Bình Dân Áo Vải (Dịch) - Âm ám hay quang minh, lựa chọn là ở em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Bình Dân Áo Vải (Dịch)


Âm ám hay quang minh, lựa chọn là ở em



Đi trong chợ đồ cũ, Thạch Giản Nhân rõ ràng cảm thấy hôm nay đãi ngộ mình nhận được có sự khác biệt rất lớn.

Lúc trước khi trong bộ dạng bổng bổng quần áo cũ nát, người chung quanh gần như đều giữ khoảng cách nửa thước trở lên, thậm chí mấy vị nữ tính cách ở rất xa đã che mũi, mặt mày chán ghét, càng đừng nói tới chuyện người đáp lời, cả quá trình dù chỉ hơi kề cận quầy hàng nào, chủ hàng lập tức bực bội xua đuổi:

– Bổng bổng! Đứng xa chút, đừng ngăn tao buôn bán.

Đấy còn tính là khách khí, có người trực tiếp hô cút, thậm chí tiện tay vung chổi hoặc tàn thuốc nện đánh!

Có lẽ do đã làm mấy ngày bổng bổng, đối với thân phận này Thạch Giản Nhân dần dần có phần quen thuộc, tịnh không kháng cự cảm giác bị khinh thường đó, quan trọng hơn chính là ngay cả trước kia khi đến huyện thành hay họp chợ, hắn và sư phụ vĩnh viễn đều đứng ở góc độ người xa lạ quan sát hiện thực, lẳng lặng bàng quan theo dõi thế giới bên ngoài, nghe sư phụ giảng giải về biểu tình hành vi thái độ của thế nhân, vậy nên chuyện mình ăn mặc thế nào, bị người nhìn nhận ra sao, hai thầy trò trước nay đều không mấy để ý, hoặc có thể nói là bỏ mặc ngoài tai, lãnh tĩnh quan sát tìm tòi.

Người ngoài cuộc thì tỉnh táo, đấy là nguyên tắc cơ bản để làm một mưu sĩ hàng đầu.

Nhưng rốt cục hoàn cảnh đại thành thị khác xa với vùng núi hẻo lánh, ít nhất dưới nông thôn người ăn mặc rách nát, chân trần quần áo tả tơi nơi nơi đều có, trong khi nơi này ngay cả ăn xin cũng có được đôi giày lành lặn, vậy nên đến lúc này hôm nay, Thạch Giản Nhân mới ý thức được quần áo trên người đề thăng thứ bậc mình lên bao lần.

Sơmi caro màu xanh nhạt, cho dù bị mạt chút hỗn hợp nước mắt, son môi và phấn trang điểm thì vẫn thẳng thớm mới tinh, quần jean thon dài chỉnh khiết, cộng thêm giày vải trắng cơ hồ không nhiễm một hạt bụi, khoác trên thân thanh niên nào cũng đều lộ ra vẻ tươi trẻ đầy sức sống, huống hồ vóc người Thạch Giản Nhân vốn không sai, bả vai khoan hậu, eo bụng không có thịt thừa, cánh tay bắp đùi săn chắc, dưới sự phụ trợ của trang phục tất cả đều được biểu hiện ra, gia trì thêm khí chất vốn đã phi thường độc đặc của hắn, nho nhã pha chút lãng tử, kết hợp với đầu tóc gọn gàng, đường nét khuôn mắt tước gầy sảng lãng, có thể dùng anh tuấn để hình dung, khó trách vừa thay quần áo đi ra liền đổi lấy một mảnh kêu hét của đám thiếu nữ bạn thân Cảnh Hải Yến.

Thế nên giờ mộc bổng vác trên lưng càng giống như là đạo cụ, một đường đi tới thỉnh thoảng lại có chủ hàng chào hỏi:

– Đồng hồ! Nhìn thấy không? Hải Bá Vương thật 100%, đồng hồ ra đa, mua không, đeo vào tuyệt đối thành sát khí tán gái!

– Mua máy nghe nhạc không, máy nghe nhạc Tam Dương, êm tai lắm…

– Cravat! Tiểu huynh đệ, cravat Kim Lợi! Cô gái, mua chiếc cravat cho bạn trai đi, suất khí thế này…

Thanh âm cơ hồ liên miên không dứt bên tai, Thạch Giản Nhân nhạy bén cảm giác được loại đối xử khác biệt này, nhịn không được nhoẻn miệng cười, thì ra đây là bản tính lợi thế của người trên thế gian, con buôn quả nhiên rất hiện thực, những cuồng sĩ hành vi phóng túng thời cổ đại mà sư phụ nói, trên sách viết hoàn toàn sống không nổi ở xã hội hiện nay, cái thế giới này trước không nhìn ngươi có bao nhiêu năng lực thực tế hay tố dưỡng thế nào, mà trước xem y quan, trước nhìn mặt!

Đúng là phải nhập thế mới có thể cảm nhận chân thực được!

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi liếc nhìn Cảnh muội tử nãy giờ một mực sóng vai bên cạnh mình, phải biết những tiểu cô nương ở bến cảng đa phần đều ăn mặc gọn gàng dễ nhìn hơn đàn ông, cũng nóng lòng mô phỏng cách trang điểm của cô nương trong thành, nhưng trong hoàn cảnh như thế, khi mình ăn mặc rách nát, cô nương này vẫn không xem thường.

Mạt đi nước mắt, Cảnh muội tử có vẻ an tĩnh hơn bộ dạng ríu rít ngày trước không ít, cảm giác được Thạch Giản Nhân thoáng dừng chân, bèn thuận tay kéo tay áo hắn, thấp giọng nói:

– Đừng tin… Đồng hồ là giả, đeo được mấy ngày là chết giờ, máy nghe nhạc là đồ ăn trộm, cravat là đồ lột từ xác người chết ở nước ngoài nhập về…

Nàng rõ như lòng bàn tay!

Đây là thực tế về hành hóa ở chỗ này mà Cảnh muội tử nghe ngóng được trong quãng thời gian đi theo Thạch Giản Nhân dạo quanh chợ đồ cũ, mấy ngày qua thanh niên càng thêm cảm nhận rõ ràng về sự khá biệt của thế giới bên ngoài và thế giới trên núi; có đôi lúc Dương Đức Quang cũng sẽ mắc lừa, riêng Cảnh muội tử lại có thể một câu nói phá thiên cơ!

Thiếu nữ trước nay một mực cùng phụ mẫu dựa vào quán ăn nơi bến cảng mà sống, mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu trộm gian sái hoạt.

Khác với loại bổng bổng suốt ngày vùi đầu khuân vác như Dương Đức Quang, lượng tin tức mà nàng tiếp thu lớn vô cùng, bất luận là chủ động bị động học tập chiêu thức lừa gạt dối trá, hay là cùng đám chị em truyền bá cho nhau về đủ loại chuyện trên trời dưới đất, cộng thêm tâm tính cơ trí, những trò mèo này nàng rõ như lòng bàn tay!

Thế nên lúc trước khi Cảnh muội tử dẫn hắn đi tới kho hàng, hắn mới hoài nghi liệu có phải đồ này là những tiểu cô nương kia trộm cầm ra từ trong điếm, đến hiện tại hắn thật sự không khỏi nghi ngờ về giới tuyến đạo đức của đại đa số người trên xã hội này.

Nhưng giờ lại có sao nói vậy:

– Không phải, anh muốn cảm ơn em vì mấy ngày nay đối xử với anh rất tốt, không như những người khác chỉ nhìn vẻ ngoài.

Biểu tình trên mặt Cảnh Hải Yến thoáng hiện tia cười khẩy:

– Đời này vốn nó đã thế? Xã hội người ăn người chỉ nhận mỗi tiền!

Kỳ thực lúc này lớp trang điểm trên mặt nàng đã có phần biến dạng, khá là khó coi, lúc nói lời này khóe miệng còn hơi vặn vẹo.

Thạch Giản Nhân lắc lắc đầu, không tranh luận, tiếp tục thuận theo quầy hàng đi tới chỗ mấy gian hàng cố định, Cảnh muội tử lại tích cực vặn hỏi:

– Nói xem nào, chẳng phải anh đồng ý dạy em rồi? Sao không nói ra đạo lý nào cả?

Nghe ngữ điệu hơi có ý khiêu khích, Thạch Giản Nhân suy nghĩ một lát, tận lượng dùng câu từ giản đơn đi thẳng vào vấn đề:

– Nhân sinh vốn đầy bi khổ, lời này không sai, kỳ thực em như giờ đã rất tốt, chỉ là quen nhìn mỗi mặt âm ám, giờ phải học cách nhìn ra mặt tích cực quang minh, như thế sinh hoạt mới có hi vọng, mới không cảm thấy rít thuốc suất khí, trầm mê ở chuyện nam nữ, hay là đi lừa tiền…

Cảnh muội tử cư nhiên cười:

– Đúng a, em cảm thấy làm người yêu của anh là một chuyện rất vui sướng, sinh hoạt liền có hi vọng, kết quả anh lại không đồng ý, đương nhiên em thấy âm ám! Anh nói xem, trên xã hội này làm gì còn thứ nào là tích cực quang minh?

Thạch Giản Nhân nhìn nhìn khu chợ hỗn loạn, đúng thật tìm được một người, bèn dẫn Cảnh muội tử tiến lại, đứng cách chừng mười mét, chỉ cho nàng xem:

– Có lẽ nhất thời nửa khắc anh không biết nơi này ai là lừa đảo, ai là trộm vặt, nhưng cái người này, trên thân anh ta có thứ tích cực quang minh mà anh rất thích.

Cảnh muội tử kinh ngạc nhìn kỹ, may đấy là đàn ông, tóc khá dài, lưa tha lưa thưa, tuổi khoảnh ba bốn mươi, gầy ốm, đeo một chiếc kính mắt, văn nhã ngồi ở trong góc bậc thềm dưới một tòa nhà cao tầng, quần áo trên người tương đối bình thường, rất sạch sẽ. Trọng điểm là chăm chăm cầm lấy khung giấy viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng còn bất chợt ngẩng đầu, chuyên chú nhìn xem người chung quanh, sau đó lại vùi đầu vào khung giấy, trong cái mảnh chợ đồ cũ, khắp nơi đều tràn đầy khí tức đồng xú công lợi này quả thực rất khác loại.

Nếu chỉ người này cho Dương Đức Quang, hắn tuyệt đối không nhìn ra được gì, nhưng với Cảnh muội tử, người rất thuận thục nhận ra dê béo thì chỉ vừa nhìn liền quay đầu đánh giá Thạch Giản Nhân một lúc, quệt môi nói:

– Thích? Không phải là người có văn hóa mà? Nhìn qua là biết cùng toan* y hệt như anh!

cùng toan: miệt xưng đối với văn nhân.

Thạch Giản Nhân cười cười quay đầu lại:

– Ý đại khái là thế, đọc nhiều chút sách không sai, trong lòng có thiên địa, biết mình muốn làm gì, vì sao mà nỗ lực, như thế sẽ không làm việc gì cũng đầy lệ khí, nhìn nhận sự việc quá hẹp ải, cảm thấy cái gì cũng đều âm ám, cái gì cũng đồ vô sở vị*.

đồ vô sở vị: được chăng hay chớ

Cảnh Hải Yến trầm tư nghĩ về câu này, lát sau mới như chợt tỉnh ra, cười chế nhạo:

– Anh ghê thật đấy! Anh là nhân tài, nhưng chẳng phải giờ vẫn làm bổng bổng! Anh nỗ lực vì cái gì? Đừng nói là vì kế hoạch góp hai trăm đồng kia nhé?

Lúc vận khí tốt, thịt một con dê béo liền kiếm được số tiền vượt xa mục tiêu đó.

Thạch Giản Nhân không cảm thấy mất mặt:

– Lầu cao vạn trượng đều dựng lên từ bình địa, ta đi từng bước vững chắc, sớm muộn sẽ đạt tới bộ dáng mà sư phụ từng nói.

Cảnh muội tử bị câu lên hứng thú:

– Sư phụ, lại là sư phụ! Ha ha, bọn anh là môn phái nào, tổ sư gia là ai…

Thạch Giản Nhân cười hắc hắc, lại không giải thích, luồn vào trong khu cửa hàng, chạy đến lắc lư trước một mặt tiệm đồ điện gia dụng cũ. Cảnh muội tử cũng đi theo, đang muốn tiếp tục hỏi, chợt thấy Thạch Giản Nhân khom người tiến vào cửa hiệu, hỏi dò:

– Sư phó, cho hỏi chỗ này của ngài của thuê người làm công theo giờ không? Khuân vác, làm việc vặt tôi đều làm được, xế chiều mỗi ngày đều có thể đi qua làm việc, tôi thấy cửa hàng này thường thường phải đến xế chiều mới mở.

Hắn đã quan sát chỗ này không phải một hai ngày.

Kết quả người kia đánh giá đồ áo trên người hắn một lượt, hơi hơi kinh ngạc đáp:

– Hả? Bọn tôi đúng là cần người làm thợ phụ, nhưng giá tiền không cao đâu…

Đúng là loại thanh niên ăn mặc có vẻ thời trang, có lễ độ, tiếng quan thoại rất sõi như Thạch Giản Nhân rất dễ khiến người kia tưởng nhầm là người trong thành, yêu cầu với giá tiền thuê mướn tương đối cao.

Thạch Giản Nhân vội giải thích:

– Không sao không sao, ngài nhìn rồi cho chút tiền công là được, tôi làm bổng bổng ở khu chợ đầu mối trang phục phía trước, buổi sáng khuân đồ giúp người ta kiếm chút tiền, xế chiều liền đến bên này làm việc.

Nói rồi còn phơi ra bổng bổng trên lưng, như thể đó là một công việc rất ghê gớm.

Nghe nói vậy, người kia lập tức thoải mái:

– À! Vậy là được, vậy là được, mỗi ngày cứ đến đây, nhất định sẽ có việc cho cậu, giá tiền tùy việc cụ thể, từ năm đến mười đồng một giờ. À, đây có đống tủ lạnh cũ vừa thu mua, cần đánh bóng lớp gỉ bên ngoài rồi sơn lại, có muốn làm không?

Thạch Giản Nhân cao hứng gật đầu đáp ứng, cuộn tay áo lên đầu nhập vào công việc mới.

Cảnh muội tử nhăn mày đứng ở bên nhìn một lát, thật sự nhìn không ra có gì huyền cơ, thúc dục mấy lần mà thấy Thạch Giản Nhân vẫn miệt mài kỳ cọ, đành phải một mình đi về.

Chẳng qua lần này lúc ra khỏi chợ, nàng đặc ý đi đến sau lưng trung niên đang viết viết vẽ vẽ kia đứng nhìn một hồi thật lâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN