Bí Mật Của Đông Chí - Chương 129: Phiên ngoại 9: Thanh Thụ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Bí Mật Của Đông Chí


Chương 129: Phiên ngoại 9: Thanh Thụ (1)


“Thanh Thụ! Thanh Thụ!” ông lão bảo vệ ghé vào cửa sổ phòng thường trực gân cổ hòng gào lên: “Có đồ gửi cho cậu này!”

Thanh Thụ cưỡi xe đạp mới từ cổng cảnh cục đi ra liền vội vội vàng vàng dừng xe, sau khi dựa xe ở ven đường xong mới chạy tới phòng thường trực. Đồng chí cảnh sát đi cùng cười trêu ghẹo anh: “Aiz, Thụ Nhi, không phải cậu tới Tân Hải một chuyến liền có người yêu rồi đấy chứ, ba ngày hai trận đều có quà gửi cho cậu, trong những thứ được gửi tới cảnh cục, của cậu là nhiều nhất đấy.” (Jer: Thụ Nhi =))))) chả nhẽ mệnh định sao)

Thanh Thụ bị đồng nghiệp nói có chút ngại ngùng, cười giải thích: “Nói lung tung, gì mà người yêu chứ. Đó là em họ tôi ở Tân Hải gửi đồ tới cho tôi thôi.”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Thanh Thụ thập phần rõ ràng, những món đồ này tuyệt đối không phải do Đông Chí gửi tới. Con người Đông Chí có lúc thận trọng có lúc lại quá tùy tiện, với tính cách của nó, cũng chỉ biết gọi điện hỏi anh “Ra ngoài cần chi tiêu gì anh cứ nói” hoặc là “Vé tàu xe gì đó anh cứ giữ lại, em trả cho anh” vv…vv…Mở miệng toàn nói mấy lời thổ hào, một chút cũng không văn nghệ.

Thanh Thụ tiếp nhận một cái hộp vuông lớn, tầm mắt liếc nhìn tờ giấy dán bên trên, đồ bên trong nhiều nhất vẫn là quần áo, người gửi là Tả Hạc.

Thanh Thụ khẽ thở dài trong lòng. Anh tới Tân Hải công tác không bao lâu, giờ về cũng đã được nửa năm, Tả Hạc còn thường xuyên gửi đồ cho anh, tựa như sợ mỗi ngày của anh đều rất tệ vậy. Quần áo, sách vở, thậm chí có cả mấy đồ ăn vặt anh vô tình nhắc tới trước mặt Tả Hạc, kể cả những thứ mà ngay chính anh cũng không nhớ hết được.

Nếu Tả Hạc nói rõ mọi chuyện, anh còn có thể tìm lý do để từ chối, nhưng người này cái gì cũng không nói, chỉ dùng phương thức của hắn mà yên lặng biểu đạt sự quan tâm của chính mình, chuyện này khiến anh không biết nên làm thế nào mới tốt. Anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng có suy nghĩ muốn theo đuổi người nào đó, kinh nghiệm xử lý chuyện này thật sự vô cùng ít ỏi.

Thanh Thụ cảm thấy mình là một người trưởng thành rất sớm, lúc tuổi còn nhỏ đã có suy nghĩ phải tìm kiếm tộc nhân của mình, sau khi trưởng thành cố định dựa theo suy nghĩ này mà chấp hành. Nhưng anh trưởng thành sớm cũng không có nghĩa trưởng thành trong tất cả các phương diện, cho nên anh nghĩ không ra, Tả Hạc làm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Người của bộ tộc Sơn thần có tướng mạo tuấn mỹ, đây là nguyên nhân sao? Thanh Thụ suy nghĩ thật lâu, cảm thấy khả năng này không lớn. Anh đã ba mươi tuổi, dù ưa nhìn cũng không thể phấn nộn như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi? Hơn nữa Tả Hạc sinh sống ở thành phố lớn, nhân khẩu đông đúc, nếu Tả Hạc thật sự thích đồng tính, sống ở nơi như vây mới càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với đồng loại. Bản thân anh ta cũng là một người xuất sắc, lại làm công việc có thể giao tiếp với nhiều người. Khả năng bị một ông chú quê mùa như anh câu dẫn thực sự không lớn.

Thanh Thụ không có nhà riêng, anh thậm chí cũng không có tích cóp gì, chuyện tìm kiếm tộc nhân còn may mắn sống sót không những vô cùng phí sức mà còn rất hao tài tốn của, cho nên, đã công tác gần mười năm, anh vẫn sống trong khu tập thể công an. Nếu không phải sau này có quỹ từ thiện của Đông Chí gánh vác chi phí tìm người thì anh đã nghèo lại càng nghèo thêm.

Thanh Thụ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân mình thật sự không có ưu điểm gì nổi trội.

Trừ bỏ có thể đánh ngang tay với Tả Hạc.

Thanh Thụ trở về khu tập thể bóc quà ra, bên trong là hai cái quần áo, một chiếc áo len màu xám và một cái quần giữ ấm. Đều là hàng xịn, nhìn là biết không rẻ tiền.

Thanh Thụ nhịn không được thở dài một cái. Chuyện này là thế nào đây, giống như mình đang tiêu tiền của người khác vậy. Cho dù có qua có lại thì nơi quê mùa nghèo nàn như nơi này có cái gì đáng giá để mua đây? Nấm hương, mộc nhĩ, rau rừng, thịt khô, mấy thứ này cũng không phải anh chưa từng gửi, nhưng nếu gửi liên tục giống như anh đang vội vã hoàn lễ, như vậy cũng không tốt.

Thanh Thụ nhét đồ vào trong tủ quần áo, xắn tay áo đi làm cơm.

Phòng tập thể của anh rộng khoảng 30 mét vuông, phòng vệ sinh và phòng bếp phi thường nhỏ, khu vực ban công cũng không rộng, cũng chỉ đủ phơi vài bộ quần áo. Đồ đạc trong phòng đều là đồ được cảnh cục phân phát. Không có thứ gì tốt, nhưng Thanh Thụ cũng không để ý, anh một mình sống qua ngày, có một nơi để chui ra chui vào như vậy đã tốt lắm rồi.

Thanh Thụ bóc vỏ hành, rửa một mớ rau, lấy trứng gà từ trong tủ lạnh chuẩn bị rang cơm nguội còn thừa từ hôm qua, đang định lấy chảo ra, thì nghe thấy tiếng chuông di động kêu vang, vội vàng để đó, chạy ra nghe điện, là Tả Hạc.

Thanh Thụ do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận điện.

“Thanh Thụ?” Trong giọng nói Tả Hạc mang theo tia khẩn trương: “Tan tầm rồi?”

“Tan tầm rồi.” Thanh Thụ ngầm thở dài: “Đang định làm chút đồ ăn, còn cậu?”

“Tôi cũng vừa tan tầm.” Tả Hạc nói xong những lời này lại giống như không biết nói thêm cái gì nữa nên muốn tìm đề tài. Thanh Thụ cũng nghe ra, vì thế hai người đều trầm mặc.

“Tả Hạc…”

“Thanh Thụ…”

Thanh Thụ nhịn không được bật cười một chút: “Cậu nói trước đi.”

“Là thế này.” Tả Hạc nghe thấy tiếng cười qua điện thoại, cũng bất giác trầm tĩnh lại: “Cuối tuần này tôi được nghỉ, tôi muốn tới thăm cậu. Có được không?”

Thanh Thụ sợ run một chút.

Có được không?

Có thuận tiện không?

Này con mẹ nó căn bản không phải vấn đề có thuận tiện hay không?!

“Thanh Thụ?”

Thanh Thụ bỗng nhiên có ý tưởng lành làm gáo vỡ làm muôi, đến thì đến đi, cậu đến tôi mới có thể chiêng trống gõ mõ nói rõ ràng với cậu được, mặc kệ cậu về sau có ghi hận với tôi hay không, nhưng nếu còn tiếp tục rơi vào tình cảnh mây mù dày đặc thế này, khiến anh không sao yên lòng cho được.

“Tới đây đi.” Thanh Thụ nói: “Tôi có thể xin nghỉ vài ngày, đưa cậu đi tham quan quanh đây. Chỗ tôi mặc dù nhỏ bé nhưng cũng có vài nơi cảnh trí thiên nhiên không tệ lắm.”

Tả Hạc hô hấp vi diệu tạm ngừng một chút, lập tức nở nụ cười: “Chờ tôi.”

Vành tai Thanh Thụ hơi hơi nóng lên, nháy mắt có ảo giác như bị Tả Hạc thổi nhiệt khí.

Ngày Tả Hạc tới, trời có mưa nhỏ, hắn vừa ra sân ga liền thấy Thanh Thụ cầm ô kẻ caro đứng ở ven đường chờ hắn. Khuôn mặt ôn nhuận cách một màn mưa mỏng manh, khiến người ta không nhìn rõ thần sắc trong mắt. Tâm tình thấp thỏm đầy tâm sự khi đến vào giờ khắc này kỳ tích trở nên bình tĩnh rất nhiều.

Tả Hạc rất nhanh đi tới, bất ngờ giang hai tay cho Thanh Thụ một cái ôm khiến trên mặt Thanh Thụ có chút thần sắc kinh hoảng. Thanh Thụ bị hành động bất ngờ của Tả Hạc đẩy lùi về sau một bước, cái ô trong tay khẽ lay động, vài giọt mưa khẽ hắt vào, dừng trên mặt hắn, có chút lạnh.

Trong lòng Thanh Thụ có chút hoảng hốt, nhiệt độ cơ thể không phải của mình gần như không có khoảng cách mà ma sát với thân thể anh, khiến anh có loại cảm giác vi diệu như thế giới của mình bị xâm lấn, toàn thân cao thấp mỗi tế bào trong cơ thể bất giác trở nên cảnh giác hơn đồng thời lại mâu thuẫn mà cảm thấy vô cùng ấm áp…Cũng không tồi.

Thanh Thụ tỉnh táo lại, thử dùng thái độ không để ý hóa giải tình cảnh xấu hổ trước mắt. Anh vỗ vỗ lưng Tả Hạc, kéo ra khoảng cách giữa cả hai, cười nói: “Có mệt không?”

Tả Hạc nhìn anh, ánh mắt rất sáng, khóe miệng tươi cười không kiềm được.

Thanh Thụ thấy bộ dạng này của hắn, không hiểu sao, trong lòng bất giác mất tự nhiên: “Này, ô cho cậu, nhà tôi cách nơi này không xa, qua đó trước đi.”

Tả Hạc ngoài miệng đáp ứng, lại làm như không phát hiện cây ô khác Thanh Thụ đưa cho mà ngông nghênh chui vào che ô chung với Thanh Thụ. Ô không lớn, hai đại nam nhân chen chúc cùng một chỗ, không gian khó tránh khỏi có chút co quắp. Tả Hạc đơn giản duỗi tay kéo Thanh Thụ vào trong ngực, sườn mặt cơ hồ dán lên má Thanh Thụ.

Ánh mắt Thanh Thụ có chút phức tạp nhìn hắn: “Dù tôi không nói gì thì cậu cũng không nên quá phận như vậy chứ?”

Tả Hạc mỉm cười: “Làm sao vậy?”

Thanh Thụ hậm hực: “Cậu ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, chính là vì muốn đùa giỡn lưu manh?”

Tả Hạc cười ha hả, cái tay khoác lên bả vai Thanh Thụ khẽ nắm thật chặt, ghé sát tai anh nói: “Nếu tôi nói cả đường đi tôi đều lo lắng, cậu có cảm thấy hiện tại tôi thất thường là chuyện dễ hiểu không?”

“Lo lắng cái gì?” Thanh Thụ dùng dư quang khóe mắt tà liếc hắn một cái. Kỳ thật anh rất muốn nghiêng đầu nhìn thẳng mặt Tả Hạc mà nói chuyện, đó mới là phương thức quen thuộc của anh. Thanh Thụ tin rằng khi đối diện ai đó, dễ dàng có thể nhìn ra được từ trong mắt người đó suy nghĩ chân thực nhất. Nhưng hiện tại khoảng cách của hai người lại quá gần gũi khiến anh không dám quay đầu, anh cảm thấy hai người bọn họ sắp mặt dán mặt tới nơi rồi, chỉ cần quay đầu một cái liền hôn lên mặt nhau luôn. Vậy càng muốn mệnh.

Tả Hạc dường như nhìn thấu suy nghĩ của Thanh Thụ, đè thấp cổ họng mỉm cười: “Tôi lo lắng cái gì cậu còn không biết sao?”

Nhiệt khí phả tới lỗ tai Thanh Thụ khiến vành tai anh tê tê khẽ đỏ lên, bản năng muốn tránh né. Tả Hạc như phát hiện ý đồ của Thanh Thụ, cánh tay nắm bả vai Thanh Thụ càng xiết lại.

Thanh Thụ bất đắc dĩ: “Cậu muốn đánh nhau ở đây?”

Tả Hạc cười hỏi lại: “Cậu xác định?”

Không xác định. Thanh Thụ một chút cũng không xác định hiện tại nếu đánh nhau thật thì Tả Hạc sẽ xuất ra chiêu thức lưu manh gì. Anh bắt đầu có chút hối hận đã đồng ý để tên này tới đây. Rõ ràng, tên này đã tìm bất mãn thật lâu. Có thể trông cậy vào một con sói già đang đói bụng bất ngờ ngửi được mùi thịt thơm ngon rồi bắt nó ngừng nuốt nước miếng sao?

Thanh Thạch trấn không lớn, cũng chỉ có vài cảnh viên, trên cơ bản các nhân khẩu trên trấn đều đã quen mặt với bọn họ, nhưng Tả Hạc lại khác, mọi người nơi này đối với hắn mà nói đều là người xa lạ, cho nên hắn hoàn toàn không cần cố kỵ.

Đây là hiện thực bi thương cỡ nào a.

Thanh Thụ quyết định thỏa hiệp.

Anh dùng khuỷu tay chọc chọc thắt lưng Tả Hạc: “Cậu để lão tử yên tĩnh chút, có gì chờ về nhà rồi nói.”

Tả Hạc đột nhiên yên tĩnh trở lại, cái tay đang khoác lên vai Thanh Thụ cũng trở nên thành thật, sống lưng thẳng tắp, cũng không cố ý ghé sát tai Thanh Thụ nói chuyện nữa. Thanh Thụ lẳng lặng tà liếc hắn một cái, phát hiện trên mặt hắn cư nhiên mang theo tươi cười bắt đầu đánh giá cảnh sắc xa gần quanh Thanh Thạch trấn.

Thanh Thụ kiểm tra lại trong đầu những lời mình vừa nói một lần, không phát hiện có gì đặc biệt.

Chẳng lẽ Tả Hạc bị trúng gió rồi?!

Hết phiên ngoại 9.1

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN