Edit: Cua🌷
_
Yến Hoa bị cơn khát làm cho tỉnh giấc.
Cổ họng anh khô khốc, trước khi mở mắt, anh đã vô thức gọi tên Giang Dã.
“Tiểu Dã.” Yến Hoa thấp giọng nói.
Giang Dã còn chưa ngủ, hắn căn bản không ngủ được, chỉ muốn yên lặng nằm bên cạnh Yến Hoa nhìn anh.
“Sao vậy Kiều Kiều?”
Giang Dã nghe anh gọi liền ngồi dậy hỏi.
“Anh muốn uống nước.” Giọng Yến Hoa khàn khàn, buổi tối uống nhiều quá nên cổ họng rất khó chịu.
“Em đi lấy, đợi em một chút.”
Giang Dã vội vàng đứng dậy, lấy nước khoáng trong túi ra, mở nắp chai, đỡ Yến Hoa đứng dậy, cẩn thận đút nước cho anh.
Nước lạnh dần dần đánh thức ý thức của Yến Hoa, anh ngồi trên giường, nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
“Mấy giờ rồi?” Yến Hoa hỏi.
Giang Dã cầm điện thoại của Yến Hoa trên tủ lên nói: “Bây giờ là bốn giờ hai mươi bảy, vẫn còn rất sớm, anh có thể ngủ tiếp.”
Yến Hoa dụi dụi mắt, nằm lại trên giường nói: “Anh không muốn ngủ.”
“Vậy thì em cũng không đi ngủ. Hôm nay trời mưa, ra ngoài chơi không tiện, anh có thể ở trong phòng nghỉ ngơi cả ngày.” Giang Dã cũng nằm xuống giường nói.
Yến Hoa cẩn thận nhớ lại chuyện tối khi uống say, nhưng lại không có chút ký ức nào, mỗi lần uống quá nhiều, trí nhớ sẽ vỡ vụn.
Nhưng trong đa số trường hợp, Giang Dã đều ở bên cạnh anh, hoặc ở trong bệnh viện, hẳn là anh sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Anh không có thói quen say rượu, ít nhất đến giờ vẫn chưa có ai nói cho anh biết dáng vẻ khi say của anh thế nào.
“Hôm qua anh về tắm rửa rồi tự thay quần áo à?” Yến Hoa nhìn bộ đồ ngủ trên người rồi hỏi.
Giang Dã nhìn lên trần nhà, ậm ừ không dám trả lời.
“Em giúp anh điều chỉnh nhiệt độ nước.”
Đầu tiên là Giang Dã giúp anh xả nước ấm, sau đó Yến Hoa đi tắm rửa, nhưng rất lâu vẫn chưa trở ra.
Giang Dã lo lắng, nhưng khi nhìn sang thì thấy anh đang ngồi xổm dưới vòi hoa sen ngủ gật.
Vậy nên hắn đã thuận tiện giúp anh tắm một chút.
Yến Hoa không hề nghi ngờ, chỉ là không nhớ ra được.
Anh đưa tay sờ vào cổ và tìm thấy một chiếc bùa hộ mệnh.
“Anh đeo nó khi nào vậy?” Yến Hoa bắt đầu thắc mắc tối qua mình đã làm gì.
Giang Dã giải thích: “Anh nhìn thấy chiếc vòng trên cổ em, anh nói mình cũng có một cái nhưng làm mất rồi, em mới nói không mất, còn hỏi anh có muốn đeo không, anh nói muốn, sau đó em đã đeo nó cho anh.”
Giang Dã thành thật tường thuật lại những gì xảy ra tối qua.
Yến Hoa ấn huyệt thái dương, hoàn toàn không nhớ được gì.
“Anh còn làm gì nữa?” Lần đầu tiên anh nghi ngờ về tình trạng say rượu của mình.
Giang Dã quay lại đối mặt với Yến Hoa, chớp chớp mắt.
“Anh sẽ không làm chuyện gì xấu hổ chứ?” Yến Hoa bỗng có dự cảm không tốt.
Giang Dã bình tĩnh nói: “Không có gì đâu.”
“Chỉ là tối hôm qua anh nhìn kiến đang bò trước quán bar, anh nói kiến bò thì trời sẽ mưa.”
D ái tai Yến Hoa chợt đỏ bừng, vùi mặt vào trong chăn, “Tiếp theo thế nào nữa?”
“Anh nói anh không thích mưa, bảo em gọi cho lũ kiến kêu chúng không được di chuyển.” Giang Dã tiếp tục nói, không có ý định giấu diếm.
Dù sao chuyện này đám người Lục Cửu cũng đã biết.
Yến Hoa đã thu mình trong chăn, xấu hổ vô cùng.
Thấy Giang Dã im lặng, Yến Hoa lộ ra đôi mắt đen sáng ngời dưới chăn, lúc này, đôi mắt đẹp có chút đỏ lên, lo lắng nói: “Còn gì nữa sao?”
“Đúng vậy.” Giang Dã khẳng định bằng vẻ mặt bình thường.
Yến Hoa lấy tay che mặt, tiếp tục rúc vào trong chăn.
Cứu mạng! Anh đã làm cái quái gì vậy?
“Anh có muốn em nói nữa không?” Giang Dã nhìn chăn bông phồng lên, mỉm cười.
“Em… nói đi.” Một giọng nói nghèn nghẹn phát ra từ trong chăn.
“Sau đó em dùng điện thoại của anh gọi cho kiến.”
Giang Dã bỏ qua vấn đề yêu cầu Yến Hoa ôm hắn một cái.
Bàn tay của Yến Hoa giấu dưới chăn sột soạt với lấy chiếc điện thoại di động, lật xem nhật ký cuộc gọi mới nhất.
Lúc 0:15, anh thực sự đã gọi cho Lục Cửu.
Anh cuộn tròn thành một quả bóng, cố gắng thoát khỏi chuyện mất mặt này.
Giang Dã sợ anh rúc lâu dưới chăn sẽ ngạt thở nên mở một góc chăn để không khí tràn vào, Yến Hoa hít sâu một hơi, Giang Dã tiếp tục nói: “Sau đó chúng ta đã gọi điện cho Lục Cửu, yêu cầu bọn họ đừng chuyển đi.”
“Lục Cửu và Lục Thất đều nói rằng họ sẽ không chuyển đi.”
“Anh đã hỏi, nếu bọn họ không đi thì trời sẽ không mưa nữa đúng không?”
“Lục Thất nói tiếp, ở Nam Giang sẽ có mưa.”
“Anh không vui, nói kiến đã không đi rồi, tại sao trời vẫn mưa?”
“Vậy nên Lục Thất đã đổi lời, nói rằng ngày mai trời sẽ không mưa nữa.”
Yến Hoa không thể nghe thêm nữa, bàn tay giấu dưới chăn kéo cánh tay Giang Dã thì thầm: “Đừng nói nữa.”
Thật xấu hổ.
Xấu hổ trước trước mặt Giang Dã thì thôi đi, anh còn gọi điện cho Lục Cửu và Lục Thất nữa.
“Sao em không ngăn cản anh?” Yến Hoa trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên tìm được lối thoát, chui ra khỏi chăn, không đủ dũng khí hỏi Giang Dã.
Giang Dã mím môi, không nhịn được cười.
“Em có thể ngăn anh lại được không? Lúc đầu em định nói là không tìm thấy số điện thoại di động của kiến nên không gọi được.”
“Nhưng Kiều Kiều lại thông minh nói rằng cuộc gọi gần nhất chính là từ số của kiến, anh đã bấm nút gọi trước khi em kịp ngăn cản.”
Yến Hoa lại rúc vào trong chăn, cố gắng vùng vẫy yếu ớt lần cuối: “Ngủ đi.”
Chắc chắn là anh vẫn chưa tỉnh ngủ, đây chắc chắn là một giấc mơ nực cười.
Gọi điện với một con kiến là việc mà một người bình thường có thể làm được sao?
Giang Dã không tiếp tục nói nữa, chăm chú nhìn Kiều Kiều đang cuộn tròn trong chăn, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Một lúc sau, Yến Hoa lại hỏi: “Trừ cái này ra, còn gì khác không?”
Ánh mắt anh tràn đầy chờ đợi nhìn Giang Dã, hy vọng hắn kể cho anh biết những chuyện đã xảy ra.
