“Năm năm trước, nàng thiếu chút nữa đã giết chết Thanh La.
Nàng cho rằng giấu được mọi người.
Nhưng những chuyện nàng làm ta đều biết.”
Trong lán một mảng im lặng, Thôi Tiến Chi nhìn thấy sắc mặt Lý Thuật bỗng nhiên trắng bệch, mấp máy môi không thốt nên lời.
Nàng chợt xoay người, vội vã muốn chạy ra khỏi lán, dáng vẻ như thể không còn chống đỡ nổi nữa, nàng phải đi khỏi nơi này.
Nàng phải rời xa y ngay lập tức.
Lý Thuật trước nay không bao giờ thể hiện ra bất kì vẻ yếu đuối nào.
Vì vậy khi chứng kiến nàng lảo đảo chạy đi, Thôi Tiến Chi lại cảm thấy trong lòng có vài phần đau đớn khoái chá.
Giống như vết thương mới vừa kết vảy lại một lần nữa bị xé toạc ra máu chảy đầm đìa.
Rất đau đớn, nhưng y lại thấy sảng khoái lạ thường.
Thôi Tiến Chi đuổi theo bắt lấy cánh tay Lý Thuật, vặn nàng lại.
“Nàng chạy cái gì?”
Y ghé sát mặt Lý Thuật.
“Nàng trốn gì chứ? Chuyện nàng làm mà nàng không dám nhận sao? Hay là nàng cũng biết áy náy, cũng biết tự trách, nàng không dám đối mặt ư?”
Miệng vết thương cứ thế bị xé rách.
Lý Thuật bị Thôi Tiến Chi giữ chặt, ánh mắt y hàm chứa khoái cảm trả thù, hung tợn vây khốn nàng.
Trong mắt y có quá nhiều thứ, không chỉ có mỗi Thanh La, nhưng lại chỉ có thể dùng cô ta để phát tiết.
Lý Thuật chưa từng chứng kiến dáng vẻ này của Thôi Tiến Chi, nàng theo bản năng bắt đầu giãy giụa: “Thôi Tiến chi, ngươi phát điên gì vậy, ngươi buông ta ra!”
“Ta đang hỏi nàng!”
Thôi Tiến Chi gào lên một tiếng, đôi mắt đen sẫm của y gắt gao nhìn Lý Thuật, đẩy nàng về lán:
“Chuyện nàng làm mà nàng không dám nhận sao?”
Lý Thuật ngừng giãy giụa.
Trước mặt chính là người nàng theo đuổi mười năm, ngưỡng mộ mười năm, yêu thầm mười năm.
Chỉ vì một cô gái phong trần mà coi tình yêu của nàng như đôi giày rách không giá trị.
Lý Thuật bình tĩnh lại, nàng đón ánh mắt của Thôi Tiến Chi, cười ra tiếng.
“Ta nhận đấy, ta có gì mà không dám nhận.
Ta thừa nhận năm đó ả Thanh La kia là bị ta bức tử.
Rồi sao? Hôm nay ngươi định vì nàng ta mà muốn ép chết ta phải không?”
“Thôi Tiến Chi, phò mã nuôi ngoại thất là tát vào mặt hoàng gia.
Ta mà nói chuyện này cho phụ hoàng, ngươi có biết hậu quả là gì không.
Ngươi có thể nhờ Thôi gia và Thái Tử mà không chút thương tổn, nhưng còn ả Thanh La kia thì sao? Ban chết cho một ả đàn bà phong trần còn dễ hơn giẫm chết một con kiến.”
Cảm thấy cái siết trên tay mình dần buông lỏng, Lý Thuật chỉ lạnh lùng nhìn Thôi Tiến Chi: “Năm xưa ta có thể bức tử ả, thì hôm nay ta có thể quang minh chính đại giết chết ả.”
Thôi Tiến Chi hận nhất Lý Thuật như vậy, sao nàng có thể nói đến chuyện giết chóc một cách lãnh đạm như thế.
Y thở gấp, hai tay từ từ buông lơi, sau đó quay mặt đi, làm như không bao giờ muốn nhìn thấy mặt Lý Thuật nữa.
Y căm ghét nàng.
“Tâm địa như loài rắn rết, Lý Thuật, nàng đúng là lòng dạ độc ác.”
Khoảnh khắc Thôi Tiến Chi quay đi, trong mắt Lý Thuật như có ánh nước trượt xuống, nhưng rất nhanh đã không còn nhìn thấy.
Nàng cười khàn: “Ngươi đâu phải mới biết ta ngày một ngày hai.”
“Thôi Tiến Chi, ba năm nay ta không đụng đến một sợi tóc của Thanh La, ngươi đừng tưởng rằng ta không có biện pháp khác ngoại trừ việc nhẫn nhịn.
Ta có rất nhiều cách để ả ta biến mất mãi mãi.”
Lý Thuật thu tay về, thong thả chỉnh lại vạt áo bị y kéo nhăn, nàng cười nhạo:
“Ta không động ả, là vì ta không thèm động, ta lười phải quan tâm đến các ngươi.
Hiện giờ ngươi và ta ai lo phận nấy, ngươi có cuộc sống của ngươi, ta cũng có cuộc sống của ta, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, như vậy là tốt nhất.
Ngày sau ngoại trừ việc của Thái Tử, ta sẽ không nói với ngươi thêm một câu nào nữa.”
Lý Thuật nói xong, cảm thấy trong lòng nhói một cái, nhưng lại có cảm giác giải thoát, trút bỏ được gánh nặng.
Nếu có thể hòa li thì ba năm trước nàng sẽ chọn hòa li, sau đó không bao giờ gặp Thôi Tiến Chi nữa.
Chỉ tiếc là không được.
Thái Tử, Thôi gia, và nàng, bọn họ đã dính với nhau thành một nhóm lợi ích, nàng không có cách nào từ trên sợi dây thừng này thoát thân.
Trong khoảnh khắc, trong lán chỉ có sự im lặng và tiếng thở dốc của Thôi Tiến Chi.
Tiếng thở ấy khiến Lý Thuật có chút bất an.
Thôi Tiến Chi lại lần nữa túm chặt tay của Lý Thuật, lần này càng siết chặt hơn.
Y nhướn người, hơi thở nóng phả vào mặt nàng.
Cổ tay bị y nắm chặt đến đau nhức, Lý Thuật nghe được tiếng nghiến răng của Thôi Tiến Chi: “Cái gì mà ai lo phận nấy, cuộc sống gì cơ?”
Y gằn lên: “Cuộc sống của nàng ư? Cuộc sống của nàng còn không phải là đi tìm cái tên Thẩm Hiếu!”
Thôi Tiến Chi nói ra những lời này, lại một lần nữa khiến sự im lặng bao trùm trong lán.
Lý Thuật ngây người.
Thôi Tiến Chi cũng ngây người.
Trong nháy mắt thắng bại xoay chuyển, phong thuỷ chảy ngược.
Lý Thuật bỗng hiểu ra gì đó.
Nàng đối mặt với Thôi Tiến Chi, phụt cười, Thôi Tiến Chi quay đầu đi, không dám đối diện với Lý Thuật, nhưng vẫn siết tay nàng không buông.
“Ngươi nói đúng……!Cuộc sống riêng của ta, chính là đi tìm Thẩm Hiếu.”
Lý Thuật tiến một bước, đôi mắt sắc bén bức người nhìn y chăm chú như muốn xuyên thẳng vào nội tâm y, bức cho y phải lui về phía sau một bước.
Thôi Tiến Chi im lặng trong giây lát, rồi cất giọng khàn khàn:
“Nhưng hắn là người của Nhị hoàng tử.”
Lý Thuật lại tiến thêm một bước, Thôi Tiến Chi lại lần nữa lui về phía sau.
“Thẩm Hiếu đầu quân cho nhị ca, chẳng qua là muốn có một chức quan tốt.
Nếu ta có thể thỏa mãn yêu cầu đó, hắn sẽ về phe của ta ngay.”
Lý Thuật mỉm cười: “Đối với ta lập trường chính trị không quan trọng.”
Thôi Tiến Chi yếu ớt liều mạng tìm lý do phản đối.
“Thẩm Hiếu có quá nhiều dã tâm, hắn chỉ biết lợi dụng nàng để đạt được quyền lực.”
Lý Thuật nhìn y gắt gao, lại tiến một bước, Thôi Tiến Chi một lần nữa lùi về sau.
“Ta không để ý.”
Nàng đáp.
Thái độ nhẹ nhàng bâng quơ.
Thôi Tiến Chi nhìn Lý Thuật, cuối cùng cũng bị nàng ép nói ra: “Nhưng ta để ý!”
Tầng tầng phòng tuyến rốt cuộc đã bị đánh vỡ, áp lực bấy lâu đè nén trong lòng cũng nói được ra rồi.
Nhưng Lý Thuật nghe xong, từ từ lùi lại.
Nàng ngắm Thôi Tiến Chi một lát, chậm chạp cất lời:
“Thôi Tiến Chi, ngươi làm ta cảm thấy thật ghê tởm.”
Nói cái gì mà “để ý„ chứ.
Y có quyền gì?!
Đoạn hôn nhân này trở thành cái dạng bây giờ, nàng cũng đã trở thành dáng vẻ chua ngoa độc địa, đều là một tay y tạo thành, giờ lại giả bộ như không thể buông tay nàng —— “ta để ý„.
Y để ý cái gì?
Để ý nàng có còn dõi mắt theo y nữa không, hay là đã nhìn về phía người khác rồi?.
Nhưng còn y thì sao, đã bao giờ y quay lại nhìn nàng!
Đối mặt với Thôi Tiến Chi lúc này chỉ khiến nàng thấy ghê tởm.
Thôi Tiến Chi ngây người, há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì.
Y cảm thấy mình khó khăn lắm mới thốt ra được một lời thật lòng với nàng, nhưng nàng lại không trân trọng.
Trong lòng y cuồn cuộn tức giận, xen lẫn cảm giác nhục nhã, Thôi Tiến Chi hét lên:
“Ta khiến nàng ghê tởm?”
Y cắn răng, từng bước một tiếp cận Lý Thuật:
“Vậy còn nàng? Làm vợ mà lại giấu chồng mình lén lút ngủ với đàn ông, nàng mới khiến ta phải ghê tởm!”
Chẳng còn lễ nghi, cũng không còn khách sáo, giống như từng bước xé nát toàn bộ lớp y phục đẹp đẽ bên ngoài.
Bọn họ không còn giữ dáng vẻ giả vờ thường ngày, đứng trước mặt nhau chứng kiến bộ dạng xấu xí nhất của đối phương.
Nàng mới khiến ta phải ghê tởm.
Lý Thuật bị những lời này làm cho choáng váng, nhịn không được lui về phía sau một bước, bắt đầu run lên.
Thôi Tiến Chi thấy Lý Thuật thoắt cái tái mặt, cơn đau đớn lẫn với khoái cảm trả thù dâng lên chiếm trọn tâm trí.
Y bóp chặt bàn tay.
“Lý Thuật, nàng là vợ ta, nàng dựa vào đâu mà dám đi tìm đàn ông khác?”
Lý Thuật không muốn dây dưa với Thôi Tiến Chi thêm một giây nào nữa, nhanh chóng xoay người, kìm nước mắt chạy thẳng ra ngoài.
Nhưng Thôi Tiến Chi phía sau lại càng không muốn buông tha, y vọt lên tóm lây nàng lần nữa.
Y cứ nhất định phải khiến nàng sụp đổ, hỏi dồn: “Hả? Nàng dựa vào cái gì?”
Dựa vào cái gì.
Lý Thuật dùng sức đẩy y ra, không màng gì nữa, nàng chịu không nổi nữa rồi, nàng phải rời khỏi nơi này.
Nhưng Lý Thuật mới vừa xốc mành lên, bên ngoài lán, dưới ánh mặt trời nóng cháy nàng đối diện với một đôi mắt thê lương của nữ nhân.
Cô gái thấy nàng, nhanh chóng quỳ xuống, thỉnh an: “Tham kiến Bình Dương công chúa.”
Nàng ta quỳ trên mặt đất, cúi đầu, thái độ khiêm tốn thuận theo.
Lý Thuật dừng mắt trên chiếc gáy nhu mì mỹ lệ kia, thật làm người ta thương tiếc.
Ngay trong nháy mắt, Thôi Tiến Chi chợt buông lỏng tay Lý Thuật ra.
Ánh mặt trời không cố kị chiếu rọi trên thân hình Lý Thuật, nàng nhìn Thanh La đang quỳ trên mặt đất, sau đó chậm rãi xoay người nhìn Thôi Tiến Chi.
Nàng nghe được thanh âm phiêu đãng của chính mình, hư vô mờ mịt:
“Ngươi mới còn hỏi ta……!Dựa vào cái gì?”
Lý Thuật cười dài: “Chỉ dựa vào cái này.”
*
Xe ngựa của Bình Dương công chúa rời đi như chạy trốn, nhanh chóng bỏ lại kênh Vĩnh Thông phía sau, Thôi Tiến Chi đứng tại chỗ, quần áo bị cỗ xe làm cho dính đầy bụi, vậy mà y vẫn đứng im như phỗng.
Bỗng có một đôi tay mềm nhẹ vỗ vỗ bụi bẩn trên người y, sau đó là thanh âm được ca ngợi bậc nhất Trường Nhạc phường năm xưa: “Tam Lang, vào đi thôi.”
Thôi Tiến Chi nhấp môi, tận đến khi không còn trông thấy bóng dáng xe ngựa Lý Thuật nữa mới dút khoát quay người về lán.
Sống lưng y cứng đờ, thẳng tắp, dường như chỉ vài giây nữa thôi cũng có thể sụp đổ.
Thanh La theo sau Thôi Tiến Chi vào trong lán.
Nàng ta nhìn lướt qua, thấy tuy rộng, nhưng chỗ ngủ chỉ được tùy tiện chuẩn bị, nghĩ thầm hẳn Tam Lang mấy ngày gần đây ở chỗ này không thoải mái lắm.
Phía bên phải giường có một chén thuốc đặt trên bàn tròn, Thanh La đi qua giơ tay chạm vào miệng chén, thấy thuốc cũng đã nguội, chắc đã để đây từ rất lâu.
Thanh La bưng chén thuốc lên, nhỏ nhẹ hỏi Thôi Tiến Chi còn đang trầm mặc:
“Thuốc nguội rồi, thiếp đi xuống hâm nóng lại cho chàng nhé.”
Giọng nói mềm nhẹ, lại như không cố ý nói một câu:
“Công chúa cũng thật là, ban nãy ở đây cũng không nhắc Tam Lang uống thuốc.”
Thôi Tiến Chi nâng mắt, liếc chén thuốc một cái rồi thôi.
Lý Thuật mà lại quan tâm chuyện vặt vãnh này ư.
Thanh La bưng thuốc đang định ra ngoài thì bị Thôi Tiến Chi gọi giật lại: “Thôi khỏi, mang lại đây đi.
Trời nóng uống thuốc nguội hạ hỏa cũng được.”
Thanh La nghe lời bưng thuốc đặt lại lên bàn.
Thôi Tiến Chi lúc này mới nhìn nàng ta một cái, thấy tóc mai nàng ta tán loạn, trên trán còn đổ mồ hôi, cuối cùng mới lấy lại tâm trí từ chỗ Lý Thuật về, hỏi: “Sao nàng lại qua đây?”
Ngữ điệu quan tâm, nhưng lại hàm chứa vài phần không vui.
Đây là kênh Vĩnh Thông, là nơi làm chính sự.
Lý Thuật qua đây thì không sao, nàng vốn là đương triều công chúa, lại thường xuyên tham gia chính sự; nhưng Thanh La tới đây làm gì, thế này thì người ta lại nghĩ linh tinh về y thôi.
Thanh La là người mẫn cảm, nàng ta hiểu được ý của Thôi Tiến Chi, nhưng lại không trả lời rõ ràng, chần chừ trong chốc lát, ngược lại nhăn mày, thấp giọng kể lể:
“Thiếp không nên tới đây mới đúng, vừa rồi công chúa có phải vì nhìn thấy thiếp nên mới…trở về vội vàng như vậy.?”
Không đợi Thôi Tiến Chi trả lời, nàng ta liền tự trả lời: “Đều tại thiếp tới không đúng lúc……!Thiếp nghe nói chàng bị thương, sợ bên cạnh không có người chăm sóc, lo quá mới chạy vội tới đây.
Nếu biết sớm công chúa cũng đến chăm sóc chàng thì thiếp nào dám tới chọc người không vui chứ.”
Nói đoạn, nàng ta đẩy chén thuốc lên một chút: “Chàng uống thuốc trước đi đã.”
Thôi Tiến Chi rũ mắt nhìn chén thuốc trước mặt.
Chăm sóc ư?
Lúc bưng chén thuốc, y nghĩ thầm, Lý Thuật đến cái việc nhắc mình uống thuốc cũng không làm, có thể trông đợi nàng chăm sóc cái gì.
Mục đích duy nhất mà nàng tới hôm nay, chính là cãi với y một trận.
Bọn họ mỗi một lần gặp nhau, không phải bàn việc công, làm chính sự, thì chính là khắc khẩu cuồng loạn.
Chưa có ngày nào có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Thôi Tiến Chi đè phiền muộn lại giữa hai hàng mày, uống thuốc, mới nhớ ra Thanh La còn chưa trả lời vấn đề của mình.
Lại hỏi, “Nàng sao lại biết ta bị thương?”
Thanh La không giống Lý Thuật có thể có tai mắt khắp triều.
Thôi Tiến Chi nheo mắt, đột nhiên có cảm giác mình đang bị theo dõi —— nàng ta mua chuộc tùy tùng bên người mình ư?
Thanh La thu lại chén thuốc trên bàn, tránh nặng tìm nhẹ đáp:
“Thiếp…lúc thiếp ở nhà tự nhiên thấy trong người không thoải mái, cảm giác bất an như điềm báo chàng xảy ra chuyện vậy.
Cho nên thiếp mới tới đây……”
Nàng rũ mắt, không dám đối mặt với Thôi Tiến Chi, chiếc bóng của đôi hàng mi dài trên nước da trắng hồng hơi run rẩy.
Rõ ràng là nói dối.
Thôi Tiến Chi nhíu mày, y mới cãi nhau với Lý Thuật xong, trong lòng hỏa khí còn chưa tiêu giảm, lúc này lại thấy Thanh La nói dối, nhất thời bực lên.
Thôi Tiến Chi lạnh nhạt nói: “Ta hỏi nàng, nàng từ đâu biết ta bị thương?”
Thanh La còn cầm chén thuốc, thấy Thôi Tiến Chi bực mình, nàng ta sợ tới mức cầm chén cũng không chắc, làm chén thuốc rơi xuống nền nhà.
Một tiếng giòn vang.
“Thiếp……”
Nàng ta đứng bên cạnh những mảnh vỡ sóng soài, chần chừ, vẫn như cũ không dám nhìn vào mắt Thôi Tiến Chi.
“Thiếp……hôm nay thiếp mang theo nha hoàn ra cửa đi dạo phố, vừa hay nhìn thấy Thôi Lâm cưỡi ngựa chạy vội qua, thiếp vội vàng gọi hắn lại mới biết được chuyện chàng bị thương.
Thiếp vừa nghe đã bồn chồn, sợ chàng ở đây không có ai chăm sóc, mới xin Thôi Lâm dẫn thiếp qua đây.”
Bên ngoài Thôi Lâm cũng đúng lúc vén mành lén nhìn vào, Thôi Tiến Chi vừa hay cùng hắn mắt đối mắt.
Thôi Lâm bị bắt quả tang chỉ có thể nhanh nhẹn bước vào.
Thanh La thấy Thôi Lâm vào trong, vội nói: “Thiếp biết là không nên tới Vĩnh Thông, nữ quyến ở đây không thích hợp, Thôi Lâm vốn cũng không muốn mang thiếp theo nhưng thiếp nài nỉ quá đành đồng ý.”
Thôi Lâm liếc Thanh La một cái, lanh lẹ gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng……!Thanh La cô nương lo lắng cho ngài quá, nhất định phải tới đây bằng được, nô cũng hết cách……”
Thôi Tiến Chi quét mắt nhìn hắn, không nói gì.
Thanh La lại nói: “Nhìn thấy Tam Lang không việc gì, thiếp cũng an tâm rồi, thiếp thân là nữ quyến, ở lại đây không hợp quy củ, người khác nhìn vào lại khua môi múa mép.
Vậy thiếp xin phép trở về ạ.”
Dứt lời gót sen nhẹ nhàng rời khỏi lán.
Mồ hôi trên trán còn chưa khô, lại sắp sửa trải qua thêm một lộ trình oi bức.
Thôi Tiến Chi xoa xoa giữa mày, thở dài: “Không cần.”
“Bên ngoài mặt trời đứng bóng, chờ buổi chiều mát mẻ hẵng đi.”
Dứt lời y nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, không biết có phải vừa uống thuốc xong hay không mà lúc này y thấy vô cùng mệt mỏi.
Bị thương, Thẩm Hiếu, Lý Thuật….Buổi sáng hôm nay đúng là không có giây phút nào thảnh thơi nhàn rỗi cả, bao nhiêu chuyện ập tới, làm y nghẹn một cục trong ngực không xả ra được.
Y thấy mình như sắp bị mấy chuyện này đè ép điên lên.
Bỗng một làn hương hoa mộc tê quấn tới gần, sau đó có một đôi tay mềm mại chạm vào thái dương của y, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hàng mày nhíu chặt của Thôi Tiến Chi cuối cùng cũng giãn ra.
Làm y có ảo giác mình đã thoát khỏi trói buộc chuyện tranh đấu quan trường, trở lại quãng thời gian không màng chính sự, say sưa mộng cảnh năm nào.
*
Sau khi hầu hạ Thôi Tiến Chi đi ngủ, Thanh La tay chân nhẹ nhàng thu thập mảnh vỡ trên đất, sau đó rời khỏi lán.
Mới vừa đi được một hai bước, Thôi Lâm không biết từ chỗ nào xông tới, vội vàng chắp tay với nàng ta:
“Đa tạ Thanh La cô nương che giấu giúp ta.”
Thanh La cười mỉm, thấp giọng đáp: “Không có gì.
Ta mà nói ta chủ động đến thăm chàng, chàng sẽ không trách tội ta; nhưng nếu là ngươi chủ động mang ta lại đây, ngươi sợ là không tránh đòn được rồi.”
Lúc Thôi Lâm tới Bình Dương công chúa phủ mời y quan, vốn định mời Lý Thuật tới Vĩnh Thông chăm sóc Thôi Tiến Chi một chút, nhưng trên mặt Lý Thuật lúc nào cũng lãnh đạm, làm hắn không biết nàng có quan tâm đến Thôi Tiến Chi hay không.
Vì thế lúc về Thôi Lâm lại đổi hướng, mang theo Thanh La tới đây.
Không ngờ Thanh La và công chúa lại đụng mặt.
Thôi Lâm tự ý hành sự, là tối kị của kẻ hầu.
Nếu bị phát hiện, Thôi Tiến Chi chắc chắn sẽ phạt nặng hắn, thế gia đại tộc luôn rất nghiêm khắc trong việc quản lí người hầu.
May thay Thanh La cô nương đã thay hắn giấu giếm, nhờ vậy hắn mới thoát được kiếp này.
Thật sự hắn phải cảm ơn nàng ta..