Biến Miêu Ký - Chương 9: Ngữ không sợ hãi nhân tử không ngớt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Biến Miêu Ký


Chương 9: Ngữ không sợ hãi nhân tử không ngớt


Nói thật, tiềm thức Diệp Dịch Hành có điểm không muốn Sở Văn Hạnh đến. Cảm giác giống như bị một kẻ xa lạ xâm nhập vào lãnh thổ của riêng mình, làm cho cậu cảm thấy bất an. Diệp Dịch Hành cũng không rõ tại sao lại sinh ra cái cảm giác kỳ cục này. Cậu không biết một con mèo bình thường thì hiện tại nó sẽ nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định chính là, cậu chắc chắn bị tư tưởng độc chiếm của con mèo này ảnh hưởng rồi.

Có người nói, mèo và chó khác nhau, nếu có người đối tốt với chó, cho nó thức ăn mỹ vị, căn nhà ấm áp, con chó đó sẽ nghĩ đến người kia nhất định là thần. Mà mèo lại hoàn toàn tương phản, nếu người ta sủng một con mèo đã bị chiều hư, cung cấp cho nó thức ăn ngon cùng chỗ ở tốt, như vậy mèo ta sẽ cho mình nhất định là thần.

Không gian của một con mèo cũng chính là vương quốc của nó, nó là chủ cũng là người hầu, bất luận con mèo nào đến xâm lấn chỗ của nó tâm đều sinh ra uy hiếp hơn nữa còn bài xích. Khi có người lạ tới xâm chiếm đến không thể chống đỡ nổi, mèo sẽ rời đi, nó thà rằng lại tìm một khác tự chủ, cũng không nguyện cùng động vật khác chia sẽ lãnh địa.

Thông qua Diệp Dịch Hành, loại bản tính của loài mèo được chuyển biến thành như sau: Hà Nghiên Luật là thuộc sở hữu của tôi, như vậy anh là thứ phi thường trọng yếu đối với tôi, nhà của anh cũng là nhà của tôi, anh tồn tại là để làm bạn với tôi là để hầu hạ tôi, anh là của tôi.

Sau đó, khi mèo đen tự cho mình cái danh phận chủ nhân, ý thức được sẽ có những người khác có thể sẽ bước vào lãnh thổ này, Diệp Dịch Hành liền bối rối. Cái chỗ này nguyên lai cũng không phải là chỗ bí mật chỉ có một mình cậu có thể nhìn đến a! Nguyên lai Hà Nghiên Luật không phải chỉ của một mình cậu. Trừ cậu ra, bên ngoài còn có người thứ hai biết được bí mật của Hà Nghiên Luật, đầu óc đơn giản, đáng yêu, ngoài bộ mặt xinh đẹp băng lãnh lại còn có một bộ mặt xinh đẹp khác…

Loại cảm giác không thể nói nên lời này thật sự là khó chịu!

Mèo đen nhìn chằm chằm cửa nhà như hổ rình mồi, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh gì liền đứng thẳng dậy, vểnh tai, như là sẽ có cái loại quái vật khổng lồ nào đó đột nhiên xông tới.

Hà Nghiên Luật bị hành động của nó chọc cho cười, an ủi nói: “Không sợ, có ba ba ở đây rồi.”

Nghe thế, Diệp Dịch Hành mới giật mình phát hiện chính mình lại làm ra cái loại hành động đột ngột sợ hãi xấu hổ đến lập tức đem đầu vùi xuống ghế salon…. OTZ! (đây là ngôn ngữ biểu tượng mạng a, cái hình người quỳ gối chống tay xuống đất a~) Anh đây cư nhiên vô ý thức làm cái loại hành động này!

Đang rối rắm, chợt nghe tiếng chuông cửa đinh đông đinh đông vang lên, người nào đó lấy trạng thái sét đánh không kịp bưng tai hộc tốc nhảy vào trong lòng người kia…

(=皿=)

Này, này chính là bản năng của mèo nga!!

Linh hồn Diệp Dịch Hành tưởng tượng như đang dùng sức kéo lấy thân thể con mèo đen mẫn cảm nhát gan kia từ trong lòng Hà Nghiên Luật nhảy ra, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ tiến đến cánh cửa anh vừa mới mở, Hà Nghiên Luật thuận thế ôm lấy cậu, cười cười nói: “Lúc này lại không sợ nữa?”

… Ông đây làm sao có thể sợ được!

Mở cửa, Diệp Dịch Hành lập tức nhìn đối tượng trong truyền thuyết tạo nên mối tình đầu của Dương Khúc năm anh học lớp 6 tiểu học —— Sở Văn Hạnh. Ấn tượng đầu tiên đối với cậu ta là, bộ dạng không đẹp trai, cũng không xinh đẹp như Hà Nghiên Luật.

Sở Văn Hạnh mở tròn cặp mắt quả hạnh, nhìn chằm chằm cái động vật lông mềm như nhung trong lòng Hà Nghiên Luật nói: “Đúng là mèo đen a!”

Ấn tượng thứ hai, thanh âm của gia hỏa này rất êm tai, mềm mại, là khẩu âm của miền nam. Cùng so với thanh âm của hắn mà nói, còn chưa có đủ từ tính, nhưng nếu để cua các em gái thì chỉ cần lời ngon tiếng ngọt vài câu, đối phương tuyệt đối không thể chống đỡ được mà đổ gục ngay tại chỗ…

Lúc còn học tiểu học thì chắc là chưa bị vỡ giọng đi?! Dương Khúc yêu trẻ con sao? (=皿=)Cừ thật!

Hà Nghiên Luật gật gật đầu: “Ân, vào trong nói sau.”

Sở Văn Hạnh bỏ đồ đạc xuống, ngạc nhiên quét mắt khắp phòng khách: “Sách! Ngươi đổi tính sao? Hiếm thấy trong nhà sạch sẽ như vậy! Bất khả tư nghị!”

Hà Nghiên Luật nói: “Nếu không vì con mèo này cũng sẽ không chỉnh.”

“Như thế nào? Ngay cả mèo cũng không chịu nổi cậu?” Sở Văn Hạnh quay đầu cười, ánh mắt loan loan mị thành hai cái trăng lưỡi liềm, con ngươi đen láy phản chiếu ánh đèn lấp lánh dụ người, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lập lức sáng rọi bắn ra bốn phía.

Diệp Dịch Hành âm thầm kinh hãi, nguyên lai trong lòng Dương Khúc giấu chính là cái đứa nhỏ đáng yêu đến như vậy, khó trách hiện tại còn băn khoăn. Bất quá, sao đã qua mấy năm rồi vẫn còn chưa có hạ thủ?! Nếu bàn về thủ đoạn, Dương Khúc muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, không phải chỉ cần trấn áp tiểu tình nhân này hay sao, cứ như vậy mà làm luôn đi… Không cần sợ cậu ấy bị người khác lừa gạt chạy mất nữa. Này nếu ở bên ngoài mà cười cái kiểu này, người tới câu không phải là nữ nhân, sợ đều là nam nhân a…

Bất quá, Diệp Dịch Hành thầm nghĩ, có thể cùng Hà Nghiên Luật trở thành bạn bè, khẳng định cậu ta cũng muốn tự che dấu bản thân đi.

Hà Nghiên Luật đem mèo đen đặt trên ghế salon, đi vào phòng bếp pha trà, hướng Sở Văn Hạnh nói: “Cậu ôm nó một cái đi.”

(=皿=)Diệp Dịch Dành nghe xong liền lủi nhanh tới cái góc salon tít phía bên kia.

“Nó không cho tớ ôm, nó chạy trốn.” Sở Văn Hạnh thu hồi tay lại, tò mò nhìn chằm chằm mèo đen đang tránh ở góc bên kia, trong mắt có một tia nghiền ngẫm ý vị làm cho Diệp Dịch Hành bất an.

Khi một người trầm mặc nhìn bạn không ngừng, bạn chắc chắn sẽ nghĩ đến đối phương đang có rất nhiều hoạt động tâm lý.

Người thích trầm mặc là loại khó đối phó, nếu bạn tài trí thông minh trái lại sẽ đoán được ý nghĩ của đối phương, nếu bạn vốn là đang trong tình cảnh nói dối, hơn nữa cũng tâm trí không đủ cường đại như người ta, như vậy loại người thâm trầm này nếu bắt gặp thấy biểu hiện giả dối của ngươi, dưới ánh mắt thâm thúy của người đó, bạn sẽ bị đẩy vào tuyệt cảnh, bạn sẽ cảm thấy được vô luận là bí mật gì đều bị đối phương vạch trần ra hết.

Bất quá, Diệp Dịnh Hành là một người trầm tính, đối phương cứ việc đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đó mà nhìn cậu đi, cho dù có khó chịu nhưng cũng không tức giận ngay được. Cậu nghĩ tới lúc ở quán karaoke khi Hà Nghiên Luật lần đầu tiên ôm cậu cũng chính là ánh mắt như thế.

Bất quá sự thật chứng minh, ai có thể nhẫn đến cuối cùng, mới là người thắng.

Hà Nghiên Luật muốn tỏ ra thông minh, cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc    (= =).

“Nó nhát gan, cậu bắt nó lại chơi là được, nó không cắn cậu đâu, sờ sờ mấy cái liền quen thôi…” Hà Nghiên Luật bưng một ly trà xanh đặt tại trước mặt Sở Văn Hạnh.

Nắm tới chơi đi? Sờ sờ mấy cái liền quen? Anh cho là muốn vuốt cái gì liền vuốt được sao? Sờ JJ lại còn sờ đản đản (trứng) a! Hỗn đản! Lão cha anh sao lại vậy a! Liền như vậy để cho người khác chơi tôi! (=皿=)

Mèo đen nhe răng trừng mắt lên án Hà Nghiên Luật, đối phương lại làm như không thấy, đưa tay bắt lấy chân trước mèo đen giống như nhận định đối phương sẽ không cắn anh mà kéo tới người mình, sau đó hướng Sở Văn Hạnh, nói: “Đến, sờ sờ.”

Sở Văn Hạnh cười tủm tỉm đưa tay chụp lên đầu mèo đen.

Diệp Dịch Hành khí tuyệt: nếu không phải niệm tình cậu là bạn của Hà Nghiên Luật… Ông đây đã sớm một hơi cắn cho đã!

“Nó luôn luôn trừng tớ a.” Sở Văn Hạnh nháy mắt, tay hướng tới lỗ tai mèo đen, Diệp Dịch Hành nhịn không được hé miệng lộ răng nanh, lệch cổ giả làm trạng thái muốn cắn người.

“Tiểu Hắc, không thể cắn. Chú này là bạn của ba ba!” Hà Nghiên Luật kéo kéo đuôi mèo đen dặn dò.

Diệp Dịch Hành khóc không ra nước mắt, chú ngươi muội a, rõ ràng là bà xã của Dương Khúc là chị dâu tương lai của tôi a TAT…

“Nguyên lai nó gọi là Tiểu Hắc a!”

Diệp Dịch Hành run rẩy: đúng vậy đúng vậy, tên này rất tục đi!

Sở Văn Hạnh dừng một chút, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tiểu Hắc đáng ra phải là em gái của cậu chứ!”

Diệp Dịch Hành: không sai, rất có sức tưởng tượng, rất thông minh! Quả nhiên là bạn của Hà Nghiên Luật….(=皿=)Cái đầu em gái cậu đó! Ông đây là nam! Là nam!!

Hà Nghiên Luật cười yếu ớt sửa lại: “Tiểu Hắc là đực.”

Diệp Dịch Hành: … !

Sở Văn Hạnh hưng trí dạt dào xem xét biểu tình phát điên của mèo đen, bỗng nhiên nói: “Nó có thể hiểu được chúng ta nói chuyện.”

Phòng khách nháy mắt liền trầm mặc làm cho không khí quỷ dị lan tràn ra khắp nơi.

Diệp Dịch Hành không khỏi sợ hãi than Sở Văn Hạnh nhạy bén, chợt nghe Hà Nghiên Luật nói: “Ân, nó là con tớ mà!”

(=皿=)

Hà Nghiên Luật một chút cũng không có tồn tại loại cảm giác uy hiếp, đã check! Cần phòng bị chính là tiểu tình nhân của Dương Khúc, ruột trong thành bụng đánh loạn n cái, gia hỏa này thật sự thông minh…

Sở Văn Hạnh nhìn mèo đen, dùng âm thanh cực hạn ôn hòa kêu: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc~”

Nếu như là mèo con bình thường, nghe cái loại tiếng nói mềm mại thân thiết này phỏng chừng sẽ say mê đến huân huân nhuyễn sau đó vươn cái cổ lộ ra cái bụng không hề phòng bị cho quân giặc gãi gãi bụng …

Bất quá hiện tại da mèo của Diệp Dịch Hành lại giống như nổi lên mấy cục hạch, trồi lên, lại lõm xuống, lại trồi lên, lại lõm xuống…

Sở Văn Hạnh bám riết không tha gọi cậu: “Tiểu Hắc, Hắc Hắc!~”

Hắc hắc, ông đây có “Ha Ha” đâu! (hắc hắc, ha ha là hai kiểu cười đấy các nàng)

Hà Nghiên Luật nghi hoặc: “Cậu gọi nó làm cái gì?”

Sở Văn Hạnh trát trát nhãn tình, nghiêm trang nói: “Bồi dưỡng cảm tình.”

(=皿=)

Hà Nghiên Luật đùa nghịch đuôi mèo đen, anh tựa hồ đặc biệt thích đuôi mèo đen a, trên mặt lộ vẻ tươi cười hướng Sở Văn Hạnh nói: “Nó là con tớ, mới không cần cùng cậu bồi dưỡng cảm tình.” Ngữ khí ôn nhu, nhưng mà cũng thật bá đạo.

“A a! Hà Nghiên Luật cậu gia hỏa này!” Sở Văn Hạnh liếc nhìn đứa bạn chỉ trích, “Mệt tớ còn phải mua cho con của cậu khô mực đây này! Hừ, không cho nó ăn nữa!”

Hà Nghiên Luật nâng hai cái chân của mèo đen chập lại, làm điệu bộ vái vài cái, nhuyễn ngôn nói: “Tiểu Hắc biết sai rồi, thỉnh cho con ăn đi!”

Anh đây thật sự là rất muốn rất muốn rất muốn sét đánh chết luôn a. A di đà phật mà!!

Nhưng mà cho dù mèo đen có rít có gào bao nhiêu cũng không thể truyền tới hai cái vị nam nhân nhân loại kia, hai người bọn họ tiếp tục không coi ai ra gì dùng người nào đó chơi trò gia đình như mấy đứa học sinh tiểu học.

Diệp Dịch Hành than hỏi ông trời: hai gia hỏa này rốt cuộc là mấy tuổi a? Bọn họ đích thật thể xác là hai mươi mốt tuổi và có tinh thần “khỏe mạnh” của nam nhân sao? Hay là do cách sống có vấn đề đi? Cậu cùng Dương Khúc hay với các bạn bè khác nói chuyện với nhau đều là chủ đề trò chơi, chính trị, sản phẩm điện tử, nhãn hiệu, chỉ số IQ! Không phải cái loại con cái, đàn bà cùng mèo a! (T皿T)

“Tiểu Luật, cậu xem ánh mắt của Tiểu Hắc kìa!”

Sở Văn Hạnh kêu Hà Nghiên Luật là “Tiểu Luật”, lại làm cho Diệp Dịch Hành không hiểu, con trai với con trai có thể gọi thân thiết như vậy so? Vậy cậu gọi Dương Khúc cái gì? Tiểu Khúc? Kỳ quái…..

“Ân?” Hà Nghiên Luật ngồi xếp bằng trên ghế salon, thoải mái xoa cái đầu nhỏ.

Sở Văn Hạnh vuốt cằm làm ra vẻ thâm trầm: “Quả nhiên còn có màu mắt xanh phỉ thúy…”

Hà Nghiên Luật nghi hoặc nói: “Cậu nghĩ cái gì vậy?”

Sở Văn Hạnh nói: “Vừa mới xem xong một cuốn truyện cổ tích, kể rằng, nếu gặp được một con mèo có một đôi mắt phỉ thúy thì nhất định là người bị biến thành.”

(=皿=)

Toàn bộ tế bào trên người Diệp Dịch Hành đồng loạt giật nảy một cái. Ngay cả Hà Nghiên Luật cũng ngơ ngác nhìn hành động giật nảy mình của mèo đen.

Mẹ ơi! Sở Văn Hạnh cậu chắc chắn là thần tiên trên trời bị giáng xuống trần a, một lời của cậu nói ra đều nói đến toạc ra Thiên Cơ!

“Người… biến thành mèo.” Hà Nghiên Luật nột nột lặp lại.

“Ân!” Sở Văn Hạnh dùng sức gật gật đầu, kể lại chuyện cổ tích, “Truyện cổ tích đó tên là gì tớ quên mất tiêu rồi, nhưng mèo do người biến thành thì đều là có mắt màu xanh lục, hơn nữa lông còn là màu đen.”

(=皿=)Anh đây chắc không phải là từ tương lại xuyên đến quá khứ, sau đó viết cái truyện cổ tích này đi.

“… Chờ, chờ chờ đã.” Hà Nghiên Luật cau mày, hành động vuốt ve mèo đen cũng dừng lại.

Trái tim Diệp Dịch Hành đập nhanh đến độ không thể khống chế… Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đối phương nói một câu đến nhảy dựng lên….

“Cậu nghĩ đến cái gì sao?” Sở Văn Hạnh hỏi.

“Cậu nói thế… làm tớ cảm thấy Tiểu Hắc có điểm giống…” Hà Nghiên Luật lệch đầu, thật sâu suy tư…

Sở Văn Hạnh cũng hiếu kỳ hưng phấn mà mở to hai mắt chờ đợi Hà Nghiên Luật trả lời: “Giống ai?”

“… Anh bán bánh trứng ở cửa nam đại học F.”

Ta… Sát!!! Hà! Nghiên! Luật! Ông đây từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ tin tưởng chỉ số IQ của anh nữa!!! (囧)

Nhưng mà, người không hiểu lại là Diệp Dịch Hành.

Cậu không biết, Hà Nghiên luật là cái loại cho dù có nghĩ đến cũng sẽ không chủ động nói ra. Cho dù trong nháy mắt đó, trước mắt Hà Nghiên Luật hiện lên chính là thân ảnh Diệp Dịch Hành, cái loại mị lực hấp dẫn kia, chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân đều là dương quang suất khí nam nhân tỏa ra bốn phía, ánh mắt cả vú lấp miệng em cũng sẽ không để cho người khác cảm thấy khó tiếp cận, nụ cười bỉ bỉ kia lại càng làm cho toàn bộ người theo đuổi mê muội….

Anh chợt cảm thấy ý nghĩ của mình thực buồn cười liền mau mau xóa hết toàn bộ ý tưởng trong đầu.

“A?” Sở Văn Hạnh hỏi, “Anh bán bánh trứng?”

“Bởi vì người nọ bộ dạng cũng đen.”

“Uy! Tớ nói cậu dù gì cũng là tiểu thuyết gia đi! Sức tưởng tượng chỉ giới hạn ở mặt ngoài thôi sao?” Sở Văn Hạnh chọn mi châm chọc nói.

“Vậy tớ đây nên nghĩ đến ai?”Hà Nghiên Luật cười hỏi lại.

“A, thua cậu rồi!” Sở Văn Hạnh một tay nâng cằm, lẩm bẩm nói: “Tớ đảo qua đảo lại cũng cảm thấy con mèo này có điểm giống bạn của Dương Khúc gọi là gì gì đó, nga, Diệp Dịch Hành.”

Cái gọi là lời nói không gây sợ hãi thì không ngừng, Diệp Dịch Hành giờ phút này đã chứng kiến được thế nào là sự lợi hại của Sở Văn Hạnh! Thật là thần kỳ!

Chỉ là, chị dâu lớn a! Cái con mèo hoang này đâu có giống bộ dạng ngọc thụ lâm phong của ta đâu a (=皿=)!

Tôi biết tôi rất nổi danh, nổi danh đến nỗi cậu cũng biết tên của tôi, nhưng mà, cậu cũng không thể đánh đồng anh chàng đẹp trai là tôi cùng với con mèo hoang này chứ, cậu có cái con mắt thẩm mỹ gì đây a!!

“Cậu xem ánh mắt nó đi, chậc chậc, không ai bì nổi cái bộ dáng này, cực giống!” Sở Văn Hạnh thoải mái cười nói.

Không ai bì nổi? Ông đây bình thường cho tới bây giờ đều là đối người ngoài khiêm tốn hữu lễ, ôn hòa như xuân phong a!

Phát hiện của Sở Văn Hạnh làm cho Hà Nghiên Luật cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào mèo đen, bình tĩnh nói: “Nói như vậy, sinh nhật Dương Khúc ngày đó, Diệp Dịch Hành quả thật không tham dự.”

“Ai? Hai người bọn họ không phải quan hệ tốt đến như hình với bóng sao? Sinh nhật anh ta lại cư nhiên không tới?” Sở Văn Hạnh kinh ngạc nói.

Hà Nghiên Luật cau mày nói: “Tớ cũng cảm thấy kỳ quái. Ngày đó Diệp Dịch Hành đến muộn, tớ nghe Dương Khúc bên ngoài gọi Diệp Dịch Hành, nhưng Diệp Dịch Hành cũng không có xuất hiện, chỉ có con mèo này xuất hiện thôi, sau đó mọi người bị phân tán lực chú ý….”

Diệp Dịch Hành bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Tuy nói Hà Nghiên Luật ngốc, nhưng đối phương dù sao cũng viết tiểu thuyết, cái gì là người viết tiểu thuyết? Đó là có thể bịa đặt: đem cái gì không có liền biến đi ra, đem thứ người khác không thể tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra được, đem cái không thể thành cái có thể….

Cái sự tình biến thành mèo này càng quỷ dị hơn nếu là phát sinh trên người Diệp Dịch Hành, cậu biết sức tưởng tượng của Hà Nghiên Luật tốt đến cỡ nào, hơn nữa có lời nói của Sở Văn Hạnh, không khó để cho anh phỏng đoán….

Diệp Dịch Hành trong cái khó ló cái khôn, cắn răng một cái trong lòng mặc niệm, anh đây bây giờ là mèo là mèo là mèo, không phải Diệp Dịch Hành không phải là Diệp Dịch Hành không phải là Diệp Dịch Hành…

Trát trát mắt to vô tội, lắc lắc cái đuôi, nhẹ leo lên đùi Hà Nghiên Luật, lệch đầu, dùng đầu cọ cọ bụng anh… Còn hơi hơi híp mắt làm bộ rất hưởng thụ: “Meo~ ngô ~~~ ”

Năm giây sau, chợt nghe Sở Văn Hạnh phù một tiếng bật cười, ngay sau đó tiếng cười càng phát ra thêm kịch liệt, còn ôm bụng cười, cậu ta ước chừng cười đến hơn năm phút đồng hồ, hai tay ôm bụng vẻ mặt cười đến chịu không nổi: “Ha ha ha ha ha…. Tớ thật sự là chịu không nổi… Này chỉ có thể là biểu cảm của mèo a, quả thực giống như là nhìn thấy bộ dáng Diệp Dịch Hành không ai bì nổi đối với cậu làm nũng! Thực muốn nhìn một chút phiên bản thực tế…”

Diệp Dịch Hành muốn phát điên, hận không thể vươn móng vuốt hung hãn cào lên mặt cậu ta vài cái, cào đến cái mặt vặn vẹo luôn!

Nếu để cậu nhìn thấy phiên bản thật kia! Ông đây tuyệt đối không có mặt mũi mà làm người nữa….!

Lửa giận cùng ngượng ngùng xấu hổ bành trướng đến đỉnh điểm làm cho cậu quên mất mới vừa rồi còn bình tĩnh làm nũng, giờ lại dựng đứng toàn thân, xù lông chuẩn bị tư thế công kích.

Không nghĩ tới trong cái nháy mắt, một bàn tay lớn chụp lên đầu mèo đen, dùng lực đạo nhu hoãn bắt đầu từ đỉnh đầu vuốt ve xuống thân. Người nào đó cảm thấy rất thoải mái, ngẩng đầu nhìn cái tay của Hà Nghiên Luật, anh cười đến rất ôn nhu, nhẹ nhàng mà vuốt ve, loại vuốt ve này làm cho cậu cảm giác như là hôn môi, rất thần kỳ, làm cho nội tâm cậu chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Diệp Dịch Hành cũng nhìn lại anh, làm một con mèo, giờ khắc này, cậu thế nhưng lại theo bản năng vươn đầu lưỡi ra liếm liếm lòng bàn tay Hà Nghiên Luật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN