Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem
Chương 32 (2):
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, từ trang trí nhà cửa đến làm bánh. Cô rửa tay cho sạch sẽ rồi chào tạm biệt bà Jayevi và ra về. Bà ấy quả là một người phụ nữ thân thiện ! Còn rủ cô ở lại dự tiệc cùng. Nhưng tiếc quá, cô còn có việc khác cần phải làm.
Cô xuống đại sảnh, thoải mái ngồi trên ghế đợi, nghịch điện thoại, chơi trò chơi, tự sướng các kiểu. Đến tầm 6 giờ rưỡi mới chịu đứng dậy, vào nhà vệ sinh trang điểm, chỉnh trang lại đầu tóc và ôm bó hoa hồng thơm ngát dịu dàng đi ra trước cửa khách sạn.
Tầm bảy giờ, trước cửa quả nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên tóc vàng, mắt xanh màu biển đúng chuẩn ngoại quốc, cô chỉ nhìn cái đã nhận ra.
Phương Anh ôm bó hoa hớn hở chạy tới chặn đầu người đó, giơ bó hoa lên tặng kèm một nụ cười tươi: “happy Birthday to you !” [ Chúc mừng sinh nhật. ]
Ông ấy có vẻ rất đỗi ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của cô, nhận lấy bó hoa và cười rất nhẹ nhàng: “Thank you !” [ Cảm ơn cháu. ]
Phương ANh không nói gì thêm, chỉ cúi đầu chào rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.
Người đàn ông ôm bó hoa, tiếp tục đi vào bên trong đại sảnh, nhân viên nào đi qua thấy ông cũng cười tươi rạng rỡ chào và chúc mừng sinh nhật ông ấy bằng tiếng anh. Ai cũng tặng ông một lời chúc rất chân thành cùng nụ cười tươi tắn không chút giả dối, bỗng chốc ông cảm thấy mình trở nên thật đặc biệt, và cũng tò mò không hiểu tại sao nhân viên nào cũng biết hôm nay là sinh nhật ông ấy nhỉ? Thậm chí khi bước vào bên trong thang máy, người ta còn bật cả bài “Happy Birthday” lên.
Điều bất ngờ này làm người đàn ông vui vẻ cả đoạn đường về phòng của mình. Khi ông ấy mở cửa bước vào, chỉ thấy một màu đen bao trùm cả căn phòng, chưa kịp hiểu điều gì đang diễn ra, thì cả căn phòng bỗng bừng sang ánh điện. Và người vợ yêu quý của ông- bà Jayevi đang cầm trên tay một hộp quà thắt nơ vô cùng xinh xắn: “Happy Birthday, honey !” [ CHúc mừng sinh nhật anh yêu !]
Ông xúc động, chạy tới ôm chặt lấy vợ mình: “Thank you so much, honey.” [ cảm ơn nhiều lắm, em yêu !]
Đôi vợ chồng già ôm nhau như thế được một lúc thì buông ra, cả hai cùng cười thật vui vẻ, ngồi vào bàn, thổi nến, cắt bánh, hát vang mừng sinh nhật như mọi bữa tiệc sinh nhật khác. Họ cùng nhau ăn bánh, trò chuyện say sưa, về mùa sinh nhật năm ngoái, về bài blog mới của bà Jayevi, về chuyện người đàn ông được nhân viên Thái Thịnh săn đón như thế nào,…
“This bouquet is due to a staff here gave me. It was a girl with a cute smile.Haha, Why would they know today is my birthday? So strange.” [ Bó hoa này là do một nhân viên ở đây tặng cho anh. Người tặng là một cô gái với nụ cười hết sức dễ thương. Haha, sao bọn họ lại biết hôm nay là sinh nhật anh nhỉ? Kì lạ quá !] Người đàn ông chỉ về phía bó hồng trên ghế sô pha. Ông kể rất nhiều về những lời chúc mừng mà nhân viên Thái Thịnh dành cho ông, với một tâm trạng hết sức phấn khởi.
“to complete the party for you, I had to resort to the help of a staff girl here. She is very enthusiastic and intelligent. That’s the girl I was telling you hear…” [Để hoàn thành được bữa tiệc này cho anh, em đã phải nhờ tới sự giúp đỡ của một cô gái nhân viên ở đây. Cô gái ấy nhiệt tình và thông minh lắm ! Và đó cũng chính là cô gái mà hôm qua em kể cho anh nghe đấy…] Bà Jayevi dùng khăn tay lau lớp kem trên khóe môi chồng.
Người đàn ông gật đầu: “service mode here is not so bad…” [ Chế độ phục vụ ở đây cũng không đến nỗi tệ…]
“That right ! I think this is the best hotel in Saigon… Haha !” [Đúng vậy. Em nghĩ đây là khách sạn tuyệt vời nhất ở Sài Gòn ấy chứ… Haha ! ] Bà Jayevi bật cười.
Phương Anh tắt điện thoại. Cô mỉm cười thỏa mãn. Vươn vai vài cái rồi ra khỏi phòng, vừa xuống bếp vừa nói to với thím Ba: “Thím ơi ! Con đói quá ! Có cơm chưa ạ? Cần con dọn cùng không ạ?”
Thế là thành công rồi còn gì. Vì vụ này, cô tốn cũng không ít tiền nha ! Nghe lén đến đấy là được rồi, xem ra tối nay cô sẽ được ăn ngon rồi ~
…
“Cô ta thực sự hỏi xin mày nốt gợi ý thứ ba à?” Trần Minh Quân vừa xem báo cáo, vừa hỏi.
“Ừm.” Harry gật đầu rồi chép miệng một cái: “Tao thấy ngoại hình cô ta có vẻ sáng sủa, thông minh, lanh lợi. Xem chừng đời không như là mơ rồi !”
Hắn nhướn mày, cũng chẳng hỏi gì thêm.
“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, cô ta đã thua vì nhầm khách hàng. Mày tính xử lý nhỏ đó thế nào đây?” Harry cười cười, vỗ vỗ vai hắn.
“Chuyển cô ta sang làm nhân viên vệ sinh. Sau ba tháng thì tùy nhỏ đó thích làm tiếp hay không thì tùy.” Hắn lật tài liệu, xem chừng có vẻ bớt hứng thú rồi.
Harry gật đầu, rồi lại nói: “Ơ thế giả dụ cô ta thắng thì sao?”
Tay hắn hơi khựng lại, một giây sau liền tiếp tục lật giở: “Cô ta không thể thắng được.” Hắn nói.
“ Thì chỉ là giả dụ thôi… !”
“Tao đói rồi. Đi ăn thôi !” Hắn không đáp, đặt tài liệu vào ngăn tủ, cẩn thận khóa lại rồi đứng dậy.
Harry nhún vai, hai người ra khỏi phòng làm việc của hắn, vừa đi vừa tập trung thảo luận xem nên ăn gì bây giờ, và tí nữa đi chơi game hay là về nhà ngủ…(!?)
***
Phương Anh vươn vai, ngáp một cái to rồi mới từ từ ngồi dậy. Cô gãi gãi đầu, đưa tay sang lần mò xung quanh theo thói quen tìm điện thoại xem giờ.
Cơ mà quái lạ, mọi hôm có cái bàn ngủ ở đây cơ mà, sao sờ mãi chẳng thấy gì cả vậy. Ý? Sao hôm nay cái giường cứng hơn bình thường thì phải???
Cô từ từ mở mắt, nhìn xung quanh.
Bầu trời hơi xam xám đúng chuẩn mùa đông, không một gợn mây, trên đầu cô, một vài cành lá hơi rủ xuống. Trước mặt cô, có bồn hoa bảy sắc cầu vồng xinh xắn, có người đi qua đi lại nhìn chằm chằm vào cô như nhìn quái vật. Và gió thì cứ thổi lồng lộng, lạnh run người.
A !
Cô nhớ không nhầm thì đây là vườn hoa gần nhà mà? Cái cô đang ngồi lên hình như là ghế đá thì phải. Vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ nè, ax, bảo sao thấy lạnh thế không biết.
Phương Anh quá mức tỉnh tảo để xác định mình không nhìn nhầm, cũng không có ngủ mớ. Dù cô tưởng tượng tới mức nào thì cũng không ngờ căn bệnh mộng du này đã phát triển nặng tới thế rồi, vượt qua cả phạm vi trong ngôi nhà đó nữa. Chúa ơi ! Cô nhất định phải đi khám sớm thôi !
Phương Anh đi về nhà, vừa nhảy lại lên giường tính ngủ tiếp thì chuông điện thoại bỗng reo lên ầm ĩ. Phương Anh bực tức cầm lên, là Harry gọi.
Cô vừa nhấn nút trả lời vừa cáu giận hét vào trong điện thoại: “Chuyện gì??”
“Cô không định tới Thái Thịnh à?”
“Không ! Tới để làm cái quái gì chứ?? Tôi thắng rồi, tôi nghỉ việc. Bảo tên Trần Minh Quân thối tha mau chóng phê duyệt đơn của tôi đi ! Tạm biệt !”
“Ơ này…” Harry còn chưa kịp nói hết câu thì Phương Anh đã cúp máy, tiện thể tắt nguồn luôn. Cô chui vào trong chăn ấm, ngủ ngon lành.
Harry cầm điện thoại trên tay, nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần câu: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”, cuối cùng đành hạ máy xuống, quay ra nói với Minh Quân: “Cô ta không nghe máy.”
Tay hắn hơi siết lại: “Câu cuối cùng cô ta nói với mày trước khi cúp máy là gì?”
“Cô ta nói cô ta thắng rồi…”
“Thắng? Thắng ư?” Hắn hỏi lại, có vẻ khinh thường: “Xem ra THùy Anh đang lầm tưởng rồi. Cô ta vẫn mãi tin bà Jayevi là vị khách hang đó, và cho rằng thuyết phục được bà ta thì hết chuyện chắc?”
Harry nhún vai: “Sao tao biết được. Cơ mà này…”
“Chuyện gì?”
“Gần đây tao thấy mày rảnh quá đấy, còn có thời gian bày trò thách đố người ta. Hình như điều hành một tập đoàn dễ lắm hay sao ấy nhỉ?”
“giống việc mày làm chủ một loạt các cửa hàng đồ ăn mà có thấy bận rộn quái đâu, rảnh tới nỗi suốt ngày tới chỗ tao đứng tán phét như đúng rồi.”
“Gì chứ !” Harry trừng mắt: “Tao làm việc lúc nào sao mày biết được.”
Trần Minh Quân bật cười. Hắn chống tay lên bàn, dựa cằm vào, hai mắt nhìn chằm chằm biểu đồ đánh giá các khách sạn con trong tháng 11, nhưng hắn lại đang mong chờ một điều khác.
Chiều nay, hắn cá cô ta sẽ xuất hiện thôi !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!