Bình Dân Áo Vải (Dịch)
Chuyên ngành của cậu là gì
Mười phút sau, thanh niên khiêu lấy bọc nhỏ ngồi ở gian phòng vấn tại thị trường chiêu sính nhân tài, đừng ngạc nhiên, phía đối diện viện bảo tàng tự nhiên vừa khéo có một trung tâm tuyển dụng, thanh niên thông minh tùy tiện hỏi người là biết.
Tự nhận bản thân còn tính nhân tài, vậy cứ đến xem thử thế nào.
“Ba” một tiếng, cặp văn kiện dày nặng té trên bàn trắng nhỏ trước mặt thanh niên, một người đàn ông mặt mày hung tợn mặc một chiếc áo sơ mi căng cứng đặt mông ngồi xuống sau bàn, ép cho ghế nhựa vang dậy cọt kẹt, ợ nấc một tiếng, gắng sức kéo ra cravat, cơ hồ không ngước mắt, nói:
-Điền biểu chưa!
Thanh niên đưa qua bảng biểu mới học theo người khác điền ở ngoài quầy, đối phương cầm qua vừa nhìn liền hỏi:
-Bút lông? Chữ đẹp đấy!
Thanh niên cười rất điềm tĩnh:
-Tiểu Khải, Tống thể, Lệ thư hay Hành thư tôi đều…
Người đàn ông hung tợn vung tay ngắt lời:
-Thư pháp thì làm được gì? Mười chín tuổi, tính danh… Ha ha ha, đây là tên họ của cậu?
Vừa nói vừa cầm bảng biểu trong tay kéo sang cho đồng bạn bên cạnh cùng xem, quả nhiên người kia cũng che miệng cố nín cười, thậm chí còn truyền nhiễm sang người đằng sau!
Thanh niên trên mặt không thấy có gì biến hóa, vẫn cười cười ôn hòa, mấy người lật ngang lật ngửa trước mắt không khỏi hiếu kỳ ló đầu nhìn bảng biểu, ai nấy đều cười theo.
Tựa hồ vẻ thờ ơ của hắn khiến người đàn ông hung tợn thu lại ý cười, không phải bởi cảm thấy không lễ độ, mà bởi cười như vậy có phần vô vị:
-Đây là tên thật của cậu?
Thanh niên gật gật đầu:
-Tên trên thẻ căn cước cũng y như thế.
Người đàn ông hung tợn lại ha ha cười hai tiếng, ném trả bảng biểu quát:
-Được rồi, cậu không được, người tiếp theo!
Thanh niên vẫn ngồi ở đó bất động:
-Cứ thế mà phủ định tôi?
Tiếng cười lớn của người đàn ông kia biến thành tiếng cười lạnh:
-Phiền nhất là cái loại như mày, gì cũng không có, còn ra vẻ đạm định trước mặt tao, có bằng cấp không? Có kinh nghiệm công tác không? Trên bảng biểu này của mày chẳng có gì hết! Ngay cả tiểu học mày còn không đi, không phủ định mày thì phủ định ai?
Thanh niên sờ sờ khuôn mặt trầm tĩnh, có vẻ vô tội nói:
-Không sai, đúng là tôi không đi học, nhưng tôi có năng lực.
Đám người chung quanh tức thì cười hống lên, có kẻ hảo tâm nhắc nhở nói:
-Thanh niên, không đọc sách, liền không có tri thức, tiến vào xã hội chỉ có thể làm khổ lực, cái đó phải tới thị trường lao động, đây là thị trường chiêu sính nhân tài, ít nhất phải tốt nghiệp đại học hay trung cấp mới được.
Người đàn ông kia nhẹ nhàng quăng xuống bảng biểu:
-Năng lực? Mày có năng lực gì, nói ra dọa chúng ta xem nào.
Thanh niên trầm tư suy nghĩ thoáng chốc, đáp:
-Tôi biết… Toán thuật, nhân nhẩm bốn con số …
Lúc này tất cả mọi người đều bật cười ha hả, kẻ vây qua cũng càng lúc càng nhiều, người đàn ông kia càng là cười đến đập bàn không ngừng.
Thanh niên vô tội nói:
-Thật đấy, không tin các ngươi có thể thử.
Vẻ mặt đầy chờ mong.
Có người nhìn không nỡ, nhắc:
-Thanh niên, khả năng đúng là cậu có thể nhân nhẩm bốn con số, nhưng mà ích gì đâu, giờ tiện tay tìm chiếc máy tính bỏ túi, muốn tính bao nhiêu mà chẳng được?
Thanh niên đành phải thừa nhận:
-Thế… Nghề chính của tôi là tướng diện.
-Gì?
Chúng nhân cơ hồ đồng loạt nhô người ra trước cố nghe cho rõ:
-Gì?
Thanh niên ngồi ngay ngắn đối mặt với người đàn ông kia, giải thích nói:
-Xem người a, xem tướng mạo, xem mặt…
Vừa nói vừa cầm tay vỗ nhẹ hai bên mặt!
“À”, chúng nhân dập dờn tản ra, sau đó lập tức bạo lên tiếng cười vang:
-Đoán mệnh! Không phải đoán mệnh thì là gì, nói nho nhã thế ai mà hiểu được!
Thanh niên vẫn cứ không gấp không chậm:
-Không phải đoán mệnh, là xem người, tôi đây là…
Người đàn ông kia đã cười đến thở không nổi, gắng sức vò bảng biểu thành một đoàn nện lên mặt thanh niên, vươn tay quát:
-Tới! Tính thử một quẻ xem! Giang hồ lừa đảo cư nhiên lừa chỗ này! Các ngươi không phải còn có công ty đoán mệnh đấy chứ!
Thanh niên bị vũ nhục song vẫn rất trầm tĩnh, không tức giận, không đành chịu, không xem thường, không thở dài, nhặt lên đoàn giấy an tĩnh giải thích:
-Không phải xem bói, không phải đoán mệnh, là xem tướng, là có căn cứ khoa học…
Tiếng cười phô thiên cái địa chìm ngập quanh hắn, người đàn ông kia gắng sức vỗ tay lên bàn:
-Tới a! Đoán mệnh theo căn cứ khoa học cho tao, tính không chuẩn, tao lập tức gọi bảo an tới bắt mày, tính xem tao tên là gì!
Thanh niên cuối cùng mới cảm nhận được sự vô lực khi đàn gảy tai trâu:
-Đó là thuật lừa đảo của bọn giang hồ, anh xác định thật muốn tôi xem?
Người đàn ông kia chế nhạo nói:
-Có gì mà không xác định?
Gắng sức vung tay đến nỗi sắp chạm tới mặt người thanh niên, chung quanh thoáng chốc chen đầy người, thị trường chiêu sính nhân tài vốn đã rất chen chúc, nghe nói có đứa đoán mệnh cư nhiên chạy tới đây nghiêm túc tìm việc, tức thì đầy người chen tới nhìn xem náo nhiệt.
Thanh niên vẫn rất điềm tĩnh:
-Tôi đây không phải xem tướng tay, ngồi thế này xem là được rồi, anh mà, bất sam bất lý, không coi ai ra gì, phong thái cuồng là vậy. Nhưng cuồng thì huyên hoa, căn ở đấy tính ở đấy, không khỏi lệch cong…
Nghe mấy tiếng văn khang cổ vận, chung quanh an tĩnh mất mấy giây, sau đó tất cả mọi người cơ hồ dị khẩu đồng thanh:
-Nói tiếng người!
Ngay cả nói là chữ nào cũng không liên hệ được, căn bản không biết hắn đang nói cái gì!
Thanh niên rất kiên trì:
-Cũng tức là, anh quần áo bất chỉnh, dung nhan lôi thôi, căn bản không để ý người chung quanh, đây là tính tình buông thả bất kham, có tài thì cũng không sao, đáng tiếc trừ điều đó ra anh còn vô cớ ầm ĩ, đấy đều là phản ánh chân thực của chính nội tâm con người anh, không phải ai cũng có thể cải chính, thế nên ngày sau về cơ bản anh chẳng làm được gì, xem như là phế vật.
Nhìn áo sơ mi của người đàn ông hung tợn kia căng đến biến hình, cravat xanh da trời xiên xiên vẹo vẹo vắt trên cổ áo, có lẽ vừa ăn bữa sáng còn chưa lau mép, miệng óng dầu, hai mắt vô thần, kỳ thực người sáng mắt chỉ cần vừa nhìn có thể thấy được hắn chẳng có mấy năng lực, cùng lắm là dựa vào quan hệ mới được làm nhân viên công tác ở đây, có thể bò lên vị trí đại loại như chủ quản hay không đều khó nói?
Bởi thế người đàn ông kia lập tức tựu giận dữ nhảy dựng lên, thanh niên lại vẫn cứ ngồi ở kia:
Nghe nó nói nhìn nó làm, vừa nghe mấy lời không vui, hỉ nộ ai nhạc liền biến ảo vô thường, càng hiển dung tục…
Chưa nói xong, hắn chợt đứng lên, bởi đối phương bổ nhào qua động thủ, hung hăng vung tay đánh tới, lại bị thanh niên dùng tay khẽ gạt đẩy vào trong đám đông, “vừa khéo” là đám đồng sự, đương nhiên bị dồn dập kéo lại:
-Quên đi, quên đi, đừng chấp bọn đoán mệnh lừa gạt kia làm gì! Bảo an! Tới đuổi tên giang hồ này đi! Hoàn toàn là nói hưu nói vượn! Ác ngữ hãm hại!
Nơi này dù sao cũng là chỗ người ta công tác, đánh lên rất mất mặt, huống hồ chỉ nhìn động tác vừa rồi, đủ biết đối phương đâu phải dạng vừa.
Thanh niên đứng thẳng người dậy, trên mặt cuối cùng hiện vẻ đành chịu:
-Không cần nhắc, tự tôi đi, ác ngữ hãm hại, chua ngoa khắc bạc là hành vi rất ác liệt, chính hắn muốn tôi xem tướng bình phán, tôi nhìn theo mà nói, chuẩn không chuẩn, công đạo tự tại nhân tâm.
Vươn tay nhấc côn khiêu bọc nhỏ, trực tiếp đi ra ngoài.
Thị trường chiêu sính nhân tài này xem ra đúng là không tìm được việc, nhưng mà vừa ra tới cửa bụng đã kêu lên xì xào!
Nhớ tới quả đào trên cây, dưa hấu dưới đất, nuốt một hơi nước miếng … nhập thế đúng là vô vị!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!