Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Bí Mật Ánh Trăng Khuya


Chương 19


Bí Mật Ánh Trăng Khuya

Anh Phương ơi, có ai gởi bưu phẩm cho anh nè!

Từ ngoài cửa, Nguyệt Cầm hí hửng chạy vào, tay cầm theo một gói giấy vuông vuông.

– Lại của tay Văn ấy. – Đặt nhanh cây bút xuống mặt bản thảo còn trắng tinh, Kỳ Phương vui vẻ trả lời.

– Sao anh biết? – Nhìn theo tay Kỳ Phương thoăn thoắt mở bao bì, Nguyệt Cầm tò mò. – Anh vẫn chưa mở ra mà.

– Sao không biết. – Kỳ Phương vẫn đều tay xé giấy. – Anh bây giờ ngoài ban biên tập gởi giấy đòi bản thảo ra, chẳng còn ai gửi thư đâu, thấy chưa. – Lớp giấy gói bên ngoài đã xé hết, Kỳ Phương chìa cho Nguyệt Cầm xem cái bì thư có in địa chỉ toà soạn trên góc trái. – Anh nói có sai đâu nào. Và… không cần đọc anh cũng biết tay Văn ấy viết gì nữa. Ngoài mấy câu cằn nhằn, thúc hối bài viết gã chẳng biết viết cái gì hay hơn đâu. Có mấy lời hỏi thăm sức khoẻ cũng không biết nữa.

– Sao cái anh Văn gì đó… Nguyệt Cầm nghiêng nghiêng đầu, thắc mắc. – Ghét anh dữ vậy?

– Ghét ư? Kỳ Phương ngẩng nhanh đầu dậy rồi như chợt nhớ ra bật lên cười lớn. Sao anh lại không nhớ là Nguyệt Cầm ngây thơ lắm. Cô không hiểu hết ý tứ trong câu nói của anh, càng không hiểu tính chất của công việc anh đang làm. Phải tốn công dài dòng lắm anh mới giải thích cho cô biết được rằng Khải Văn không ghét anh, mà ngược lại… cả hai vốn là bạn rất thân với nhau. Ngoài đời, cả hai rất hiểu nhau, thân mật với nhau. Chỉ có trong công việc là luôn gây cãi với nhau thôi. Khải Văn không muốn thua lỗ với anh làm gì. Chẳng qua tính chất công việc đã đòi hỏi anh làm thế thôi.

– Em hiểu rồi… – Nguyệt Cảm nhẹ gật đầu sau khi Kỳ Phương dông dài giải thích. Thế sao… anh không chịu viết bài báo, để người ta phải nhắc như vậy chứ?

– Ừ thì… – Kỳ Phương đưa tay gãí tóc. Câu hỏi của Nguyệt Cầm đúng là khó trả lời. Có phải anh lười biếng chẳng muốn viết đâu. Chỉ tại… tay muốn viết mà đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng.

– Thì sao hả anh? – Chẳng hiểu được tâm sự của Kỳ Phương, Nguyệt Cầm ngây thơ hỏi. Có phải tại vì em và Thu Lan hay đến nói chuyện quấy rầy nên anh không viết được?

– Không phải. – Kỳ Phương vội xua tay. – Anh không viết được là tại mình chưa tập trung đủ tài liệu cần thiết thôi. Mấy ngày nay đi khắp làng, dò hỏi lung tung anh cũng chẳng thu thập được gì hơn. Hệt lời Vân Phi đã kể hôm nào. Mà anh thì… không có thói quen viết phóng sự khi chưa điều tra xong manh mối.

Những danh từ nghe ra cao siêu đối với Nguyệt Cầm, khiến mặt cô cứ nghệch ra ngơ ngác. Giây lâu như chợt nhớ, cô hỏi tiếp:

– Thế sao anh không viết tiếp chuyện “Chuyến tàu đêm”? Cuối cùng con ma có chết không?

– Có chứ! Kỳ Phương gật đầu, Anh có viết tiếp chứ. Nhưng… em xem… kết quả chỉ là thế này thôi.

Vừa nói anh vừa cầm mấy tờ bản thảo trắng lên chìa ra trước mặt Nguyệt Cầm. – Anh không tìm được tình tiết đặt cho cốt truyện.

– Vâng… tại những danh từ cao siêu khó hiểu khiến Nguyệt Cầm không biết cách tham gia. Cúi nhìn xuống xấp bưu phẩm trên tay Kỳ Phương, cô chợt kêu lên mừng rỡ:

– Ồ báo… anh Khải Văn gởi cho anh nhiều báo quá. Anh xem xong nhớ cho em và Thu Lan mượn nhé!

Chăm chú đọc thư của Khải Văn gửi cho, Kỳ Phương không quan tâm đến chồng báo được gói gọn trong bưu phẩm, bây giờ nghe Nguyệt Cầm kêu lớn anh mới ngạc nhiên nhìn xuống. Là báo ư? Sao Khải Văn lại gởi báo cho anh nhiều thế? Lại toàn là nhật báo “Mặt trời”. Anh ta quên đấy là đối thủ cạnh tranh với nhật báo “Tia Chớp” của bọn anh rồi chăng?

Kỳ Phương không phải thắc mắc lâu. Nhìn vào hàng tít in đậm trên trang một, anh lập tức hiểu ra sự việc: “Ma hút máu người, chuyện không thể tin vào thế kỷ hai mươi”. Tay phóng viên Trọng Hải này cũng khéo đặt tựa cho phóng sự của mình.

Lướt mắt đọc nhanh phóng sự điều tra của phóng viên Trọng Hải, Kỳ Phương thầm trách mình đã quá chủ quan. Tại sao anh không nghĩ… Vân Phi kể được câu chuyện này với mình thì cũng còn nhiều người kể được câu chuyện này ra ngoài chứ? Khải Văn sôi gan lên cũng phải. Với bài phóng sự đầu tiên này, Trọng Khải và nhật báo “Mặt trời” đã lấy mất của anh và báo “Tia chớp” nhiều độc giả trung thành. Dù lượng thông tin trong bài phóng sự không nhiều.

Nhưng chỉ cần mỗi tình tiết con ma hút máu người cũng đủ làm giật gân thiên hạ. Anh quả thật đã sai lầm khi chờ điều tra xong mọi chuyện mới bắt đầu thiên phóng sự.

– Kỳ Phương, anh làm gì mà cứ ngẩn người ra vậy?

Thấy anh cứ thừ người trên ghế, Nguyệt Cầm rụt rè lên tiếng nhắt. – Nghĩ không ra cốt truyện hay là… anh cùng em ra sân nói chuyện đi. Nhỏ Lan nó chờ mình nãy giờ ngoài đó rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN