Bí Mật Ánh Trăng Khuya
Chương 26
– Trời…! – Khải Văn kêu lên sợ hãi. – Kỳ Phương, cậu làm tớ bất ngờ quá. Tạo tư liệu giả. Xưa nay… đâu phải phong độ của cậu… giám đốc biết chuyện này… cậu sẽ bị cạo một trận ra trò đấy…
– Một phút nông nỗi thôi. – Kỳ Phương cười mà nghe bầm tím cả ruột gan. Tự nhiên mang một tội danh động trời như vậy. Oan còn hơn thị Kính. – Tạm biệt cậu. Bao giờ có tin tớ sẽ gửi.
– Nè… nè… thế bao giờ cậu cho tớ phần kết câu chuyện “Chuyến tàu đêm”, độc giả hỏi…
Không chờ nghe hết câu, Kỳ Phương úp nhanh điện thoại. Quay sang nhìn ông Tùng, anh nghiêm giọng:
– Tôi đã làm đúng yêu cầu của ông, huỷ số báo đó rồi. Bây giờ ông hãy nói đi… ông biết gì về con ma đó?
– Vào lúc này, tôi chưa thể nói gì cùng cậu cả… – Rồi thấy mắt Kỳ Phương trợn lên, ông vội vàng giải thích.
– Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gạt hay giấu cậu đâu. Chỉ tại tôi chưa biết rõ. Chỉ mơ hồ nghi ngờ. Bao giờ điều tra xong… tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết.
– Nhưng… – Kỳ Phương hạ bớt giọng của mình. – Lý do khiến một giáo sư tên tuổi như ông về sống ẩn dật nơi này thì có thể cho tôi biết chứ?
Suy nghĩ một lúc,ông chậm rãi gật đầu:
– Có rất nhiều lý do. Nhưng cậu có thể hiểu, tôi về ẩn dật nơi này để lẩn tránh một kẻ thù.
– Lẩn tránh kẻ thù ư? Kỳ Phương cảm thấy bị kích thích trước khám phá bất ngờ. – Tại sao họ lại thù ông?
– Vì ta đã sai lầm trong một giây nông nỗi. – Giọng ông buồn thảm, nét mặt đầy ăn năn hối hận. – Ta đã làm một việc để mỗi lần nghĩ đến lòng lại bất ổn không yên.
– Thế chuyện đó là chuyện gì? Kỳ Phương được nước hỏi già.
– Cậu thanh niên trẻ, ta rất mến cậu. – Nắm bàn tay Kỳ Phương, ông nhẹ lắc đầu. – Nhưng… chuyện này ta không thể kể cho ai nghe được. Cậu chỉ nên biết, đây là nỗi khổ tâm lớn nhất của ta. Vì nó, bao nhiêu năm trời ta phải giấu bặt tuổi tên, sống âm thầm ẩn dật. Vì nó mà Nguyệt Cầm không được hoà nhập cuộc sống tiện nghi, văn minh thành thị mà phải làm một con chim nhỏ bị giam cầm giữa lồng son.
Giọng của ông đầy thương tâm, Kỳ Phương cảm thấy động lòng anh nhẹ siết tay ông an ủi:
– Bác sĩ, dừng bi quan, cũng đừng tự quá nghiêm khắc trách bản thân mình như thế. Sai lầm… ai không một lần mắc phải trong đời. Không nên cứ dày vò bản thân như thế. Thờỉ gian cũng đã lâu rồi… thôi hãy cho tất cả trở thành quá khứ.
– Lỗi lầm của ta không thể quên cũng không thể nào tha thứ được. – Úp mặt vào lòng bàn tay, ông bật khóc trong đau khổ. – Nó sẽ dày vò, ray rứt cho đến ngày ta nhắm mắt. Ta không sợ chết đâu. Ta chỉ tội nghiệp Nguyệt Cầm. Nó ngây thơ, vô tội…
Không biết dùng từ gì an ủi, Kỳ Phương đành ngồi yên nhìn ông khóc. Trong cái dáng già nua, mái tóc trắng bạc phơ của ông run lên từng chập trong
cơn nức nở. Anh nghe thương quá, không biết ông đã phạm sai lầm gì trong quá khứ, khủng khiếp đến độ nào… nhưng phút này nhìn ông ta ân hận, khổ đau như vậy, anh cảm thấy tội nghiệp và sẵn sàng tha thứ cho ông tất cả.
Lạ thật. Đã mười hai giờ mười lăm sao con ma chưa xuất hiện? Hay nó biết mình đặt bẫy nên không thèm tới nữa. Hổng chừng nó hút máu ông bác sĩ rồi cũng nên…
Những tiếng xì xào chợt dậy lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Kỳ Phương. Giật mình đưa mắt ngó đồng hồ, anh bỗng thấy lo lo. Con ma đã không xuất hiện. Hay… đã xuất hiện và giống như những gì người ta đã bàn tán.
– Bác sĩ… ông có gặp chuyện gì không? – Ôi… giá mà anh có phép thần đuổi theo ông nhỉ?
Một mình độc hành trên con đường vắng nhưng bác sĩ Thanh Tùng không cảm thấy hoang mang, lo sợ. Dù bất cứ lúc nào, từ một bụi rậm trên đường con ma cũng có thể nhảy xổ ra chụp lấy ông.
Lúc vật lộn với con ma, ông đã có ý nghi ngờ. Đến khi nhìn kỹ mấy tấm hình Kỳ Phương chụp được ông mới dám tin là mình đúng. Con ma đó quả thật là… Nghĩ đến đây trong lòng ông lại cảm thấy lo lo. Số báo phát hành hôm trước thu lại không nhiều. Nếu có tờ nào lọt vào tay bọn họ… Ôi!… cầu trời… cho tất cả hãy là dĩ vãng.
Bọn người năm xưa theo năm tháng đã quên mất huyện này… không thì… hậu quả thật khó lường. Kỳ Phương hẳn là đang thắc mắc lắm đây. Xong chuyện con ma… thế nào cậu ta cũng tìm cách đều tra ra manh mối. Tới chừng đó ông phải làm sao? Chậc… tới đâu hay tới đó. Nghĩ đến Nguyệt Cầm trước đã. Cửa vẫn còn cài then chốt thế này… hẳn chưa có điều gì xảy ra đâu.
Nhẹ nhàng mở cửa lách mình vào, ông lập tức khoá lại ngay. Chầm chậm bước đến phòng khách ông ấm lòng nghĩ đến Nguyệt Cầm. Giờ này… hẳn con ông đã ngủ say rồi. Trong giấc ngủ thiên thần con nào nghĩ đến mối hiểm hoạ lúc nào cũng chập chờn đổ xuống đầu cha con mình. Nguyệt Cầm ơi, nếu một ngày chẳng may sự việc xảy ra, bao nhiêu tội tình, hậu quả cha xin một mình gánh lấy. Con cứ mãi hồn nhiên ngây thơ nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!