Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi - Chương 35: C35: Chán ghét
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi


Chương 35: C35: Chán ghét


Edit: Cua🌷

_

“Cậu vừa gọi anh tôi là cái gì?”

Giang Dã không thèm che giấu sự bất mãn trong lòng, ngữ khí sắc bén như một thanh kiếm không chút do dự đâm vào người Trương Văn Minh.

Trương Văn Minh bị Giang Dã làm cho sợ hãi, nhìn Yến Hoa cầu cứu: “Anh Kiều.”

Yến Hoa giơ tay nhéo mặt Giang Dã:” Sao em lại hung dữ với người khác như vậy?”

Thái độ yếu đuối của Trương Văn Minh vừa vặn chọc tức Giang Dã, trong mắt hắn chứa đựng sự tức giận và ghê tởm vô cùng.

Nhưng thấy Yến Hoa còn ở đây, Giang Dã chỉ cau mày, giọng điệu có chút bất bình, đuôi mắt hơi đỏ lên, “Tại sao cậu ta lại gọi anh là anh Kiều?”

“Cái tên này chỉ có người nhà với nhau mới được phép gọi thôi.”

Giang Dã ngồi trên ghế, hai mắt đỏ hoe, ngón tay bất lực nắm lấy vạt áo Yến Hoa, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.

Trương Văn Minh chưa bao giờ có hành động làm nũng với cha mẹ, nhất là trong độ tuổi giống như Giang Dã bây giờ, cậu ta lại càng chưa thấy ai làm như thế với anh trai của họ.

Không biết ngượng hay sao?

Mấu chốt là Yến Hoa vẫn chịu được tính khí của hắn, anh bất đắc dĩ xoa mặt Giang Dã, nhẹ nhàng dỗ dành hắn: “Chỉ là một cái tên mà thôi.”

Sau đó quay sang xấu hổ giải thích với Trương Văn Minh: “Kiều Kiều là biệt danh của anh, người trong nhà hay gọi anh như thế.”

“Tiểu Dã được anh chiều hư, đừng chấp nhặt với nó.”

Rõ ràng Trương Văn Minh không thuộc về gia đình này.

Chỉ là một biệt danh thôi mà Giang Dã lại để bụng đến thế.

Yến Hoa vậy mà còn cưng chiều hắn.

Trương Văn Minh chưa bao giờ được đối xử như vậy nên trong lòng không tránh khỏi có chút ganh ghét và đố kỵ.

Nhưng cậu hiểu ý Yến Hoa, không thể gọi anh là anh Kiều được nữa.

“Không sao đâu, vậy em về nhà nấu cơm trước.” Cậu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, càng thêm chán ghét người có tên Tiểu Dã này, người mà cậu chỉ mới gặp lần đầu.

Yến Hoa xoa đầu Giang Dã làm cho mái tóc mềm mại của hắn rối tung lên, ánh mắt bất đắc dĩ nói: “Thỏa mãn chưa?”

Giang Dã tựa đầu vào eo anh, chun mũi tỏ vẻ kiêu ngạo.

Trương Văn Minh bước ra khỏi cửa hàng với bước chân chậm chạp, “Vậy lát nữa anh nhớ quay về ăn cơm nhé.”

“Đừng làm cơm, hôm nay Tiểu Dã mới về nên chúng ta ra ngoài ăn đi.” Yến Hoa đề nghị.

Trương Văn Minh không có phản đối, nhưng cậu không biết lời mình vừa nói lại chọc phải Giang Dã lần nữa.

“Cậu nói đi về đâu?”

“Tôi về nhà.” Trương Văn Minh rụt cổ lại, phảng phất đã coi Giang Dã trước mặt như một con thú dữ có thể ăn thịt người.

Còn cậu ta chỉ là một con thỏ trắng yếu đuối và bất lực.

Giang Dã kinh ngạc nhìn Yến Hoa.

“Anh còn chưa kịp nói với em, gần đây Trương Văn Minh đang ở trong nhà chúng ta vì cậu ấy vẫn chưa tìm được nhà.”

Giang Dã:?

Trong mắt hắn hiện lên vẻ khó tin, hắn mới rời đi chưa đầy nửa tháng, trong nhà lại có thêm một người, không chỉ gọi Yến Hoa là anh Kiều mà thậm chí còn đang ở trong nhà của bọn họ.

Có lẽ nào sau mấy ngày nữa, Yến Hoa sẽ quên luôn hắn mà sống với cái người tên Văn Minh hay Thiếu Văn Minh này luôn không?

“Không được khóc!” Yến Hoa thấy tình thế không ổn liền bịt miệng Giang Dã lại, ngăn cản hắn khóc trước mặt nhiều người như vậy trong cửa hàng.

Anh biết Giang Dã đáng sợ đến mức hắn có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào mà hắn muốn.

Trương Văn Minh ở một bên sửng sốt, vừa rồi Giang Dã là định khóc đúng không vậy? Hắn bao nhiêu tuổi rồi mà lại khóc chỉ vì một điều nhỏ nhặt này chứ?

Cậu ta cúi đầu lén nhìn những người xung quanh, họ cũng đều rất ngạc nhiên.

“Văn Minh, đừng về nấu ăn nữa, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Yến Hoa nói với Trương Văn Minh xong liền kéo Giang Dã vào phòng.

Vừa vào phòng, Giang Dã không thể nhịn được nữa, bất mãn nói: “Tại sao cậu ta lại ở trong nhà của chúng ta?”

Yến Hoa ngồi trên sô pha ôm trán, không nói nên lời: “Nuốt nước mắt vào đi, đừng có khóc.”

“Em còn chưa khóc… ” Giang Dã cứng họng nói.

Yến Hoa liếc nhìn hắn, cảm thấy thích thú khi nhìn thấy hắn đang cố cầm nước mắt.

Viền mắt hắn đỏ ngầu, khóe mắt cũng ngập tràn nước mắt, nhưng bởi vì Yến Hoa không cho khóc nên hắn đang mím môi ngăn không cho rơi mắt rơi xuống.

Nhìn đáng thương thật.

“Anh còn cười.” Giang Dã xụ môi xuống, ngày càng cảm thấy tủi thân hơi bao giờ hết.

Hắn đang đau khổ như vậy mà anh Kiều vẫn có thể cười được?

Yến Hoa sợ mình cười lại chọc Giang Dã bật khóc, anh nén nụ cười trên môi lại, giải thích: “Cậu ấy mới tới đây, vì chưa tìm được nhà nên mới tạm thời ở trong nhà chúng ta thôi.”

“Bàn Tử đâu?” Giang Dã hỏi.

“Cậu ta đang ở cùng bạn gái nên rất bất tiện, bọn họ là một đôi mà.”

Nhưng hắn và anh Kiều cũng là một đôi không phải sao?

Giang Dã càng thêm buồn bã, nước mắt không cầm được nữa, trực tiếp rơi xuống.

Yến Hoa không ngờ Giang Dã còn khóc ác hơn trước, anh hạ giọng kéo người lại gần: “Sao lại khóc nữa?”

Giang Dã vòng tay qua eo Yến Hoa, vùi đầu vào hõm cổ của anh, Yến Hoa ngả lưng ra ghế sofa, để mặc cho Giang Dã ôm.

“Đừng khóc nữa, nếu khóc nữa sẽ làm ướt hết quần áo của anh.” Yến Hoa nhắc nhở hắn, chú ý đến dòng nước ấm đang không ngừng chảy trên cổ mình.

“Em cứ thích khóc đấy.” Giang Dã nghẹn ngào nói, càng ôm Yến Hoa chặt hơn.

“Khi nào tìm được nhà cậu ấy sẽ chuyển ra ngoài, không phải ở đây mãi.”

“Nếu cậu ta không muốn tìm thì sao?” Giang Dã chắc chắn Trương Văn Minh đang cố ý, đã nửa tháng rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ ở, nếu đổi lại là hắn thì đã tìm thấy lâu rồi.

“Sao lại không muốn tìm, cũng đã chọn được vài nơi rồi.” Yến Hoa nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Dã, an ủi hắn.

“Em không tin, mười ngày đã đủ để tìm được nhà rồi, chắc chắn là cậu ta cố ý.” Giang Dã kiên quyết nói.

Yến Hoa nhất thời không biết nên nói gì, đành phải giải thích: “Tài chính của cậu ấy không lớn như vậy, trên người cũng chỉ có vài trăm nên chỉ có thể tìm một khu nhà tập thể để ở, giá thuê ở thành phố của chúng ta lại đắt như vậy nên không tránh khỏi tìm lâu hơn một chút.”

Giang Dã hừ một tiếng, rõ ràng rất không hài lòng với Trương Văn Minh này.

“Đừng khóc nữa, gần mười tám rồi mà ngày nào cũng khóc.”

Giang Dã lau nước mắt vào cổ áo Yến Hoa rồi nói: “Lần trước anh nói em có thể khóc đến năm 87 bảy tuổi.”

“Được rồi, em cứ khóc đi thiếu gia, khóc xong thì chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Yến Hoa thật sự hết cách trước mặt Giang Dã.

“Em lại muốn khóc rồi.” Giang Dã được sủng mà kiêu, để mặc cho nước mắt rơi xuống.

Yến Hoa cũng kiên nhẫn dỗ dành: “Anh biết em không thích người khác đụng vào đồ của mình nên không để cho cậu ấy ngủ trên giường của em mà ngủ trên giường anh.”

“Anh còn ngủ với nó?” Giang Dã thiếu suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. Hắn đứng dậy cau mày, nước mắt trên mặt còn chưa khô, lăn dài trên khuôn mặt đầy bất bình và bất mãn.

Bây giờ hắn không còn cơ hội được ngủ với Yến Hoa nữa, sao cái tên Thiếu Văn Minh này lại được ngủ với anh chứ?

“Em đang nghĩ gì vậy? Sao anh có thể chen vào với người khác được, đương nhiên là anh ngủ trên giường của em rồi.” Yến Hoa không hiểu nổi mạch não của Giang Dã.

Câu trả lời này khiến Giang Dã cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn tiếp tục cúi xuống, dùng cả hai tay ôm lấy eo Yến Hoa, cố gắng vùi sâu trong ngực của anh.

Nhưng hắn vẫn còn tức giận, sao cậu ta lại được phép ngủ trên giường Yến Hoa chứ.

Yến Hoa vẫn ngả người trên sô pha, một tay ôm lại Giang Dã, ngẩng đầu dỗ dành: “Đừng tức giận, anh biết em không thích có người khác xuất hiện trong nhà, nhưng đây là tình huống khá đặc biệt. “

Giang Dã giống như đang đấm vào mặt bông, anh Kiều không biết hắn đang buồn vì điều gì.

Mà nỗi buồn này lại không thể diễn tả bằng lời mà chỉ có thể âm thầm giấu kín trong tim.

“Khi nào cậu ta chuyển đi?” Giang Dã hỏi.

“Sắp rồi.” Thật ra Yến Hoa cũng không biết, nhưng chắc chắn không thể ở nhà bọn họ cả đời được.

Giang Dã dựa vào người Yến Hoa hỏi: “Nếu cậu ta không chịu đi thì sao?”

Sức nóng trong hơi thở lan khắp cổ Yến Hoa, cơn ngứa ngáy xen lẫn nước mắt nhớp nháp khiến Yến Hoa phải nghiêng đầu sang một bên kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Sao có thể, trong nhà chúng ta cũng không có núi vàng hay núi bạc mà muốn ở đây mãi.”

Giang Dã nhỏ giọng hỏi: “Vậy buổi tối em ngủ ở đâu?”

Yến Hoa quay đầu nhìn Giang Dã nói: “Chỉ có thể làm phiền thiếu gia chen chúc với anh cùng một đêm.”

Giang Dã giả vờ bất đắc dĩ, “Được thôi.”

Nhưng hắn vẫn không buông tay Yến Hoa mà dụi mặt vào áo anh để lau nước mắt, ôm chặt đối phương như muốn giải tỏa nỗi khao khát trong lòng, “Anh Kiều.”

“Ừ.” Yến Hoa uể oải đáp lại, vỗ lưng Giang Dã như một đứa trẻ, đây là một hành động theo thói quen của anh. Mỗi lần Giang Dã khóc, anh đều dùng cách này để dỗ dành hắn, từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành.

“Sao cậu ta lại gọi anh là anh Kiều?” Giang Dã rất quan tâm đ ến vấn đề này.

“Chỉ là một biệt danh mà thôi, muốn gọi sao cũng được.” Yến Hoa thật sự không quan tâm Trương Văn Minh gọi mình là gì, dù sao thì trong mắt anh bất kể ai gọi mình bằng cái tên đó cũng không quan trọng bằng người trước mặt.

Nhưng ngoại trừ Giang Dã, không ai gọi anh là anh Kiều cả.

Biệt danh này không có nhiều người biết, chỉ có Giang Dã mới gọi anh giống như vậy.

Giang Dã suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy em sẽ không gọi anh là anh Kiều nữa, em sẽ gọi anh là Kiều Kiều.”

“Không lớn không nhỏ.”

“Rõ ràng anh vẫn để tâm.” Giang Dã chộp lấy lời Yến Hoa vừa nói để vặn lại.

“Rồi rồi không để bụng, em muốn gọi anh là gì cũng được, anh Kiều hay Kiều Kiều đều tùy em hết, đã hài lòng chưa?”

Giang Dã thấp giọng đáp: ” Dạ.”

“Kiều Kiều.” Nói xong, hắn lại hét lên nhiều lần, “Kiều Kiều?”

“Ừ.”

“Kiều Kiều.”

“Ừ.”

“Kiều Kiều!”

“Ừ.”

Hắn có vẻ rất thích thú với biệt danh mới này, liên tục gọi hơn mười lần, mà Yến Hoa cũng kiên nhẫn đáp lại hắn từng ấy lần.

Sau khi hai người gọi nhau nhiều lần, Giang Dã lại bất mãn, “Sao anh lại không gọi em?”

“Gọi gì?”

“Em cứ gọi anh là Kiều Kiều mà anh lại không gọi em.”

Yến Hoa xoa mặt Giang Dã, khó hiểu nói: “Sao em khó chiều như vậy?”

“Hừ.” Giang Dã lại bắt đầu tức giận, bày tỏ sự bất mãn trước sự thiếu hợp tác của Yến Hoa.

Yến Hoa thậm chí còn có cảm giác như đang chơi trò gia đình với bọn trẻ ở trường mẫu giáo.

“Vậy anh nên gọi em là gì?”

“Sao cũng được.”

“Tiểu Dã?”

“Em đây!” Giang Dã đáp lại anh như mong muốn.

Khóe môi Yến Hoa hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, chỉ cần gọi tên thôi cũng đủ vui như vậy rồi sao?

Trẻ con ngày nay khó hiểu thật.

Tuy không hiểu nhưng Yến Hoa vẫn rất hợp tác.

“Thiếu gia nhỏ?”

“Ông trời con?”

“Còn muốn anh gọi em là gì?”

“Không sao, anh muốn gọi em thế nào cũng được… Hoặc cũng có thể gọi em là anh.” Giang Dã càng thêm thận trọng nói.

Yến Hoa nhẹ nhàng mắng một câu: “Không biết lớn nhỏ.”

“Có thể gọi em là anh ơi được không?” Giang Dã yêu cầu.

Yến Hoa búng nhẹ lên trán Giang Dã, “Không được, em còn nhỏ.”

“Em không còn nhỏ nữa.” Giang Dã lẩm bẩm, hắn sắp trở thành người lớn.

“Vậy thì thiếu gia lớn? Ông trời to?”

Giang Dã bị ngữ khí nghiêm túc của Yến Hoa làm cho buồn cười, lồ ng ngực khẽ rung lên, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

Hắn thích nghe những cái tên trìu mến khác nhau mà Yến Hoa dành cho mình.

Giang Dã dụi đầu vào cổ Yến Hoa, nũng nịu nói: “Em nhớ anh nhiều lắm.”

Yến Hoa nằm giữa sofa và Giang Dã, anh khẽ chuyển động thân thể đổi tư thế khác thoải mái hơn, gối eo lên tay vịn nằm xuống, lưng tựa vào ghế dài, Giang Dã kiên trì đè lên người anh, ôm lấy eo anh không chịu nhúc nhích.

“Chỉ có mười ngày thôi.”

“Mười ngày cũng rất lâu, từ lúc trở về Ôn Dương chúng ta chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.”

“Anh có nhớ em không?” Giang Dã hỏi.

Yến Hoa không nói gì, Giang Dã lại tự hỏi tự trả lời: “Chắc chắn là không nhớ dồi.”

“Hừ.”

“Ở trong nhà còn có người khác, sao mà nhớ em được.”

Yến Hoa thở dài, vươn tay xoa gáy Giang Dã.

Giang Dã tiếp tục hỏi: “Anh có nhớ em không?”

“Sao em cố chấp với vấn đề này thế?” Yến Hoa hơi nhướng mi, liếc nhìn Giang Dã, tuy đặt câu hỏi như vậy nhưng trong mắt lại chứa đựng nụ cười cưng chiều, không có chút nào mất kiên nhẫn.

“Rõ ràng anh không nhớ em.” Giang Dã tựa cằm vào cổ Yến Hoa, hắn không thèm hỏi nữa, hỏi anh cũng không trả lời, chắc chắn là không nhớ mình rồi.

Hắn chỉ có thể ôm người trong lòng, chậm rãi kể về những chuyện đã xảy ra trong trại huấn luyện.

Trong phòng làm việc không có người nào khác, một vài tia nắng xuyên qua cửa sổ, máy điều hòa trong phòng làm giảm đi cái nóng của mùa hè, hai người ngồi trên ghế sofa nói đủ thứ chuyện mà họ không được trải qua cùng nhau trong suốt mười ngày, trên sàn nhà in đậm bóng của cả hai.

Mọi điều nhỏ nhặt trong cuộc sống đều trở nên thú vị vì có sự hiện diện của người kia.

Yến Hoa phải thay đổi quyết định buổi trưa ra ngoài ăn cơm vì Trương Văn Minh đã gõ cửa nói buổi sáng đã mua sẵn tôm rồi, nếu không nấu luôn thì tôm sẽ chết.

“Em có muốn về nhà cùng Văn Minh không?” Yến Hoa hỏi Giang Dã.

“Nếu không muốn thì ở đây chờ anh.”

Cứ nghĩ Giang Dã sẽ lựa chọn chờ Yến Hoa, nhưng không ngờ hắn lại không dính người như bình thường.

“Em trở về cất cặp sách.”

“Được rồi, em phải khách khí với người khác có biết không? Cậu ấy ở một mình bên ngoài không dễ dàng, cha mẹ cũng không ở bên cạnh.” Dựa vào hành vi vừa rồi của Giang Dã, Yến Hoa sợ hắn không nhịn được sẽ hành hung Trương Văn Minh.

Trương Văn Minh rất sợ người lạ, không dám lên tiếng một lời.

Yến Hoa càng nói thay Trương Văn Minh, Giang Dã càng cảm thấy đau lòng.

Rõ ràng họ là một gia đình, sao anh Kiều lại giúp đỡ người khác?

Hắn mới đi hơn mười ngày, bên cạnh anh Kiều đã có thêm một thằng em Thiếu Văn Minh nào khác.

“Ít nhất thì cha mẹ cậu ta vẫn còn sống, cha mẹ em chết hết rồi.” Giang Dã trầm giọng nói.

Mặc dù hắn đã từng tỏ vẻ đáng thương trước mặt Yến Hoa, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn cũng sẽ thích người khác tỏ vẻ đáng thương trước mặt anh giống vậy.

Đặc biệt là cái tên Thiếu Văn Minh này, thoạt nhìn liền biết là cố ý ra vẻ đáng thương trước mặt anh Kiều.

Yến Hoa lặng lẽ nhìn Giang Dã, một lúc sau mới dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Không phải em còn có anh sao?”

“Ở đây Văn Minh không có ai để nương tựa, Bàn Tử cũng chỉ lo cho bạn gái của mình.”

“Cậu ấy sẽ sớm rời đi thôi, đừng làm khó bạn, được không?”

Trước khi gặp Giang Dã, tính tình của Yến Hoa không được tốt lắm, nếu nói thẳng ra là vô cùng tệ.

Khoảng mấy năm trước, anh nổi tiếng là ác bá trong phố xưởng cơ khí.

Nếu đổi lại là mình bảy năm trước kia, anh sẽ không bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ dùng giọng điệu ôn hòa, kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho Giang Dã như vậy.

“Em biết rồi, em sẽ không bắt nạt cậu ta.” Giang Dã đáp lại, vẫn không thể chịu được khi nghe thấy giọng điệu dịu dàng của Yến Hoa khi nói chuyện với mình.

Muốn hắn cư xử tốt thôi đã là gì, thậm chí nếu muốn hắn cũng có thể chết vì anh.

“Trên đường nhớ cẩn thận, lát nữa anh sẽ về.”

Giang Dã không chịu rời đi, “Em ở nhà đợi anh quay về.”

Yến Hoa biết hắn lại không vui khi thấy Trương Văn Minh nên để hắn ôm một lúc.

Một lúc sau, cuối cùng bọn họ đã chịu về nhà trước khi mấy con tôm trút hơi thở cuối cùng.

Giang Dã vốn dĩ định nói gì đó với Trương Văn Minh, nhưng nhớ tới lời Yến Hoa dặn hắn không được bắt nạt người này, cuối cùng hắn quyết định không nói lời nào hết.

Tuy nhiên, Trương Văn Minh không quen với việc có một người im lặng bên cạnh, đặc biệt là người này lại toát ra khí chất u ám đáng sợ.

Cậu ta quyết định sẽ nói gì đó để phá vỡ bầu không khí khó xử.

“Trước đây tôi từng nghe anh K…”

Chữ “Kiều” còn chưa kịp phát ra, cậu ta đã cảm nhận thấy ánh mắt sắc bén như dao của người bên cạnh, lập tức đổi lời: “Trước đây tôi từng nghe anh Yến Hoa nhắc đến cậu.”

“Anh tôi nói gì về tôi?” Giang Dã đang cố gắng hết sức để giọng nói của mình trông bớt hung dữ, nhưng đối phương là Trương Văn Minh, Giang Dã thậm chí còn cảm thấy khó khăn khi giả vờ.

Hắn vô cùng không thích người này.

“Anh ấy khen cậu học giỏi, là một người thân thiện, hòa đồng.” Mặc dù Trương Văn Minh chẳng cảm thấy Giang Dã có dính dáng gì đến mấy chữ thân thiện hòa đồng này.

Cậu ta cũng không thích Giang Dã.

Khi Giang Dã trở lại, anh Kiều sẽ không nhìn cậu nữa, thậm chí cậu còn không thể gọi anh là anh Kiều.

Cậu ta ghét những người độc đoán như vậy, những đáng ghét là Yến Hoa lại nuông chiều cho tính độc đoán của Giang Dã.

Vẻ mặt của Giang Dã dịu đi đôi chút khi biết Yến Hoa khen ngợi mình.

“Anh Kiều luôn thích khen ngợi tôi.” Hắn khoe khoang với vẻ tự hào.

“Ừm, đúng vậy, anh Yến rất thích khen ngợi người khác, anh ấy còn thường xuyên khen tôi nấu ăn ngon.” Trương Văn Minh không biết tại sao, mặc dù cậu ta biết Giang Dã sẽ không thích cậu nói như vậy, nhưng cậu vẫn muốn nói…

Giang Dã thừa biết những suy nghĩ nhỏ nhặt của Trương Văn Minh, hắn nở một nụ cười mỉa mai, trực tiếp nói: “Khi nào cậu tìm được chỗ ở?”

Trương Văn Minh cụp mắt xuống, ậm ừ nói: “Tôi đang tìm.”

Cậu nhìn thảm cỏ ven đường, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi còn tưởng cậu và anh Yến Hoa là anh em ruột.”

Chẳng lẽ Yến Hoa muốn nuôi đứa em trai này cả đời sao?

Giang Dã liếc nhìn Trương Văn Minh, vạch trần tâm tư của cậu ta: “Có phải cậu đang muốn nói tôi và anh Kiều không phải anh em ruột, vì vậy sau này anh ấy sẽ không quan tâm đ ến tôi nữa phải không?”

“Tôi không có ý đó.” Trương Văn Minh vội vàng xua tay, không ngờ suy nghĩ của mình lại bị Giang Dã vạch trần một cách dễ dàng như vậy.

Giang Dã chỉ nói: “Nếu anh Kiều biết cậu có ý đó.”

“Tôi thực sự không có ý đó, cậu đừng có vu khống cho tôi.” Trương Văn Minh lo lắng Giang Dã sẽ thêm dầu vào lửa, làm hỏng ấn tượng ban đầu của Yến Hoa đối với mình.

“Tôi đâu có vu khống cho cậu, tôi chỉ nhắc lại những gì cậu mới nói thôi mà.” Giang Dã tỏ ra rất vô tội.

“Hay cậu đang chột dạ?”

Trương Văn Minh nói: “Giang Dã, tôi không chột dạ, cũng không có ý đó! Cậu đừng có nới nhảm với anh Yến Hoa!”

Giọng điệu của Trương Văn Minh vô thức cao hơn.

“Sao cậu lại to tiếng với tôi? Anh Kiều có biết cậu đang to tiếng với tôi không?”

Trương Văn Minh trợn to hai mắt, không thể tin nói: “Tôi không có lớn tiếng với cậu, tôi chỉ là đang giải thích cho cậu thôi.”

Giang Dã lắc đầu thở dài: “Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu ghét tôi chứ gì, rõ ràng tôi không làm gì cả mà cậu lại lớn tiếng với tôi, mắng tôi, hù dọa tôi, nói rằng anh Kiều sẽ không bao giờ quan tâm đ ến tôi nữa.”

“Anh Kiều chưa bao giờ để ai bắt nạt tôi cả.”

Trương Văn Minh nuốt nước bọt, cái tên này, cái tên này….

Sao có thể vô lý như thế!

Lẽ ra cậu không nên nói điều đó.

Cậu ta rất ghét Giang Dã.

Nhưng cậu ta không thể cãi lại Giang Dã, buồn bực hồi lâu mới nói: “Không phải tôi bắt nạt cậu, tôi chỉ nói chuyện với cậu thôi.”

“Đừng nói nhảm trước mặt anh Yến.”

“Đương nhiên tôi sẽ không nói nhảm với anh Kiều, tôi đùa cậu thôi, cậu căng thẳng như vậy làm gì?” Vẻ mặt Giang Dã khôi phục như bình thường, khóe mắt nhướng lên, thậm chí còn nở nụ cười nhẹ, không thể biết được hắn đang nghĩ gì.

Trương Văn Minh sửng sốt một lát, trong lúc nhất thời không đoán ra được tính cách thực sự của Giang Dã, sau đó cậu ta nhớ tới Yến Hoa từng nói Giang Dã rất thân thiện, cậu ta không khỏi băn khoăn, có lẽ hắn đang đùa thật?

“Tôi không có ý gì khác, cậu đừng nói cho anh Yến Hoa.”

Giang Dã mỉm cười đáp: “Không nói.”

Không nói mới lạ.

Sau khi tới cửa, Giang Dã càng thêm ghét Trương Văn Minh hơn.

“Anh Kiều đưa chìa khóa cho cậu?” Giang Dã rất không vui.

Trương Văn Minh gật đầu rồi mở cửa, “Nếu không tôi không thể quay lại nấu bữa trưa.”

“Đưa chìa khóa cho tôi, tôi sẽ ở nhà trong kỳ nghỉ hè.”

Trương Văn Minh ậm ừ, cụp mắt xuống đưa chìa khóa cho Giang Dã, yên lặng đi vào bếp nấu ăn.

“Muốn ăn loại tôm nào?” Trương Văn Minh mua một ít tôm vì cậu rất thích tôm.

Lúc trước Yến Hoa đưa cậu đi chợ mua rau, thấy cậu chưa từng ăn nên liền mua một ít.

Giang Dã tựa vào cửa bếp nói: “Tôi không ăn hải sản, tôi bị dị ứng.”

Trương Văn Minh rửa sạch tôm rồi nói: “Anh Yến Hoa không bị dị ứng.”

Anh Kiều không bị dị ứng nên cậu ta cũng mặc kệ Giang Dã.

Nghĩ đến đây, Trương Văn Minh dùng thêm chút lực để rửa tôm.

“Anh Yến Hoa rất thích tôm, lần trước anh ấy đã ăn rất nhiều.”

“Thật sao?” Giang Dã thực sự không biết điều này, vì hắn bị dị ứng nên anh cũng không bao giờ ăn tôm ở trong nhà hay là ra ngoài.

Yến Hoa chưa bao giờ tỏ ra mình thích hải sản.

Phải chăng anh Kiều đã tự làm khổ mình trong suốt những năm qua vì chứng dị ứng của hắn không?

Giang Dã cau mày khi nghĩ tới điều này.

Lúc này Trương Văn Minh đột nhiên quay người nói: “Hôm nay tôi chỉ mua tôm và rau thôi.”

Điều này có nghĩa là Giang Dã chỉ có thể ăn rau.

“Sao cũng được.” Giang Dã cũng không có nhiều khẩu vị, hắn đang mải suy nghĩ liệu Yến Hoa có thích hải sản hay không.

Trên đường về, Yến Hoa đi ngang qua nhà hàng Phong Tử, nhớ tới buổi sáng Trương Văn Minh nói chỉ mua tôm và rau, nghĩ tới Giang Dã phải ăn rau vào bữa trưa, anh liền đi vào mua một phần thịt bò xào và trứng sốt cà chua trước khi về nhà.

Trước khi anh lên lầu, Giang Dã đã đứng ở tầng năm vẫy tay với anh.

“Anh Kiều.” Giang Dã chạy xuống tầng dưới.

Yến Hoa còn chưa kịp lên tầng hai, Giang Dã đã lao tới.

“Vài phút nữa anh lên rồi mà em còn xuống làm gì? Trời nóng lắm.”

“Vì em muốn sớm gặp anh.” Giang Dã nhìn Yến Hoa với đôi mắt sáng ngời, chủ động cầm lấy đồ trong tay anh.

“Anh mua gì thế?”

Yến Hoa nói: “Thịt bò xào và trứng sốt cà chua của nhà hàng Phong Tử, anh không biết hôm nay em về nên sáng nay đã mua tôm.”

“Em còn tưởng mình sẽ phải ăn rau vào bữa trưa.” Giang Dã cố tình nói bằng giọng đáng thương.

Yến Hoa liếc hắn một cái: “Vị thiếu gia nào chỉ ăn rau thôi?”

“Em vẫn là thiếu gia sao? Em còn tưởng anh đã có một thiếu gia khác.” Giang Dã chua chát nói.

Yến Hoa biết Giang Dã lại bắt đầu, “Đừng nhắm vào Văn Minh, nó chỉ là một đứa nhóc có hoàn cảnh khó khăn thôi.”

“Em đâu có nhắm vào cậu ta.”

“Mà chính cậu ta nhắm vào em thì có, mới vừa rồi cậu ta còn lớn tiếng với em.”

Yến Hoa không thể tin được nhìn hắn. “Em nói Văn Minh lớn tiếng với em?”

“Đúng, đúng.” Giang Dã đứng ở hành lang với Yến Hoa phàn nàn.

Yến Hoa không tin, giọng của Trương Văn Minh rất nhỏ: “Thật sự?”

“Cậu ta quả thực đã to tiếng với em, vừa hét lên làm em sợ muốn chết.”

Yến Hoa không nhịn được mỉm cười, hỏi: “Còn ai có thể dọa em sợ được à?”

“Đúng thế, ngay cả anh còn chưa mắng em bao giờ mà cậu ta lại dám lớn tiếng với em.”

“Cậu ấy nói gì?”

“Cậu ta nói chúng ta không cùng huyết thống, từ nay về sau anh sẽ không quan tâm em nữa, cậu ta còn nói rất lớn tiếng.” Giang Dã rất tự nhiên đóng vai một nạn nhân, hăng hái kể về nỗi uất ức của bản thân.

Nghe vậy, Yến Hoa không cười nữa, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn một chút, “Cậu ấy nói vậy thật sao?”

“Đừng thêm mắm dặm muối.”

Giang Dã bắt chước lại giọng điệu của cậu ta mà nói: “Tôi còn tưởng cậu và anh Yến là anh em ruột.”

“Nhìn đi, chính là ý tứ này còn gì, nói anh không quan tâm em nữa.”

Nghe xong những lời này, Yến Hoa hơi nhướng mày an ủi: “Không hẳn là ý đó, có lẽ cậy ấy chỉ tò mò thôi, trước đây cũng có nhiều người thắc mắc họ của chúng ta khác nhau mà không phải sao?”

“Vậy bây giờ anh đang đứng về phía cậu ta đúng không?” Giang Dã xụ môi, vừa nói xong hốc mắt đã đỏ lên.

Đây rõ ràng là suy nghĩ của tên Thiếu Văn Minh đó, nhưng anh Kiều lại không nhận ra.

“Không có, không có.” Yến Hoa vội vàng phủ nhận, “Anh không đứng về phía cậu ấy.”

“Đừng khóc.” Anh thực sự sợ Giang Dã, cũng không biết sao nước mắt lại dễ dàng chảy ra như vòi nước như vậy.

“Tuy không nói thẳng ra nhưng rõ ràng cậu ta có ý đó, hù dọa em bằng suy nghĩ anh sẽ không quan tâm đ ến em nữa, cậu ta còn nói anh khen cậu ta nấu ăn rất ngon, chắc chắn cậu ta đang đắc ý khoe khoang với em mà anh không nhận ra! Còn nói giúp cho cậu ta!”

“Anh không còn quan tâm đ ến em nữa rồi!” Giang Dã càng nói càng cảm thấy tủi thân.

“Anh không nói giúp cậu ấy, đừng khóc nữa được không, ngày mai mắt sẽ sưng lên mất.”

“Vậy cậu ta bắt nạt em như thế, anh định giải quyết thế nào?”

“Ngày mai anh hẹn người tới xem nhà, nếu giá thuê phù hợp thì anh sẽ nói với cậu ấy, ngày mai chuyển đi luôn, được không?”

Giang Dã lập tức ngừng khóc, “Tạm được.”

Yến Hoa giơ tay lau nước mắt, nhịn không được cười hỏi: “Trong mắt em giấu công tắc đúng không? Sao nước mắt muốn rơi lúc nào cũng được thế?”

Mỗi lần khóc xong Giang Dã đều dùng quần áo của Yến Hoa để lau nước mắt.” Em khóc bởi vì em buồn, anh còn cười nhạo em.”

“Được rồi, chúng ta về thôi.” Yến Hoa để mặc Giang Dã lau nước mắt trên người mình, chờ hắn bình tĩnh lại.

Sau khi xong xuôi, Giang Dã hài lòng nói tiếp: “Anh Kiều, anh có thích ăn hải sản không?”

Yến Hoa không biết tại sao, “Không, có chuyện gì vậy?”

“Quả nhiên là Thiếu Văn Minh.”

Yến Hoa sửa lại, “Không được tùy tiện đặt biệt danh cho người khác.”

“Em chỉ nói trước mặt anh thôi, không nói trước mặt người khác.”

Yến Hoa nghiêng người liếc hắn một cái, Giang Dã lập tức đầu hàng.

“Được rồi được rồi, Trương Văn Minh, Trương Văn Minh, Trương Văn Minh….”

“Lúc nãy Trương Văn Minh nói anh từng ăn rất nhiều tôm nên em nghĩ là anh thích.”

Yến Hoa nghiêm túc nhớ lại cảnh tượng ngày đó, “Văn Minh quá tiết kiệm, mỗi lần ăn cơm chỉ ăn rau, hôm đó ngoài tôm ra chỉ có rau chân vịt.”

“Em biết đấy, anh không thích ăn rau chân vịt, hương vị rất ghê.”

Giang Dã hiểu rõ, Yến Hoa ghét ăn rau nên chỉ có thể ăn tôm thôi.

“Dù sao thì lần sau anh có thể ăn bất cứ thứ gì anh muốn, đừng quan tâm đ ến việc em bị dị ứng.”

“Anh biết, anh sẽ không để bản thân chịu khổ, thiếu gia đừng lo lắng.”

“Chỉ cần em không khóc anh đã cảm tạ ông trời lắm rồi.”

_

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy chương sau vì để giải quyết một vài vấn đề, Giang Dã đã tự mình bỏ ra 7 ngàn tệ…..

_

Cua: Lại sắp có biến rồi mấy ní:}}

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN