Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi - Chương 37: C37: Biến cố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi


Chương 37: C37: Biến cố


Edit: Cua🌷

_

Vương Nhuận Bình năm nay hai mươi sáu tuổi, lớn hơn Yến Hoa ba tuổi.

Đèn trong căn phòng đã tắt, xung quanh trở nên tối om ngoại trừ những tia lửa phát ra từ ngọn nến trên bánh sinh nhật.

Vương Nhuận Bình chắp hai tay ước nguyện rồi thổi tắt nến.

Bàn Tử tắt đèn, nóng lòng nói: “Mau cắt bánh đi.”

Trương Văn Minh tò mò hỏi: “Anh Nhuận Bình, anh vừa ước gì thế?”

Bàn Tử: “Còn có thể ước cái gì, năm nào cũng thế, có nhiều tiền và sớm cưới được vợ.”

Vương Nhuận Bình gõ vào đầu cậu ta, “Năm nào điều ước của tao cũng không thành hiện thực vì bị mày nói ra, cho nên năm nay tao không ước mấy cái này nữa.”

Yến Hoa chia dao nĩa nói: “Ước nguyện nếu bị nói ra sẽ không còn linh nữa, thôi ăn bánh đi, nhớ cắt một phần “đặc biệt” cho thiếu gia nhà tôi.”

Anh cố ý nhấn mạnh từ “đặc biệt.”

Những người khác không biết lý do thì chỉ nghĩ đơn giản do Giang Dã là người nhỏ nhất trong số họ, và Yến Hoa cũng rất quan tâm hắn, thuận theo ý tứ này nói: “Cậu có thể tự cắt cho thiếu gia nhà mình.”

Yến Hoa nhận lấy con dao rồi cắt một miếng bánh hình tam giác hoàn hảo đưa cho Giang Dã: “Cái này là anh đặc biệt cắt cho em.”

Giang Dã thường hết cách trước những thủ thuật nhỏ của Yến Hoa, thậm chí miệng hắn đã cảm thấy tràn ngập vị ngọt ngay trước khi ăn bánh.

Hắn nhặt một quả anh đào đỏ trên chiếc bánh nhỏ, kẹp lấy cuống rồi đưa vào miệng Yến Hoa, chăm chú nhìn người trước mặt: “Xem như khen thưởng vì anh đã cắt bánh cho em.”

Yến Hoa cũng không khách khí cắn lấy quả anh đào căng mọng, không để ý đến việc ngón tay Giang Dã khẽ chạm vào môi mình.

Giang Dã đưa tay ra sau lưng, không ngừng xoa hai ngón tay vào nhau để nhớ lại cảm giác vừa rồi.

Đôi môi đỏ mọng trông mềm mại và ẩm ướt.

Yến Hoa cau mày, không nói gì, chỉ ngậm quả anh đào trong miệng mà không nuốt xuống, bình tĩnh dùng thìa xúc một quả anh đào khác lên trên bánh tới trước mặt Giang Dã.

Giang Dã không chút do dự ăn quả anh đào Yến Hoa đút cho mình.

Nhưng giây tiếp theo, hắn cong môi cười nói: “Chua.”

Yến Hoa nhổ quả anh đào trong miệng ra, nhỏ giọng nói: “Cho anh vị chua, em cố ý đúng không?”

Dù cảm thấy chua chát nhưng Giang Dã vẫn nuốt quả anh đào tuy có màu đỏ nhưng thực chất chỉ mới chín một chút.

Chỉ cần là thứ Yến Hoa đưa cho, dù là chua, cay, ngọt, đắng, hắn đều sẽ nhận hết.

Sau khi nuốt xuống quả anh đào chua, Giang Dã giải thích: “Em không có ý đó.”

Hắn thực sự rất vô tội.

Nếu biết quả anh đào chua như vậy, hắn nhất định sẽ không đút cho anh Kiều.

Nhưng đầu ngón tay ấm áp vẫn còn đọng lại một chút cảm giác, hắn còn đang tính giải thích thêm…

“Quên đi, coi như huề.” Đại nhân Yến Hoa không thèm chấp kẻ tiểu nhân.

Dù sao thì cũng đã trả lại quả anh đào chua cho hắn.

Hôm nay là sinh nhật của Vương Nhuận Bình nên dĩ nhiên anh ta rất muốn uống rượu, trong số năm người trên bàn, ngoại trừ Giang Dã đang uống nước trái cây, trước mặt những người khác đều đặt một ly rượu.

“Tiểu Dã, cậu không uống rượu sao?” Trương Văn Minh nhìn ly rượu của mình rồi nhìn sang Giang Dã.

Vương Nhuận Bình cầm ly rượu lên, theo thói quen nói: “Do phụ huynh ở nhà quản chặt phải không, ba Yến?”

Yến Hoa không hề khó chịu khi bị trêu chọc, nghiêm túc nói: “Học sinh trung học mà uống rượu cái gì, uống nước trái cây là được rồi.”

Bàn Tử nói đùa: “Đúng là em trai nhỏ được anh trai coi như báu vật có khác, không như chúng ta chỉ là cỏ đuôi chó ven đường.”

Vương Nhuận Bình đột nhiên vỗ vào đùi mình, cố ý lớn tiếng nói: “Vừa rồi tao đã ước sai rồi, tao nên ước ông trời sẽ ban cho tao một người anh em như Tiểu Hoa.”

Giang Dã cứng rắn nói: “Anh đợi kiếp sau đi.”

Yến Hoa ở một bên mỉm cười, nhìn Giang Dã cùng bọn họ nói chuyện, lại thấy Trương Văn Minh nhìn mình, chậm rãi uống ly rượu.

“Nếu Văn Minh không muốn uống rượu thì đổi sang nước trái cây đi.”

Trương Văn Minh khẽ liếc Bàn Tử, sợ anh họ không đồng ý.

Vương Nhuận Bình cũng lên tiếng: “Không biết uống thì đổi thành nước trái cây đi, hôm nay là ngày vui mà.”

Thấy cả hai người đều nói như vậy, Bàn Tử tự nhiên cũng không phản đối, thay ly rượu trước mặt Trương Văn Minh bằng nước trái cây.

Trương Văn Minh cầm ly nước cam, ngơ ngác nhìn Yến Hoa phía đối diện, đây là lần thứ hai anh giúp cậu tránh rượu.

Nhưng khi cậu đang nhìn Yến Hoa với vẻ cảm kích, ánh mắt đối phương vẫn như thường lệ đặt lên người thiếu niên bên cạnh.

Hai người họ đang cúi đầu chơi một trò chơi nhàm chán đó là đánh vào mu bàn tay.

Thật trẻ con. truyện ngôn tình

Nhưng cậu cũng muốn chơi.

Yến Hoa chán ghét: “Em phản ứng chậm quá, lần nào cũng để anh đánh được.”

Nói là đánh, kỳ thực chỉ là nhẹ nhàng chạm vào.

Giang Dã rất thích thú với kiểu tiếp xúc này cho nên hắn thường cố ý thua.

“Do em ngốc, không thông minh bằng anh Kiều.”

Yến Hoa, “Biết thì tốt.”

“Anh không chơi với em nữa, chán lắm.” Yến Hoa nhìn quanh để tìm một đối thủ khác.

Giang Dã vội kéo Yến Hoa lại, “Em hứa, lần này nhất định sẽ bắt được anh.”

Tuy có chút nghi ngờ nhưng Yến Hoa vẫn quyết định cho thằng nhóc này một cơ hội.

Giang Dã sợ Yến Hoa sẽ tìm người khác chơi cùng nên không cố ý thua nữa, đúng như dự đoán, hắn bắt gọn được mu bàn tay Yến Hoa.

“Thấy chưa? Em rất giỏi có đúng không?” Giang Dã hơi nâng cằm, đắc ý nói.

Yến Hoa đã thắng hơn mười trận liên tiếp, đột nhiên bị thua nên anh cảm thấy hơi không cam tâm.

“Chơi lại một ván nữa, vừa rồi do Bàn Tử làm gián đoạn nên anh không tập trung.”

Bàn Tử vô tội chạm cốc với Vương Nhuận Bình.

“Ông chủ nói cái gì thì chính là cái đó, không dám cãi.” Anh ta bất đắc dĩ nói.

“Đừng nói chuyện làm tôi phân tâm.” Yến Hoa bất mãn nhắc nhở.

Thấy sự chú ý của Yến Hoa đã chuyển về phía hắn, Giang Dã mới yên tâm.

Hắn hy vọng trong mắt Yến Hoa sẽ luôn luôn có mình.

Hắn dần điều khiển nhịp điệu của trò chơi, mỗi khi Yến Hoa sắp chán, hắn sẽ bất ngờ giành chiến thắng trước anh.

H@m muốn chiến thắng của Yến Hoa sẽ bị khơi dậy, tiếp tục muốn chơi với hắn.

Thẳng đến Vương Nhuận Bình tựa lưng vào ghế, cầm ly rượu nói: “Hai người các cậu cứ chơi mà không uống rượu thì chán lắm.”

“Tiểu Hoa, hay chúng ta chơi đi, ai thua sẽ phải uống một ly.”

“Tôi sẽ thắng.” Yến Hoa giơ tay áo lên, dứt khoát ném Giang Dã sang một bên, tự tin nói: “Hôm nay anh chết chắc rồi.”

Rõ ràng sức hấp dẫn của Giang Dã lúc này không mạnh bằng Vương Nhuận Bình.

Giang Dã chỉ có thể bất lực nhìn hai người họ chơi với nhau.

Ban đầu Yến Hoa vô cùng tự tin, nhưng thực tế lại vô cùng phũ phàng.

“Đệch!”

“Nhuận Bình, tay anh làm bằng sắt à? Đau quá.” Yến Hoa che mu bàn tay đã đỏ bừng.

Giang Dã đặt nó vào trong ngực, xót xa xoa nhẹ: “Anh đánh nhẹ chút đi.”

Anh em chân chính quả nhiên ra tay không chút nể tình.

Vương Nhuận Bình kiêu ngạo khoe ra bàn tay phải của mình, quả nhiên trên lòng bàn tay có một đường chỉ tay hình chữ nhất.

“Người ta nói đàn ông có đường đoạn chưởng (*) có sức nặng ngàn cân, và cú đánh của tao cũng mạnh mẽ giống thế!”

(*) Đoạn chưởng là cách gọi của một trong 5 đường chỉ tay quan trọng. Đoạn chưởng xuất hiện khi đường trí tuệ và đường tình cảm có cùng khởi điểm, chồng lên nhau thành một đường thẳng vắt ngang qua lòng bàn tay.

Yến Hoa không phục giơ bàn tay đầy sẹo của mình ra, “Tôi cũng có một cái.”

Giang Dã nhìn vết sẹo dài trên tay anh, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.

Vương Nhuận Bình khinh thường nói: “Cái đó sao mà so được với cái bẩm sinh đã có của tao.”

Yến Hoa không cam tâm, cho rằng mình thua là vì dùng sai tay.

Sau khi uống hết rượu trong ly, anh quyết định đổi tay khác để chơi với Vương Nhuận Bình.

“Uống từ từ.” Giang Dã nhắc nhở.

Yến Hoa tự tin nói với Vương Nhuận Bình: “Để tôi cho anh biết thế nào là Đoạn Chưởng Vương, chuẩn bị thua cuộc đi.”

Vương Nhuận Bình cũng hùng hổ đáp: “Chưa biết ai mới là vua đâu.”

Trong không gian vang lên một tiếp “bốp”

Yến Hoa nắm chặt nắm tay hoan hô: “Thắng rồi!”

Đoạn Chưởng Vương bị đánh bại thảm hại!

Dù đã lăn lộn trong xã hội tám chín năm nhưng đôi mắt của Yến Hoa vẫn trong trẻo và sáng ngời, giống như một thiếu niên sẽ không bao giờ bị thế gian vùi dập.

Để tránh cho việc không thể cầm được tuốc nơ vít vào ngày mai, hai người chuyển từ trò đánh mu bàn tay sang chơi xúc xắc.

Từ khách sạn đến KTV.

Chỉ cần có Giang Dã ở bên cạnh, Yến Hoa gần như sẽ không bao giờ thua, anh không ngừng uống rượu vì phấn khích.

Cuối cùng chỉ có Trương Văn Minh và Giang Dã là còn tỉnh táo.

Trương Văn Minh bất đắc dĩ phụ trách đưa Bàn Tử và Vương Nhuận Bình về.

“Anh Kiều, chúng ta về thôi.” Giang Dã vòng tay qua eo Yến Hoa đỡ anh dậy.

Vòng eo của Yến Hoa rất nhỏ.

Giang Dã vòng tay ôm gọn lấy eo anh, tay còn lại vẫy một chiếc taxi bên đường.

Yến Hoa khi uống quá nhiều sẽ chỉ an tĩnh ngủ, anh chưa từng gây náo loạn trong lúc say, hiện tại anh đang tựa vào lồ ng ngực Giang Dã, ngửi mùi hương quen thuộc rồi ngủ một giấc yên bình.

Giang Dã vươn ngón tay thon dài gạt đi những sợi tóc che khuất tầm nhìn của Yến Hoa, nhìn người trong ngực một cách chăm chú.

Nhìn Yến Hoa toàn tâm toàn ý nằm trong lòng mình, cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hắn không muốn trở thành kẻ kéo chân Yến Hoa, hắn muốn trở thành chỗ dựa vững vàng và duy nhất của anh.

Sau khi Trương Văn Minh rời khỏi nhà Yến Hoa, cậu ta đã thuê nhà bên ngoài cùng một vài người khác.

Điều kiện chỗ ở mới đương nhiên là không thể so được với nơi ở của Yến Hoa, nhưng so với quê hương của cậu thì tốt hơn rất nhiều.

Phần lớn thời gian cậu đều im lặng làm việc trong cửa hàng, chỉ khi ở cạnh Yến Hoa mới nói thêm vài lời.

“Anh Yến Hoa, hình như bên kia đường có một tiệm sửa xe mới mở.” Trương Văn Minh tranh thủ lúc rảnh rỗi nói.

Yến Hoa nhìn thoáng qua rồi nói: “Ừ.”

Anh đã nhận ra rồi.

Cửa hàng đối diện lớn hơn cửa hàng của họ rất nhiều, cách trang hoàng cũng phô trương hơn.

Trương Văn Minh lo lắng nói: “Vậy cửa hàng của chúng ta phải làm sao đây?”

Yến Hoa cười nói: “Cứ mặc kệ thôi, chẳng lẽ chúng ta phải đóng cửa vì bọn họ sao?”

“Em sợ bọn họ sẽ cướp hết khách hàng của chúng ta.” Trương Văn Minh nói.

Yến Hoa thờ ơ nói: “Việc kinh doanh là như thế, nếu tay nghề không tốt thì không thể giữ chân được khách hàng, vậy thôi.”

Trương Văn Minh chỉ mới tới đây hơn một tháng, kĩ thuật chắc chắn không bằng ai, chỉ có thể đi theo anh họ làm quen các bộ phận của xe cùng các công cụ sửa chữa.

Cậu ta rất muốn giúp đỡ anh nhưng lại không có khả năng, chỉ có thể âm thầm cố gắng trau dồi kỹ năng thật nhanh để giúp đỡ Yến Hoa thêm phần nào đó.

Khi Giang Dã đến cửa hàng đưa bữa trưa, hắn bắt gặp Trương Văn Minh và Yến Hoa đang nói chuyện cùng nhau.

Hắn biết rõ cái tên này sẽ phải tiếp xúc với Yến Hoa khi làm việc trong cửa hàng.

Nhưng tận mắt nhìn thấy hai người nói chuyện cùng nhau, Giang Dã vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.

“Tiêu Dã tới giao đồ ăn rồi kìa.” Vương Nhuận Bình đang rửa xe Volkswagen, ngẩng đầu nói với anh.

Nghe thấy tiếng động, Yến Hoa quay người lại, phát hiện Giang Dã đang đứng ở cửa.

“Vào đi, em đứng ở cửa làm gì thế?” Yến Hoa nghi hoặc hỏi.

Trương Văn Minh thấy hắn xong cũng tự giác rời đi.

Giang Dã nhấc chân đi vào, bất mãn nói: “Em đứng ở đây lâu rồi mà anh không cũng để ý.”

Yến Hoa nhìn bức vẽ trong tay nói: “Anh không có mắt sau gáy.”

“Cũng đúng, bởi vì đang bận nói chuyện với người khác nên không chú ý đến em.” Giang Dã đặt hộp thức ăn xuống, cầm ly nước của Yến Hoa lên uống một ngụm.

“Trên đường có nóng không?” Yến Hoa nhìn thoáng qua lớp mồ hôi mỏng trên trán Giang Dã.

“Có, nóng chết đi được, nhiệt độ bên ngoài là 39 độ, em sắp bị cháy nắng tới nơi mà anh lại không biết em đến.” Giang Dã vòng lại chủ đề vừa rồi, tiếp tục lẩm bẩm.

Yến Hoa biết hắn lại bắt đầu, vẫn cúi đầu nhìn bức vẽ trong tay, “Làm gì nóng tới mức 39 độ.”

“Em lừa anh làm gì, em còn bị say nắng đây.”

Yến Hoa nghe thấy mấy chữ say nắng liền đặt bức vẽ xuống, nghiêm túc đặt mu bàn tay lên trán và má hắn nói: “Nóng thật.”

“Còn chưa hết đâu, cánh tay em còn bị bỏng và phồng rộp, anh thậm chí còn không quan tâm mà mải nói chuyện với người khác.”

Yến Hoa nâng cánh tay của Giang Dã lên, quả nhiên trên cẳng tay có một vết sưng to bằng hạt đậu do dầu nóng bắn vào, anh mở tủ thu ngân lấy ra một tuýp thuốc mỡ nhỏ trị bỏng.

“Trời nóng như vậy mà còn chiên cà tím làm gì?” Yến Hoa cẩn thận bôi thuốc mỡ lên chỗ phồng rộp, đồng thời nhắc nhở: “Mấy ngày nữa không được để vết bỏng dính vào nước.” Mí mắt Giang Dã rũ xuống, bực bội nói: “Tối qua chính anh nói muốn ăn, vậy mà bây giờ lại trách em.”

“Anh không có trách em, nhưng mà anh nói muốn ăn khi nào?” Yến Hoa hoàn toàn không nhớ ra.

“Tối hôm qua trước khi đi ngủ, lúc anh nói chuyện với em.”

Yến Hoa bôi thuốc xong thì mở vòi nước rửa tay, “Anh chỉ tùy tiện nói thôi.”

“Vậy bây giờ anh còn muốn ăn không” Giang Dã cũng đi tới rửa tay.

Thấy hắn tới gần, Yến Hoa vặn nhỏ vòi nước để tránh cho nước bắn vào chỗ bị bỏng của hắn.

“Em nấu xong rồi thì anh nhất định phải ăn.” Yến Hoa dùng khăn lau khô nước trên tay.

Giang Dã cũng háo hức mở rộng lòng bàn tay về phía anh, Yến Hoa biết thiếu gia có ý gì nên cũng lấy khăn lau cho hắn.

“Được rồi, vào ăn đi.” Yến Hoa ôm hộp cơm bước vào văn phòng, đây là nơi duy nhất có máy lạnh trong cửa hàng.

Anh bật điều hòa lên rồi nói, “Nghỉ ngơi đi, đợi buổi chiều mát hơn rồi hẵng về.”

Giang Dã là học sinh ngoại trú nên có thể về nhà nghỉ trưa, trường học lại cách cửa hàng rất gần nên hắn thường tới đây nghỉ trưa.

Vì thế Yến Hoa đã đặt một chiếc giường nhỏ để hắn tiện nghỉ trưa ở văn phòng.

Nói là văn phòng, nhưng gần như nó đã trở thành một phòng học khác của Giang Dã, ngoài sổ sách kế toán và đơn đặt hàng của khách hàng thì có rất nhiều sách vở cùng các loại tài liệu thi đấu của Giang Dã.

“Súp đậu xanh sáng nay em nấu để trong tủ lạnh, anh ăn thử đi.” Giang Dã lấy súp đậu xanh từ trong phích ra, hơi lạnh thoát ra từ trong hộp inox.

Chỉ khi Giang Dã được nghỉ thì chất lượng đồ ăn của Yến Hoa mới cải thiện, Giang Dã thường ăn ở căntin trường học, khi ở một mình Yến Hoa thường ăn qua loa cho xong bữa.

“Em ăn chưa?” Yến Hoa nhấp một ngụm canh đậu xanh rồi hài lòng thở dài, cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể đã tiêu tán đi rất nhiều.

Giang Dã ngồi đối diện chăm chú nhìn Yến Hoa ăn, cười nói: “Ăn ở nhà rồi.”

“Anh sẽ ăn thử cà tím chiên do thiếu gia làm.” Yến Hoa gắp một miếng, Giang Dã chờ đợi anh nhận xét…

“Thế nào?”

“Ăn ngon.” Yến Hoa giơ ngón tay cái khen ngợi.

Cho dù không ngon thì anh vẫn sẽ nói ngon, bởi vì cánh tay hắn đã bị bỏng vì làm nó, nếu anh nói không ngon, Giang Dã chắc chắn sẽ buồn rầu hết nửa ngày.

Nhưng thực sự là nó ăn rất ngon, bên ngoài giòn và bên trong mềm.

“Em học cách chiên cà tím khi nào vậy? Anh nhớ là mình chưa từng dạy em làm món này.”

Giang Dã cũng ăn một miếng cà tím vừa được Yến Hoa khen ngon, “Anh từng chiên nó một lần vào đêm giao thừa năm ngoái, em ở bên cạnh nhìn nên nhớ kỹ thôi.”

“Sao em thông minh thế?” Yến Hoa biết Giang Dã rất thích được khen ngợi.

Giang Dã quả thực rất thích nghe Yến Hoa khen ngợi mình, giống như chó ngoan cầu xin chủ nhân khen ngợi.

“Nhân tiện, anh Kiều, ngày mai tiệm sửa xe Quang Thụy sẽ khai trương.”

Giang Dã lấy ra từ trong túi một tờ rơi được gấp lại làm đôi, “Cái này là bọn họ đưa cho em trên đường.”

Yến Hoa liếc mắt nhìn tờ rơi, nhân dịp khai trương sẽ có dịch vụ rửa xe miễn phí.

“Ừ.” Yến Hoa không để ý.

Dẫu cho người có hung hăng. Chẳng qua gió mát thổi ngang núi này. Dẫu cho người có ngang tàng. Khác gì trăng sáng giãi tràn sông sâu. (*)

(*) Một câu nói trong Cửu Dương Chân Kinh-1 bộ công pháp tu luyện nội công xuất hiện trong bộ “Ỷ Thiên Đồ Long ký” của Kim Dung, ý nói dù kẻ địch có mạnh mẽ đến bực nào, hung ác đến bực nào, cũng chỉ coi như gió mát thổi qua núi, trăng sáng chiếu trên sông, dù có chạm vào thân thể nhưng không thể nào gây ra tổn thương cho mình được.

Dùng chiêu rửa xe miễn phí vì ống nước trên đường Kiều Giang bị chặn, Bàn Tử đứng ở cửa lẩm bẩm: “Xe của chúng ta muốn sửa không vào được.”

Lục Cửu cau mày nhìn cửa hàng mới phía đối diện, lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà mình.

Vương Nhuận Bình không ngần ngại nói: “Chỉ được vài ngày đầu thôi.”

“Mày không nhìn thấy nhãn hiệu GG của ông chủ họ à, còn tự tin nói rằng cửa hàng của mình là nơi sửa chữa ô tô cao cấp nhất Nam Giang, ý là nói chỗ chúng ta là cấp thấp?”

“Ông chủ của bọn họ còn không bao bằng ông chủ của chúng ta, còn lâu mới đủ đẳng cấp với tới cái đầu gối của bọn mình.”

Mấy nhân viên tụ tập lại bàn luận về cơ sở kinh doanh mới mở phía đối diện.

Yến Hoa không tham gia náo nhiệt, ở trong nhà tiếp tục lật sổ sách.

Giang Dã dựa vào người anh, nghiêng đầu nhìn theo.

Nhìn qua thì tưởng hắn đang xem sách, nhưng thực chất hắn đang nhìn người.

Yến Hoa ghét nóng, giơ tay đẩy hắn: “Đừng dính vào anh.”

“Em quay quạt vào người anh nha, không nóng nữa đâu.” Giang Dã điều chỉnh lại vị trí của cây quạt đứng: “Như vậy sẽ không nóng nữa.”

“Ở đó có ghế, em ra đó ngồi đi, đừng ở đây làm phiền anh.” Yến Hoa chỉ chỉ phía bên kia.

“Không thích.”

Giang Dã không muốn đi, Yến Hoa cũng không đuổi được hắn.

Ngoài cửa có rất nhiều người, bầu trời trong xanh đầy nắng, thế giới nhỏ bé bên trong ngôi nhà lại rất yên tĩnh và bình lặng, trong không khí tràn ngập mùi xăng đắng chát.

Yến Hoa nằm trên ghế tựa, trang sách trong tay bị quạt thổi bay, Giang Dã dời cái ghế nhỏ sang bên cạnh rồi nằm lên đùi anh, lông mi khẽ run nhắm lại, không biết đã ngủ từ lúc nào.

Một tay Yến Hoa lật sách, tay kia luồn vào tóc Giang Dã vuốt v e trán hắn, thỉnh thoảng rời mắt khỏi trang sách nhìn người bên cạnh.

Họ đã sống với nhau như thế này trong nhiều năm.

Quả đúng như lời Vương Nhuận Bình nói, cửa hàng đối diện chỉ bận rộn được mấy ngày.

So với những tiệm sửa xe mới mở, khách hàng vẫn thích lựa chọn một nơi đã quen thuộc với xe của mình.

Vương Nhuận Bình bận rộn làm việc, hả hê nói: “Này thì trang hoàng lồ ng lộn, rốt cuộc cũng chẳng có xe mà sửa.”

Yến Hoa đứng ở cửa, bắt gặp ánh mắt của ông chủ Từ đối diện.

So với những hàng ô tô ở tấp nập lối vào Kiều Giang, lượng xe thưa thớt phía Quang Thụy trông có vẻ hơi đáng thương.

Ông chủ Từ là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, lớn hơn Yến Hoa gần hai chục tuổi, bụng phệ, đôi mắt lác luôn nhìn chằm chằm Yến Hoa, không biết đang nghĩ cái gì trong đầu.

Yến Hoa có linh cảm ông ta có ý đồ xấu nên dặn Bàn Từ và những người khác cẩn thận hơn khi sửa xe. Trước đây anh từng gặp rắc rối một lần ở cửa hàng cũ cho nên không muốn nó lặp lại ở trong cửa hàng của mình.

May mắn là vẫn chưa xảy ra chuyện gì sau một tháng, Giang Dã cũng thành công tham gia vào giải đấu sau hai tuần khai giảng.

Cửa hàng sắp đóng cửa vào buổi tối, các cửa hàng ven đường hầu như đều đã đóng cửa, Giang Dã vừa kết thúc buổi tự học xong, sau khi gọt xong quả táo liền kiêu ngạo nói với Yến Hoa: “Anh Kiều, anh nhìn nè, lần này vỏ táo không bị rách.”

“Không tệ, đáng khen.” Nói xong liền bổ sung:” Cẩn thận không đứt tay.”

Những người học việc đã tan làm từ lâu, chỉ còn lại đám người Lục Cửu và Bàn Tử.

Yến Hoa quay đầu nói với bọn họ: “Các cậu về trước đi, ngày mai quay lại.”

Vương Nhuận Bình xoa xoa tay nói: “Lát nữa có muốn ăn thịt nướng không? Tao hơi đói…”

Còn chưa kịp nghe thấy câu trả lời thì đột nhiên bên ngoài cửa hàng lao tới một chiếc xe tải màu trắng bạc.

“Sắp đóng cửa mà sao vẫn còn người tới sửa xe nhỉ?” Vương Nhuận Bình ngó mặt ra nhìn.

Anh ta thấy một vài thanh niên đầu tóc sặc sỡ bước xuống xe, trên tay cầm những thanh sắt dài bằng cẳng tay, không nói một lời liền lao thẳng vào cửa hàng.

Trương Văn Minh chưa từng nhìn thấy đám người nào trông hung hăng như vậy, nhất thời cứng đờ trong giây lát.

Yến Hoa là người đầu tiên phản ứng, nhanh chóng cầm cờ lê đánh mạnh vào cẳng tay của một tên khiến thanh sắt văng ra khỏi tay gã, sau đó giơ chân đạp vào hạ bộ khiến gã đau đớn ngã ra đất.

“Dám đập phá cửa hàng của ông nội mày, chán sống rồi à?”

Sự dịu dàng thường ngày của Yến Hoa dường như chỉ là lớp vỏ ngụy trang, sự bạo lực trong xương cốt lúc bày mới hoàn toàn bộc lộ.

Vương Nhuận Bình phản ứng ngay sau đó, nhặt thanh sắt vừa bị tên đó làm rơi lên rồi tham gia hỗn chiến.

Bàn Tử từng được Yến Hoa bảo vệ khi còn làm việc ở cửa hàng cũ, nhưng bây giờ anh ta không nghĩ ngợi nhiều, dựa vào thân hình to lớn của mình ép một gã gầy gò nhất vào tường.

Lục Cửu và Lục Thất tuy cũng từng đánh nhau, nhưng so với Yến Hoa, người đã từng tham gia vô số những trận đánh lớn nhỏ ngay từ khi còn bé thì không đáng để nhắc đến, những người khác hầu như chưa từng gặp phải tình cảnh này.

Đối thủ vẫn chiếm thế thượng phong nhờ lợi thế về quân số.

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc nhưng tràn đầy lạnh lùng đột ngột phát ra trong cơn hỗn loạn.

“Nếu muốn chết thì cứ việc bảo bọn chúng đánh tiếp.”

Ánh sáng lờ mờ ngoài cửa chiếu vào khuôn mặt trong trẻo của Giang Dã, trong đôi mắt đen nhánh của hắn hiện lên một tia lạnh lẽo.

Quả táo chưa gọt xong vỏ đã lăn xuống đất, phần thịt màu vàng nhạt dính đầy dầu bẩn.

Con dao được dùng để gọt trái cây vào năm phút trước bây giờ đã trở thành một vũ khí sắc bén bị hắn kề trên cổ kẻ thù, lưỡi dao dính máu, khi toàn bộ cửa hàng đang chìm trong im lặng, Yến Hoa có thể nghe thấy tiếng xương khớp tay mình kêu răng rắc.

Thủ lĩnh của đám côn đồ bị đè trên mặt đất, một tay bị đôi giày đen cứng rắn đè chặt, chưa bao giờ cảm thấy cái chết gần mình như lúc này.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa.” Hoàng Mao đổ mồ hôi lạnh khắp người, gào lên nói với đám đàn em.

Gã chưa bao giờ nghĩ tới ngày mình sẽ bị một thằng nhóc trung học đánh vật ra đất.

Trong mắt Yến Hoa hiện lên một tia kinh ngạc, khi ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, thông qua bóng dáng sâu thẳm trong con ngươi Giang Dã, anh dường như đã nhìn thấy chính bản thân mình vào bảy tám năm trước.

Không chỉ dáng vẻ hung ác giống hệt, mà thậm chí giọng điệu của Giang Dã còn lạnh lùng hơn cả anh vào năm đó.

Nhưng Yến Hoa không có thời gian để ngơ ngác, anh nhanh chóng vứt thanh sắt trên tay gã đối diện xuống đất.

Bàn Tử vẫn còn lo lắng, vừa dùng thân hình trấn áp một tên, vừa đè lên mông gã.

Yến Hoa đi tới trước mặt Hoàng Mao, cầm lấy con dao từ tay Giang Dã, ra hiệu cho hắn tránh sang một bên, dùng găng tay trắng vẫn còn dính xăng vỗ nhẹ lên mặt Hoàng Mao: “Là ai? Ai bảo mày đến đây?”

Hoàng Mao lúc này làm gì còn dáng vẻ hung hăng như lúc mới xuống xe nữa, khó nhọc nói, “Không biết.”

Yến Hoa tuy cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, thanh âm tuy nhẹ nhưng lại mang theo sức uy hiếp nặng nề.

“Mày cứng đầu nhỉ.”

“Không biết thì tới phá cửa hàng của tao làm gì?”

Bàn Tử nhân cơ hội nói: “Chưa tìm hiểu mà đã dám tới đây, mày không biết trước mặt mày chính là Yến Diêm Vương ở khu phố Cơ Khí à.”

Hoàng Mao biết lần này mình xong rồi, thảm thiết cầu xin: “Anh Yến, em sai rồi, lần sau em không dám nữa.”

Yến Hoa ngước mắt nhìn tiệm sửa xe Quang Thụy phía đối diện, mặc dù Hoàng Mao không nói thì anh cũng biết kẻ chủ mưu rồi.

Trương Văn Minh rúc vào một bên nói: “Anh Yến Hoa, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”

Yến Hoa nhìn vết máu mỏng trên cổ Hoàng Mao rồi thoáng nhìn qua Giang Dã vẫn đang mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, không để ý tới lời Trương Văn Minh nói.

“Anh Yến, tha cho bọn em một lần thôi được không, lần sau bọn em không dám nữa!”

Yến Hoa nhắm mắt lại nói: “Ngoài chiếc bị đập vỡ bên ngoài, bên trong vẫn còn camera giám sát, mày có nhìn thấy không?”

“Nếu tao nói ra, mày sẽ phải ngồi tù một vài năm đấy.”

“Tao có thể giả vờ như chưa có chuyện gì đã xảy ra tối nay, nhưng mày phải ngậm miệng, tao không muốn ai khác biết chuyện này.”

Hoàng Mao vội vã gật đầu, “Em xin thề sẽ không nói cho ai hết, bọn chúng cũng thế!”

Đám đàn em có màu tóc sặc sỡ khác cũng sợ Yến Hoa cho cảnh sát xem camera giám sát nên cũng vội vàng gật đầu.

Yến Hoa thúc giục nói: “Cút đi.”

Nhưng cuối cùng anh vẫn không báo cảnh sát.

Trương Văn Minh không hiểu hỏi: “Tại sao chúng ta không gọi cảnh sát? Cảnh sát có thể sẽ tìm ra kẻ đứng sau bọn chúng.”

“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, về nhà ngủ sớm đi.” Thái độ của Yến Hoa lạnh lùng, hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Anh đổi chủ đề nói: “Đi xem thiết bị tổn thất bao nhiêu, nếu bị thương thì đến bệnh viện đi, ngày mai báo lại cho tôi.”

Yến Hoa không biết gọi cảnh sát có thể tìm ra kẻ đứng sau hay không, anh chỉ biết nếu như bọn họ kiểm tra camera giám sát, chắc chắn sẽ nhìn thấy hành động của Giang Dã và cảnh tượng tên côn đồ bị hắn kề dao lên cổ.

Bàn Tử ôm Trương Văn Minh đi ra ngoài: “Em không bị thương chứ? Không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền anh Yến nữa.” Anh ta cũng quên khen ngợi: “Tiểu Dã quả nhiên là em trai của anh, dáng vẻ vừa rồi của nó không khác gì anh Yến năm đó cả.”

“Khi đó anh bị bắt nạt…”

Lông mày Yến Hoa nhíu càng sâu khi nghe những lời này của Bàn Tử, trông giống anh là một điều tốt ư?

“Tôi không muốn người khác biết chuyện tối nay, câm miệng lại đi.”

Bàn Tử nhanh chóng bịt miệng lại, làm bạn với anh nhiều năm như vậy, liếc mắt liền biết lý do vì sao Yến Hoa không báo cảnh sát.

Đêm nay là lần đầu tiên Trương Văn Minh nhìn thấy một mặt khác của Yến Hoa, trông anh hung bạo và lạnh lùng, tựa như dáng vẻ ôn hòa trước đây chỉ là vỏ bọc, không khỏi tò mò hỏi Bàn Tử: “Trước kia anh Yến Hoa là người thế nào vậy?”

Bàn Tử kéo cậu ta lại gần nói, “Đáng sợ lắm, nhưng em chỉ cần biết…”

“Ông chủ Yến yêu quý của chúng ta có tính tình tốt như vậy hoàn toàn là nhờ Tiểu Dã.”

Yến Hoa đi vào trong phòng rồi nhanh chóng bật máy tính lên, tìm đến đoạn video giám sát vừa rồi xóa hết những phần có hình ảnh Giang Dã.

Giang Dã im lặng quan sát hành động của anh.

Vương Nhuận Bình thúc giục đám người vẫn đứng ở cửa: “Sao còn chưa về đi?”

Sau khi xác nhận đã xóa toàn bộ phần có Giang Dã và Hoàng Mao, anh mới phần nào cảm thấy yên tâm.

Anh sẽ không bao giờ có thể đe dọa Hoàng Mao bằng đoạn ghi hình này.

Bởi vì anh không cho phép bất kỳ vết nhơ nào xuất hiện trong cuộc đời Giang Dã.

Cả dọc đường Yến Hoa không nói chuyện với Giang Dã, mãi cho đến khi về đến nhà, Giang Dã mới thấp giọng nói: “Anh Kiều, anh giận à?”

“Không.”

Yến Hoa mệt mỏi cởi áo ra rồi treo lên cánh tay trái, mở cửa đi vào phòng tắm.

Nước nóng từ vòi hoa sen dội vào mặt, Yến Hoa nghi ngờ việc giáo dục Giang Dã của mình mấy năm nay có vấn đề.

Hắn đã học được thủ thuật này từ ai?

Còn có thể học được từ ai ngoài anh đây?

Bộ dạng bất chấp nguy hiểm của Giang Dã tối nay không khác gì anh của năm ấy.

Dù biết tối nay Giang Dã làm vậy là vì cửa hàng nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được, anh cảm thấy mình đang gặp phải mâu thuẫn, một mặt anh biết Giang Dã làm vậy là có lý do, một mặt lại không thể quên được giọng nói khi uy hiếp gã côn đồ của Giang Dã, không còn bất cứ lớp ngụy trang nào, thậm chí anh có thể dễ dàng nhớ lại bản thân thông qua từng hành động tối nay của Giang Dã.

Giang Dã có thế giới rộng lớn của riêng mình, hắn tuyệt đối không thể bị vấy bẩn, càng không thể trở nên giống anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN