Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất
Chương 13: Phân ban và chia lớp (1)
“Lãnh đạo nhà trường đã có quyết định, chúng ta sẽ là khóa đầu tiên thực hiện phân ban trước, thời gian sẽ rơi vào khoảng tuần thứ mười sáu.” Cô chủ nhiệm lại show off
gương mặt hãm nhẹ của mình, “phân ban chủ yếu dựa vào kết quả kỳ thi
giữa kỳ vừa rồi của các em, kết quả học kỳ trước và kết quả bài kiểm tra tháng vào tuần thứ mười lăm sắp tới chỉ dùng để tham khảo. Danh sách
xếp hạng theo tổng điểm ba môn Anh Toán Văn và theo các môn ‘3 + X’ của
từng em trong đợt thi giữa kỳ đã có rồi, sau khi tan học tôi sẽ cho lớp
trưởng dán lên, các em lấy đó để suy nghĩ cẩn thận việc chọn ban của
mình.”
Lời vừa dứt, lớp học đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào như vỡ chợ.
Bên ngoài cửa sổ còn đệm thêm mấy tiếng ho có vần có nhịp của thầy phụ trách hệ A đang đi tuần ngang qua.
Thế là, bầu không khí ngay tức khắc im lặng trở lại, đột ngột như thể buổi họp chợ ban nãy chỉ là ảo giác.
“Có bệnh thì đi bác sĩ mà khám, thầy đừng tùy tiện đứng trước
cửa lớp người ta ho tới ho lui, sẽ lây cho người khác đấy!” Tôi càu nhàu trong miệng.
“Phụt ~~~” Rất rõ ràng, cậu bạn chủ gánh hài ngồi bên phải tôi
tu luyện còn chưa đủ, phì cười thành tiếng, bị cô chủ nhiệm dùng ánh mắt chém giết tới.
Tôi nên thở phảo nhẹ nhõm vì việc phân ban căn cứ vào kết quả kỳ thi giữa kỳ tôi có thành tích tốt nhất nhỉ? Như vậy thì tôi sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.
“Sau khi phân ban vẫn sẽ có hai lớp Thực nghiệm, phân biệt là
lớp Chính trị và lớp Vật lý.” Cô chủ nhiệm nói tiếp, “ngoài ra, tôi muốn nhắc nhở cả lớp, môn Toán trong kỳ thi Đại học của khóa chúng ta sẽ
chia thành Toán của ban Xã hội và Toán của ban Tự nhiên, môn Toán của
ban Tự nhiên sẽ có độ khó cao hơn của ban Xã hội một chút. Hy vọng cả
lớp suy nghĩ thật kỹ lưỡng, suy cho cùng đây là quyết định có liên quan
đến tương lai của các em.”
Aizz, thật sự là sấm sét giữa trời xanh!
Môn Toán là thiên địch của tôi! Thế này có khác gì đuổi những đứa dốt Toán chúng tôi mau mau chạy qua ban Xã hội đâu!
“Chị Anh, cậu định chọn thế nào?” Tôi ỉu xìu hỏi.
“Mình định chọn Sinh vật, nhưng mà bây giờ lại còn cái gì mà môn Toán của ban Tự nhiên với ban Xã hội, Toán của mình đuối lắm. Tạm thời
bây giờ xác định là Sinh vật với Chính trị đã.” Chị Anh hơi khổ não,
“cậu thì sao?”
“Mình thích Vật lý lắm, nhưng mà học không vào, bây giờ lại tặng kèm thêm môn Toán của ban Tự nhiên, mình còn hy vọng gì nữa đâu? Hết
cách rồi, mình phân vân giữa Chính trị và Lịch sử thôi.” Thật là thương
tâm mà.
“Với lại lớp Vật lý sẽ là lớp Thực nghiệm, lớp mình và lớp Thực
nghiệm 2 nhất định sẽ nhắm vào đó, cạnh tranh quá dữ, cậu không chọn
cũng tốt.” Chị Anh nói tiếp.
“Ừ, cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Tôi nói, “Chị Anh sao cậu
chọn Sinh vật vậy? Bọn mình còn chưa học, sao cậu biết nó tốt hay không
được?” Trường chúng tôi đến lớp 11 mới bắt học môn Sinh vật.
“Trước hết, mình khá hứng thú với môn này; với lại, mình cũng
muốn bắt đầu lại từ đầu, một năm này phải trải qua nhiều thất bại quá
rồi.” Chị Anh hơi buồn bã, “mình không giống cậu, cậu biết cảm giác từ
trên trời rơi thẳng xuống đất là thế nào, nên cậu có dũng khí phấn đấu
đứng lên; còn mình lúc nào cũng tầm tầm nhóm gần cuối của lớp, muốn lên
lên không được, chỉ có cách đứng tại chỗ liều mạng vùng vẫy mới không bị đẩy ngược về sau.” Chị Anh ngập ngừng một lát, “mình không muốn tiếp
tục thế này nữa.”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chị Anh như vậy, đầy quạnh quẽ, thì ra cậu ấy cũng chất chứa nhiều tâm sự như thế.
“Chị Anh cố lên nhé! Dù cậu chọn ban nào mình cũng sẽ ủng hộ
cậu.” Tôi vỗ vai chị Anh, thực ra tôi là người rất không biết cách an ủi người khác.
“Ừ, mình biết mà!” Hình như chị Anh hơi có tinh thần trở lại,
“mình cũng không biết tại sao lại nói với cậu mấy chuyện này nữa. Mình
là một người rất không có cảm giác an toàn, nếu không phải quen biết
lâu, chắc chắn mình sẽ không nói cho người ta nghe tâm sự trong lòng
mình đâu. Nhưng mà, mình với cậu biết nhau còn chưa đến một năm.”
“Chắc vì hai đứa mình là người cùng một tộc đấy.” Đúng thế, tôi
cũng là người như vậy. nhưng sớm chiều bên cạnh nhau, chỉ cần bạn có
lòng để tâm đến, đừng nói một năm, cho dù một tháng, bạn cũng có thể
nhận ra đối phương có phải là người xứng đáng để bạn thổ lộ tâm tình
hay không.
Tôi kéo tay chị Anh, khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cậu ấy, tạm thời quăng hết mọi thứ ra sau đầu đi, hưởng thụ khoảnh khắc
bình yên ngắn ngủi này đã.
“Reng reng reng~~~” Chuông hết giờ đã vang lên.
“Chị Anh, đi ăn cơm đi!” Tôi kéo chị Anh ra khỏi lớp. Không thèm quan tâm đám sinh vật đang bu đen bu đỏ trước bảng danh sách vừa được
dán lên.
Cơm nước xong, tắm rửa xong, kim đồng hồ đã chỉ qua số 6, tôi quyết định đến lớp sớm một chút.
Lên đến nơi, quả nhiên không có một ai! Yeah! Làm chữ V chiến thắng tự chúc mừng chính mình nào!
Tôi cầm theo giấy bút, bước đến trước tờ danh sách cực kỳ xấu tính kia, lần tìm tên mình.
Tổng ba môn: 87, không ngoài dự liệu đúng là bị môn Toán làm liên lụy mà.
3 môn + Chính trị: 21, quá trâu.
3 môn + Lịch sử: 17, cực lỳ tốt, còn trâu hơn nữa.
3 môn + Địa lý: 98, rất tốt, tự làm liên lụy lẫn nhau giống như điểm tổng ba môn Anh Toán Văn kia.
3 môn + Vật lý: 35, với tôi mà nói thế này đã đẹp lắm rồi.
3 môn + Hóa học: 43, xem như hài lòng.
Nhìn bảng danh sách này, tôi vẫn là tương đối vừa ý. Ít nhất,
ngoại trừ Địa lý, cho dù cuối cùng lựa chọn của tôi là gì, tôi vẫn có
thể bước vào một lớp có mặt bằng chung kha khá.
Bất kể nói thế nào, tôi cũng hạnh phúc hơn rất nhiều người khác, đúng không?
Lại tìm đến tên của chị Anh, xem thử xếp hạng của cậu ấy. Chính
xác, đúng như cậu ấy nói, ngoại trừ môn Chính trị, cậu ấy gần như không
nổi bật ở môn học nào cả.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi quay về chỗ ngồi cất tờ giấy ghi kết
quả của mình, lại tìm một tờ giấy khác, đi đến ghi kết quả của chị Anh.
Tôi nghĩ, kết quả của chúng tôi tốt nhất không nên viết trên cùng một tờ giấy, miễn cho chị Anh nhìn thấy.
“Ồ?” Vừa ngồi xuống tôi đã nhìn thấy La Trạc Kiệt bước vào lớp.
“Cậu không về nhà à?” Tôi hỏi.
“Không, hôm nay gần sáu giờ mới tan học, còn về nhà nữa thì gấp
gáp quá. Ăn cơm ở căng tin xong, không biết làm gì nên quay lại lớp
luôn.” Cậu ấy vừa đi lại gần vừa nói. “Cậu cũng đến sớm vậy?”
“Bây giờ chưa có người mà,” thấy cậu ấy vừa ngồi vào chỗ đã quay ra sau nói chuyện với mình, tôi chỉ bảng danh sách dán trên tường, “cậu xem chưa?”
“Xem rồi, có điều cũng có gì hay ho đâu mà xem.” Cậu ấy cực kỳ bình thường như cân đường hộp sữa.
Anh hai, mình biết thành tích của cậu tốt, nhưng cũng đừng đả kích người khác như thế chứ!
“Cậu định chọn cái gì?” Có vẻ như cậu ấy chỉ thuận miệng hỏi.
“Không biết nữa, chắc là Chính trị hay Lịch sử gì đấy, dù sao
chỉ cần môn Toán của ban Tự nhiên còn tồn tại, tuyệt đối trăm phần trăm
mình không chọn ban Tự nhiên đâu.” Số phận không tốt thì chỉ có cách
chấp nhận thôi.
“Mình cũng không chọn ban Xã hội được.” Cậu ấy đột ngột quay đầu lên, tay cầm quyển sách bắt đầu lật, không để ý đến người khác nữa.
Mình biết, mình biết mà, mình thà tin Lý Cẩm Bội chọn ban Xã hội cũng không bao giờ tin tới lượt cậu đâu, đầu óc thế này không chọn ban
Tự nhiên đúng là lãng phí nhân tài còn gì! Sẽ bị trời đánh đấy!
Tôi khẽ thở dài một hơi, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài ban công, bắt đầu thói quen ngẩn người.
“Ngư, cậu xuống đây cho mình!” Trong lúc tôi đang tựa vào lan
cang ngây ngốc, một tiếng hét như sư tử Hà đông từ phía dưới đột ngột
vang lên.
Thiếu chút nữa tôi rớt tim ra ngoài, cúi xuống nhìn, thì ra không phải ai khác ngoài Trinh Nhan và Văn Tuệ.
Tiếng hét vừa nãy nhất định là của Trinh Nhan. Từ ngày cậu ấy vào lớp Thực nghiệm 2, càng lúc càng tomboy.
Chúng tôi lại đến bậc cầu thang quen thuộc cạnh sân thể dục. Tôi vừa nói chuyện với hai cậu ấy, vừa lơ đãng nhìn một nhóm con trai đang
hứng khởi chạy theo quả bóng trên sân, thật hâm mộ các cậu ấy có thể
toàn tâm toàn ý tập trung làm một việc gì đó. Cho dù chỉ một lúc ngắn
ngủi thôi, cũng rất đáng để tôi hâm mộ.
“Quyết định chưa?” Văn Tuệ hỏi tôi.
“Chính trị hoặc Lịch sử, hai chọn một.” Tôi nói.
“Mình cũng thế, chừng nào quyết định xong thì nói mình nhé, mình chọn theo cậu.” Văn Tuệ rất sảng khoái ra quyết định. “Dù sao với mình
hai môn đó cũng chẳng khác nhau là mấy.”
“Ừ. Mặc dù mình muốn chung lớp với cậu lắm, nhưng mà cậu cũng tự mình suy nghĩ cẩn thận đã.” Nói xong, tôi quay đầu sang hướng khác,
“Nhan, cậu thì sao?”
“Mình chọn Vật lý, không thay đổi nữa.”
“Được, mình ủng hộ cậu.” Tôi chưa bao giờ nghi ngờ quyết định
của Trinh Nhan cả, cậu ấy trước nay luôn là một cô gái rất có chủ kiến.
“Ngư, cậu biết không? Hôm nay boss lớp mình nói đến chuyện phân
ban, câu đầu tiên của thầy ấy là ‘những bạn nữ như bạn Trinh Nhan lớp
chúng ta nhất định sẽ chọn ban Xã hội’, cậu nói xem thế có tức không?”
Hiển nhiên, Trinh Nhan cực kỳ không phục.
Trinh Nhan là cán sự môn Văn của lớp, boss lớp cậu ấy cũng là phụ trách hệ B, thầy cũng đối xử với cậu ấy rất được.
“Có thể thầy ấy nghĩ cho cậu thôi, cảm thấy cậu chọn ban Xã hội
sẽ đỡ khổ hơn.” Tôi biết lời nói của thầy đã làm cậu ấy tự ái.
“Mình biết, nhưng mà mình không phục, mình ghét ban Xã hội lắm!” Gương mặt bánh bao của Trinh Nhan nóng lên.
“Nhìn thoáng một chút đi mà, đúng để hối hận vì quyết định của
mình!” Tôi thấy mình cần phải nói những lời này, suy cho cùng cạnh tranh vào ban Tự nhiên sẽ khốc liệt hơn ban Xã hội rất nhiều, hơn nữa cũng sẽ có rất nhiều cao thủ nhắm vào danh tiếng của lớp Thực nghiệm mà chọn
Vật lý.
“Mình không hối hận đâu.” Trinh Nhan kiên định nói.
Nhìn ánh mắt không chút sợ hãi của cậu ấy, tôi cảm thấy vô cùng
đáng hâm mộ. Nếu tôi cũng có sự kiên định như vậy thì tốt biết mấy.
Tôi lại nhìn ra đám con trai trên sân bóng lần nữa, tại sao cuộc đời này của tôi không có được ngọn lửa nhiệt tình hừng hực như vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!