Chân đất ư?
Lý Thuật trầm mặc trong chốc lát, thứ hiện lên trong đầu không phải là Thẩm Hiếu, mà là cảnh tượng năm ấy, khi nàng cùng Thôi Tiến Chi đi Ngô Hưng, xe ngựa đi ngang qua Giang Nam, đúng vào đầu vụ mùa, ấy thế mà khắp đồng chỉ toàn những hố chân nông sâu.
Quan Trung đại hạn, không biết hiện giờ cuộc sống dân gian như thế nào.
Lý Thuật có chút hiểu được Thẩm Hiếu, một người sinh ra từ nhà bần nông, dù cho giờ có đứng trên vị trí cao hơn, thì ánh mắt vẫn đặt bên dưới.
Không giống bọn họ, sinh ra đã liền bay ở trên trời.
Lý Thuật bật cười, nói với Thái Tử:
“Còn không phải sao, chân trước vừa nhận quan phục bát phẩm, sau lưng đã lấy lông gà làm lệnh tiễn*.
Kẻ không có quy củ như vậy, ta thật muốn xem hắn có thể ở lại Ngự Sử Đài được bao lâu.”
* 拿着雞毛當令箭 / nã trứ kê mao đương lệnh tiễn/: ý chỉ việc lấy điều vô thưởng vô phạt ( lông gà) để lạm quyền, lừa dối người khác (lệnh tiễn).
Thái Tử híp mắt, nhìn chằm chằm Lý Thuật trong giây lát, mới thong thả:
“Bình Dương muội muội nói phải, vậy cứ xem hắn có thể chịu đựng được bao lâu.”
Lạ thật, lần đầu thấy Bình Dương muội muội giải vây cho một tên tiểu quan bát phẩm, lại còn là người tố cáo nàng.
Trong lời nói tuy là có ý khinh thường, nhưng rõ ràng lại hy vọng Thái Tử tạm thời đừng đụng đến Thẩm Hiếu, cứ để hắn ở Ngự Sử Đài chậm rãi lăn lộn.
Thái Tử không tìm ra manh mối, chỉ đành đè nghi hoặc trong lòng.
Lý Thuật bị người ta tố cáo còn không tức giận, thì hắn cũng không cần mất công lo chuyện bao đồng.
Lý Thuật thấy Thái Tử đã buông tha, bản thân cũng thở ra một ngụm, bấy giờ mới lộ ra được nụ cười thật lòng đầu tiên của ngày hôm nay.
Khó được nàng hai lần giúp Thẩm Hiếu biện giải, cũng coi như nàng cứu hắn hai lần.
Thôi Tiến Chi liếc nhìn Lý Thuật một cái, thấy rõ ràng nàng đang mỉm cười, ánh mắt không khỏi tối sầm đi.
“Thái Tử, Khang Ninh trưởng công chúa muốn muốn mời ngài đi qua ạ.” _thị nữ bên người Khang Ninh tiến đến, kính cẩn thưa.
Lý Thuật quay đầu, thấy bên nhà thuỷ tạ, các nữ quyến đang chơi ném thẻ vào bình rượu, Khang Ninh trưởng công chúa vẫy tay về bên này, muốn bọn họ nhanh đi qua.
Vì thế mấy người liền đi về phía nhà thủy tạ, Khang Ninh trưởng công chúa tiến về phía trước vài bước, hỏi, “Các con tụ lại nói chuyện gì đó?”
Thái Tử cười, kêu một tiếng “Khang Ninh cô cô”, rồi đáp, “Có nói gì đâu ạ.”
Khang Ninh trưởng công chúa tuy có danh hào trưởng công chúa, nhưng trong việc chính sự cũng không có quyền lên tiếng, cả ngày chỉ sưu tầm nam sắc.
Thái Tử mà noi chính sự với bà ta, đúng là chỉ tốn thời gian.
Nhưng Khang Ninh trưởng công chúa lại không vui lắm, phàn nàn với Thái Tử:
“Chuyện gì mà không thể cho ta biết, mà lại chỉ nói với Bình Dương? Mới vừa An Lạc còn nói cho ta hay, rằng bây giờ trong lòng con, chỉ có Bình Dương là muội muội ruột, còn An Lạc đã bị con vứt lên chín tầng mây rồi.
Ta còn không tin, lúc này nhìn ra, đến cả người cô ruột như ta đây cũng bị con lãng quên luôn.”
Khang Ninh trưởng công chúa nói ra lời này cũng không giảm âm lượng, đến An Lạc đang chơi ném thẻ cũng nghe thấy, chu miệng với Thái Tử, rồi lại quay sang tiếp tục chơi.
Thường ngày đều được Thái Tử nuông chiều, hôm nay Thái Tử bỗng nhiên thiên vị Lý Thuật, nàng ta rất không vui.
Thái Tử vội nhận lỗi, “Cô cô nói gì vậy.”
Lý Thuật ở một bên ngậm miệng không nói.
Khang Ninh trưởng công chúa thân với An Lạc, tất nhiên không ưa Lý Thuật.
Mới vừa rồi mở miệng, lời trong lời ngoài đều là hai chữ “ruột thịt”.
Lại nghe Thái Tử giải thích với Khang Ninh trưởng công chúa:
“Vừa rồi chúng con chỉ là tùy tiện trò chuyện, nói về tân khoa Trạng Nguyên Thẩm Hiếu thôi ạ.”
“Thẩm Hiếu?” Khang Ninh trưởng công chúa nhướng mày, “À, chính là tên thư sinh nghèo mặc áo vải nửa cũ nửa mới ở tân khoa yến lần trước bên bờ sông Khúc Giang?”
Thái Tử bị miêu tả của Khang Ninh trưởng công chúa chọc cười, “Vâng ạ, Ngô Hưng Thẩm gia, là con cháu nhà nghèo, không phải người giới quý tộc, khó trách hắn ngày đó lại ăn mặc như vậy để diện thánh.” _Trong lời nói có vài phần khinh thường.
Ai ngờ Khang Ninh trưởng công chúa lại nói, “Xiêm y tuy cũ kỹ, người lại có vẻ rất trong sạch.”
Lý Thuật nhìn sang Khang Ninh trưởng công chúa, lại nhìn một đống tiểu nương tử phía sau đang chơi ném thẻ vào bình rượu, mấy tiểu nương tử vừa nhìn Khang Ninh trưởng công chúa vừa cười đến quỷ dị —— tất nhiên chỉ có đàn ông trong sạch, mới có thể lọt vào mắt xanh Khang Ninh trưởng công chúa.
Bên kia An Lạc ném trượt, không vui dậm dậm chân, Thái Tử có ý dỗ dành nàng, liền đi qua, chủ động giúp An Lạc ném thẻ vào bình rượu.
Mọi người hiếm khi nhìn thấy Thái Tử, người từ trước đến nay luôn ổn trọng văn nhã chơi ném thẻ, vì thế sôi nổi túm tụm lại xem náo nhiệt.
Lý Thuật đứng bên ngoài đám người, thấy Nhị hoàng tử Lý Viêm cũng không đi xem trò vui.
Hắn mặc một bộ y phục thân vương màu đỏ, đang nhìn chằm chằm sang bên này, hiển nhiên mới vừa rồi nghiêm túc nghe Khang Ninh trưởng công chúa nói chuyện với Thái Tử.
Thấy Lý Thuật nhìn, Lý Viêm lạnh mặt, chỉ liếc trả Lý Thuật một cái, sau đó xoay người sang chỗ khác, noi với hạ nhân “Ta có việc đi trước”, trực tiếp rời khỏi cung yến.
Ném ồn ào ở nhà thủy tạ ra khỏi đầu, Lý Viêm bước chân vội vàng.
Trong đầu hắn vọng ra một cái tên: Thẩm Hiếu.
Sau ngày đầu tiên nhậm chức mà dám buộc tội Bình Dương công chúa, Thẩm Hiếu, xuất thân hàn môn, cùng thế gia đại tộc trong cái triều này không có bất kỳ mối liên hệ nào.
Người này, có lẽ có thể phá giải thế “Dĩ lương đại tiền” hiện nay.
Lý Thuật nhíu mày nhìn Lý Viêm vội vàng rời đi.
Nhị ca bị sao thế nhỉ, giống như xảy ra chuyện lớn rồi vậy.
Bên kia Thái Tử ném thẻ trúng vào bình rượu, mọi người một trận hoan hô, đánh gãy suy tư của Lý Thuật.
Lý Thuật phục hồi tinh thần lại, lập tức nở nụ cười, biểu cảm giống y những người khác, như thể đem chuyện một mũi tên rơi vào trong bình là chuyện đáng chúc mừng nhất trên đời..