Biến Miêu Ký - Chương 5: Trước khi đi ngủ, nhất định phải tắm rửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Biến Miêu Ký


Chương 5: Trước khi đi ngủ, nhất định phải tắm rửa


“Nhóc con, nói cho ba ba biết… Nhóc, rốt cuộc là ai?”

Diệp Dịch Hành cảm thấy trái tim của mình đã hoàn toàn đình công rồi, toàn thân cứng ngắc trân trối nhìn đứa con trai ở trước mặt.  Ánh mắt người kia thật đúng là sắc bén a, mà sao cậu càng nhìn lại càng cảm thấy rất gợi cảm (= =)—— anh ta hình như lại không biết mình gợi cảm đến như thế đi!?

“Nhóc từ đâu tới đây a?” Hà Nghiên Luật tiếp tục nhẹ giọng hỏi.

Diệp Dịch Hành chỉ có thể bảo trì trầm mặc, bởi vì cho dù cậu muốn tìm lấy cớ tự bào chữa, cũng chỉ có thể kêu “Meo meo” mà thôi.

“… Nhóc con là món quà ông trời tặng cho ba ba sao?”

“…”

“… Là ông trời bảo nhóc xuống làm bạn với ba ba?”

“…”

Cái người đối diện kia cứ cách vài phút lại phun ra một câu, chậm rãi đoán, chậm rãi cười, sau đó buồn ngủ nhắm mắt lại, cánh tay đang dùng sức ôm cậu cũng dần thả lỏng. Đến lúc Diệp Dịch Hành thật sự nghĩ anh đã ngủ rồi, Hà Nghiên Luật bỗng nhiên lại trợn mắt đứng dậy, nỉ non nói: “Nhóc con chưa tắm, không thể ngủ chung với ba ba.”

Diệp Dịch Hành ở trạng thái đông cứng ngắc rốt cục tan vỡ : tôi cát thảo a (chửi a, ta không biết ảnh muốn cắt gì cho nên ta để nguyên a)! ! Hà Nghiên Luật! Trái tim anh đây hoàn toàn bị anh dọa đến hỏng rồi a!! Anh đây mất nửa ngày để nghĩ xem bước tiếp theo phải đi như thế nào thì bị anh chọi cho một câu “Chưa tắm rửa” mà bay biến hoàn toàn!! A A A Hà Nghiên Luật, chỉ số IQ của anh và Dương Khúc đúng là kẻ tám lạng người nửa cân cùng một cấp bậc a!!!

Nguyên bản trong lòng khâm phục  Hà Nghiên Luật thật nhạy bén, nhanh như vậy đã phát hiện ra manh mối “Mèo nhỏ này cùng Diệp Dịch Hành tất có quan hệ”, giờ phút này lại bị người nào đó có lối suy nghĩ đến điên đảo nhân thường làm cho cậu tức hộc máu suýt chết.

Diệp Dịch Hành vẻ mặt hắc tuyến nhìn Hà Nguyên Luật ôm mình đi xuống lầu, đặt cậu xuống kế bên con thỏ trắng bự.

“Ngoan, ngủ ở đây a, không phải sợ, chị nhóc sẽ bảo vệ nhóc.”

Tên họ Hà ngu ngốc anh có kiến thức không? Anh có biết chị gái với em trai không thể ngủ cùng giường không a! Như vậy sẽ gây ra chuyện loạn – luân a ! !

Diệp Dịch Hành không hài lòng nhảy xuống sô pha, ngoắt mông theo sát Hà Nghiên Luật trở lên lầu. Thấy đối phương ngã người xuống giường, cậu cũng liền nhảy lên nằm ngay bên cạnh: Anh đây làm sao có thể đi ngủ sô pha nha! (ngươi động não cũng động không hết, tỉ muội thì loạn luân còn phụ tử thì không nguy hiểm à?!?)

Xoay người một cái liền nhìn thấy vật nhỏ đưa ánh mắt đáng thương nhìn anh, vẻ mặt vô tội, Hà Nghiên Luật có chút buồn ngủ thì thào: “A, như thế nào lại lên đây rồi…”

Có người nào đó nhất quyết không chịu, lại ôm mèo đen đi xuống lầu (= =)

Diệp Dịch Hành kiên quyết không chịu kêu lên: “Meo~ meo~ meo~~” Anh đây phải ngủ ở trên giường cùng anh! Anh đây mà cùng cái con thỏ kia ngủ chung thì anh đây thề sẽ đổi tên đổi luôn cả họ! !

Hà Nghiên Luật dừng cước bộ, sờ sờ cái đầu nhỏ đầy lông, biểu tình nếu so sánh với mèo đen còn muốn vô tội hơn: “Nhóc con chưa tắm rửa… Không thể cùng ba ba ngủ…”

Diệp Dịch Hành giơ cái chân ngắn run rẩy  lên chỉ :…!!..!!A!!…! Anh đây muốn chết!

“Meo ngao! ! !”

“Thật bướng bỉnh nga…” Hà Nghiên Luật bất đắc dĩ cười cười, “Ba ba mệt chết đi a…”

“Meo~ meo~!”

“Được rồi được rồi, tắm rửa.” Người nào đó thở dài, cố gắng kiềm lại hành động muốn chạy trốn của mèo đen hướng đến phòng tắm mà đi đến, một bên dặn dò, “Tắm rửa phải ngoan a, nếu không sẽ lại đem nhóc ném ra khỏi phòng…”

( Diệp Dịch Hành a ngươi bị nhọt sao? Người bị nhọt cũng có thể bị ngất hay sao a! )

(=皿=) Anh đây muốn báo thù, muốn báo thù! Anh nếu dám tiếp tục làm đi xuống ( bạn ta bảo không được nói quá nếu không sẽ làm cho người ta YY) anh đây tuyệt đối sẽ dùng toàn bộ mạng của anh đây mà báo thù!

Buồn bực ? Hối hận ? Muốn điên ? Không còn kịp rồi! !

Sao không có sữa tắm dành cho mèo… dùng dầu gội dành cho người này sẽ không làm tổn thương da mèo chứ? Nhưng mà chỉ có loại Head&Shoulder a… cậu không chịu nổi cái hương vị bạc hà gay gắt kia đâu a.

“Meo~ meo~” nếu không thể trốn tránh thì ít ra cũng phải tận lực khiến mình có lợi chút chứ! Ngàn vạn lần không thể dùng cái loại dầu gội Head & Shoulder hương bạc bà thấu trời này a! Người ta có khi da đầu còn không chịu nổi bị cái loại dầu gội này kích thích, là mèo thì khỏi phải nói rồi, dùng nguyên một chai axít sunfuric cùng với cái loại dầu gội này có cái gì khác nhau a! !

Hà Nghiên Luật cau mày đem dầu gội Head&Shoulder cất qua một bên, một bên trấn an vật nhỏ trong lòng giãy dụa không ngừng: “Ngoan, đừng làm rộn.”

Nhớ Sở Văn Hạnh lần trước đưa cho mình một chai dầu gội, nói cái gì dịu nhẹ gì đó…”A… ở chỗ này.” Hà Nghiên Luật từ trong tủ lôi ra một cái chai màu trắng, Diệp Dịch Hành liền nhìn qua, đây không phải là loại anh đây thường dùng sao!

Hà Nghiên Luật mở nắp, ngửi thấy mùi hương thơm nhẹ, không hề gay mũi: “Ân… Liền dùng cái này đi…” Xả nước nóng, một bên chuẩn bị tốt khăn mặt sạch sẽ có khả năng thấm nước tốt, Hà Nghiên Luật ôn nhu đem mèo đen thả xuống bồn…

“Meo—— ngao ~ ”

Cái vuốt mèo mới vừa tiếp xúc với mặt nước, Diệp Dịch Hành liền kêu lên thảm thiết, Hà Nghiên Luật căng thẳng lập tức ôm lấy cậu, lấy tay đo lại nhiệt độ nước: “… Hình như nóng quá rồi…”

Hãn~ Cái gì mà “hình như”!!! Hà Nghiên Luật cái tên hỗn đản này muốn đem tôi làm thịt mèo luộc hay sao? Cho tôi tắm nước nóng cũng không có thử nhiệt độ trước?!

Hà Nghiên Luật có chút đau lòng nhìn cái móng vuốt bị nhúng nước nóng khiến toàn thân mèo đen sợ hãi đến phát run (đích xác là tức giận đến phát run a), liền ôn nhu an ủi: “Ngoan…” Vuốt ve đầu mèo đen trấn an cậu một chút, Hà Nghiên Luật một bên điều chỉnh nhiệt độ nước: “Chút nữa dùng cái đuôi thử đi…”

Diệp Dịch Hành: …

Hà Nghiên Luật cầm lấy cái đuôi mèo mà thả vào nước đã được pha nguội lại: “OK sao?”

“Meo…” (người nào đó hiện tại đã hoàn toàn vô lực rồi … )

Thanh âm mèo con vang lên tỏ vẻ tán thành, Hà Nghiên Luật lúc này mới buông lỏng tâm tình đem mèo đen thả vào trong nước. Con mèo này, lúc bình thường nhìn qua toàn thân cũng chỉ là con mèo không có nhiều thịt mỡ, tứ chi xem chừng cũng rất mạnh mẽ, nói tóm lại chính là bộ dáng cũng không có tệ lắm (= =), nhưng mà một khi đám lông trên người toàn bộ bị nhúng qua nước, cả đám lập tức xẹp xuống mà ép sát vào thân, cho nên bây giờ mới phát hiện con mèo này hóa ra bộ dạng rất tệ nha, gầy muốn trơ cả xương luôn rồi… Hà Nghiên Luật nghiêng cái đầu nghĩ nghĩ, anh phải vỗ béo mèo con một chút, nếu không ôm sẽ không cảm thấy thoải mái a.

Bởi vì sợ thành phần hóa học trong dầu gội đối với mèo sẽ có hại, Hà Nghiên Luật chỉ sử dụng một chút ít, như vậy mà cũng tạo ra được cả đống bọt. Diệp Dịch Hành nguyên bản cực kỳ khó chịu nhưng bởi vì người kia ôn nhu mềm nhẹ thay cậu xoa xoa tắm rửa nên chậm rãi trầm tĩnh trở lại. Bình thường, Diệp Dịch Hành cũng có thói quen tắm trước khi đi ngủ, khi bị biến thành mèo tuy là nói không thể tắm rửa mỗi ngày, nhưng chính mình được người khác hầu hạ mát xa như vậy đúng là từ trước đến nay chưa hề có. Không có làm người thì cần gì phải biết xấu hổ a, trên người mỗi một chỗ đều bị người ta nhẹ nhàng xoa nắn, cảm giác thích đến nỗi khiến Diệp Dịch Hành vừa nheo mắt hưởng thụ vừa ưỡn người đứng lên.

…Ngô… Cổ bên trái có chút nặng… Ân, còn có lưng… Ngô… Không nên đụng tới cái đuôi của ta a (rụt đuôi lại!)… A, lại bị bắt cái đuôi rồi… Quên đi, cố mà nhẫn xuống đi (= =)…

“Nhóc con quả thật rất biết hưởng thụ nga…” Hà Nghiên Luật cười khẽ, ngữ khí như có như không có chút mùi vị sủng nịch.

Thẳng đến khi người nào đó đưa tay tới bụng dưới bụng mèo của cậu  a…

Sai lầm rồi a! Hưởng thụ cái điểu a! (cái điểu = JJ theo nghĩa tục ấy) Diệp Dịch Hành cậu có phải bị biến thành mèo nên đại não cũng biến nhỏ đi không? Cái người đứng ở trước mặt kia chính là đang tắm rửa cho cậu đó a! Tắm rửa! ! Anh ta không những sờ bụng của cậu sờ đuôi của cậu, sờ cái mông của cậu xong lại sờ xuống JJ của cậu a! Không đúng không đúng! Cái này làm sao gọi là sờ? Là chà xát!!!!

Diệp Dịch Hành cảm thấy việc này thật sự chính là đang khảo nghiệm định lực của cậu đó ô ô….

Toàn thân trên dưới đều bị bàn tay ma quái kia làm cho phát tình rồi… Diệp Dịch Hành trong lòng không ngừng tự an ủi bản thân, bình tĩnh bình tĩnh a (T_,T), anh ta là ba ba của cậu a! Anh chỉ cho cậu cái gọi là “tình thương của cha” mà thôi! Tư tưởng đừng có xấu như vậy chứ, thiện lương thuần khiết chút đi! Chỉ là tắm rửa thôi, thật sự chỉ là tắm rửa mà thôi!

Chắc cũng sẽ không cần chịu cái loại tra tấn này lâu lắm đi! Hà Nghiên Luật anh đừng có làm cho anh đây biết anh có tâm thuật bất chính với tôi a! Tôi tuyệt đối sẽ báo thù ô ô!….

Rốt cục đã xong. Bọt trên người hoàn toàn bị rửa trôi đi hết, Diệp Dịch Hành nhịn xuống xúc động muốn giả làm con mèo bình thường lắc qua lắc lại đem toàn thân lông lá của mình quăng bọt nước đầy ra khắp nơi, muốn vẩy tới chỗ nào cũng được nhưng trước hết toàn bộ phải trúng cái người kia cho cậu đã…

Hà Nghiên Luật dùng cái khăn bao lấy mèo đen chà lau một lượt, cái khăn lập tức liền bị ướt hơn phân nửa.

“…Chắc là sẽ không bị tắm đến ngu đi…”

Diệp Dịch Hành híp mắt: Anh đây là có ý gì?

“… Bình thường con mèo nào tắm xong đều lắc mình văng bọt nước tung tóe, như thế nào mà Tiểu Hắc lại không làm … Giống như có điểm ngốc…”

(=皿=)Thao~ Anh đây chính là vì anh mà suy nghĩ a!

Hà Nghiên Luật nhẹ vuốt ve thân thể run rẩy của mèo đen(vẫn là bị tức đến run người), một bên mở máy sấy đến cường độ nhiệt cao nhất, cúi đầu lẩm bẩm: “Hi vọng là không có bị lạnh nhanh như vậy…”

Cái miệng của anh đây đã bị anh thổi đến biến dạng hết trơn rồi, còn nói điều vô bổ làm chi. Làm con mèo như cậu thật sự là đáng thương, tắm rửa một cái thể xác lẫn tinh thần đều bị chỉnh đến biến dạng.

Đợi đến toàn thân đều muốn hư thoát thì trận tắm rửa khổ hình mới chính thức kết thúc.

“Ngô… Ướt.” Hà Nghiên Luật mơ mơ màng màng lầm bầm lầu bầu, lại làm cái trò thay quần áo tắm rửa trước mặt cậu. Nhìn tấm lưng trần của Hà Nghiên Luật, Diệp Dịch Hành đã vô lực rít gào.

“Ánh sáng vàng… Gà con…” Ngáp mấy cái liền, sờ soạng lên ghế sa lon lôi ra cái áo ngủ tròng vào người, trải qua thiên tân vạn khổ rốt cục cũng có thể ngủ được rồi. Hà Nghiên Luật ôm lấy mèo con thả người nằm úp sấp xuống giường mềm mại, vẻ mặt thỏa mãn.

Mặt ngoài vẫn còn tỏ vẻ trấn định nhưng giờ phút này nội tâm Diệp Dịch Hành đang vạn phần rối rắm nhìn cái người mặc áo ngủ in đầy hình ảnh phim hoạt họa hồn nhiên ngủ trước mặt cậu. Hà mỹ nhân thất điên bát đảo trong truyền thuyết “thâm trầm ổn trọng, văn nhã quý khí, hoàng tử mặt lạnh” đẳng đẳng phù vân hiện tại tất cả đều bị lật đổ đến không thể chấp nhận! Nói cái gì cao ngạo lãnh đạm cách người ngàn dặm, cậu cho rằng anh chính là bị thiếu khuyết tình thương lúc thơ ấu thì có! Hiện tại nếu để cho đám người sùng kính anh thấy cái bộ mặt này của anh, mấy người đó sẽ thất vọng đi.

Nguyên nhân chính là vì quá mức xinh đẹp, cho nên Diệp Dịch Hành hiểu được, nếu không ngụy trang cho tốt, sẽ khiến cho bản thân bị người khác tiếp cận lợi dụng, như vậy sẽ không thể nào nhận biết được đâu mới là bạn bè chân chính.

Vừa nghĩ tới lúc trước mình cũng có cái loại ý tưởng ngốc nghếch “nếu tới gần mỹ nhân lạnh lùng này sẽ bị đông lạnh mà chết”, Diệp Dịch Hành cảm thấy có chút thương xót – đông lạnh cái đầu to cậu á, Hà Nghiên Luật nếu xuất hiện trong trường học với cái bộ dạng này, cậu dám chắc sẽ có bao nhiêu người hận không thể nháy mắt phóng cho anh hai chữ “Ấm áp”! Anh ngụy trang thật kỹ a! Chỉ có duy nhất anh đây mới có thể nhìn thấy được chân tướng thật sự của anh! Đây quả thật đúng là sao sáng dẫn đường cho cậu mà!…

Ban đêm yên tĩnh, kim đồng hồ đã chỉ qua số một từ lâu. Sáu giờ trước, Diệp Dịch Hành chưa từng cùng Hà Nghiên Luật nói qua một câu nào, giờ phút này lại cùng giường mà ngủ, nhân sinh thật sự thay đổi trong nháy mắt e rằng vô pháp tưởng tượng.

Thân thể mệt mỏi kinh khủng, trong lòng lại không hiểu sao tràn đầy khoái hoạt.

Muốn đối mặt với khó khăn, muốn giải quyết vấn đề, muốn… muốn gì cũng phải chờ mặt trời mọc lên đi…

Gối lên cánh tay của Hà mỹ nhân, cùng đối phương da thịt (?) thân cận, ngửi được mùi hương tươi mát xen lẫn mùi của sữa tắm trên người anh, Diệp Dịch Hành bối rối lại cảm thấy ẩn đau đến hạnh phúc, chậm rãi nhắm mắt lại, cậu cứ như vậy trải qua buổi tối đầu tiên sống trong kiếp con mèo….

Cậu nằm mơ. Trong mộng có hai người nằm trên cái giường thuần trắng tinh khiết cực độ thoải mái, bên giường còn có một đạo ánh sáng vàng cam ấm áp chiếu đến, có thể nhìn thấy rõ ràng là tay chân của hai nam nhân này quấn lấy nhau ôm cùng một chỗ. Trên người chỉ đắp có một cái chăn lụa mỏng, phía dưới chăn tuy không có thể nhìn thấy rõ nhưng ít ra cũng biết cả hai đều không có mặc quần áo, cái loại cảnh tượng tuyệt mĩ này đường hoàng tới mức không hề có cảm giác thô tục khó chịu.

Nhìn kỹ hơn một chút, cái nam sinh kia có vẻ gầy, da thịt trắng trẻo như ngọc kia dĩ nhiên là Hà Nghiên Luật, mái tóc hạt dẻ mềm mại xõa tán loạn trên gối, lông mi vừa dày vừa dài, cái mũi thẳng cao đến hoàn mỹ, đôi môi mỏng hồng hào khẽ mím lại, tựa đầu vào ngực đứa con trai bên cạnh… Người con trai kia lại có một bộ dáng khá trái ngược với mỹ nam Hà Nghiên Luật, da thịt toàn thân đều có màu lúa mạch, cánh tay nếu so với anh thì càng thêm rắn chắc, khung xương xem ra cũng là to hơn anh, giống như vừa vặn có thể đem cả người Hà Nghiên Luật ôm gọn vào lòng, dùng cả cơ thể bao bọc lấy đối phương. Cánh tay khoát lên thắt lưng của anh, tóc Hà Nghiên Luật khẽ cọ vào cổ cậu. Đứa con trai cực đẹp trai kia dù đang ngủ cũng phải hé nở một cái cười…

Cái mặt mũi đó, đích thị là Diệp Dịch Hành cậu a.

Chính là không biết vì cái gì, đầu tóc cậu lại là màu đen chứ không phải vàng.

Một lát sau, Hà Nghiên Luật tựa hồ muốn xoay người, Diệp Dịch Hành trong mộng chính mình cũng coi như có chút bá khí một tay ôm trụ vòng eo đối phương, tay kia đặt ở cái ót người kia, cúi đầu kề sát xuống môi của anh, liếm lưỡi, hôn sâu xuống…

Hà Nghiên Luật oa tại trong lòng cậu bắt đầu phát ra tiếng thở dốc mê người, anh cau mày nhưng không lại không có đẩy cậu ra. Loại hành động này dĩ nhiên đã kích thích người nào đó tiếp tục làm động tác kế tiếp, Diệp Dịch Hành kích động đối với chính mình trong mộng âm thầm trầm trồ khen ngợi, ánh mắt không hề rời khỏi cảnh tượng trước mắt như thể sợ chính mình chỉ cần vô ý sẽ đem hình ảnh đẹp đẽ này đánh nát….

Không để cho cậu thất vọng, nam nhân tóc đen xoay người một cái đem Hà Nghiên Luật nhu nhược đặt xuống dưới thân, cái chăn lụa mỏng vốn che phủ hai người thoáng trượt xuống, lộ ra thân thể của hai người. Hà Nghiên Luật nằm dưới thân cậu, sắc mặt dần phủ lên tầng màu hồng sắc, vẻ mặt ủy khuất làm nũng: “Tiểu Hắc, không có được khi dễ ba ba…”

Cậu sau đó liền đè chặt cổ tay anh nói: “Tôi muốn khi dễ thì liền khi dễ, ai bảo anh bắt tôi đi tắm rửa làm gì!”

Hà Nghiên Luật lắc đầu tránh né cái hôn của cậu: “Đừng, dừng tay… Cậu, nếu không dừng lại, tôi sẽ đem cậu biến thành mèo!”

Diệp Dịch Hành hoảng sợ, lực đạo lại tăng thêm một chút: “Không được, tuyệt đối không được!”

Nguyên bản Hà Nghiên Luật đáng yêu mê người nháy mắt liền biến thành bà mẹ kế của công chúa bạch tuyết, khóe miệng âm hiểm nở nụ cười: “Hanh hanh, này không phải là do cậu định đoạt…”

Nháy mắt, Diệp Dịch Hành cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, trước mắt là Hà Nghiên Luật như bị phóng đại đến mấy lần. Chính mình đích xác đã biến thành mèo đen bị đối phương bắt ôm vào trong ngực!(=皿=)

Sau đó, người con trai này lại sắc mặt âm trầm hỏi Diệp Dịch Hành: “Nhóc con kia, đến, nói cho ba ba nghe, nhóc rốt cuộc là ai…”

Diệp Dịch Hành buồn bực muốn gầm lên giải thích, Hà Nghiên Luật anh hỗn đản!! Anh đây là Diệp Dịch Hành a!!

Muốn gầm liền gầm, nhưng mà, khi phát ra lại là tiếng mèo nũng nịu kêu lên: “Meo~ meo~ meo~~ ”

Lại sau đó, Hà Nghiên Luật âm hiểm cười cũng không cười nữa, mơ mơ màng màng nhìn hắn nói: “Ba ba tắm cho nhóc…” Nói xong lập tức đem cậu thả xuống nước nóng đến bốc khói…

Diệp Dịch Hành hô to, không cần a không cần a…

Tiếng mèo kêu bi thảm vang vọng khắp không trung…. Meo~ meo~…

Trong thực tế, con mèo đen nào đó đang ngủ trên giường bị cánh tay Hà Nghiên Luật đè lên cái ngực nhỏ. Mèo đen vặn vẹo nghiêm mặt, mỏng manh thở hào hển…

×××

Trong cùng một đô thị nhưng là trên một cái giường khác, Dương Khúc tay trái cầm cái di động của Diệp Dịch Hành, tay phải nắm chặt cây bút máy của Sở Văn Hạnh tặng cho anh, thảm đến phát điên. Ngủ ngủ!! Ngày mai nói sau…

Cái đồ mụ bà nó ngày một tháng tư chết bầm! Ngày đầu tiên bước vào cái tuổi hai mươi mốt sao lại mất ngủ a! Năm nay xui xẻo quá a!!

~0~ Hoàn chương 5 ~0~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN