Bí Mật Ánh Trăng Khuya - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Bí Mật Ánh Trăng Khuya


Chương 7


Vân Phi không hét được trọn câu. Bàn tay lông lá của con ma đã bịt miệng anh. Hơi thở phì phò, từ miệng nó toả ra một mùi tanh tưởi. Rồi một bàn tay nâng bổng Vân Phi lên như một con gà. Nó cắm phập chiếc răng vào cổ anh thật mạnh.

– Á!

Hét lên một tiếng to, Vân Phi té nhào bất tỉnh. Chuyện gì đã xảy ra với mình sau đó Vân Phi không nhớ nổi. Khi tỉnh lại, anh đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

– Ôi Vân Phi… anh đã tỉnh rồi… thật là may quá!

Giọng một người con gái trong veo, mừng rỡ. Vân Phi quay đầu lại. Phải hơn một phút anh mới nhận ra cô là Trinh Trinh, vợ chưa cưới của mình.

– Có chuyện gì vậy em, sao anh lại ở đây? Vân Phi ngơ ngác.

Trinh Trinh trìu mến lau mặt cho anh:

– Em không biết, sáng này qua nhà anh thì bắt gặp anh té xỉu dưới hàng dâm bụt. Sợ quá, em tri hô lên, mọi người ùa chạy lại mới hay anh đã bị con chó cấu vào cổ một vết sâu.

– Chó sói ư? – Bây giờ Vân Phi mới nhớ ra. Anh lắc đầu la lớn. Không, không phải chó sói đâu. Mà là ma, một con ma. Chính mắt anh trông thấy rõ ràng.

– Vâng. – Ngỡ anh tâm trí vẫn còn u mê sau cơn xỉu, Trinh Trinh không cãi. – Để em lấy nướccho anh uống?

Bác sĩ đang truyền nước biển cho anh đấy à? – Đưa mắt nhìn vào ống kim nơi cổ tay mình, Vân Phi nói.

Trinh Trinh đút cho anh một muỗng nước.

– Không phải nước biển đâu. Máu đấy. Bác sĩ bảo anh bị mất máu quá nhiều, chỉ cần đưa đến bệnh viện trễ một tí nữa thôi là mất mạng rồi.

Ngưng một chút, đút cho anh thêm mấy muỗng nước, Trinh Trinh tặc lưỡi:

– Hồi hôm anh rình đập con chó sói phải không? Thiệt khổ, em đã bảo anh rồi… thôi kệ nó đi… có mấy con gà, tiếc làm gì… để ra nông nổi… suýt nữa mất mạng rồi… Anh có biết lúc nãy em lo lắng thế nào không?

– Xin lỗi em. – Vân Phi khẽ cầm tay Trinh Trinh. Anh đã bất cẩn. Nhưng không phải là chó sói,con ma đã tấn công và hút máu anh. Em nên bảo mọi ngươi hãy dè chừng, cẩn thận. Đừng ra đường ban đêm nguy hiểm lắm!

Cho dù Vân Phi lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói ấy hàng trăm, hàng ngàn lần, Trinh Trinh và những người dân làng vẫn cười nói thản nhiên. Họ không tin vào chuyện con ma. Cứ nghĩ rằng anh vì quá sợ nên mới tưởng tượng ra. Thời gian thấm thoát trôi, cho đến tuần trăng tròn cuối tháng tiếp theo.

Mọi người chỉ ùa ra, vỡ lẽ khi nghe lời kể của Mai Trâm giống hệt những lời kể của Vân Phi. Một con ma, đôi mắt to, cái miệng đầy răng nhọn và vết cắn duy nhất trên cổ.

Nhưng… cũng thật lạ lùng. Con ma không cắn chết người. Nó chỉ hút một lượng máu vừa đủ làm người ta ngất xỉu. Tại sao như vậy nhỉ? Lòng nhân hậu chăng? Vô lý thật là vô lý quá… mọi người cứ xì xào bàn tán mãi.

Cho đến tháng thứ ba thì Vân Phi bỗng thấy trong người mình có một sự đổi thay kỳ diệu. Đêm đó, anh đang cùng Trinh Trinh đi dạo dọc bờ sông (đám cưới của hai người vẫn chưa được tiến hành), bỗng nghe lòng xôn xao một cảm giác lạ lùng không giống như đói bụng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN