hắn.
Dê ngồi xuống ở trước mặt Thời Thất, tư thế chẳng lịch sự lắm.
Hắn xích lại gần Thời Thất, mùi máu tươi khiến nàng muốn nôn.
Dê nhếch miệng cười một cái với nàng, vẻ mặt không thể miêu tả: “Bắt ta à?”
Hai mắt Thời Thất đẫm lệ mờ mịt, lắc đầu rất mạnh: “Ta…!ta ăn chay.”
Tiếng của nàng nhỏ bé, âm cuối run rẩy tràn đầy sợ hãi.
Sợ hắn không tin, Thời Thất cầm mấy cây cỏ lên nhét vào trong miệng, ú ớ nói: “Thật…!ta ăn cỏ.”
“À.” Hắn chống cằm bằng một tay, nhìn Thời Thất từ trên xuống.
Thời Thất trông xinh xắn nhỏ nhắn, bộ dạng ngoan ngoãn, gương mặt và làn da lộ ra trắng hơn lông cừu non, còn có màu hồng nhạt.
Quai hàm Thời Thất phồng lên, cỏ trong miệng vừa đắng vừa chát lại khó ăn, nàng cố nuốt xuống rồi ôm chặt cái bọc trên tay, vẻ mặt khẩn cầu.
“Ngươi…!ngươi có thể để cho ta đi không?”
“Có thể.” Hắn gật đầu: “Đi thôi.”
Dễ nói chuyện như vậy sao…
Thời Thất ngạc nhiên nhưng cũng chẳng quan tâm nhiều, luống cuống ôm đồ bỏ chạy.
Lúc sượt qua người tên dê kia, hắn bỗng nhiên ui da một tiếng ngã rầm xuống đất, bàn tay to kéo mắt cá chân Thời Thất.
“Ngươi va vào ta, làm ta bị thương rồi.”
Thời Thất trợn trừng mắt, không kịp phản ứng lại.
“Hiện tại ta không đi được nữa, ngươi có trách nhiệm đưa ta về nhà.”
Thời Thất càng bối rối hơn.
Tay hắn nắm chặt mắt cá chân nàng: “Nghe hiểu không, sói con?”
Thời Thất chớp mắt hai lần, uất ức nhìn hắn: “Ta không có va vào ngươi, vết thương của ngươi…!cũng không phải tại ta.”
Nói xong, hốc mắt Thời Thất lại đỏ.
“Ngươi tên gì?”
“Thời…!Thời Thất.”
“Mười bảy?” Hắn nhíu mày: “Nhà ngươi có mười bảy người con? Cha mẹ ngươi sinh giỏi thật đấy.”
“Không…!không phải, nhà ta có bảy người con, ta…!ta là người thứ bảy.”
Hắn cười nhạo: “Ngươi xếp thứ bảy gọi Thời Thất, vậy ca ca của ngươi xếp thứ sáu gọi là Thời Lục à?”
Thời Thất yếu ớt: “…!Ừ.”
“…”
Im lặng mấy giây.
Hắn buông Thời Thất ra ngồi dậy: “Hắc Ngạo, tên của ta.”
Hắc…!Hắc Ngạo.
Rồi xong, từ vẻ ngoài tới cái tên đều đang nói “Ta không phải một con dê tốt”.
Lòng Thời Thất như tro tàn.
Nàng muốn về nhà, cho dù không làm nhiệm vụ lịch luyện gì thì lêu lổng ở bên ngoài cũng được.
Thời Thất lại bắt đầu khóc, khóc sướt mướt, khóc uất ức, khóc tới nỗi…!khiến Hắc Ngạo cứng rồi.
“Đừng khóc.”
Thời Thất che mặt nghẹn ngào, nước mắt cũng không ngừng rơi.
Cánh môi Hắc Ngạo kéo căng thành một đường thẳng, hắn nhìn Thời Thất chăm chú: “Ngươi khóc nữa là ta giở trò lưu manh với ngươi đấy.”
Nấc.
Thời Thất nén nước mắt lại, mở to đôi mắt hạnh nhìn Hắc Ngạo, nước mắt còn ầng ậng trong hốc mắt, bởi vì xúc động nên làn da trắng nõn trên mặt nàng ửng hồng.
“Dê…!dê huynh đệ.”
“Ta họ Hắc.”
“…!Hắc huynh đệ.”
Hắc Ngạo tiến tới, gần như chống chóp mũi lên mặt nàng, Hắc Ngạo cong môi cười khà khà, giọng điệu không đàng hoàng: “Ta nhìn rất đen à?”
À…
Thời Thất sắp bị dọa ngất, dùng ngón chân nghĩ cũng biết con dê họ Hắc vô lại này muốn bám lấy mình, nàng vừa mới lớn, tư lịch [3] còn thấp, tu vi cũng không cao, chưa nói chạy, chỉ sợ chưa kịp quay người đã bị cặp sừng đen trên đỉnh đầu hắn chọc thủng bụng giống như con cọp da vàng vằn đen trên mặt đất đó…
[3] tư cách và sự từng trải.
Thời Thất ôm bụng, bắt đầu thấy đau.
Nàng cẩn thận lùi lại hai bước, tiếng nói run rẩy hơn: “Ngươi…!ngươi đừng tới gần.”
Hắc Ngạo đang quá rảnh rỗi, thấy phản ứng của nàng giống như con thỏ chịu kinh hãi thì cảm thấy thú vị, càng muốn trêu chọc hơn.
Hắc Ngạo cố ý tới gần: “Vì sao không thể tới gần?”
“Ta…!ta choáng.”
Hắn lại gần hơn một chút: “Choáng cái gì? Ngươi không ăn ta sao? Yên tâm, con dê nhỏ ta đây sẽ không phản kháng.”
Nhìn chằm chằm máu trên ngực hắn, ngửi mùi gỉ sắt tanh nồng của máu, lại nghĩ tới con hổ bị rạch bụng trên mặt đất kia, hoảng sợ quá độ còn bị choáng váng vì máu nên cơ thể Thời Thất lung lay, ngã thẳng về phía Hắc Ngạo.
Ngất rồi.
Ngất thật này.
*
Hắc Linh trại nằm ở phía Bắc núi Kỳ Lân, đối đầu với tộc Thiên Lang, bốn dãy núi ngăn cách ở giữa, hai tộc bất hòa nhiều năm, không gặp mặt, không nhìn nhau.
Nhóm tộc dân ở Hắc Linh trại nhiệt huyết hiếu chiến, anh dũng giỏi chiến đấu, cho dù có tộc khác ngấp nghé đất đai màu mỡ của Hắc Linh trại nhưng cũng chẳng dám tùy tiện xâm phạm.
Mà Hắc Ngạo là đời sau của người thống trị Hắc Linh tộc.
Cha mẹ Hắc Ngạo buông tay nhân thế khi hắn còn bé, bỏ lại hắn rồi hắn được một trưởng lão nuôi lớn.
Hắc Ngạo thông minh bẩm sinh, chú thuật vừa xem đã biết, là thủ lĩnh trời sinh nhưng chẳng biết tại sao hắn ngỗ ngược và gây chuyện khắp nơi, tới chỗ nào chỗ đó kêu khổ thấu trời khiến cho tộc nhân có lời oán thán với hắn.
Nhưng tu vi hắn cao, người khác đánh không lại nên chỉ dám oán trách ở sau lưng, không dám khiêu khích ở trước mặt.
Lúc Hắc Ngạo mang Thời Thất ngất xỉu về tộc, tộc nhân lắc đầu liên tục.
Còn có người tìm trưởng lão mật báo: “Hắc Ngạo bắt một cô gái đáng yêu về ạ!”
Thế là Thời Thất vừa mở mắt thì phát hiện ra mình ở trong một căn phòng, đang nằm trên một cái giường lớn màu đen, mà ngoài cửa sổ là vài con dê nhỏ đang vây xem náo nhiệt.
Thời Thất run rẩy trong lòng, vội kéo màn xuống, co rúm vào góc giường.
Hai tay nàng vòng quanh gối, đầu óc trống rỗng.
Tiêu rồi…
Thời Thất run lẩy bẩy, nàng đã vào dê tộc.
Có lẽ…!có lẽ là chuyện tốt.
Thời Thất tự an ủi mình, ba mục lịch luyện có hai mục phải thực hiện ở Hắc Linh tộc, trong đó là lấy nhẫn trấn linh của tộc trưởng, còn có…!roi…!dê?
Thời Thất gãi gãi đầu, lúc ấy bị dọa tới ngây người, nghe loáng thoáng được hai chữ này.
Nhưng trước khi hoàn thành lịch luyện, nàng phải sinh tồn ở Hắc Linh trại đáng sợ này như thế nào đây? Chỉ sợ lát nữa bọn họ vạch trần thân phận của nàng rồi băm nàng thành tám mảnh cho chó ăn…
Thời Thất càng nghĩ càng khổ, lại vùi đầu khóc thút thít.
Nàng cảm thấy nước mắt cả đời này đều chảy ra vào hôm nay, khóc mãi, Thời Thất bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nàng lau sạch nước mắt, xoa xoa chóp mũi đỏ bừng.
Cho chó ăn…
Chó…
Con mắt Thời Thất lập tức sáng lên, một ý nghĩ to gan xuất hiện.
Một con dê tò mò ghé vào trong cửa sổ tò mò nhìn quanh, có màn che, những con dê này cũng chẳng nhìn thấy mặt Thời Thất, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng của nàng và tiếng khóc khe khẽ truyền ra từ bên trong.
“Tại sao nàng khóc?”
“Có thể không khóc sao, nếu như ta bị tên ác bá kia bắt thì ta cũng khóc.”
“Nói cũng đúng.” Tộc nhân gật đầu đồng ý, nhìn Thời Thất trong màn bằng ánh mắt thương hại: “Hay là chúng ta đào hố cho nàng trước đi.”
“Đào hố làm gì?”
“Rơi vào tay Hắc Ngạo thì chắc là chẳng sống quá ba ngày đâu, tới lúc đó phải chôn cho nàng, không thì phơi thây trên đất hoang đáng thương lắm.”
“Vậy thì…!ngươi nhỏ giọng chút, đừng để nàng nghe thấy.”
Đã nghe thấy rồi.
Nước mắt Thời Thất vất vả lắm mới kìm lại được lại tuôn rơi lã chã.
———
Lời tác giả:
Thời gian hỏi đáp, chương này nữ chính khóc mấy lần?
Nàng rất rất thích khóc! Kiểu người không khống chế nổi nước mắt đó!.