Bí Mật Không Thể Nói - Chương 1: Bí mật không thể nói 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
249


Bí Mật Không Thể Nói


Chương 1: Bí mật không thể nói 1


Người dịch: Bạch Nhật Mộng

Em mang những lời đã nói cùng anh chôn trong hoa viên, cho dù có từ bỏ thì xin anh hãy nhớ rằng, anh vĩnh viễn là bí mật không thể nói của em …

Gió trong hoa viên vẫn ôn hòa như thế, những cây cao che lấp ánh nắng, trên mặt đất chỉ sót lại vài vệt sáng loang lổ. Ở trong vườn, một nam sinh cao to nhưng xanh xao ngồi trên một cái xích đu được kết bằng dây leo, đôi mắt màu nâu sâu thẳm của cậu lặng lẽ nhìn về nơi xa, chỉ nhìn chứ không có chút biểu hiện nào. Những ngón tay thon dài nắm chặt lấy hai bên xích đu, không muốn bỏ ra. Bây giờ, thứ duy nhất có thể cho cậu sự thanh thản chính là cái xích đu này.

Mẹ cậu nấp sau cửa kính đã khóc khi nhìn thấy tất cả, những giọt nước mắt lấp lánh làm ướt gương mặt xinh đẹp của bà, tim bà đau đớn như muốn thắt lại. Người đàn bà này trên thương trường hô mưa gọi gió, vậy mà lúc này lại khóc một cách bất lực đến vậy. Trong kí ức của mình, bà mơ hồ nhớ lại những lời bác sĩ nói vào một tháng trước: “Cậu nhà mắc bệnh máu trắng, do phát hiện quá trễ nên bệnh tình trở nên tồi tệ, cậu nhà có khả năng …”

“Cái gì?! Bác sĩ xin ngài cứ tiếp tục nói!” Bà thở gấp, bác sĩ lắc đầu thương xót.

“Tôi cho rằng cậu nhà không cần phải tiếp tục chữa trị nữa!” Bác sĩ nói xong cầm hộp thuốc lên rời khỏi, còn bà nằm dài trên mặt đất lạnh lẽo, cảm thấy thế giới như sụp đổ, bà hoàn toàn suy sụp rồi.

Còn cậu lại không có phản ứng gì, giống như là không biết gì cả. Chỉ thấy sự trống rỗng cùng nỗi bi thương trong đôi mắt ngày càng tăng thêm, cứ ngẩn ngơ nhìn về phía trước. Cho đến khi sinh mệnh kết thúc, tôi cũng không có được thứ tôi muốn.

Advertisement / Quảng cáo

Cho đến khi gặp được anh em tốt của mình cũng hoàn toàn là sự trùng hợp.

Cậu bị kéo đến một buổi vũ hội, nơi mà người của giới thượng lưu lui tới, bên trong đều là các cậu ấm cô chiêu ăn bận xinh đẹp, sang trọng. Cậu cực kì không tình nguyện ngồi vào ghế sôpha nơi góc phòng, ánh mắt lạnh lùng không quan tâm đến ai, bao gồm cả những cô gái đến bắt chuyện với cậu. Tuy mặt cậu xanh xao như tờ giấy trắng, nhưng vẫn không dấu được sự lạnh lùng kiêu ngạo cùng khí chất khác thường phát ra từ người cậu.

Người có cùng thứ khí chất như cậu – hỗn huyết mỹ nam Lãnh Tử Mộc, lúc này đang cùng các cô gái xinh đẹp nói chuyện rất vui vẻ. Nhất cử nhất động của anh, thậm chí là một nụ cười vô ý của anh cũng đủ làm người khác điên cuồng.

Lúc này, Lãnh Tử Mộc phát hiện ra cậu, Lãnh Tử Mộc đi qua bên đó, mang theo nụ cười thân thiện, nhẹ nhàng nói: “Sao lại không ra chơi cùng mọi người vậy?”

Cậu vẫn cứ cúi đầu như không nghe thấy, không hề có một động tác cùng lời nói nào.

Lãnh Tử Mộc không ôn hòa cũng không nóng giận, nhẫn nại nói: “Loại người giống như cậu, đáng ra phải cùng những người cùng tuổi chơi đùa mới phải a! Chúng tôi đang chơi bắt ma, cậu có muốn chơi không?”

Advertisement / Quảng cáo

Nhưng cậu vẫn như cũ không phản ứng, Lãnh Tử Mộc có chút tức giận rồi, anh rất không khách khí nói: “Tên nhóc cậu bị câm sao?”

Lúc này cậu mới ngẩng đầu lên, âm thanh xung quanh như ngưng đọng! Khuôn mặt … thật là đẹp! Thanh tú xinh đẹp, đẹp trai như SD vậy, đặc biệt là đôi mắt anh đào màu nâu nhạt sâu thẳm, có một loại sức mạnh làm người khác phải rung động. Lãnh Tử Mộc có chút cảm giác bị lấn áp, anh cũng đã cảm nhận được, tên này không giống như những kẻ mạnh khác!

“Lăng Nguyên Vân” Không ít cô nữ  sinh hô lên tên của cậu, Lăng Nguyên Vân? Là thiếu niên thiên tài sinh ra trong một đơn thân gia đình với người mẹ rất có thế lực sao? Người duy nhất trong truyền thuyết có thể cạnh tranh cùng mình? Lãnh Tử Mộc cảm thấy bản thân ban nãy đúng là có mắt không tròng.

Lăng Nguyên Vân chậm rãi nói: “Anh có biết không, chỉ có chim sẻ mới giống như anh, hết sức ồn ào!” Lăng Nguyên Vân lại quay đầu sang bên khác, tiếp tục tiến hành chủ nghĩa cá nhân.

Cánh tay đang cầm ly rượu của Lãnh Tử Mộc có chút run rồi, đôi mắt xanh nhạt của anh phát ra một loại sắc thải quỷ mị.

“Ồ, thì thôi vậy! Đứa trẻ cô độc!” Lãnh Tử Mộc đặt tay lên vai của Lăng Nguyên Vân, Lăng Nguyên Vân đứng dậy, hướng cửa lớn đi ra ngoài. Lãnh Tử Mộc ở phía sau cậu lộ ra nụ cười xinh đẹp mê hồn.

Lăng Nguyên Vân, cậu nhất định sẽ làm bạn với tôi! Cậu hãy nhớ lấy cho tôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN