Bí mật trong quán Net - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
233


Bí mật trong quán Net


Chương 8


Dù vậy, ngẫm đi ngẫm lại Bảo cũng thấy câu chuyện của ông Sáu có phần vô lý, từ đó đến giờ anh chỉ nghe nói ma hù người sợ đến chết, chứ chưa từng nghe nói ma giết người máu me vung vãi. Nếu là giết người máu me vung vãi thì phải là người giết người, hay là quái vật giết người thì đúng hơn. Nghĩ thế nên anh cũng hơi yên tâm phần nào, Bảo định vào trong lau rửa hết nước tiểu trên mộ nhưng suy nghĩ 1 hồi anh lại thôi, 1 phần vì sợ tiếp xúc với ngôi mộ, 1 phần vì anh cho rằng không nên *ng đến mộ người chết lần nữa để tránh phiền phức.

-Đồng hồ điểm 7 giờ tối, điện thoại Bảo reo lên, chỉ cần nghe nhạc chuông là Bảo đã nhận ra là Linh, người vợ sắp cưới đang làm ở thương xá TAX, thì ra đêm nay Linh được bạn đổi ca nên rãnh rỗi không biết làm gì, Linh dự định lên phòng Net của Bảo để chơi. Bảo vội vàng đồng ý vì có Linh ở đây thì anh càng đỡ cô quạnh, lại bớt đi cảm giác sợ hơn (dù biết vậy là nhục nhưng đàn ông cũng là con người, cũng có nổi sợ: người sợ gián, người sợ ma….nói chung không có ai hoàn mỹ cả).

Đúng 8h15 Linh đã có mặt với 20 cuốn bò bía mà Linh mua trên đường, ăn uống no nê, cả 3 lao vào chơi game cho đỡ buồn (và đỡ sợ đối với Bảo), thằng Thịnh cứ vô tư chiến VLTK mà không biết rằng đêm nay có thể cả phòng net phải gánh 1 tai họa không biết từ đâu giáng xuống đầu.12h30 Bảo tắt máy chuẩn bị đi ngủ, anh nhìn quanh thì thấy đêm nay phòng net khá vắng vẻ, chỉ có 3 đứa trong xóm nằm ngủ treo auto, Linh đã ngủ trên ghế tự bao giờ, chỉ còn mỗi thằng Thịnh vẫn trâu bò chiến game. Thằng Thịnh ngồi sát ngay tấm màn ngăn cách giữa 2 gian nên Bảo lấy hết can đảm đi đến từ từ vén tấm màn lên để xem bên trong có gì bất ổn hay không. Cảnh vật không có gì khác thường, tấm bạt vẫn nằm im, lâu lâu lại phất phơ khi có gió từ nhà sau lùa vào.Bảo thở phào chuẩn bị bỏ màn xuống thì chợt anh khựng lại, vì ở gian nhà sau, từ xa xa, hình ảnh 1 con chó mực đen đang gầm gừ nhìn vào gian giữa, hai mắt nó đúng đỏ ngầu y như trong câu chuyện mà ông Hưng kể, lạ một điều là nhìn dáng vẻ anh thấy nó đang sủa nhưng lại không nghe bất cứ âm thanh gì, cứ như là âm thanh đi từ nhà sau, đến chốn âm u của gian giữa là âm thanh bị đè nén xuống không thể phát ra gian ngoài được.Lần đầu tiên bảo hiểu cảm giác “chết trân” là thế nào, đầu Bảo hiện ra rất nhiều câu hỏi chưa thể trả lời được:
“Con chó từ đâu xuất hiện? nhà sau không hề nuôi chó, cũng không có hàng rào để nó chui vào mà chỉ có góc tường rất cao.Tại sao nó sủa mà không ra tiếng? tại sao nó lại gầm gừ nhìn vào gian giữa? tại sao mắt nó đỏ ngầu y như con chó dại cắn chết bà Minh Hải?”
Biết bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ vờn trong đầu Bảo như muốn trêu ngươi, Bảo bỏ màn xuống quay lại nhìn thằng Thịnh kêu lớn :
“Thịnh, lại đây tao cho xem cái này, Thịnh”

Thằng Thịnh bực dọc:
“Em đang tống kim, anh chờ lát đi”.

Bảo gắt gỏng:
“Lại đây, không kim chỉ gì hết, nhanh nào”

Thịnh bất đắc dĩ phải nghe lời Bảo, cả 2 thò đầu qua lớp màn được vén lên thì thấy nhà sau chẳng có con chó nào cả, chỉ có tiếng gió lùa vi *t đến rợn người, Bảo dụi mắt 2,3 lần vẫn không thấy gì, thằng Thịnh bực dọc nói:
“Đâu, chó dại đâu, anh lôi nó ra cho em xem?”

Bảo thở dài không nói gì, mặc cho thằng Thịnh vừa trở về máy vừa làu bàu nói gì không rõ. Hiện giờ đồng minh của mình chỉ còn có Linh, chứ trông cậy vào thằng Thịnh này thì không ổn rồi, Bảo tự nhủ. Bảo tiến đến bên cạnh Linh lay nhẹ:
“Em, dậy đi em, giúp anh một tay nào”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN