Bí Mật Của Đông Chí
Chương 119: Hồi kết
Nhưng ông trời có mắt lại để Đông Chí thông qua phương thức bất khả tư nghị như vậy biết được chân tướng sự việc năm đó, áp lực trong lòng ông nhất thời thuyên giảm phân nửa, mà nguyện vọng bí ẩn vẫn luôn bị ông dằn xuống đáy lòng cũng dần trở nên bức thiết hơn: ông muốn sửa chữa hành động vội vàng năm đó, đem đứa nhỏ mệnh định không có duyên với gia đình ông một lần nữa đem đi an táng tử tế.
Nó từng là đứa nhỏ được cả gia đình ông vô cùng mong chờ, ông không thể tiếp tục để nó vô thanh vô tức nằm một mình lạnh lẽo trong rừng sâu u tối, ngay cả một cái bia mộ cũng không có mãi được.
Nhưng chuyện này phiền toái nhất là không thể để cho vợ ông biết, càng không thể khiến bà ấy có một chút nghi ngờ. Từ khi ông Lăng bế đứa nhỏ vẫn còn quấn tã bị vứt bỏ trở về phòng, ông đã hạ quyết tâm, chuyện này nhất định phải giấu tới cuối đời, tuyệt đối không thể để cho vợ mình biết được chân tướng.
Trải qua hơn hai mươi năm, bây giờ nhớ lại tình cảnh khi đó, ông vẫn có cảm giác không chân thật tựa như đang nằm mơ. Ông nhớ rõ mình lén lút trộm bế đứa nhỏ vào phòng như thế nào, lại chân tay luống cuống ra sao thay quần áo cho đứa nhỏ — một bộ quần áo sơ sinh mềm mại bằng vải bông ấm áp, đều là do vợ ông cùng các dì tự tay làm ra. Hài tử bị đông lạnh, làn da non mịn trở nên tái xanh, ông còn từng hoài nghi không biết đứa nhỏ này có sống được không. May mắn ông trời phù hộ, đứa nhỏ mới sinh chậm rãi hồi phục lại.
Đứa nhỏ bộ dạng thập phần xinh đẹp, lúc ông thay quần áo cho nó, cái miệng nhỏ nhắn của nó còn chu đôi môi phấn nộn toét miệng mỉm cười với ông, biểu tình vô cùng đáng yêu khiến ông ngay từ ánh mắt đầu tiên đã biết mình tuyệt đối không thể vứt bỏ nó. Ông Lăng ôm chặt đứa nhỏ, tựa như ông trời ngoài ý muốn ban ân cho gia đình ông, vừa xót xa vừa thỏa mãn. Chờ tới khi bà Lăng hôn mê tỉnh lại, khi nhìn thấy tiểu anh nhi vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc, ông Lăng cảm thấy những gì mình làm hết thảy đều đáng giá.
Nhưng khúc mắc kia thủy chung vẫn luôn chôn chặt dưới đáy lòng ông.
Hơn hai mươi năm qua đi, ông Lăng cảm thấy đây là lúc phải trở về đối mặt với hết thảy những gì đã từng phát sinh.
Ngay trước ngày trường trung học Nam Sơn cho nghỉ đông mấy hôm, ông Lăng đã đăng kí cho bà Lăng cùng gia đình Lăng Lập Đông một chuyến du lịch Châu Âu kéo dài hơn nửa tháng. Chờ tới khi biên lai chuyển về nhà, bà Lăng đều trợn tròn mắt. Ông Lăng vuốt ve cái mặt tròn xoe của Lăng Bảo Bảo nói, con cháu đều đã lớn, cần ra ngoài thăm thú các nơi đại khai nhãn giới, còn nói ông thời trẻ từng đi theo lãnh đạo công ty tới những chỗ này khảo sát thị trường, đều đã tới những chỗ này, nhưng bà Lăng còn chưa từng đặt chân tới, vừa lúc cùng con cháu đồng thời đi thăm quan. Lăng Lập Đông và Hàn Mẫn tuy rằng cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng thấy Lăng Bảo Bảo rất cao hứng, cũng không từ chối, ngược lại còn giúp ông đồng thời khuyên nhủ mẹ.
Chờ tới sau khi ba mẹ con Lăng gia lên máy bay rồi, Đông Chí mới cùng ba mình mang theo đồ đạc đã chuẩn bị sẵn một đường thẳng tới Tây An, trở lại Thạch Lựu thôn đã xa cách nhiều năm.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, Thạch Lựu thôn lại thay đổi quá nhiều, ông Lăng đứng trước cửa thôn lòng vòng nửa ngày mới mơ hồ đoán được vị trí đại khái. Cả nhà bà dì cũng suýt nữa không nhận ra ông Lăng, nếu không có Đông Chí đứng cạnh, chỉ sợ đã làm ra trò cười gì rồi. Sau khi biếu quà thăm hỏi lẫn nhau, người một nhà vui vẻ náo nhiệt cùng ăn một bữa cơm, sau đó Đông Chí no căng bụng cùng ba mình ra ngoài thăm thú một vòng.
Ông Lăng theo Đông Chí đi quanh thôn một vòng mới miễn cưỡng gợi lại ký ức trước đây, may mà nhà bà dì vẫn còn giữ nguyên tòa nhà cũ, chỉ xây thêm phòng mới ở bên cạnh, toàn bộ vị trí sân vườn đều không thay đổi, có cái này làm trung tâm, chuyện kế tiếp liền trở nên dễ dàng.
“Chính là rừng cây này.” Ba Lăng chỉ vào khu rừng già cách đó không xa, mắt hàm lệ nhòa: “Lúc ấy mẹ con đang mê man bất tỉnh, trong phòng không có ai, ba cũng không dám đi quá xa. Nhưng khi đó trời tối đen, rốt cuộc là gốc cây nào…” mặc dù là cùng một rừng cây nhưng giữa ban ngày và ban đêm lại hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa cách một khoảng thời gian dài như vậy, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.
Đông Chí từng bước đi sau lưng ba mình, sợ ông kích động quá độ mà thân thể lại thấy không thoải mái: “Ba đừng nóng vội, để con hỏi giúp ba. Hỏi Ma Điểm hoặc Mễ Đoàn, chúng nó hẳn còn nhớ rõ.”
Ba Lăng nghi hoặc: “Ai cơ?”
Đông Chí chỉ chỉ gốc cây đại thụ trong sân nhà bà dì: “Ma Điểm là con chim to sống trên cái cây kia, còn Mễ Đoàn là con chuột ở trong thôn. Tụi nó đều sống đã lâu rồi, chuyện xảy ra trong thôn này không gì là chúng nó không biết.”
Ba Lăng: “…”
Vẫn cảm thấy con trai mình nói chuyện thực huyền huyễn.
Đông Chí nghĩ nghĩ, từ trong túi quần lấy ra chiếc bánh chẻo chưa ăn hết, xé nhỏ rải dưới gốc cây.
Ba Lăng nhìn hành động của con trai, cảm thấy mạc danh kỳ diệu: “Còn làm gì…”
Đông Chí quay đầu lại cười với ông: “Tìm người hỏi thăm tin tức tự nhiên phải cho chút lợi ích rồi.”
Một lát sau, một con chuột xám nhỏ từ trong gốc cây phía sau lặng lẽ thò đầu ra, nhếch cái mũi về phía bánh chẻo mà hít hít ngửi ngửi. Ngay sau đó lại có thêm một con chuột khác chạy ra, nhanh chóng chạy như điên tới cầm một miếng vụn bánh rồi lại chạy trở về. Sau khi chạy tới chạy lui mấy lần, phát hiện không có nguy hiểm, tốc độ khuân đồ của nhóm chuột con cũng dần trở nên chậm hơn.
Đông Chí ngồi xổm một bên nhỏ giọng hỏi: “Mễ Đoàn ở đâu vậy? tao tìm Mễ Đoàn có chuyện.”
Đám chuột con bất ngờ nghe thấy tiếng nói chuyện, nhất thời náo loạn một đoàn chạy trốn lung tung khắp nơi. Nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Ba Lăng đầu đầy hắc tuyến nhìn thằng con ngốc nhà mình. Quả nhiên vẫn không nên tin tưởng mấy câu chuyện thần thoại thằng oắt con này bịa ra đi.
Đông Chí cũng có chút bất đắc dĩ, lúc trước kia bị nhốt trên núi sâu, rõ ràng có cả một đoàn chuột tới cứu mình, sao bây giờ đứa nào đứa nấy đều trốn tránh mình hết vầy nè?
Một con chuột mập mập nhô đầu ra khỏi gốc cây, hướng về phía Đông Chí chít chít kêu hai tiếng.
Đông Chí nhất thời vui sướng ngất ngây: “Đản Đản?!”
Đản Đản chầm chậm chạy về phía anh: “Đông Chí, Đông Chí, anh tới đưa bánh trứng sữa cho em sao?”
Đông Chí: “…”
Anh có thể nói không phải không?
Đông Chí chán nản gãi gãi đầu, bánh trứng sữa không mang theo, nhưng trong túi áo còn có hai cái bánh bích quy đường: “Nếm thử cái này đi, còn ngon hơn bánh trứng sữa nữa.”
Đản Đản xé mở gói bánh, cúi đầu nhai nhai: “Ưm, ăn ngon, nhưng vẫn là bánh trứng sữa ăn ngon hơn.”
“Lần sau mang cho mày.” Đông Chí nói: “Tao tới đây là muốn tìm Mễ Đoàn, nó đang ở đâu vậy?”
Đản Đản miệng nhồi đầy đồ ăn, phồng má nói: “Ông nội Mễ Đoàn tối mới trở về. Ông nội cùng ông Ma Điểm lên núi tìm quả mọng rồi.”
“Vậy mày chuyển lời lại cho nó, nói buổi tối bọn tao lại tới tìm nó, hẹn gặp ở đây nhé, được không?”
“Dạ được.” Đản Đản ngoan ngoãn gật đầu, do dự một chút lại hỏi anh: “Có thể mang theo bánh trứng sữa không?”
Đông Chí đối với nhóc con tham ăn này thực bất đắc dĩ: “Mang cho mày một hộp được chưa?”
Ba Lăng nhìn cảnh con trai cùng một con chuột béo đứa hỏi đứa đáp, cả người đều cảm thấy không tốt. Ông từng là một người cực kỳ kiên định với chủ nghĩa duy vật, không ngờ đến khi già rồi, thế giới quan lại hoàn toàn sụp đổ…
Chuyện khó khăn đối với con người lại dễ như trở bàn tay đối với động vật.
Đông Chí và ba Lăng thu hài cốt của đứa nhỏ vào một chiếc tiểu đã chuẩn bị sẵn, dưới bóng đêm che dấu lại an táng cẩn thận trong khu mộ của thôn. Trước mộ cắm một tấm bia có viết tên: Lăng Đông Đông.
Lăng Đông Đông chi mộ.
Ba Lăng vuốt ve tấm bia đá, bất giác khẽ rơi lệ.
Đông Chí trầm mặc từ trong ba lô lấy ra nến, hương cùng đĩa hoa quả, từng chút bày ra trước bia mộ. Người dưới quê đều chuẩn bị tang sự như vậy, trong suy nghĩ của bọn họ, có lăng mộ mà không có khói hương cung phụng, người chết sẽ không thể chân chính an nghỉ.
Sau khi từ khu mộ trở về, ba Lăng liền ngã bệnh. Bà dì nói là do đường xa mệt nhọc, lúc vào thôn lại không quen khí hậu, không sao cả. Đông Chí cảm thấy tuy ba mình bị bệnh nhưng khuôn mặt đều thả lỏng, từ trên nét mặt lộ ra sự thoải mái trước nay chưa từng có. Đông Chí không biết rằng, trước khi ba Lăng rời khỏi thôn đã lặng lẽ nói lại chuyện này cho đại cữu. Ông và vợ mình đều đã già rồi, không có khả năng hàng năm đều trở về được, nhưng phần mộ của Lăng Đông Đông vẫn cần có người chiếu cố.
Có lẽ cũng không quá lâu nữa. Ba Lăng nhìn ngọn núi xa xa, trong lòng quanh quẩn phiền muộn kéo dài, qua mười năm hoặc hai mươi năm nữa, ông và bà Lăng sớm hay muộn cũng sẽ được lũ nhỏ đưa trở về đây, ngủ yên giữa nơi núi rừng hùng vĩ này.
Nơi này là nơi ông bà Lăng được sinh ra, cũng là nơi bọn họ sẽ an nghỉ cuối cùng.
Trang Châu tại ngày cuối năm liền chạy tới trên núi, trong xe trừ bỏ một đống quà biếu còn có một con ngốc cẩu với cái đuôi bông xù.
Đông Chí vừa mới mở cửa ra liền thấy cẩu cha cùng ngốc cẩu con từ trên xe bước xuống, liền sợ hãi nhảy dựng lên. Tay anh còn đang cầm tay nắm cửa, đứng đó trợn trừng mắt nhìn cha con Hắc Đường sinh lực tràn đầy bước tới, hoài nghi mắt mình có vấn đề: “Sao anh lại tới đây? Còn không nói trước một tiếng?”
Trang Châu đối với phản ứng của người yêu rất không vừa lòng: “Anh tâm tình không tốt, muốn ra ngoài đi du lịch không được sao?”
Đông Chí liếc mắt xem thường: “Anh thì có gì mà tâm tình không tốt?”
Trang Châu xoa bóp mặt người yêu: “Này không phải nên hỏi chính em sao? Đã nói trước, nhân dịp năm mới dành thời gian ở cùng người nhà, thuận tiện đi du lịch rồi chúng ta kết hôn cơ mà. Em giỏi lắm, vừa đi là đi một mạch tới sang năm, còn cùng ba em chạy tới chỗ xa như vậy, bỏ lại anh một mình cô đơn…”
Đông Chí toàn thân run rẩy: “Anh đang làm nũng đấy hả, Nhị thiếu gia?”
Trang Châu không được như ý liền dây dưa không bỏ mà truy vấn: “Em nói xem nên giải quyết việc này thế nào bây giờ?”
Đông Chí bị hắn bám dính không có biện pháp: “Sợ anh rồi, để đến nghỉ hè được không? Nếu không thì ngày 1-5?”
Trang Châu đạt được mục đích, cao hứng sán lại gần: “Nào, ôm một cái! Anh biết em nhất định rất nhớ anh mà.”
“Có người thấy đó.” Đông Chí gạt tay hắn ra, tức giận nói: “Đương nhiên nhớ Hắc Đường.”
Hắc Đường nhảy dựng lên hai chân trước bám trụ lên tay Đông Chí, vui tươi hớn hở liếm liếm mặt anh: “Đương nhiên phải nhớ tôi nha, này không cần phải nói. Có bài hát thế này: tôi đẹp trai, tôi cường tráng, ai cũng không mạnh bằng tôi…”
Đông Chí ghét bỏ đẩy nó xuống: “Mày học ở đâu cái bài hát kinh khủng như vậy? hát sai rồi!”
Hắc Đường không phục: “Chú Hòa thường hát như vậy mà!”
Đông Chí: “…Chú Hòa của mày cũng là một tên nhị hóa (ngốc)! đừng có học theo anh ta!”
Trang Châu nhìn túi plastic trong tay Đông Chí: “Em định làm gì đó?”
Đông Chí mở cái túi ra cho hắn thấy hộp bánh trứng bên trong: “Tặng cho bọn Đản Đản, chúng nó vừa giúp em một đặc ân, muốn cảm tạ một chút.”
Trang Châu đại khái đoán được chuyện gì, biết là bí mật của hai cha con Lăng gia, cũng không truy hỏi.
Đi theo Đông Chí tới rừng cây. Quả nhiên Đản Đản cùng một đám chuột con đang đứng chờ ở đó, nhưng khi thấy Hắc Đường vẫn có chút hỗn loạn, lũ chuột con sợ tới mức ôm đầu chạy bay chạy biến, có đứa còn chạy nhanh quá nhắm mắt nhắm mũi đâm đầu vào gốc cây, dọa mình ngất luôn tại chỗ.
Đông Chí vừa giới thiệu Trang Châu và Hắc Đường, vừa luống cuống tay chân mà trấn an lũ chuột kinh hách. Thẳng tới khi lôi mấy hộp bánh trứng ra, trận sóng triều kinh hoảng này mới chậm rãi chìm xuống.
Trang Châu nhìn Đông Chí ngồi xổm một bên chia bánh trứng cho mấy con chuột, cảm thấy giờ khắc này, khuôn mặt xinh đẹp ôn nhuận kia so với bất cứ thời khắc nào trong dĩ vãng đều khiến hắn tâm động.
Em ấy có một trái tim thủy tinh chứa đựng tất cả ôn nhu của thế giới này.
Trong sạch không nhiễm một hạt bụi.
Trang Châu bỗng nhiên cảm thấy hắn vô cùng may mắn, có thể giữa biển người mờ mịt gặp gỡ được em ấy, cùng em ấy tương ái, cùng em ấy trải qua những tháng ngày lâu dài sau này.
Một đời một thế, không xa không rời.
~o0o Hoàn chính văn o0o~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!