Bí Mật Ngôi Mộ Cổ - Chương 3: Thập Phương Quỷ Chúng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Bí Mật Ngôi Mộ Cổ


Chương 3: Thập Phương Quỷ Chúng


Vừa đến Hàm Dương, Phương Hồng Khanh liền chạy thẳng đến viện bảo tàng Hàm Dương. Dù sao hắn cũng không thông thạo vùng đất này, nếu chỉ dựa vào bản thân để tìm kiếm một ngôi mộ cổ vô danh giữa thành phố xa lạ thì chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định trước hết phải tìm người để hỏi thăm manh mối đã, tốt nhất nên hỏi dân trộm mộ hoặc những kẻ buôn bán đồ cổ. Bọn họ có vẻ nắm rõ thông tin về mộ cổ ở thành Hàm Dương nhất. Thế nhưng, những loại người như vậy không thể nào vô duyên vô cớ tiết lộ thông tin làm ăn của mìn cho người lạ, vậy nên hắn phải tìm một người để giúp hắn móc nối với họ. Mà các nhân viên làm việc trong viện bảo tàng thường xuyên đi mua bảo vật trong chợ đồ cổ nên tất nhiên cũng có chút qua lại với đám con buôn đó.

Phương Hồng Khan tưng ra chiếc thẻ học viên cao học ngành Bảo tồn văn vật thuộc khoa Lịch sử của trường Đại học Nam Kinh, nói dối là đang giúp thầy giáo hướng dẫn làm đề tài nên đến Hàm Dương tìm hiểu một số thông tin. Cũng may, “sếp” của hắn là một nhân vật khá có tiếng tăm trong giới học thuật nên hắn được nhân viên bảo tàng tiếp đón rất nhiệt tình. “Xin chào, xin chào! Cậu là học trò của Giáo sư Tề sao? Quả nhiên là một nhân tài! Rất vui được gặp mặt!”

Người chào hỏi Phương Hồng Khanh là một gã béo đeo kính, tự xưng là “Lão Nhậm”. Mặt gã tròn vành vạnh, miệng lúc nào cũng như đang mỉm cười. Thấy gà khách khí như vậy, Phương Hồng Khanh cũng nhanh chóng bắt tay đáp lễ. Vừa mới bắt tay, hắn liền cảm thấy lực siết của Lão Nhậm này mạnh một cách kì lạ, chỉ lắc mấy cái thôi mà khiến hắn như sắp gãy cả xương vậy. Quả là nhiệt tình quá mức!

Sau khi thăm hỏi vài câu, Phương Hồng Khanh liền nói ra mục đích của mình, bày tỏ ý muốn tìm ra một số người buôn bán đồ cổ để thu thập ít tư liệu, tiến hành phỏng vấn nọ kia. Lão Nhậm không nói nhiều lời, vỗ ngực bảo đảm: “Không thành vấn đề! Mọi việc cứ để tôi lo.”

Tốc độ làm việc của Lão Nhậm không chê vào đâu được. Đầu tiên, gã sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi cho Phương Hồng Khanh. Sau đó, chưa được mấy tiếng đồng hồ, gã đã gọi điện thoại cho hắn, bảo là “Xong việc rồi”. Phương Hồng Khanh bèn vội vã quay lại viện bảo tàng để gặp Lão Nhậm. Dưới sự dẫn dắt của gã, hai người quẹo trái quẹo phải một hồi rồi đi vào một con hẻm nhỏ, gọi là “hẻm Da Dê”. Con hẻm này không rộng lắm, trong hẻm có một vài sạp hàng nhỏ bày la liệt cổ vật, làm chắn cả lối đi. Vừa nhìn thấy Phương Hồng Khanh tiến vào, những người bán hàng lập tức niềm nở chào mời, ai ai cũng nói đồ vật mình đang bán là “đồ cổ đầu thời Tần” , “bảo vật thời Tây Chu”. Phương Hồng Khanh liếc nhìn mấy cái, thấy rằng mấy thứ đồ đồng này cái nào cũng là đồ đồng xanh loang lổ gỉ, rõ ràng là chỉ cố tình làm cho có vẻ cũ kỹ mà thôi.

Nhìn thấy một người bán hàng đang tiến lại gần chào mời, Lão Nhậm bèn nhổ phì một cái. “Phì! Mấy thứ đồ bỏ đi này của cậu đem đi lừa khách du lịch ngoại đạo còn được, vị này là người trong nghề đấy!”

Vừa nghe thấy lời này, tất cả những tay buôn bán trên con hẻm ấy đều đồng loạt ngưng tiếng. Kẻ vừa tiến tới chào hàng liền liếc nhìn Phương Hồng Khanh từ đầu đến chân, “hứ” một tiếng xem thường rồi nói: “Hứ, là hắn ư?” Sau đóm hắn ôm chiếc đỉnh ba chân bằng đồng xanh của mình, hậm hực quay đầu bỏ đi.

Lão Nhậm dẫn Phương Hồng Khanh đi tiếp, đến trước một cửa tiệm bán đồ cổ không to lắm. Cửa tiệm này vừa nhỏ vừa cũ kỹ, trước cửa cũng không bày biện nhiều đồ vật bắt mắt, càng không có thứ gì trang trí, nhưng Phương Hồng Khanh vừa liếc nhìn đã lập tức kinh ngạc. Bảng hiệu của tiệm được làm bằng gỗ tử đàn. Hơn nữa, bề mặt bảng hiệu lại vuông vức, bằng phẳng, dài đúng một mét, chắc chắn không phải do ghép lại mà thành. Cần phải biết rằng, dân gian có câu “Thập đàn cửu không” [14*], gỗ tử đàn cũng vì thế mà trở nên quý giá. Những vật dụng làm bằng gỗ tử đàn bây giờ, hầu hết đều là ghép lại từ nhiều mảnh gỗ khác nhau, còn tấm bảng hiệu này lại được làm từ cả một khối gỗ nguyên vẹn, quả thật vô cùng quý hiếm. Cửa tiệm này, tuyệt đối không thể xem thường!

Phương Hồng Khanh theo Lão Nhậm tiến vào cửa tiệm. Hắn quan sát, đánh giá một lượt quanh tiệm. Trên chiếc kệ gỗ bày không ít đồ vật, nhưng không phải tất cả đầu là thật. Có nhiều món đồ giả nhưng lại giống đồ thật y như đúc, nếu không phải người trong nghề, e rằng sẽ không thể nhận ra. Tuy nhiên cũng có một số bảo vật quý giá, ví dụ như bức tượng Thọ Tinh làm bằng đá Điền Hoàng được bày ở phía bên phải chiếc tủ. Ngoại hình tròn trịa phúc hậu, nét mặt vui vẻ hiền hòa, màu vàng kim sáng bóng, điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ, đây tuyệt đối là hàng thượng phẩm trong các loại thượng phẩm! Cần biết rằng, loại đá Điền Hoàng này là một loại bảo thạch mềm chỉ có ở núi Thọ Sơn tỉnh Phúc Kiến. Dưới triều Minh-Thanh, loại đá này trở thành cống phẩm tiến cung, được điêu khắc thành ngọc tỷ cho hoàng đế ngự dụng hoặc những vật trang trí mỹ nghệ quý báu khác, vì thế mới được vinh danh là “Đá vua”. Giá trị của nó cao, trong dân gian ngày xưa còn lưu truyền câu “Một lạng Điền Hoàng bằng một lạng vàng”. Đến nay, giá trị của một viên đá Điền Hoàng có thể dao động từ vài triệu cho đến vài chục triệu.

Thấy Phương Hồng Khanh chăm chú nhìn bức tượng Thọ Tinh bằng đá Điền Hoàng, chủ tiệm bèn tươi cười chạy tới tiếp đón. “Vị tiểu gia này thật tinh mắt! Rất biết nhìn hàng!”

Phương Hồng Khanh quay đầu lại, thấy chủ tiệm khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặt vuông, gò má cao, chóp mũi bóng nhẫy, hai mắt thao láo như mắt khỉ, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác không thoải mái. Bình thường, vào lúc rảnh rỗi, Phương Hồng Khanh cũng hay đọc sách. Hắn từng xem qua một cuốn sách thời nhà Tống có tên là Ma y tướng pháp, nhưng đến bây giờ mới được tận mắt chứng kiến cặp “mắt khỉ” được nhắc đến trong sách: tròng mắt đen lồ lộ, nhỏ mà lồi, đúng kiểu” giảo hoạt tham lam khắp nơi đều biết”. Đây là tướng người vô cùng gian xảo, bịp bợm.

Nói thật lòng, trước giờ Phương Hồng Khanh không tin vào nhân tướng học, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của ông chủ này, hắn lại cảm thấy trong lòng có chút gì đó không được thoải mái, có thể linh cảm được đây là loại người không đánh tin tưởng. Chỉ có điều, bây giờ hắn đang có việc cần người ta giúp đỡ nên đành nở nụ cười đáp lễ. Cũng may Lão Nhậm ở bên cạnh tiếp lời: “Ông chủ Triệu, đây là nhân tài của Đại học Nam Kinh, đến đây để nghiên cứu, muốn học hỏi một chút từ ông.”

Ông chủ Triệu nhếch mép cười, để lộ hàm răng vàng khè. “Tôi chỉ là một con buôn mà thôi, có gì đáng để học hỏi chứ!”

“Hà hà, không thể nói như vậy được” Lão Nhậm cười nói. “Ông chủ Triệu là chuyên gia của thành phố Hàm Dương chúng ta, có việc mua bán nào mà ông không nắm rõ chứ? Nếu ông tự nhân là số hai thì cả thành phố Hàm Dương này không ai dám nhận là số một. Nhờ ông giúp đỡ lần này, cũng coi như góp một chút công sức cho sự nghiệp xây dựng nền văn hóa của quốc gia.”

Ông chủ Triệu liếc nhìn Lão Nhậm, rồi lại quay sang đánh giá Phương Hồng Khanh một lúc, cuối cùng mới đi đến bên chiếc ghế bành, ngồi xuống, nói: “Thôi được, vị tiểu gia này, cậu hỏi đi!”

Phương Hồng Khanh lập tức lấy bút và sổ tay ra, giả bộ như đang ghi chép lại cuộc phỏng vấn. Đầu tiên, hắn hỏi một số vấn đề không liên quan để vờ che mắt, ví dụ như “Món đồ của triều đại nào được giao dịch nhiều nhất trên thị trường mua bán đồ cổ ở Hàm Dương?” Sau đó, hắn mới dần dần nói đến bảo vật thời đầu nhà Tần, và cuối cùng nhắc đến lăng mộ thời Tần.

Cặp mắt khỉ của ông chủ Triệu hơi nheo lại, như thể cười mà không phải cười. “Tiểu gia, cậu cũng có hứng thú với nghề đổ đấu sao?”

Đối phương là một tay giang hồ lão luyện, đầy một bụng gian xảo quỷ quyệt, chỉ e lão đã nhìn ra không ít sơ hở rồi. Phương Hồng Khanh thắng thắn cười lớn, nói: “Ông chủ Triệu nói đúng lắm, nếu như không có hứng thú với việc này, ai lại đi học ngành bảo tồn văn vật chứ! Tôi quả thật rất muốn đi vào mộ cổ để tận mắt xem xét, mở mang kiến thức, và cũng để xem xem trên thế giới này liệu có tồn tại thứ gọi là bánh tông, cương thi hay không?”

Nói đến đây, Phương Hồng Khanh liền nghiêm mặt. “Ông chủ Triệu, tôi nói thật với ông, nếu như có cơ hội, tôi thật sự rất muốn được đi thực tế một chuyến. Ông yên tâm, tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với đồ bồi táng, tôi chỉ muốn tận mắt nhìn thấy bánh tông gì gì đấy thôi. Hi vọng được ông chủ Triệu chỉ đường dẫn lối cho.”

Lão Nhậm lay lay áo Phương Hồng Khanh, nói: “Chuyện này không được dâu, phải đánh đổi cả mạng sống đấy! Cậu muốn học gì thì cứ học, đừng có đem mạng mình ra đánh cược như vậy!”

Ông chủ Triệu im lặng hồi lâu, mãi một lúc sau mới cầm điện thoại lên, gọi một cuộc. Ông ta dùng tiếng địa phương nói một tràng, Phương Hồng Khanh nghe không hiểu. Mấy phút sau, một người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào cửa tiệm. Ông chủ Triệu chỉ vào y, nói: “Tiểu gia, tôi cho cậu mượn người này. Đây là một chuyên gia trong nghề đổ đấu. Cậu muốn xem cái gì thì để hắn dẫn đi xem.”

Phương Hồng Khanh không thể lường trước được rằng tình hình lại phát triển đến bước này. Thật ra, từ miệng của ông chủ Triệu, hắn đã khai thác được một ít thông tin liên quan đến sự phân bổ lăng mộ thời kì đầu nhà Tần, cộng thêm phán đoán của bản thân, hắn cơ bản đã nắm được vị trí của múc tiêu. Nào ngờ ông chủ Triệu còn tìm cả mô kim hiệu úy đến giúp hắn. Thật không biết ông ta nhiệt tình quá mức hay có mưu đồ gì khác?

Đúng là gừng càng già càng cay, ông chủ Triệu dường như đã nhìn thấu tâm can của Phương Hồng Khanh. Ông ta châm một điều thuốc lá, rít mấy hơi rồi nói: “Tiểu gia, lão già này cũng nói thật với cậu. Chúng tôi ở đây đa phần là thổ phu tử[15*], nhưng lại không có văn hóa nên cũng không tìm được thứ đồ gì tốt. Trong đầu cậu có kiến thức, có phương pháp, có thể tính toán đường hướng. Tôi phái người giúp cậu, cũng là bám gót cậu để kiếm miếng cơm. Thống nhất rõ ràng trước nhé, cậu làm việc của cậu, còn đồ bồi táng coi như là tiền công để người anh em này bảo vệ an toàn cho cậu.”

Lời đề nghị này thì có thể chấp nhận được, Phương Hồng Khanh suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu. Lão Nhậm bên cạnh cứ kêu “Này! Này!” hồi lâu, về sau thấy Phương Hồng Khanh đã quyết ý, có khuyên cũng không thể khuyên được nữa, gã bèn thở lài một hơi. “Haiz, thế thì tôi cũng đi theo vậy, thêm một người giúp đỡ cũng tốt.”

Phương Hồng Khanh thật lòng cảm kích Lão Nhậm, nhưng hắn không muốn kéo Lão Nhậm vào việc này nên lập tức từ chối. Tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn không thể ngăn được sự nhiệt tình của Lão Nhậm, đành gật đầu chấp thuận.

Do ông chủ Triệu gọi dã đàn ông lực lưỡng kia là “Tiểu Kim” nên Phương Hồng Khanh và Lão Nhậm gọi y là “Kim đại ca” để tỏ ý tôn trọng. Dù sao đi nữa, một khi đã tiến vào địa cung, hai cái mạng nhỏ của bọn họ chắc chắn chỉ có thể giao phó cho y mà thôi. Phương Hồng Khanh nói thẳng là mình rất có hứng thú với lăng mộ thời kì đầu nhà Tân, hỏi xem xung quanh đây có mộ cổ của quan lại quý nhân nhà Tần nào có thể khám phá được không. Kim đại ca “ôi” một tiếng, đáp: “Tiểu gia, cậu không biết đấy thôi, dân ở đây có câu “thập mộ cửu không”. Xung quanh thành phố Hàm Dương này, phàm là những ngôi mộ có báu vật thì đã bị người ta đào hết sạch từ mấy trăm năm trước rồi, đâu có đợi đến hôm nay. Có điều, vẫn còn một số ngôi mộ được cho là vô cùng nguy hiểm, không nhiều người dám vào, may ra còn sót lại ít đồ thôi.”

Đó chính là những ngôi mộ mà Phương Hồng Khanh muốn tìm. Hắn lấy bản đồ ra, nhờ Kim đại ca chỉ rõ vị trí của những ngôi mộ ấy. Kim đại ca khoanh tròn vài chỗ, Phương Hồng Khanh dựa vào những cảnh tượng đã thấy trong giấc mơ, phân tích một hồi, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu. Ba người chuẩn bị hành lý, vũ trang kỹ càng ở ngay trong tiệm của ông chủ Triệu, quyết định ngày hôm sau sẽ chui xuống lòng đất.

Ngày hôm sau, Phương Hồng Khanh thức dậy thật sớm. Dựa theo phán đoán của mình, hắn xác định được mộ phần của người con gái thời Tần có lẽ nằm ở vùng núi phía tây bắc ngoại ô thành phố Hàm Dương. Cả ba người quyết định lái xe tới đó. Kim đại ca tính thoán một lát, từ đây đến đó mật khoảng hai tiếng đồng hồ. Y bèn để cho hai người kia nghỉ ngơi, còn mình thì đảm nhận nhiệm vụ lái xe. Phương Hồng Khanh và Lão Nhậm vốn quen với công việc văn phòng, giờ gặp phải chuyện mạo hiểm thế này, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của Kim đại ca. chiếc xe tròng trành, lắc lư chưa được bao lâu, Lão Nhậm đã cuộn tròn lại ở ghế sau, nhắm mắt, ngáy khò khò. Trong khi đó, Phương Hồng Khanh lại không ngừng suy nghĩ, từng hình ảnh cứ lướt qua trong đầu hắn giống như những thước phim chiếu chậm vậy.

Nửa đêm, trong viện bảo tàng, những cổ vật đã ngủ say hơn nghìn năm, teesng nước tí tách bí hiểm, xác chết nữ toàn thân ướt đẫm, những cảnh tượng đan xen trong giấc mơ… Tất cả mọi thứ, như giả như thật.

Cảm nhận được hình dáng của cây tiêu sáu lỗ đang được gói kỹ, giấu trong ngực, hắn tự cười giễu mình. Vì một cái xác mà sám lấy trộm bảo vật của quốc gia rồi chạy đến thành phố Hàm Dương xa xôi nghìn dặm này, xét về mặt lí trí, Phương Hồng Khanh tự nhận mình quả là điên rồ. Thế nhưng điều khiến hắn cảm thấy kì lạ nhất là, xét về phương diện tình cảm, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy hối hận, cứ u mê chấp ngộ cho rằng đây là điều không thể không làm.

Cảnh vật ngoài cửa xe đang nhanh chóng trôi về phía sau, những tòa cao ốc chọc trời cũng trở nên thưa thớt dần. Khi đi ngang khu vực sông Vị, nhìn thấy hàng liễu bên bờ sông vẫn đang nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước lấp lánh, nhành liễu bay bay trong gió, Phương Hồng Khanh bèn liên tưởng đến cảnh tượng đã gặp trong giấc mộng. Mấy nghìn năm trôi qua, vật đổi sao dời, cái bóng trầm lặng, uy nghiêm của tiều đại nhà Tần giờ đã không còn nữa. Chỉ có hàng dương liễu vẫn y như vậy, lặng lẽ đứng bên sông, phất phơ trong gió, giống như trong câu thơ: “Người xưa đâu thấy vầng trăng cũ/Trăng vẫn từng soi dáng cố nhân[16*].” Lời hơi sai lệch nhưng ý nghĩa không mấy khác biệt.

Đường đất gồ ghề khiến chiếc xe nẩy lên một cái, tiếng ngáy khò khò của Lão Nhậm cũng đột ngột vang to như sấm nổ, ngấn mỡ trên mặt gã rung rung theo từng nhịp lắc của chiếc xe. Phương Hồng Khanh nhìn gã qua kính chiếu hậu, không kìm được phì cười, trong lòng dâng tràn sự cảm kích. Từ lúc tới Hàm Dương đến giờ, nếu không có sự giúp đỡ chân thành và nhiệt tình của Lão Nhậm, việc tìm kiếm ngôi mộ của người con gái thời Tần này tuyệt đối sẽ không thể thuận lợi đến vậy.

Cứ đi như vậy đến hơn mười giờ, xe mới đến được chân núi. Dưới chân núi là một con đường đang thi công dở dang, còn vương vãi rất nhiều đá vụn. Chiếc xe của họ là một chiếc xe con, gầm xe khá thấp, nếu cứ tiếp tục lái lên núi, chỉ sợ gầm xe sẽ bị hỏng mất. Ba người đành đeo hành lý lên lưng, bỏ xe lại, bước xuống đi bộ.

Bây giờ là đầu mùa hạ, cỏ dại trên núi đã mọc cao nagng đầu gối, chẳng ai dám bén mảng. Kim đại ca đi trước, cầm một cây gậy gỗ gạt cỏ dại ở hai bên ra. Phương Hồng Khanh hiểu rằng y đang “đánh cỏ động rắn” , lập lức phòng bị, buộc chặt dây thừng dưới ống quần lại, đề phòng các loại côn trùng, rắn rết, chuột bọ bò vào trong người. Lão Nhậm đi sau cùng. Vì thân hình to béo nên mới đi được mấy bước gã đã thở hồng hộc, toàn thân ướt sũng, mồ hôi trên trán thi nhau chảy, tụ lại ở dưới cằm. Áo sơmi cũng ướt một mảng lớn.

Nhìn thấy Lão Nhậm đi đứng khó khăn, Phương Hồng Khanh liền chạy đến dìu, hơn một nửa trọng lượng của gã béo họ Nhậm ấy dồn hết vào người hắn. Lão Nhậm đi thêm mấy bước đường núi, hai lỗ mũi không ngừng phập phồng, đến nói cũng không ra hơi. Gã dựa vào người Phương Hồng Khanh, thở phì phò, vừa thở vừa chỉ vào gốc cây ở bên cạnh. Phương Hồng Khanh hiểu ý, bèn qua bẻ một cành cây đưa cho gã, để gã lấy làm gậy chống.

Kim đại ca quay lại, nhìn thấy hai người bị rớt lại đằng sau một quãng xa, liền nhíu mày nhắc: “Nhanh nhẹn hơn chút đi!”

Nhìn bộ dạng khốn khổ, ướt sũng mồ hôi của Lão Nhậm, Phương Hồng Khanh bèn hỏi: “Có thể nghỉ ngơi chút không?”

“Không được!” Kim đại ca trả lời quyết đoán như chém đinh chặt sắt. “Nhanh lên chút đ! Tiểu gia, ngọn núi này kì quái lắm!”

Lời y vừa dứt, bầu trời vốn đang nắng chói chang bỗng nhiên thay đổi. Mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, che khuất một nửa mặt trời. Từ phía xa xa truyền tới tiếng sấm rền nặng nề. Sắc mặt của Kim đại ca cũng biến đổi. Phương Hồng Khanh cảm thấy hồi hộp, tự nhủ không phải vậy chứ! Hắn từng nghe thầy giáo hướng dẫn kể về một số chuyện kì lạ. Ngày trước, lúc đội khảo cổ đang tiến vào lăng mộ của Võ Tắc Thiên, trời đất đột ngột tối sầm lại, mưa to chớp giật, thời tiết thay đổi còn nhanh hơn cả lật trang sách. Đây là một trong những điều mà nền khoa học ngày nay vẫn chưa thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng nhất, chỉ có thể nghiên cứu từ góc độ phong thủy mà thôi. Nhưng ngọn núi này lạ thường đến mức có thể so sánh được với cả lăng mộ của Nữ hoàng hay sao?

Kim đại ca và Phương Hồng Khanh đều cảm thấy lo lắng, còn Lão Nhậm thì lại rất vui vẻ. Gió mát đột nhiên nổi lên, hong khô hết mồ hôi trên thân thể gã, khiến gã cảm thấy dễ chịu, tinh thần minh mẫn hơn hẳn. Gã chống gậy, bước nhanh về phía trước, hỏi Phương Hồng Khanh: “Tiểu Phương à, trên ngọn núi hoang vu, hẻo lánh này, cậu có thể nhìn ra được điều gì không?”

Kim đại ca cũng quay đầu lại, nói: “Tiểu gia, nói thật với cậu, con đường phía trước và cả ngọn núi này đều rất kì quái, chúng ta đi đến đây là không còn manh mối gì nữa rồi. Cụ thể ngôi mộ ấy nằm ở đâu, tôi cũng không rõ, chỉ có thể dựa vào cậu thôi.”

Phương Hồng Khanh cười khổ, tự nhủ mình làm gì có kinh nghiệm đổ đấu chứ, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một tia sáng trắng đột nhiên xẹt qua trước mắt. Hắn ngẩng đầu lên, liền thấy chớp giật sáng chói, một luồng sét từ trên trời giáng xuống, long trời lở đất.

“Mẹ ơi!” Lão Nhậm hét lên. Ba người đều hoảng hốt. Khắp ngọn núi này đều là cây cối, chẳng có chỗ nào trống trải, trên đỉnh đầu của họ là một màu xanh ngắt. Chẳng may sấm sét giáng xuống đấy thì không phải chuyện đùa. Ngay lập tức, cả ba người cùng thống nhất một hành động: Chạy!

Đến lúc này, tiếng sấm nổ đùng đoàng mới truyền tới tai bọn họ. Ngay sau đó, một cơn mưa to như trút nước thình lình ập xuống. Mây đen phủ kín cả bầu trời, khiến cho ban ngày trở nên tối đen hệt như ban đêm. Trên ngọn núi này không có đường đi, ba người đành chạy loạn trong đám cỏ cao ngang đến eo. Kim đại ca là dân miền núi, rất quen thuộc với địa hình nơi này, nhưng đột ngột gặp phải mưa to gió lớn, sấm chớp đì đùng như thế thì cũng chỉ biết kiếm tạm một nơi không có nhiều cây cối để tránh sấm sét rồi tính sau.

Ba người khó khăn lắm mới tìm được một nơi trống trải để đứng, cố gắng chịu đựng những hạt mưa quất vào da thịt đau rát. Mưa to đến nỗi chẳng ai mở nổi mắt. Mặc dù đang là đầu mùa hè, nhưng do toàn thân ướt sũng, lại thêm gió mạnh liên tục thổi tới nên bọn họ đều lạnh đến thấu xương. Phương Hồng Khanh cảm thấy mình như đang rơi vào một cái hầm băng, không chịu được bèn giẫm giẫm chân để làm ấm cơ thể. Hắn vừa cử động, bỗng thấy hình như ở phía trước có vật gì xẹt qua.

Phương Hồng Khanh vuốt nước trên mặt, cố gắng nhìn xuyên qua màn mưa xối xả để nắm bắt tình hình xung quanh. Chỉ thấy Kim đại ca đang dùng chiếc xẻng Lạc Dương để xúc đất lên, nghiên cứu cấu tạo và tính chất của đất, vẻ mặt hoang mang, xem ra y thật sự không tìm được vị trí của ngôi mộ. Lão Nhậm đứng dưới mưa không ngừng xoa xoa hai cánh tay núng nính, rõ ràng dã lạnh cóng.

Phương Hồng Khanh đang cười thầm vì gã “nóng cũng không chịu nổi, lạnh cũng không chịu nổi” thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen xẹt qua ngay sau lưng Lão Nhậm. Phương Hồng Khanh giương to mắt, muốn nhìn thật kỹ tình hình sau màn mưa, nhưng lại chẳng thể nhìn ra điều gì kỳ lạ. Lão Nhậm vẫn đứng đó, run cầm cập vì lạnh

Phương Hồng Khanh bèn hoài nghi, không biết có phải mình đã nhìn nhầm không. Đúng lúc đo, trên vaI Lão Nhậm bỗng xuất hiện một vật màu đen, từ từ duỗi ra, bò lên tới vùng đầu của gã.

Một tia sét trắng giống như cây kiếm sắc nhọn rạch xuống, xé tan màn đêm, soi rõ một đôi mắt đỏ rực chớp lóe đầy tà ác.

Chính vào khoảnh khắc ấy, Phương Hồng Khanh đãnhìn rõ trên vai Lão Nhậm có một con rắn đen thân to bằng nắm tay. đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào mặt Phương Hồng Khanh, cái lưỡi dài thè ra thụt vào.

Phương Hồng Khanh cứng người lại, sợ đến mức không dám thở, chỉ trợn trừng hai mắt nhìn con rắn ngóc đầu lên đến phía trên tai của Lão Nhậm. “Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!” Phương Hồng Khanh tự nhắc nhở bản thân. Hắn vẫn duy trì cái tư thế đứng đối mặt với con rắn, sợ rằng nếu mình cử động thì nó sẽ tấn công Lão Nhậm. Bao nhiêu ý nghĩ lướt qua trong đầu hắn. “Không được chủ động tấn công, không được gọi Kim đại ca, càng không thể làm kinh động Lão Nhậm. Vậy thì phải làm sao, làm sao, làm sao?”

Đúng lúc đó, Lão Nhậm cũng bắt đầu chú ý đến cái tư thế cứng nhắc kì quặc của Phương Hồng Khanh. Gã nghi hoặc mở miệng gọi: “Tiểu Phương?”

Con rắn thè chiếc lưỡi dài ra, ánh mắt rực sáng, bộ dạng giống như hễ có động tĩnh gì là sẽ lập tức tấn công. Lão Nhậm thuận theo ánh mắt Phương Hồng Khanh, từ từ quay đầu lại, nhìn vào bả vai mình.

Phương Hồng Khanh không dám nghĩ nhiều nữa, tháo ngay chiếc ba lô đang đeo sau lưng ném vào người Lão Nhậm. Lão Nhậm kêu to một tiếng, ngã nhào xuống đất. Con rắn đen dù bị tấn công vẫn phản ứng nhanh như tia chớp, lập tức phi qua bụi cỏ tấn công Phương Hồng Khanh. Phương Hồng Khanh thuận thế ngã xuống, hai tay nhanh chóng khép lại, bọp chặt phía dưới đầu con rắn.

Sự việc chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi mà có cảm giác dài như nửa thế kỉ vậy. Phương Hồng Khanh nằm ngửa trên mặt đất, cả người bị con rắn quấn chặt, hít thở càng lúc càng khó khăn. Đôi mắt đỏ rực của con rắn vẫn nhìn hắn chằm chằm, hàm răng sắc nhọn chỉ cách mặt hắn có vài phân. Trong đầu Phương Hồng Khanh hoàn toàn trống rỗng, hắn chỉ biết siết chặt các ngón tay một cách máy móc, bóp chặt cái đầu con rắn không buông.

Bỗng nhiên, cái đầu rắn từ từ mềm oặt rồi tuột khỏi tay Phương Hồng Khanh, rơi xuống vạt cỏ bên cạnh.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Tiếng mưa rơi, tiếng sấm nổ, cả tiếng gọi thất thanh, tất cả như vọng đến từ một thế giới khác, Phương Hồng Khanh chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch. Mãi một lúc sau, ý thức hắn mới từ từ quay trở lại. Hắn ngẩng đầu, thấy trước mắt mình là khuôn mặt của Lão Nhậm và Kim đại ca, trong tai cũng dần dần vang lên tiếng gọi của hai người họ. Thì ra, Kim đại ca nghe tiếng hô hoán của Lão Nhậm nên đã chạy tới, vung dao chém đứt đầu con rắn.

“Tôi… không sao.” Phương Hồng Khanh ngẩn người mất mấy phút mới định thần lại được. Hắn muốn đứng dậy nhưng hai chân mềm oặt, lại ngã ngồi xuống đất. Hắn chống hai tay xuống, định mượn lực để đứng dậy lần nữa, bỗng có cảm giác nước đang xuyên qua kẽ tay. trong đầu hắn chợt hiện lên một ý nghĩ.

“Thoát nước!”

Hầu hết tất cả các lăng mộ đều coi “phòng thủy” là một trong những điều kiện quan trọng nhất khi xây dựng. Hoàng đế Đạo Quang nhà Thanh vốn dĩ được an táng ở khu Đông Lăng, nhưng lúc thị sát công tác xây dựng, ông ta phát hiện trong lăng bị ngấm nước, bèn lập tức hạ lệnh bỏ địa cung này, xây dựng một lăng mộ mới ở khu Tây Lăng, chính là Mộ Lăng bây giờ. Những lăng mộ thông thường đều dựa vào tính chống thấm của gạch đá để phòng thủy, nhưng phương pháp này cũng phải vận dụng sao cho phù hợp với điều kiện của từng nơi. Ví dụ như dãy núi mà bọn họ đang đứng đây, mưa gió thường xuyên, đất đai tơi xốp, việc phòng thủy tự nhiên sẽ khó khăn hơn những chỗ khác. Ngoài việc dựa vào kết cấu của gach đá ra, có lẽ phải bố trí thêm một hệ thống thoát nước thì mời giải quyết được vấn đề.

Phương Hồng Khanh nói cho Lão Nhậm và Kim đại ca nghe suy nghĩ này của mình, hai người kia bấy giờ mới hiểu ra. Phương Hồng Khanh lần theo hướng nước chảy, quả nhiên tìm thấy một gốc cây đại thụ rất to, dưới gốc cây là một cửa thoát nước nhỏ vô cùng bí mật. Phương Hồng Khanh lấy các dụng cụ mà Kim đại ca đã chuẩn bị ra, dùng xẻng đào đất một cách cẩn thận. Hắn đào tầm hơn nửa tiếng đồng hồ, được gần mười mét thì nhìn thấy một viên gạch màu đen.

Kim đại ca hết sức vui mừng, giằng lấy chiếc xẻng, đập thật mạnh, khiến viên gạch đen vỡ làm đôi. Phương Hồng Khanh chưa kịp ngăn cản, Kim đại ca đã ra sức đập thêm vài nhát nữa. Chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên, lớp gạch bị đập vỡ làm lộ ra một cái lỗ lớn. “Đây tốt xấu gì cũng là di vật văn hóa mà!” Trái tim Phương Hồng Khanh thắt lại, hắn lập tức nhặt mảnh gạch vỡ lên, lật qua lật lại xem xét, quả nhiên nhìn thấy những hoa văn rất tinh tế, tỉ mỉ. Điều này càng khiến hắn đau lòng không xiết. Hắn đang định căn dặn Kim đại ca “Nhẹ tay chút, cần phải bảo vệ di vật!” , nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, hắn bỗng cảm thấy cổ họng lạnh toát.

Hắn cúi xuống nhìn, thấy một lưỡi dao sáng choang đang kề vào cổ mình. Lão Nhậm đứng bên cạnh cười hi hi, nói: “Anh bạn trẻ, giao hết đồ cho tôi nào!”

Phương Hồng Khanh kinh ngạc đến ngẩn người, lại nghe Lão Nhậm nói tiếp: “Tuổi còn nhỏ mà đã ghê gớm như vậy! Còn định lừa gạt ông đây à? Ha ha, nói cho cậu biết, lúc cậu vừa đến, tôi đã lên mạng điều tra kỹ rồi. Bản thân là tội phạm bị truy nã mà còn dám đến diễu võ dương oai ở thành phố này, thật là gan cùng mình!”

Phút kinh ngạc lúc đầu dần trôi qua, Phương Hồng Khanh bèn liếc nhìn Kim đại ca vẫn đang điên cuồng đào khoét lối vào của đường hầm, dường như không có chút phản ứng nào trước tình hình này. Trong lòng hắn lập tức sáng rõ. Thì ra, lúc hắn vừa đến đây, Lão Nhậm đã biết chuyện hắn ăn cắp bảo vật của quốc gia. Lão Nhậm cho rằng hắn đã nắm được manh môi, biết được nơi này có chôn giấu những món đồ quý giá. Thế là gã câu kết với ông chủ Triệu, đợi đến khi Phương Hồng Khanh tìm ra được vị trí cụ thể của lăng mộ thì lập tức ra tay cướp lấy bảo vật, giết người diệt khẩu.

Lưỡi dao kề sát cổ họng, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng Phương Hồng Khanh bỗng cảm thấy nực cười vì lúc nãy hắn còn liều mạng để bảo vệ Lão Nhậm. Nhìn thấy nụ cười của hắn, Lão Nhậm thẳng tay tát hắn một cái, những ngấn mỡ trên mặt cũng rung lắc theo động tác của gã. Bị đánh đến hoa mắt ù tai những Phương Hồng Khanh vẫn nở nụ cười. So với những kẻ lòng lang dạ sói thế này, cương thi hay nữ quỷ gì gì đó xem ra còn đáng yêu hơn rất nhiều.

“Được! Tôi nói cho anh biết điều này!” Phương Hồng Khanh cười nói. Đúng lúc Lão Nhậm ghé lại gần, hắn bỗng tung một cú đá, mượn lực nhảy phóc xuống dưới đường hầm.

Kim đại ca nhìn thấy cảnh tượng ấy, bèn thuận thế vung chiếc xẻng trong tay lên, đập vào lưng Phương Hồng Khanh. Nhát đập này vừa chuẩn xác vừa hiểm ác, khiến Phương Hồng Khanh đau đớn vô cùng. Hắn loạng choạng một lúc rồi tiếp tục bò thật nhanh vào trong bóng tối sâu thẳm trước mặt. Kim đại ca và Lão Nhậm truy sát ngay phía sau. Thế nhưng, khi đến cuối đường hầm, trước mặt đã không còn lối đi.

Đúng lúc Phương Hồng Khanh đang cười khổ, tự trách bản thân có mắt không tròng, swoj rằng lần này đành bỏ xác tại đây thì bức tường trước mặt đột ngột xoay chuyển. Một cánh tay đưa ra, bịt miệng hắn lại, lôi hắn vào trong.

Trong bóng tối vô biên, Phương Hồng Khanh chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn xạ. Miệng hắn đang bị bịt kín, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Hắn vùng vẫy một hồi, muốn thoát ra, nhưng hành động này càng khiến người đứng phía sau siết chặt tay hơn. Phương Hồng Khanh không thể động đậy được nữa, chỉ biết nghe theo ý trời. Bàn tay bịt chặt miệng hắn có chút hơi ấm. Thế nhưng đến lúc này, hắn quả thật không biết rốt cuộc người chết đáng sợ hơn hay là người sống đáng sợ hơn?

Chẳng lẽ đây cũng là một tên trộm mộ tình cờ chui vào trong hầm mộ này cùng lúc với bọn họ? Trong đầu Phương Hồng Khanh bỗng lóe lên suy nghĩ ấy. Hắn suy xét một lúc, nhận ra xác suất trùng hợp như vậy quá hiếm gặp, chẳng khác nào trúng số độc đắc. Bỗng nhiên cơn đau ở sau lưng lại nhói lên khiến hắn không kìm được hít vào một hơi. Hắn cảm thấy một dòng chất lỏng nhớp nháp ấm nóng đang chảy trên lưng. Chắc chắn là hắn đã bị thương rồi.

Hắn đang cười khổ tự giễu mình thì người phía sau bỗng cử động. Đối phương lạnh lùng nói thầm vào tai hắn một câu “Im miệng” , rồi buông tay ra, sờ vào lưng Phương Hồng Khanh. Miệng vết thương bị chạm vào, đau đớn vô cùng, khiến hắn lại hít vào một hơi. Đúng lúc đó, đối phương đột nhiên xé toạc chiếc áo của Phương Hồng Khanh.

Chuyện quái quỷ gì vậy? Phương Hồng Khanh định hét lên để ngăn đối phương lại, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một đốm lửa bỗng bùng lên trong không gian tối đen. Người kia đốt một bó đuốc, không nói không rằng nhét luôn vào tay Phương Hồng Khanh. Phương Hồng Khanh đón lấy, ngơ ngác nhìn người đó nhét chiếc áo dính đầy máu của mình vào trong túi nilon. Sau đó, y móc từ trong chiếc ba lô đang đeo sau lưng ra một miếng gạc, thành thạo lau khắp lưng Phương Hồng Khanh.

Đến bây giờ, Phương Hồng Khanh mới xác định được đối phương không phải là kẻ địch. Hắn vừa mở miệng định nói “Cảm ơn” , người kia đã lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. Nghĩ đến câu “Im miệng” lúc nãy, Phương Hồng Khanh quyết định cứ nên ngoan ngoãn thì hơn. Hắn im lặng để đối phương băng vết thương cho. Sau đó, đối phương lấy ra một cái… màng bọc thực phẩm.

Phương Hồng Khanh há miệng trợn mắt, thấy người đó cau mày nhìn vết thương của hắn, khuôn mặt như đang bị ai quỵt nợ mấy triệu bạc. Sau đó, y quấn màng bọc thực phẩm lên miếng băng gạc thành mấy lớp liền, cứ như muống bọc kín hắn lại thành một cái bánh tông trong suốt vậy.

“Anh… anh đang làm xác ướp theo kiểu hiện đại đấy à?” Phương Hồng Khanh cảm thấy giờ phút này mình có quyền lên tiếng. Có chết cũng phải chết một cách minh bạch chứ!

Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không thèm trả lời. Y cởi chiếc áo khoác của mình ra, đưa cho Phương Hồng Khanh, sau đó giật lấy bó đuốc. Phương Hồng Khanh nhìn lớp “y phục” mới làm bằng màng bọc thực phẩm của mình, cảm thấy cứ để như vậy thì thật không phù hợp với thuần phong mỹ tục, vì vậy hắn bèn mặc áo khoác của đối phương vào. Người đàn ông lạnh lùng kia áp tai vào tường nghe ngóng một lúc, sau đó ra hiệu cho Phương Hồng Khanh đi theo.

Phương Hồng Khanh theo người đàn ông lạnh lùng ấy tiến vào địa cung. Chưa đi được mấy bước, hắn nghe thấy từ phía sau lưng vang lên một tiếng nổ. Hình như Kim đại ca và Lão Nhậm do không tìm được cơ quan để xoay chuyển bức tường ngăn nên đã dùng thuốc nổ để phá. Nghe tiếng nổ ấy, gã mặt lạnh lập tức thổi tắt bó đuốc, kéo tay Phương Hồng Khanh, ép chặt hắn vào tường.

Hầm mộ không được ánh mặt trời chiếu rọi nên toát lên cảm giác âm u, lạnh lẽo. Thứ không khí lạnh lẽo ấy như xuyên qua lớp quần áo và da thịt, thấm vào tận xương tủy. Phương Hồng Khanh hít vào một hơi, phát ra âm thanh rất nhỏ. Gã mặt lạnh đứng bên lại bịt chặt miệng hắn, ép sát người hắn vào tường.

Trong bóng tối thăm thẳm, hầm mộ yên tĩnh tựa như chốn không người, chỉ có tiếng nổ lúc có lúc không văng vẳng vọng tới từ phía bên ngoài. Đến lúc này, Phương Hồng Khanh mới hiểu rõ tại sao trong tiểu thuyết thường hay dùng cụm từ “yên tĩnh giống như trong mộ cổ” để miêu tả sự tĩnh lặng đến cùng cực. Quả thật nó có thể làm cho thần kinh căng thẳng, thậm chí còn khiến người ta loạn trí đến mức hoài nghi có phải mình vẫn còn sống không. Cũng may, cổ tay gã mặt lạnh vẫn có tiếng mạch đập. Chỉ một tiếng động nhỏ như vậy cũng có thể giúp hắn xác định được phương hướng trong bóng tối u tịch, chứng minh rằng hắn vẫng đang ở trên trần thế chứ không phải rơi xuống địa ngục sâu thẳm.

Trong sự âm u tịch mịch đó, thời gian dường như cũng ngừng trôi. Đột nhiên, từ phía dưới địa cung lờ mờ vọng đến một tràng âm thanh vô cùng nhỏ bé.

Tí tách… Tí tách…

Đó chính là tiếng nước nhỏ giọt xuống nền đá, như gần như xa, giống như đang chầm chậm tiến về phía hai người. Phương Hồng Khanh đã từng nghe thấy tiếng động ấy trong giấc mộng. Hắn thình lình run lẩy bẩy. Chính là cô ấy!

Xác nữ quanh quẩn một chỗ hơn hai ngàn năm nay, đến bây giờ vẫn đang tìm kiếm đồ vật thất lạc của người yêu, chính là cây tiêu. Phương Hồng Khanh chợt bừng tỉnh. Lúc nãy, khi gã mặt lạnh cởi áo hắn để băng bó giúp hắn, cây tiêu đã rơi xuống đất. Sự việc diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị gã mặt lạnh kéo vào đường hầm dẫn xuống địa cung.

Nghĩ đến đây, Phương Hồng Khanh bèn vùng vẫy một lúc, muốn nói với gã mặt lạnh rằng mình phải quay lại để tìm đồ. Thế nhưng gã mặt lạnh không hiểu ý của hắn, lại càng mọt chặt miệng hắn hơn, khiến hắn gần như không thở nổi. Hai người đàn ông lặng lẽ giằng co với nhau dưới hầm mộ, gã mặt lạnh đấm một cú vào vùng lưng bị thương của Phương Hồng Khanh, khiến hắn đau đến mức không thể phản ứng được nữa. Gã mặt lạnh liền thuận thế ép chặt người Phương Hồng Khanh vào vách tường, không cho hắn động đậy.

Tiếng nước tí tách càng lúc càng rõ. “Cô ấy” hình như đang bước từng bước lên cầu thanh trong đường hầm, mỗi lúc một tiến lại gần hơn.

Phương Hồng Khanh cảm thấy hơi nước lạnh lẽo tràn đến, thấm vào tận xương tủy. Tiếng nước tí tách gần như vang lên ngay bên tai, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đá. Đột nhiên, “cô ấy” đột ngột dừng lại.

Do không có ánh sáng, Phương Hồng Khanh không thể nhìn thấy “cô ấy”. Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng “cô ấy” đang đứng ngay bên cạnh hắn và gã mặt lạnh. Từng giọt nước nhỏ xuống mũi giày của hắn, phát ra âm thanh trầm đục khác hẳn với tiếng nước nhỏ xuống nền đá.

Phương Hồng Khanh sợ đến mức không dám thở. Trong bóng tối âm u, hắn cảm nhận được tim mình và tim của gã mặt lạnh đang đứng sát bên cạnh đều đang đập loạn xạ. Tiếng tim đập thình thịch giống như tiếng trống trận ấy càng được khuếch đại lên trong sự tĩnh mịch chết chóc. Phương Hồng Khanh tự hỏi không biết “cô ấy” có nghe thấy không.

Trong khoảnh khắc sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc ấy, thời gian dài như mấy thế kỉ vậy. Phương Hồng Khanh tưởng như mình cứ phải đứng sững như thế mãi mãi, toàn thân ướt sũng mồ hôi. Bàn tay gã mặt lạnh đang giữ chặt hắn cũng trở nên nhớp nháp. Đúng lúc đó, “cô ấy” bỗng nhiên cử động.

Tiếng nước nhỏ giọt cùng luồng hơi nước lạnh lẽo từ từ chuyển hướng, rời xa hai người. Phương Hồng Khanh và gã mặt lạnh đứng yên một lúc, đến khi không còn nghe thấy tiếng nước tí tách nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Gã mặt lạnh nới lỏng tay, Phương Hồng Khanh vừa thoát khỏi “gọng kìm” ấy, chân liền mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, phải dựa sát vào tường mới đứng vững lại được. Gã mặt lạnh thở hổn hển một lúc, sau đó vỗ vào vai Phương Hồng Khanh, ý bảo hắn đi tiếp xuống phía dưới. Thế nhưng nghĩ đến cây tiêu sáu lỗ, Phương Hồng Khanh nhất quyết đòi quay lại tìm nó. Gã mặt lạnh liền thả tay ra, dường như không quan tâm đến chuyện sống chết của hắn nữa. Phương Hồng Khanh khẽ nói “Cảm ơn” rồi quay người bước lên phía trên địa cung.

Không có bó đuốc, Phương Hồng Khanh chỉ có thể lần theo vách tường mà bước từng bước lên phía trên đường hầm. Hắn một mặt cẩn thận lắng nghe xem có tiếng nước nhỏ giọt hay không, một mặt nhẹ nhàng quét chân trên mặt đất để tìm cây tiêu sáu lỗ. Mỗi lần giẫm phải vũng nước, hắn lại giật thót mình, thế nhưng hắn vẫn kiên quyết không bỏ cuộc. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần đem trả cây tiêu sáu lỗ cho “cô ấy” , “cô ấy” sẽ được yên nghỉ.

Không biết hắn đã mò mẫm bao lâu trong bóng tối đen kịt. Trong đường hầm vô cùng tịch mịch, không còn nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt nữa, nhưng Phương Hồng Khanh lại cảm thấy sự yên tĩnh lúc này còn khiến người ta khiếp sợ hơn so với lúc đối diện với cái xác nữ nghìn năm kia. Chí ít khi đó còn có gã mặt lạnh bên cạnh, bàn tay ấm áp của y khiên cho hắn nhận ra rằng bản thân không chỉ có một mình mà còn có bạn đồng hành. Thế nhưng bây giờ , đầu ngón tay hắn chỉ cảm nhân được sự lạnh lẽo của gạch đá, cứ như hắn đã rơi vào chốn âm tào địa phủ vậy.

Đột nhiên, phía trên cầu thang xuât hiện một đốm lửa sáng. Chỉ thấy cái gói mà lúc trước hắn giấu trong ngực đang nằm trên mặt đất cách chỗ hắn đứng không xa lắm. Phương Hồng Khanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, định chạy tới nhặt lấy thì nghe thấy tiếng người nới: “Cái gì đây? Là đồ của tên khốn kia làm rơi à?”

Ánh lửa chiếu xuống một đôi chân, Lão Nhậm cúi người nhặt cái gói lên. “Tên khốn đó bị thương rồi, chạy không được bao xa đâu. Chúng ta cứ giết nó trước, sau đó hãy tìm đồ bồi táng.”

Nói xong, hai người bước xuống dưới đường hầm. Phương Hồng Khanh biết rõ, nếu để hai gã kia bắt được, chắc chắn chỉ có con đường chết. Hắn liền quay lưng bỏ chạy. Tiếng bước chân chạy gấp gáp vang lên trong đường hầm nhỏ hẹp, lập tức thu hút sự chú ý của hai người kia. Kim đại ca đang cầm bó đuốc nhanh chóng đuổi theo. Phương Hồng Khanh chạy hai, ba bậc một xuống phía dưới, đường hầm dài hun hút như thể không có điểm tận cùng vậy. Đột nhiên, Phương Hồng Khanh nhìn thấy vết nước.

Vết nước vẫn còn mới, điều này ám chỉ điều gì, không cần nói cũng biết. Phương Hồng Khanh thầm kêu khổ, tình hình lúc này quả thật tiến thoái lưỡng nan, trước mặt là sói, sau lưng là hổ. Đang lúc ohaan vân giữa hai con đường, nhờ vào ánh lửa hắt từ trên xuống, hắn bỗng nhìn thấy ở góc tường đá bên cạnh đường hầm có vẽ một con thú mắt to, sau lưng có cánh. Loại hình vẽ này được gọi là “thú có cánh”. Người xưa tin rằng thần thú sẽ bảo vệ mộ thất, cho nên ở nơi nào có thần thú thì chắc chắn sẽ có vật gì đó.

Phương Hồng Khanh không còn thời gian suy nghĩ nữa, liền mò mẫm loạn xạ trên mặt tường đá. Lúc hắn sờ trúng con mắt của thần thú, đầu ngón tay bỗng có cảm giác khác lạ. Hắn bèn ấn nó xuống. Bức tường thình lình xoay chuyển. Hắn lập tức chui sang bên kia bức tường.

Không ngờ bên trong đèn đuốc sáng trưng, cây đuốc được cắm trong một cái hũ ở góc tường. Gã mặt lạnh đang cầm một chiếc bình thủy tinh trong tay, cẩn thận nhẹ nhàng bước tới gần một chiếc hòm gỗ. Nghe thấy tiếng động, y liền quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Phương Hồng Khanh, gã mặt lạnh liền cau mày, nói: “Lùi ra xa một chút!”

Phương Hồng Khanh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Hắn quan sát xung quanh một lúc thấy trong gian mộ thất này có năm chiếc hòm to nhỏ khác nhau, bên ngoài còn bày một số chai lọ, rõ ràng đều là đồ bồi táng. Xem ra lai lịch của cái xác nữ này không tầm thường, cha cô ấy có lẽ cũng giữ một chức quan không nhỏ ở thời nhà Tần. Phương Hồng Khanh chỉ dám nhìn, tuyệt đối không dám tùy tiện sờ vào món đồ nào vì sợ làm hỏng những di vật quý hiếm. Gã mặt lạnh có vẻ còn cẩn thận hơn. Y đeo một đôi găng tay dày, một tay ôm chiếc bình thủy tinh, một tay nhẹ nhàng mở nắp hòm ra. Phương Hồng Khanh cũng bị vẻ mặt căng thẳng của y làm cho hồi hộp, trừng mắt nhìn chằm chằm vào trong chiếc hòm gỗ.

Nắm hòm vừa mở he hé, một luồng khí đen liền bay ra. Gã mặt lạnh lập tức dùng chiếc bình thủy tinh thu đám khí đen lại, nút kín miệng bình rồi đậy chặt nắp hòm, sau đó cất chiếc bình thủy tinh vào trong ba lô. Động tác của y vô cùng nhanh nhẹn, Phương Hồng Khanh chỉ kịp nhìn thấy một chút hình ảnh của đám khí đen thì tất cả đã yên tĩnh trở lại, giống như chưa từng có chuyện gì kì lạ xảy ra. Hắn cảm thấy thật kì quái, tại sao bộ dạng của gã mặt lạnh kia cứ như đang phải đối mặt với kẻ địch vậy?

Hắn đang mãi nghĩ ngợi, bức tường đá phía sau đột ngột mở ra, Lão Nhậm và Kim đại ca cùng tiến vào. Nhìn thấy tay Lão Nhậm đang cầm một con dao găm, sắc mặt gã mặt lạnh bỗng dưng tối sầm lại. Y lập tức đạp vào người Lão Nhậm. Thân thể nặng nề của Lão Nhậm ngã uỵch xuống mặt đá, con dao găm cũng rớt xuống đất. Bức tường đã khép chặt lại, bốn người bọn họ cũng bị giam hãm trong mộ thất. Gã mặt lạnh quét mắt xem xét tình hình trước mắt, phát hiện ra Kim đại ca cũng cao to vạm vỡ như mình, liền đấm ngay vào dưới bụng Kim đại ca.

Nói thật, cả đời Phương Hồng Khanh chưa từng đánh lộn bao giờ, thế nhưng lâm vào tình cảnh này thì cũng đánh liều một phen. Thấy Lão Nhậm đang ngã sóng soài trên mặt đất, Phương Hồng Khanh liền chạy đến đấm cho gã một cú. Cú đấm này khiến tay gã tê rần nhưng hắn vẫn cố cắn răng chịu đựng. Gã mạt lạnh liếc nhìn qua, dù đang trong cuộc chiến vẫ cố tháo một chiếc găng tay ném cho Phương Hồng Khanh. Phương Hồng Khanh vội vàng đón lấy, đeo ngay vào tay rồi tiếp tục đấm vào bụng Lão Nhậm.

Tuy nhiên, lực đạo của cú đấm bị lớp mỡ trên bụng Lão Nhậm cản lại một nửa. Gã liền vùng dậy húc mạnh vào Phương Hồng Khanh, khiến hắn ngã sang một bên. Chớp ngay cơ hội đó, Lão Nhậm lập tức nhặt con dao găm lên. Gã mặt lạnh liếc thấy, liền vung nắm đấm vào mặt Kim đại ca, sau đó nhân lúc đối phương lùi lại đằng sau thì vớ lấy một chiếc bình gốm, ném ngay vào mặt Lão Nhậm.

Lão Nhậm bị trúng đòn ném bất ngờ nên cả người lảo đảo, ngã ngửa về phía sau, va luôn vào chiếc hòm gỗ. Nắp hòm bị bung ra, làn khói màu đen lập tức bốc lên, quanh quẩn trên mộ thất. Dưới ánh sáng của cây đuốc, trông nó giống hệt một bóng ma, vất vưởng mãi không tan.

Lão Nhậm lại cầm dao xông tới, gã mặt lạnh liền giơ chân đạp Lão Nhậm ngã xuống. Trong lúc ngã, Lão Nhậm chẳng may rạch một nhát dao vào chân mình, máu lập tức chảy ra. Thấy vậy, gã mặt lạnh không buồn đánh tiếp nữa. Y né tránh đòn tấn công của Kim đại ca, kéo Phương Hồng Khanh chạy về phía cửa. Kim đại ca sao có thể để hai người bỏ chạy dễ dàng như vậy, liền tháo ngay chiếc côn thép đang đeo trên người, quất mạnh vào gã mặt lạnh và Phương Hồng Khanh.

Giây phút đó, làn khói đen vốn đang lơ lửng phía trên mộ thất bỗng tràn xuống nhanh như chớp, quấn lấy chân Lão Nhậm. Trong nháy mắt, hai cẳng chân của Lão Nhậm chỉ còn trơ lại xương. Phương Hồng Khanh, Kim đại ca và cả bản thân Lão Nhậm đều kinh ngạc đến đờ người. Nửa giây sau, Lão Nhậm mới hoảng loạn hét toáng lên. Phương Hồng Khanh cuống quýt không biết phải làm sao, định chạy tới kéo tay gã nhưng gã mặt lạnh đã ấn vai hắn, ngăn lại. Chính vào khoảnh khắc đó, làn khói đen đã làm cho hai chân của Lão Nhậm không còn nữa.

Kim đại ca kinh sợ đến nỗi không còn quan tâm đến ai khác. Y quay người, điên cuồng mò mẫm khắp vách tường để tìm chỗ mở cửa. Lão Nhậm gào khóc, bò về phía Kim đại ca, liền bị y đá cho một cú. Lão Nhậm chỉ còn lại nửa trên, bị đá bay đi, đập mạnh xuống mặt đất. Ngay sau đó, phần da thịt trên mặt gã cũng nhanh chóng biến đổi, tróc ra.

Tiếng kêu thảm thiết nhỏ dần, mấy phút sau, trên mặt đất chỉ còn lại bộ xương. Cái đầu với hai hốc mắt trống rỗng… Làn khói đen vẫn lởn vởn phía trên mộ thất, giống như đang tìm kiếm con mồi tiếp theo. Kim đại ca chửi thề một tiếng, cuối cùng cũng xoay được vách tường để chui ra ngoài. Phương Hồng Khanh cũng lập tức nhặt cây tiêu sáu lỗ mà Lão Nhậm đánh rơi lên, cùng gã mặt lạnh bỏ chạy.

Cảnh tượng khủng khiếp vừa nãy cứ lởn vởn mãi trong đầu khiến Phương Hồng Khanh cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Mặc dù Lão Nhậm muốn giết hắn, thế nhưng một người đang sống sờ sờ bỗng dưng chết một cách thê thảm như vậy khiến hắn bất giác có chút thương xót. Đến lúc này, hắn mới hiểu được hành động của gã mặt lạnh. Thứ khói đen ấy đợi đến lúc Lão Nhậm chảy máu mới có phản ứng, vì vậy việc gã mặt lạnh dùng màng bọc thực phẩm để băng bó vết thương cho hắn, nhét chiếc áo dính máu của hắn vào túi nilon rồi buộc chặt lại, còn vứt găng tay cho hắn lúc hắn đấm Lão Nhậm, chính là để ngăn chặn khả năng máu của hắn tiếp xúc với làn khói đen kia.

Lúc gã mặt lạnh kéo tay Phương Hồng Khanh chạy điên cuồng ra khỏi mộ thất, bỗng nghe thấy Kim đại ca đang chạy phía trước kêu lên một tiếng thất thanh. Chưa chạy thêm được mấy bước, họ đã nhìn thấy cái xác nữ mặc y phục màu trắng, toàn thân sũng nước, giơ tay bóp cổ Kim đại ca.

Kim đại ca một tay cố kéo đôi tay đang siết chặt cổ họng mình ra, một tay mò mẫm lấy ra cái móng lừa đen chuyên dùng để đối phó với cương thi. Thế nhưng đôi tay của cái xác nữ kia cứng như thép vậy, càng lúc càng bóp chặt, khiến Kim đại ca không thể hít thở được nữa, đến nhấc cánh tay lên còn không đủ sức, cái móng lừa đen liền rơi xuống đất.