Nhưng sự thật luôn tàn khốc, Giang Dã bất đắc dĩ nói: “Vẫn còn.”
“Còn gì nữa?” Yến Hoa hoàn toàn nghi ngờ về tửu lượng của mình.
Giang Dã nói: “Sau khi trở về từ quán bar, anh đã ngồi nói chuyện với Nhiễm Bạch Lộ và Phong Tử dưới phòng khách rất lâu.”
“Anh đã nói cái gì? Chuyện kiến động?” Yến Hoa thậm chí còn hy vọng anh nói về chuyện đám kiến chứ không phải chuyện gì đáng xấu hổ hơn.
Giang Dã rất muốn chạm vào đám tóc rối bù của Yến Hoa, nhưng bây giờ anh đã tỉnh, hắn không được phép làm như vậy nữa nên chỉ có thể im lặng thở dài.
Nghe thấy Giang Dã thở dài, Yến Hoa càng thêm tuyệt vọng.
Anh đã làm điều gì quá đáng lắm sao?
Cho nên Giang Dã mới thở dài.
“Mau nói đi.” Ngữ khí Yến Hoa hơi run rẩy.
Giang Dã kể lại cảnh tượng ngày hôm qua: “Vốn dĩ anh đang thảo luận về đường di chuyển của con kiến, sau đó lại nhìn thấy bánh đào trên bàn mạt chược, anh nói buổi tối em ăn không đủ nên muốn em ăn bánh đào.”
Có vẻ như mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
Yến Hoa thăm dò hỏi: “Vậy em có ăn không?”
“Thứ anh đưa cho em là mạt chược, không phải bánh đào.”
Giang Dã thậm chí còn lấy ra tấm mạt chược có in hình bánh ngọt từ chiếc tủ đầu giường ra đưa cho Yến Hoa.
Nghĩ tới đêm qua, Yến Hoa nghiêm túc đưa cho hắn một miếng bánh ngọt rồi bảo hắn mau ăn đi, Giang Dã không khỏi bật cười.
Kiều Kiều thật đáng yêu khi vẫn quan tâm đ ến việc ăn uống của hắn ngay cả khi đã say.
Yến Hoa núp trong chăn, nhất quyết không chịu nhìn miếng bánh, hạ quyết tâm về sau phải cai rượu.
Khi Diệp Tòng Diên tỉnh lại, vừa xuống lầu liền thấy Yến Hoa và Giang Dã đang ngồi dưới lầu xem TV, quan hệ giữa hai người vẫn như cũ, không có chút tiến triển nào.
Cô lắc đầu, thất vọng nhìn Giang Dã.
“Anh tỉnh rồi à?” Diệp Tòng Diên chủ động chào hỏi.
Yến Hoa ở trên giường suy nghĩ một hồi lâu mới đi xuống lầu.
Nghe Giang Dã nói chuyện anh coi tấm mạt chược là bánh đào, tất cả mọi người đều nhìn thấy, hiện tại nhìn thấy Diệp Tòng Diên, anh chỉ có thể căng da đầu đáp lại một tiếng.
Diệp Tòng Diên hỏi: “Sao dậy sớm thế?”
Đồng hồ trên tường chỉ sáu giờ.
“Tôi uống nhiều quá, không muốn ngủ.” Yến Hoa nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói.
“Được rồi, tôi chỉ xuống lấy đồ rồi quay lại ngủ.”
“Hôm nay trời mưa, Bạch Lộ nói hôm nay chỉ đi loanh quanh hoặc chơi game trong phòng thôi, các cậu mệt thì về nghỉ ngơi đi.”
Giang Dã ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Sau khi thấy Diệp Tòng Diên lên lầu, Giang Dã nói: “Anh nhìn xem, thật ra mọi người đều không nhớ gì cả.”
Bởi vì thấy ngại nên Yến Hoa cứ mãi không muốn xuống lầu, Giang Dã phải dỗ anh hồi lâu, nói rằng mọi người đều đã say nên không nhớ những điều này.
Yến Hoa ngập ngừng đi xuống lầu, thấy Diệp Tòng Diên không đề cập đến chuyện tối qua mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Dã hỏi: “Anh còn muốn ngủ không? Mưa càng lúc càng lớn.”
Hắn muốn nằm trên giường cùng Yến Hoa.
“Em buồn ngủ thì ngủ đi.” Yến Hoa tựa người vào sofa, chán nản mở chương trình TV, “Không cần đi cùng anh.”
Giang Dã nói: “Em không buồn ngủ.”
Hắn muốn luôn ở bên cạnh Yến Hoa.
Yến Hoa nghe những lời quen thuộc này, bất đắc dĩ nói: “Mỗi lần chúng ta xem TV trên sô pha, em luôn nói em không buồn ngủ nhưng sau đó lại ngủ thiếp đi.”
“Vậy chúng ta lên giường ngủ đi.”
Yến Hoa lẳng lặng quay người nhìn Giang Dã.
Anh có quyền lựa chọn không?
Nếu anh không lên, lát nữa Giang Dã sẽ ngủ ở chỗ này.
Hôm nay trời mưa, nhiệt độ xuống thấp, ngủ trên sofa chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Yến Hoa đành phải tắt TV đi lên lầu.
Giang Dã theo sát phía sau, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Ngủ với Kiều Kiều ~
Ngay khi Yến Hoa nằm xuống gối, điện thoại di động của anh bỗng reo lên.
Số điện thoại trong cửa hàng chắc chắn là do Lục Cửu gọi tới.
Yến Hoa lưỡng lự nhìn điện thoại đang reo rồi nhét điện thoại vào trong ngực Giang Dã.
“Em trả lời đi.”
Giang Dã biết Yến Hoa vẫn còn lấn cấn chuyện đêm qua nên thay anh nghe điện thoại.
“Chào thầy ạ.” Lục Cửu chào từ đầu bên kia.
Giang Dã liếc nhìn Yến Hoa đang giả vờ bình tĩnh, trong mắt mỉm cười nói: “Là tôi, Giang Dã.”
“Ồ, ông chủ nhỏ.”
Giang Dã hỏi: “Sao vậy?”
Lục Cửu do dự một lát mới hỏi, “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
“Ồ, vậy thì tốt rồi, hôm qua cậu uống nhiều quá à?”
Giang Dã ừ, “Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đi, mấy ngày nữa chúng tôi mới trở về.”
Yến Hoa thở phào nhẹ nhõm, cũng may Lục Cửu không đề cập tới động thái của Kiến, nếu không anh sẽ không còn mặt mũi quay lại cửa hàng.
“Ngủ đi, Kiều Kiều.” Giang Dã đặt điện thoại xuống bàn đầu giường, nhắm mắt lại.
Cả đêm qua hắn không hề ngủ, hiện tại được nằm bên cạnh Yến Hoa như muốn, vô thức cảm thấy buồn ngủ.
Thấy bộ dáng ngái ngủ của Giang Dã, Yến Hoa thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Màn cửa dày che khuất ánh sáng của mặt trời, ánh sáng trong phòng âm u mịt lạnh lẽo, tiếng mưa liên tục đập vào cửa sổ lọt rõ ràng vào tai anh.
Thời tiết này quả thực rất thích hợp để ngủ.
Ban đầu Yến Hoa cũng không buồn ngủ lắm, nhưng Giang Dã đã ngủ nên anh cũng rúc vào trong chăn, cố gắng nhớ lại những việc mình đã làm sau khi say rượu tối qua. Nhưng anh không nhớ được gì, thay vào đó, suy nghĩ trong đầu ngày càng nặng trĩu, bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu lắng nghe tiếng mưa rơi.
Dù cả hai đều đắp chung một chiếc chăn nhưng giữa họ vẫn có một khoảng cách nho nhỏ.
Tuy nhiên, Giang Dã từ khi còn nhỏ chưa bao giờ thành thật khi ngủ, khoảng cách này đã lặng lẽ được thu hẹp sau khi hắn ngủ thiếp đi.
Yến Hoa cũng ngủ không được bao lâu, khi tỉnh dậy, anh xoa xoa lông mày, cảm thấy đầu đau nhức, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, anh mới chấp nhận chuyện Giang Dã không còn là một đứa trẻ nữa.
Đứa trẻ nhà ai sẽ như thế này?
Giang Dã đang ngủ thoải mái, đột nhiên bị người trong ngực đánh thức, hắn cau mày cố gắng mở mắt, nhưng cánh tay vẫn ôm lấy Yến Hoa, không hề có ý định buông ra.
Yến Hoa híp đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Giang Dã, lạnh lùng nhắc nhở: “Sang bên cạnh ngủ.”
Giang Dã nghe thấy giọng nói của Yến Hoa mới dần tìm lại được ý thức, hắn nhận ra hai người họ giống như hai cái cây leo quấn chặt vào nhau.
Hắn bất đắc dĩ buông tay, cuộn vào chăn lại, có chút tiếc nuối nằm lại gối của mình, không dám nói gì.
Yến Hoa cảnh cáo: “Lần sau nếu còn ngủ như vậy thì sang phòng khách ngủ.”
Ngoài cửa sổ mưa vẫn tiếp tục rơi, thỉnh thoảng kèm theo sấm sét vang trời, Giang Dã quay lưng lại, không vui nói: “Phòng khách lạnh lắm.”
“Vậy em ngủ ngoan một chút được không.” Yến Hoa không muốn ngủ nữa, vén chăn ngồi ở mép giường, một lời khó nói nhìn Giang Dã.
Kẻ chủ mưu vẫn nằm trên giường không muốn đứng dậy, thấp giọng bào chữa: “Em không cố ý, lúc ngủ đâu thể khống chế được bản thân chứ.”
“Vậy lần sau chúng ta tách ra ngủ.”
“Không được.” Giang Dã mặt dày lên tiếng.
Yến Hoa không làm gì được hắn, đi ra ngoài nói: “Vậy em tự ngủ một mình đi.” Thấy Yến Hoa rời đi, Giang Dã ngay lập tức ngồi dậy gọi lớn: “Anh định đi đâu?”
Yến Hoa đóng cửa lại lẩm bẩm, “Em còn muốn quản việc anh đi đâu nữa à?”
Thằng nhóc con không biết lớn nhỏ.
Khi Yến Hoa đi xuống lầu, bốn người còn lại cũng đã tỉnh hết, ngồi lộn xộn trên sô pha, buồn ngủ nhìn chằm chằm vào TV.
“Anh tỉnh rồi à?” Phong Tử liếc nhìn Yến Hoa vừa đi xuống hỏi.
Nhiễm Bạch Lộ dựa lưng vào sô pha, mặc áo khoác bó sát vào hỏi: “Không phải chị Diên nói cậu đã dậy rất sớm rồi sao?”
“Không có việc gì làm nên về ngủ tiếp.” Yến Hoa qua loa nói, lúc đi ngang qua phòng khách tới bàn mạt chược, anh không khỏi nghĩ đến những việc xấu hổ mình đã làm nên trực tiếp kéo ghế ngồi quay lưng với nó.
Cũng may là hôm qua mọi người đều uống rất nhiều, ai cũng đều làm ra chuyện xấu hổ nên không ai muốn chủ động nhắc lại.
Tùy ý tán dóc với nhau mấy chuyện linh tinh.
Vừa ngồi được một lúc thì Giang Dã cũng đi theo anh xuống, kéo ghế đến ngồi cạnh anh.
“Em không đi ngủ à?” Yến Hoa vừa thấy Giang Dã liền nhớ tới chuyện vừa rồi, tức giận hỏi.
Giang Dã cúi đầu, buồn rầu nói: “Em không buồn ngủ nữa.”
Diệp Tòng Diên lấy ra từ trong bếp một đ ĩa trứng luộc, phân phát cho mọi người.
Nhiễm Bạch Lộ tò mò hỏi: “Sao lại có trứng luộc vậy?”
Diệp Tòng Diên im lặng hai giây, quyết định giữ thể diện cho cô nên nói: “Tối qua em mua về, nói là sáng nay muốn ăn trứng luộc.”
Nhưng trên thực tế, cô ấy đã đi mua hộp trứng với hy vọng ấp được gà con.
Giang Dã lấy trứng ra khỏi đ ĩa, bóc vỏ đưa cho Yến Hoa.
Yến Hoa liếc nhìn hắn không nói gì, vẫn cầm lấy quả trứng.
Diệp Tòng Diên đi tới trước mặt Nhiễm Bạch Lộ hỏi: “Em không muốn ăn à?”
Nhiễm Bạch Lộ không ngẩng đầu lên nói: “Chị không thấy em đang bận sao.”
Diệp Tòng Diên cụp mắt nhìn Phong Tử đang xem chỉ tay cho Nhiễm Bạch Lộ, tuy rằng việc này rất khó để tránh tiếp xúc, nhưng cô vẫn vô cùng khó chịu, ngắt lời: “Xem được gì không?”
Phong Tử rút tay lại nói: “Thấy đường tình của cậu trắc trở, không được thuận lợi.”
Nhiễm Bạch Lộ trợn mắt: “Ai bảo cậu xem cái này, tôi muốn cậu xem đường tài lộc của tôi cơ.”
Phong Tử không chút thương tiếc nói: “Cậu không có đường tài lộc thì xem kiểu gì?”
Nhiễm Bạch Lộ không thể tin được hỏi: “Tôi không có đường tài lộc? Vậy chẳng lẽ sau này tôi sẽ trở thành kẻ ăn mày à?”
“Chắc chắn cậu xem không chuẩn.” Nhiễm Bạch Lộ dứt khoát xua tay, không được mê tín dị đoan.
Diệp Tòng Diên ngồi bên cạnh Nhiễm Bạch Lộ, nắm tay cô rồi nói với Phong Tử: “Vậy cậu xem thử cho người khác đi, không phải còn có hai người ở kia sao?”
Phong Tử nhìn Yến Hoa đang ăn trứng, buồn bực nói: “Lòng tay trái của Yến Hoa đầy sẹo, có thể nhìn thấy quỷ chắc.”
Vốn dĩ anh đã có một vết sẹo dài do hồi cấp hai bị bắt cóc, lại thêm một vết thương trong mùa hè năm ngoái, sẹo cũ sẹo mới lộn xộn hơn che hết cả đường tài lộc lẫn đường sinh mệnh.
“Vậy nhìn tay phải của anh ấy thử xem.” Trần Tĩnh xen vào.
Phong Tử cũng cảm thấy thú vị, bước hai ba bước tới trước mặt Yến Hoa.
Yến Hoa liếc anh ta một cái, Phong Tử biết điều rẽ về phía Giang Dã, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
“Đừng nhìn tôi, nhìn chỉ tay của sinh viên đại học đi.”
“Đưa tay ra đây.”
Mặc dù Giang Dã không tin nhưng vẫn hợp tác đưa tay ra, “Có chính xác không?”
Nhiễm Bạch Lộ nhắc nhở: “Cái tốt thì chính xác, cái xấu thì không chính xác.”
“Nhìn đường sự nghiệp của em này, khác hoàn toàn so với chúng ta.”
“Đường sự nghiệp này thậm chí không có bất kỳ nhánh nào, nó thẳng tắp, chứng tỏ em sẽ rất thành công và giàu có trong tương lai.”
Phong Tử nắm chặt tay Tiểu Dã, nói với vẻ mặt chân thành: “Em mà giàu thì nhất định đừng quên anh nha.”
Nhiễm Bạch Lộ cũng bắt chước nói: “Giàu có cũng đừng quên chị đó!”
Giang Dã ồ một tiếng, không để ý nhiều đến đường sự nghiệp mà lại hỏi: “Còn đường tình duyên thì sao?”
Phong Tử tặc lưỡi, đối mặt với Yến Hoa nói: “Tiểu Dã mới tuổi này đã hỏi về tình yêu, còn anh thì vẫn mãi độc thân, chẳng lẽ anh cứ muốn ở vậy đến già sao.”
“Cần cậu quan tâm chắc?”
“Em mới không thèm quan tâm anh.” Phong Tử tiếp tục nhìn xuống lòng bàn tay của Giang Dã.
Giang Dã hỏi: “Thế nào?”
Phong Tử hâm mộ nói: “Hôn nhân hạnh phúc, sự nghiệp thuận lợi, sống lâu trăm tuổi, trời sinh tốt số.”
Giang Dã mỉm cười, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt, hắn khẳng định Phong Tử đã nhìn sai rồi.
Hắn không thể kết hôn, cũng không thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Yến Hoa nghi ngờ nhìn Phong Tử, “Cậu có biết khi nào Tiểu Dã sẽ kết hôn không?”
Phong Tử hừ lạnh một tiếng, khoe khoang: “Bây giờ anh mới hỏi em à?”
Yến Hoa cố ý khinh thường nói: “Cậu không biết chứ gì? Cứ nói thẳng đi.”
“Này, đừng có khích em, em thật sự có thể nhìn ra đấy.” Phong Tử kéo tay Giang Dã muốn xem tiếp.
Nhưng Giang Dã lại không có hứng thú nữa, thu tay lại nói: “Em không muốn nhìn nữa.”
Những điều anh ta nói hoàn toàn không đúng.
Phong Tử bóc một quả trứng nói tiếp: “Là Tiểu Dã không muốn xem, anh đừng trách em.”
“Hay là em xem lại cho anh nhé?” Phong Tử lại thu hút sự chú ý của Yến Hoa.
Yến Hoa duỗi ra bàn tay trái đầy sẹo của mình ra, thản nhiên nói: “Cứ xem đi.”
“Anh cố ý đúng không? Trên tay anh toàn sẹo là sẹo, ngay cả đường sinh mệnh cũng không tìm được.”
Giang Dã cau mày khi nghe Phong Tử nói vậy, trong lòng càng thêm chắc chắn những gì anh ta nói hoàn toàn sai.
Yến Hoa nhất định sẽ sống thật lâu.
Phong Tử dù nói vậy nhưng vẫn nhìn vào lòng bàn tay Yến Hoa: “Vậy em tin vết sẹo dài này đã trở thành đường sinh mệnh của anh rồi.” Yến Hoa thu tay lại, bình tĩnh nói: “Đừng nhìn nữa, không đúng một cái gì cả.”
Phong Tử bị ghét bỏ nên chạy ra ban công hút thuốc, không thèm để ý đến Yến Hoa nữa.
Nhiễm Bạch Lộ dựa vào sô pha, trong tay vẫn cầm bộ bài, chán nản xáo chúng.
Yến Hoa cũng nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, ấn huyệt thái dương, cảm giác nhức đầu do uống rượu ngày hôm qua.
Trần Tĩnh nhìn ba người một cách thích thú, nói đùa: “Khó trách ba người có thể chơi cùng với nhau.”
Cô lần lượt chỉ ngón tay vào từng người, cười nói: “Một kẻ hút thuốc, một kẻ cờ bạc, một kẻ say rượu.”
“Ba con quỷ.”
Giang Dã thay Yến Hoa đòi lại danh dự: “Anh Kiều không bao giờ uống rượu ở nhà ngoại trừ phải tham gia các bữa tiệc.”
Trần Tĩnh lắc đầu, thở dài cười nói: “Mọi người nhìn xem, tôi chưa nói Yến Hoa cái gì thì người nhà đã không vui rồi.”
Phong Tử ở ngoài ban công phối hợp: “Không ai có thể nói xấu bọn họ trước mặt đối phương được đâu.”
Yến Hoa không nói gì nữa, chỉ ôm đầu đau nhức.
Ngoài cửa sổ vẫn đang mưa to, bầu trời tối đen nên cả nhóm chỉ có thể ở trong biệt thự trò chuyện.
Điện thoại di động của Yến Hoa đột nhiên vang lên, anh cầm điện thoại lên lầu nói chuyện với Tông Nguyên.
Những người khác đang ngồi ở tầng dưới, Nhiễm Bạch Lộ chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Nhìn xem góc đó có rắn không?”
“Hình như là có, nhưng nó không bò vào được, không sao đâu.” Diệp Tòng Diên nhìn theo hướng ngón tay Nhiễm Bạch Lộ chỉ.
Nhiễm Bạch Lộ cười hắc hắc nói: “May là Yến Hoa hiện tại không có ở đây, nếu không cậu ấy nhất định sẽ rất sợ.”
Phong Tử ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nặng trĩu, thở dài: “Kỳ thực, chuyện Yến Hoa sợ rắn cũng phần nhiều do cha của anh ấy.”
“Tại sao?” Ánh mất Giang Dã có ý tứ thăm dò, hắn chỉ biết Yến Hoa sợ rắn, nhưng hắn không biết nguyên nhân vì sao anh lại sợ.
Phong Tử nhớ lại: “Yến Hoa lúc đó có lẽ chỉ mới bảy tuổi, cha anh ấy từng say rượu một lần.”
Nhiễm Bạch Lộ cầm bài trong tay, nụ cười biến mất trên khóe miệng, nghiêm nghị nói thêm: “Người ở trong nhà ai cũng biết, lúc sinh ra cậu ấy thì dì Yến đã mất, chú Chu luôn không ưa Yến Hoa, mỗi lần say rượu đều mắng mỏ Yến Hoa rất nhiều, đều là những lời lẽ rất khó nghe.”
Cô không muốn nhắc lại nó, chính bản thân cô cũng không thể hiểu tại sao cha ruột lại có thể nói ra những lời lẽ ác độc như vậy với con trai mình.
Giang Dã yên lặng nghe hai người nói về những chuyện hắn chưa từng biết, ánh mắt như mặt hồ đóng băng vào mùa đông, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng sâu bên trong lại là dòng nước ngầm.
Phong Tử châm một điếu thuốc, nhỏ giọng nói: “Tối ngày hôm đó chú Chu say rượu, khi trở về đã mắng anh ấy rất nặng nề, tất cả mọi người đều đã quen rồi, cũng không có ai vào khuyên can nữa.”
“Nhưng không ngờ lần đó Yến Hoa lại bị đuổi ra khỏi nhà.”
Yến Hoa sống trên tầng năm của sân nhà máy sản xuất cơ khí.
“Yến Hoa lúc đó mới học tiểu học, sau khi bị cha đuổi ra ngoài, anh ấy không dám lên tầng năm, chỉ dám đứng ở hành lang giữa tầng bốn và tầng năm. Khi ấy cầu thang không có đèn kích hoạt bằng tiếng động nói như bây giờ, khi trời tối, tất cả mọi thứ ở hành lang đều chìm trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ anh ấy đang như thế nào.”
Phong Tử mất đi trạng thái vui vẻ thường ngày, khóe miệng thở ra một làn khói, “Không ai biết anh ấy đã ở đó bao lâu, dù sao thì vào khoảng 11 giờ đêm, khi mẹ tôi nhớ ra quần áo vẫn còn treo trên sân thượng nên định lên đó lấy, cuối cùng nhìn thấy Yến Hoa đang ngồi xổm trong góc.”
Giang Dã nắm chặt hai tay, đầu ngón tay vì bị véo trở nên trắng bệch, hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào từ trong cổ họng mình.
“Khi mẹ tôi tìm thấy Yến Hoa, bà nhìn thấy cánh tay anh ấy đã bị rắn cắn, sưng tấy và tím tái.”
“Anh ấy có gõ cửa nhưng cha anh ấy nhất quyết không mở, ngay cả lúc tới bệnh viện cũng là cha mẹ tôi đưa anh ấy đi.”
“Nghe bố tôi nói, Yến Hoa chỉ lặng lẽ rửa vết thương mà không nói lời nào, đêm đó anh ấy ngủ ở nhà tôi, không ngừng nói lời cảm ơn và hứa sẽ trả lại tiền viện phí.” Phong Tử búng ra tàn thuốc lá, giọng anh ta ngày càng khàn khàn, “Lúc đó anh ấy còn chưa tròn tám tuổi.”
Trên mặt hồ phẳng lặng xuất hiện một vết nứt, có một làn sóng điên cuồng tràn ra, nuốt chửng Giang Dã không chút thương tiếc, khiến hắn không thể thở được.
Lúc này, máu trong cơ thể Giang Dã tựa như chảy ngược, xuyên qua dòng thời gian trôi qua đi tới hành lang hẹp dài.
Hắn không biết Yến Hoa đã nghĩ gì khi bị đuổi ra khỏi nhà, bị rắn cắn, ngồi xổm một mình ở hành lang tối đến mức không thể nhìn thấy đầu ngón tay.
Anh có bất lực không?
Có sợ hãi không?
Giang Dã sắp phát điên rồi.
Hắn đã hơn một lần tự hỏi bản thân vì sao không thể lớn hơn Yến Hoa, vì sao hắn không thể ở bên cạnh bảo vệ anh sớm hơn.
Hắn ghét tuổi tác và sự yếu đuối của mình, những thứ đã trở thành xiềng xích giam hắn lại suốt đời.