Bích Vân Thần Chưởng - Chương 12: Tuyệt đại mỹ nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Bích Vân Thần Chưởng


Chương 12: Tuyệt đại mỹ nhân


Trời đã bắt đầu tối, người ta thấy một thanh niên mặc áo dài trắng cưỡi một con ngựa trắng muốt đang phi từ trong Lang Hú cốc tiến thẳng vào Trung Nguyên. Người đó chính là Kim Húc lệnh chủ Đặng Kiếm Phi.

Không bao lâu mặt trăng đã mọc, dưới ánh sáng trăng trông ngựa và người chàng càng tuyệt đẹp. Chàng phóng ngựa đi dưới trăng không khác gì một bức họa rất có thi vị.

Chàng vừa đi vừa nghĩ đến sự tao ngộ của mình.

Chàng xuống núi không đầy ba tháng không ngờ võ công lại tiến bộ nhanh chóng đến thế. Chàng không ngờ trong một thời gian rất ngắn ngủi lại kết nghĩa được với một nghĩa huynh và một nghĩa phụ. Nhưng từ nay trở đi, đường dài dằng dặc, báo ân báo oán không biết đến bao giờ mới xong?

Đột nhiên có một tiếng cười rất khẽ phá tan bầu không khí yên lặng ấy.

Kiếm Phi vội ngừng ngựa lại lắng tai nghe. Chàng đã nhận thấy tiếng cười đó tuy khẽ, nhưng có vẻ nhạo báng mình. Vả lại nghe tiếng cười đó rõ ràng là của một người có nội công rất cao thâm chớ không phải là tiếng cười của người tầm thường.

Đồng thời tiếng cười đó lại ngọt ngào và nũng nịu nữa, căn cứ vào những điểm ấy, chàng đoán chắc đó là tiếng cười của một thiếu nữ xinh đẹp chứ không sai. Chàng vừa ngừng ngựa lại thì trong rừng đã có tiếng cười ngọt ngào và nũng nịu vọng ra tiếp.

Đồng thời lại có giọng nói rất thánh thót nói rằng :

– Tiểu thư, y không đi nữa, chúng ta đi thôi.

Ngoài ra chàng lại nghe thấy một giọng rất lạ lùng vừa cười vừa đáp.

Chàng liền thấy một thiếu nữ trong rừng bước ra. Người nàng rất nhẹ nhàng và thon thon, lưng nàng nhỏ khôn tả, mình mặc áo lụa màu xanh. Theo sau nàng có ba thiếu nữ mặc áo xanh, trông chẳng khác chi tỳ nữ vậy. Bốn nàng đi ra đường cái quan và cứ theo đường cái đi thẳng chứ không thèm nhìn chàng.

Trong rừng núi hoang vu này bỗng có mấy thiếu nữ tuyệt sắc xuất hiện như vậy, tất nhiên những thiếu nữ này không phải là hạng người tầm thường.

Kiếm Phi đã trông thấy người đi đâu, tuy đẹp như hoa nở, nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng, đôi mắt vừa to vừa đẹp, đủ tỏ nàng ta là một người rất thông minh và ngây thơ.

Ba thiếu nữ theo sau cũng đều xinh đẹp cả, chỉ xem bước đi của ba nàng cũng biết võ công đều cao siêu hết nhưng không hiểu tại sao chàng lại cảm thấy thiếu nữ này lạ lùng lắm. Nàng ta không trêu ghẹo đến mình, hà tất mình phải đụng chạm đến nàng làm chi, nên chàng buông thõng cương ngựa để mặc cho con ngựa thủng thẳng đi luôn.

Chàng đi phía bên tay trái, bốn thiếu nữ đi phía bên phải đều lẳng lặng tiến về phía trước.

Người đi nhanh sao được bằng ngựa, nên không bao lâu chàng đã vượt qua mấy nàng.

Đột nhiên, thiếu nữ áo xanh đưa mắt ra hiệu cho một tỳ nữ ở phía sau.

Tỳ nữ liền thét lớn một tiếng :

– Này dừng lại.

Kiếm Phi liền gò cương ngựa dừng lại rồi từ từ quay ngựa lại nhìn.

Ngay lúc ấy chàng đã lẹ làng nuốt luôn một viên thuốc dị dung của Vạn Độc Thần Hành Khách tặng cho. Chỉ trong nháy mặt của chàng đã thay đổi liền. Trông mặt chàng đã thấy biến hóa, nhưng rất ít, mặc dù dùng dị dung xong, nhưng vẫn còn xinh đẹp. Tuy vậy mặt chàng đã khác hẳn trước, chàng quay đầu lại, rất nho nhã hỏi :

– Chẳng hay cô nương gọi tại hạ ngừng ngựa lại có việc gì thế?

Chàng vừa quay lại hỏi thì vừa trông thấy thiếu nữ áo xanh. Lúc này chàng mới nhìn thấy rõ mặt nàng ta và nhận thấy nàng ta quả thực đẹp tuyệt. Nàng nọ thấy Kiếm Phi quay lại, liền chần chừ giây lát rồi mỉm cười thỏ thẻ hỏi :

– Xin hỏi tướng công quý tính đại danh là gì?

Kiếm Phi đảo tròn đôi ngươi một vòng, đã nghĩ ngay ra được một kế, liền vừa cười vừa đáp :

– Tại hạ là Đường Long, tính hay ngạo du sơn thủy. Lần này đi chơi quan ngoại về, thấy đêm nay trăng rất đẹp, nên mới phóng ngựa ra thưởng ngoạn cảnh trăng, không ngờ cô nương lại cũng có nhã hứng ấy, thật là hiếm có! Xin hỏi cô nương quý danh là chi?

Thiếu nữ áo xanh vẫn cười như hoa, với giọng rất êm dịu đáp :

– Tiểu nữ là Thần Du Du, nhà ở Giang Nam, tính cũng rất ưa du ngoạn. Đêm nay thấy trăng đẹp nên mới ngao du, không ngờ lại gặp Đường công tử. Vừa rồi, nếu có điều gì đường đột xin công tử lượng thứ cho.

Nàng vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn chàng, vẽ mặt bẽn lẽn và hổ thẹn vô cùng.

Kiếm Phi vội xuống ngựa, tuy trống rất nhẹ nhàng nhưng không có vẻ gì là một người biết võ. Xuống ngựa xong, chàng vái chào Du Du một cái rồi nói tiếp :

– Thần cô nương cao hứng thật! Nếu tại hạ có điểm gì sơ thất xin cô nương lượng thứ cho!

Lúc ấy chàng đã nhận ra võ công của thiếu nữ này không phải tầm thường.

Du Du cau mày lại, tỏ vẻ hoài nghi và bụng bảo dạ :

– “Trông thiếu niên họ Đường này là một vị nghĩa hiệp, nhưng tại sao mắt không lộ hào quang và gò thái dương không thấy gồ lên? Chẳng lẽ chàng trẻ như thế này mà đã luyện tới mức nhỡn quang nội liễm rồi chăng? Không có thể, không có lý! Ít tuổi như vậy làm sao mà luyện được tới độ ấy?”

Nàng nghĩa như vậy, mặt chỉ hơi thắc mắc một chút, nhưng đã tươi cười và hỏi lại Kiếm Phi :

– Công tử là một thư sinh yếu ớt không nên đi đêm một mình như vậy, chẳng lẽ công tử không sợ gặp cường đạo hay sao?

Kiếm Phi cười thầm và nghĩ :

– “Mình là một thiếu nữ ẻo lả, đã đem theo ba thiếu nữ đẹp như tiên mà lại không sợ, lại còn lo hộ người ta như thế?”

Nghĩ đoạn chàng vẫn tao nhã cười :

– Thần cô nương xinh đẹp như vậy lại là một thiếu nữ mà đêm khuya đi trong núi hoang này chả đáng sợ hơn tại hạ hay sao?

Du Du cười khanh khách :

– Tiểu nữ có cách đối phó với cường địch, điều này công tử khỏi phải lo âu hộ.

Kiếm Phi mỉm cười nói tiếp :

– Tuy tại hạ không có cách chống địch nhưng có lời nói để đẩy lui địch.

Du Du bịt mồm cười và hỏi :

– Đường công tử theo đường cái quan vào quan ải đấy à?

Kiếm Phi ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :

– Tại hạ đi theo con đường cố đạo qua Thừa Đức rồi thuận đường xuống Hoàng Hà, rồi từ cửa thành Hy Phong mà vào trong quan nội.

– Chẳng hay công tử có cần người hộ tống, tiểu nữ xin tặng chút mọn…

– Cảm ơn cô nương, tại hạ một thân một mình như thế này đi lại càng tiện hơn.

Nói xong chàng phi thân lên ngựa.

Du Du lại nói theo :

– Nếu tới Giang Nam, mời công tử tới chân núi Thiên Mục để tiểu nữ được tiếp rước.

Kiếm Phi thúc ngựa vừa đi vừa đáp :

– Tại hạ đến Hàng Châu thể nào cũng tới Thiên Mục thăm cô nương.

Chàng vừa nói dứt, ngựa của chàng đã phóng ra ngoài xa mười mấy trượng, xa xa còn nghe tiếng của Du Du vọng theo :

– Đường công tử chớ có quên nhé.

Chàng không trả lời cứ phóng ngựa chạy đi như thường.

Đi không bao lâu bỗng có một bóng người ở trên núi cạnh lối đi phi xuống chưa tới đất người đó đã tấn công một chưởng vào người chàng, chưởng của y mạnh khôn tả.

Kiếm Phi thấy vậy cả kinh, vội thúc chân một cái, con ngựa nhảy ra ngoài mười mấy trượng, chàng tránh khỏi chưởng công của đối phương rồi mới quay ngựa lại nhìn thì ra người đó lại là, mặt lầm lì đang đứng ở trước mặt. Chàng cười lạt và hỏi :

– Các hạ làm gì đó?

Tôn Sát thấy chàng quay đầu lại mới hay không phải là người mình định tìm kiếm liền ngẩn người ra. Tiếp theo đó cười giọng xảo trá đáp :

– Tiểu tử, dù ngươi có thiêu thành tro tàn lão phu cũng nhận ra ngươi.

Kiếm Phi hơi giật mình bụng bảo dạ rằng :

– “Chẳng lẽ y nói khích như thế để ta không biết gì mà tự nhận mình là Kiếm Phi cũng nên”.

Nghĩ đoạn chàng sầm nét mặt lại hỏi tiếp :

– Tại hạ với các hạ không quen biết nhau bao giờ, sao các hạ vừa gặp mặt đã có vẻ ác ý với đối phương như thế?

Tôn Sát khét tiếng khôn ngoan xảo trá trên giang hồ, ngoài những thủ đoạn ác độc của y ra, y lại còn giỏi về môn dị dung nữa. Sự thực trong lòng của y đang thắc mắc, vì không hiểu thiếu niên này đã dùng phương pháp gì giải huyệt được Quỷ thủ tảo hồn của mình. Còn dù dị dung thuật của y giỏi đến đâu, đôi ngươi của y cũng không thể nào lấp liếm được thần uy như thế.

Tuy y không hiểu thiếu niên này dùng cách gì hóa trang nhưng y vẫn xác định chàng ta là Đặng Kiếm Phi chứ không sai. Bây giờ y lại thấy Kiếm Phi hỏi như vậy liền cất giọng quái dị đáp :

– Tiểu tử, lão phu không phải là đứa trẻ lên ba, khi nào lại bị dị dung thuật của ngươi lừa dối nổi.

Lúc này Kiếm Phi sầm nét mặt lại, thò tay vào túi lấy một viên thuốc linh hoàn đơn bỏ vào mồm rồi đột nhiên ngửng lên trời cười như điên dại.

Tôn Sát nghe tiếng cười của chàng cũng phải như điên như hãi, tiếng cười vừa dứt, y đã thấy Kiếm Phi mặt lạnh như băng, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng như điện. Tôn Sát thấy đúng là chàng rồi, rùng mình kinh hãi, vì chỉ xem ánh sáng của đôi ngươi, y cũng biết võ công của chàng mấy ngày nay đã tiến bộ rất nhiều, vì vậy y nghĩ thầm :

– “Chả lẽ tiểu tử này đã uống được con ngựa Linh Chi vạn năm rồi chăng?”

Kiếm Phi thấy y ngẫm nghĩ không nói gì liền lạnh lùng nói tiếp :

– Ngày chết của ngươi đã tới rồi.

Tôn Sát kinh hãi vội lui về phía sau hai bước và đáp :

– Tiểu tử, hôm nay lão phu không cho ngươi chết dưới chưởng thì lão phu thề không làm người.

Kiếm Phi cười nhạt một tiếng, mặt lộ vẻ sát khí.

Tôn Sát cũng cười khỉnh một tiếng giơ song chưởng lên tấn công luôn mười lăm thế một lúc.

Kiếm Phi tung mình nhảy lên giơ tả chưởng quay một vòng, hữu chưởng đã đẩy ra một luồng cuồng phong và phản công lại Tôn Sát năm thế luôn, chưởng phong của hai người va chạm nhau vang tiếng kêu ùm ùm hoài. Y quát lớn một tiếng, lại nhảy xổ lại tấn công Kiếm Phi tiếp.

Kiếm Phi lớn tiếng cả cười, đột nhiên giở thế Hồng nhan bạch cốt, thế thứ nhất trong Bạch cốt đoạn mệnh Tam sát thủ ra tấn công, chưởng phong của chàng mạnh như một quả núi dồn dập nhằm địch thủ lấn tới, chưởng phong của chàng mạnh đến nỗi những cây cối ở quanh đó bảy trượng đều bị gãy cành rụng lá.

Tiếp theo đó liền có một tiếng kêu ùm thật lớn và có tiếng người kêu rú thảm khốc, bóng người bay lên, máu tươi bắn tung theo. Thì ra Tôn Sát đã bị đánh vỡ sọ và bị văng ra ngoài năm sáu thước.

Chỉ thấy bóng trắng thấp thoáng một cái, Kiếm Phi đã phi thân lên mình ngựa cười nhạt một tiếng rồi lẩm bẩm nói :

– Một chưởng đánh chết người như vậy, kể số ngươi cũng đã hên lắm rồi.

Nói xong, chàng định thúc ngựa để đi thì bỗng có một giọng thánh thót ở trên sườn núi quát vọng xuống :

– Đứng lại!

Một cái bóng nho nhỏ đỏ như lửa, nhanh như sao sa đã tới đứng trước mặt chàng.

Thiếu nữ áo đỏ này đẹp khôn tả, vừa xuống tới nơi đã lanh lảnh hỏi :

– Này, có biết người mà ngươi vừa giết chết đó là ai không?

Kiếm Phi lạnh lùng đáp :

– Quỷ thủ thái thiên Tôn Sát đấy chứ còn ai vào đây nữa.

Thiếu nữ lại hỏi :

– Ngươi là ai?

Kiếm Phi lạnh lùng đáp :

– Tại hạ là Đặng Kiếm Phi.

Thiếu nữ áo đỏ giật mình kinh hãi vội lùi về phía sau một bước ngắm chàng một hồi, hình như có vẻ không tin, như muốn hỏi và cũng như lẩm bẩm tự hỏi :

– Ngươi không phải…

– Tại hạ còn có việc phải đi làm ngay, xin thứ lỗi không thể tiếp chuyện cô nương được.

– Đứng lại.

Kiếm Phi lạnh lùng ngắm nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt của nàng trợn ngược không giận mà oai. Nhất là nàng mặc toàn đỏ trông như người lửa vậy.

Thiếu nữ áo đỏ thấy chàng ngắm nhìn mình như vậy có lẽ tức giận vội hỏi :

– Hay ho gì mà ngươi cứ nhìn ta như thế?

Kiếm Phi xoay đầu nhìn đi nơi khác lạnh lùng hỏi :

– Cô nương gọi tại hạ đứng lại có việc gì muốn hỏi thế?

Thiếu nữ áo đỏ cười nhạt một tiếng rồi hỏi lại :

– Nợ tiền thì phải trả, giết người thì phải thường mạng, ngươi có hiểu không?

Kiếm Phi thủng thẳng xuống ngựa từ từ đáp :

– Cô nương nói như vậy, có phải cô nương có ý muốn trả thù cho tên nọ không?

Thiếu nữ áo đỏ chỉ kêu “hừ” một tiếng chớ không trả lời.

Kiếm Phi lại ung dung hỏi tiếp :

– Xinhỏi cô nương quý tính đại danh là gì?

Thiếu nữ lạnh lùng đáp :

– Thượng Quan Lộ Châu.

Kiếm Phi vỗ tay cười ha hả :

– Thượng Quan cô nương, cái tên đẹp thật, và tên cũng đúng với người nữa. Quả thực đẹp như Lộ Châu dưới ánh nắng ban mai.

Thiếu nữ nào chả ưa người ta khen đẹp, huống hồ người khen mình lại là một thiếu niên công tử, nên nàng nghe thấy chàng nói xong đã tủm tỉm cười.

Tình yêu của đôi nam nữ kỳ lạ, quí hồ hợp với nhau, chỉ trong nháy mắt đôi bên đã có thể yêu nhau được liền. Lộ Châu đã yêu chàng thanh niên lạ mặt này rồi mà vẫn không hay.

Kiếm Phi thấy Lộ Châu mặt vênh váo nhưng mồm tủm tỉm cười, liền vái chào và nói :

– Thượng Quan cô nương, tại hạ xin cáo từ đây.

Lộ Châu mơ mơ hoặc hoặc hỏi :

– Có thực công tử là Đặng Kiếm Phi không?

Kiếm Phi mỉm cười đáp :

– Chính tại hạ đây.

Lộ Châu bỗng nhiên biến sắc mặt, giơ hai tay lên một cái, hai tay nàng đã có hai thanh trường kiếm sáng quắc rồi nàng lại quát bảo :

– Kiếm Phi, mau rút khí giới ra.

Kiếm Phi vẫn mỉm cười nói tiếp :

– Thượng Quan cô nương với tại hạ có thâm thù gì đâu?

– Bây giờ chỉ có hai con đường để cho ngươi đi thôi.

– Xin cô nương cứ nói rõ!

– Đường thứ nhất là theo bổn cô nương đi Thượng Quan bảo, đường thứ hai là thắng nổi kiếm của ta rồi muốn đi đâu thì đi.

Trong thâm tâm nàng chỉ muốn Kiếm Phi đi đường thứ nhứt. Nhưng Kiếm Phi ngẫm nghĩ giây lát lại trả lời :

– Nếu tại hạ không muốn đi Thượng Quan bảo và cũng không muốn đấu với cô nương thì sao?

Lộ Châu nghe nói ngẩn người ra giây lát rồi nói tiếp :

– Thì ngươi đừng có hòng sống mà thoát khỏi nơi này.

Kiếm Phi ngửng mặt lên trời cười lớn :

– Cô nương khỏi cần phải lo âu, cô nương về núi cho Thượng Quan cùng hay là trong nửa năm, Đặng mỗ thế nào cũng thân hành đến Thượng Quan bảo thăm viếng để kết liễu món nợ máu hai mươi năm trước ở trên Ma Thiên lãnh.

Lộ Châu nghe thấy chàng ta nói như vậy, giật mình đánh thót một cái, vội lùi ngay về phía sau hai bước, sắc mặt biến đổi luôn luôn.

Kiếm Phi vừa nói dứt đã tung mình nhảy lên trên lưng ngựa, thúc chân một cái, ngựa đã đi nhanh như bay.

Lộ Châu nhìn theo, mắt bỗng ứa lệ, mồm lẩm bẩm :

– Tại sao bỗng dưng ta lại quan tâm đến y như thế?

Chàng đi khỏi, nàng cảm thấy trong lòng thiếu thốn cái gì mà cũng cảm thấy trống trải hết sức.

Nàng đang đứng ngẩn người ra thì bỗng nhiên thấy trên sườn núi có mấy tiếng lanh lảnh kêu gọi :

– Tiểu thư, tiểu thư…

Bốn cái bóng người nho nhỏ mặc quần áo đỏ như lửa ở trên sườn núi phi xuống.

Bốn người đó đều là thiếu nữ, vừa xuống tới đất, người đi trước đã lên tiếng nói :

– Thì ra tiểu thư ở đây, chúng em đi kiếm nửa ngày mà không thâấ tiểu thư đâu hết.

Nàng thứ hai kinh hãi, đột nhiên kêu ủa một tiếng rồi hỏi :

– Tiểu thư, ai bắt nạt tiểu thư thế?

Lộ Châu u oán ngửng đầu lên khẽ quát :

– Ai khiến các ngươi hỏi lôi thôi như thế làm chi?

Bốn nữ tỳ ngẩn người ra và nghĩ thầm :

– “Xưa nay tiểu thư vẫn thuần tính lắm, sao đêm nay lại bỗng nóng nảy như vậy”.

Tỳ nữ thứ nhất lẩm bẩm nói :

– Hừ! Tên nào táo gan thế, dám bắt nạt tiểu thư nhà ta, nếu ta biết thế nào cũng xé xác y ra làm muôn mảnh…

Lộ Châu nghe nói dậm chân xuống đất một cái, hờn giận quát bảo :

– Xuân Hồng nói ít chứ, việc của ta việc gì đến các ngươi nào.

Bốn nữ tỳ đưa mắt nhìn nhau le lưỡi lắc đầu không dám nói tiếp nữa.

Đột nhiên Thu Hồng kinh hãi la lớn một tiếng rồi chỉ vào cái xác nằm ở bên đường và nói :

– Các ngươi xem kia, người kia có phải là Tôn hộ pháp của Thiết Hồng bang không?

Ba nữ tỳ kia vội chạy lại xem, một lát sau chúng mới đi tới gần Lộ Châu an ủi nàng rằng :

– Tiểu thư, có phải Tôn Sát đã bắt nạt tiểu thư không?

Lộ Châu không thèm trả lời cứ yên lặng như thường.

Xuân Hồng lại khẽ nói :

– Tiểu thư chớ lo, dù có trót giết chết Tôn hộ pháp, trước mặt Bảo chủ đã có chúng em làm chứng hộ tiểu thư, bảo Tôn hộ pháp đã bắt nạt tiểu thư nên tiểu thư tức giậnt rót tay đánh chết y.

Lộ Châu u oán ngửng đầu lên nhìn về phía xa và khẽ nói :

– Chúng ta đi thôi.

Năm thiếu nữ xinh đẹp và nhanh nhẹn đi theo đường cái quan mất dạng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN