Biện Hộ Trắng Án - Chương 11: Vụ án thứ ba Chung một nỗi đau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Biện Hộ Trắng Án


Chương 11: Vụ án thứ ba Chung một nỗi đau


Trong suy nghĩ của tôi, tội ngộ sát không nghiêm trọng, việc làm lẫn lộn tốt xấu, thiện ác, chính nghĩa mà không chính nghĩa, lừa dối mọi người, tội này còn nặng hơn.

—–Plato—–

1

Văn phòng luật sư của tôi và Lão La nằm bên cạnh địa chỉ cũ của toà án nhân dân trung cấp thành phố, trong toà nhà hai mươi ba tầng được thành lập từ mười ba năm trước, từ khi bắt đầu cho đến nay vẫn luôn nằm ở đó. Hiện giờ tòa án nhân dân trung cấp thành phố đã chuyển đến phía khác của thành phố, một số văn phòng luật sư vốn cùng khởi nghiệp với tôi ở đây cũng đều chuyển đi rồi. Giờ đây, cả tầng này chỉ còn sót lại duy nhất một mình văn phòng luật sư của tôi. Nhiều người cũng khuyên tôi chuyển đi, tìện cho công việc, nhưng tôi không hề lay chuyển, thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chuyển đi.

Tôi không phải là người hay hoài niệm, nếu không những sự việc trong quá khứ, tôi sẽ chẳng để đến tận hôm nay mới nói ra.

Tôi chỉ là hơi sợ một chút, tôi sợ tôi chuyển đi rồi, khi Lão La và Trương Tĩnh quay trở lại sẽ không tìm thấy được.

Tôi chỉ là có chút không yên tâm, lo lắng chuyển đến chỗ mới, tôi không có khả năng để khôi phục lại tất cả mọi thứ trong phòng làm việc mà Lão La để lại.

Phòng làm việc của Lão La ngay sát bên cạnh phòng tôi, đó là vùng cấm địa duy nhất của cả văn phòng luật sư, ngoài tôi và một người khác, không ai có chìa khóa của căn phòng đó, tôi cũng chưa bao giờ cho phép ai bước vào.

Mỗi buổi sáng, tôi bước vào phòng của Lão La trước, tỉ mỉ quét dọn vệ sinh trong đó, chăm sóc cho mấy chậu hoa tuy lip màu vàng đó, đã thành nội dung lịch trình thường nhật không có gì có thể thay đổi được của tôi.

Đến giờ đã trôi qua ba năm rồi, nhưng mỗi lần trước khi bước vào căn phòng này, tôi đều phải cố gắng hít thở sâu mấy lần, mới có thể khiến cho mình bình tâm trở lại, mới có đủ dũng khí để tra chìa vào lỗ khóa.

“Tách”, âm thanh đó khẽ vang lên, lần nào cũng khiến cho con tim tôi chợt co thắt lại, tôi thực sự hi vọng, khi tôi đẩy cánh cửa ra, Lão La đang ngồi bên bàn làm việc, đập bàn đánh “bộp” một tiếng, hào sảng hét lên: “Lão La tôi trở lại rồi!”

Thế nhưng, không có, không có gì cả.

Chỉ có những tập hồ sơ lộn xộn trên bàn, thậm chí cái máy vi tính bàn cũ kĩ đó không biết còn có thể khởi động được nữa hay không, trong gạt tàn thuốc lá bên cạnh còn có một đống tàn thuốc để từ ba năm trước. Trong hộp giấy ở góc tường đựng đầy những đồ chơi điều khiển và một hộp dụng cụ. Trong những ngày tháng cuối của khoảng thời gian đó, Lão La cuối cùng cũng đã trưởng thành, không mua đồ chơi mới nữa, mà bắt đầu thử sửa chữa những món đồ chơi đã bị hỏng.

Tôi thực sự quét dọn tỉ mỉ căn phòng làm việc này, bắt đầu từ cái ngày mà cậu ấy rời khỏi, tôi tuyệt đối không cho phép một hạt bụi mới nào được xuất hiện ở đây.

Đúng vậy, tôi sẽ làm cho tất cả mọi thứ nơi đây dừng lại vào ngày hôm đó, như vậy thì, khi Lão La và Trương Tĩnh quay trở lại, là có thể bắt đầu từ ngày hôm đó, tiếp tục cuộc sống của chúng tôi. Như vậy, họ sẽ như thể chưa từng rời xa tôi vậy.

Hoa nở hoa tàn, hoa tàn hoa nở. Tôi biết, khi chậu hoa tuy líp cuối cùng đó chết đi, chính là lúc ba người bọn tôi lại một lần nữa tụ họp.     

“Cố lên, Lão La, tôi bận trước đây.” Tôi nói một câu ở giữa căn phòng trống không, khóa cửa cẩn thận, quay trở về phòng làm việc của mình. Một tờ báo đặt trên bàn làm việc cùa tôi, “Bộ luật Hình sự sửa đổi bổ sung (9)” chính thức được thực thi vào ngày hôm nay rồi.

Một điều quan trọng nhất trong bản điều chỉnh bộ luật này là quy định “Buôn bán phụ nữ trẻ em bị bắt cóc đều nhất loạt phải chịu hình phạt”, điều này rất có ý nghĩa đối với việc đả kích hành vi phạm tội bắt cóc mua bán phụ nữ trẻ em. Trong “Bộ luật Hình sự sửa đổi bổ sung” trước đây, mặc dù cũng quy định người buôn bán phụ nữ trẻ em bị bắt cóc chịu hình phạt, nhưng cũng bổ sung thêm, nếu như mua phụ nữ bị bắt cóc, không cản trở việc cô ta rời khỏi đó, là có thể không truy cứu trách nhiệm hình sự; không cản trở hành vi giải cứu, không có hành vi ngược đãi trẻ em, là có thể không phải chịu hình phạt. Trên thực tế, điều này có nghĩa là rất nhiều hành vi phạm pháp do đó có thể trốn tránh được sự trừng trị của pháp luật. “Bộ luật Hình sự sửa đổi bổ sung” mới này thì lại nói rõ người mua trẻ em bị bắt cóc nhất loạt đều phải chịu hình phạt, người không ngăn cản việc rời bỏ, có thể được xử ở mức khung hình phạt thấp nhất hoặc xử phạt nhẹ hơn; sau khi mua trẻ em bị bắt cóc, không cản trở việc giải cứu, không tiến hành ngược đãi, có thể được xử ở mức khung hình phạt thấp nhất. Ý tứ trong những câu nói này chính là đều bắt buộc bị định tội.

Bản tin này khiến tư duy của tôi quay trở lại khoảng thời gian tháng 12 năm 2002.

Đã trải qua hai tháng kể từ khi chúng tôi thắng vụ kiện của Lâm Phong. Mùa đông lạnh lẽo kéo tới cùng với sự khó khăn trong công việc kinh doanh của văn phòng luật sư.

Trong hai tháng vừa qua, văn phòng luật sư gần như không nhận được bất cứ vụ án mới nào. Những người ủy thác của các vụ án dân sự đương nhiên cho rằng, văn phòng luật sư Kiệt Minh thắng được hai vụ kiện khó khăn thì sẽ thu phí rất cao, sẽ không thèm để mắt đến những vụ kiện cỏn con của họ. Những người ủy thác của các vụ án hình sự thì sau khi nói chuyện với tôi, hoặc là bị tôi đuổi về, hoặc là cảm thấy quá mạo hiểm, biết đâu sẽ bị lôi lịch sử đen ra, bèn từ bỏ việc hợp tác.

Đối với tình trạng này, tôi cũng không để tâm, tôi có tiêu chuẩn chọn lựa vụ án của mình, thông qua hai vụ án của Cố Minh và Lâm Phong, tôi đã quyết định, chỉ cần là vụ án hình sự, tôi bắt buộc cần phải xác nhận chắc chắn đương sự vô tội mới có thể nhận.

Lão La thì lại sốt ruột lắm rồi, đã hai tháng nay cậu ấy không mua đồ chơi mới.

“Lão Giản, cậu làm gì thế?” Cậu ấy ôm lấy khuôn mặt sưng vù do đau răng, nói không rõ tiếng, “Nếu cứ thế này, chúng ta đều phải hít không khí mà sống thôi.”

“Lão Giản à, cậu là anh tôi có được không?” Lão La nhìn tôi vẻ cầu xin, “Mặc kệ thắng thua, cứ kiếm được tiền trước đã. Cậu thấy đấy, tình hình thế này bảo tôi ăn nói thế nào với người nhà được chứ?”     

Lão La ném tờ báo cáo tài vụ tháng này cho tôi, trên đó là những chữ lớn đỏ chót.

“Lão Giản! Cậu có nghe không đấy?”

Thấy tôi chẳng hề nhúc nhích, Lão La bực bội lao đến dịnh bóp cổ tôi.

Ở phía ngoài cửa vang lên tiếng hắng giọng khe khẽ, Lão La giật mình, vội thả tay ra, quay đầu lại nhìn thấy nụ cười vẻ ám muội trên gương mặt Trương Tĩnh, cô đang dứng bên cửa sổ.

“Sao em lại đến đây?” Nhìn thấy Trương Tĩnh, Lão La chợt ngẩn người.

“Thái độ này của anh là gì thế?” Trương Tĩnh hừ một tiếng, ngồi xuống sofa, “Bản cô nương đây bận rất nhiều việc, đặc biệt tranh thủ đến thăm các anh. Anh lại còn không vui à?”

“Không phải, không phải.” Lão La xoa tay, “Anh đây chẳng phải cũng là công việc bận rộn sao, em đến thì cũng nên nói trước một câu. Hay là chúng ta để hôm khác hãy hẹn nhé?”

“Hừm, công việc bận rộn.” Trương Tĩnh động vào máy vi tính của Lão La, bức ảnh hiện ra trên màn hình là hình ảnh của trò chơi kình điển Báo động đỏ(*). “Ôi, việc chờ anh đều là quốc gia đại sự đấy, dùng sức lực của một mình để chiến đấu với sự tấn công của sáu nước. Thế nào, muốn làm Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước sao?”

(*) Red Alert.

“Đây chẳng qua là để điều chỉnh trạng thái, thả lỏng một chút.”

Lão La hùng hồn nói không chút thẹn thùng.

“Cà phê, mới pha!” Tôi pha cho Trương Tĩnh một tách cà phê, hỏi: “Sự việc đó thế nào rồi?”

“Ở đây.” Trương Tĩnh vỗ vào túi xách, nhưng lại không mở ra, chỉ nhìn tôi với vẻ nghiêm túc, “Anh Tiểu Minh, anh thật sự định làm như vậy à?”

“Ừ,” tôi gật đầu.

“Hai người giấu tôi làm việc gì thế?” Vừa nhìn thấy hai người bọn tôi như vậy, Lão La căng thẳng hỏi.

“Kết hôn.” Trương Tĩnh hất cằm, nói: “Anh Tiểu Minh tuổi trẻ tài cao, vóc người cao lớn rắn rỏi, lại nho nhã lịch sự, đâu có giống anh chứ? Cho nên em đã đồng ý lời cầu hôn của anh ấy rồi.”

“Gì cơ?” Lão La liền tròn mắt.

“Đùng nghe cô ấy nói bừa.” Mặt tôi chợt đỏ lựng lên, “Lão La, cậu đừng hiểu nhầm, tôi nhờ Tĩnh giúp tôi điều tra vụ án.”

“Lão La, cậu đừng hiểu nhầm, trái tim tôi vẫn luôn thuộc về cậu.” Trương Tĩnh trầm giọng, mô phòng theo giọng điệu cách nói của tôi, cô hằn học trừng mắt nhìn tôi một cái, rút từ trong túi xách ra một tập hồ sơ đưa cho tôi, “Chẳng biết cách phối hợp một chút nào cả.”

“Vụ án gì thế?” Lão La tiến đến hỏi vẻ sôi sục, “Tôi biết ngay mà, cậu chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên chờ chết đâu.”     

Thực ra, đó là một vụ án rất đặc biệt, vụ án xảy ra vào đầu tháng 10 năm đó, chính là lúc tôi đang chạy đôn chạy đáo về việc của Lâm Phong.     

Lúc đó, đúng vào tuần lễ vàng(*), những người đi chơi xa đông đúc khiến cho đường cao tốc bị tắc chật cứng, cảnh sát giao thông khu vực đường cao tốc cả ngày trực chiến mệt mỏi điều khiển giao thông, còn phải tiến hành kiểm tra những chiếc xe khả nghi.

(*) Ngày Quốc Khánh của Trung Quốc, toàn dân được nghỉ một tuần.

Vụ án xảy ra khi cảnh sát giao thông chuẩn bị tiến hành kiểm tra một chiếc xe hàng chở đầy những thùng hàng vừa mới tiến vào đường cao tốc.

Tài xế xe hàng thấy cảnh sát giao thông ra hiệu cho anh ta dừng xe đỗ vào lề đường, từ từ giảm tốc độ, khi cảnh sát chuẩn bị đi đến kiểm tra, chiếc xe hàng lại đột ngột tăng tốc, muốn lao qua trạm kiểm soát. Người cảnh sát giao thông phản ứng nhanh nhạy vội nhảy sang một bên, mới không bị cuốn vào bánh xe. Cảnh sát giao thông nhanh chóng thông báo cho đồng nghiệp ở đoạn đường phía trước, bố trí vật cản trên đường.

Tài xế xe hàng thấy khó có thể chạy thoát, bèn dừng xe, nhảy ra khỏi xe bỏ chạy. Các cảnh sát vũ trang phối hợp công tác với cảnh sát giao thông thấy vậy liền đuổi theo, dù cảnh sát bắn liên tiếp mấy phát đạn chỉ thiên cảnh cáo, nhưng người tài xế vẫn ngoan cố phản kháng, cảnh sát vũ trang bèn bắn trúng vào đùi anh ta, rồi tóm gọn.

Cảnh sát giao thông lập tức định mở thùng xe, còn chưa kịp cạy khóa, đã nghe thấy những tiếng gõ liên tiếp từ trong thùng xe, còn có cả tiếng phụ nữ kêu lên thảm thiết và tiếng kêu cứu.

Mấy người cảnh sát giao thông và cảnh sát vũ trang nhìn nhau, mặt tái nhợt, cảnh sát vũ trang vội lên nòng, hướng họng súng vào cửa thùng.

“Mở ra!” Một người cảnh sát dẫn đội hít thở một hơi thật sâu, ra lệnh.

Tiếp đó, thùng xe hàng được mở ra, thứ đầu tiên xộc vào phía những người cảnh sát là một thứ mùi hôi thối, rồi đến những tiếng kêu thét chói tai của các cô gái.

Những cảnh sát đứng bên cửa nhìn thấy trong thùng xe có ba mươi mấy cô gái quần áo tàn tạ, mặt mũi tiều tụy.

Phần lớn các cô gái sắc mặt vàng vọt, ánh mắt đờ đẫn, có mấy cô thậm chí còn đang mang bầu. Phía trong cùng thùng xe, còn có mấy cô gái gầy đét nằm im, họ đã không còn chút sức sống nào nữa rồi.

Ánh nắng mặt trời đột ngột xuất hiện khiến cho những cô gái đang còn sức phải giơ tay lên che mắt.

Trong góc có một cái bồn cầu đơn giản. Dưới sàn vứt đầy các hộp đựng đồ ăn một lần trắng xóa, đồ ăn trong đó đã bị thiu thối.

Đây là một thùng hàng giống như địa ngục, vừa là chỗ ăn ở của những cô gái này, vừa là chỗ đi vệ sinh của họ, thậm chí còn là nơi nhắm mắt của một vài cô không thể nào gắng gượng nổi.

“Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát.” Người cảnh sát dẫn đội cố gắng nói thật ôn hòa.

Ánh mắt của các cô gái đó cuối cùng cũng đã có chút thần thái, trào ra những giọt nước mắt kích động, ôm đầu khóc thảm thiết.

Mấy phút sau, một cô gái ăn mặc còn có vẻ chỉnh tề, ngoài sự mỏi mệt, trạng thái tinh thần cũng vẫn ổn bước ra, đưọc cảnh sát dìu đỡ xuống xe.

“Đừng để cô ta chạy thoát, cô ta cùng một hội với bọn buôn người đấy!” Cảnh sát đang định đưa cô gái này lên xe, các cô gái trong thùng xe liền hét to.

Cảnh sát ngẩn người, nhìn cô gái yếu đuối trước mặt với vẻ kinh ngạc, nhưng lại thấy thần sắc cô ta rầu rĩ, chù động giơ hai tay ra.

Qua điều tra, độ tuổi của những cô gái bị bắt cóc không ai quá 22 tuổi, trong đó có hai mươi người năm nay vừa tròn l6 tuổi.

Đây là nhóm buôn bán phụ nữ trẻ em, kẻ chủ mưu chính là tên tài xế xe hàng Ngô Anh vừa bị cảnh sát vũ trang bắn bị thương. Còn cô gái bị các nạn nhân tố cáo tên Lâm Quỳnh, là nhân vật thứ hai của nhóm tội phạm này, đồng thời cũng là vợ của Ngô Anh.

Trong đường dây, hai người này có địa vị là nhà cung cấp hàng, dựa vào yêu cầu của đối tượng, sẽ gom nguồn hàng ở các vùng, sau đó thông qua danh nghĩa công ty vận chuyển, vận chuyển “hàng” đường dài để đưa đến tận tay người mua.

Trong quá trình vận chuyển, Ngô Anh phụ trách việc lái xe, Lâm Quỳnh thì ở cùng với những cô gái bị bắt cóc, giám sát nhất cử nhất động của họ, tiến hành “chăm sóc” phù hợp đối với họ, để tránh nguồn “hàng” chất lượng tồi, lại bị trả hàng.

Đồng thời, trong tập đoàn này, Ngô Anh còn đảm nhận vai trò là “nhân viên kiểm tra chất lượng”, hắn sẽ tự mình kiểm tra từng món “hàng”. Với một số cô gái chịu nghe lời, hắn sẽ giữ họ lại, để họ bán thân trong những hộp đêm hay các chỗ khác trực thuộc, giúp chúng kiếm được một món hời. Đợi đến khi cơ thể của những cô gái này không còn đủ tiêu chuẩn nữa, mới đem bán đến những vùng núi xa xôi hẻo lánh.

Còn với những cô gái ngoan cố, Ngô Anh sẽ đem bán trước, đồng thời suốt cả chặng đường liên tục giày vò cơ thể họ, mài mòn ý chí của họ.

Mấy người mang thai, đứa con trong bụng họ đều là của Ngô Anh.

Điều khiến cảnh sát không thể nào hiểu được, Lâm Quỳnh với vai trò là vợ Ngô Anh, không chỉ không hề có bất cứ hành vi ngăn cản nào đối với loại hành động hoang đường này, ngược lại còn đứng bên hỗ trợ.

Sau khi quy án, Ngô Anh và Lâm Quỳnh khai nhận hết toàn bộ tội trạng của mình. Lâm Quỳnh đồng thời khai ra, trong thành phố này, chúng còn có một cứ điểm bí mật, ở đó nhốt một số cô gái vừa mới mang thai, trong thời gian này không tiện di chuyển. Kế hoạch của Ngô Anh là đợi sau khi những cô gái này sinh nở xong, sẽ chia trẻ em và phụ nữ thành hai loại hàng đem bán.

Theo lời khai của Lâm Quỳnh, cảnh sát đã nhanh chóng giải cứu được các cô gái này, đồng thời cũng thông báo với cảnh sát các vùng yêu cầu hỗ trợ điều tra, bắt gọn cả đường dây tội phạm độc ác này.

Sau khi xem xong hồ sơ, Lão La hồi lâu không nói gì, rầu rầu hút thuốc lá, mãi sau mới nói: “Lão Giản, không phải cậu định nhận vụ án này chứ?”     

Tôi gật đầu nói: “Đúng là có suy nghĩ này.”

“Cậu có ngốc không đấy?” Lão La đứng bật dậy, “Tính chất của vụ án này đặc biệt nghiêm trọng như vậy, bắt giữ phi pháp, lừa bán phụ nữ trẻ em, cưỡng hiếp, vụ án này mà chúng ta cũng có thể nhận được sao? Tôi nói cho cậu, Lão Giản, hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi, cậu dám nhận vụ án này, tôi lập tức nói với người nhà, rút vốn đầu tư. Cùng lắm là chúng ta giải tán!”

“Lão La, ngồi xuống!” Tôi kéo Lão La, ấn cậu ấy ngồi xuống sofa, “Cậu nghe tôi nói xong đã!”

“Tôi không nghe!” Lão La nghiêng đầu, “Không cần biết vì bất cứ lí do nào, giúp bọn buôn người kháng kiện đã là không được rồi!”

“Một triệu tệ.” Trưong Tĩnh đột nhiên lên tiếng.

“Một… triệu… tệ?” Lão La chợt trợn trừng mắt, từ cuối cùng bất giác cao giọng, lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười, “Ôi, sao không nói sớm, việc này các cậu giấu tôi làm gì chứ? Bất luận đưong sự là người thế nào, với vai trò là luật sư, chúng ta đều có nghĩa vụ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của họ!”

Tôi bất lực lắc đầu, vẫn đúng là Trương Tĩnh hiểu Lão La, một câu nói đã đánh trúng yếu điểm của cậu ấy.

“Bởi vì không đảm bảo có thể thắng kiện.” Trương Tĩnh nhìn bộ mặt tỏ ra đầy chính nghĩa của Lão La với ánh mắt khinh thường, “Vụ án không thể thắng kiện thì anh Tiểu Minh chắc chắn sẽ không nhận, còn để anh nhận thì vụ án này thua chắc luôn rồi.”

“Anh ít nhiều cũng là luật sư chuyên nghiệp, đừng có thiếu lòng tin với anh như thế được không?” Lão La nói vẻ không phục, “Ngay lúc này đây, anh đã có phương án biện hộ rồi, thái độ nhận tội thành khẩn, có biểu hiện lập công, có thể cố gắng giành được hình thức khoan hồng của pháp luật. Một triệu tệ đấy, lần này có thể mua được bao nhiêu món xịn, có thể gom đủ ba loại hải lục không quân rồi.”

“Người ủy thác yêu cầu biện hộ trắng án.” Tôi tạt gáo nước lạnh dập tắt đám lửa hứng khởi vừa mới nhen nhóm của cậu ấy.

“Trắng án?” Lão La trợn tròn mắt nhìn tôi vẻ kinh ngạc, “Đây là yêu cầu như trò hề của tên ngốc nào đưa ra vậy? Vốn không thể nào thực hiện được! Nhưng, tận một triệu tệ, bằng cả tổng doanh thu của chúng ta trong hai năm.” Lão La nhìn tôi đầy kì vọng, “Lão Giản, cậu đã định nhận vụ án này, thì chắc là sẽ có cách phải không?”

“Không có, tôi chỉ là muốn thử xem sao thôi.” Tôi lắc đầu, “Cậu nhìn chỗ này này.” Tôi chỉ vào một trang trong tập hồ sơ, “Trong quá trình thẩm vấn, Lâm Quỳnh đã nhiều lần hỏi ngược lại cảnh sát, nếu như mình đồng ý nhận toàn bộ trách nhiệm đối với các hành vi phạm tội, thì có thể xử nhẹ hoặc miễn trách nhiệm hình sự của Ngô Anh hay không. Câu nói này có vấn đề rất lớn, đáng để chúng ta nghiên cứu sâu thêm.”     

“Cậu hãy nói xem tôi cần phải làm gì đi. Lên núi đao, xuống biển lửa, nếu tôi mà chau mày một cái, thì để cho cả kiếp này tôi làm thằng đàn ông còn trinh trắng đi.” Lão La nói với vẻ rất hùng hồn.

“Tiểu La Tử.” Trương Tĩnh mỉm cười, “Nếu muốn kiếm một triệu tệ đó, thực ra không cần phiền phức như vậy, chỉ cần…”

“Đừng có mơ, anh cần phải dựa vào chính đôi tay mình để tạo dựng nên sự nghiệp của mình, dựa vào em, anh còn coi là thằng đàn ông gì chứ.” Lão La rướn cổ nói.

“Anh kêu thét gì chứ!” Trương Tĩnh làu bàu vẻ bất mãn, “Nhưng em phải nhắc nhở các anh, một triệu tệ này không dễ kiếm thế đâu, nếu như thua kiện, đừng nói là không có tiền, văn phòng luật sư này của các anh liệu còn có thể kinh doanh tiếp được hay không cũng là vấn đề đấy.”

“Vì sao? Người ủy thác còn có tài thông thiên à?” Lão La nói với vẻ không phục.

“Cũng gần thế đấy!” Trương Tĩnh gật đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN