Bí Mật Của Cha
Chương 19
Éric và Isabelle quan sát nhau một lát, hai hàm răng nghiến chặt, dây thần kinh căng ra. Điện thoại của nữ tổng biên tập đổ chuông và cô tránh đi chỗ khác để trả lời.
Charles nháy mắt với Suma để khẳng định với ông ta sự ủng hộ của mình. Suma đứng dậy, lấy một tách cà phê và đứng im trước ô cửa kính nhìn ra sông Seine. Cơn giận dữ không quay lại lần nữa. Isabelle đã đúng, ông biết điều đó. Và đó cũng chính là điều khiến ông khó chịu. Tại sao ông lại được những người Hồi giáo chọn trong khi trước đây ông đã lên tiếng gay gắt chỉ trích bọn họ?
Isabelle cúp máy và tiến về phía hai người đàn ông, mỉm cười.
– Đó là người phụ trách truyền thông của bộ trưởng.
– Không hài lòng ư? Charles hỏi.
– Thậm chí không hề! Đúng hơn là… thấu hiểu và hợp tác.
– Và?
– Và chương trình tiếp theo sẽ tạo nên sự thành công lớn, bộ trưởng bộ Nội vụ đề nghị gặp chúng ta. Một cuộc phỏng vấn độc quyền!
— ———
Cổ tay trái bị còng vào một lò sưởi, gần chiếc giường gã đang nằm, Jean quan sát phòng giam mới của mình. Nó cũng giống như nơi trước đây nhưng tường để mộc, để lộ ra những phiến đá cũ ẩm ướt trên đó những vết mốc đang lan rộng. Gã quan sát quần áo của mình. Chúng vẫn còn những vết bùn nhưng đã khô, khiến gã nghĩ rằng việc gã rơi xuống nước đã trôi qua được một vài giờ. Những vết bầm tím hằn trên da gã.
Gã cảm thấy chán nản. Cuộc chiến chống lại bọn bắt cóc là không cân sức.
Nhưng cuộc chiến mà gã phải tiến hành chống lại cơn thèm rượu và chống lại chính bản thân gã còn dữ dội hơn nhiều. Những ngày đầu cai rượu đã trôi qua, lý trí của gã đã thắng được những cơn đau trực tiếp mà cơ thể thiếu rượu gây ra. Và phải đối diện với nỗi đau đớn bứt rứt trong tâm hồn chứ không phải ở thể xác có lẽ còn khó khăn hơn.
Bởi vì thực sự gã muốn gì đây? Sống hay là chết? Bị gò bó và cưỡng bức bằng sự giam giữ và việc điều trị bắt buộc, gã cần phải sắp xếp lại các ý nghĩ của mình. Hiểu được phản ứng của gã trong thời gian gần đây. Rồi lần ngược lại và khám phá những năm trước đây với cùng một sự sáng suốt như thế. Không kêu nghèo kể khổ, không có lòng trắc ẩn, chỉ với một chút lý trí. Nhưng gã sẽ tìm đâu ra sự sáng suốt cần thiết? Các sự kiện đi qua quá nhanh. Gã vẫn chưa nắm bắt được câu chuyện của mình.
Ở đây còn có bọn người này, sự tra tấn về mặt tinh thần này, cuộc chiến chống lại cảm giác thèm rượu, chống lại nỗi sợ hãi, chống lại cái chết. Nhưng gã cũng cần phải hành động trên một mặt trận khác, bắt đầu lại việc suy nghĩ về cuộc đời mình. Không để cho cái bọn người man rợ này, một lần nữa, lại nói đúng về gã.
Gã cần phải chiến đấu.
Không phải để sống, hoặc không chỉ để sống, mà là để chiến thắng kẻ thù của gã.
Chạy trốn, có thể.
Một cuộc chiến cuối cùng.
Sau đó, gã sẽ nghĩ.
Cái chết hay cuộc sống? Gã sẽ là người lựa chọn.
— ———
Bản tin vừa kết thúc.
Éric tiến về phía bộ trưởng.
– Cảm ơn ông về lời mời này, bộ trưởng nói và bắt tay Éric.
– Đó là một hân hạnh cho chúng tôi, thưa ngài bộ trưởng.
Cách mở lời đó khiến ông muốn mỉm cười. Nhưng có những câu sáo rỗng cần được nói ra.
– Ông nghĩ gì về phát biểu của tôi? chính trị gia hỏi, bằng một giọng tin tưởng trong khi nắm cùi tay Éric kéo ông ra xa khỏi đám kỹ thuật viên đang thu dọn trường quay.
– Nó thật hoàn hảo. Ngài có lối nói quả quyết mà người dân Pháp trông chờ ở ngài.
Ông bộ trưởng đồng ý, vẻ nghĩ ngợi.
Vụ này đến không đúng lúc, ông hiểu rồi đấy. Chúng ta còn chưa đầy một năm nữa là tới cuộc bầu cử tổng thống.
Cuộc nói chuyện xoay sang chiều hướng tế nhị. Éric nhíu mày và dồn tất cả sự chú ý của ông vào cuộc nói chuyện có thể là nguy hiểm này.
– Ông là một người có kinh nghiệm, ông Suma. Ông cũng biết là trong nhiều trường hợp ta có thể nhận thấy rõ các nguy cơ nhưng nhiều trường hợp khác lại không như vậy.
Ái chà, nhà báo nghĩ. Sắp có những lời đe dọa đây.
Bộ trưởng nhìn chằm chằm vào mắt ông.
– Chính ông, cách đây vài năm, cũng từng là nạn nhân trong một trường hợp mà các nguy cơ đã được đánh giã không đúng, theo những gì tôi được biết.
Éric không tỏ ý phản đối. Ông cố gắng không cụp mắt xuống và không để lộ tình cảm của mình. Những người có quyền lực đánh giá người đối diện với họ qua khả năng tiết chế cảm xúc.
– Một vụ như thế nữa với anh sẽ là một đòn trí mạng, tôi nghĩ thế.
Éric nén hơi thở để ngăn vẻ bồn chồn đang choán lấy khuôn mặt ông. Việc đổi cách xưng hô đột ngột thể hiện một kiểu thông đồng vờ vịt và nguy hiểm bởi nó không che giấu nổi lời cảnh báo. Nhưng kinh nghiệm của một người làm truyền hình lâu năm giúp ông giữ được vẻ điềm tĩnh. Ông thậm chí còn đánh bạo nở một nụ cười nhẹ. Bộ trưởng đong đếm sự quả quyết, tính cách mạnh mẽ của ông. Nếu tỏ ra mềm yếu, ông sẽ phải mất rất nhiều nỗ lực mới lấy lại được mức độ tin tưởng mà coi như ông đã tạo ra được với vị chính trị gia.
– Tôi có một đề nghị với anh, Éric. Anh cho phép tôi xưng hô như thế chứ, phải không?
Bộ trưởng tiến lại gần để nhấn mạnh tính chất bí mật của điều ông sắp nói. Éric nhân đó hớp lấy vài ngụm oxy.
– Chúng ta sẽ cố làm việc cùng nhau và kiếm lợi từ vụ này, cả hai ta. Kênh của anh và chính anh sẽ cho chúng tôi biết những thông tin các anh nhận được và chúng tôi sẽ cho các anh biết tin mới nhất trong số những thứ chúng tôi phát hiện được. Chúng ta sẽ lên một kế hoạch truyền thông và cố bám theo đó mà đi.
Éric hắng giọng để đáp lời, nhưng ông bộ trưởng giơ tay lên.
– Tôi biết anh sẽ nói gì với tôi: tự do báo chí, đạo đức nghề báo, v.v. Nhưng anh đừng lo. Tôi không tìm cách để kìm kẹp các anh. Tôi chỉ muốn chắc chắn không bị đặt vào trong một tình thế nhạy cảm. Hãy hiểu cho tôi. Anh là người đầu tiên biết tin. Giọng điệu anh đưa thông tin ra sẽ có ảnh hưởng tới các kênh truyền thông khác. Vì thế, vai trò mà anh cho tôi đảm nhiệm trong câu chuyện này sẽ quyết định hình ảnh của tôi.
– Chúng ta phải đối diện với một tình huống phức tạp mà chúng ta có rất ít biện pháp điều chỉnh. Nó có thể giáng xuống giữa mặt chúng ta bất cứ lúc nào. Giống như tôi, anh cũng có thể mất tất cả chỉ trong chốc lát. Anh đã chấp nhận mạo hiểm ngay từ khi nhận những hình ảnh này. Tôi đánh giá cao sự can đảm và cách thức xử lý khéo léo của anh trong vụ này… thậm chí còn làm lợi được cho mình.
– Anh là một ông vua của ngành truyền thông, ngoài ra lại là một người đã học được từ những sai lầm của bản thân trong quá khứ. Tôi không yêu cầu anh phải im lặng hay phải truyền đi thông điệp của tôi, mà là báo cho tôi biết trước những thông tin kênh của anh và anh có được cũng như cách thức xử lý chúng. Tôi không muốn bị bất ngờ.
– Tôi hiểu, thưa ngài bộ trưởng, người dẫn chương trình thì thầm bằng một giọng trung tính và vẫn giữ cách xưng hô tôn kính, cho thấy ông vẫn muốn giữ khoảng cách.
– Tôi biết là ông hiểu, ông Suma, bộ trưởng đáp lại cũng bằng giọng điệu và kiểu cách đó. Tôi biết ông có những tham vọng lớn hơn việc chỉ làm một người dẫn chương trình bản tin thời sự ở một kênh truyền hình nhỏ bé cho tới tận khi tuổi về hưu buộc ông phải ra đi…
Bộ trưởng vẫn giữ ánh mắt nhìn chăm chú vào mắt Éric để cho những ẩn ý được truyền đi.
– Chúng ta hãy dừng lại ở đây đã, ông ta tiếp tục. Đây là số điện thoại của Frédéric Lesne, cố vấn truyền thông của tôi. Đừng ngại gọi cho anh ta để có được những thông tin mà có thể các ông sẽ cần. Anh ta được lệnh cung cấp thông tin cho các ông trong thời gian sóm nhất.
Éric cầm tấm card và cất nó vào túi áo vest. Rồi tiễn vị khách mời ra cửa trường quay.
Khi bộ trưởng đã đi khuất, ông nhanh chóng trở lại ban điều hành, nơi Isabelle đang đợi ông.
– Cô có tất cả rồi chứ? Ông hỏi cô.
Cô nhấn một cái nút, mở đầu DVD và vung vẩy chiếc đĩa trước mắt Éric.
– Bảo hiểm thất nghiệp của chúng ta đây! cô tuyên bố. Nhưng tôi hy vọng anh biết điều anh đang làm.
– Ít nhất, nhờ vào việc này, nếu mọi việc xấu đi, chúng ta sẽ có cách khác để thoát…
DANIEL
Phòng của tôi đã bị ghé thăm. Tôi tin chắc chắn là như vậy. Từ sáng sớm, tôi ra ngoài dạo vài bước. Và lần này nữa, dường như có một người đàn ông đi theo tôi. Tôi thử bước chậm lại, vào trong một cửa hiệu, nhưng không nhận ra ai cả. Tôi đã bình tĩnh trở lại trước khi quay trở về khách sạn. Và tại đó, khi bước vào phòng, tôi tin chắc mình ngửi thấy một mùi hương lạ. Tôi đi một vòng quanh căn phòng nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Tuy nhiên, tôi tin chắc rằng có người đã tới khi tôi đi vắng. Tôi hối tiếc vì đã không chụp lại trong não vị trí của từng đồ vật.
Có thể nào đó chỉ là cô dọn phòng hay cậu trực tầng? Hay là bảo vệ khách sạn, lo lắng vì thái độ của ông khách kỳ quặc là tôi?
Tôi xuống quầy lễ tân.
– Có ai hỏi tôi không? Tôi hỏi với một giọng quá kích động.
– Không ai cả, thưa ông, người bảo vệ đáp với một giọng rất chuẩn.
– Liệu anh có biết nếu một nhân viên nào đó đã vào phòng tôi hay không?
Anh chàng trẻ tuổi chỉnh lại kính và nhìn tôi vẻ lo lắng.
– Có vấn đề gì ạ, thưa ông? Ông bị mất cắp thứ gì đó sao?
– Không. Anh làm ơn trả lời câu hỏi của tôi đi.
– Tôi không biết, thưa ông. Nhưng tôi có thể hỏi. Có thể là một người của đội bảo trì.
– Hãy tìm hiểu nhé. Tôi đợi điện thoại của anh.
Đôi mắt cậu nhân viên lễ tân hấp háy sau đôi mắt kính.
– Tôi sẽ liên lạc lại với ông sớm nhất có thể, thưa ông, cậu ta hứa bằng một giọng kính cẩn và tuy nhiên cũng có vẻ lo lắng.
Trở lên phòng, tôi lần từng bước trên từng mét thảm trải sàn để cố phát hiện ra dấu hiệu của một sự xuất hiện lạ. Vô ích.
Điện thoại đổ chuông và cậu lễ tân đảm bảo với tôi: không hề có nhân viên nào vào phòng tôi cả.
– Thưa ông, nếu vẫn có điều gì đó bất thường xảy ra, xin ông vui lòng báo cho chúng tôi để đội an ninh điều tra.
Lại là một cơn hoang tưởng nữa của tôi ư? Hay chỉ là biểu hiện của nỗi sợ hãi mà tôi càng ngày càng khó kiềm chế?
Dù thế nào đi nữa, tôi đã lại thu hút sự chú ý của nhân viên khách sạn. Sai lầm nghiêm trọng.
— ———
Hắn đặt tách trà xuống, đưa mắt nhìn khắp quán rượu rồi luồn một bàn tay vào trong túi. Hắn rút ra một chiếc phong bì và chìa cho tôi.
Tôi cầm lấy nó, mở ra và kiểm tra. Hắn mỉm cười khi nhận thấy sự nghi ngờ của tôi. Tôi ngờ rằng hắn không tiêu khiển bằng việc đánh lừa tôi, nhưng vẻ hám tiền được cho là dĩ nhiên của tôi cần phải được biểu lộ. Hắn ta không được thấy một người chuyên nghiệp lạnh lùng nữa mà phải là một kẻ tham lam và có thể sai khiến được.
– Tôi rất hài lòng về những việc làm của anh, hắn buông lời trong khi tôi cất phong bì chứa tấm séc của hắn.
– Tôi chắc chắn rồi. Các kết quả rất rõ ràng. Chúng ta tiến nhanh hơn tôi dự tính.
Hắn ta đồng ý trong im lặng.
– Tuần này, Đại sứ quán Pháp tại Luân Đôn đã mời hắn tới dự một buổi lễ khai mạc. Hắn đã gặp ở đó tất cả những người Anh trong giới văn hóa và thích thú xem phản ứng của họ khi nhận ra hắn giữa các khách mời.
Một tấm thiệp mời được gửi đi nhờ một người quen của tôi thuộc mạng lưới những người trong giới chính khách. Không thực sự có khó khăn nào cả, bởi vì chừng ấy bài báo xuất hiện tại Pháp nói về một nhà bảo trợ văn hóa mới gây ra vô số sự thèm muốn tại những nơi đang tìm kiếm những nhà tài trợ giàu có.
– Tôi có thể giao một nhiệm vụ khác, khó khăn hơn nhiều, cho anh, hắn đột nhiên nói, vẻ bí hiểm.
Tôi không đáp gì, chờ đợi hắn hé lộ thêm.
– Một nhiệm vụ có thể giúp anh kiếm được rất nhiều tiền. Và cho phép anh lập công ty riêng trong những điều kiện tốt nhất.
– Chúng ta hãy coi như đó là một dấu hiệu. Công việc đó là gì vậy?
Hắn hơi nghiêng người về phía tôi.
– Anh còn nhớ cuộc nói chuyện của chúng ta về khả năng của anh trong việc xử lý những trường hợp phức tạp nhất chứ?
Hắn nở một nụ cười lớn vẻ đồng cảm, như thể chúng tôi là hai nam sinh đang chia sẻ kỷ niệm về một buổi dạ hội đáng nhớ.
– Anh thậm chí đã nói về việc quản lý truyền thông cho… Bin Laden, hắn tiếp tục.
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơi thở bị nghẽn lại, nhưng tôi cố gắng để không bộc lộ cảm xúc của mình.
– Ông tìm thấy ông ta rồi à? Thế này không phải là quá sớm đâu…
Câu nói đùa đó lấy đi của hắn cái mím môi vẻ tiếc nuối giả tạo.
– Không. Tuy nhiên, một trong những chỗ quen biết của tôi cần những việc anh làm được.
Hắn dò xét phản ứng của tôi trước khi buông ra:
– Anh biết thủ lĩnh Faycal không?
Tôi im lặng. Một cơn khó chịu chiếm lấy tôi. Cảm giác đã từng sống khoảnh khắc này trỗi dậy trong tôi. Như tiếng vọng từ những cảnh mà tôi đã tưởng tượng ra, sự choáng váng về khoảnh khắc thực tại gặp ảo ảnh khiến tôi hơi bối rối. Tôi cần phải lấy lại bình tĩnh. Không làm ảnh hưởng tới các cơ hội của tôi để có thể đi được tới đích. Giữ vẻ không mảy may xúc động. Tìm ra một câu trả lời, nhanh chóng.
Tinh thần tôi chao đảo. Liệu tôi có thể đảm nhận nhiệm vụ của mình đến cùng được không?
– Thủ lĩnh tôn giáo phải không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!