Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi - Chương 21: C21: Lạc lối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi


Chương 21: C21: Lạc lối


Edit: Cua🌷

_

Tất nhiên Yến Hoa biết người đó là ai, một tên súc sinh.

“Tôi biết rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ lo liệu mọi chuyện.” Yến Hoa không thể kéo những người còn lại trong đại lý xuống như mình.

Bàn Tử và Vương Nhuận Bình cũng nói: “Anh Yến, thật sự muốn đi à?”

Yến Hoa giả vờ thoải mái: “Nghỉ ngơi một lát thôi mà, có thời gian thì đến nhà chơi với tôi.”

Sau khi chia tay mọi người, Yến Hoa gọi điện cho Giang Thành.

“Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

“Cái gì?” Giang Thành ở bên kia hỏi.

Yến Hoa đang thu dọn hành lý trong ký túc xá, “Đừng giả vờ nữa.”

“Chiếc Jetta xanh là do ông tìm đến đúng không?”

Giang Thành ra vẻ thần bí nói: “Tôi? Đừng có vu khống cho tôi, tôi không biết gì hết.”

Yến Hoa cười lạnh, “Ông nói không biết, nhưng thủ đoạn này ông rành nhất mà không phải sao?”

“Có chuyện gì thì trực tiếp đến tìm tôi, đừng làm liên lụy đến người khác.”. Truyện mới cập nhật

Yến Hoa và Giang Thành đều không phải dạng người giỏi nhẫn nại, Giang Thành cũng lười diễn kịch trước mặt anh.

“Yến Hoa, tốt nhất cậu nên biết điều đi, vì cậu đã nuôi Tiểu Dã ba năm nên tôi cũng đủ khách khí với cậu rồi, cầm 30 vạn rồi cút nhanh đi, nếu không cậu sẽ phải ngồi tù đấy!”

Yến Hoa tùy tiện ném quần áo vào trong túi, trên cánh tay nổi gân xanh, gằn giọng nói: “Được thôi, để xem tôi vào tù trước hay ông vào tù trước!”

Yến Hoa cúp điện thoại xong cũng chuẩn bị rời đi, không ngờ lại gặp Chu Bái Bì đang đợi ở cửa.

“Tiền lương tháng này.” Chu Bái Bì móc ra từ trong túi một xấp tiền nhỏ.

“Hào phóng như vậy?” Yến Hoa kinh ngạc nói: “Tôi còn không định đòi tiền lương của ông, chưa kể còn gây ra phiền toái cho cửa hàng như vậy.”

Chu Bái Bì trợn trắng mắt, “Hừ, keo kiệt cũng bị nói mà hào phóng cũng bị nói.”

“Cám ơn.” Yến Hoa nhận tiền, vẫy vẫy trước mặt Chu Bái Bì.

“Lúc cậu mới đến đây, tôi quả thực rất muốn đuổi cậu đi, bởi vì ngày nào cậu cũng gây ra đủ thứ chuyện.” Chu Bái Bì nhìn Yến Hoa bằng ánh mắt phức tạp.

Yến Hoa tò mò hỏi: “Vậy tại sao ông không đuổi tôi đi?”

“Một mặt là do Trương Công nhiều lần nói đỡ cho cậu, ông ta làm cho tôi cũng gần mười năm, ít ra cũng phải cho ông ta chút mặt mũi, mặt khác…” Chu Bái Bài có chút mơ hồ.

“Mặt khác?”

“Tôi sợ đuổi cậu thì cậu sẽ đánh tôi.”

Khéo miệng Yến Hoa khẽ nhếch lên: “Sao có thể chứ? Tôi là công dân tốt mà.”

Chu Bái Bì chán ghét nói, “Cậu không biết đó thôi, lúc đó trong cái tiệm sửa xe này không ai là không sợ cậu. Ngày nào cũng trưng ra khuôn mặt như ai thiếu nợ cậu ấy, khoảng thời gian đó tôi vô cùng hối hận vì đã tuyển một tên xấu tính như cậu.”

“Nhưng sau đợt nghỉ Tết năm 2000, tôi thấy cậu như biến thành người khác vậy, còn tưởng cậu bị trúng tà!” Chu Bái Bì xúc động nói.

“Trong số những người đến học việc cùng cậu, cậu là người có năng lực nhất. Vậy mà bây giờ cậu phải đi rồi, tôi có chút không nỡ.”

Chu Bái Bì thấy Yến Hoa là người vô cùng chăm chỉ, luôn dốc sức làm việc và thường xuyên tăng ca nhất, đột nhiên người có năng lực nhất lại đột ngột đi mất, thân là ông chủ ông ta dĩ nhiên là không muốn chút nào.

Huống hồ những phiền phức gần đây mắt mù cũng có thể nhìn ra là có người cố ý hãm hại.

Nếu Yến Hoa vẫn tiếp tục ở lại cửa hàng, chắc chắn nơi này sẽ gặp liên lụy và ngược lại.

Yến Hoa cũng bắt đầu hồi tưởng, nếu như trong nhà không có thêm Giang Dã, phỏng chừng anh vẫn sẽ mãi tiếp tục gây chuyện như vậy.

Nói không chừng trong lúc đánh nhau với người khác bất chợt xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

“Bảo trọng, về sau đừng keo kiệt quá, nếu không có ngày sẽ bị ăn đấm đấy.” Yến Hoa ân cần nhắc nhở.

Chu Bái Bì khinh thường nói: “Cậu không biết gì cả, tôi đây là tiết kiệm.”

“Được rồi không nói nữa, khi nào rảnh sẽ tới thăm ông.”

Yến Hoa xách túi, đội mũ bảo hiểm, sau đó vẫy tay tạm biệt với công việc đã gắn bó với mình suốt bốn năm.

Ánh đèn đường trắng xóa chiếu vào người anh tạo nên một lớp sáng nhàn nhạt.

Lúc anh trở về thì trăng đã lên cao, cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ.

Yến Hoa đứng ở tầng dưới nhìn lên, toàn bộ khu nhà đều đã tắt đèn, chỉ còn một góc đèn sáng bên góc phải.

Đó là căn nhà 501 nơi Yến Hoa và Giang Dã đang sống.

“Đã muộn như vậy còn chưa ngủ.” Yến Hoa nhấc chân đi lên lầu, rõ ràng lúc tối gọi điện thoại đã nói buồn ngủ từ lâu.

Bảo sao ban ngày ở trên lớp không có tinh thần, anh muốn xem thử thằng nhóc này thức khuya làm gì.

Yến Hoa nhón chân nhẹ nhàng mở cửa, chỉ thấy phòng khách tối om, ánh sáng duy nhất phát ra là từ trong phòng Giang Dã.

Anh cố gắng không phát ra âm thanh, chậm rãi đi về phía phòng Giang Dã, sau đó đặt tay lên nắm cửa xoay sang bên phải.

Anh định sau khi mở cửa sẽ dạy cho đứa nhỏ này một bài học vì tội thức khuya.

Kết quả sau khi mở cửa ra, anh phát hiện Giang Dã đã ngủ say trên bàn, trong tay vẫn cầm cây bút, bên dưới có rất nhiều bài kiểm tra và sách vở mượn từ thư viện.

Đã muộn thế này còn làm bài tập.

Yến Hoa không khỏi oán hận vì sao nhà trường lại giao nhiều bài tập như vậy, hành hạ đứa nhỏ nhà anh đến mức này.

Ngay lúc anh định xem thử Giang Dã đang viết dở cái gì thì vô tình chạm phải cánh tay của hắn.

Giang Dã lập tức tỉnh lại.

Hắn vừa mới tỉnh nên còn hơi ngơ ngác, nhưng sau khi thấy rõ người trước mặt là Yến Hoa, ánh mắt vốn mơ màng đột nhiên tỉnh táo hẳn: “Anh Kiều, sao anh lại về nhà?”

“Trở về nhìn em một chút.” Yến Hoa nhặt bài kiểm tra lên, “Em làm xong bài chưa?”

“Sắp xong…” Giang Dã nhìn chằm chằm bài kiểm tra với vẻ mặt hơi hoảng hốt. Đúng lúc Yến Hoa đang định mở bài kiểm tra ra xem thì hắn nhanh chóng dùng cùi chỏ đẩy ly sữa trên bàn xuống đất.

Yến Hoa vội buông bài thi trong tay xuống rồi đi ra ngoài: “Ngồi yên đó, anh đi lấy cây lau nhà.”

Thấy người đã ra ngoài, Giang Dã nhanh chóng nhặt hết đống bài thi và vở bài tập không phải của mình rồi nhét vào trong cặp.

“Gần đây bài tập về nhà nhiều lắm sao?” Yến Hoa vừa lau sàn vừa hỏi.

“Cũng bình thường, không nhiều lắm.”

“Anh Kiều, sáng mai anh có đến tiệm sửa xe không?”

Động tác của Yến Hoa hơi dừng lại, “Không.”

“Anh nghỉ phép à?” Kỳ nghỉ của Yến Hoa không thường xuyên, nếu hôm nào tiệm sửa xe không quá bận thì anh có thể xin nghỉ, Giang Dã tưởng lần này anh lại được nghỉ phép.

“Anh không làm nữa, xin nghỉ việc rồi.” Sữa trên mặt đất đã được lau sạch, Yến Hoa cầm cây lau nhà đi ra ngoài.

Giang Dã đi theo hỏi: “Sao đột nhiên lại nghỉ việc?”

Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, Giang Dã có chút vui mừng nói: “Anh về mở cửa hàng à?”

“Ông ta đã đưa cho anh 100 vạn rồi sao?”

“Anh không mở cửa hàng, chỉ là chán sửa xe rồi nên định tìm một công việc nhẹ nhàng hơn mà thôi. Hơn nữa em sắp lên cấp 2 rồi, anh sẽ tìm một công việc gần nhà để tiện chăm sóc cho em.”

“Đi ngủ nhanh đi, đừng hỏi nhiều nữa, sáng mai em muốn ăn gì?” Yến Hoa không muốn kéo Giang Dã vào mâu thuẫn giữa anh và Giang Thành.

Mặc dù Giang Dã chính là nguồn gốc gây ra mâu thuẫn giữa họ.

“Anh Kiều, xưởng sửa xe xảy ra chuyện gì đúng không?” Giang Dã đi theo sau anh, kiên trì hỏi cho rõ ràng.

“Không có chuyện gì cả, em đừng nghĩ nhiều.” Yến Hoa nói cho có lệ.

“Anh chỉ thấy mệt nên muốn nghỉ ngơi mà thôi.” Yến Hoa đang rửa mặt đánh răng trong phòng tắm, mà Giang Dã thì lại như thần canh cửa. Anh muốn đóng cửa lại, nhưng Giang Dã lại chen chân vào, muốn hỏi mọi chuyện rõ ràng.

Yến Hoa bất đắc dĩ nói: “Muốn nhìn anh tắm à?”

Giang Dã liền thu chân lại, không nói thì không nói, hắn cũng có cách để biết.

Yến Hoa nằm trên giường suy đi nghĩ lại, cuối cùng soạn một tin nhắn cho Bàn Tử.

[Bàn Tử, nếu Tiểu Dã có gọi điện hỏi cậu vì sao tôi nghỉ việc thì cứ nói do tôi chán nên không muốn làm nữa, đừng đề cập đến chuyện gì cả.]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Yến Hoa mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Ngày hôm sau, Giang Dã đến bốt điện thoại công cộng sau trường gọi đến quầy lễ tân của tiệm sửa xe.

“Xin chào, đây là cửa hàng bán xe xây dựng.”

Giang Dã hỏi: “Xin chào, ở đây có nhân viên họ Yến nào không?”

“À xin lỗi nhưng anh ấy đã nghỉ việc rồi ạ, xin hỏi cậu tìm anh ấy có chuyện gì không ạ?”

“A, đột ngột thế à?” Giang Dã ở đầu bên kia giả vờ ngạc nhiên, “Nhưng hôm kia anh ấy vừa thỏa thuận với anh trai tôi về việc bảo trì xe cho anh ấy.”

“Vậy ạ, đại lý ô tô của chúng tôi cũng có nhiều kỹ thuật viên khác có thể giúp cậu bảo dưỡng xe, mấy hôm nay chúng tôi đang tạm dừng làm việc, khi nào mở cửa trở lại, cậu có thể bảo anh mình lái xe tới đây bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt Giang Dã hơi động, tiếp tục hỏi: “Sao đột nhiên lại nghỉ? Lúc trước anh trai tôi đưa tôi đến đây, ông chủ của cô nói mỗi năm chỉ nghỉ lễ vào dịp Tết Nguyên Đán.”

“Việc này tôi cũng không rõ, ông chủ của chúng tôi đã sắp xếp về kỳ nghỉ.”

“Được rồi, vì Yến Hoa không còn làm việc nữa nên về sau tôi cũng sẽ không gửi xe đến đây nữa.”

Vợ Chu Bái Bì ở đầu bên kia điện thoại có chút sửng sốt, Yến Hoa sửa xe giỏi như vậy à? Sau khi anh rời đi, hầu hết khách hàng không còn mang xe đến đây sửa nữa.

Kỳ quái.

Sau khi Giang Dã cúp điện thoại, hắn tiếp tục gọi vào số máy khác.

“Xin chào, ai vậy ạ?”

“Xin chào, tôi và anh trai từng đến cửa hàng ô tô xây dựng để sửa xe, tôi thấy cửu hàng của họ đột nhiên đóng cửa, lại còn không thể liên lạc được nên mới gọi cho nhà hàng của ông bên cạnh hỏi thử, vậy ông có biết bọn họ xảy ra chuyện gì không?”

Người chủ nhà hàng lẩm bẩm: “Vì cậu đã gọi cho tôi nên tôi mới khuyên cậu cái này, tốt nhất là về sau đừng mang xe đến nhà họ sửa nữa.”

“Tại sao?” Giang Da hỏi.

Chủ quán nói: “Thật ra tiệm sửa xe của bọn họ có một thợ sửa xe có vấn đề, chân trước sửa xe, chân sau liền gặp tai nạn, cảnh sát cũng đã tìm tới cửa rồi.” Ông chủ thích hóng chuyện nên cũng không ngại kể, cố gắng miêu tả lại sự việc sống động nhất có thể.

“Tai nạn có nghiêm trọng hay không? Có người chết sao?” Giang Dã giật mình kinh hãi.

“Không có không có, may mắn là không có ai bị thương, nếu không người thợ sửa xe này chắc chắn sẽ phải ngồi tù.”

“Thợ sửa xe nào vậy? Gia đình chúng tôi thường xuyên đến đây sửa xe.” Giang Dã muốn có một câu trả lời chính xác.

“Hình như là họ Yến, anh ta từng sửa xe cho gia đình cậu chưa?”

Thật sự là Yến Hoa.

“Từng sửa, nhưng xe không gặp bất cứ vấn đề gì.” Giang Dã biện hộ.

“Chuyện này ai mà biết được, khuyên cậu nên tìm người kiểm tra lại một lần cho yên tâm.”

“Không cần, tôi chắc chắn xe anh ấy sửa không gặp bất cứ vấn đề gì.” Giang Dã cúp điện thoại với vẻ mặt không vui.

Anh Kiều tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm khi sửa xe, cũng càng không có khả năng sửa xe gây ra tai nạn.

Trừ khi có ai đó cố ý hãm hại.

Bàn Tử nhìn tin nhắn Yến Hoa gửi đến, nhanh chóng đảm bảo.

[Yên tâm đi anh Yến, Tiểu Dã chắc chắn sẽ không bao giờ biết được!]

Trước đây, mỗi khi Yến Hoa ở nhà, Giang Dã thường rất vui vẻ, nhưng gần đây tâm trạng hắn có chút nặng nề, thậm chí còn tránh mặt anh.

Yến Hoa vô thức nghĩ phải chăng Giang Dã không còn muốn sống với mình nữa.

Nhưng đúng lúc này anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ thầy Lưu.

Giang Dã đánh nhau ở trường.

Lúc Yến Hoa tới trường học, có hai người đang đứng ngay ngắn ở góc văn phòng giáo viên.

Một người trong số đó đang nhét một nhúm giấy vệ sinh vào mũi, khuôn mặt tím bầm.

Tuy Giang Dã không bị thương nhưng chiếc áo hoodie trắng trên người đã dính đầy bụi bẩn, hắn hơi cúi đầu, khẽ liếc nhìn Yến Hoa.

Ngoài Yến Hoa ra, trong văn phòng còn một vị phụ huynh khác.

Trông hơi quen mắt.

Yến Hoa nhìn kỹ vài lần, đối phương vừa mở miệng, anh lập tức nhớ ra.

Năm lớp 4, lúc anh dẫn Giang Dã tới trường đăng ký thì có xảy ra xích mích với bà cô này.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Bà nội của Chung Tiểu Kim vừa thấy Yến Hoa đi vào thì lập tức phàn nàn: “Chàng trai này, cậu dạy dỗ em trai cái kiểu gì vậy? Nhìn nó đánh cháu trai Tiểu Kim của tôi ra nông nỗi nào đi. Mà cũng đúng, anh trai suy cho cùng cũng chẳng phải bố mẹ, sao có thể dạy dỗ trẻ con nên người!” Vẻ mặt bà Chung tràn ngập khinh thường.

Lưu Quảng Bình là giáo viên chủ nhiệm của Giang Dã, đồng thời cũng từng dạy dỗ Yến Hoa trước đây, thấy vậy vội khuyên can, “Vị phụ huynh này xin bình tĩnh một chút.”

“Trẻ con mâu thuẫn một chút là chuyện bình thường, mấu chốt bây giờ là tìm cách giải quyết.”

Yến Hoa còn chưa kịp nói lời nào, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói đầy khó chịu.

“Đây là phòng làm việc của giáo viên lớp 2 khối 6 sao?”

Yến Hoa nương theo giọng nói nhìn ra bên ngoài, cau mày tự hỏi tại sao Giang Thành lại đến đây.

“Đúng vậy, ông là ai?”

“Chào thầy, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi là cha của Giang Dã.” Giang Thành nhiệt tình chào hỏi Lưu Quảng Bình, sau đó nhìn sang Chung Tiểu Kim, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ồ, hóa ra nhà cậu vẫn còn người lớn, vì sao lần nào cũng kêu anh trai đến?”

“Ài lỗi của tôi, lỗi của tôi, bình thường công việc bận rộn nên không có thời gian lo cho Tiểu Dã, làm phiền thầy chiếu cố rồi.”

“Sao ông lại đến đây?” Giang Dã lén quan sát vẻ mặt của Yến Hoa, bất mãn hỏi Giang Thành.

Giang Thành cười nói: “Ba là cha ruột của con nên dĩ nhiên là phải tới rồi, còn nữa, không phải con nói có buổi họp phụ huynh sao?”

“Lúc ba tới phòng học tìm nhưng không thấy con, nghe bạn học con nói mới biết.”

Yến Hoa đứng ở một bên, ánh mắt không chút gợn sóng, trên mặt không có biểu cảm gì, bình tĩnh nhìn vào mắt Giang Dã.

Lần cuối cùng Giang Dã nhìn thấy ánh mắt này là vào ba năm trước trong lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Yến Hoa đã nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy rồi nói “Tôi đồng ý đưa cậu ta đi.”

Tâm Giang Dã tựa hồ như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, có chút khó thở.

Giang Thành rất khéo léo trong việc giải quyết mọi chuyện giữa giáo viên và phụ huynh.

Bà Chung thấy gã ăn mặc như người có tiền, trông lại lịch sự, quan trọng là sẵn sàng trả tiền để giải quyết chuyện này nên cũng không muốn làm lớn chuyện nữa: “Vẫn là cha ruột tốt xử tốt với con trai, đâu như ai đó, dù có làm gì cũng chẳng thể so sánh được.”

Giang Thành vô cùng tán thành: “Bà nói đúng lắm, tôi cũng suy nghĩ kĩ rồi, trước đây tôi đã không đủ quan tâm tới con cái của mình. Về sau có chuyện gì, mong thầy và các vị phụ huynh giúp đỡ một tiếng, tôi nhất định sẽ theo dõi Tiểu Dã sát sao, đồng thời tham dự đầy đủ những cuộc họp phụ huynh trong tương lai.”

Lưu Quảng Bình cũng không ngờ cha Giang Dã lại đột nhiên xuất hiện, nhưng chung quy cha ruột vẫn tốt hơn một người anh trai đang tuổi trưởng thành.

“Được rồi, các em trở về phòng học trước đi.” Lưu Quảng Bình xua tay nói với Giang Dã và Chung Tiểu Kim.

Giang Thành cũng phối hợp nói: “Tiểu Dã, con về trước đi, sau khi ba họp phụ huynh xong sẽ dẫn con tới quán thịt nướng mới mở, cái quán mà lần trước cha con mình đi qua thấy đó.”

“Bà của Chung Tiểu Kim cũng về trước đi, tôi vẫn còn muốn trao đổi một vài tình hình của Giang Dã gần đây với cha em ấy.”

Kể từ khi cha ruột Giang Dã xuất hiện, không còn ai để ý đến Yến Hoa nữa, hoàn toàn coi như anh không tồn tại.

Dù sao Yến Hoa cũng không phải cha mẹ của Giang Dã, nhìn trên góc độ pháp lý hay huyết thống, hai người cũng chẳng có quan hệ gì với nhau.

“Anh Kiều.” Giang Dã tới gần Yến Hoa gọi nhỏ.

“Em về lớp trước đi.” Yến Hoa không còn sức nói chuyện với Giang Dã, nghiêng đầu tránh né ánh mắt của hắn.

Dù cho Giang Thành đã đến xưởng sửa xe bức ép anh phải nghỉ việc, hay thậm chí tất cả mọi người đều nói Giang Dã muốn sống cùng cha hắn, Yến Hoa vẫn nghĩ không sao cả.

Nhưng lúc này anh cảm thấy rất mệt rồi.

“Chuyện là thế này, hoàn cảnh trước đây của Giang Dã tôi cũng biết sơ qua một chút, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Thân là cha ruột của Giang Dã, nếu có thể tham dự vào quá trình trưởng thành của Giang Dã cũng là một điều tốt.”

Yến Hoa im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa thầy Lưu và Giang Thành.

“Trước đây tôi căn bản không cần phải lo lắng cho Giang Dã, nhưng từ đầu học kỳ đến nay, trạng thái của em ấy có chút không ổn lắm.”

“Thành tích học tập tụt xuống đáng kể, nhìn vào phiếu điểm có thể thấy, trước đây chưa từng tụt hạng sâu đến vậy.”

“Hai người xem đi, lần thi này Giang Dã chỉ đứng thứ 5 trong lớp và 35 trong khối, tình trạng này rất nguy hiểm đối với Giang Dã.”

“Em ấy còn thường xuyên ngủ gật trong lớp và đánh nhau với bạn học, đây là những hành vi bất thường. Mặc dù những việc này không hề xa lạ trong độ tuổi vị thành niên, nhưng tôi hy vọng cha mẹ có thể kịp thời can thiệp và hướng dẫn con em của mình nếu không muốn chúng đi sai đường.” Lúc nhắc đến cụm từ ” đi sai đường”, thầy Lưu còn khẽ liếc nhìn Yến Hoa.

Giang Thành vỗ đùi nói: “Thầy Lưu nói rất đúng, đây là lỗi của tôi khi chưa đủ quan tâm đ ến con trai của mình, sau này tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và phối hợp với nhà trường trong việc giáo dục Tiểu Dã. Không để cho bất kì ai có thể dạy hư Tiểu Dã, tôi biết từ nhỏ Tiểu Dã đã là một đứa trẻ ngoan, nó trở nên thế này, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến người đang trực tiếp ở chung với nó.”

“Nhưng chuyện này sẽ không xảy ra nữa, tôi nhất định sẽ giáo dục Tiểu Dã thật tốt.”

Yến Hoa không muốn nghe nữa, lúc anh ra khỏi văn phòng cũng chẳng có ai để ý.

Rời khỏi văn phòng, Yến Hoa đi thẳng về nhà, vừa mở cửa liên thấy điện thoại trong nhà đổ chuông.

Một dãy số điện thoại xa lạ, nhưng Yến Hoa có thể đoán được chủ nhân của số điện thoại này là ai.

“Anh Kiều, là em, Giang Dã.”

Yến Hoa ừ một tiếng, tiếp tục lắng nghe.

“Tối nay em không ăn tối ở nhà, anh không cần đợi em.” Giang Dã nói ở đầu bên kia.

“Anh biết.” Giọng điệu của Yến Hoa vẫn bình thường, không thể đoán được trạng thái hiện tại của anh ra sao.

Im lặng một lúc, đối phương tiếp tục nói: “Anh Kiều, buổi tối em sẽ về.”

“Ừ.” Yến Hoa đột nhiên lười nói chuyện, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, nằm trên giường không muốn làm bất cứ gì.

Khi Giang Dã về nhà, bóng tối đã bao trùm khắp nơi. Hắn bật đèn phòng khách lên nhưng không nhìn thấy Yến Hoa.

Hắn bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi không thể giải thích được, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, vội hét lớn: “Anh Kiều, anh có ở nhà không?”

“Anh Kiều, anh Kiều, anh ở đâu?”

Yến Hoa mở cửa phòng ngủ, cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn Giang Dã. Anh đang mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc xanh trắng, vừa mới tắm xong, mái tóc vừa sấy xong trông rất mềm mại.

Giang Dã bước nhanh đến trước mặt anh, ngoan ngoãn gọi: “Anh Kiều.”

“Ngủ sớm đi.” Yến Hoa buông lời này xong liền chuẩn bị đóng cửa.

Giang Dã giơ chân chặn cửa, giải thích: “Em không biết hôm nay ông ta sẽ đến họp phụ huynh.”

“Em không nói cho ông ta biết à?” Yến Hoa không muốn thảo luận với Giang Dã về chuyện này.

“Em nói với ông ta, nhưng em bảo ông ta đừng đến, không ngờ ông ta vẫn đến.” Giang Dã tự bào chữa.

“Vậy là trước đó em đã nói cho ông ta biết sắp có cuộc họp phụ huynh?” Yến Hoa hỏi, nắm được mấu chốt, ngay chính anh còn không biết hôm nay sẽ có buổi họp phụ huynh.

Giang Dã cúi đầu không nói g.

Yến Hoa đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, nhất quyết muốn nuôi một Giang Dã không liên quan gì đến mình.

Trong lúc hắn và cha ruột đang yên bình thì anh lại trở thành kẻ tàn độc dẫn dắt Giang Dã lạc lối.

Anh im lặng một lúc, sau đó hạ quyết tâm nói: “Giang Dã, nếu em không muốn ở đây nữa mà muốn ở cùng cha mình, em cứ nói với anh bất cứ lúc nào em muốn, anh sẽ giúp em thu dọn đồ đạc rồi đưa em đi.”

_

Cua: Đọc chương này thấy thương Yến Yến quá đi, hai bạn nhỏ sắp phải tách ra rồi TT, phần tác giả có lời muốn nói là phần giới thiệu cho truyện mới của tác giả mà mình lười quá, hum nào rảnh mình sẽ edit rồi bổ sung nha ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN