Bí Mật Tội Lỗi
Chương 2
Lúc tới Eiloch Hill, Juliette bước đi như trong mơ. Công tước xứ Worthingstone có một đội ngũ người hầu nhã nhặn và cô thấy mình được chào đón trong căn phòng mà mình sẽ ở chung với Amelia. Quản gia của họ – bà Larson – cũng sẽ đi cùng, kết hợp với đám đầy tớ của ngài công tước nhằm đảm bảo sao cho họ được thoải mái nhất, mặc dù hầu như quần áo của họ đều đã bị cháy hết.
Bà Larson đã đề nghị thay đồ giúp nhưng Juliette từ chối. “Lát nữa nhé!” Sau những gì đã xảy ra, cô cần vài phút để đầu óc sáng suốt trở lại. Cô nghi ngờ mình khó có thể ngủ được. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng lúc cô nhớ lại ngọn lửa đã phá hủy mọi thứ. Cô sợ những hình ảnh đó sẽ ùa về mỗi khi nhắm mắt.
“Cô sẽ thoải mái hơn”, người quản gia cố nài. “Nhìn em gái cô kìa! Cô bé đã ngủ ngon lành.”
Tuy khó có thể coi Amelia là cô gái nhỏ, Juliette vẫn rất biết ơn vì một trong số chị em cô có thể nghỉ ngơi đêm nay.
“Cháu sẽ tìm bà khi nào muốn thay đồ”, cô nói với bà Larson. “Sẽ không đầy một giờ đâu, cháu hứa đấy!”
Bà quản gia nheo mắt. “Cô đang muốn gặp cậu ta phải không? Bác sĩ Fraser đẹp trai ấy.”
“Không”, cô thốt lên, hoảng hốt vì lời nói của bà Larson. Trái tim cô đập thình thịch. “Ý… Ý cháu, anh ấy…”
Bà Larson khoanh tay, rướn mày. “Cô có thể ấp úng những gì mình muốn, tiểu thư Juliette. Nhưng chúng ta đều biết rõ bác sĩ Fraser sẵn sàng nhảy xuống vực nếu cô bảo cậu ta làm thế.”
“Cháu sẽ không bao giờ yêu cầu anh ấy làm gì cho mình”, cô đáp. “Chúng cháu hoàn toàn không phù hợp.”
Bất chấp phản đối của Juliette, bà quản gia lắc đầu. “Hãy cho chàng trai đó một cơ hội. Cậu ta không có tước hiệu cao quý, nhưng có một trái tim nhân hậu.”
Tước hiệu chẳng là gì với cô, Juliette thầm nghĩ.
“Và cậu ta yêu cô”, bà Larson nói thêm. “Điều đó đáng giá chứ?”
“Anh ấy không yêu cháu”, Juliette khăng khăng. “Anh ấy không thể. Chúng cháu chỉ là bạn bè.” Cô phải tin như thế. Những bức thư của anh chứa đầy các câu chuyện và khoảnh khắc hài hước trong suốt quá trình học tập. Cô phải quên những lời yêu thương anh đã viết cũng như lời hứa hẹn sẽ có ngày cưới cô làm vợ. Tình bạn là tất cả những gì họ từng có.
Nhưng ngay cả thế, cô vẫn nhớ cảm giác bàn tay Paul đặt trên vai mình và vẻ quan tâm của anh. Cô đã đánh mất mình trong chốc lát, ánh mắt anh đưa cô quay lại năm tháng vẫn còn là thiếu nữ.
“Dù cô nói thế”, bà Larson tỏ ra không mấy bị thuyết phục. “Nhưng cô đã bắt được khăn choàng của chị mình. Tất cả chúng tôi đều tin cô là người tiếp theo kết hôn. Hoặc là với bác sĩ Fraser hoặc với một anh chàng quý tộc mà mẹ cô lựa chọn, chẳng ai nói trước được.”
“Không, cháu sẽ không lấy chồng.” Cô chẳng quan tâm tới quan điểm mê tín dị đoan đến vô lí của họ. Cô từ chối kết hôn và không thể để ai thuyết phục mình làm chuyện đó được.
“Người dân MacKinloch có một vụ cá cược rằng mùa hè tới, bác sĩ Fraser sẽ là chồng cô. Cũng có thể đó là sự thật.” Vẻ mặt tự mãn của bà quản gia đủ khiến Juliette nổi giận đùng đùng.
Paul đã nói gì với những người nông dân đó hay khoa khoang gì về bọn họ chăng? Anh ấy phải biết nên làm gì tốt hơn chứ!
“Có lẽ cô nên nói chuyện với cậu ta”, bà Larson gợi ý. “Cậu ta ở bên ngoài, đang nói chuyện với MacKinloch.”
Ý nghĩ đầu tiên của cô là gạt phắt đi. Nhưng… nếu anh ấy đã nói gì đó với người khác thì sao? Cô nghĩ lần vừa rồi mình đã thể hiện rất rõ ràng quan điểm của bản thân, nhưng có lẽ cần phải có thời gian để đảy suy nghĩ rất kiên quyết về hôn nhân ra khỏi đầu Paul.
Cô mượn chiếc khăn choàng của bà quản gia, nói thêm “Cháu sẽ trở lại trong vòng một giờ nữa.”
Bà Larson gật đầu. “Yên tâm, tôi sẽ không nói với phu nhân Lanfordshire cô đã đi đâu, nếu đó là điều cô đang lo lắng. Hãy cẩn thận, được chứ?” Juliette gật đầu, chân đã bước ra ngoài phòng ngủ khi bà quản gia nói với theo, “Tôi nghĩ nếu nhanh chân, cô sẽ tìm được cậu ta.”
Juliette xuống cầu thang, hướng về cửa chính. Như bà Larson đã nói, cô trông thấy bác sĩ Fraser cùng MacKinloch. Hai người đang tranh cãi, dù không nghe được những gì anh nói, nhưng cô thấy rõ bầu không khí căng. Cô nhíu mày, băn khoăn không biết họ đang bát đồng về chuyện gì. Hai người đàn ông chia tay nhau, bác sĩ Fraser đi về dãy chuồng ngựa trong khi MacKinloch tụ họp với đám nông dân đang dựng lều trên đất của công tước.
Cô chờ đợi trong ít phút, không chắc có nên gặp anh không. Trời đã khuya, có thể anh sẽ hiều nhầm mục đích của cô. Chợt giọng của mẹ cô vang lên từ phía sau, đồng thời cánh cửa mở ra.
Trước khi Beatrice kịp trông thấy, cô chạy về phía chuồng ngựa khuất trong bóng tối. Trong khoảnh khắc, cô đã đứng ở cửa, cố làm dịu tiếng thình thịch của nhịp tim. Chẳng có lý do gì phải e sợ nói chuyện với Paul.
Cô tìm thấy anh đang đứng cạnh mấy con ngựa. Mùi khói trộn lẫn mùi động vật tỏa ra trong không khí lúc cô bước vào. Tóc Paul rối tung, một mớ bù xù xén ngắn quá tai. Áo khoác phanh ra, tay áo được vén cao. Lúc này, anh đang chải lông cho một con ngựa như để thả lỏng cơ thể bằng một hoạt động không phải suy nghĩ.
“Cám ơn anh đã cố gắng dập lửa giúp chúng em”, cô lên tiếng, không biết phải mở đầu thế nào. Những lời nói được chuẩn bị kỹ cùng tất cả lý do vì sao anh cần phải từ bỏ tình bạn của họ cứ tắc nghẹn trong cổ họng cô.
“Anh rất vui được giúp đỡ.” Paul không quay lại phía cô mà dán chặt ánh mắt lên mấy con ngựa. Một lúc lâu, cảm giác khó chịu tăng dần đến khi cô nghĩ đến chuyện rời đi.
“Em đã không trả lời thư anh năm ngoái”, anh lên tiếng, cuối cùng cũng quay sang đối diện với cô. Mỗi bước anh đến gần, cảm giác tội lỗi của cô lại tăng thêm. “Em đã không viết thư cho anh trong nhiều tháng. Không chỉ từ khi anh cầu hôn em.”
Chính là nó. Cơ hội mà cô chờ đợi, để ngăn cản anh suy nghĩ sâu xa hơn đã đến. “Điều đó có vẻ không đúng.”
Nhưng không phải thế. Chẳng lời nói nào có thể xóa bỏ sai lầm của cô cũng như thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ. Cô đã trả bưu phí để nhận toàn bộ thư anh gửi… nhưng lại không đủ can đảm để đọc những lá thư gần đây. Những lá thư trước, anh kể về trường học và cô cảm nhận được nỗi cô đơn của anh qua từng câu chữ, điều đó trở thành lưỡi dao cứa sâu vào trái tim đầy sẹo của cô. Anh trông đợi ở cô một tình bạn, và năm tháng trôi qua, anh đòi hỏi nhiều hơn. Anh đã bộc lộ ước mơ với cô, đã đề nghị cô kết hôn với anh khi anh quay về.
Nhưng cô là người phụ nữ đã bị hủy hoại và có con với người đàn ông khác. Cô không bao giờ có thể thú nhận sự thực đó với anh. Thế nên sẽ dễ dàng hơn khi cất chỗ thư đó đi và không bao giờ đọc chúng.
“Anh sẽ chờ đến khi em có câu trả lời”, anh nghiêm trang.
Vậy thì anh phải chờ đợi suốt đời. Sẽ tử tế hơn nếu cô bảo anh đừng làm thế và cam đoan sẽ không bao giờ có cuộc hôn nhân giữa hai người như cô đã dự định.
Nhưng không phải đêm nay. Cô sẽ dễ dàng cắt đứt mọi quan hệ hơn khi trở về London. Vì ít nhất cô cũng không phải đối mặt với anh.
Juliette cố gắng nghĩ xem nên nói gì tiếp theo và chỉ nghĩ được câu nói duy nhất. “Anh cho là ai đã gây ra vụ cháy?” – Cô vẫn băn khoăn liệu có phải là người của Strathland bằng cách nào đó đã lẻn vào nhà cô cùng đám nông dân không.
Bác sĩ Fraser do dự như đang cân nhắc câu trả lời. “Anh không chắc chắn Strathland nhúng tay vào.”
Bất cứ khi nào đề cập đến bá tước, dạ dày Juliette lại quặn lên. Dù đã cố tránh xa người đàn ôn đó, nhưng tên của hắn vẫn khiến cô sởn gai ốc. Bá tước Strathland vẫn liên tục cố bóng gió với gia đình cô, và Juliette vui mừng vì thoát được hắn ở London.
“Chẳng có lý do gì để nghi ngờ phải không? Ông ta muốn bọn em rời khỏi Scotland để chiếm mảnh đất đó”, cô không che giấu vẻ ghê tởm của mình.
Bá tước đã mua thêm hàng ngàn con cừu, len bây giờ đang có giá cao do chiến tranh. Hầu hết binh sĩ đều đã bị điều tới Tây Ban Nha chiến đấu với quân đội của Napoleon và để may quân phục cho họ thì cần phải cần rất nhiều len. Bá tước Strathland cần thêm đồng cỏ cho đám súc vật, và gia đình cô thường thấy chúng xâm phạm vào đồng cỏ của nhà mình.
“Anh cũng nghĩ thế, chậc.” Bác sĩ Fraser nhìn đăm đăm vào cô hồi lâu khiến cô bắt đầu lo lắng, cứ như anh có thể đọc được suy nghĩ trong đầu cô. Anh tiến thêm một bước, trong khi cô vẫn chôn chân tại chỗ, cảm giác không khí giữa họ nóng dần lên.
Đi. Tâm trí cô kiên quyết cảnh báo, vì nếu không đi, sức mạnh ý chí của cô sẽ tan thành cát bụi.
“Em không biết bọn em nên làm gì lúc này”, cô lên tiếng rồi vội nói tiếp, “Các khoản nợ đang tăng lên và bọn em chỉ mới bắt đầu kiếm được tiền nhờ việc may vá của Victoria.”
Cô hầu như không nhận ra mình đang nói gì vì phải bám lấy bất kì đề tài nào. Tất nhiên Paul chẳng biết gì về loại quần áo họ đang may. Dòng sản phẩm tai tiếng của Victoria đã mang lại nhiều tiền hơn họ từng mơ ước. Họ gọi đó là Aphrodite’s Unmentionables(1). Được thiết kế từ lụa và sa tanh, chúng không thực tế cho hầu hết phụ nữ, nhưng lại hoàn toàn phù hợp với tầng lớp quý tộc ở London – những người đã quen với việc chỉ mặc mỗi bộ đồ một hoặc hai lần.
(1) Có thể dịch là “Đồ lót của nữ thần Aphrodite” – nữ thần sắc đẹp và ái tình trong thần thoại Hy Lạp.
“Cô ấy không thể tiếp tục may được nữa với cương vị của một nữ công tước”, Paul chỉ ra. “Nhưng có thể Công tước Worthingstone sẽ giúp đỡ gia đình em.”
“Em mong thế.” Nhưng cô không thích dựa dẫm vào người khác để giải quyết vấn đề của gia đình. Ngược lại, cô hy vọng bằng cách nào đó, cô và chị em mình có thể tiếp tục việc kinh doanh. Tuy Juliette ghét may vá, nhưng cô rất thích xác định giá cả và quản lý sổ sách, xem xét chi phí nguyên liệu, công vận chuyển của Sinclair và dự đoán lợi nhuận là cách để lấp đầy những giờ phút cô đơn.
Có lẽ cô sẽ giúp ích nhiều hơn nếu quay về London. Đó là một cách để phụ giúp gia đình và làm cô cảm thấy mình có ích. Nhất là khi cô không bao giờ lấy chồng.
Cô nhìn chằm chằm vào màn đêm, trái tim cô dịu đi khi nhớ đến khuôn mặt chị cô lúc nói lời thề nguyền kết hôn với công tước. “Đó là một đám cưới tuyệt vời. Em chưa từng nghĩ Victoria lại là người đầu tiên trong bọn em lấy chồng. Nhưng em mừng cho chị ấy.”
“Còn em thì sao?”, anh hỏi. “Em thích đón Giáng sinh ở London à?”, giọn anh gay gắt như đang hình dung mẹ cô đưa cô diễu quanh tìm kiếm những người chồng tiềm năng.
“Em muốn đến thăm dì và con trai dì ấy”, cô thú nhận. Con trai em, cô âm thầm chữa lại. Nhớ đến khuôn mặt tròn tròn của Matthew và cách cậu bé cố nhét nắm tay vào miệng khiến cô không thể nín cười. Nhưng nghĩ về chuyện phải rời xa cậu bé thì cổ họng cô nghẹn đắng. Khoảng thời gian được ở cùng Matthew xứng đáng với cái giá khủng khiếp của việc phải rời xa cậu. Và nếu không bao giờ lấy chồng, cô muốn được ở gần cậu thường xuyên nhất có thể.
Cô nói thêm, “Margaret thích từng khoảnh khắc đó. Chị ấy lập danh sách tất cả những anh chàng thích hợp và phân loại họ.”
Chị gái cô rất tham vọng. Juliette bắt gặp ánh mắt anh, cô tiếp tục, “Dù biết chị ấy rất mừng cho Victoria, em cho là Margaret khá thất vọng vì chị cả có thể tìm được một đám tốt hơn chị ấy mà không cần mùa vũ hội nào.”
“Và đó cũng là kiểu quý ông mà em mong muốn?”
Cô cứng người với câu hỏi đó, cảm nhận được sự ghen tị trong giọng nói của anh. Tuy cô chiều ý mẹ, tham gia tất cả những buổi gặp gỡ mà dì cô giới thiệu với người có tước hiệu, nhưng cô không nhớ bất kì người cầu hôn tiềm năng nào. “Em không nghĩ đó là chuyện của anh.”
Anh treo yên ngựa lên, tháo dây cương. Không nhìn cô, anh nói tiếp, “Sáng nay anh đã khiến em thấy xấu hổ khi bắt lấy chiếc mũ của Worthingstone à?”
“Không phải lỗi của anh”, cô bắt đầu, dù cả hai đều biết đó là lời nói dối. “Nhưng anh không hề làm em xấu hổ bởi cách anh quan tâm đến em.” Cô không muốn anh cảm thấy bị bẽ mặt vì sự thật đang dần sáng tỏ là cô sẽ không bao giờ kết hôn với anh. Nét mặt cô căng thẳng, hai tay xoắn vào nhau. “Lẽ ra anh không nên làm thế. Những người khác có thể nghĩ là…”
“Là anh đang yêu em.”
Một sự thật đơn giản trong câu nói, từng từ từng chữ đều hủy hoại cô. Không đúng. Anh không thể.
Nhưng lại một lần nữa, cô không trả lời, không nói gì hết.
“Và anh cá mình không phải người duy nhất nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của em.”
“Em không phải là người phù hợp với anh, Paul”, cô thì thầm. Cô phải kết thúc chuyện này, cho dù có làm tổn thương anh nhiều thế nào. “Anh nên để ý tới những người khác. Em không định kết hôn với bất kì ai.”
“Nhất là một người Scotland nổi loạn phải không?”, anh mỉa mai.
Đó hoàn toàn chẳng phải là lý do, nhưng cô không thể nói thế. Juliette nhún vai bất lực. “Con đường mà anh đi cùng những người khác rất nguy hiểm.”
“Anh là một bác sĩ. Anh đã đi tới rất nhiều nơi.” Anh cầm tay Juliette và đan ngón tay mình vào tay cô. “Và anh không phải người duy nhất ngắm nhìn em. Từ khi trở về từ Edinburgh, anh đã thấy Strathland thường cưỡi ngựa sát khu đất nhà em.”
“Đừng nhắc đến ông ta nữa!” Nghĩ về bóng dáng của gã bá tước khiến cô càng sợ hãi. Juliette vòng tay quanh eo, nói thêm, “Em thậm chí còn không muốn nghĩ về ông ta.”
“Hắn sẽ không ngần ngại dùng thủ đoạn với một cô gái trẻ như em.”
Chẳng phải cô cũng nhận thực được điều đó sao? Cô cụp mắt xuống vì sợ anh sẽ nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt mình. Paul tiến lại gần hơn, cô cảm nhận được sự căng thẳng vô hình giữa bọn họ dù cố giữ khoảng cách của mình. “Anh đã đi theo em mỗi khi có thể”, anh thú nhận. “Như thế sẽ có ngươi trông chừng em.” Nỗi trống trải lướt qua cô khi nghe anh thú tội. Giá như anh ở đó một năm trước thôi. Giá như cô có thể quay lại và cảnh báo cô gái ngây thơ là mình khi đó. Cô chầm chậm lùi ra xa, tự hỏi khi nào mình mới đủ can đảm nói với anh sự thật.
Anh thở dài. “Anh sẽ không bao giờ đòi hỏi quá nhiều về những gì em có thể cho anh, Juliette. Anh sẽ làm một người bảo vệ thầm lặng mỗi khi em cần.”
“Em đánh giá cao tình bạn của anh, bác sĩ Fraser”, cô tỏ ra cứng rắn và nói những gì phải nói. “Nhưng hãy dành sự quan tâm cho người khác. Em không phải là người dành cho anh.”
Nói xong, cô bỏ mặc anh đứng đó một mình.
* * *
Paul dành cả đêm chăm sóc những người bị bỏng do cố dập lửa. Anh bôi thuốc mỡ, băng bó tay cho vài người rồi bước ra đứng trước hồ Monel. Đối lập với mặt trăng âm u, mặt hồ gợn sóng lăn tăn như những vảy bạc. Anh đứng đó gần một giờ thì chợt nghe tiếng bước chân đang đến gần.
“Trông cậu có vẻ bồn chồn nhỉ, bác sĩ Fraser.” Cain Sinclair cầm theo chiếc cốc. “Tôi mang theo ít bia. Không đủ say nhưng đủ để bắt đầu.”
A, đó là một khởi đầu đáng được chào đón. Anh nâng cốc lên, “Chúc sức khỏe(1)”.
(1) Nguyên văn là “Slainté”, tiếng Ireland.
Paul uống một ngụm lớn rồi thừa nhận, “Tôi đã tìm ra kẻ đốt nhà. Đó là Joseph MacKinloch – đầy tớ trong nhà họ.”
“Vì chúa, tại sao chứ?”, Cain hỏi.
“Người của Strathland đã bắt em gái anh ta làm con tin. Chúng đe dọa sẽ giết cô ấy trừ khi anh ta đốt nhà họ. Anh ta nghĩ chúng sẽ thả cô ấy nếu anh ta làm theo.”
“Thằng ngu ấy tin chúng à? Không thể tin cậy Strathland được”, Cain chửi thề, lắc lắc cốc mình. “Bây giờ MacKinloch đang ở đâu?”
Tôi bảo anh ta đừng ló mặt ở đây nữa. Trừng phạt anh ta cũng không cứu vãn được ngôi nhà. Một trò lừa bịp đẫm máu.”
Cain tỉnh ngộ, im lặng đồng tình. Anh ta khoanh tay, nhìn chằm chằm ra mặt nước. “Nói đến ngu ngốc, cậu có đủ ngớ ngẩn quấy rầy cô ấy lần nữa không, Fraser?”
Paul không cần hỏi Sinclair đang nói tới ai. Tất cả đều biết anh muốn cưới Juliette. Anh cũng nghe đồn về vụ cá cược xem mất bao lâu cô sẽ đồng ý.
“Cần bao nhiêu lần thì tôi sẽ hỏi cô ấy bấy nhiêu lần.”
“Và nếu cô ấy vẫn từ chối.” Sinclair uống nốt, treo cái cốc đu đưa ở đầu ngón tay. “Một người đàn ông nên biết khi nào anh ta không thể chinh phục người phụ nữ mình muốn.”
“Tại sao tôi nên từ bỏ?” Anh uống một ngụm bia, tuy nó làm dịu cơn khát nhưng chẳng thể giảm được nỗi cay đắng của mình. “Cô ấy chỉ cần được thuyết phục, thế thôi!” Anh nhún vai, như thể không cần phải lo lắng vô ích. Nhưng Sinclair tiến lại gần hơn, nét mặt anh ta nghiêm trang dưới ánh trăng.
“Tôi không nên nói điều này với cậu. Nhưng cậu luôn là một người bạn của tôi, cậu biết chứ? Có một nguyên nhân khiến cô ấy từ chối.” Anh ta chầm chậm thở ra như đang cẩn thận lựa lời. Liếc nhìn chiếc cốc rỗng, anh ta nguyền rủa rồi lẩm bẩm rằng muốn một cốc nữa.
Paul chờ đợi, nhưng thêm một lúc lâu nữa, còn lâu hơn khoảng thời gian Sinclair do dự. “Không phải là có người nào khác, đúng không?” Anh không muốn nghĩ rằng Juliette đã dành trọn trái tim cho ai đó. Chuyện đó là không thể dựa vào cách cô chấp nhận những đụng chạm ngẫu hứng của anh hôm qua. Nhưng cô đã né tránh anh, nhất là sau khi anh trở lại Edinburgh.
Anh nhìn chòng chọc vào Sinclair, không muốn biết lý do tại sao. Nhưng anh cần hiểu sự miễn cưỡng của cô.
“Không có ai cả. Mà vì cô ấy bị làm nhục, Fraser.”
Làm nhục? Mỗi sợi gân trong người anh đều căng ra bởi nỗi sợ hãi không thể gọi tên. Cơn ớn lạnh bao trùm vì anh nghi ngờ mình không muốn nghe bất cứ điều gì về chuyện đó.
Tuy nhiên, anh cần phải biết. “Ý anh là gì, làm nhục ư?”
Anh ta im lặng hồi lâu, nhìn chăm chú vào mặt nước. “Vào mùa thu, khoảng hơn một năm trước. Cậu vẫn đang ở Edinburgh.” Anh ta giữ giọng bình thường, nhưng mỗi lúc tạm dừng, nỗi lo lắng của Paul càng tăng lên. “Tôi đi ra ngoài tìm kiếm Jonah – anh trai tôi lúc đó đi câu cá. Khi tôi tìm thấy anh ấy, Jonah bảo nghe tiếng phụ nữ đang khóc.” Sinclair nhìn chằm chằm. “Tôi đi theo anh ấy ra khoảng rừng phía trên sườn đồi Ben Nevis. Chỗ đó là đất của bá tước, phía bắc Eiloch Hill.”
Các mảnh câu chuyện của Sinclair bắt đầu ráp lại với nhau, Paul không hề ngắt lời anh ta.
“Lúc tìm thấy tiểu thư Andrew, tôi nghĩ có thể cô ấy bị lạc hoặc trật mắt cá chân”, Sinclair tiếp tục. “Cô ấy đang ngồi dưới đất và khóc nức nở. Tóc bị xõa tung, còn áo thì rách tả tơi. Nhìn thấy tôi, cô ấy đã cầu xin tôi đừng nói với ai.” Nét mặt anh ta vô cùng giận dữ, nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Sự lạnh lẽo đóng băng các mạch máu và cả tâm trí anh, Paul như đang nhìn thấy cảnh tượng Juliette, sợ hãi và cô đơn. Tóc cô xõa xuống bờ vai, nỗi đau đớn khủng khiếp hiển hiện trên khuôn mặt.
Lời nói của cô văng vẳng ám ảnh anh: Nếu anh chỉ muốn một người vợ và những đứa trẻ thì anh nên tìm kiếm ở người khác.
Anh mường tượng lại nét mặt buồn rầu của cô lúc nói chuyện với anh vài giờ trước. Cô đã tuyên bố không thể mang lại cuộc sống như anh móng muốn… rằng cô không muốn cưới bất kì người đàn ông nào. Anh đã cố áp đặt bất cứ nguyên nhân nào khác có thể xảy ra.
Nhưng trong lòng anh biết rõ một điều là Juliette không bao giờ đi một mình. Có người đã đưa cô ấy tới nơi hoang vắng đó. Đó phải là một người mà cô ấy tin tưởng… hoặc có thể cô bị ép buộc.
Và kẻ đó đã làm nhục cô.
Cơn cuồng nộ gào thét như bão tố trong anh vì có kẻ dám làm nhục người phụ nữ anh yêu. “Kẻ nào đã làm chuyện đó?”, anh gặng hỏi. Nếu thằng khốn đó chưa chết, Paul sẽ không ngần ngại giết hắn vì việc đã làm. Sinclair không trả lời, anh lập lại câu hỏi, túm chặt cổ áo anh ta, để mặc cơn cuồng bạo chảy bên trong. “Vì Chúa, là ai?”
Khuôn mặt Sinclair trở nên dữ tợn. “Cô ấy không nói. Nhưng tôi đã đưa cô ấy tới chỗ mẹ cậu.”
“Mẹ tôi biết?” Dù anh có gặp Bridget một hay hai lần, bà cũng không hề hé răng nửa lời về Juliette.
Sự tăm tối sôi sục trong anh đe dọa sẽ biến thành cơn thịnh nộ mãnh liệt. Vì anh đã không ở đó bảo vệ Juliette. Cô không được bảo vệ… và Paul tự đổ lỗi cho mình. Dường như có bàn tay vô hình tách anh ra làm đôi từ bên trong. Cơn giận dữ điên cuồng trộn lẫn với tội lỗi đang lắng xuống và sự cần thiết phải sửa đối để giúp cô chữa lành vết thương.
“Bà Bridget đã săn sóc cô ấy trước khi tôi đưa cô ấy về nhà”, Sinclair thừa nhận. “Mẹ cậu… đã khâu lại váy của cô ấy để không ai biết.” Bạn anh ném cho anh tia nhìn cảnh cáo. “Phu nhân Lanfordshire không cần thiết phải biết chuyện này, cũng như những người con khác của bà ấy. Nếu cậu nói nửa lời, tôi sẽ phủ nhận nó đến tận hơi thở cuối cùng.”
Mặc dù Paul lơ đãng gật đầu, tâm trí anh vẫn đang quay cuồng. “Anh nên cho tôi biết sớm hơn.” Chuyện này không nên xảy ra với người con gái anh yêu. Có kẻ đã hãm hại cô. Cô đã phải chịu đựng nó mà chẳng hề hé môi nửa lời với ai. Ngay cả với gia đình mình. Và dù theo bản năng, anh muốn nổi điên với Sinclair vì trước đây đã không chịu nói cho mình, nhưng anh biết người đàn ông này phải giữ bí mật như lời hứa của anh ta.”
“Anh nói với tôi để tôi không thúc giục cô ấy quá gay gắt”, anh thẫn thờ.
“Chậc. Cô ấy không tin tưởng đàn ông. Và cậu có thể hiểu tạo sao cô ấy lại từ chối cưới cậu.” Cain khoanh tay trước ngực. “Tôi sẽ không bao giờ nói lại chuyện này nữa. Tôi chỉ muốn cậu hiểu lý do cô ấy không cho bất kỳ gã đàn ông nào lại gần. Nếu Juliette muốn cậu thì cậu nên kiên nhẫn.”
Kiên nhẫn là điều cuối cùng Paul nghĩ tới. Anh muốn trả thù tên khốn đã gây ra chuyện đó cho cô. Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt sợ hãi của cô cũng khiến anh chết lặng từ bên trong. Cô đã phải một mình đối mặt với cuộc tấn công mà đáng lẽ không nên xảy ra.
“Vài ngày sau, tôi đã đưa cô ấy tới London”, Sinclair tiếp tục. “Cô ấy ở với dì một thời gian dài. Tôi nghĩ cô ấy muốn tránh xa Ballaloch.”
Và giờ đây, Juliette đã quay lại, cô có vẻ rất nóng lòng muốn rời đi lần nữa. Có lẽ kẻ tấn công cô ấy vẫn đang ở đây.
Paul thở ra chậm chạp, tự hỏi không biết mình nên làm gì vào lúc này. Anh không thể cho cô biết rằng Sinclair đã nói chuyện này với mình. Nhưng anh đã hiểu tại sao cô lại miễn cưỡng. Sự trong trắng của cô đã bị đánh cắp. Còn hơn thế, anh đã làm cô sợ hãi khi cố ôm cô trong chuồng ngựa.
“Tôi cần thời gian suy nghĩ”, cuối cùng anh nói với Sinclair. “Nhưng rất cảm ơn anh đã cho tôi biết. Tôi sẽ không tiết lộ nửa lời.”
Sinclair gật đầu, trở vào nhà, để mặc Paul với những suy nghĩ của anh. Anh bắt đầu bước những bước dài xuống phía bờ hồ lạnh giá, rồi chạy dọc theo mép hồ. Anh hầu như không nhìn thấy gì ở phía trước, ngoại trừ những tia óng ánh phản chiếu ánh trăng hắt lên từ mặt băng. Anh tăng tốc, chạy điên cuồng, như đang cố trừng phạt bản thân.
Phổi anh nóng rực, nhưng anh vẫn chạy. Anh chạy quanh hồ, không quan tâm lúc đó đã nửa đêm. Anh chẳng thể nhắm mắt được sau những gì vừa được biết.
Khi chân rã rời, anh chạy chậm dần rồi chuyển sang đi bộ, hơi thở dồn dập. Cảm giác như có người đã đâm con dao nóng đỏ vào xương sườn, anh cúi người nhặt một hòn đá nhẵn mịn trên bờ, nắm chặt trong tay và ném mạnh xuống khiến mặt băng rạn nứt.
Đã hơn một năm kể từ khi cô bị cưỡng hiếp. Bây giờ anh đã hiểu tại sao Juliette lại không trả lời thư của mình. Tại sao cô lại từ bỏ thế giới, tuyên bố sẽ không kết hôn với bất kì ai vì cô không còn gì để trao cho họ. Một người phụ nữ bị tổn thương dữ dội sẽ chẳng muốn động đến đàn ông.
Paul bước ngang thung lũng, để mặc suy nghĩ ào ạt tràn qua anh, hồi tưởng lại giây phút họ ở cùng nhau. Cô đã sợ hãi anh, nhưng chẳng có chứng cứ nào cho thấy cô không muốn gặp anh. Và cô cũng không giật tay lại lúc anh đặt nó lên ngực anh.
Chúa phù hộ, anh không biết mình nên làm gì. Cô cầu xin anh rời đi, bảo anh hãy từ bỏ. Nhưng cô thực sự muốn gì? Được ở một mình chăng?
Anh không thể bỏ rơi cô. Hai người đã từng là bạn nhiều năm trời và bạn bè sẽ không bỏ đi khi được cần đến. Nếu phải mất nhiều năm mới xây dựng lại lòng tin của cô, vậy thì anh sẽ làm như thế.
Anh trở thành bác sĩ là để cứu chữa mọi người. Nhưng vết thương này lại quá sâu với một người đã mất hết tinh thần. Để giành lại cô, anh sẽ phải thuyết phục cô từ từ, để gợi lại tình bạn họ đã có và khiến cô cảm thấy an toàn lần nữa.
Và anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đã làm nhục cô, rồi tốn cổ thằng khốn đó xuống địa ngục.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!