Biện Hộ Trắng Án
Chương 7
Tiếp đến, chính là khoảng thời gian một tháng vật vã nhất mà tôi và Lão La phải trải qua. Tòa án đồng ý yêu cầu được kéo dài thời gian xét xử của Viện kiểm sát, thời hạn là một tháng.
Trong một tháng này, gần như ngày nào cũng có người gọi điện thoại làm phiền văn phòng luật sư, sau khi nhấc máy thì lại không nói gì cả. Chiếc xe của Lão La đỗ ở bãi cũng năm lần bảy lượt bị cào xước, có lần phanh xe còn bị ai đó giở trờ, suýt chút nữa đã gây nên họa lớn. Cậu ấy tìm gặp nhân viên quản lý bãi gửi xe, thật không ngờ đối phương nói không chú ý là ai đã gây ra. Lão La vô cùng tức giận bèn trực tiếp tìm đến ban quản lý tòa nhà. Dưới hai tầng áp lực là rìu cứu hỏa chống cháy và thẻ hành nghề luật sư, cuối cùng ban quản lý đồng ý miễn giảm tiền phí gửi xe một năm của cậu ấy, đồng thời chịu phí bảo dưỡng sữa chữa chiếc xe, hơn nữa còn đảm bảo sau này quyết không để xảy ra tình trạng sự việc tương tự nữa, cậu ấy mới chịu thôi.
Thực ra, tôi và Lão La đều biết, bởi vì sự biện hộ của chúng tôi, số phận đương sự của vụ án này – Cố Minh vốn đã được định đoạt sẵn lại xảy ra chuyển biến lớn, có một số người không muốn nhìn thấy điều này, đây chẳng qua chỉ là chút cảnh cáo đối với hai ngươi bọn tôi mà thôi.
Những người này đều là người thân, bạn bè của nạn nhân, cũng có một số người huênh hoang tự cho mình là người có tình thân chính trực trượng nghĩa.
Sau khi bị giới truyền thông đăng tải thông tin thổi phồng, tôi và Lão La đã bị miêu tả thành hai tên luật sư tham lam táng tận lương tâm nhận tiền bẩn, bóp méo sự thật, hoàn toàn không nghĩ gì đến cảm nhận của người nhà nạn nhân, thậm chí còn bỡn cợt pháp luật trong lòng bàn tay.
Và sự việc xung đột giữa chúng tôi và người nhà nạn nhân ở trước trại tạm giam cuối cùng cũng đã bị lôi ra, nhất thời, hàng loạt lời đàm tiếu gièm pha dồn dập kéo đến.
“Thực oan quá đi mất!” Nhìn thấy hàng chữ đỏ chót to đùng trên tờ báo cáo tài vụ, Lão La cảm thấy bất lực, nhưng lại không biết tìm ai để trút nỗi bực dọc này.
Trong một tháng này, tôi cũng chẳng được nhàn rỗi thảnh thơi, chạy khắp nơi để hỏi thăm tiến triển của vụ án, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, lần nảy dù là bên cảnh sát hay bên Viện kiểm sát họ đều không chịu tiết lộ chút thông tin nào. Ngay cả Trương Tĩnh vốn hay lượn lờ ở văn phòng luật sư cũng yên lặng một cách khác thường, suốt một tháng liền không hề liên lạc với chúng tôi. Ngay cả cuộc gọi của Lão La mà cô ấy cũng dứt khoát từ chối.
Cần phải biết rằng, cô ấy chỉ mong Lão La ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô.
Thấy thời gian kéo dài xét xử cũng đã đến những ngày cuối, phía Viện kiểm sát rốt cuộc đã có được những chứng cứ mới gì, chúng tôi hoàn toàn không biết. Tôi thì còn được, chứ Lão La thì có vẻ đứng ngồi không yên lắm rồi.
Ôm ấp hi vọng thử lần cuối, Lão La lại một lần nữa gọi điện thoại cho Trương Tĩnh, thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong hành lang.
Lão La kêu lên một tiếng, lao ra ngoài, cậu ấy chưa bao giờ mong ngóng nhìn thấy Trương Tĩnh như trong khoảnh khắc này.
Nhưng lúc này đây, mặt Trương Tĩnh trông rất rầu rĩ, bước đi nặng nề.
“Tĩnh ơi, em sao thế?” Lão La hỏi với vẻ thấp thỏm lo lắng.
“Còn có thể thế nào được nữa, thua rồi!” Trương Tĩnh nhìn Lão La, rồi lại nhìn tôi, ngồi xuống ghế của Lão La, đôi chân thon dài vắt tréo, gác lên bàn làm việc, không buồn để tâm là tư thế đó rõ ràng là “mời gọi” người ta.
“Thua rồi ư?” Cho dù kết quả này của phiên xử đầu tiên nằm trong dự liệu của chúng tôi, nhưng khi nó thực sự đặt trước mặt chúng tôi, thì lại vẫn khiến người ta khó có thể chấp nhận được.
Lão La hằn học giáng một cú đấm xuống bàn, nói. “Lũ khốn nảy, biết rõ là không phải như vậy, mà vẫn cứ nhất định phán quyết như thế, không sợ ra ngoài đường bị xe đâm chết à?”
“Từ ngày mai, tôi lái xe.” Tôi vội nói, “Hơn nữa, vụ án này chúng ta vẫn còn chưa thua cơ mà, chẳng phải vẫn còn phiên xét xử lần hai sao. Cứ thả lỏng đi, Lão La.”
“Các anh nghĩ gì thế?” Trương Tĩnh nhìn chúng tôi với vẻ khó hiểu, “Ý em muốn nói, em lại thua anh Tiểu Minh rồi!”
“Gì cơ?” Tôi ngẩn người.
“Thực sự chỉ muốn moi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của anh ra, nhìn người sao lại có thể chuẩn được như vậy chứ?” Trương Tĩnh hằn học nói: “Cố Minh sắp được phóng thích vô tội rồi!”
“Là… là chuyện gì vậy?” Tôi nhất thời không theo kịp câu nói của cô.
“Ha, muốn biết là chuyện gì, thì phải hầu hạ bà cô này đã.” Trương Tĩnh thở dài với vẻ khoa trương, xoa bóp đôi chân, “Bản cô nương vì việc vớ vẩn này của các anh mà chạy ngược chạy xuôi, chân mỏi sắp gãy rồi, còn bị lãnh đạo cảnh cáo, suýt chút nữa là bị mất việc đấy.”
Lão La vội chạy đến bên cạnh Trương Tĩnh, cúi xuống, khẽ đấm nhẹ vào đôi chân dài chắc khỏe, nói: “Bà cô, cảm thấy thế nào?”
Bộ dạng đó, nói thế nào nhỉ, những người đã từng xem “Tây du đại thoại” chắc đều còn nhớ lời thoại: “Người đó giống như một con chó.”
Thực sự không có chút khí tiết nào cả.
Tôi lắc đầu thở dài, đi đến cây nước, pha cho Trương Tĩnh một cốc cà phê, cẩn thận giơ ra trước mặt Trương Tĩnh: “Một gói cà phê, hai viên đường, cẩn thận không nóng. Lão Phật Gia, có cần tiểu nhân làm gì nữa không?”
“Ừm, mùi vị ngon đấy!” Trương Tĩnh uống một ngụm, gật đầu hài lòng, “Nhưng em vẫn không thích uống cà phê hòa tan.”
“Tiểu Vương.” Lão La hướng về phía phòng hành chính gọi to, “Đi mua một cái máy xay cà phê, rồi mua thêm mấy gói cà phê hạt thượng hạng. Còn nữa, cậu có biết pha cà phê không? Nếu không biết thì viết đơn xin nghỉ việc luôn đi, bảo bộ phận nhân sự tìm một nhân viên hành chính mới biết pha cà phê.”
Trong khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra, trên phương diện “mặt dày” này thì cả đời này tôi cũng không đọ lại được với Lão La.
“Được rồi, nể mặt các anh thành khẩn như vậy, em đại phát từ bi nói cho các anh biết nhé.” Trương Tĩnh dựa lưng vào ghế, gương mặt thỏa mãn, nói: “Vụ án của Cố Minh, Viện kiểm sát rút quyết định truy tố rồi.”
“Rút… rút quyết định truy tố?” Tôi nghĩ đến tòa án sẽ phán quyết phóng thích trắng án, cũng nghĩ đến việc thay đổi án phạt vào phiên tòa xét xử lần hai, nhưng Viện kiểm sát lại rút quyết định truy tố trước khi phán quyết, là việc mà tôi không thể nào ngờ tới.
“Rất bất ngờ phải không?” Trương Tĩnh tỏ ra vô cùng đắc ý, “Chẳng phải hoàn toàn nhờ vào công lao của bản cô nương sao? Con muỗi mà bản cô nương tìm được hiện nay chính là vật chứng quan trọng.”
Thì ra, sau khi Viện kiểm sát xin được gia han xét xử, bèn tiến hành chứng thực bản báo cáo giám định mà Trương Tĩnh nộp. Sau khi xác nhận bản báo cáo giám định không có vấn đề gì, Viện kiểm sát và người phụ trách điều tra trinh sát vụ án này đã tiến hành một cuộc trò chuyện, cuối cùng quyết định điều tra lại vụ án này.
Chỉ có điều, lần này, phía cảnh sát đã hướng mối nghi ngờ vào Phổ Mỗ – bạn trai của nạn nhân Lâm Lâm.
Sau khi dẫn Phổ Mỗ và ba người nhân viên phục vụ khách sạn làm chứng vào các phòng Thẩm vấn khác nhau, bốn người này nhanh chóng suy sụp, đồng thời khai nhận sự thực phạm tội.
Đúng như Cố Minh nói, ngay tư đầu Phổ Mỗ đã biết mối quan hệ giữa anh ta và nạn nhân Lâm Lâm, nhưng chưa bao giờ lên tiếng phản đối. Thậm chí còn động viên Lâm Lâm đi với anh ta, bởi vì phần lớn số tiền Lâm Lâm lấy được từ anh ta đều bị Phổ Mỗ tiêu xài hoang phí.
Bởi vì Cố Minh có sở thích tình dục ngược đãi, có một khoảng thời gian, Lâm Lâm đã không tài nào chịu đựng được, muốn chấm dứt mối quan hệ này. Điều khiến cô không thể nào ngờ được chính là, cậu bạn trai Phổ Mỗ không những không ủng hộ quyết định của cô, còn chủ động liên hệ với Cố Minh, nói rằng chỉ cần bỏ ra nhiều tiền hơn, Lâm Lâm lúc nào cũng có thể tùy ý cho anh ta chơi bời.
“Tiền, tiền, tiền, rốt cuộc là tiền quan trọng hay là em quan trọng? Em là bạn gái anh, không phải là làm gái thuộc tầm kiểm soát của anh.” Lần đầu tiên Lâm Lâm nổi nóng như vậy, nhưng điều khiến cảnh sát khó có thể hiểu được chính là, cuối cùng Lâm Lâm vẫn đồng ý làm theo yêu cầu của Phổ Mỗ.
“Cái con ngốc đó, yêu tôi quá mà!” Trong phòng Thẩm vấn, Phổ Mỗ hút thuốc, nói vẻ đắc ý, “Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ta, cô ta rất nghe lời tôi.”
Còn về vụ án lần này, nguyên nhân lại bắt nguồn từ một cuộc tranh cãi với người khác trong game.
Giống như Lâm Lâm đồng thời có hai người bạn trai, Phổ Mỗ cũng không chỉ có một mình Lâm Lâm là bạn gái. Trong game, cậu ta còn có một “bà xã”. Nhưng “bà xã” trong game này sau đó lại chạy theo ông chủ một công ty, ông ta có nhà có xe hơi.
Phổ Mỗ tức giận lắm, nhưng lại không đủ tiền, thế nên mới nghĩ ra ý đồ xấu. Cố Minh chẳng phải cũng có xe hơi sao? Mượn xe của anh ta, chụp mấy bức ảnh, đi lừa mấy cô gái đó là chuyện quá dễ dàng thì phải?
Buổi trưa ngảy 14 tháng 6, sau khi dặn dò việc Lâm Lâm cần phải làm vào buổi tối đó, một mình Phổ Mỗ thuê một phòng riêng ở quán net để chơi game. Cậu ta chơi đến tận hơn 10 giờ mới trèo từ cửa sổ tầng 2 xuống, đến khách sạn nơi Lâm Lâm và Cố Minh thuê phòng.
Trước đó, cậu ta đã bàn bạc với mấy người bạn học đang thực tập ở khách sạn này, tối đó, mấy người này sẽ đổi ca trực, để tiện cho tiệc làm chứng sau khi sự việc xảy ra.
Hơn 11 giờ đêm, Lâm Lâm khoác một chiếc áo khoác gió, cầm chìa khóa xe, đi xuống lầu.
“Nhanh lên, đợi lát nữa anh ta tỉnh dậy thì phiền đấy.” Lâm Lâm nói vẻ căng thẳng.
“Sợ gì chứ?” Phổ Mỗ bật cười tỉnh bơ, nhìn cách ăn mặc của Lâm Lâm, cậu ta nuốt nước bọt, nói: “Đi nào, ông xã đưa em đi hóng gió.”
Không đợi Lâm Lâm có đồng ý hay không, cậu ta kéo tay cô bước ra khỏi khách sạn giữa ánh nhìn đầy ám muội với mấy cậu bạn.
Phổ Mỗ lái xe, chở Lâm Lâm đi hóng gió giữa màn đêm. Khi chiếc xe đi đến công viên, Phổ Mỗ chợt nổi hứng, lái xe vào rừng, mặc kệ việc bị muỗi chích, muốn thân mật với Lâm Lâm.
“Không được!” Cậu ta không thể ngờ được rằng, Lâm Lâm thường ngày vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần này dám từ chối thẳng thừng như vậy.
“Sao nào? Ông xã còn không được động vào người em à?” Phổ Mỗ rướn mày, giơ tay ra vạch áo khoác của Lâm Lâm. Khi nhìn thấy đồ bên trong của cô. Phổ Mỗ càng cười rạng rỡ, “Mặc thế này, có phải là muốn cám dỗ anh không?”
“Đừng như vậy!” Lâm Lâm giãy giụa mạnh, trong giọng nói mang theo sự nài nỉ: “Em mệt rồi, anh tha cho em đi!”
“Con thối tha nay! Thằng đàn ông khác còn được, tao không được sao?” Phổ Mỗ tát “bốp” một cái vào mặt Lâm Lâm, cú tát này khiến cô lập tức ngẩn người. Phổ Mỗ nhân cơ hội này đè lên người Lâm Lâm, không ngờ cô kêu thét lên.
Phổ Mỗ giơ tay ra bịt miệng Lâm Lâm, khống chế đôi tay cô, đợi sau khi Lâm Lâm mất đi khả năng phản kháng, cưỡng ép cô quan hệ tình dục. Sau khi xong việc, Phổ Mỗ mới phát hiện ra Lâm Lâm đã tắt thở.
Lần này Phổ Mỗ thực sự hoảng loạn, sau khi cuống cuồng thu dọn đồ của mình, liền rời khỏi hiện trường.
Cơn gió đêm thổi tới, cậu ta mới nghĩ ra máy camera giám sát của khách sạn có thể đã quay lại hình ảnh cậu ta và Lâm Lâm rời khỏi khách sạn, bèn vội vàng quay trở lại khách sạn.
Phổ Mỗ không hề giấu giếm hành vi phạm tội của mình với mấy người bạn, nhưng cũng hứa với họ, Cố Minh là người giàu có, Lâm Lâm lại không có người thân, chỉ cần báo án, để cảnh sát bắt Cố Minh, cậu ta sẽ đến đòi bồi thường, rồi mọi người sẽ cùng chia nhau tiền. Nếu như không làm như vậy, cậu ta chạy trốn, mấy người bạn này cũng sẽ bị coi là kẻ tòng phạm, sẽ bị cảnh sát bắt giữ.
Dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của Phổ Mỗ, mấy người này cùng thông đồng thống nhất lời khai, rồi xóa đoạn băng video của máy camera ngày hôm đó đi. Còn Phổ Mỗ lén quay trở lại quán net tiếp tục chơi game, cho đến tận sáng hôm sau mới rời khỏi đó, sau đó lại chạy đến Sở Công an để báo án.
Cả chuỗi sự việc chỉ có một chỗ không giống như lời suy đoán của chúng tôi, Phổ Mỗ không đốt hay vứt chiếc bao cao su đó đi. Mấy người bạn học của cậu ta cũng không phải lũ ngốc, vì đó là thứ có thể trở thành mối liên kết qua lại giữa hai bên. Họ không chỉ giữ chiếc bao cao su lại, mà còn sao ra một bản đoạn video trong máy camera khách sạn tối hôm đó. Cuối cùng, những thứ này đều trở thành vật chứng quan trọng trong tay cảnh sát.
“Bây giờ, có một số thanh niên,” nghe Trương Tĩnh kể xong, Lão La đứng dậy, thở dài, “nói thế nào nhỉ?”
“Cuộc sống dễ dãi, lối tư duy lệch lạc.” Trương Tĩnh nói.
Lão La gật đầu, biểu thị tán đồng: “Thật không biết đám trẻ này học theo ai, tính hư vinh sao lại nghiêm trọng thế, có gì đáng để so sánh chứ? Vì tiền, đúng là không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa cả.”
Tôi cười khổ não, “Có câu nói là, có tiền thì làm việc gì cũng được, không có tiền thì vô vàn khó khăn. Nhưng, may mà những người cần phải trả giá trong vụ án này đều đã phải trả giá, mặc dù cái giá này hơi đắt.”
“Các cậu nói xem, tên Phổ Mỗ này thực sự chỉ là ngộ sát thôi sao?” Lão La đột nhiên nói với vẻ suy tư.
“Là có ý gì?” Trương Tĩnh hỏi.
“Cảnh sát không tìm được bất cứ manh mối gì liên quan đến Phổ Mỗ ở trên người Lâm Lâm phải không? Dấu vân tay, lông tóc, đều không hề có.”
“Đúng là không có thật.” Trương Tĩnh gật đầu.
“Khi Phổ Mỗ rời khỏi quán net, đã không đi cửa chính, hơn nữa còn rời khỏi đó qua cửa sổ nơi không có máy camera giám sát, rồi lại quay trở lại qua đường cửa sổ. Hơn nữa, cậu ta còn đặc biệt yêu cầu mấy cậu bạn đổi ca trực, để đề phòng khi xảy ra chuyện sẽ có người hỗ trợ. Theo như cách nói của cậu ta, cậu ta chỉ mượn xe để chụp ảnh, thì liệu có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“A, em hiểu rồi.” Sắc mặt Trương Tĩnh lập tức tái nhợt, “Tất cả đều là kế hoạch do Phổ Mỗ dàn dựng từ trước, mục đích ngay từ ban đầu của cậu ta chính là giết người, cho nên mới cố tình né tránh máy camera, khi gây án chắc chắn là đeo găng tay, sau khi gây án đã cẩn thận xử lí mọi dấu vết.”
“Đúng vậy!” Lão La gật đầu, “Cho nên, Phổ Mỗ vốn không phải là ngộ sát, mà là cố ý giết người!”
“Nhưng, tại sao cậu ta lại làm như vậy?” Trương Tĩnh nhíu chặt đôi lông mày, “Theo lời cậu ta nói là vì muốn khoe khoang sự giàu có, vậy thì chỉ là thiếu tiền, bán xe hơi đi chẳng phải càng tốt hơn sao? Sao lại phải giết người chứ?”
“Việc này à,” Lão La cười khẩy, “Lâm Lâm dù thế nào thì cũng là bạn gái của cậu ta, bị cắm sừng như vậy, ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng cậu ta không ghi hận sao? Hơn nữa, cậu ta chỉ là sinh viên, e rằng vốn không có cách để bán được chiếc xe ấy, mà chiếc xe ấy cũng không đáng giá bao nhiêu, quá mạo hiểm. Lâm Lâm mà chết, cậu ta có thể yêu cầu Cố Minh bồi thường dân sự, số tiền có được vừa nhiều vừa an toàn, đổi sang em, em chọn cái nào?”
“Em đi trước đây!” Trương Tĩnh đứng bật dậy chạy ra ngoài, “Em phải hội báo với Sở sự việc này.”
“Lòng người thực sự quá hiểm ác!” Nhìn bóng lưng Trương Tĩnh, tôi không kìm được thốt lên đầy cảm thán.
“Đúng vậy!” Lão La biểu thị tán đồng.
“Tôi nói cậu đấy, vì muốn tiết kiệm được tiền mời bữa cơm, mà bịa ra được cái cớ này.”
“Việc này thì cậu đã trách nhầm tôi rồi.” Lão La tỏ ra vô tội, “Chúng ta cứ đợi mà xem!”
Ba ngày sau, Viện kiểm sát chính thức khởi tổ bạn trai Lâm Lâm – Phổ Mỗ với tội danh cố ý giết người, nghe nói cuối cùng Phổ Mỗ bị xử tử hình hoãn thi hành án. Đồng thời, cảnh sát cũng xóa bỏ mọi hành vi cưỡng chế đối với Cố Minh, tôi và Lão La giúp anh ta hoàn thành những thủ tục liên quan. Điều kịch tính chính là, Cố Minh vừa mới bước ra khỏi trại tạm giam, cảnh sát lại cầm ngay một tờ lệnh bắt giữ đứng trước mặt anh ta.
Ông bố vợ cũ của Cố Minh sau khi thu mua công ty của anh ta, đã thuê kế toán chuyên nghiệp tiến hành kiểm tra toàn bộ giấy tờ sổ sách của công ty, kết quả phát hiện ra giấy tờ sổ sách của công ty tồn tại vấn đề nghiêm trọng. Cố Minh đã bị nghi ngờ tham ô của công, số tiền lên đến gần một trăm triệu nhân dân tệ. Bao gồm cả chiếc xe Infiniti đó, vốn dĩ là tài sản của công ty, cũng bị anh ta dùng thủ đoạn phi pháp để chuyển sang tên anh ta.
“Luật sư Giản, cứu tôi với!” Cố Minh lại một lần nữa bị bắt giữ, còn chưa vào trại tạm giam, đã cầu cứu.
“Không cứu!” Tôi trả lời rành rọt.
“Đừng mà, Lão Giản, cậu thấy đấy, chúng ta đã đại diện một lần rồi, thêm một lần nữa, để kiếm được tiền vốn lại mà.” Lão La nói vẻ xót xa.
“Lúc trước tôi đại diện cho anh ta vì tin tưởng anh ta không giết người, lần này thì khác, tôi còn lâu mới biện hộ cho người có tội nhé.” Tôi bĩu môi, quay người bước đi.
“Này, cậu đợi tôi với, vội gì chứ!” Lão La hét lên phía sau lưng tôi, “Được rồi, không đại diện thì không đại diện, nhưng những khoản chi phí của chúng ta, có phải là cần báo với tòa án để thanh toán không, tiền không thể nào tiêu tốn một cách vô ích như thế được chứ nhỉ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!