Bích Vân Thần Chưởng
Chương 6: Ngân Phách Hàn xuất hiện
Mùa hè ánh nắng mặt trời nóng như lửa thiêu khiến người ta chịu đựng không nổi. Trên đường cái quan đi Liễu Dương, một thanh niên mặc áo dài trắng cưỡi ngựa trắng, đang thủng thẳng đi. Mặt chàng ta rất anh tuấn, đôi lông mày đen nhánh và dài, đôi ngươi sáng quắc, trông thật là một vị thiếu niên công tử.
Dưới ánh nắng chang chang như vậy mà không thấy chàng mỏi mệt chút nào, hai tay chàng cầm cương và cũng không cầm roi, cứ thủng thẳng đi, mồm thì ngâm nga bài thơ Trương thiên tửu của Lý Bạch…
Thiếu niên ấy chính là Đặng Kiếm Phi, ngâm nga xong bài thơ đó, bèn lẩm bẩm tự nói :
– Sắp tới Liễu Dương rồi!
Đột nhiên phía sau chàng lại có tiếng vó ngựa kêu “lộp cộp”. Kiếm Phi ngạc nhiên vô cùng, liền định bụng bảo dạ rằng :
– “Chẳng lẽ những kẻ địch tìm kiếm ta đã theo dõi tới đây chăng?”
Nhưng chàng vẫn ung dung ngồi trên yên ngựa, thủng thẳng tiếp tục đi về phía trước như thường. Đồng thời chàng còn đưa mắt ngắm nhìn khắp chung quanh nữa.
Bên cạnh đường, chỗ cách chàng không xa có một khu rừng nho nhỏ, cây cối rất rậm rạp, nơi đó dùng để nghỉ ngơi rất tốt cho lữ khách đi đường trong lúc mùa hè. Chàng phi ngựa tiến thẳng tới khu rừng đó.
Khi chàng phi ngựa tới cạnh rừng, vội xuống để mặc cho con ngựa tự do đi ăn cỏ, còn chàng thì đi tới dưới gốc câu cổ thụ để nghỉ ngơi như là người xuống ngựa đi hóng mát vậy.
Lúc ấy, một con ngựa đỏ vừa phóng tới, ngừng ngay ở chỗ trước mặt Kiếm Phi.
Trên ngựa là một thiếu nữ tuyệt sắc mình khoác áo đại hồng, mặt trắng như ngọc, hai má đỏ hồng.
Kiếm Phi tủm tỉm cười ngắm nhìn nàng nọ hình như có ý muốn hỏi nàng muốn gì vậy.
Thiếu nữ cũng đưa mắt nhìn chàng, bốn con mắt va chạm nhau, nàng tựa như bị điện giật, rùng mình một cái, vẻ mặt lạnh lùng của nàng bỗng nảy nở một thái độ như hổ thẹn, như cười và cũng như hâm mộ nữa. Nhưng thái độ ấy chỉ thoáng cái đã mất liền. Nàng lại lạnh lùng như trước và cất tiếng lanh lảnh hỏi :
– Người có phải Đặng Kiếm Phi mà người ta vẫn gọi là Kim Húc thần kiếm đấy không?
Kiếm Phi rất tao nhã, tủm tỉm cười hỏi lại :
– Cô nương quý tánh đại danh là gì? Vội vàng tìm kiếm tại hạ để chỉ giáo gì thế?
Thiếu nữ vẫn vênh váo lạnh lùng hỏi lại :
– Sư phụ của ngươi là ai?
– Tại hạ với cô nương chưa hề quan biết nhau bao giờ, vừa mở miệng cô nương đã hỏi sư môn của tại hạ như vậy! Chẳng lẽ cô nương không thấy đường đột hay sao?
– Quân yêu ma kia! Ngươi không nói, bổn cô nương đã biết sư môn của ngươi là ai rồi!
– Sao cô nương vừa lên tiếng đã có vẻ hằn học như thế rồi! Tại hạ tuy bất tài nhưng có phải là yêu ma gì đâu!
Chàng chưa nói dứt, thiếu nữ áo đỏ tuyệt sắc kia đã quát lớn :
– Trên người ngươi, ngoài Kim Húc thần kiếm ra có phải còn một cuốn “Ảo Thiên quyền phổ” phải không?
Kiếm Phi thấy nàng hỏi nhu vậy, ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ rằng :
– “Lạ thật! Sao nàng lại biết ta có “Ảo Thiên quyền phổ” như vậy!”
Nhưng chàng vẫn cười tủm tỉm đáp :
– Cô nương hỏi như thế có ý nghĩa gì?
– Mau trả lời câu hỏi của ta.
Kiếm Phi nghiêm nét mặt lại đáp :
– Cô nương, tại hạ còn có việc cần phải đi làm, không thể nào tiếp cô nương ở đây được.
Nói xong, chàng từ từ đi đến cạnh con ngựa, đột nhiên nàng nọ quát :
– Đứng lại!
Kiếm Phi tức giận vô cùng, nhưng chàng không muốn nổi giận với một thiếu nữ xinh đẹp như vậy. Chàng liền ngừng bước, trầm giọng nói :
– Cô nương, tại hạ không muốn gây phiền phức vào người, xin cô nương cũng không nên quá trớn như vậy!
– Biết điều thì nộp ngay thần kiếm với quyền phổ cho bổn cô nương. Như vậy, ngày hôm nay bổn cô nương hãy tạm tha chết cho ngươi.
Kiếm Phi cười nhạt một tiếng, chắp tay vào và trả lời tiếp :
– Xin lỗi cô nương, tại hạ không thể ở lại đây tiếp cô nương được nữa.
Nói xong chàng phi thân lên mình con ngựa trắng. Thiếu nữ áo đỏ thấy vậy liền quát lớn :
– Tiểu tặc! Ngươi đừng có hòng thoát khỏi như vậy!
Nàng vừa quát vừa phi thân lên cao trên ba trượng, giơ hai bàn tay ngọc ra, nhằm đầu chàng tấn công xuống.
Kiếm Phi đã phòng bị sẵn rồi nên chàng giơ tả chưởng lên và hữu chưởng khua một vòng, đẩy lên một chưởng, chưởng lực của hai người va chạm nhau kêu đánh “bùng” một tiếng thực lớn.
Kiếm Phi thấy khí huyết trong người rạo rực, hai mắt nổ đom đóm lửa, chân đứng không vững phải loạng choạng lùi về phía trước mấy bước mới đứng yên được.
Còn thiếu nữ áo đỏ cũng bị chưởng lực của chàng đẩy bắn về phía sau ba bước.
Nàng cười nhạt một tiếng, lại múa chưởng xông lên tấn công Kiếm Phi.
Kiếm Phi đứng vững rồi, trong lòng cả kinh, không ngờ thiếu nữ áo đỏ này lại có công lực mạnh như vậy, chàng liền hít mạnh hơi vận “Long Phụng cương khí” chuyển khắp người đồng thời bụng bảo dạ :
– “Nội lực của ta mà thắng không nổi thiếu nữ này thì còn hy vọng gì chuyện trả thù huyết hận nữa”.
Chàng vừa nghĩ tới đó thì đã thấy một cái bóng đỏ thấp thoáng và một luồng sức mạnh đã lấn áp tới. Chàng nghiến răng mím môi, ngấm ngầm vận “Long Phụng cương khí” tới tám thành công lực, hai chân lấy tấn, giơ song chưởng lên nhằm chưởng phong của nàng nọ phản công luôn.
Chỉ nghe thấy kêu “ùm” một tiếng thực lớn. Sau tiếng kêu ấy, những cành lá ở chung quanh đều bay tung, cát bụi mù mịt, mặt của Kiếm Phi đỏ hồng và hai chân đã lún xuống mặt đất hơn hai phân. Thiếu nữ áo đỏ kêu “hự” một tiếng, quần áo của nàng bay phất phơ, người nàng đã bị đẩy bắn ra ngoài xa tám thước mới nhẹ nhàng rơi xuống đất. Nàng giơ tay lên vuốt lại mớ tóc bù, hít một hơi thực mạnh để cho khí huyết khỏi rạo rực và quát bảo tiếp :
– Chúng ta vào trong rừng đấu lại, quyết một phen sống chết mới thôi!
Nói xong, nàng không đợi chờ Kiếm Phi trả lời đã nhanh như một con chim bay vào trong rừng.
Vừa rồi Kiếm Phi cũng bị rúng động, mặt đỏ bừng, trống ngực đập rất mạnh, cổ họng như buồn nôn, vội nuốt ngay một miếng nước miếng, dậm chân một cái đã phi thân vào trong rừng đuổi theo thiếu nữ tức thì.
Trong rừng có một bãi đất, cỏ lau mọc cao hàng thước, thiếu nữ vào tới nơi, mặt vẫn lạnh như tiền, mồm thì quát :
– Tiểu tặc! Ngày hôm nay cô nương phải thử xem ngươi có tài ba như thế nào mới được.
Kiếm Phi thấy nàng cứ mắng chửi mình là tiểu tặc, không sao nén nổi giận được liền quát trả lại :
– Mong cô nương nên biết điều một chút, xưa nay tại hạ với cô nương không thù hằn gì cả, thậm chí đến quý tính đại danh cô nương tại hạ cũng không hay biết. Vậy cô nương căn cứ vào cái gì mà lên tiếng mắng chửi tại hạ như thế!
Thiếu nữ áo đỏ kêu “hừ” một tiếng rồi nói tiếp :
– Hừ! Bổn cô nương là Vân Sơn Phi Phụng Ngân Phách Hàn Lý Hồng, chắc ngươi cũng nghe người ta nói đến tên tuổi của bổn cô nương rồi?
Kiếm Phi chưa nghe thấy ai nói đến cái tên này, nhưng chàng đã nghĩ ra một vị hiện ẩn tu hành lâu năm và đã nổi tiếng từ hồi mấy chục năm về trước, nên chàng vội hỏi lại :
– Chẳng hay Lý cô nương xưng hô Vân Sơn thần ni là gì?
Vân Sơn Phi Phụng Ngân Phách Hàn nghiêm nghị nói :
– Danh húy của gia sư khi nào đến những người như ngươi có thể tùy tiện xưng hô được như thế? Nếu ngày hôm nay ngươi không nộp kiếm và quyền phổ cho bổn cô nương, cô nương thế nào cũng giết ngươi tại chỗ.
Kiếm Phi bị nàng ta áp bức hoài tức giận vô cùng, cười nhạt một tiếng rồi trả lời tiếp :
– Tùy cô nương muốn thế nào tại hạ cũng xin tiếp. Còn cô nương muốn lấy thần kiếm với quyền phổ đi cũng không khó, quí hồ giết chết được tại hạ trước rồi mới có hy vọng.
Lý Hồng là một cao thủ tối cao của hiệp sĩ trẻ tuổi mới nổi lên ở trên giang hồ gần đây. Lại thêm nàng ta là người nhan sắc tuyệt vời, vì vậy mới vướng thành một tính kiêu ngạo vô cùng. Nàng nghe thấy Kiếm Phi nói như vậy, liền cười nhạt đáp :
– Ngày hôm nay, cô nương hãy phế ngươi trước rồi nói chuyện sau.
Nói xong, chân nàng hơi cử động một chút đã nhanh như điện chớp xông lại tấn công vào ngực Kiếm Phi một chưởng liền.
Khi nàng tấn tới, trong lòng bỗng thương tiếc mà bụng bảo dạ rằng :
– “Đặng Kiếm Phi quả thực là một nhân tài, nếu y không phải là kẻ thù của bổn môn thì tốt biết bao, nhưng lát nữa, cứ xem y ra tay thì sẽ biết y có phải là môn hạ của đối phương hay không?”
Kiếm Phi thấy nàng ta bướng bỉnh như vậy càng tức giận thêm, bụng bảo dạ rằng :
– “Con nhỏ này đẹp một cách kinh người, nhưng sao nó lại có tánh kiêu ngạo như thế và còn tới đây định cướp đồ của ta nữa. Hừ! Nữ cường đạo, ngày hôm nay thiếu gia phải cho mi một bài học mới được”.
Chàng thấy Lý Hồng ra tay nên chàng cũng không khách khí nữa, vội vận “Long Phụng cương khí” lên bảo vệ lấy toàn thân rồi tay trái định giơ ra thộp lấy cổ tay trái của nàng nọ.
Lý Hồng vội rụt tay lại, giơ tay phải ra nhằm yếu huyệt ở vai trái Kiếm Phi vồ tới, đồng thời giơ đầu gối lên thúc mạnh vào đơn điền của đối phương.
Kiếm Phi cười nhạt một tiếng, giơ hai ngón tay ra điểm luôn vào Lao cung huyệt ở gan bàn tay của nàng.
Lý Hồng bắt buộc phải thâu tay lại, lùi về phía sau một bước. Đột nhiên nàng quát lớn một tiếng rồi lại xông lên tấn công tiếp.
Kiếm Phi vội giơ Long Phụng Song tuyệt quyền ra đối phó, chỉ trong nháy mắt chàng đã tấn công ngay bốn chưởng, ba quyền và đá năm cái liền.
Trận đấu của hai người kịch liệt khôn tả, những cành lá ở chung quanh bị gãy ra rơi rụng xuống như mưa rào. Bỗng có tiếng kêu “ùm”, thì ra Kiếm Phi đánh hụt một chưởng vào mặt đất. Dưới đất lõm ngay một cái hố khá sâu, cát bụi bay tung tóe, nhưng hai người vẫn tiếp tục kịch chiến như thường.
Sau trăm hiệp, Kiếm Phi nóng lòng sốt ruột vô cùng, càng đấu chàng càng thấy công lực đối phương mạnh khôn tả.
Lý Hồng đấu một hồi lâu đã nhận ra võ công của đối phương giống hệt võ công của mình, và nội lực của chàng nọ không kém mình, vừa tấn công một thế, đối phương đã biết rõ thế thứ hai của mình là gì rồi.
Nên chàng ta đã giở ra thế khác phá giải ngay hay là phản công lại, khiến mình phải rút tay lại để cứu viện. Nhiều lúc khiến nàng bó chân bó cẳng, không sao đấu tiếp được nữa. Nàng biết cứ đấu mãi như vậy chỉ có bại thôi chớ không sao thắng nổi.
Cũng có một vài lần khi tấn đến chỗ rất nguy hiểm thì nàng bỗng chần chừ không chịu thẳng tay tấn công, nhờ vậy Kiếm Phi mới thoát hiểm. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nương tay như vậy? Sự thực lúc này nàng đã yêu trộm Kiếm Phi rồi mà nàng không biết đấy thôi. Kiếm Phi cũng thế, mỗi khi chàng định hạ sát thủ thì lại bụng bảo dạ rằng :
– “Cô bé xinh đẹp như thế này mà bị ta đánh chết thì thực đáng tiếc quá”.
Hai người cứ đấu mãi như vậy cho tới khi mặt trời lặn về phía tây.
Đột nhiên có tiếng kêu “ùm” thật lớn, kình phong như vũ như bão đẩy đổ những cây to lớn khiến hai người cùng phải lui sang hai bên.
Kiếm Phi đứng không vững lui về phía sau ba bước mới đứng yên, cổ buồn nôn buồn oẹ, bỗng chàng khạc luôn ra một đống máu tươi. Lý Hồng giật mình kinh hãi vội chạy lại buột mồm hỏi :
– Ngươi…
Kiếm Phi trợn mắt lên nhìn và quát :
– Ngươi đứng lại!
Quả nhiên Lý Hồng không dám đến gần, nhưng nàng vẫn nhìn chàng vẻ mặt đầy lo âu.
Vì tiếng quát đó, Kiếm Phi lại khạc ra vũng máu tươi nữa, chàng thở hổn hển mấy cái rồi đáp :
– Ngươi muốn lấy thần kiếm và quyền phổ thì mau lại lấy đi, lúc này thuận tiện lắm. Bằng không lát nữa công lực của ta khôi phục lại, ngươi phải tấn công mệt sức mới đánh được ta bị thương như thế này.
Chàng vừa nói vừa thở hổn hển, đôi ngươi đã kém tinh anh dần.
Lúc này trái lại Lý Hồng cứ đứng ngẩn người ra nhìn chàng, mạat nàng tỏ vẻ ái ngại vô cùng.
Kiếm Phi kêu la như vậy khí huyết lại rạo rực…
Lý Hồng không hiểu tại sao ngày hôm nay mình lại thay đổi tính nết như vậy.
Ngày thường đối với địch thủ hơi tí là nàng giơ kiếm lên chém luôn không do dự chút nào. Vì vậy biệt hiệu của nàng vốn dĩ chỉ có Vân Sơn Phi Phụng thôi, sau vì ra tay quá ác độc nên người ta mới thêm ba chữ Ngân Phách Hàn như vậy.
Cũng vì vậy mà có rất nhiều người tự cho mình là hiệp sĩ, trông thấy nàng đã tựa như kẻ mất hồn mất vía và van lơn vậy. Trong đó cũng không thiếu gì những anh tuấn đẹp trai nhưng nàng không hề động lòng yêu thương một người nào cả.
Bây giờ người ở trước mặt nàng đây chính là môn hạ của kẻ thù đã làm hủy thân sư tổ của mình, mà sư phụ truyền lịnh xuống, hễ gặp người của kẻ thù thì phải giết ngay chứ không được nương tay, nhưng không hiểu sao bây giờ nàng đã đả thưong được Kiếm Phi rồi mà lại chần chừ không nỡ ra tay?
Nếu không nhân lúc này giết chàng ta thì làm sao lấy được thần kiếm với quyền phổ đem về trả lời cho sư phụ, bằng không việc gì ta phải đi xa hàng ngàn dặm ra ngoài quan ngoại này làm chi? Nàng vừa nghĩ vừa đưa mắt liếc nhìn Kiếm Phi hoài, thấy vẻ mặt chàng ta nghiêm nghị ngồi yên ở trên bãi cỏ dưới gốc cây đang vận công chữa thương.
Nàng ngắm nhìn chàng thấy ngoài vẻ anh tuấn ra, mặt chàng quả thật đẹp khôn tả, nàng lẳng lặng đi tới gần hai bước và ngừng chân lại. Nàng dang tay làm sao mà thò vào người chàng cướp thần kiếm với quyền phổ đi được. Ngay bây giờ kinh động tới chàng, nàng cũng cảm thấy không yên, huống hồ là ra tay cướp giật như vậy?
Rút cục nàng thở dài một tiếng lẩm bẩm nói :
– Lý Hồng ơi! Lý Hồng, ngươi yêu một người rồi, người đó là kẻ thù của sư môn.
Nàng lững thững ra ngoài rừng dắt con ngựa trắng ra cột ở gốc cây đang định rời khỏi nơi đó nhưng nàng sực nghĩ :
– “Hiện giờ chàng đang vận công không thể để cho một vật gì ở bên ngoài quấy nhiều được, nhỡ lúc này có kẻ thù ở bên ngoài tới có phải là chàng bị nguy hiểm không?”
Nghĩ tới đó nàng lại núp ở trong bụi cây để phòng bị hộ chàng.
Trong khi đứng phòng vệ, nàng cảm thấy trong lòng mâu thuẫn hết sức, vì sứ mệnh của nàng là phải hủy chàng đi, cho nên nàng không muốn nhìn chàng mà chỉ mong rời khỏi nơi đây thôi. Nhưng nàng có đang tâm bỏ đi không? Dù tình thế có cho phép nàng bỏ đi nàng cũng không chịu bỏ đi lúc này. Trong lúc nàng hết sức mâu thuẫn thì thời giờ cứ thế mà trôi dần.
Mặt trời đã về Tây, bên phía Đông mặt trăng đã từ từ nhô lên, chợt ngoài rừng đột nhiên có tiếng người nói :
– Đường chủ, chính là nơi này.
Lý Hồng nghe nói vội chăm chú nhìn ra ngoài rừng, nàng lại nghe thấy một giọng khàn khàn lên tiếng hỏi :
– Phương trại chủ không nhìn sai đấy chứ?
– Báo cáo Đường chủ, chính mắt tiểu chức đã trông thấy thằng nhỏ đấu với một con nhỏ ở đây.
– Ừ, sau rồi thế nào nữa?
– Sau cả hai cùng đi vào trong rừng.
– Cái gì hả, cùng đi vào trong rừng ư?
– Phải đấy, con nhỏ ăn vận áo đỏ hình như là Vân Sơn Phi Phụng thì phải.
– Ồ, chúng là người cùng bọn ư?
– Không, chúng đã ở quanh đây đánh nhau một trận kịch liệt rồi.
Lý Hồng lắng tai nghe không lâu quả nhiên nghe thấy tiếng chân người đi vào rừng, nàng đưa mắt nhìn Kiếm Phi biết lúc này là lúc đang gây cấn nhất, mồ hôi ở trên đầu chàng nhỏ xuống như mưa, sắc mặt đang nhợt nhạt đã hồng hào dần. nàng bỗng ăn năn hối lỗi, bụng bảo dạ rằng :
– “Tất cả những cái này đều do ta hại chàng hết”.
Thế rồi nàng quyết tâm bảo vệ chàng, lúc này nàng đã yêu chàng nhưng nàng vẫn tự dối lòng mình. Nàng lại lắng tai nghe kẻ địch đi về phương hướng nào.
Tiếng động càng ngày càng gần, hiển nhiên kẻ địch đã đi sâu vào trong rừng rồi.
Nàng nghiến răng mím môi phi thân lên trên một cành cây cao chăm chú ý vào phía có tiếng động đi tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!