Nhìn thấy Kim đại ca sắp tắt thở đến nơi, Phương Hồng Khanh đương nhiên không kịp nghĩ nhiều, lao thẳng người vào cái xác nữ. Cái xác nữ kia cứng như một tấm sắt vậy, khiến hắn bật lui về phía sau. Kim đại ca nhân cơ hội được giải thoát, hít lấy hít để từng hớp không khí rồi xoay người bỏ chạy. Cái xác nữ liền thay đổi mục tiêu, trừng mắt nhìn Phương Hồng Khanh đang nằm trên mặt đất, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, oán hận. Gã mặt lạnh nhanh chóng lấy ra một chiếc ô sắt từ trong chiếc ba lô đang đeo sau lưng, lập tức tấn công cái xác.

“Đợi đã!” Phương Hồng Khanh níu lấy cánh tay gã mặt lạnh, ngăn y lại. Chẳng màng đến vết thương ở sau lưng đã bị nứt toác ra rất đau đớn, Phương Hồng Khanh giơ cây tiêu sáu lỗ ra trước mặt cái xác nữ, vẻ mặt bình tĩnh, nói to: “Trả lại cho cô!”

Cái xác nữ không nhúc nhích, cứ đứng yên một chỗ, trừng mắt nhìn Phương Hồng Khanh. Gã mặt lạnh cho rằng Phương Hồng Khanh đã phát điên, liền túm lấy tay hắn, định kéo hắn bỏ chạy. Nhưng Phương Hồng Khanh cố ghìm người, nói lại lần nữa: “Trả lại cho cô!”

Tiếng nói của hắn vang vọng trong hầm mộ tối tăm lạnh lẽo, hòa cùng một nhịp với tiếng nước nhỏ giọt tí tách. Trong đầu hiện lên những hình ảnh của mấy nghìn năm trước, Phương Hồng Khanh bèn nhỏ nhẹ nói: “Trả lại cho cô cái này. Tìm kiếm cũng lâu rồi, giờ không cần tìm nữa.”

Nói xong, hắn bước về phía trước, nhét cây tiêu sáu lỗ vào bàn tay lạnh lẽo, ướt đẫm của cái xác.

Trong ngôi mộ cổ tĩnh mịch chỉ còn nghe tiếng nước tí tách, giống như tiếng giọt mưa men theo nhành liễu rủ nhỏ xuống mặt đất. Một lát sau, cái xác nữ ngã xuống, hai mắt khép lại, trong tay vẫn nắm chặt cây tiêu sáu lỗ.

Phương Hồng Khanh thở phào một hơi, giống như trút bỏ hết mọi phiền muộn trong lòng. Hắn cúi người, định bế cái xác lên, nào ngờ lại động đến vết thương trên lưng, không kìm được bèn kêu “Á” một tiếng. Gã mặt lạnh liếc nhìn hắn, sau đó dúi bó đươc vào tay hắn, thay hắn bế cái xác lên.

Hai người quay đầu, lặng lẽ bước thẳng xuống mộ thất chính ở nơi sâu nhất của địa cung. Gã mặt lạnh đặt cái xác nữ vào trong quan tài. Phương Hồng Khanh tiến lại gần, đặt cây tiêu sáu lỗ lên ngực “cô ấy”. Sau đó, hắn chầm chậm đậy nắp quan tài lại.

Hành động nhẹ nhàng, dịu dàng ấy của Phương Hồng Khanh lọt vào mắt gã mặt lạnh, khiến y “hừ” một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đồ thần kinh!”

Phương Hồng Khanh chỉ biết cười, vỗ vai gã mặt lạnh. “Cảm ơn nhé!”

Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại giơ tay ra, nói thêm một câu: “Phương Hồng Khanh.”

“Thật vinh dự quá!” Gã mặt lạnh nhìn lòng bàn tay đang giơ ra của hắn, vỗ vào đó một cái. “Tần Thu.”

Kết giao bạn bè trong ngôi mộ cổ đã tồn tại hơn hai nghìn năm, điều này nói ra có lẽ không ai tin. Thế nhưng, đây đích xác là lần đầu tiên Phương Hồng Khanh gặp gỡ Tần Thu. Sau những áp lực của cuộc chiến với cả kẻ xấu và ma quỷ, khi bước chân ra khỏi mộ cổ, toàn thân hai người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bây giờ là hơn ba giờ sáng, mưa đã tạnh, bầu trời đêm xanh thẳm lấp lánh các vì sao, tỏa ra thứ ánh sáng lung linh mờ ảo. Một làn gió mát nhè nhẹ thổi tới, tiếng côn trùng rả rích vang lên giữa những bụi cỏ xanh rờn, càng làm tôn lên sự yên bình của màn đêm tĩnh lặng, cứ như trận quyết đấu sinh tử ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi chỉ là một giấc mơ vậy.

Tần Thu lấy từ trong ba lô ra mấy cái xẻng, đưa cho Phương Hồng Khanh một cái. Hai người hợp sức lập miệng đường hầm dẫn vào mộ cổ rồi phủ cỏ dại lên, cho đến khi không còn nhìn thấy chút dấu vết nào mới thôi. Sau đó, họ thu dọn hành lí, chuẩn bị xuống núi. Người trước giờ vốn tin vào khoa học là Phương Hồng Khanh bỗng thấy vô cùng buồn bã. Hắn chắp tay, hướng về phía chỗ đất vừa lấp, vái một cái, còn muốn nói thêm gì đấy nhưng lại cảm thấy hơi kì quặc, cuối cùng đành quay người đuổi theo Tần Thu.

Trên đường đi, hai người không nói với nhau một lần nào. Phương Hồng Khanh đi theo Tần Thu đến lưng chừng núi, liền nhìn thấy dưới gốc cây to có một chiếc xe Jeep đang đậu. Tần Thu khởi động xe, vứt ba lô vào ghế sau. Phương Hồng Khanh nhìn thấy trên ghế sau có một đống sách vở và bản đồ, cảm thấy rất buồn cười, liền hỏi: “Ha ha, chuẩn bị chu đáo thật đấy! Tần Thu, nghề này của anh có cần giấy chứng nhận đặc biệt không?”

Trước câu nói đùa của Phương Hồng Khanh, Tần Thu chỉ liếc nhìn hắn một cái chứ không trả lời. Lúc lên xe, Phương Hồng Khanh mới nhớ ra người mình còn đang bị quấn màng bọc thực phẩm. Hắn vừa định cởi áo khoác thì đột nhiên cảm thấy trong túi có vật gì đó. Hắn thò tay lấy, thì ra là một cái cốc nhỏ. Tần Thu bật lửa lên, hai người cùng nhìn xuống, phát hiện ra đó là một cái cốc trong suốt được làm bằng thạch anh.

Phương Hồng Khanh mừng quýnh. Đây là bảo vật vô cùng quý giá. Đừng nhìn bề ngoài tầm thường của nó mà nhầm! Thoạt nhìn, nó không mấy khác biệt so với những chiếc thủy tinh thường dùng hằng ngày, có vứt giữa đường cũng chẳng ai thèm nhặt, nhưng đây lại là thứ đại diện cho trình độ thủ công mỹ nghệ bậc nhất của thời kì đầu nhà Tần. Bề mặt trơn nhẵn, không có hoa văn, đây là thứ đồ dùng quý báu được làm từ đá thạch anh nguyên chất hảo hạng. Loại cốc thạch anh như thế này, bây giờ cả Trung Quốc chỉ còn sót lại đúng một chiếc từ thời Chiến Quốc, được cất giữ trong Viện khảo cổ học ở Hàng Châu. Cũng giống như chiếc Tư Mẫu Mậu Đinh[17*] nổi tiếng gần xa, đây là một trong sáu mươi tư bảo vật quý hiếm mà quốc gia cấm tuyệt đối không cho đem ra nước ngoài triển lãm.

Tận tay cầm một báu vật hiếm có như thế khiến Phương Hồng Khanh phát run. Hắn vội vàng nhấc tay trái cầm lấy cổ tay phải, tự nhắc nhở bản thân phải nhanh chóng trấn tỉnh trở lại, nhất định không được bất cẩn làm rơi cái cốc. Nhìn thấy động tác của hắn, Tần Thu đang lái xe cũng phải giơ tay ra, vớ lấy một chồng báo ném qua cho hắn. Phương Hồng Khanh lập tức xe tờ báo, nhẹ nhàng, cẩn thận bọc kỹ cái cốc lại. Sau khi gói ghém xong xuôi, hắn mới nhận ra có gì đó không đúng lắm. Hắn tập trung suy nghĩ một lát. Có lẽ cái cốc thạch anh này đã lọt vào túi hắn lúc hắn cúi xuống cỗ quan tài, đặt cây tiêu sáu lỗ lên ngực cái xác nữ.

“Không được! Tần Thu, chúng ta đem trả nó về chỗ cũ đi!”

Tần Thu lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Cất đi, coi như cô ta tặng cậu.”

Phương Hồng Khanh ngẩn người, quay đầu nhìn kĩ gương mặt lanh lùng của Tần Thu. Y chắc chắn đã nhận ra giá trị của chiếc cốc này, tại sao lại có thể thờ ơ, để mặc cho hắn lấy chứ? Nên biết rằng nếu chiếc cốc này lọt ra ngoài chợ đen thì có thể bán được với giá trên trời, đủ để ăn cả đời cũng không hết. Còn nữa, nếu Tần Thu là một tên trộm mộ, tại sao y chẳng hề lấy bảo vật gì mà đã chạy ra ngoài? Y thu đám khí đen vào trong bình thủy tinh rồi cất đi là có mục đích gì? Điều quan trọng nhất là, tại sao Tần Thu lại cứu hắn?

Phương Hồng Khanh ôm một bụng hoài nghi, vừa định mở miệng hỏi vị bằng hữu mới kết giao này thì Tần Thu đã nói trước: “Này, giúp tôi một việc nhé!”

Cái mạng của hắn là do Tần Thu cứu về, đừng nói chỉ giúp một việc, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, hắn cũng phải đáp ứng. Phương Hồng Khanh chẳng hề nghĩ ngợi gì, ưỡn lưng vỗ ngực đồng ý ngay. Hắn không thể ngờ được rằng, việc mà Tần Thu muốn hắn giúp lại là vào nhà xác…

Mười hai giờ đêm hôm sau, trong bệnh viện chỉ còn lại một vài nhân viên y tế đang trực ban. Tần Thu mặc vào một chiếc áo blouse trắng rồi ném cho Phương Hồng Khanh một chiếc khác. Hai người đi vào hành lang chính của bệnh viện. Khi cùng Tần Thu bước vào thang máy, Phương Hồng Khanh bỗng nhớ đến câu chuyện ma nổi tiếng Sợi dây buộc màu đỏ. Có một y tá thực tập đang say sưa kể với người đi cùng thang máy về chuyện các thi thể trong nhà xác luôn đeo trên tay một sợi dây màu đỏ thì người đó bỗng chầm chậm giơ tay lên, để lộ cổ tay của mình rồi nói: “Cậu đang nói đến cái này hả?”

Nghĩ đến đây, Phương Hồng Khanh bất giác nhìn xuống cổ tay của Tần Thu. Hành động này không thể qua được ánh mắt của y. Y bèn nhếch mép lên, để lộ nụ cười chế giễu. Một lúc sau, y cũng từ từ đưa tay lên.

Không đợi Tần Thu mở miệng, Phương Hồng Khanh đã đánh bốp một cái vào tay y, khiến mu bàn tay y sưng đỏ. Tự biết bản thân mình vô lí, Phương Hồng Khanh liền cười hì hì mấy tiếng rồi nói qua loa vài câu để đánh trống lảng. Đúng lúc đó, tiếng “ting ting” vang lên, cửa thanh máy từ từ mở ra.

Trong căn phòng âm u lạnh lẽo, hai bên trái phải kê những chiếc giường sắt san sát nhau, trên mỗi chiếc giường có một thi thể, cả nam cả nữ, sắc mặt xanh mét, trên áo quần đều gắn thẻ. Cảnh tượng này khiến Phương Hồng Khanh rùng mình, tứ chi run rẩy, tóc gáy dựng đứng, cảm giác còn đáng sợ hơn cả lúc ở trong mộ cổ. Ngược lại, Tần Thu vẫn điềm tĩnh như không hề có chuyện gì, bước nhanh đến giữa phòng. Ở đó có một thi thể đang nằm đắp chăn bông… Đợi đã! Xác chết mà cũng cần đắp chăn bông sao?

Phương Hồng Khanh bước tới, chỉ thấy Tần Thu lật tấm chăn lên, làm lộ ra một gương mặt trẻ con. Đây là một bé trai, so với các thi thể khác đang nằm xung quanh, sắc mặt nó rõ ràng hồng hào hơn rất nhiều, trên người còn mặt áo khoác. Phương Hồng Khanh kinh ngạc nhìn Tần Thu, không hiểu vì sao một đứa trẻ còn sống lại phải nằm trong nhà xác thế này. Đây ắt hẳn là chủ ý của Tần Thu.

Đến lúc Tần Thu đã bỏ hẳn tấm chăn ra, Phương Hồng Khanh mới nhìn thấy trên đùi đứa bé mọc một khối sừng màu nâu vàng rất cứng, nhìn thoáng qua giống như một chiếc ngà voi vậy. Khối sừng này khá to, mọc lệch về một bên, hơn nữa còn cong xuống phía dưới, nếu nó tiếp tục dài ra thì chắc chắn sẽ đâm vào phần cẳng chân của đứa bé. Khoan chưa nhắc đến chuyện ấy, nhưng hình thù đứa bé thế này, sao có thể đi học đây? Chẳng lẽ cứ để mặc cho bạn bè chế giễu nó là quái vật sao?

Nghĩ đến đây, Phương Hồng Khanh không khỏi cảm thấy tội nghiệp đứa bé. Hắn không kìm được sờ thử vào cái sừng kia. Nếu như có thể cắt nó đi được thì tốt quá, nhưng thứ này giống như mọc từ trong da thịt ra vậy.

“Bên kia.” Tần Thu vừa đeo găng tay cao su vừa hất hàm chỉ về phía bức tường bên cạnh. Phương Hồng Khanh nghe lời đi qua đó, thấy trên tường có một thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, trên màn hình tinh thể lỏng của nó đang hiển thị nhiệt độ trong phòng là âm hai độ.

“Lúc nào tôi hô “bắt đầu” , cậu hãy hạ nhiệt độ xuống. Cách khoảng hai giây thì hạ một độ. Khi nào tôi hô “hạ” thì cậu phải nhanh chóng hạ luôn xuống âm hai mươi độ. Nói thật, việc này đến con nít cũng làm được, chắc cậu không đến mức không làm nổi chứ?”

Haiz, mặc dù lúc ở dưới mộ, hắn không thể hiện được bản lĩnh gì nhưng cũng không nên xem thường hắn như vậy chứ! Phương Hồng Khanh nhếch môi cười. “Tôi nói này, Tần Thu, anh lớn như thế rồi mà còn dùng cách khích tướng nông cạn như vậy, không cảm thấy quá ấu trĩ sao?”

Tần Thu không thèm để ý đến lời khiêu khích của hắn, chuyển sự chú ý sang bé trai bên cạnh, đặt bàn tay lên chiếc sừng của nói, nói: “Bắt đầu.”

Phương Hồng Khanh cũng lập tức ngừng đùa cợt. Hắn thầm đếm nhẩm để ấn nút điều khiển nhiệt độ đúng lúc, vừa nhìn chằm chằm vào động tác của Tần Thu. Chỉ thấy Tần Thu lấy ra một chiếc ống nghiệm đựng thứ chất lỏng màu đỏ giống như máu, rót xuống chiết sừng kia.

Phương Hồng Khanh lập tức hiểu ra Tần Thu định làm gì. Hắn bắt đầu căng thẳng. Quả nhiên, Tần Thu lấy ra chiếc bình thủy tinh đựng làn khói đen trong mộ cổ rồi mở nắp bình. Làn khói đen lập tức tràn ra, bao phủ lấy vùng lấm máu đỏ trên chiếc sừng. Trên bề mặt chiếc sừng cũng bắt đầu xuất hiện những lỗ thủng do bị ăn mòn.

Lỗ thủng càng lúc càng lớn, chiếc sừng cũng thu nhỏ lại đến sát đùi đứa bé. Trái tim Phương Hồng Khanh như nhảy vọt lên tận cổ họng. Hắn hiểu rằng quyết định này của Tần Thu vô cùng mạo hiểm, lỡ như làn khói đen ăn vào da thịt đứa bé thì sao?

Hắn không dám nghĩ nữa, chuyển sự chú ý sang nhiệt độ trên màn hình điện tử. Âm mười độ, âm mười một độ… Hơi lạnh dần khiến thân thể hắn cứng ngắc, nhưng hắn vẫn cố gắng tập trung ấn từng nhịp vào nút điều khiển, thầm đếm “Một, hai… Một, hai…”

“Hạ!”

Phương Hồng Khanh gí mạnh nút điều khiển, nhiệt độ liên tục hạ xuống, đến khi xuống âm hai mươi độ hắn mới thả tay ra. Hắn vội vã quay đầu nhìn về hướng đứa bé. Làn khói đen trông mờ nhạt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn một ít lan theo những gì còn sót lại của chiếc sừng, liếm tới gần đùi đứa bé.

May thay, khi làn khói đen sắp liếm tới đùi đứa bé thì màu của nó cứ nhạt dần, nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất.

Phương Hồng Khanh thở phào một hơi, nhìn về phía Tần Thu. Tần Thu cũng như vừa trút được gánh nặng, lập tức dùng chăn bông bọc đứa bé lại kĩ càng, sau đó ôm nó vào trong lòng. Phương Hồng Khanh theo Tần Thu ra khỏi nhà xác, đi về phía phòng bệnh. Khi đi trên hành lang, có một nữ y tá cất tiếng chào hỏi Tần Thu, ánh mắt nghi hoặc nhìn đứa bé nằm trong lòng y. Tần Thu không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh, đặt đứa bé lên giường, cởi chiếc chăn bông ra.

Thấy sắc mặt đứa bé dần hồng hào trở lại, Phương Hồng Khanh nở nụ cười, nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa. Lại thấy Tần Thu vừa cởi áo blouse vừa đi về hướng cửa chính bệnh viện, Phương Hồng Khanh cười nói: “Ai da, bác sĩ Tần, xem ra nghề chính và nghề phụ của anh có thể hổ trợ cho nhau đấy.”

Tần Thu nhìn hắn một cái, gương mặt tỏ vẻ tiếc nuối. “Tại sao lúc nãy không dùng nó để thủ tiêu cậu luôn nhỉ?”

“Anh cho rằng nó giống như thứ nước hủy xác chết trong tiểu thuyết võ hiệp sao?” Phương Hồng Khanh cười nói. “Tuy nhiên, làn khói đó không phải là khói độc, lại còn có phản ứng với nhiệt độ, chẳng lẽ là thứ vi sinh vật gì hả?”

Tần Thu không phủ nhận. Phương Hồng Khanh đại khái cũng đoán được bảy, tám phần sự việc. Căn bệnh quái lạ của đứa bé kia e rằng không có cách gì trị được. Việc cắt bỏ cái sừng bằng phương pháp vật lý nhất định là rất khó khăn, cho nên Tần Thu mới có ý định đi vào trong mộ cổ. Nhìn thân thủ và kĩ năng trộm mộ của y, chắc đến tám mươi phần trăm là tổ tiên của y làm nghề này. Có lẽ y từng đọc trong sách cổ về loại vi sinh vật có khả năng ăn mòn da thịt nên mới nghĩ đến việc lấy làn khói đen kia để chữa trị cho đứa bé.

Phương Hồng Khanh cười, đập vào lưng Tần Thu, gọi: “Này, Tần Thu!”

“Có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì cả.”

Tần Thu bèn liếc nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói “Đồ thần kinh!”. Phương Hồng Khanh không hề tức giận, chỉ đứng cười.

Thật ra, cả hai người họ đều là đồ thần kinh! Một người vì một nữ quỷ từ hai nghìn năm trước mà không tiếc mang danh “tội phạm” , ăn trộm bảo vật quốc gia để trả về mộ cổ. Một người vì chữa bệnh mà phải nhảy vào mộ cổ, thập tử nhất sinh, suýt chút nữa mất mạng chỉ để tìm ra phương pháp chữa trị. Nếu so sánh thì ai mới là kẻ gàn dở hơn đây, hay rốt cuộc người tám lạng, kẻ nửa cân?

Hai kẻ thần kinh một khi đã gặp nhau, tất sẽ tạo nên vô số những việc kinh thiên động địa.

Vừa đến Hàm Dương, Phương Hồng Khanh liền chạy thẳng đến viện bảo tàng Hàm Dương. Dù sao hắn cũng không thông thạo vùng đất này, nếu chỉ dựa vào bản thân để tìm kiếm một ngôi mộ cổ vô danh giữa thành phố xa lạ thì chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định trước hết phải tìm người để hỏi thăm manh mối đã, tốt nhất nên hỏi dân trộm mộ hoặc những kẻ buôn bán đồ cổ. Bọn họ có vẻ nắm rõ thông tin về mộ cổ ở thành Hàm Dương nhất. Thế nhưng, những loại người như vậy không thể nào vô duyên vô cớ tiết lộ thông tin làm ăn của mìn cho người lạ, vậy nên hắn phải tìm một người để giúp hắn móc nối với họ. Mà các nhân viên làm việc trong viện bảo tàng thường xuyên đi mua bảo vật trong chợ đồ cổ nên tất nhiên cũng có chút qua lại với đám con buôn đó.

Phương Hồng Khan tưng ra chiếc thẻ học viên cao học ngành Bảo tồn văn vật thuộc khoa Lịch sử của trường Đại học Nam Kinh, nói dối là đang giúp thầy giáo hướng dẫn làm đề tài nên đến Hàm Dương tìm hiểu một số thông tin. Cũng may, “sếp” của hắn là một nhân vật khá có tiếng tăm trong giới học thuật nên hắn được nhân viên bảo tàng tiếp đón rất nhiệt tình. “Xin chào, xin chào! Cậu là học trò của Giáo sư Tề sao? Quả nhiên là một nhân tài! Rất vui được gặp mặt!”

Người chào hỏi Phương Hồng Khanh là một gã béo đeo kính, tự xưng là “Lão Nhậm”. Mặt gã tròn vành vạnh, miệng lúc nào cũng như đang mỉm cười. Thấy gà khách khí như vậy, Phương Hồng Khanh cũng nhanh chóng bắt tay đáp lễ. Vừa mới bắt tay, hắn liền cảm thấy lực siết của Lão Nhậm này mạnh một cách kì lạ, chỉ lắc mấy cái thôi mà khiến hắn như sắp gãy cả xương vậy. Quả là nhiệt tình quá mức!

Sau khi thăm hỏi vài câu, Phương Hồng Khanh liền nói ra mục đích của mình, bày tỏ ý muốn tìm ra một số người buôn bán đồ cổ để thu thập ít tư liệu, tiến hành phỏng vấn nọ kia. Lão Nhậm không nói nhiều lời, vỗ ngực bảo đảm: “Không thành vấn đề! Mọi việc cứ để tôi lo.”

Tốc độ làm việc của Lão Nhậm không chê vào đâu được. Đầu tiên, gã sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi cho Phương Hồng Khanh. Sau đó, chưa được mấy tiếng đồng hồ, gã đã gọi điện thoại cho hắn, bảo là “Xong việc rồi”. Phương Hồng Khanh bèn vội vã quay lại viện bảo tàng để gặp Lão Nhậm. Dưới sự dẫn dắt của gã, hai người quẹo trái quẹo phải một hồi rồi đi vào một con hẻm nhỏ, gọi là “hẻm Da Dê”. Con hẻm này không rộng lắm, trong hẻm có một vài sạp hàng nhỏ bày la liệt cổ vật, làm chắn cả lối đi. Vừa nhìn thấy Phương Hồng Khanh tiến vào, những người bán hàng lập tức niềm nở chào mời, ai ai cũng nói đồ vật mình đang bán là “đồ cổ đầu thời Tần” , “bảo vật thời Tây Chu”. Phương Hồng Khanh liếc nhìn mấy cái, thấy rằng mấy thứ đồ đồng này cái nào cũng là đồ đồng xanh loang lổ gỉ, rõ ràng là chỉ cố tình làm cho có vẻ cũ kỹ mà thôi.

Nhìn thấy một người bán hàng đang tiến lại gần chào mời, Lão Nhậm bèn nhổ phì một cái. “Phì! Mấy thứ đồ bỏ đi này của cậu đem đi lừa khách du lịch ngoại đạo còn được, vị này là người trong nghề đấy!”

Vừa nghe thấy lời này, tất cả những tay buôn bán trên con hẻm ấy đều đồng loạt ngưng tiếng. Kẻ vừa tiến tới chào hàng liền liếc nhìn Phương Hồng Khanh từ đầu đến chân, “hứ” một tiếng xem thường rồi nói: “Hứ, là hắn ư?” Sau đóm hắn ôm chiếc đỉnh ba chân bằng đồng xanh của mình, hậm hực quay đầu bỏ đi.

Lão Nhậm dẫn Phương Hồng Khanh đi tiếp, đến trước một cửa tiệm bán đồ cổ không to lắm. Cửa tiệm này vừa nhỏ vừa cũ kỹ, trước cửa cũng không bày biện nhiều đồ vật bắt mắt, càng không có thứ gì trang trí, nhưng Phương Hồng Khanh vừa liếc nhìn đã lập tức kinh ngạc. Bảng hiệu của tiệm được làm bằng gỗ tử đàn. Hơn nữa, bề mặt bảng hiệu lại vuông vức, bằng phẳng, dài đúng một mét, chắc chắn không phải do ghép lại mà thành. Cần phải biết rằng, dân gian có câu “Thập đàn cửu không” [14*], gỗ tử đàn cũng vì thế mà trở nên quý giá. Những vật dụng làm bằng gỗ tử đàn bây giờ, hầu hết đều là ghép lại từ nhiều mảnh gỗ khác nhau, còn tấm bảng hiệu này lại được làm từ cả một khối gỗ nguyên vẹn, quả thật vô cùng quý hiếm. Cửa tiệm này, tuyệt đối không thể xem thường!

Phương Hồng Khanh theo Lão Nhậm tiến vào cửa tiệm. Hắn quan sát, đánh giá một lượt quanh tiệm. Trên chiếc kệ gỗ bày không ít đồ vật, nhưng không phải tất cả đầu là thật. Có nhiều món đồ giả nhưng lại giống đồ thật y như đúc, nếu không phải người trong nghề, e rằng sẽ không thể nhận ra. Tuy nhiên cũng có một số bảo vật quý giá, ví dụ như bức tượng Thọ Tinh làm bằng đá Điền Hoàng được bày ở phía bên phải chiếc tủ. Ngoại hình tròn trịa phúc hậu, nét mặt vui vẻ hiền hòa, màu vàng kim sáng bóng, điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ, đây tuyệt đối là hàng thượng phẩm trong các loại thượng phẩm! Cần biết rằng, loại đá Điền Hoàng này là một loại bảo thạch mềm chỉ có ở núi Thọ Sơn tỉnh Phúc Kiến. Dưới triều Minh-Thanh, loại đá này trở thành cống phẩm tiến cung, được điêu khắc thành ngọc tỷ cho hoàng đế ngự dụng hoặc những vật trang trí mỹ nghệ quý báu khác, vì thế mới được vinh danh là “Đá vua”. Giá trị của nó cao, trong dân gian ngày xưa còn lưu truyền câu “Một lạng Điền Hoàng bằng một lạng vàng”. Đến nay, giá trị của một viên đá Điền Hoàng có thể dao động từ vài triệu cho đến vài chục triệu.

Thấy Phương Hồng Khanh chăm chú nhìn bức tượng Thọ Tinh bằng đá Điền Hoàng, chủ tiệm bèn tươi cười chạy tới tiếp đón. “Vị tiểu gia này thật tinh mắt! Rất biết nhìn hàng!”

Phương Hồng Khanh quay đầu lại, thấy chủ tiệm khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặt vuông, gò má cao, chóp mũi bóng nhẫy, hai mắt thao láo như mắt khỉ, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác không thoải mái. Bình thường, vào lúc rảnh rỗi, Phương Hồng Khanh cũng hay đọc sách. Hắn từng xem qua một cuốn sách thời nhà Tống có tên là Ma y tướng pháp, nhưng đến bây giờ mới được tận mắt chứng kiến cặp “mắt khỉ” được nhắc đến trong sách: tròng mắt đen lồ lộ, nhỏ mà lồi, đúng kiểu” giảo hoạt tham lam khắp nơi đều biết”. Đây là tướng người vô cùng gian xảo, bịp bợm.

Nói thật lòng, trước giờ Phương Hồng Khanh không tin vào nhân tướng học, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của ông chủ này, hắn lại cảm thấy trong lòng có chút gì đó không được thoải mái, có thể linh cảm được đây là loại người không đánh tin tưởng. Chỉ có điều, bây giờ hắn đang có việc cần người ta giúp đỡ nên đành nở nụ cười đáp lễ. Cũng may Lão Nhậm ở bên cạnh tiếp lời: “Ông chủ Triệu, đây là nhân tài của Đại học Nam Kinh, đến đây để nghiên cứu, muốn học hỏi một chút từ ông.”

Ông chủ Triệu nhếch mép cười, để lộ hàm răng vàng khè. “Tôi chỉ là một con buôn mà thôi, có gì đáng để học hỏi chứ!”

“Hà hà, không thể nói như vậy được” Lão Nhậm cười nói. “Ông chủ Triệu là chuyên gia của thành phố Hàm Dương chúng ta, có việc mua bán nào mà ông không nắm rõ chứ? Nếu ông tự nhân là số hai thì cả thành phố Hàm Dương này không ai dám nhận là số một. Nhờ ông giúp đỡ lần này, cũng coi như góp một chút công sức cho sự nghiệp xây dựng nền văn hóa của quốc gia.”

Ông chủ Triệu liếc nhìn Lão Nhậm, rồi lại quay sang đánh giá Phương Hồng Khanh một lúc, cuối cùng mới đi đến bên chiếc ghế bành, ngồi xuống, nói: “Thôi được, vị tiểu gia này, cậu hỏi đi!”

Phương Hồng Khanh lập tức lấy bút và sổ tay ra, giả bộ như đang ghi chép lại cuộc phỏng vấn. Đầu tiên, hắn hỏi một số vấn đề không liên quan để vờ che mắt, ví dụ như “Món đồ của triều đại nào được giao dịch nhiều nhất trên thị trường mua bán đồ cổ ở Hàm Dương?” Sau đó, hắn mới dần dần nói đến bảo vật thời đầu nhà Tần, và cuối cùng nhắc đến lăng mộ thời Tần.

Cặp mắt khỉ của ông chủ Triệu hơi nheo lại, như thể cười mà không phải cười. “Tiểu gia, cậu cũng có hứng thú với nghề đổ đấu sao?”

Đối phương là một tay giang hồ lão luyện, đầy một bụng gian xảo quỷ quyệt, chỉ e lão đã nhìn ra không ít sơ hở rồi. Phương Hồng Khanh thắng thắn cười lớn, nói: “Ông chủ Triệu nói đúng lắm, nếu như không có hứng thú với việc này, ai lại đi học ngành bảo tồn văn vật chứ! Tôi quả thật rất muốn đi vào mộ cổ để tận mắt xem xét, mở mang kiến thức, và cũng để xem xem trên thế giới này liệu có tồn tại thứ gọi là bánh tông, cương thi hay không?”

Nói đến đây, Phương Hồng Khanh liền nghiêm mặt. “Ông chủ Triệu, tôi nói thật với ông, nếu như có cơ hội, tôi thật sự rất muốn được đi thực tế một chuyến. Ông yên tâm, tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với đồ bồi táng, tôi chỉ muốn tận mắt nhìn thấy bánh tông gì gì đấy thôi. Hi vọng được ông chủ Triệu chỉ đường dẫn lối cho.”

Lão Nhậm lay lay áo Phương Hồng Khanh, nói: “Chuyện này không được dâu, phải đánh đổi cả mạng sống đấy! Cậu muốn học gì thì cứ học, đừng có đem mạng mình ra đánh cược như vậy!”

Ông chủ Triệu im lặng hồi lâu, mãi một lúc sau mới cầm điện thoại lên, gọi một cuộc. Ông ta dùng tiếng địa phương nói một tràng, Phương Hồng Khanh nghe không hiểu. Mấy phút sau, một người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào cửa tiệm. Ông chủ Triệu chỉ vào y, nói: “Tiểu gia, tôi cho cậu mượn người này. Đây là một chuyên gia trong nghề đổ đấu. Cậu muốn xem cái gì thì để hắn dẫn đi xem.”

Phương Hồng Khanh không thể lường trước được rằng tình hình lại phát triển đến bước này. Thật ra, từ miệng của ông chủ Triệu, hắn đã khai thác được một ít thông tin liên quan đến sự phân bổ lăng mộ thời kì đầu nhà Tần, cộng thêm phán đoán của bản thân, hắn cơ bản đã nắm được vị trí của múc tiêu. Nào ngờ ông chủ Triệu còn tìm cả mô kim hiệu úy đến giúp hắn. Thật không biết ông ta nhiệt tình quá mức hay có mưu đồ gì khác?

Đúng là gừng càng già càng cay, ông chủ Triệu dường như đã nhìn thấu tâm can của Phương Hồng Khanh. Ông ta châm một điều thuốc lá, rít mấy hơi rồi nói: “Tiểu gia, lão già này cũng nói thật với cậu. Chúng tôi ở đây đa phần là thổ phu tử[15*], nhưng lại không có văn hóa nên cũng không tìm được thứ đồ gì tốt. Trong đầu cậu có kiến thức, có phương pháp, có thể tính toán đường hướng. Tôi phái người giúp cậu, cũng là bám gót cậu để kiếm miếng cơm. Thống nhất rõ ràng trước nhé, cậu làm việc của cậu, còn đồ bồi táng coi như là tiền công để người anh em này bảo vệ an toàn cho cậu.”

Lời đề nghị này thì có thể chấp nhận được, Phương Hồng Khanh suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu. Lão Nhậm bên cạnh cứ kêu “Này! Này!” hồi lâu, về sau thấy Phương Hồng Khanh đã quyết ý, có khuyên cũng không thể khuyên được nữa, gã bèn thở lài một hơi. “Haiz, thế thì tôi cũng đi theo vậy, thêm một người giúp đỡ cũng tốt.”

Phương Hồng Khanh thật lòng cảm kích Lão Nhậm, nhưng hắn không muốn kéo Lão Nhậm vào việc này nên lập tức từ chối. Tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn không thể ngăn được sự nhiệt tình của Lão Nhậm, đành gật đầu chấp thuận.

Do ông chủ Triệu gọi dã đàn ông lực lưỡng kia là “Tiểu Kim” nên Phương Hồng Khanh và Lão Nhậm gọi y là “Kim đại ca” để tỏ ý tôn trọng. Dù sao đi nữa, một khi đã tiến vào địa cung, hai cái mạng nhỏ của bọn họ chắc chắn chỉ có thể giao phó cho y mà thôi. Phương Hồng Khanh nói thẳng là mình rất có hứng thú với lăng mộ thời kì đầu nhà Tân, hỏi xem xung quanh đây có mộ cổ của quan lại quý nhân nhà Tần nào có thể khám phá được không. Kim đại ca “ôi” một tiếng, đáp: “Tiểu gia, cậu không biết đấy thôi, dân ở đây có câu “thập mộ cửu không”. Xung quanh thành phố Hàm Dương này, phàm là những ngôi mộ có báu vật thì đã bị người ta đào hết sạch từ mấy trăm năm trước rồi, đâu có đợi đến hôm nay. Có điều, vẫn còn một số ngôi mộ được cho là vô cùng nguy hiểm, không nhiều người dám vào, may ra còn sót lại ít đồ thôi.”

Đó chính là những ngôi mộ mà Phương Hồng Khanh muốn tìm. Hắn lấy bản đồ ra, nhờ Kim đại ca chỉ rõ vị trí của những ngôi mộ ấy. Kim đại ca khoanh tròn vài chỗ, Phương Hồng Khanh dựa vào những cảnh tượng đã thấy trong giấc mơ, phân tích một hồi, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu. Ba người chuẩn bị hành lý, vũ trang kỹ càng ở ngay trong tiệm của ông chủ Triệu, quyết định ngày hôm sau sẽ chui xuống lòng đất.

Ngày hôm sau, Phương Hồng Khanh thức dậy thật sớm. Dựa theo phán đoán của mình, hắn xác định được mộ phần của người con gái thời Tần có lẽ nằm ở vùng núi phía tây bắc ngoại ô thành phố Hàm Dương. Cả ba người quyết định lái xe tới đó. Kim đại ca tính thoán một lát, từ đây đến đó mật khoảng hai tiếng đồng hồ. Y bèn để cho hai người kia nghỉ ngơi, còn mình thì đảm nhận nhiệm vụ lái xe. Phương Hồng Khanh và Lão Nhậm vốn quen với công việc văn phòng, giờ gặp phải chuyện mạo hiểm thế này, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của Kim đại ca. chiếc xe tròng trành, lắc lư chưa được bao lâu, Lão Nhậm đã cuộn tròn lại ở ghế sau, nhắm mắt, ngáy khò khò. Trong khi đó, Phương Hồng Khanh lại không ngừng suy nghĩ, từng hình ảnh cứ lướt qua trong đầu hắn giống như những thước phim chiếu chậm vậy.

Nửa đêm, trong viện bảo tàng, những cổ vật đã ngủ say hơn nghìn năm, teesng nước tí tách bí hiểm, xác chết nữ toàn thân ướt đẫm, những cảnh tượng đan xen trong giấc mơ… Tất cả mọi thứ, như giả như thật.

Cảm nhận được hình dáng của cây tiêu sáu lỗ đang được gói kỹ, giấu trong ngực, hắn tự cười giễu mình. Vì một cái xác mà sám lấy trộm bảo vật của quốc gia rồi chạy đến thành phố Hàm Dương xa xôi nghìn dặm này, xét về mặt lí trí, Phương Hồng Khanh tự nhận mình quả là điên rồ. Thế nhưng điều khiến hắn cảm thấy kì lạ nhất là, xét về phương diện tình cảm, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy hối hận, cứ u mê chấp ngộ cho rằng đây là điều không thể không làm.

Cảnh vật ngoài cửa xe đang nhanh chóng trôi về phía sau, những tòa cao ốc chọc trời cũng trở nên thưa thớt dần. Khi đi ngang khu vực sông Vị, nhìn thấy hàng liễu bên bờ sông vẫn đang nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước lấp lánh, nhành liễu bay bay trong gió, Phương Hồng Khanh bèn liên tưởng đến cảnh tượng đã gặp trong giấc mộng. Mấy nghìn năm trôi qua, vật đổi sao dời, cái bóng trầm lặng, uy nghiêm của tiều đại nhà Tần giờ đã không còn nữa. Chỉ có hàng dương liễu vẫn y như vậy, lặng lẽ đứng bên sông, phất phơ trong gió, giống như trong câu thơ: “Người xưa đâu thấy vầng trăng cũ/Trăng vẫn từng soi dáng cố nhân[16*].” Lời hơi sai lệch nhưng ý nghĩa không mấy khác biệt.

Đường đất gồ ghề khiến chiếc xe nẩy lên một cái, tiếng ngáy khò khò của Lão Nhậm cũng đột ngột vang to như sấm nổ, ngấn mỡ trên mặt gã rung rung theo từng nhịp lắc của chiếc xe. Phương Hồng Khanh nhìn gã qua kính chiếu hậu, không kìm được phì cười, trong lòng dâng tràn sự cảm kích. Từ lúc tới Hàm Dương đến giờ, nếu không có sự giúp đỡ chân thành và nhiệt tình của Lão Nhậm, việc tìm kiếm ngôi mộ của người con gái thời Tần này tuyệt đối sẽ không thể thuận lợi đến vậy.

Cứ đi như vậy đến hơn mười giờ, xe mới đến được chân núi. Dưới chân núi là một con đường đang thi công dở dang, còn vương vãi rất nhiều đá vụn. Chiếc xe của họ là một chiếc xe con, gầm xe khá thấp, nếu cứ tiếp tục lái lên núi, chỉ sợ gầm xe sẽ bị hỏng mất. Ba người đành đeo hành lý lên lưng, bỏ xe lại, bước xuống đi bộ.

Bây giờ là đầu mùa hạ, cỏ dại trên núi đã mọc cao nagng đầu gối, chẳng ai dám bén mảng. Kim đại ca đi trước, cầm một cây gậy gỗ gạt cỏ dại ở hai bên ra. Phương Hồng Khanh hiểu rằng y đang “đánh cỏ động rắn” , lập lức phòng bị, buộc chặt dây thừng dưới ống quần lại, đề phòng các loại côn trùng, rắn rết, chuột bọ bò vào trong người. Lão Nhậm đi sau cùng. Vì thân hình to béo nên mới đi được mấy bước gã đã thở hồng hộc, toàn thân ướt sũng, mồ hôi trên trán thi nhau chảy, tụ lại ở dưới cằm. Áo sơmi cũng ướt một mảng lớn.

Nhìn thấy Lão Nhậm đi đứng khó khăn, Phương Hồng Khanh liền chạy đến dìu, hơn một nửa trọng lượng của gã béo họ Nhậm ấy dồn hết vào người hắn. Lão Nhậm đi thêm mấy bước đường núi, hai lỗ mũi không ngừng phập phồng, đến nói cũng không ra hơi. Gã dựa vào người Phương Hồng Khanh, thở phì phò, vừa thở vừa chỉ vào gốc cây ở bên cạnh. Phương Hồng Khanh hiểu ý, bèn qua bẻ một cành cây đưa cho gã, để gã lấy làm gậy chống.

Kim đại ca quay lại, nhìn thấy hai người bị rớt lại đằng sau một quãng xa, liền nhíu mày nhắc: “Nhanh nhẹn hơn chút đi!”

Nhìn bộ dạng khốn khổ, ướt sũng mồ hôi của Lão Nhậm, Phương Hồng Khanh bèn hỏi: “Có thể nghỉ ngơi chút không?”

“Không được!” Kim đại ca trả lời quyết đoán như chém đinh chặt sắt. “Nhanh lên chút đ! Tiểu gia, ngọn núi này kì quái lắm!”

Lời y vừa dứt, bầu trời vốn đang nắng chói chang bỗng nhiên thay đổi. Mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, che khuất một nửa mặt trời. Từ phía xa xa truyền tới tiếng sấm rền nặng nề. Sắc mặt của Kim đại ca cũng biến đổi. Phương Hồng Khanh cảm thấy hồi hộp, tự nhủ không phải vậy chứ! Hắn từng nghe thầy giáo hướng dẫn kể về một số chuyện kì lạ. Ngày trước, lúc đội khảo cổ đang tiến vào lăng mộ của Võ Tắc Thiên, trời đất đột ngột tối sầm lại, mưa to chớp giật, thời tiết thay đổi còn nhanh hơn cả lật trang sách. Đây là một trong những điều mà nền khoa học ngày nay vẫn chưa thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng nhất, chỉ có thể nghiên cứu từ góc độ phong thủy mà thôi. Nhưng ngọn núi này lạ thường đến mức có thể so sánh được với cả lăng mộ của Nữ hoàng hay sao?

Kim đại ca và Phương Hồng Khanh đều cảm thấy lo lắng, còn Lão Nhậm thì lại rất vui vẻ. Gió mát đột nhiên nổi lên, hong khô hết mồ hôi trên thân thể gã, khiến gã cảm thấy dễ chịu, tinh thần minh mẫn hơn hẳn. Gã chống gậy, bước nhanh về phía trước, hỏi Phương Hồng Khanh: “Tiểu Phương à, trên ngọn núi hoang vu, hẻo lánh này, cậu có thể nhìn ra được điều gì không?”

Kim đại ca cũng quay đầu lại, nói: “Tiểu gia, nói thật với cậu, con đường phía trước và cả ngọn núi này đều rất kì quái, chúng ta đi đến đây là không còn manh mối gì nữa rồi. Cụ thể ngôi mộ ấy nằm ở đâu, tôi cũng không rõ, chỉ có thể dựa vào cậu thôi.”

Phương Hồng Khanh cười khổ, tự nhủ mình làm gì có kinh nghiệm đổ đấu chứ, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một tia sáng trắng đột nhiên xẹt qua trước mắt. Hắn ngẩng đầu lên, liền thấy chớp giật sáng chói, một luồng sét từ trên trời giáng xuống, long trời lở đất.

“Mẹ ơi!” Lão Nhậm hét lên. Ba người đều hoảng hốt. Khắp ngọn núi này đều là cây cối, chẳng có chỗ nào trống trải, trên đỉnh đầu của họ là một màu xanh ngắt. Chẳng may sấm sét giáng xuống đấy thì không phải chuyện đùa. Ngay lập tức, cả ba người cùng thống nhất một hành động: Chạy!

Đến lúc này, tiếng sấm nổ đùng đoàng mới truyền tới tai bọn họ. Ngay sau đó, một cơn mưa to như trút nước thình lình ập xuống. Mây đen phủ kín cả bầu trời, khiến cho ban ngày trở nên tối đen hệt như ban đêm. Trên ngọn núi này không có đường đi, ba người đành chạy loạn trong đám cỏ cao ngang đến eo. Kim đại ca là dân miền núi, rất quen thuộc với địa hình nơi này, nhưng đột ngột gặp phải mưa to gió lớn, sấm chớp đì đùng như thế thì cũng chỉ biết kiếm tạm một nơi không có nhiều cây cối để tránh sấm sét rồi tính sau.

Ba người khó khăn lắm mới tìm được một nơi trống trải để đứng, cố gắng chịu đựng những hạt mưa quất vào da thịt đau rát. Mưa to đến nỗi chẳng ai mở nổi mắt. Mặc dù đang là đầu mùa hè, nhưng do toàn thân ướt sũng, lại thêm gió mạnh liên tục thổi tới nên bọn họ đều lạnh đến thấu xương. Phương Hồng Khanh cảm thấy mình như đang rơi vào một cái hầm băng, không chịu được bèn giẫm giẫm chân để làm ấm cơ thể. Hắn vừa cử động, bỗng thấy hình như ở phía trước có vật gì xẹt qua.

Phương Hồng Khanh vuốt nước trên mặt, cố gắng nhìn xuyên qua màn mưa xối xả để nắm bắt tình hình xung quanh. Chỉ thấy Kim đại ca đang dùng chiếc xẻng Lạc Dương để xúc đất lên, nghiên cứu cấu tạo và tính chất của đất, vẻ mặt hoang mang, xem ra y thật sự không tìm được vị trí của ngôi mộ. Lão Nhậm đứng dưới mưa không ngừng xoa xoa hai cánh tay núng nính, rõ ràng dã lạnh cóng.

Phương Hồng Khanh đang cười thầm vì gã “nóng cũng không chịu nổi, lạnh cũng không chịu nổi” thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen xẹt qua ngay sau lưng Lão Nhậm. Phương Hồng Khanh giương to mắt, muốn nhìn thật kỹ tình hình sau màn mưa, nhưng lại chẳng thể nhìn ra điều gì kỳ lạ. Lão Nhậm vẫn đứng đó, run cầm cập vì lạnh

Phương Hồng Khanh bèn hoài nghi, không biết có phải mình đã nhìn nhầm không. Đúng lúc đo, trên vaI Lão Nhậm bỗng xuất hiện một vật màu đen, từ từ duỗi ra, bò lên tới vùng đầu của gã.

Một tia sét trắng giống như cây kiếm sắc nhọn rạch xuống, xé tan màn đêm, soi rõ một đôi mắt đỏ rực chớp lóe đầy tà ác.

Chính vào khoảnh khắc ấy, Phương Hồng Khanh đãnhìn rõ trên vai Lão Nhậm có một con rắn đen thân to bằng nắm tay. đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào mặt Phương Hồng Khanh, cái lưỡi dài thè ra thụt vào.

Phương Hồng Khanh cứng người lại, sợ đến mức không dám thở, chỉ trợn trừng hai mắt nhìn con rắn ngóc đầu lên đến phía trên tai của Lão Nhậm. “Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!” Phương Hồng Khanh tự nhắc nhở bản thân. Hắn vẫn duy trì cái tư thế đứng đối mặt với con rắn, sợ rằng nếu mình cử động thì nó sẽ tấn công Lão Nhậm. Bao nhiêu ý nghĩ lướt qua trong đầu hắn. “Không được chủ động tấn công, không được gọi Kim đại ca, càng không thể làm kinh động Lão Nhậm. Vậy thì phải làm sao, làm sao, làm sao?”

Đúng lúc đó, Lão Nhậm cũng bắt đầu chú ý đến cái tư thế cứng nhắc kì quặc của Phương Hồng Khanh. Gã nghi hoặc mở miệng gọi: “Tiểu Phương?”

Con rắn thè chiếc lưỡi dài ra, ánh mắt rực sáng, bộ dạng giống như hễ có động tĩnh gì là sẽ lập tức tấn công. Lão Nhậm thuận theo ánh mắt Phương Hồng Khanh, từ từ quay đầu lại, nhìn vào bả vai mình.

Phương Hồng Khanh không dám nghĩ nhiều nữa, tháo ngay chiếc ba lô đang đeo sau lưng ném vào người Lão Nhậm. Lão Nhậm kêu to một tiếng, ngã nhào xuống đất. Con rắn đen dù bị tấn công vẫn phản ứng nhanh như tia chớp, lập tức phi qua bụi cỏ tấn công Phương Hồng Khanh. Phương Hồng Khanh thuận thế ngã xuống, hai tay nhanh chóng khép lại, bọp chặt phía dưới đầu con rắn.

Sự việc chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi mà có cảm giác dài như nửa thế kỉ vậy. Phương Hồng Khanh nằm ngửa trên mặt đất, cả người bị con rắn quấn chặt, hít thở càng lúc càng khó khăn. Đôi mắt đỏ rực của con rắn vẫn nhìn hắn chằm chằm, hàm răng sắc nhọn chỉ cách mặt hắn có vài phân. Trong đầu Phương Hồng Khanh hoàn toàn trống rỗng, hắn chỉ biết siết chặt các ngón tay một cách máy móc, bóp chặt cái đầu con rắn không buông.

Bỗng nhiên, cái đầu rắn từ từ mềm oặt rồi tuột khỏi tay Phương Hồng Khanh, rơi xuống vạt cỏ bên cạnh.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Tiếng mưa rơi, tiếng sấm nổ, cả tiếng gọi thất thanh, tất cả như vọng đến từ một thế giới khác, Phương Hồng Khanh chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch. Mãi một lúc sau, ý thức hắn mới từ từ quay trở lại. Hắn ngẩng đầu, thấy trước mắt mình là khuôn mặt của Lão Nhậm và Kim đại ca, trong tai cũng dần dần vang lên tiếng gọi của hai người họ. Thì ra, Kim đại ca nghe tiếng hô hoán của Lão Nhậm nên đã chạy tới, vung dao chém đứt đầu con rắn.

“Tôi… không sao.” Phương Hồng Khanh ngẩn người mất mấy phút mới định thần lại được. Hắn muốn đứng dậy nhưng hai chân mềm oặt, lại ngã ngồi xuống đất. Hắn chống hai tay xuống, định mượn lực để đứng dậy lần nữa, bỗng có cảm giác nước đang xuyên qua kẽ tay. trong đầu hắn chợt hiện lên một ý nghĩ.

“Thoát nước!”

Hầu hết tất cả các lăng mộ đều coi “phòng thủy” là một trong những điều kiện quan trọng nhất khi xây dựng. Hoàng đế Đạo Quang nhà Thanh vốn dĩ được an táng ở khu Đông Lăng, nhưng lúc thị sát công tác xây dựng, ông ta phát hiện trong lăng bị ngấm nước, bèn lập tức hạ lệnh bỏ địa cung này, xây dựng một lăng mộ mới ở khu Tây Lăng, chính là Mộ Lăng bây giờ. Những lăng mộ thông thường đều dựa vào tính chống thấm của gạch đá để phòng thủy, nhưng phương pháp này cũng phải vận dụng sao cho phù hợp với điều kiện của từng nơi. Ví dụ như dãy núi mà bọn họ đang đứng đây, mưa gió thường xuyên, đất đai tơi xốp, việc phòng thủy tự nhiên sẽ khó khăn hơn những chỗ khác. Ngoài việc dựa vào kết cấu của gach đá ra, có lẽ phải bố trí thêm một hệ thống thoát nước thì mời giải quyết được vấn đề.

Phương Hồng Khanh nói cho Lão Nhậm và Kim đại ca nghe suy nghĩ này của mình, hai người kia bấy giờ mới hiểu ra. Phương Hồng Khanh lần theo hướng nước chảy, quả nhiên tìm thấy một gốc cây đại thụ rất to, dưới gốc cây là một cửa thoát nước nhỏ vô cùng bí mật. Phương Hồng Khanh lấy các dụng cụ mà Kim đại ca đã chuẩn bị ra, dùng xẻng đào đất một cách cẩn thận. Hắn đào tầm hơn nửa tiếng đồng hồ, được gần mười mét thì nhìn thấy một viên gạch màu đen.

Kim đại ca hết sức vui mừng, giằng lấy chiếc xẻng, đập thật mạnh, khiến viên gạch đen vỡ làm đôi. Phương Hồng Khanh chưa kịp ngăn cản, Kim đại ca đã ra sức đập thêm vài nhát nữa. Chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên, lớp gạch bị đập vỡ làm lộ ra một cái lỗ lớn. “Đây tốt xấu gì cũng là di vật văn hóa mà!” Trái tim Phương Hồng Khanh thắt lại, hắn lập tức nhặt mảnh gạch vỡ lên, lật qua lật lại xem xét, quả nhiên nhìn thấy những hoa văn rất tinh tế, tỉ mỉ. Điều này càng khiến hắn đau lòng không xiết. Hắn đang định căn dặn Kim đại ca “Nhẹ tay chút, cần phải bảo vệ di vật!” , nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, hắn bỗng cảm thấy cổ họng lạnh toát.

Hắn cúi xuống nhìn, thấy một lưỡi dao sáng choang đang kề vào cổ mình. Lão Nhậm đứng bên cạnh cười hi hi, nói: “Anh bạn trẻ, giao hết đồ cho tôi nào!”

Phương Hồng Khanh kinh ngạc đến ngẩn người, lại nghe Lão Nhậm nói tiếp: “Tuổi còn nhỏ mà đã ghê gớm như vậy! Còn định lừa gạt ông đây à? Ha ha, nói cho cậu biết, lúc cậu vừa đến, tôi đã lên mạng điều tra kỹ rồi. Bản thân là tội phạm bị truy nã mà còn dám đến diễu võ dương oai ở thành phố này, thật là gan cùng mình!”

Phút kinh ngạc lúc đầu dần trôi qua, Phương Hồng Khanh bèn liếc nhìn Kim đại ca vẫn đang điên cuồng đào khoét lối vào của đường hầm, dường như không có chút phản ứng nào trước tình hình này. Trong lòng hắn lập tức sáng rõ. Thì ra, lúc hắn vừa đến đây, Lão Nhậm đã biết chuyện hắn ăn cắp bảo vật của quốc gia. Lão Nhậm cho rằng hắn đã nắm được manh môi, biết được nơi này có chôn giấu những món đồ quý giá. Thế là gã câu kết với ông chủ Triệu, đợi đến khi Phương Hồng Khanh tìm ra được vị trí cụ thể của lăng mộ thì lập tức ra tay cướp lấy bảo vật, giết người diệt khẩu.

Lưỡi dao kề sát cổ họng, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng Phương Hồng Khanh bỗng cảm thấy nực cười vì lúc nãy hắn còn liều mạng để bảo vệ Lão Nhậm. Nhìn thấy nụ cười của hắn, Lão Nhậm thẳng tay tát hắn một cái, những ngấn mỡ trên mặt cũng rung lắc theo động tác của gã. Bị đánh đến hoa mắt ù tai những Phương Hồng Khanh vẫn nở nụ cười. So với những kẻ lòng lang dạ sói thế này, cương thi hay nữ quỷ gì gì đó xem ra còn đáng yêu hơn rất nhiều.

“Được! Tôi nói cho anh biết điều này!” Phương Hồng Khanh cười nói. Đúng lúc Lão Nhậm ghé lại gần, hắn bỗng tung một cú đá, mượn lực nhảy phóc xuống dưới đường hầm.

Kim đại ca nhìn thấy cảnh tượng ấy, bèn thuận thế vung chiếc xẻng trong tay lên, đập vào lưng Phương Hồng Khanh. Nhát đập này vừa chuẩn xác vừa hiểm ác, khiến Phương Hồng Khanh đau đớn vô cùng. Hắn loạng choạng một lúc rồi tiếp tục bò thật nhanh vào trong bóng tối sâu thẳm trước mặt. Kim đại ca và Lão Nhậm truy sát ngay phía sau. Thế nhưng, khi đến cuối đường hầm, trước mặt đã không còn lối đi.

Đúng lúc Phương Hồng Khanh đang cười khổ, tự trách bản thân có mắt không tròng, swoj rằng lần này đành bỏ xác tại đây thì bức tường trước mặt đột ngột xoay chuyển. Một cánh tay đưa ra, bịt miệng hắn lại, lôi hắn vào trong.

Trong bóng tối vô biên, Phương Hồng Khanh chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn xạ. Miệng hắn đang bị bịt kín, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Hắn vùng vẫy một hồi, muốn thoát ra, nhưng hành động này càng khiến người đứng phía sau siết chặt tay hơn. Phương Hồng Khanh không thể động đậy được nữa, chỉ biết nghe theo ý trời. Bàn tay bịt chặt miệng hắn có chút hơi ấm. Thế nhưng đến lúc này, hắn quả thật không biết rốt cuộc người chết đáng sợ hơn hay là người sống đáng sợ hơn?

Chẳng lẽ đây cũng là một tên trộm mộ tình cờ chui vào trong hầm mộ này cùng lúc với bọn họ? Trong đầu Phương Hồng Khanh bỗng lóe lên suy nghĩ ấy. Hắn suy xét một lúc, nhận ra xác suất trùng hợp như vậy quá hiếm gặp, chẳng khác nào trúng số độc đắc. Bỗng nhiên cơn đau ở sau lưng lại nhói lên khiến hắn không kìm được hít vào một hơi. Hắn cảm thấy một dòng chất lỏng nhớp nháp ấm nóng đang chảy trên lưng. Chắc chắn là hắn đã bị thương rồi.

Hắn đang cười khổ tự giễu mình thì người phía sau bỗng cử động. Đối phương lạnh lùng nói thầm vào tai hắn một câu “Im miệng” , rồi buông tay ra, sờ vào lưng Phương Hồng Khanh. Miệng vết thương bị chạm vào, đau đớn vô cùng, khiến hắn lại hít vào một hơi. Đúng lúc đó, đối phương đột nhiên xé toạc chiếc áo của Phương Hồng Khanh.

Chuyện quái quỷ gì vậy? Phương Hồng Khanh định hét lên để ngăn đối phương lại, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, một đốm lửa bỗng bùng lên trong không gian tối đen. Người kia đốt một bó đuốc, không nói không rằng nhét luôn vào tay Phương Hồng Khanh. Phương Hồng Khanh đón lấy, ngơ ngác nhìn người đó nhét chiếc áo dính đầy máu của mình vào trong túi nilon. Sau đó, y móc từ trong chiếc ba lô đang đeo sau lưng ra một miếng gạc, thành thạo lau khắp lưng Phương Hồng Khanh.

Đến bây giờ, Phương Hồng Khanh mới xác định được đối phương không phải là kẻ địch. Hắn vừa mở miệng định nói “Cảm ơn” , người kia đã lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. Nghĩ đến câu “Im miệng” lúc nãy, Phương Hồng Khanh quyết định cứ nên ngoan ngoãn thì hơn. Hắn im lặng để đối phương băng vết thương cho. Sau đó, đối phương lấy ra một cái… màng bọc thực phẩm.

Phương Hồng Khanh há miệng trợn mắt, thấy người đó cau mày nhìn vết thương của hắn, khuôn mặt như đang bị ai quỵt nợ mấy triệu bạc. Sau đó, y quấn màng bọc thực phẩm lên miếng băng gạc thành mấy lớp liền, cứ như muống bọc kín hắn lại thành một cái bánh tông trong suốt vậy.

“Anh… anh đang làm xác ướp theo kiểu hiện đại đấy à?” Phương Hồng Khanh cảm thấy giờ phút này mình có quyền lên tiếng. Có chết cũng phải chết một cách minh bạch chứ!

Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không thèm trả lời. Y cởi chiếc áo khoác của mình ra, đưa cho Phương Hồng Khanh, sau đó giật lấy bó đuốc. Phương Hồng Khanh nhìn lớp “y phục” mới làm bằng màng bọc thực phẩm của mình, cảm thấy cứ để như vậy thì thật không phù hợp với thuần phong mỹ tục, vì vậy hắn bèn mặc áo khoác của đối phương vào. Người đàn ông lạnh lùng kia áp tai vào tường nghe ngóng một lúc, sau đó ra hiệu cho Phương Hồng Khanh đi theo.

Phương Hồng Khanh theo người đàn ông lạnh lùng ấy tiến vào địa cung. Chưa đi được mấy bước, hắn nghe thấy từ phía sau lưng vang lên một tiếng nổ. Hình như Kim đại ca và Lão Nhậm do không tìm được cơ quan để xoay chuyển bức tường ngăn nên đã dùng thuốc nổ để phá. Nghe tiếng nổ ấy, gã mặt lạnh lập tức thổi tắt bó đuốc, kéo tay Phương Hồng Khanh, ép chặt hắn vào tường.

Hầm mộ không được ánh mặt trời chiếu rọi nên toát lên cảm giác âm u, lạnh lẽo. Thứ không khí lạnh lẽo ấy như xuyên qua lớp quần áo và da thịt, thấm vào tận xương tủy. Phương Hồng Khanh hít vào một hơi, phát ra âm thanh rất nhỏ. Gã mặt lạnh đứng bên lại bịt chặt miệng hắn, ép sát người hắn vào tường.

Trong bóng tối thăm thẳm, hầm mộ yên tĩnh tựa như chốn không người, chỉ có tiếng nổ lúc có lúc không văng vẳng vọng tới từ phía bên ngoài. Đến lúc này, Phương Hồng Khanh mới hiểu rõ tại sao trong tiểu thuyết thường hay dùng cụm từ “yên tĩnh giống như trong mộ cổ” để miêu tả sự tĩnh lặng đến cùng cực. Quả thật nó có thể làm cho thần kinh căng thẳng, thậm chí còn khiến người ta loạn trí đến mức hoài nghi có phải mình vẫn còn sống không. Cũng may, cổ tay gã mặt lạnh vẫn có tiếng mạch đập. Chỉ một tiếng động nhỏ như vậy cũng có thể giúp hắn xác định được phương hướng trong bóng tối u tịch, chứng minh rằng hắn vẫng đang ở trên trần thế chứ không phải rơi xuống địa ngục sâu thẳm.

Trong sự âm u tịch mịch đó, thời gian dường như cũng ngừng trôi. Đột nhiên, từ phía dưới địa cung lờ mờ vọng đến một tràng âm thanh vô cùng nhỏ bé.

Tí tách… Tí tách…

Đó chính là tiếng nước nhỏ giọt xuống nền đá, như gần như xa, giống như đang chầm chậm tiến về phía hai người. Phương Hồng Khanh đã từng nghe thấy tiếng động ấy trong giấc mộng. Hắn thình lình run lẩy bẩy. Chính là cô ấy!

Xác nữ quanh quẩn một chỗ hơn hai ngàn năm nay, đến bây giờ vẫn đang tìm kiếm đồ vật thất lạc của người yêu, chính là cây tiêu. Phương Hồng Khanh chợt bừng tỉnh. Lúc nãy, khi gã mặt lạnh cởi áo hắn để băng bó giúp hắn, cây tiêu đã rơi xuống đất. Sự việc diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị gã mặt lạnh kéo vào đường hầm dẫn xuống địa cung.

Nghĩ đến đây, Phương Hồng Khanh bèn vùng vẫy một lúc, muốn nói với gã mặt lạnh rằng mình phải quay lại để tìm đồ. Thế nhưng gã mặt lạnh không hiểu ý của hắn, lại càng mọt chặt miệng hắn hơn, khiến hắn gần như không thở nổi. Hai người đàn ông lặng lẽ giằng co với nhau dưới hầm mộ, gã mặt lạnh đấm một cú vào vùng lưng bị thương của Phương Hồng Khanh, khiến hắn đau đến mức không thể phản ứng được nữa. Gã mặt lạnh liền thuận thế ép chặt người Phương Hồng Khanh vào vách tường, không cho hắn động đậy.

Tiếng nước tí tách càng lúc càng rõ. “Cô ấy” hình như đang bước từng bước lên cầu thanh trong đường hầm, mỗi lúc một tiến lại gần hơn.

Phương Hồng Khanh cảm thấy hơi nước lạnh lẽo tràn đến, thấm vào tận xương tủy. Tiếng nước tí tách gần như vang lên ngay bên tai, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đá. Đột nhiên, “cô ấy” đột ngột dừng lại.

Do không có ánh sáng, Phương Hồng Khanh không thể nhìn thấy “cô ấy”. Nhưng hắn có thể chắc chắn rằng “cô ấy” đang đứng ngay bên cạnh hắn và gã mặt lạnh. Từng giọt nước nhỏ xuống mũi giày của hắn, phát ra âm thanh trầm đục khác hẳn với tiếng nước nhỏ xuống nền đá.

Phương Hồng Khanh sợ đến mức không dám thở. Trong bóng tối âm u, hắn cảm nhận được tim mình và tim của gã mặt lạnh đang đứng sát bên cạnh đều đang đập loạn xạ. Tiếng tim đập thình thịch giống như tiếng trống trận ấy càng được khuếch đại lên trong sự tĩnh mịch chết chóc. Phương Hồng Khanh tự hỏi không biết “cô ấy” có nghe thấy không.

Trong khoảnh khắc sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc ấy, thời gian dài như mấy thế kỉ vậy. Phương Hồng Khanh tưởng như mình cứ phải đứng sững như thế mãi mãi, toàn thân ướt sũng mồ hôi. Bàn tay gã mặt lạnh đang giữ chặt hắn cũng trở nên nhớp nháp. Đúng lúc đó, “cô ấy” bỗng nhiên cử động.

Tiếng nước nhỏ giọt cùng luồng hơi nước lạnh lẽo từ từ chuyển hướng, rời xa hai người. Phương Hồng Khanh và gã mặt lạnh đứng yên một lúc, đến khi không còn nghe thấy tiếng nước tí tách nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Gã mặt lạnh nới lỏng tay, Phương Hồng Khanh vừa thoát khỏi “gọng kìm” ấy, chân liền mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, phải dựa sát vào tường mới đứng vững lại được. Gã mặt lạnh thở hổn hển một lúc, sau đó vỗ vào vai Phương Hồng Khanh, ý bảo hắn đi tiếp xuống phía dưới. Thế nhưng nghĩ đến cây tiêu sáu lỗ, Phương Hồng Khanh nhất quyết đòi quay lại tìm nó. Gã mặt lạnh liền thả tay ra, dường như không quan tâm đến chuyện sống chết của hắn nữa. Phương Hồng Khanh khẽ nói “Cảm ơn” rồi quay người bước lên phía trên địa cung.

Không có bó đuốc, Phương Hồng Khanh chỉ có thể lần theo vách tường mà bước từng bước lên phía trên đường hầm. Hắn một mặt cẩn thận lắng nghe xem có tiếng nước nhỏ giọt hay không, một mặt nhẹ nhàng quét chân trên mặt đất để tìm cây tiêu sáu lỗ. Mỗi lần giẫm phải vũng nước, hắn lại giật thót mình, thế nhưng hắn vẫn kiên quyết không bỏ cuộc. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần đem trả cây tiêu sáu lỗ cho “cô ấy” , “cô ấy” sẽ được yên nghỉ.

Không biết hắn đã mò mẫm bao lâu trong bóng tối đen kịt. Trong đường hầm vô cùng tịch mịch, không còn nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt nữa, nhưng Phương Hồng Khanh lại cảm thấy sự yên tĩnh lúc này còn khiến người ta khiếp sợ hơn so với lúc đối diện với cái xác nữ nghìn năm kia. Chí ít khi đó còn có gã mặt lạnh bên cạnh, bàn tay ấm áp của y khiên cho hắn nhận ra rằng bản thân không chỉ có một mình mà còn có bạn đồng hành. Thế nhưng bây giờ , đầu ngón tay hắn chỉ cảm nhân được sự lạnh lẽo của gạch đá, cứ như hắn đã rơi vào chốn âm tào địa phủ vậy.

Đột nhiên, phía trên cầu thang xuât hiện một đốm lửa sáng. Chỉ thấy cái gói mà lúc trước hắn giấu trong ngực đang nằm trên mặt đất cách chỗ hắn đứng không xa lắm. Phương Hồng Khanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, định chạy tới nhặt lấy thì nghe thấy tiếng người nới: “Cái gì đây? Là đồ của tên khốn kia làm rơi à?”

Ánh lửa chiếu xuống một đôi chân, Lão Nhậm cúi người nhặt cái gói lên. “Tên khốn đó bị thương rồi, chạy không được bao xa đâu. Chúng ta cứ giết nó trước, sau đó hãy tìm đồ bồi táng.”

Nói xong, hai người bước xuống dưới đường hầm. Phương Hồng Khanh biết rõ, nếu để hai gã kia bắt được, chắc chắn chỉ có con đường chết. Hắn liền quay lưng bỏ chạy. Tiếng bước chân chạy gấp gáp vang lên trong đường hầm nhỏ hẹp, lập tức thu hút sự chú ý của hai người kia. Kim đại ca đang cầm bó đuốc nhanh chóng đuổi theo. Phương Hồng Khanh chạy hai, ba bậc một xuống phía dưới, đường hầm dài hun hút như thể không có điểm tận cùng vậy. Đột nhiên, Phương Hồng Khanh nhìn thấy vết nước.

Vết nước vẫn còn mới, điều này ám chỉ điều gì, không cần nói cũng biết. Phương Hồng Khanh thầm kêu khổ, tình hình lúc này quả thật tiến thoái lưỡng nan, trước mặt là sói, sau lưng là hổ. Đang lúc ohaan vân giữa hai con đường, nhờ vào ánh lửa hắt từ trên xuống, hắn bỗng nhìn thấy ở góc tường đá bên cạnh đường hầm có vẽ một con thú mắt to, sau lưng có cánh. Loại hình vẽ này được gọi là “thú có cánh”. Người xưa tin rằng thần thú sẽ bảo vệ mộ thất, cho nên ở nơi nào có thần thú thì chắc chắn sẽ có vật gì đó.

Phương Hồng Khanh không còn thời gian suy nghĩ nữa, liền mò mẫm loạn xạ trên mặt tường đá. Lúc hắn sờ trúng con mắt của thần thú, đầu ngón tay bỗng có cảm giác khác lạ. Hắn bèn ấn nó xuống. Bức tường thình lình xoay chuyển. Hắn lập tức chui sang bên kia bức tường.

Không ngờ bên trong đèn đuốc sáng trưng, cây đuốc được cắm trong một cái hũ ở góc tường. Gã mặt lạnh đang cầm một chiếc bình thủy tinh trong tay, cẩn thận nhẹ nhàng bước tới gần một chiếc hòm gỗ. Nghe thấy tiếng động, y liền quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Phương Hồng Khanh, gã mặt lạnh liền cau mày, nói: “Lùi ra xa một chút!”

Phương Hồng Khanh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Hắn quan sát xung quanh một lúc thấy trong gian mộ thất này có năm chiếc hòm to nhỏ khác nhau, bên ngoài còn bày một số chai lọ, rõ ràng đều là đồ bồi táng. Xem ra lai lịch của cái xác nữ này không tầm thường, cha cô ấy có lẽ cũng giữ một chức quan không nhỏ ở thời nhà Tần. Phương Hồng Khanh chỉ dám nhìn, tuyệt đối không dám tùy tiện sờ vào món đồ nào vì sợ làm hỏng những di vật quý hiếm. Gã mặt lạnh có vẻ còn cẩn thận hơn. Y đeo một đôi găng tay dày, một tay ôm chiếc bình thủy tinh, một tay nhẹ nhàng mở nắp hòm ra. Phương Hồng Khanh cũng bị vẻ mặt căng thẳng của y làm cho hồi hộp, trừng mắt nhìn chằm chằm vào trong chiếc hòm gỗ.

Nắm hòm vừa mở he hé, một luồng khí đen liền bay ra. Gã mặt lạnh lập tức dùng chiếc bình thủy tinh thu đám khí đen lại, nút kín miệng bình rồi đậy chặt nắp hòm, sau đó cất chiếc bình thủy tinh vào trong ba lô. Động tác của y vô cùng nhanh nhẹn, Phương Hồng Khanh chỉ kịp nhìn thấy một chút hình ảnh của đám khí đen thì tất cả đã yên tĩnh trở lại, giống như chưa từng có chuyện gì kì lạ xảy ra. Hắn cảm thấy thật kì quái, tại sao bộ dạng của gã mặt lạnh kia cứ như đang phải đối mặt với kẻ địch vậy?

Hắn đang mãi nghĩ ngợi, bức tường đá phía sau đột ngột mở ra, Lão Nhậm và Kim đại ca cùng tiến vào. Nhìn thấy tay Lão Nhậm đang cầm một con dao găm, sắc mặt gã mặt lạnh bỗng dưng tối sầm lại. Y lập tức đạp vào người Lão Nhậm. Thân thể nặng nề của Lão Nhậm ngã uỵch xuống mặt đá, con dao găm cũng rớt xuống đất. Bức tường đã khép chặt lại, bốn người bọn họ cũng bị giam hãm trong mộ thất. Gã mặt lạnh quét mắt xem xét tình hình trước mắt, phát hiện ra Kim đại ca cũng cao to vạm vỡ như mình, liền đấm ngay vào dưới bụng Kim đại ca.

Nói thật, cả đời Phương Hồng Khanh chưa từng đánh lộn bao giờ, thế nhưng lâm vào tình cảnh này thì cũng đánh liều một phen. Thấy Lão Nhậm đang ngã sóng soài trên mặt đất, Phương Hồng Khanh liền chạy đến đấm cho gã một cú. Cú đấm này khiến tay gã tê rần nhưng hắn vẫn cố cắn răng chịu đựng. Gã mạt lạnh liếc nhìn qua, dù đang trong cuộc chiến vẫ cố tháo một chiếc găng tay ném cho Phương Hồng Khanh. Phương Hồng Khanh vội vàng đón lấy, đeo ngay vào tay rồi tiếp tục đấm vào bụng Lão Nhậm.

Tuy nhiên, lực đạo của cú đấm bị lớp mỡ trên bụng Lão Nhậm cản lại một nửa. Gã liền vùng dậy húc mạnh vào Phương Hồng Khanh, khiến hắn ngã sang một bên. Chớp ngay cơ hội đó, Lão Nhậm lập tức nhặt con dao găm lên. Gã mặt lạnh liếc thấy, liền vung nắm đấm vào mặt Kim đại ca, sau đó nhân lúc đối phương lùi lại đằng sau thì vớ lấy một chiếc bình gốm, ném ngay vào mặt Lão Nhậm.

Lão Nhậm bị trúng đòn ném bất ngờ nên cả người lảo đảo, ngã ngửa về phía sau, va luôn vào chiếc hòm gỗ. Nắp hòm bị bung ra, làn khói màu đen lập tức bốc lên, quanh quẩn trên mộ thất. Dưới ánh sáng của cây đuốc, trông nó giống hệt một bóng ma, vất vưởng mãi không tan.

Lão Nhậm lại cầm dao xông tới, gã mặt lạnh liền giơ chân đạp Lão Nhậm ngã xuống. Trong lúc ngã, Lão Nhậm chẳng may rạch một nhát dao vào chân mình, máu lập tức chảy ra. Thấy vậy, gã mặt lạnh không buồn đánh tiếp nữa. Y né tránh đòn tấn công của Kim đại ca, kéo Phương Hồng Khanh chạy về phía cửa. Kim đại ca sao có thể để hai người bỏ chạy dễ dàng như vậy, liền tháo ngay chiếc côn thép đang đeo trên người, quất mạnh vào gã mặt lạnh và Phương Hồng Khanh.

Giây phút đó, làn khói đen vốn đang lơ lửng phía trên mộ thất bỗng tràn xuống nhanh như chớp, quấn lấy chân Lão Nhậm. Trong nháy mắt, hai cẳng chân của Lão Nhậm chỉ còn trơ lại xương. Phương Hồng Khanh, Kim đại ca và cả bản thân Lão Nhậm đều kinh ngạc đến đờ người. Nửa giây sau, Lão Nhậm mới hoảng loạn hét toáng lên. Phương Hồng Khanh cuống quýt không biết phải làm sao, định chạy tới kéo tay gã nhưng gã mặt lạnh đã ấn vai hắn, ngăn lại. Chính vào khoảnh khắc đó, làn khói đen đã làm cho hai chân của Lão Nhậm không còn nữa.

Kim đại ca kinh sợ đến nỗi không còn quan tâm đến ai khác. Y quay người, điên cuồng mò mẫm khắp vách tường để tìm chỗ mở cửa. Lão Nhậm gào khóc, bò về phía Kim đại ca, liền bị y đá cho một cú. Lão Nhậm chỉ còn lại nửa trên, bị đá bay đi, đập mạnh xuống mặt đất. Ngay sau đó, phần da thịt trên mặt gã cũng nhanh chóng biến đổi, tróc ra.

Tiếng kêu thảm thiết nhỏ dần, mấy phút sau, trên mặt đất chỉ còn lại bộ xương. Cái đầu với hai hốc mắt trống rỗng… Làn khói đen vẫn lởn vởn phía trên mộ thất, giống như đang tìm kiếm con mồi tiếp theo. Kim đại ca chửi thề một tiếng, cuối cùng cũng xoay được vách tường để chui ra ngoài. Phương Hồng Khanh cũng lập tức nhặt cây tiêu sáu lỗ mà Lão Nhậm đánh rơi lên, cùng gã mặt lạnh bỏ chạy.

Cảnh tượng khủng khiếp vừa nãy cứ lởn vởn mãi trong đầu khiến Phương Hồng Khanh cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Mặc dù Lão Nhậm muốn giết hắn, thế nhưng một người đang sống sờ sờ bỗng dưng chết một cách thê thảm như vậy khiến hắn bất giác có chút thương xót. Đến lúc này, hắn mới hiểu được hành động của gã mặt lạnh. Thứ khói đen ấy đợi đến lúc Lão Nhậm chảy máu mới có phản ứng, vì vậy việc gã mặt lạnh dùng màng bọc thực phẩm để băng bó vết thương cho hắn, nhét chiếc áo dính máu của hắn vào túi nilon rồi buộc chặt lại, còn vứt găng tay cho hắn lúc hắn đấm Lão Nhậm, chính là để ngăn chặn khả năng máu của hắn tiếp xúc với làn khói đen kia.

Lúc gã mặt lạnh kéo tay Phương Hồng Khanh chạy điên cuồng ra khỏi mộ thất, bỗng nghe thấy Kim đại ca đang chạy phía trước kêu lên một tiếng thất thanh. Chưa chạy thêm được mấy bước, họ đã nhìn thấy cái xác nữ mặc y phục màu trắng, toàn thân sũng nước, giơ tay bóp cổ Kim đại ca.

Kim đại ca một tay cố kéo đôi tay đang siết chặt cổ họng mình ra, một tay mò mẫm lấy ra cái móng lừa đen chuyên dùng để đối phó với cương thi. Thế nhưng đôi tay của cái xác nữ kia cứng như thép vậy, càng lúc càng bóp chặt, khiến Kim đại ca không thể hít thở được nữa, đến nhấc cánh tay lên còn không đủ sức, cái móng lừa đen liền rơi xuống đất.

Nhìn thấy Kim đại ca sắp tắt thở đến nơi, Phương Hồng Khanh đương nhiên không kịp nghĩ nhiều, lao thẳng người vào cái xác nữ. Cái xác nữ kia cứng như một tấm sắt vậy, khiến hắn bật lui về phía sau. Kim đại ca nhân cơ hội được giải thoát, hít lấy hít để từng hớp không khí rồi xoay người bỏ chạy. Cái xác nữ liền thay đổi mục tiêu, trừng mắt nhìn Phương Hồng Khanh đang nằm trên mặt đất, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, oán hận. Gã mặt lạnh nhanh chóng lấy ra một chiếc ô sắt từ trong chiếc ba lô đang đeo sau lưng, lập tức tấn công cái xác.

“Đợi đã!” Phương Hồng Khanh níu lấy cánh tay gã mặt lạnh, ngăn y lại. Chẳng màng đến vết thương ở sau lưng đã bị nứt toác ra rất đau đớn, Phương Hồng Khanh giơ cây tiêu sáu lỗ ra trước mặt cái xác nữ, vẻ mặt bình tĩnh, nói to: “Trả lại cho cô!”

Cái xác nữ không nhúc nhích, cứ đứng yên một chỗ, trừng mắt nhìn Phương Hồng Khanh. Gã mặt lạnh cho rằng Phương Hồng Khanh đã phát điên, liền túm lấy tay hắn, định kéo hắn bỏ chạy. Nhưng Phương Hồng Khanh cố ghìm người, nói lại lần nữa: “Trả lại cho cô!”

Tiếng nói của hắn vang vọng trong hầm mộ tối tăm lạnh lẽo, hòa cùng một nhịp với tiếng nước nhỏ giọt tí tách. Trong đầu hiện lên những hình ảnh của mấy nghìn năm trước, Phương Hồng Khanh bèn nhỏ nhẹ nói: “Trả lại cho cô cái này. Tìm kiếm cũng lâu rồi, giờ không cần tìm nữa.”

Nói xong, hắn bước về phía trước, nhét cây tiêu sáu lỗ vào bàn tay lạnh lẽo, ướt đẫm của cái xác.

Trong ngôi mộ cổ tĩnh mịch chỉ còn nghe tiếng nước tí tách, giống như tiếng giọt mưa men theo nhành liễu rủ nhỏ xuống mặt đất. Một lát sau, cái xác nữ ngã xuống, hai mắt khép lại, trong tay vẫn nắm chặt cây tiêu sáu lỗ.

Phương Hồng Khanh thở phào một hơi, giống như trút bỏ hết mọi phiền muộn trong lòng. Hắn cúi người, định bế cái xác lên, nào ngờ lại động đến vết thương trên lưng, không kìm được bèn kêu “Á” một tiếng. Gã mặt lạnh liếc nhìn hắn, sau đó dúi bó đươc vào tay hắn, thay hắn bế cái xác lên.

Hai người quay đầu, lặng lẽ bước thẳng xuống mộ thất chính ở nơi sâu nhất của địa cung. Gã mặt lạnh đặt cái xác nữ vào trong quan tài. Phương Hồng Khanh tiến lại gần, đặt cây tiêu sáu lỗ lên ngực “cô ấy”. Sau đó, hắn chầm chậm đậy nắp quan tài lại.

Hành động nhẹ nhàng, dịu dàng ấy của Phương Hồng Khanh lọt vào mắt gã mặt lạnh, khiến y “hừ” một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đồ thần kinh!”

Phương Hồng Khanh chỉ biết cười, vỗ vai gã mặt lạnh. “Cảm ơn nhé!”

Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại giơ tay ra, nói thêm một câu: “Phương Hồng Khanh.”

“Thật vinh dự quá!” Gã mặt lạnh nhìn lòng bàn tay đang giơ ra của hắn, vỗ vào đó một cái. “Tần Thu.”

Kết giao bạn bè trong ngôi mộ cổ đã tồn tại hơn hai nghìn năm, điều này nói ra có lẽ không ai tin. Thế nhưng, đây đích xác là lần đầu tiên Phương Hồng Khanh gặp gỡ Tần Thu. Sau những áp lực của cuộc chiến với cả kẻ xấu và ma quỷ, khi bước chân ra khỏi mộ cổ, toàn thân hai người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bây giờ là hơn ba giờ sáng, mưa đã tạnh, bầu trời đêm xanh thẳm lấp lánh các vì sao, tỏa ra thứ ánh sáng lung linh mờ ảo. Một làn gió mát nhè nhẹ thổi tới, tiếng côn trùng rả rích vang lên giữa những bụi cỏ xanh rờn, càng làm tôn lên sự yên bình của màn đêm tĩnh lặng, cứ như trận quyết đấu sinh tử ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi chỉ là một giấc mơ vậy.

Tần Thu lấy từ trong ba lô ra mấy cái xẻng, đưa cho Phương Hồng Khanh một cái. Hai người hợp sức lập miệng đường hầm dẫn vào mộ cổ rồi phủ cỏ dại lên, cho đến khi không còn nhìn thấy chút dấu vết nào mới thôi. Sau đó, họ thu dọn hành lí, chuẩn bị xuống núi. Người trước giờ vốn tin vào khoa học là Phương Hồng Khanh bỗng thấy vô cùng buồn bã. Hắn chắp tay, hướng về phía chỗ đất vừa lấp, vái một cái, còn muốn nói thêm gì đấy nhưng lại cảm thấy hơi kì quặc, cuối cùng đành quay người đuổi theo Tần Thu.

Trên đường đi, hai người không nói với nhau một lần nào. Phương Hồng Khanh đi theo Tần Thu đến lưng chừng núi, liền nhìn thấy dưới gốc cây to có một chiếc xe Jeep đang đậu. Tần Thu khởi động xe, vứt ba lô vào ghế sau. Phương Hồng Khanh nhìn thấy trên ghế sau có một đống sách vở và bản đồ, cảm thấy rất buồn cười, liền hỏi: “Ha ha, chuẩn bị chu đáo thật đấy! Tần Thu, nghề này của anh có cần giấy chứng nhận đặc biệt không?”

Trước câu nói đùa của Phương Hồng Khanh, Tần Thu chỉ liếc nhìn hắn một cái chứ không trả lời. Lúc lên xe, Phương Hồng Khanh mới nhớ ra người mình còn đang bị quấn màng bọc thực phẩm. Hắn vừa định cởi áo khoác thì đột nhiên cảm thấy trong túi có vật gì đó. Hắn thò tay lấy, thì ra là một cái cốc nhỏ. Tần Thu bật lửa lên, hai người cùng nhìn xuống, phát hiện ra đó là một cái cốc trong suốt được làm bằng thạch anh.

Phương Hồng Khanh mừng quýnh. Đây là bảo vật vô cùng quý giá. Đừng nhìn bề ngoài tầm thường của nó mà nhầm! Thoạt nhìn, nó không mấy khác biệt so với những chiếc thủy tinh thường dùng hằng ngày, có vứt giữa đường cũng chẳng ai thèm nhặt, nhưng đây lại là thứ đại diện cho trình độ thủ công mỹ nghệ bậc nhất của thời kì đầu nhà Tần. Bề mặt trơn nhẵn, không có hoa văn, đây là thứ đồ dùng quý báu được làm từ đá thạch anh nguyên chất hảo hạng. Loại cốc thạch anh như thế này, bây giờ cả Trung Quốc chỉ còn sót lại đúng một chiếc từ thời Chiến Quốc, được cất giữ trong Viện khảo cổ học ở Hàng Châu. Cũng giống như chiếc Tư Mẫu Mậu Đinh[17*] nổi tiếng gần xa, đây là một trong sáu mươi tư bảo vật quý hiếm mà quốc gia cấm tuyệt đối không cho đem ra nước ngoài triển lãm.

Tận tay cầm một báu vật hiếm có như thế khiến Phương Hồng Khanh phát run. Hắn vội vàng nhấc tay trái cầm lấy cổ tay phải, tự nhắc nhở bản thân phải nhanh chóng trấn tỉnh trở lại, nhất định không được bất cẩn làm rơi cái cốc. Nhìn thấy động tác của hắn, Tần Thu đang lái xe cũng phải giơ tay ra, vớ lấy một chồng báo ném qua cho hắn. Phương Hồng Khanh lập tức xe tờ báo, nhẹ nhàng, cẩn thận bọc kỹ cái cốc lại. Sau khi gói ghém xong xuôi, hắn mới nhận ra có gì đó không đúng lắm. Hắn tập trung suy nghĩ một lát. Có lẽ cái cốc thạch anh này đã lọt vào túi hắn lúc hắn cúi xuống cỗ quan tài, đặt cây tiêu sáu lỗ lên ngực cái xác nữ.

“Không được! Tần Thu, chúng ta đem trả nó về chỗ cũ đi!”

Tần Thu lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Cất đi, coi như cô ta tặng cậu.”

Phương Hồng Khanh ngẩn người, quay đầu nhìn kĩ gương mặt lanh lùng của Tần Thu. Y chắc chắn đã nhận ra giá trị của chiếc cốc này, tại sao lại có thể thờ ơ, để mặc cho hắn lấy chứ? Nên biết rằng nếu chiếc cốc này lọt ra ngoài chợ đen thì có thể bán được với giá trên trời, đủ để ăn cả đời cũng không hết. Còn nữa, nếu Tần Thu là một tên trộm mộ, tại sao y chẳng hề lấy bảo vật gì mà đã chạy ra ngoài? Y thu đám khí đen vào trong bình thủy tinh rồi cất đi là có mục đích gì? Điều quan trọng nhất là, tại sao Tần Thu lại cứu hắn?

Phương Hồng Khanh ôm một bụng hoài nghi, vừa định mở miệng hỏi vị bằng hữu mới kết giao này thì Tần Thu đã nói trước: “Này, giúp tôi một việc nhé!”

Cái mạng của hắn là do Tần Thu cứu về, đừng nói chỉ giúp một việc, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, hắn cũng phải đáp ứng. Phương Hồng Khanh chẳng hề nghĩ ngợi gì, ưỡn lưng vỗ ngực đồng ý ngay. Hắn không thể ngờ được rằng, việc mà Tần Thu muốn hắn giúp lại là vào nhà xác…

Mười hai giờ đêm hôm sau, trong bệnh viện chỉ còn lại một vài nhân viên y tế đang trực ban. Tần Thu mặc vào một chiếc áo blouse trắng rồi ném cho Phương Hồng Khanh một chiếc khác. Hai người đi vào hành lang chính của bệnh viện. Khi cùng Tần Thu bước vào thang máy, Phương Hồng Khanh bỗng nhớ đến câu chuyện ma nổi tiếng Sợi dây buộc màu đỏ. Có một y tá thực tập đang say sưa kể với người đi cùng thang máy về chuyện các thi thể trong nhà xác luôn đeo trên tay một sợi dây màu đỏ thì người đó bỗng chầm chậm giơ tay lên, để lộ cổ tay của mình rồi nói: “Cậu đang nói đến cái này hả?”

Nghĩ đến đây, Phương Hồng Khanh bất giác nhìn xuống cổ tay của Tần Thu. Hành động này không thể qua được ánh mắt của y. Y bèn nhếch mép lên, để lộ nụ cười chế giễu. Một lúc sau, y cũng từ từ đưa tay lên.

Không đợi Tần Thu mở miệng, Phương Hồng Khanh đã đánh bốp một cái vào tay y, khiến mu bàn tay y sưng đỏ. Tự biết bản thân mình vô lí, Phương Hồng Khanh liền cười hì hì mấy tiếng rồi nói qua loa vài câu để đánh trống lảng. Đúng lúc đó, tiếng “ting ting” vang lên, cửa thanh máy từ từ mở ra.

Trong căn phòng âm u lạnh lẽo, hai bên trái phải kê những chiếc giường sắt san sát nhau, trên mỗi chiếc giường có một thi thể, cả nam cả nữ, sắc mặt xanh mét, trên áo quần đều gắn thẻ. Cảnh tượng này khiến Phương Hồng Khanh rùng mình, tứ chi run rẩy, tóc gáy dựng đứng, cảm giác còn đáng sợ hơn cả lúc ở trong mộ cổ. Ngược lại, Tần Thu vẫn điềm tĩnh như không hề có chuyện gì, bước nhanh đến giữa phòng. Ở đó có một thi thể đang nằm đắp chăn bông… Đợi đã! Xác chết mà cũng cần đắp chăn bông sao?

Phương Hồng Khanh bước tới, chỉ thấy Tần Thu lật tấm chăn lên, làm lộ ra một gương mặt trẻ con. Đây là một bé trai, so với các thi thể khác đang nằm xung quanh, sắc mặt nó rõ ràng hồng hào hơn rất nhiều, trên người còn mặt áo khoác. Phương Hồng Khanh kinh ngạc nhìn Tần Thu, không hiểu vì sao một đứa trẻ còn sống lại phải nằm trong nhà xác thế này. Đây ắt hẳn là chủ ý của Tần Thu.

Đến lúc Tần Thu đã bỏ hẳn tấm chăn ra, Phương Hồng Khanh mới nhìn thấy trên đùi đứa bé mọc một khối sừng màu nâu vàng rất cứng, nhìn thoáng qua giống như một chiếc ngà voi vậy. Khối sừng này khá to, mọc lệch về một bên, hơn nữa còn cong xuống phía dưới, nếu nó tiếp tục dài ra thì chắc chắn sẽ đâm vào phần cẳng chân của đứa bé. Khoan chưa nhắc đến chuyện ấy, nhưng hình thù đứa bé thế này, sao có thể đi học đây? Chẳng lẽ cứ để mặc cho bạn bè chế giễu nó là quái vật sao?

Nghĩ đến đây, Phương Hồng Khanh không khỏi cảm thấy tội nghiệp đứa bé. Hắn không kìm được sờ thử vào cái sừng kia. Nếu như có thể cắt nó đi được thì tốt quá, nhưng thứ này giống như mọc từ trong da thịt ra vậy.

“Bên kia.” Tần Thu vừa đeo găng tay cao su vừa hất hàm chỉ về phía bức tường bên cạnh. Phương Hồng Khanh nghe lời đi qua đó, thấy trên tường có một thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, trên màn hình tinh thể lỏng của nó đang hiển thị nhiệt độ trong phòng là âm hai độ.

“Lúc nào tôi hô “bắt đầu” , cậu hãy hạ nhiệt độ xuống. Cách khoảng hai giây thì hạ một độ. Khi nào tôi hô “hạ” thì cậu phải nhanh chóng hạ luôn xuống âm hai mươi độ. Nói thật, việc này đến con nít cũng làm được, chắc cậu không đến mức không làm nổi chứ?”

Haiz, mặc dù lúc ở dưới mộ, hắn không thể hiện được bản lĩnh gì nhưng cũng không nên xem thường hắn như vậy chứ! Phương Hồng Khanh nhếch môi cười. “Tôi nói này, Tần Thu, anh lớn như thế rồi mà còn dùng cách khích tướng nông cạn như vậy, không cảm thấy quá ấu trĩ sao?”

Tần Thu không thèm để ý đến lời khiêu khích của hắn, chuyển sự chú ý sang bé trai bên cạnh, đặt bàn tay lên chiếc sừng của nói, nói: “Bắt đầu.”

Phương Hồng Khanh cũng lập tức ngừng đùa cợt. Hắn thầm đếm nhẩm để ấn nút điều khiển nhiệt độ đúng lúc, vừa nhìn chằm chằm vào động tác của Tần Thu. Chỉ thấy Tần Thu lấy ra một chiếc ống nghiệm đựng thứ chất lỏng màu đỏ giống như máu, rót xuống chiết sừng kia.

Phương Hồng Khanh lập tức hiểu ra Tần Thu định làm gì. Hắn bắt đầu căng thẳng. Quả nhiên, Tần Thu lấy ra chiếc bình thủy tinh đựng làn khói đen trong mộ cổ rồi mở nắp bình. Làn khói đen lập tức tràn ra, bao phủ lấy vùng lấm máu đỏ trên chiếc sừng. Trên bề mặt chiếc sừng cũng bắt đầu xuất hiện những lỗ thủng do bị ăn mòn.

Lỗ thủng càng lúc càng lớn, chiếc sừng cũng thu nhỏ lại đến sát đùi đứa bé. Trái tim Phương Hồng Khanh như nhảy vọt lên tận cổ họng. Hắn hiểu rằng quyết định này của Tần Thu vô cùng mạo hiểm, lỡ như làn khói đen ăn vào da thịt đứa bé thì sao?

Hắn không dám nghĩ nữa, chuyển sự chú ý sang nhiệt độ trên màn hình điện tử. Âm mười độ, âm mười một độ… Hơi lạnh dần khiến thân thể hắn cứng ngắc, nhưng hắn vẫn cố gắng tập trung ấn từng nhịp vào nút điều khiển, thầm đếm “Một, hai… Một, hai…”

“Hạ!”

Phương Hồng Khanh gí mạnh nút điều khiển, nhiệt độ liên tục hạ xuống, đến khi xuống âm hai mươi độ hắn mới thả tay ra. Hắn vội vã quay đầu nhìn về hướng đứa bé. Làn khói đen trông mờ nhạt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn một ít lan theo những gì còn sót lại của chiếc sừng, liếm tới gần đùi đứa bé.

May thay, khi làn khói đen sắp liếm tới đùi đứa bé thì màu của nó cứ nhạt dần, nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất.

Phương Hồng Khanh thở phào một hơi, nhìn về phía Tần Thu. Tần Thu cũng như vừa trút được gánh nặng, lập tức dùng chăn bông bọc đứa bé lại kĩ càng, sau đó ôm nó vào trong lòng. Phương Hồng Khanh theo Tần Thu ra khỏi nhà xác, đi về phía phòng bệnh. Khi đi trên hành lang, có một nữ y tá cất tiếng chào hỏi Tần Thu, ánh mắt nghi hoặc nhìn đứa bé nằm trong lòng y. Tần Thu không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh, đặt đứa bé lên giường, cởi chiếc chăn bông ra.

Thấy sắc mặt đứa bé dần hồng hào trở lại, Phương Hồng Khanh nở nụ cười, nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa. Lại thấy Tần Thu vừa cởi áo blouse vừa đi về hướng cửa chính bệnh viện, Phương Hồng Khanh cười nói: “Ai da, bác sĩ Tần, xem ra nghề chính và nghề phụ của anh có thể hổ trợ cho nhau đấy.”

Tần Thu nhìn hắn một cái, gương mặt tỏ vẻ tiếc nuối. “Tại sao lúc nãy không dùng nó để thủ tiêu cậu luôn nhỉ?”

“Anh cho rằng nó giống như thứ nước hủy xác chết trong tiểu thuyết võ hiệp sao?” Phương Hồng Khanh cười nói. “Tuy nhiên, làn khói đó không phải là khói độc, lại còn có phản ứng với nhiệt độ, chẳng lẽ là thứ vi sinh vật gì hả?”

Tần Thu không phủ nhận. Phương Hồng Khanh đại khái cũng đoán được bảy, tám phần sự việc. Căn bệnh quái lạ của đứa bé kia e rằng không có cách gì trị được. Việc cắt bỏ cái sừng bằng phương pháp vật lý nhất định là rất khó khăn, cho nên Tần Thu mới có ý định đi vào trong mộ cổ. Nhìn thân thủ và kĩ năng trộm mộ của y, chắc đến tám mươi phần trăm là tổ tiên của y làm nghề này. Có lẽ y từng đọc trong sách cổ về loại vi sinh vật có khả năng ăn mòn da thịt nên mới nghĩ đến việc lấy làn khói đen kia để chữa trị cho đứa bé.

Phương Hồng Khanh cười, đập vào lưng Tần Thu, gọi: “Này, Tần Thu!”

“Có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì cả.”

Tần Thu bèn liếc nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói “Đồ thần kinh!”. Phương Hồng Khanh không hề tức giận, chỉ đứng cười.

Thật ra, cả hai người họ đều là đồ thần kinh! Một người vì một nữ quỷ từ hai nghìn năm trước mà không tiếc mang danh “tội phạm” , ăn trộm bảo vật quốc gia để trả về mộ cổ. Một người vì chữa bệnh mà phải nhảy vào mộ cổ, thập tử nhất sinh, suýt chút nữa mất mạng chỉ để tìm ra phương pháp chữa trị. Nếu so sánh thì ai mới là kẻ gàn dở hơn đây, hay rốt cuộc người tám lạng, kẻ nửa cân?

Hai kẻ thần kinh một khi đã gặp nhau, tất sẽ tạo nên vô số những việc kinh thiên động địa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN