Bị Người Yêu Lừa Làm Gái
Phần 36
Mưa càng to,sấm sét càng nhiều.Tôi hé mở mắt qua lớp chăn mỏng.Trời mưa hôm nay còn có cả chớp nữa.Tự nhiên tôi lại không còn cảm giác gọi là sợ hãi nữa.Có lẽ cũng đúng thôi,đâu có ai sợ mãi một nỗi sợ.Tôi đang tự hỏi,nếu bây giờ,Đạt có xuất hiện ở đây,tôi cũng vui vẻ mà mỉm cười để tiếp đãi anh ta.
Cuộc sống mà…
Tiếng chó sủa trong đêm không ngừng,tiếng chân ai đó loẹt quẹt trên lá khô quyện cùng tiếng mưa khiến không gian thanh tịnh bị phá vỡ.Người ta nói mưa là hoài niệm,là nỗi nhớ,là kí ức..quả không sai.Nhưng quan trọng những điều ấy đẹp hay là xấu,hạnh phúc hay đau khổ mà thôi.
19 tuổi,cũng sắp bước qua cái tuổi gọi là 20,nhưng nhìn lại cuộc đời tôi mà xem.Có một sẹo tương đối lớn,dù thế nào cũng không thể chữa khỏi.
“Vết thương rỉ máu không phải là vết thương đau nhất”
“Vết thương không nhìn thấy được mới là vết thương đau nhất”
Thực sự cũng muốn gặp lại Đạt một lần để trả nợ mọi ân oán.Cuộc đời này,gặp ai,yêu ai,bỏ lỡ ai không phải là không có nguyên nhân.
4 tháng nữa trôi qua,tôi cũng không nghe thấy bác hàng xóm nói về người đàn ông hay tìm tôi nữa.
Có lẽ đó là người quen?hoặc cũng có thể không quen,nhưng bằng một nguyên nhân nào đó,họ đã bỏ đi mà không muốn gặp tôi.Đó cũng có thể là Đạt,tôi tin là như vậy.
Lần gần đây nhất tôi nói chuyện với Vũ là khoảng hơn 1 tuần trước.Anh nói anh vừa mới nộp xong đồ án tốt nghiệp và sẽ chuẩn bị cho 1 kì thi quan trọng.Anh mệt mỏi,đó là điều tôi thấy,nhưng anh vẫn cười,vẫn nói anh không sao.
—Quỳnh Anh,dạo này em khoẻ chứ?
—Nhớ anh,thì làm sao khoẻ được chứ?
—Đợi anh ,anh nhất định sẽ về gặp em
—Chỉ cần nhìn anh qua màn hình điện thoại như vậy là em vui rồi
—Sao có thể chứ?
—Sao lại không thể,có thể,có thể mà
—Như thế này được gọi là yêu sao?
—Em có nói chúng ta yêu nhau đâu?
—Vậy em thử nói xem mối quan hệ chúng ta là gì?
—Em cũng không biết,là bạn chăng?
—Em còn dám trêu anh
—Bạn thân..
—Em vẫn cố tình
—Mạnh Vũ,anh thực ra còn trẻ con hơn em
—Trẻ con như vậy mới trị được em chứ?Cái đồ đáng yêu này
—Mạnh Vũ
—Ơi
—Em nhớ anh
—Ừm,,để xem nào,anh cũng nhớ em rất nhiều
—Em nhất định sẽ đợi anh,thật đấy.
—Được,không đợi mà được à
—Nếu mà anh đến muốn là em sẽ trốn đó
—Em dám trốn được anh sao?
—Em trốn được..
—Dù em có trốn khắp chân trời góc bể anh vẫn có thể tìm được,tin anh đi…
Đó là những câu nói vui hàng ngày mà chúng tôi thường nói với nhau.Chí ít cũng đủ làm hai đứa cảm thấy thoải mái.Cuộc đời này cũng thật buồn cười,cho tôi gặp được một kẻ khốn nạn như đạt,sau cùng lại cho tôi gặp được Một người ấm áp,chân thành như Mạnh Vũ.Hoá ra cuộc đời cũng khó đoán đấy chứ.Người bạn không ngờ tới nhất lại là người mà quan trọng với bạn nhất.
Ở Nhật Bản…
Đằng sau cuộc nói chuyện với tôi là nỗi đau thể xác mà Mạnh Vũ đang mang.Chắc hẳn mọi người còn nhớ lúc Vũ vì cứu tôi mà đã Bị Đạt chơi khăm thuê người đánh lén.Lúc đó tôi có kể là Vũ bị thương ở vai trái đúng không?thực ra lúc ấy anh phải phẫu thuật ở vị trí vai trái.Nay cuộc phẫu thuật có chút di chứng để lại khiến vai anh lại tiếp tục tổn thương.Anh nói dối tôi,Anh nói anh không sao nhưng tình hình lại vô cùng quan trọng.
Lúc đó người con gái bên anh quan tâm chăm sóc anh không phải tôi mà là Trang,em gái cùng mẹ khác cha của Đạt
Trong bệnh Viện Trang bực dọc ngồi xuống ghế,gương mặt không thôi lo lắng nhìn Vũ
—Đợt trước em bảo anh để bác sĩ xem xét lại vết thương cho kĩ,tại sao anh lại không nghe em
—Thì anh cũng đã để họ phẫu thuật đấy còn gì nữa.
—Vậy anh thử hỏi,họ yêu cầu anh phải dưỡng sức bao nhiêu lâu?anh có nghe không?hay là anh vội vàng chạy về Việt Nam để tìm một con nhỏ làm gái chứ.
—Quỳnh Anh không phải làm gái
—Thế anh bảo em nên gọi cô ta là gì đây?
—Anh bảo rồi,cô ấy không phải là người mà em có thể tuỳ tiện mà mang ra xúc phạm thế đâu.
—Cô ta là gì chứ?
—Là người anh yêu.
—Là người anh yêu sao?Vậy em đang thử nghĩ xem,nếu bố mẹ anh biết anh yêu một đứa con gái đã qua tay biết bao nhiêu thằng đàn ông thì họ sẽ phản ứng thế nào đây?
—Em đừng mang bố mẹ anh ra.Anh lớn rồi,em đừng con nít như thế nữa.Chúng ta kết thúc thật rồi.
—Đấy là anh,còn em thì chưa
—Rốt cuộc con người em trước giờ đi đâu mất rồi hả Trang
—Là tự anh bắt ép em phải làm như vậy.Anh thành ra thế này cũng là do nó.Anh đừng nói gì thêm nữa,em mệt mỏi rồi.Anh mà cứ bênh cô ta thì em về Việt Nam tìm cô ta đấy,Mạnh Vũ à
—Trang..
Mạnh Vũ hét lên bất lực với tính cách của Trang.Anh đã quá mệt mỏi rồi.Vũ ôm bả vai vẫn còn đau bỏ đi,để mặc Trang ở đó với suy nghĩ hỗn đoạn,còn tâm trạng tức giận không thể nói thêm nữa.
—Anh không còn gì để nói với em nữa Trang à
—Mạnh Vũ,anh đứng lại cho em
—Nếu em mà cứ như thế này,thì anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em thêm lần nữa
—em nói là anh đứng lại cho em..!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!