Bí Mật Mảnh Ghép Quỷ - Bí Mật Mảnh Ghép Quỷ - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Bí Mật Mảnh Ghép Quỷ


Bí Mật Mảnh Ghép Quỷ - Chương 26



Mảnh ghép 26 : Sự xuất hiện những người bạn cũ

Hôm nay, một ngày không có nắng

KítTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT…

Một chiếc Vespa dừng lại khi có tiếng kêu của 1 cô gái trước đầu xe

– Chết, bạn có sao không ? – Một cô gái trên xe vội vã tắt máy xuống xe đỡ cô gái kia lên

– Không sao! – Băng ngẩng đầu lên thì

– VY BĂNG , mày đấy hả ?- Cô gái kia há hốc mồm nói to

– Diệp Hân , mày về nước từ bao giờ đấy – Băng nói trong vui sướng

– Mới sáng nay thui à, giờ về nhà tao chơi nhé – Diệp Hân cười

Trên đường về nhà Diệp Hân

– Dạo này mày sống sao rùi – Diệp Hân

– Tao vẫn bình thường , tao chuyển sang quốc tế H học rùi.

– Hả, đã chuyển rùi, sướng nha ! – Diệp Hân cảm thán. Ngôi trường này muốn chuyển không phải điều nói trước đuợc đâu.

– Không sướng tẹo nào hết, Mà 3 thằng kia cũng về sáng nay à – ( 3 thằng bạn thân ở bên trường Hằng Thuyên của Băng ạ )

– Ừ , để tao kêu tụi nó zô nhà tao luôn.

Xe đỗ lại ở nhà Diệp Hân cũng là lúc bộ ba có mặt

– Sao tụi bây đến nhanh vậy – Diệp Hân hỏi

– Tui ở ngay quán nước gần nhà bà mà – Quân nhanh chóng trả lời

Trịnh Diệp Hân – cô bạn thân nhất của Băng bên trường cũ

Bộ ba..

Lâm Nhất Quân – Cậu bạn nam tính nhất nhóm

Lý Thanh Tùng – Anh em sinh đôi của Hùng

Lý Thanh Hùng – Anh em sinh đôi của Tùng

Tất cả đều có niềm đam mê là hiphop , Phải nói là 3 chàng trai này rất quý Băng

( Hiphop á. t/g cũng mê nhưng có biết nhảy đâu >

– Trời ơi, Băng kìa, nhớ bà quá đi mất – Quân, Hùng, Tùng nhào đến ôm Băng vui sướng

– Mọi người sang bển hết mình tui ở nhà nhá – Băng vờ trách yêu

………..

Cả lũ buôn một tràng dài rùi bật nhạc lên nhảy hiphop

Trong nhóm , Quân là người nhảy giỏi nhất

– Băng có bạn trai chưa? – Hùng cười hỏi quên mất nỗi đau của Băng vào năm ấy.

Mặt Băng xụ lại, Tùng nháy mắt Hùng để Hùng nhớ ra, giờ mới nhớ ra thì muộn rùi T.T

– Băng chưa, thế mọi người ai có rùi đi khao ăn 1 bữa đi – Băng pha trò làm cả lũ cười

– Thằng Tùng, nó vừa tán được 1 em học cùng khối, xinh cực – Quân nhìn Tùng cười dã man

– Ái, sao tui không biết – Diệp Hân chen zô

– Giờ tui cũng mới biết nè – Quân và Hùng đồng thanh

– Á tên này yêu mà giấu bạn bè nhớ – Diệp Hân cười

– giờ thì biết rùi còn gì – Tùng hất giọng

Bỗng, tiếng chuông điện thoại Diệp Hân vang lên.

– Đợi tao chút, tao nghe máy!

Rồi Hân bước ra ngoài cửa, 2 phút sau trở lại

– Kiệt gọi cho tao!

Hân lỡ miệng nói, bộ ba cau mày lại.

Nghe đến cái tên này , Băng như chết lặng, tim nhói lên.

– Kiệt , Kiệt nào vậy? – Băng víu tay Hân

– Ờ thì….- Hân chưa kịp nói thì Quân đứng dậy

– Trần Chính Kiệt

– Chính Kiệt, thế là sao , không phải…không phải…Kiệt đã – Băng nói không lên lời, cổ họng nghẹn ứ nhìn tất cả chờ câu hỏi.

– Kiệt chưa chết, năm ấy ai cũng ngỡ Kiệt đã ra đi mãi mãi , vào 3 tháng trước Quân có gặp một người giống y hệt Kiệt ở bên Mĩ, Quân đã chạy đến và hỏi nhưng người đó không biết Quân là ai, Quân hỏi có nhớ ai tên Hạ Lý Vy Băng không thì người đó cũng lắc đầu, gặp được ba mẹ của người đó thì mới biết đó chính là Kiệt nhưng Kiệt đã bị mất trí nhớ – Quân nói nghèn nghẹn.

– Kiệt vẫn còn sống, Kiệt chưa chết, tui muốn gặp Kiệt – Băng thét lên , trong câu nói chứa chan bao niềm nhung nhớ.

– 3h chiều nay, Kiệt bay về nước, rồi chúng mình đi gặp – Hân đứng dậy cầm tay Băng nói, Băng đang chìm trong sung sướng mà quên một điều rằng Kiệt không còn nhớ nổi Băng là ai, thậm chí là cái tên.

Kiệt gọi điện nói cho Diệp Hân biết 3h chiều về đến nước vì cả Hùng, Quân, Tùng, Hân Kiệt cũng không nhớ họ là ai nhưng thời gian sống bên Mĩ 4 người này cũng đã bên Kiệt nhìu nên Kiệt đã coi họ là bạn.

3h chiều, 5s ( Băng, Hân, Tùng, Quân, Hùng ) đều có mặt ở sân bay, ( 5s là tên gọi chung khi 5 đứa này ở cạnh nhau )

Sân bay tấp nập người ra kẻ vào

– Kiệt kia rồi – Hùng chỉ tay về hướng một chàng trai cao khoảng 1m75

Băng đã khóc, nước mắt Băng chảy ra vì thương nhớ Kiệt trong khoảng thời gian tưởng Kiệt đã ra đi mãi

5s chạy đến cạnh Kiệt.

Kiệt vui vẻ chào 4 người kia mà không màng đến sự có mặt của Băng vì thật sự bây giờ đến tên Băng Kiệt còn không nhớ, mắt Băng ngấn lệ òa đến ôm Kiệt nhưng bị cánh tay Kiệt hất ra

– Kiệt – Băng xót xa

– Băng à? Kiệt mất trí nhớ mà!- Hùng nói nhỏ với Băng, giờ thì Băng hiểu ra vì sao Kiệt lại lạnh với Băng như vậy. Băng sẽ không giận.

– Cô ta là ai – Kiệt nhìn Băng và hỏi Diệp Hân và bộ ba còn lại

– Bạn ấy tên Vy Băng, Kiệt làm quen rồi chúng ta làm bạn nha! – Diệp Hân cười và nói

– Chào – Kiệt hờ hững

” Kiệt ơi anh quên em rồi thật sao, anh bị mất trí nhớ sao, sao ông trời ác vậy, cướp mất trí nhớ của anh đi, em đau quá Kiệt ơi ” – băng vừa nghĩ nước mắt rơi không ngừng, Băng chạy đi, chạy qua hàng người tấp nập mà nước mắt lăn từng giọt trên má.

– Cô ta làm sao vậy – Kiệt hỏi nhưng không ai trả lời, Diệp Hân chạy theo Băng

– Thui đứng đây làm gì nữa, về thui – Quân lảng sang việc khác, Kiệt vui vẻ đồng ý

– Cả ngày không thấy con Băng đâu, gọi điện cũng không bắt máy nhắn tin không thấy trả lời – Lam nhìn Hiểu Vĩ bức xúc,

– Chắc Băng có việc bận đột xuất thôi – Hiểu Vĩ đáp lại

Lịch là hôm nay Băng, Lam và 4 hoàng tử đi chơi nhưng vì suýt bị Diệp Hân đụng xe và chuyện của Kiệt lên Băng quên lun, điện thoại Băng để ở nhà mà.

Tại gốc cây cạnh bờ suối Lincey

– Mày có sao không? – Diệp Hân lo lắng nhìn Băng, Băng ngồi cạnh suốt mà khóc mãi

– Tao không sao, mày về trước đi, tao muốn yên tĩnh – Băng nghẹn ngào

– Một mình mày ở đây tao không yên tâm, về nhà tao còn đối diện với Kiệt chứ

– Không , Kiệt mất trí nhớ làm sao biết tao là ai, giờ tao chỉ là người xa lạ trong mắt Kiệt thui – Băng ngấn lệ

– Đó không phải Kiệt quên mày mà vụ đụng xe ấy không cho phép trí nhớ của Kiệt nhớ đến bất cứ thứ gì kể cả ba mẹ của Kiệt Kiệt còn không nhớ, đến bây giờ Kiệt chỉ coi ba mẹ ruột của Kiệt là ba mẹ nuôi thôi , mày hiểu chứ !

– Tao hiểu nhưng nhìn Kiệt lạnh lùng với tao như vậy tao sợ lắm, tao không thể kiềm chế được tao muốn khóc, tao sợ lắm – Băng khóc òa lên như con nít

– Thôi không khóc nữa được không, tao sợ mày khóc lắm, trông mày giờ như mèo hoang thế kia, thui theo tao về – Hân cố ý nói đùa để Băng cười, giờ thì Băng cười thật

– Giống mèo hoang á, con kia – Băng hùng hổ

– Hiu Hiu em nói nhầm, giờ chị về được chưa – Hân giơ tay lên

– Được rùi – Băng đứng dậy lau nước mắt rùi theo Hân về

Kiệt vẫn lạnh lùng không nói chuyện với Băng, chỉ nói với 4 người kia thôi, điều này cũng đủ làm trái tim Băng tan nát.

Băng ra về để lại nụ cười ẩn bên trong là nỗi nhớ nhung Kiệt và chút sầu đau, Diệp Hân không biết nói gì hơn chỉ nhắc lần sau nhớ đến chơi thường xuyên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN