Edit: Cua 🌷
_
Sáng mùng một Tết lẽ ra là thời điểm đến thăm bạn bè người thân, nhưng nhà họ Yến vốn không có nhiều họ hàng, hơn nữa Chu Lệ Vi nổi tiếng là Thiên sát cô tinh nên không có ai tình nguyện kết giao với họ.
Chưa kể vào ngày đầu năm mới, Yến gia luôn gặp phải tình cảnh gà bay chó sủa.
Lúc Yến Hoa thức dậy thì phát hiện Giang Dã còn dậy sớm hơn cả mình. Khi anh vén tấm rèm xanh ngăn cách hai chiếc giường ra, Giang Dã đã mặc quần áo chỉnh tề rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn học.
“Sao em dậy sớm thế?”
Rõ ràng đêm qua gần 1 giờ sáng mới ngủ.
Giang Dã đặt bút xuống, nhìn Yến Hoa nghiêm túc nói: “Em đang viết nhật ký.”
“Giáo viên nói rằng nên viết nhật ký mỗi ngày.”
Giang Dã giống như một học sinh ngoan sẽ làm theo những gì giáo viên nói.
Yến Hoa ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Thôi thì để những bông hoa của tổ quốc yên ổn lớn lên.
“Anh Kiều, anh tính ra ngoài à?” Giang Dã lo lắng hỏi, nếu Yến Hoa ra ngoài thì đồng nghĩa với việc hắn phải rời đi.
Hắn không có nơi nào để đi.
“Ừ, ra ngoài có việc.” Yến Hoa đi tới tủ thay giày, trả lời Giang Dã.
Anh vừa thay giày, quay người lại thì thấy hai tay Giang Dã đang thấp thỏm nắm chặt, vẻ mặt buồn bã.
“Em…”
Yến Hoa do dự.
Giang Dạ lo lắng.
“Em có muốn đi cùng tôi không?”
Để một đứa trẻ đón Tết một mình ở nhà cũng không thích hợp cho lắm?
Lần đầu làm cha mẹ nên anh chưa có nhiều kinh nghiệm.
Giang Dã còn tưởng Yến Hoa sẽ đuổi hắn đi, nhưng không ngờ anh lại hỏi hắn có muốn đi cùng hay không.
“Muốn ạ.” Hắn sợ Yến Hoa sẽ hối hận nên vội vàng thay giày, nhưng vì vết thương ở chân nên di chuyển không tiện, chân trái loạng choạng suýt chút nữa thì ngã xuống. Yến Hoa phản ứng nhanh, vội giơ tay giữ lấy hắn.
“Em gấp gáp làm gì? Tôi cũng không chạy được.” Nhìn Giang Dã lảo đảo, Yến Hoa không nhịn được nói.
Giang Dã nắm tay Yến Hoa, đang định thay giày thì lại nghe anh nói: “Chờ một chút.”
“Sao vậy anh Kiều?” Giang Dã sợ anh lại đổi chủ ý.
“Sao không mặc quần áo mới?”
Trên người Giang Dã vẫn mặc chiếc áo khoác cũ, bộ đồ mới mua thì vẫn được treo trong tủ.
“Em…” Giang Dã không biết trả lời thế nào, hắn không biết sáng nay thức dậy có bị đuổi ra khỏi nhà hay không, quần áo mới cũng không dám mặc.
Yến Hoa vỗ lưng hắn nói: “Đi thay quần áo mới đi.”
“Vâng.” Giang Dã nghe lời vào phòng thay chiếc áo khoác mới mua.
Hai người cùng ngồi xe buýt ra ngoài, Yến Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có chút buồn bã.
“Anh Kiều, chúng ta đi đâu vậy?” Giang Dã nhìn theo ánh mắt của Yến Hoa.
“Đi gặp mẹ tôi.”
Hôm nay trước khi ra ngoài, Yến Hoa đã cố ý thay một bộ quần áo mới, sạch sẽ gọn gàng, nhìn như một thiếu niên đơn thuần, không quan hệ với bá vương của phố Máy móc.
Năm nào anh cũng tới thăm mẹ vào ngày mùng 1 Tết.
Nhưng năm nay lại có chút đặc biệt.
Ở nghĩa trang gần như không có người, nhân viên bảo vệ thấy Yến Hoa liền thân mật chào hỏi.
“Con lại đến thăm mẹ à?”
Yến Hoa vâng một tiếng, “Năm nay chú trực ban à?”
“Ừ.”
Lần nào Yến Hoa cũng đến đây một mình, vậy mà hôm nay lại thấy anh dẫn theo một hạt đậu nhỏ. Chú bảo vệ nhìn Giang Dã có chút mất tập trung, hai tay nắm chặt, cố gắng duy trì gương mặt mỉm cười.
“Năm nay chúng ta có thêm một người bạn nhỏ đi cùng.”
“Em trai của con, gọi chú đi.” Yến Hoa ra hiệu cho Giang Dã.
“Chúc chú năm mới vui vẻ ạ.”
Đôi mắt nhăn nheo của chú bảo vệ hơi lóe lên khi nhìn thấy Giang Dã, nhưng rồi lập tức bị thay thế bởi nỗi buồn to lớn.
“Con bao nhiêu tuổi?”
“Mới hơn mười một tuổi.”
“Mười một tuổi.” Nhân viên bảo vệ lẩm bẩm, “Cũng bằng tuổi con trai chú.”
Giang Dã nhìn Yến hoa bằng đôi mắt đen láy, không biết nên nói gì nữa.
“Chú, bọn con vào trước đây.”
Chú bảo vệ vẫy tay như một chiếc đồng hồ đã bị hỏng hóc từ lâu, máy móc nói: “Đi đi.”
Sau khi hai người đi xa, Giang Dã có chút tò mò nói: “Anh ơi, chú đó có chuyện gì vậy?”
Yến Hoa lẳng lặng lau đi những hạt bụi trước bia mộ, “Con trai chú ấy đã chết khi bằng tuổi em.”
Chú bảo vệ là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, quanh năm mặc áo sơ mi màu xám đen kiểu dáng Tôn Trung Sơn, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, dáng lưng hơi còng xuống.
Sau khi con trai ông chết đuối vào năm mười một tuổi, vợ ông đã trở nên điên loạn rồi quyết định tự tử. Cả hai mẹ con đều được chôn cất ở đây nên ông đã tới đây xin làm bảo vệ, nháy mắt cũng đã được mười năm.
Năm nào Yến Hoa cũng gặp ông vào ngày đầu tiên của năm mới.
Yến Hoa đứng trước bia mộ nhìn di ảnh của mẹ mình, người phụ nữ chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, trẻ trung xinh đẹp, mái tóc đen óng ả buông trên vai, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Mặc kệ anh tới đây vào lúc nào, mẹ vẫn sẽ luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Vài năm nữa thôi anh sẽ già hơn mẹ.
Giang Dã nhìn bức ảnh trên bia mộ, chân thành nói: “Anh Kiều và dì Yến trông rất giống nhau.”
Đều đẹp đến mức rất khó để quên một khi đã gặp được. Ngũ quan hài hòa, một người anh tuấn, một người xinh đẹp. Nhưng vẻ ngoài của Yến Hoa lại mang theo tính xâm lược, không dịu dàng như mẹ mình.
Yến Hoa ậm ừ, những người từng gặp qua mẹ anh đều nói như vậy.
Nhưng điều này càng thêm củng cố định kiến trong lòng Chu Lệ Vi, bởi vì sự tồn tại của anh nên vợ ông mới chết.
“Mẹ, Chu Lệ Vi đã chết rồi.” Yến Hoa nhìn bia mộ lẩm bẩm.
“Ông ta đối xử với con không tốt chút nào. Nếu mẹ nhìn thấy ông ta thì tốt nhất nên tránh xa ra một chút. Đúng rồi, ông ta cũng vừa mới tìm được bạn gái mới, thay lòng đổi dạ rồi, mẹ đừng có gặp ông ta.”
Giang Dã chưa bao giờ nhìn thấy Yến Hoa như thế này, nghiêm túc cáo trạng như một đứa trẻ, làm nũng với mẹ của mình.
Còn một vài lời nhưng Yến Hoa không nói trước mặt Giang Dã.
Mẹ ơi, mẹ có thấy không? Đứa trẻ bên cạnh con là Giang Dã, con trai của bạn gái Chu Lệ Vi. Mặc dù Chu Lệ Vi là một tên cặn bã nhưng bạn gái của ông ta cũng khá tốt bụng, thậm chí còn cho con một chiếc bùa hộ mệnh, hy vọng con được bình an. Không giống như Chu Lệ Vi, kẻ chỉ mong con chết sớm.
Mẹ ơi, cha của Giang Dã đối xử không tốt với thằng bé một chút nào, thường xuyên đánh đập nó, trên người có rất nhiều vết thương.
Giang Dã cũng như con, không còn mẹ, lại có một người cha thà không có còn hơn.
Yến Hoa dừng lại và thảo luận với mẹ ở trong đầu.
Vì vậy, mẹ ơi, con muốn sống với Giang Dã, con muốn có một gia đình.
Em ấy còn nhỏ, ngoan ngoãn nhưng không có nơi để đi. Con có lương hưu và bảo hiểm của Chu Lệ Vi cũng như tài sản thừa kế trước đây của ông ta, tổng cộng là bảy mươi nghìn nhân dân tệ.
Số tiền này có thể đủ để nuôi Giang Dã.
Con vẫn đang làm thực tập sinh ở một đại lý ô tô, một thời gian nữa sẽ trở thành nhân viên chính thức, con có thể tự nuôi sống bản thân, mẹ không cần phải lo lắng.
Yến Hoa ngồi trên bậc đá, cúi đầu hít vài hơi, tờ tiền trước mặt đang cháy rực, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, ngơ ngác hỏi.
Mẹ ơi, con không biết quyết định này có đúng không, mẹ có thể cho con biết được không?
Giang Dã yên lặng đốt tiền giấy, nghe nói đốt càng nhiều thì người ở dưới sẽ có càng nhiều. Hắn thành tâm hy vọng dì Yến sẽ phát tài ở dưới đó, có được thật nhiều sức mạnh siêu nhiên để phù hộ cho anh Yến.
À, thuận tiện phù hộ cho chính mình một ít.
Một đống tiền giấy màu vàng nhanh chóng bị ánh lửa đỏ rực nuốt chửng, chỉ để lại một nắm tro xám.
Yến Hoa suy nghĩ hồi lâu mới đứng dậy, phủi phủi tro tàn trên chân rồi nói: “Đi thôi.”
Ở đây dựng một khối tượng đài cũng tốn một hai nghìn.
Mẹ của Giang Dã và Chu Lệ Vi đều không được chôn cất ở đây. Kỳ thực Yến Hoa có chút tâm tư, anh không muốn Chu Lệ Vi làm phiền đến mẹ mình.
“Lần sau tôi sẽ đi gặp mẹ em.” Yến Hoa nói với Giang Dã.
Giang Dã chỉ lên bầu trời nói: “Chỉ cần nhìn lên đó, em có thể nhìn thấy mẹ mình.”
Ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy bầu trời, những đám mây, mặt trăng, mặt trời, các vì sao sáng, mẹ hắn sẽ mãi mãi ở đó.
Yến Hoa cũng nhìn bầu trời, xoa đầu Giang Dã, “Chúng ta về nhà thôi.”
Trên đường về nhà, Yến Hoa và Giang Dã phải đi qua con hẻm vắng, nhưng ngay khi họ đến gần con hẻm, anh lại nhạy bén cảm nhận được điều khác thường.
Anh dần đi chậm lại, tầm mắt liếc qua xung quanh, một tay sờ vào túi, đi về phía bức tường. Anh thì thầm với Giang Dã “Tôi sẽ đếm từ một đến hai, em phải chạy thật nhanh trở về, hiểu không?”
Giang Dã không nhận ra chuyện gì khác lạ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Yến Hoa, hắn vội vàng gật đầu, lo lắng hỏi: “Anh Kiều, còn anh thì sao?”
Yến Hoa nhìn xung quanh, từ từ ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt một viên gạch lên, hạ giọng với Giang Dã, “Tôi không sao, em chạy trước đi, tôi sẽ đi sau.”
Giang Dã nuốt nước bọt, chống tường nhìn Yến Hoa không chớp mắt.
Đôi môi mỏng của anh hơi hé ra.
“Một.”
“Hai.”
“Chạy đi!”
Giang Dã vừa chạy, trong ngõ đột ngột nhảy ra một đám người. Hắn chưa từng trải qua chuyện này nên chỉ biết nghe lời Yến Hoa, mặc kệ vết thương ở chân, liều mạng chạy về phía trước.
Trong ngõ nhỏ, Yến Hoa lập tức bị năm sáu người vây quanh, trong đó có một tên anh mới gặp lần trước.
“Mày là Yến Hoa à?” Kẻ dẫn đầu nhìn như cũng mới ở tuổi thanh niên, đứng ở giữa đút hai tay vào túi quần, hếch cằm khinh thường hỏi.
Yến Hoa chưa bao giờ nhìn thấy kẻ cầm đầu đám côn đồ, nhưng thấy gã ta thế này, chắc chắn là không có ý gì tốt.
“Tao không phải.”
“Hả?” Người đàn ông vô thức nhìn Que Diêm, tự hỏi chả nhẽ nhận nhầm người.
Nhưng giây tiếp theo, lại nghe thấy giọng cười ngạo mạn của Yến Hoa: “Tao là ông nội của mày.”
“Mẹ kiếp!”
“Anh họ, nó chính là Yến Hoa!” Que Diêm chó cậy gần nhà lập tức nói.
Người đàn ông này không ngờ Yến Hoa lại dám kiêu ngạo như vậy, ở đây bọn họ có năm người, mà Yến Hoa lại chỉ có một, dù sao gã rất tự tin về bản thân nên cũng không nhiều lời nữa. Tay gã cầm ống thép, không chần chừ đi về phía anh.
“Hôm nay tao cũng muốn biết ai là ông nội, ai là cháu trai.” Gã ngạo nghễ nói.
Nhưng gã đã đánh giá thấp Yến Hoa và đánh giá quá cao bản thân.
Đồng thời cũng đánh giá thấp tốc độ gọi cảnh sát của Giang Dã.
=)) không chơi được thì mình gọi cảnh sát ha
Khi Giang Dã và cảnh sát đến nơi, vừa hay thấy cảnh Yến Hoa đá vào ngực tên côn đồ khiến gã đau tới mức không nói nên lời.
“Đồng chí cảnh sát, cậu ta đánh người!” Que Diêm thấy cảnh sát tới liền lùi lại, chỉ vào Yến Hoa tố cáo.
“Yến Hoa, lại là cậu!”
Yến Hoa cũng được coi là khách quen của đồn cảnh sát, cảnh sát Hoàng từ xa đã nhận ra cái đầu gai góc này.
Vừa rồi lúc Giang Dã chạy ra ngoài, tình cờ nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang tuần tra nên lập tức dẫn họ tới.
“Anh Kiều, anh chảy máu rồi.” Đôi môi của Giang Dã trắng bệch, hắn run rẩy chỉ vào trán Yến Hoa.
Yến Hoa thuận tay lau vết máu trên trán, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, chỉ là rách da thôi.”
Làm gì có vết rách nào chảy nhiều máu như vậy?
Mặt trời dần dần lên cao, một tia nắng chiếu vào sân đồn cảnh sát.
Vết thương trên đầu Yến Hoa đã được băng bó, may mắn là không nghiêm trọng, đúng như lời anh nói thì chỉ là vết rách ngoài da.
So với những vết thương mà anh từng phải chịu trước đây, thứ này thực sự không đáng nhắc đến.
Giang Dã nhìn miếng gạc trắng trên trán, hối hận nói xin lỗi.
“Anh Kiều, em xin lỗi. Nếu không phải vì em thì đám Que Diêm sẽ không tới làm phiền anh.”
Yến Hoa khó hiểu liếc hắn, nghiêm túc nói: “Không liên quan gì đến em. Cho dù không có em, bọn họ cũng sẽ tìm lý do khác. Đừng cứ luôn nhận hết lỗi về mình.”
Giang Dã gật đầu, coi như đã hiểu. Nhưng khi hắn cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia giằng co. Môi hắn mím lại, muốn nói ra sự thật về cuộc gặp gỡ của họ trong giây lát.
Nhưng hắn lại sợ…
Đương lúc hắn đang giãy giụa, cảnh sát Hoàng đã hét lên: “Yến Hoa, lại đây.”
“Ở đây đợi tôi.” Yến Hoa nói với Giang Dã rồi đi về phía trước.
Giang Dã nhẫn nhịn, cuối cùng quyết định che giấu bí mật này.
Cảnh sát Hoàng nói với Yến Hoa: “Nói rõ một chút, trình bày lý do mùng một Tết lại đến chỗ tôi.”
Yến Hoa sờ miếng gạc trên trán, “Tôi là người bị hại đó nha. Đang đi bình thường thì bị đánh, thực sự vô tội. “
“Cậu có thể bớt gây rắc rối hay không?” Cảnh sát Hoàng bất lực nói.
“Tôi còn chưa đủ an phận à? Đã nửa năm rồi tôi không đến chỗ chú đấy.” Yến Hoa nói đùa.
Cảnh sát Hoàng thở dài, “Hôm nay có đến thăm mẹ không?”
“Có.” Yến Hoa nghe ông nhắc đến mẹ liền im lặng.
“Gặp rồi thì tốt, chỉ bằng việc mang bộ dáng này đi thăm, cô ấy chắc chắn lại lo lắng.”
“Rồi, không còn gì nữa thì tôi đi đây.” Yến Hoa đang định bỏ chạy.
“Gấp cái gì? Tôi sẽ sớm bị điều chuyển đến văn phòng thành phố. Đừng tự gây rắc rối cho mình nữa.” Cảnh sát Hoàng khuyên nhủ.
“Thăng chức? Chúc mừng chú.”
Cảnh sát Hoàng liếc nhìn Giang Dã, “Tại sao đứa trẻ đó lại đi cùng cậu?”
“Chú biết em ấy à?”
“Là con của bạn gái bố cậu. Tôi đã gặp nó vài lần.”
Cảnh sát Hoàng biết Chu Lệ Vi và mẹ Yến khi Yến Hoa phải vào đồn vì tội đánh nhau với bạn cùng trường. Tuy nhiên ông chưa từng thấy bất kì sự tương tác nào giữa anh và Chu Lệ Vi cả.
“Cậu cũng thật là, bắt một đứa trẻ đi đánh nhau với mình, cho dù cậu không nghĩ đến bản thân, lỡ như có người đánh đứa nhỏ, người lớn trong nhà tới tìm cậu tính chuyện thì sao đây?” Cảnh sát Hoàng nghiêm túc nói.
Yến Hoa quay lại nhìn Giang Dã, hắn đang ngồi trên ghế mỉm cười, chớp mắt nhìn anh.
Vào lúc này, Yến Hoa đột nhiên nhận ra mình không thể hành động liều lĩnh và bất chấp mạng sống như trước được nữa.
Anh còn phải nuôi một đứa nhỏ ở nhà, nếu anh xảy ra chuyện gì hoặc vì anh mà Giang Dã gặp chuyện không hay. Anh cũng chẳng có mặt mũi gặp mẹ Giang Dã, làm lãng phí chiếc bùa hộ mệnh của bà.
Anh muốn nhìn Giang Dã lớn lên bình an, khỏe mạnh, không gặp phải bất kì tai ương gì.
Thấy Yến Hoa im lặng, cảnh sát Hoàng không muốn nói những lời mà bọn trẻ không thích nghe vào dịp Tết nữa.
“Chính cậu suy nghĩ đi, năm sau cậu sẽ mười tám tuổi, ở trên trời mẹ cậu vẫn sẽ luôn dõi theo cậu. Phải sống thật tốt, biết chưa?”
“Tôi biết.” Yến Hoa trầm ngâm nói.
“Ừ, vậy về sớm đi, ở nhà không có đồ ăn thì gọi điện thoại cho tôi, đến nhà tôi ăn.”
Yến Hoa nhướng mày, vẻ mặt phức tạp: “Cảm ơn lòng tốt của chú nhưng mà, tài nấu nướng của chú thật sự là rất tệ. “
Yến Hoa đã ăn cơm ông nấu rồi. Đây là một khoảnh khắc khó mà quên trong đời, chắc do nấu ăn quá dở quá nên không tìm được vợ cũng là điều hợp lý.
“Thằng nhóc thối này.”
Cảnh sát Hoàng cười mắng, nhìn bóng lưng Yến Hoa và Giang Dã, một lớn một nhỏ mang theo ánh sáng rời khỏi đồn công an.
Lúc này, Phong Tử- người chẳng biết chuyện gì đang xảy ra đang đợi hai người quay lại.
Tối qua sau khi nhận được tin nhắn của Yến Hoa, vừa trở về cậu ta liền chạy tới Yến gia, thế mà lại chả gặp được ai.