Bí Mật Của Cha - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Bí Mật Của Cha


Chương 23


Hai tên vệ sĩ dẫn tôi vào trong một căn phòng được trang trí bằng những nội thất theo phong cách phương Đông, một kiểu phòng chờ. Tôi ngồi xuống. Những gã to lớn đứng trước mặt tôi không nói một lời. Tôi chưa kịp lấy lại tinh thần thì một cánh cửa khác đã mở ra. Tôi chờ đợi Moktar xuất hiện nhưng, đột nhiên, tôi lảo đảo: tên thủ lĩnh dừng lại ở ngưỡng cửa.

Tôi biết rõ từng đường nét trên khuôn mặt hắn vì đã thường xuyên chạm mặt hắn trong những cơn ác mộng, Những khối thẫm màu tạo bởi hai con mắt, đôi lông mày rậm và bộ râu của hắn dường như muốn chiếm nốt những khoảng trống cuối cùng của da thịt còn hiện ra. Đôi mắt hắn mỏng, mím vào như thể chúng đang kiềm chế một lời chửi rủa. Ánh mắt hắn lanh lợi, tinh anh, dò xét tôi kỹ càng,

Đột nhiên, óc tôi nhũn ra, nỗi sợ hãi của tôi tan biến và tôi trở thành một chiến binh bị cuốn theo nhiệm vụ của mình.

– Vui mừng chào đón anh, mục tiêu của tôi cất lời chào trước khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện mà không bắt tay tôi.

Tên thủ lĩnh mặc một chiếc áo dài màu trắng khiến hắn trông có vẻ thấp và đậm người hơn thực tế.

Tôi không trả lời hắn, do đang bị ám ảnh bởi khẩu súng lục áp sát vào hạ bộ của mình, bởi hành động mà tôi phải hoàn thành. Tên thủ lĩnh ra dấu cho bọn vệ sĩ và chúng lui đi, tạo điều kiện thuận lợi cho việc hành quyết hắn.

– Chúng ta sẽ bắt đầu mà không có ông El-Fassaoui, hắn ta giải thích. Ông ta đã khoe khoang với tôi về các phẩm chất của anh.

– Chúng tôi đã có phi vụ tốt đẹp cùng với nhau.

Giọng nói của tôi khiến tôi ngạc nhiên. Tôi đã không tư duy câu nói đó, không nói ra nó, nó tự phát ra, như thể tôi tự động hành động. Các giác quan của tôi dường như đang được điều khiển bởi một phần bộ não đã thoát khỏi mọi ý chí.

– Điều mà tôi mong đợi ở anh rất đặc biệt, anh cần phải hiểu điều đó… Nhưng thú thật với anh rằng tôi không tin một người phương Tây có thể thực sự phục vụ cho lý tưởng của tôi. Mọi chuyện đều hết sức phức tạp. Bởi vì đây là vấn đề các giá trị. Mà tôi ngờ rằng các giá trị của anh không tương thích với những giá trị của tôi, thậm chí tôi cũng không chắc anh có thể hiểu tôi chứ đừng nói đến bảo vệ tôi.

– Vậy thì tại sao lại gọi đến tôi?

Hắn dừng lại để suy nghĩ, đầu hơi nghiêng đi một chút.

– Bởi vì Moktar đã nói với tôi rằng tiền là thứ quan trọng nhất đối với anh, thậm chí chắc chắn còn là giá trị duy nhất đối với anh, hắn giải thích. Đó là điều tôi không bao giờ hiểu nổi nhưng tôi biết là nó có tồn tại ở những người phương Tây. Và tôi có đủ tiền để khiến anh thấy hào hứng.

– Vâng, tiền…

Tôi để lửng câu nói, như là để thừa nhận giá trị lời nói của hắn nhưng trên hết là để tránh trả lời quá mạnh mẽ. Tôi cần tiết kiệm thời gian. Trong tâm trạng của tôi bây giờ, tôi biết mình không thể hành động chính xác. Tôi cần làm dịu đi mạch đập của mình, cung cấp oxy cho não, làm chậm nhịp tim của mình lại. Một mẩu ý thức giữ tôi lại trong vai diễn của mình để người chiến binh có đủ thời gian chuẩn bị cuộc tấn công.

– Tôi yêu tiền, đúng vậy. Tiền cho phép thực hiện các dự định, các ước mơ. Và tôi có rất nhiều ước mơ…

– Ước mơ chính là thứ tạo nên đặc trưng của người phương Tây. Hệ thống của các anh được xây dựng quanh những ham muốn bản năng của con người. Dục vọng và sự thèm muốn là những động cơ của nó. Bình thường thôi, vì dù sao các anh cũng nghĩ rằng sự tồn tại ở cái thế giới thấp kém này là mục đích cuối cùng, và rằng thiên đường có thể mua được bằng đô la hay euro. Chúng tôi thì khác, những người Hồi giáo trung thành với luật lệ của Đấng Tiên Tri, chúng tôi chỉ coi tiền là một phương tiện, trong số các phương tiện khác, để đạt được mục đích của chúng tôi.

– Mục đích của các ông?

– Tập hợp tất cả những người Hồi giáo, trung thành với luật lệ của Đấng Tiên Tri, Cộng đồng Oumma yêu dấu và đáng quý. Thiết lập một nhà nước Hồi giáo giữa lòng thế giới Hồi giáo để mọi tín đồ có thể sống với đức tin của họ và có được vị trí của họ ở thế giới bên kia. Thế giới thực sự.

Hắn tô vẽ thêm kế hoạch của mình, cho tôi xem một phiên bản đã được làm sạch, không hề có bạo lực. Tôi tìm cách kiểm soát các cơ trên mặt mình để không để lộ ra những bằng chứng phạm tội, những tình cảm, những hành động mà tôi ấp ủ.

Không còn chút mong muốn nghe thêm những lời đả kích, tôi lợi dụng lúc hắn lấy hơi để hỏi.

– Thế làm sao một người như tôi có thể giúp ông đạt được những mục đích đó?

– Vấn đề không phải như thế. À mà… không phải trực tiếp. Tôi cần anh để… đề cập tới một vấn đề khác.

Hắn ta tập trung một lúc, gần như nhắm mắt lại, tìm những từ chính xác.

– Mọi chuyện rất đơn giản: trong mắt người phương Tây, tôi là một con quỷ. Một kẻ ác độc sẵn sàng làm điều tệ hại nhất để đạt được những mục đích của mình. Đối với một số người Hồi giáo, tôi là người được tôn trọng, kính sợ, thậm chí được ca tụng. Vì thế, tôi muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai cách nhìn nhận đó. Tôi muốn giới truyền thông phương Tây hiểu được những thông điệp của tôi để có thể truyền nó đi. Một phần dư luận đã tỏ ra đón nhận những lý lẽ của tôi. Không phải những việc làm của tôi, tất nhiên, nhưng nhiều người nhận ra tính nhân đạo ẩn dưới những lời nói của tôi.

Hắn không hề nhíu mày khi tuôn ra những lời nói trái sự thực, hắn tin rằng cái từ “nhân đạo” là phù hợp với tính chất cuộc chiến của hắn. Tôi cố đẩy lùi một cơn rùng mình, nhưng hắn đã nhận ra sự lúng túng của tôi.

– Là từ “nhân đạo” làm cho anh phản ứng phải không? Tuy nhiên, đó chính xác là nền tảng cho hành động của tôi, bạn thân mến. Hiển nhiên là từ này không mang cùng một ý nghĩa trong thế giới của tôi và anh. Người phương Tây nhìn nhận nó như một thứ mang cái nhìn lý tưởng về thế giới bởi vì nó kêu gọi lòng tốt của con người, sức mạnh của sự thương cảm mà Chúa Jesus đã truyền cho con cháu của mình. Một quan niệm đẹp, đương nhiên, nhưng ngây thơ khủng khiếp bởi vì nó nhằm xóa đi ranh giới giữa cái tốt và cái xấu nữa, cho rằng những sai lầm, tội lỗi và tội ác là kết quả từ sự yếu đuối của con người, biện hộ cho những điều ấy, tha thứ cho chúng để dẫn dắt con người, coi như đã hiểu ra, thể hiện lòng tốt của mình. Chính vì điều đó mà người phương Tây mới yếu đuối: người ta từ chối phán xét, trừng phạt, chiến đấu. Người ta thích động lòng trắc ẩn, thích khiến người khác tin rằng họ hiểu. Người phương Tây không suy nghĩ nữa, họ cảm thấy tội lỗi. Họ không kết tội nữa, họ thấy thương hại. Và tất cả điều đó là một sự đạo đức giả khổng lồ. Bởi vì, thêm vào đó, họ còn chế ngự, xâm lược, hành hạ, bỏ đói, giết chóc những dân tộc không giống với họ. Sự thương hại, lòng từ thiện, những nhiệm vụ nhân đạo cho họ cảm giác thanh thản cần thiết để hoàn thành những vụ giết chóc của chính ho.

Hắn ngừng lại, nhìn ra cửa sổ, nghỉ ngơi một lát trước khi tiếp tục.

– Chủ nghia nhân đạo của tôi là chủ nghĩa nhân đạo được Đấng Tiên Tri truyền lại. Nó nhằm làm cho luật lệ của Ngài trở thành thứ giải thích cho thế giới. Luật Sharia là phương tiện duy nhất làm dịu đi sự biến chất về mặt đạo đức. Tất cả các giá trị nền tảng của nhân loại đã bị lầm lạc. Khiêu dâm thế chỗ cho tình yêu, quan hệ vụ lợi thay cho tình anh em bằng hữu, tiền bạc và quyền lực thay cho sự công bằng. Người đàn ông ngày nay phải quy lụy, phụ nữ bị chà đạp, trẻ em bị lạm dụng. Chủ nghĩa nhân đạo của tôi nhằm trở về một giá trị đạo đức có khả năng trả lại cho mỗi cá nhân phẩm cách của họ.

– Bằng cách giết những người khác à?

Câu hỏi đã vụt ra từ sâu thẳm tâm trí tôi, được cơn giận dữ đang ngấm ngầm nhấn chìm tôi, làm nóng cơ bắp của tôi, làm quặn thắt bụng tôi, cuốn đi. Những lời nói của hắn đã chọc thủng cái vỏ bảo vệ tôi đã tạo cho mình trong khi chờ đợi thời cơ thuận lợi để hành động. Tôi có thể rút vũ khí của mình ra và hạ gục hắn nhưng, ngược đời thay, tên thuyết giáo của địa ngục lại khiến tôi bị cuốn hút. Nói thực ra là hắn khiến tôi tò mò. Vì thế tôi muốn nghe hắn, hiểu xem hắn che giấu sự điên loạn của mình đằng sau những lời lẽ nào.

Hắn không phản ứng. Âm sắc trong giọng nói của tôi chắc chắn đã để lộ sự hung hãn của hắn nhưng, nếu có như vậy, hắn cũng vờ như không nhận thấy điều đó.

– Đúng, bằng cách giết những người khác, hắn trả lời điềm tĩnh. Bởi vì đây là một cuộc chiến. Bởi vì chúng tôi không còn khả năng nào khác. Cuộc chiến này là do những thế lực phương Tây khơi nguồn, được dân Do Thái và Cơ Đốc giáo trợ giúp.

– Nhưng chiến tranh nghĩa là một đội quân chống lại một đội quân khác. Không phải một đội quân chống lại những người vô tội!

Cả lần này nữa, tôi đã không thể kiềm chế bản thân. Thậm chí, tôi tin mình đã nhìn thấy một nụ cười thoảng qua trên gương mặt hán. Hắn cụp mắt xuống và tìm lời lẽ.

– Những gì anh nói minh họa chính xác vấn đề khiến tôi cần tới anh. Chúng ta nói chuyện với nhau về những vấn đề nghiêm trọng, tuy nhiên chúng ta lại không thể hiểu nhau, bởi vì những từ ngữ đó không mang cùng một ý nghĩa. Vô tội ư? Đội quân ư? Chiến tranh ư? Chẳng ai là vô tội cả. Tất cả cư dân phương Tây tạo thành một đội quân. Họ bỏ phiếu để bầu ra chính phủ, tức là họ công nhận những lựa chọn chính trị, những lựa chọn quân sự của các chính phủ, tức là họ chấp nhận sự lầm lạc của các giá trị mà truyền thông, bằng tiền của những người đứng đầu nhà nước, áp đặt cho họ. Chẳng có nạn nhân nào cả, chỉ có những chiến binh. Một số người hăng hái hơn những người khác, thế thôi.

Những lời nói của hắn cuối cùng cũng đã đánh bật cơn căm giận của tôi. Từ tận đáy lòng tôi, nó phun trào ra, một nguồn mãnh liệt đã bị kìm nén từ quá lâu.

Đột ngột tôi đứng dậy, cho tay vào trong quần và rút ra vũ khí của mình.

Tên thủ lĩnh, thản nhiên, nhìn tôi với vẻ bình tĩnh, không cần biết đến nòng súng của tôi đang chĩa vào mặt hắn.

– Con trai tôi không thuộc đội quân nào hết! Con trai tôi không bỏ phiếu! Nó không phải một chiến binh nhưng nó đã bị tan xác vì một trong những quả bom của ông! Mục đích nào biện minh cho điều này? Mục đích nào cho phép phá hoại một gia đình? Cuộc chiến nào cho phép điều tàn bạo này?

Tôi không gào lên. Những từ ngữ của tôi tuôn ra qua kẽ răng. Tôi muốn những lời nói phải diễn tả được nỗi đau của tôi, của Betty và của Pierre, chúng trở thành những giọt axit bắt tung tóe lên khuôn mặt và linh hồn hắn.

Nhưng hắn không biểu lộ một cảm xúc nào cả. Tệ hơn, hắn dường như không chút ngạc nhiên về diễn biến của cuộc gặp gỡ này. Cứ như thể hắn đã chờ đợi cảnh tượng này hoặc đã chứng kiến nó nhiều lần rồi.

– Những đứa trẻ ngã xuống dưới súng đạn của đế quốc Mỹ và quân Do Thái cũng đã để lại những người mẹ, người cha gào khóc, hắn buông ra ngắn gọn. Nhưng với các anh, cuộc sống của một đứa bé Ả Rập hay một đứa bé da đen không có cùng giá trị với một đứa trẻ da trắng.

Khẩu súng của tôi vẫn chĩa vào má hắn. Canh chừng bọn vệ sĩ tới, tôi sẵn sàng bắn nếu như chúng ập đến. Nhưng những lời trao đổi của chúng tôi không đánh động bọn chúng.

– Ông sử dụng đúng những cách thức của những kẻ bị ông lên án, thậm chí còn tệ hơn họ, tôi thật muốn nhổ thẳng vào mặt hắn. Từ căn hộ xa hoa của ông, ông chỉ huy một đội quân những con rối mù quáng vì những lời hứa về một thiên đường mà ở đó họ sẽ được đón tiếp như những anh hùng. Ông không hề biết gì về điều xấu xa mà chính ông đang làm. Ông không nghe thấy tiếng hét đau đớn của các gia đình khi họ mất đi một đứa con, một người thân. Ông không thể hiểu nỗi đau khi phải đi bên cạnh một cỗ quan tài nhỏ xíu, và chôn nó vào lòng đất! Ông không hình dung được, dù chỉ một giây, cái cảm giác khi biết rằng sẽ không bao giờ được nghe thấy giọng nói của con mình, không bao giờ nó đón mình trước cửa nhà nữa, không bao giờ nó chạy tới nép trong vòng tay mình nữa. Ông không cảm nhận được nỗi đau đớn là thế nào khi nghĩ về những ngày, những tuần, những năm đong đầy sự vắng mặt của nó. Ngày về một tương lai hoàn toàn không có nó. Ông chỉ là một tên điên dùng một bài diễn thuyết mang tính tôn giáo để tiến hành những vụ giết chóc của mình. Ông cũng không hơn gì những kẻ mà ông căm hận.

– Anh nhầm rồi, Daniel. Tôi biết tất cả những điều đó, hắn ta trả lời bằng một giọng không âm sắc. Tôi đã mất đi vợ và các con mình. Một quả bom của Mỹ, ném xuống ngôi làng của tôi tại Afghangistan. Vợ tôi, hai con trai tôi và một đứa con gái.

Những lời nói và những hình ảnh đến xáo trộn tâm trí tôi. Tôi nhìn thấy một ngôi nhà bị phá hủy, những hình hài đen cháy. Tôi nhìn thấy hắn kêu khóc giữa đống đổ nát.

– Ông nói dối! Ông đang cố thoát khỏi cái chết đang chờ đợi ông, bởi vì tôi sẽ giết ông. Tôi nghĩ đến điều này đã lâu rồi. Thậm chí, tôi sống cũng chỉ vì điều đó.

– Tôi không nói dối. Tôi không sợ chết. Thực ra thì tôi đợi nó từ lâu rồi. Nhưng tôi biết anh sẽ không giết tôi. Anh không phải là một tên sát nhân, Daniel.

Hai đầu gối tôi khuỵu xuống, hai chân run lẩy bẩy. Tôi không chịu để nỗi nghi ngại chọc thủng tinh thần mình.

– Hôm nay, tôi sẽ trở thành sát nhân. Cuộc sống của tôi không còn ý nghĩa gì nữa. Chừng nào ông còn sống, nó sẽ không thể có ý nghĩa.

– Anh nghĩ rằng Jérôme muốn nhìn thấy anh hành xử như thế này ư?

— ———

Tôi loạng choạng. Ngay lập tức, các cơ bắp của tôi rão ra và tay tôi không còn chịu được sức nặng của khẩu súng nữa.

– Làm thế nào…

Tôi không thể nói được. Những từ ngữ chảy ra trên đầu lưỡi tôi, tan biến trong hơi thở gấp của tôi.

– Tôi biết tất cả về anh, Daniel Léman. Bởi từ nhiều ngày nay chúng tôi đã theo dõi anh. Khách sạn Bristol báo cho chúng tôi về một vị khách kỳ cục đã ghi chép những điều liên quan đến tôi. Anh không kín đáo cho lắm. Một trong các nhân viên của họ là tín đồ trung thành. Chúng tôi có rất nhiều người như vậy trong khu này. Tiếp đó, chúng tôi đã dựng lại được câu chuyện của anh. Chúng tôi nhanh chóng hiểu ra rằng anh quyết định sẽ trả thù cho điều đó. Tất cả chỉ còn là đoán xem trả thù bằng cách nào. Chúng tôi nghĩ đến một cuộc tấn công thuần túy, vào một ngày giảng đạo. Vì thế, tôi không ra khỏi nhà nữa. Người của tôi theo anh, nhất là từ sau các cuộc gặp gỡ của anh với Moktar. Tuy nhiên tôi đánh giá cao sự tinh vi trong chiến lược của anh, dù cho rất liều lĩnh và mạo hiểm. Hãy biết rằng anh không bao giờ có thể tiếp cận tôi bằng cách này. Anh nghĩ rằng chúng tôi thực sự để cho anh tới gần tôi mà không xác minh danh tính của anh ư? Anh là một người thông minh, Daniel, nhưng nỗi đau đã làm anh mất hết cả óc thực tế. Anh đã mắc phải những lỗi đánh giá sơ đẳng. Tuy nhiên, khi tôi hiểu ra anh đã quyết định tiếp xúc với tôi, thay vì chờ đợi anh hành động thì tốt hơn hết là thúc đẩy cuộc gặp. Tôi đã báo cho Moktar về những ý định của anh và đề nghị anh ta sắp xếp… cái gọi là cuộc gặp gỡ này.

Rã rời, tôi không thể làm bất cứ một cử chỉ nào, dù là nhỏ nhất. Tâm trí tôi bị chiếm lĩnh bởi những hình ảnh, những từ ngữ, những cảm xúc không thể phân loại hay điều khiển được. Tất cả những ngày tháng đã bỏ ra để lên kế hoạch, để tưởng rằng mình tinh ranh hơn, thông minh hơn, không thể thất bại… Tôi là một thằng ngu, bị hạ nhục và bất lực.

– Tại sao ông không giết tôi? Sao lại để tôi đến tận đây tìm ông?

– Lòng nhân đạo của tôi, hắn vừa trả lời vừa khoát nhẹ tay. Tôi có hy vọng rằng cuối cùng anh sẽ từ bỏ kế hoạch của mình. Tôi thậm chí vẫn hy vọng điều đó cho đến tận lúc anh rút vũ khí ra. Tôi muốn những lời của tôi làm anh cảm động, giúp anh hiểu động cơ của tôi. Nhưng không, anh cứ phải diễn vai của mình đến tận cùng.

Một cái giật mình của lòng kiêu hãnh đã giúp tôi nâng khẩu súng lục của mình lên.

– Nào, Daniel, anh nghĩ chúng tôi sẽ không bao giờ dám để anh vào với một khẩu súng đã nạp đạn ư!

Khuôn mặt hắn vẫn luôn bình thản và giọng nói dịu đi, như thể hiện lòng thương hại đối với sự ngây thơ của tôi.

– Người của tôi đã thay đạn thật bằng những viên đạn mã tử[1].

[1. Đạn giả, chỉ có thuốc súng mà không có đầu đạn, vì thế khi bóp cò sung, vẫn có tiếng nổ nhưng không thể gây chết người.]

Tâm trí tôi bị kích động. Tôi bóp cò. Một tiếng nổ. Tên thủ lĩnh nháy mắt, vẫn giữ vẻ thản nhiên. Hắn chiếu vào tôi cái nhìn lạnh lùng.

Hai tên vệ sĩ ập tới.

– Tôi rất tiếc, Daniel. Tôi hiểu sự mệt mỏi của anh, nỗi cô đơn của anh.

Trước khi bọn chúng tóm lấy tôi, tôi thét lên một tiếng điên dại, vì sự bất lực bị lăng nhục và nhảy xổ vào hắn. Để siết cổ hắn ư? Đánh hắn ư? Không kịp. Một cú đấm vào bao tử làm tôi ngạt thở. Bọn vệ sĩ giữ tôi đứng yên. Tôi biết uy lực cú đấm của chúng với cơ thể tôi nhưng tôi không cảm thấy gì cả. Vị máu hòa lẫn với vị nước mắt của tôi.

– Đây là một cuộc chiến, Daniel. Và anh là một chiến binh. Một chiến binh nguy hiểm vì thù hận. Nhưng vô hại, và ngây thơ.

Hắn đứng lên và nói với những tên lính gác của hắn bằng tiếng Ả Râp. Bọn chúng giữ tôi đứng thẳng, tay quật ra sau lưng, trước mặt tên thủ lĩnh.

Tôi gào lên nỗi giận dữ của mình.

– Tôi sẽ giết ông! Tôi sẽ giết ông…

Giọng nói của tôi, rên rỉ, là tiếng của một đứa trẻ mệt lử và bối rối.

– Không, anh sẽ không giết tôi. Tôi hiểu cơn giận dữ của anh. Nó cũng là cơn giận dữ của tôi giữa đống đổ nát của căn nhà mình. Chúng ta giống nhau. Chúng ta đều tưới đẫm từ cùng một nguồn nước, nhưng tôi biết đặt niềm tin vào Chúa Trời, sắp xếp ý nghĩa và hành động của mình. Còn anh, sự hằn thù đã làm anh suy sụp. Nó đã biến thành cơn điên loạn và ngăn không cho anh hành động một cách thông minh. Anh đã thất bại.

Tôi nhổ vào mặt hắn.

Một cú đấm vỡ mũi tôi, tôi nghe thấy tiếng gãy. Bọn người đó sẵn sàng xử lý tôi bằng những cú đánh nhưng tên thủ lĩnh đã ngăn chúng lại bằng một cái vẫy tay. Khuôn mặt hắn đã mất đi vẻ bình thản để lộ ra vẻ khinh bỉ. Hắn lau má.

– Anh nghĩ rằng anh hơn tôi ư, Daniel, phải thế không? Nhưng cuộc sống của con trai anh có giá trị hơn cuộc sống của những đứa trẻ chết ở Afghanistan hay ở Irak không? Một đứa trẻ Hồi giáo có ít quan trọng hơn một đứa trẻ Mỹ hay không? Hãy đặt cho mình những câu hỏi ấy và cố mà trả lời bằng chút ít sáng suốt còn sót lại với anh đi. Anh làm tôi thấy thương hại, các anh, những kẻ vô đạo! Các anh phẫn nộ vì các vụ khủng bố, các anh khóc cho những nạn nhân của vụ 11 tháng Chín, nhưng có biết bao đứa trẻ chết vì hàng nghìn thứ bệnh tật, vì suy dinh dưỡng hay bị giết chết bởi những thứ vũ khí được nước anh bán ra…Anh chỉ thể hiện một chút lòng cảm thông để mình được thanh thản về mặt tinh thần vào khoảng thời gian di chuyển giữa hai nhà hàng, giữa hai nụ cười. Ngay cả cơn giận dữ của anh cũng không chân thật, Daniel ạ. Nếu nó chân thật, anh đã phải giết tôi rồi. Anh đã không mắc phải tất cả những sai lầm này.

Hắn ngẩng đầu lên, đánh giá tình trạng của tôi, ngần ngại không biết có nên tiếp tục. Nhưng cái nhìn hận thù của tôi thách thức hắn và hắn quyết định đi xa hơn nữa.

– Cơn giận dữ của chúng ta là thật, hắn buông lời trong khi đập cạnh bàn tay này vào lòng bàn tay kia. Nó dẫn dắt con người tới chỗ hy sinh cả cuộc đời vì mục đích của họ. Các chisn binh học những bài tập lái, nói lời vĩnh biệt với gia đình mình, lên một chiếc máy bay và tự làm nổ tung bằng cách lao vào các tòa nhà chọc trời: đó mới là cái gọi là sự chân thật. Anh thỏa mãn với vẻ bề mặt, với lời kêu than, với sự nguyền rủa. Anh không còn lý tưởng nữa. Chỉ có những khát khao, những thèm muốn, những dục vọng. Anh đã không giết tôi, Daniel. Bây giờ, nếu người của tôi thả anh ra, có thể anh sẽ làm điều đó. Nhưng đó không phải là để trả thù cho con trai anh, không, chỉ là để rửa đi nỗi nhục của anh và buộc tôi phải nuốt lại những lời nói của tôi. Thương thay cho anh, tôi sẽ không cho anh cơ hội dó đâu. Tôi rất tiếc, Daniel, đây là một cuộc chiến.

Hắn giơ tay phác một cử chỉ nhẹ và người của hắn lôi tôi đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN