Chàng nhìn bờ vai trần trụi của nàng, nghĩ, không biết lúc ôm nàng thì có cảm giác gì.
Nghĩ đặng, chàng bước lên, dứt khoát duỗi ra tay ôm siết nàng vào lồng ngực.
Ngoài dự kiến, bế nàng lên cũng không có cảm giác mềm mại, không biết có phải do mặc ít, trên làn da của nàng mang theo một chút lạnh, nhưng lại rất trơn nhẵn.
Loại xúc cảm kỳ quái rất mâu thuẫn, như là lúc ngươi ôm nàng, nàng vừa muốn đuổi ngươi đi, lại vừa muốn ngươi ở lại, bộ dáng xa cách mà thận trọng.
Người trong ngực ngây ra một lát, sau đó lập tức đẩy chàng ra, gương mặt nàng ửng hồng tức giận, lạnh lùng quát: “Thẩm Hiếu, ngươi to gan lắm!”
Vẫn cái vẻ lãnh đạm kia.
Tuy y phục có khác, lại vẫn là bộ dáng tức giận độc đoán.
Thẩm Hiếu mới rồi còn tràn đầy cảm giác thương tiếc nàng, giờ đây bay biến.
Chàng nhìn gương mặt cao ngạo kia, trong lòng bỗng nhiên bốc lên một đám lửa.
Chàng đột nhiên hỏi một câu: “Vì sao?”
Lý Thuật nhíu mày: “Vì sao cái gì?”
Thẩm Hiếu vẫn nhìn nàng chằm chằm, như muốn xoáy ra trên người nàng một cái lỗ:
“Vì sao cô lại đối xử với ta như vậy? Ba năm trước cô trêu chọc ta, không lâu trước lại trơ mắt nhìn Khang Ninh trưởng công chúa chòng ghẹo ta.”
Giọng chàng trầm xuống: “Vì sao chứ?”
Nỗi ấm ức bất bình vẫn luôn nghẹn trong ngực Thẩm Hiếu, từ ba năm trước nghẹn một hồi đến tận hôm nay.
Chàng không phải thánh nhân, cực nhọc học ngày học đêm gian khổ, chàng cũng từng muốn từ bỏ.
Nhưng mỗi lần nhắm mắt, lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Bình Dương công chúa đang kiêu căng từ trên nhìn xuống —— chàng nghẹn một ngụm khí, muốn bò lên trên cao thật cao, đến một ngày có thể giẫm lên nàng, sau đó nhìn xuống đáp lại nàng rằng: Không cần cô cho ta chức quan, ta tự tới giành lấy được.
Sau đó chất vấn nàng, vì lí do gì.
Vì sao lại làm thế với chàng.
Trêu chọc chàng.
Vũ nhục chàng.
Khi đó chàng chỉ muốn có một chức quan nhỏ, nếu nàng không muốn thì đuổi chàng đi là được.
Đừng để đến lúc chàng nghiêm túc từ bỏ tất cả tôn nghiêm mình có, dùng một thái độ xem tuồng một chân đá chàng xuống.
Nàng không nên đối xử với chàng như vậy.
Lý Thuật nghe xong, một chút hối hận cũng không có, nàng cười nhạo một tiếng: “Vì sao ư? Thế giới này làm gì có lắm lí do như thế, bởi vì địa vị của ta cao hơn ngươi, ta thích làm gì với ngươi chẳng được.”
Nàng hếch cằm: “Nếu ngươi không phục, thì đợi đến ngày ngươi giẫm được ta dưới chân thì hãy đến đây mà trả thù.”
Biểu cảm vô cùng kiêu ngạo, nhưng y phục bất chỉnh, đôi mắt kia lại hiện rõ vẻ khiêu khích.
Rõ ràng trông có vẻ gầy yếu, thế mà lại cố tình giương nanh múa vuốt, như chỉ chờ chọc giận người khác, sau đó bị người ta phá hủy.
Thẩm Hiếu chợt nổi giận, thái độ gì đây, nực cười là chàng vừa còn cảm thấy nàng đáng thương.
Đáng thương chỗ nào, rõ ràng là đáng giận.
Chàng áp sát Lý Thuật, bức nàng vào một góc đình thủy tạ.
Nàng không thể lùi về phía sau nữa, dựa lưng vào cột trụ, thở gấp vì sợ hãi, Thẩm Hiếu nhìn xuống xương quai xanh mảnh dẻ của nàng, có một loại mỹ cảm lãnh đạm lại yếu ớt.
Không biết ở đâu ngoi lên một suy nghĩ ác độc, chàng đè nàng lên cột trụ.
Chàng rũ mắt nhìn chiếc xương quai xanh kia, lại trượt xuống bờ ngực phập phồng.
Thẩm Hiếu lạnh giọng: “Nói như vậy, giờ ta muốn làm gì cô cũng được.”
Lý Thuật giật mình, không thể tin đó là lời Thẩm Hiếu dám nói.
Cái người trầm tính ít lời, địa vị thấp hơn nàng biết bao nhiêu bậc kia đâu rồi, lại dám nói với nàng như thế.
Nàng không khỏi có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố trấn định, ngửa đầu cảnh cáo Thẩm Hiếu:
“Thẩm Hiếu, nếu ngươi dám động đến ta nửa phân thôi, ngày mai bản cung sẽ——”
Thẩm Hiếu chỉ cười cười, ghé sát bên tai Lý Thuật, nói khẽ: “Thế thì đợi mai hãy tính.”
Chàng căn bản không chờ đến ngày có thể giẫm nàng dưới chân mình.
Nàng là phụ nữ, hắn thừa sức đè nàng dưới thân.
*
Lúc Lý Thuật xử lý xong sự vụ hai tháng nay trong phủ thì mặt trời đã ngả về tây.
Trong thư phòng, một cặp thiếp mời đặt ngay ngắn trên bàn gỗ sơn son—— nàng ở trong núi trốn biệt hai tháng, trong phủ nhận vô số bái thiếp.
Từ cuối tháng ba xảy ra chuyện quyên lương kia, trong thành Trường An có vô số người muốn gặp nàng.
Lý Thuật một cái cũng không đọc, một cái cũng không nhìn.
Ai biết được nguyên tắc ấy lại bị Thẩm Hiếu phá vỡ hôm nay.
Phá vỡ thôi chưa đủ, phá nát luôn thì có.
Thẩm Hiếu giữa trưa vào phủ, người bên ngoài không biết chàng ta say nắng ngất xỉu, chỉ biết chàng ta vào phủ một cái là ở thẳng đến chiều chưa ra.
Lý Thuật không sợ người ta ngồi lê đôi mách chuyện nam nữ, nàng đây chỉ ngại vấn đề chính trị phía sau.
Nàng tâm phiền ý loạn, hất bái thiếp ra xa, nhìn thôi cũng bực mình.
Lúc nàng đề ra kế Dĩ lương đại tiền, cũng định một lần đánh bại Nhị hoàng tử, củng cố địa vị cho Thái Tử.
Nhưng triều cục thay đổi quá nhanh, vấn đề quyên lương đã đẩy mọi chuyện trở nên quá phức tạp.
Theo kế hoạch ban đầu của nàng, chuyện Dĩ lương đại tiền là màn tranh đấu giữa Thái tử và Nhị hoàng tử, quan lại trong triều chia theo hai phái, người ủng hộ Thái tử, người theo phe Nhị hoàng tử.
Rõ ràng phần thắng của Thái tử rất lớn.
Nhưng nàng không đoán được cái tên Thẩm Hiếu kia vì muốn trèo lên trên mà tình nguyện trở thành con dao của Nhị hoàng tử trong chuyện đi xin lương lần này; cũng không đoán được phụ hoàng lại ban chiếu cho Thẩm Hiếu đi xin lương, rõ ràng muốn duy trì Nhị hoàng tử.
Phụ hoàng dường như bất mãn với thái độ làm việc của Thái tử, muốn đưa Nhị hoàng tử lên để dằn mặt.
Dù sao thì Nhị hoàng tử xin quyên lương cũng là xin của thế gia quý tộc, xét cho cùng cũng là vì bá tính, mà Thái Tử lại sống chết ngăn cản, chỉ vì củng cố quyền lực của mình mà không màng sinh tử con dân.
Chuyện quyên lương hiện giờ đã thành vấn đề giữa phụ hoàng và Thái tử.
Thế gia đại tộc mà còn từ chối, thì chính là đang đối nghịch lại ý của Hoàng Thượng; nhưng nếu nghe lời giao nộp, thì lại là trở mặt với Thái tử _ hoàng đế tương lai.
Ngoại trừ Thôi Tiến Chi và Trịnh bộc xạ tuyệt đối trung thành với Thái tử, không mấy thế gia đại tộc dám mạo hiểm lớn như vậy.
Giao lương hay không, ủng hộ Hoàng Thượng hay Thái tử, bọn họ vẫn còn đang cân nhắc.
Khi không nhìn rõ được đại cuộc, nhất định phải tìm một cái chong chóng đo chiều gió.
Vì thế toàn thành văn võ đều hướng cái nhìn về Bình Dương công chúa.
Bình Dương công chúa là người được Hoàng Thượng sủng ái nhất, nhưng phò mã Thôi Tiến Chi lại là người phe Thái Tử.
Bình Dương công chúa sẽ có lựa chọn ra sao giữa Hoàng Thượng và Thái Tử?
Nàng chọn bên nào, văn võ trong chiều cũng sẽ ngả theo.
Nhưng Bình Dương công chúa lại cố tình không tham gia chuyện này, Hoàng Thượng một mực theo đuổi việc quyên lương, nàng lại trốn vào trong núi muốn tìm cũng không được.
Đợi mãi mới thấy nàng về phủ, nhưng chuyện đầu tiên nàng làm lại là gặp gỡ Thẩm Hiếu, càng nghiêm trọng hơn, Thẩm Hiếu đã ở trong phủ nàng suốt cả buổi chiều.
Bọn họ thương lượng cái gì mà lâu thế? Chẳng lẽ lần này Bình Dương công chúa muốn về phe Hoàng Thượng, giao lương cho Thẩm Hiếu?
Lý Thuật không cần nghĩ cũng biết bọn quan viên trong triều vẫn đang mắt to mắt nhỏ để ý động tĩnh của mình.
Nàng khẽ thở dài một cái, cảm thấy mình đúng là bị Thẩm Hiếu dồn vào ngõ cụt.
Thẩm Hiếu, Thẩm Hiếu! Chàng ta sinh ra là để làm khắc tinh của nàng!
Lý Thuật đứng bật dậy, mặt lạnh đi ra ngoài.
Hôm nay đáng lẽ nên mặc xác Thẩm Hiếu, cứ để chàng ta chết khô bên ngoài đi!
*
Gã sai vặt từ xa đã thấy Bình Dương công chúa từ hành lang đi đến, vội vàng cong eo chạy qua.
Lý Thuật hỏi: “Thẩm Hiếu đâu?”
Gã trả lời: “Bẩm công chúa, y quan cho ngài ấy uống thuốc xong thì vẫn đang ngủ ạ, chưa tỉnh lại.”
Lý Thuật hất cằm: “Đập cửa, gọi anh ta dậy.”
Gã rụt cổ, “Ai” một tiếng, chạy bước nhỏ đi gõ cửa.
“Thẩm đại nhân?”
Không phản hồi.
“Thẩm đại nhân?”
Vẫn không có phản hồi.
Lý Thuật đi lên, mất kiên nhẫn đẩy gã sai vặt sang bên, gằn giọng gọi: “Thẩm Hiếu!”
Còn muốn ăn vạ ở qua đêm trong phủ nàng đấy à.
*
Trong phòng, Thẩm Hiếu mở mắt, thở hổn hển.
Vì giải cảm cho chàng mà trong phòng bày la liệt chậu băng, giờ đã tan phân nửa, trong phòng vô cùng mát lạnh nhưng người chàng lại toát một lớp mồ hôi.
Chàng ngồi dậy kéo kéo cổ áo ẩm ướt, chợt dừng mắt trên tay mình.
Cảnh trong mơ cứ như thật, vẫn còn đọng lại trong đầu, vương lại trên tay.
Chàng nhớ được xúc cảm lúc ôm nàng.
Cơ thể nàng không mềm mại lắm, làn da mát rượi, chạm vào nàng mà như chạm vào một khối ngọc, nhìn thì lạnh lẽo, nhưng lại ẩn chứa ôn nhu bên trong.
Thẩm Hiếu siết chặt tay, chống trán, chậm rãi sắp xếp lại những mảnh nhỏ kí ức về giấc mơ.
Mình bị bỏ bùa rồi chăng……!Sao có thể mơ như thế được!
Giấc mơ hoang đường như này!
Thẩm Hiếu xưa nay vốn bình tĩnh tự chủ, lúc này hận không thể lập tức đập đầu vào tường.
Nhất định là do bị say nắng!
Chàng miễn cưỡng trấn tĩnh chính mình, nghĩ ra một cái cớ khả dĩ nào đó—— Trước lúc ngất đi có liếc mắt nhìn nàng một cái nên mới mơ thấy nàng, thế thì là chuyện bình thường rồi.
Cho dù mơ thấy mình với nàng làm cái kia……!Thì cũng là bình thường.
Thẩm Hiếu âm thầm ở trong lòng mặc niệm vài tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ngoài phòng gọi nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh, giọng nói lạnh lẽo lại vang lên: “Thẩm Hiếu!”
Giọng Lý Thuật vọng vào phòng, cứ như một tia sét bổ thẳng xuống đầu Thẩm Hiếu, chàng có tật giật mình, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sợ Lý Thuật có thuật đọc tâm, cách một cánh cửa phòng cũng biết được chàng đang nghĩ gì.
Chàng vội vội vàng vàng xốc chăn dậy, chỉ là ——
Thẩm Hiếu nhìn thứ rối loạn trên giường, ý tìm chết cũng có rồi.
Chàng làm sao…..làm sao mà như thế được nhỉ?!
Động tĩnh trong phòng truyền ra bên ngoài, gã sai vặt thính tai, vội hô một tiếng: “Thẩm đại nhân, có phải ngài tỉnh rồi không? Công chúa muốn gặp ngài đây này, ngài mở cửa ra đi ạ!.”
Thẩm Hiếu nhanh như cắt túm chăn đậy lại giường.
“……!Tỉnh…tỉnh rồi….”
Ánh chiều ta xuyên qua lớp giấy rọi vào phòng, Thẩm Hiếu mơ hồ thấy một bóng hình đang đứng trước cửa.
Áo ngoài mỏng manh, một đôi mắt phiếm hồng, nàng nằm dưới thân chàng với vẻ khuất nhục và hận ý, nhìn chàng chằm chằm.
Giống như ba năm trước, chàng cũng mang vẻ mặt đó quỳ gối trước nàng.
Thẩm Hiếu vội rũ bỏ cảnh tượng trong đầu, lại nghe bên ngoài gã sai vặt hỏi lại lần nữa: “Thẩm đại nhân?”
Thẩm Hiếu vội đáp: “Ta……!mới ngủ dậy, không tiện gặp người, phiền công chúa chịu khó đợi một lát.”
Ngoài cửa, Lý Thuật hận không thể trợn trắng mắt.
Một tên đàn ông to đùng như thế lại còn ngại y phục không chỉnh tề à, hai người bọn họ có phải chưa nhìn thấy nhau trần truồng đâu.
Nàng sốt ruột sai sử người hầu: “Gọi người vào giúp anh ta đi, nhanh cái tay lên, bản cung không thích phải đợi chờ người khác.”
Trong phủ của mình lại còn phải đợi người ta mặc quần áo mới được gặp, trải nghiệm mới mẻ đấy.
Gã sai vặ vội vâng dạ, lon ton chạy đi gọi người hầu thị nữ bưng đồ rửa mặt vào.
Lý Thuật ôm cánh tay xoay người sang chỗ khác, dựa vào cột trụ hành lang, chờ đến khi Thẩm Hiếu sửa soạn bản thân xong.
Nàng vừa chờ Thẩm Hiếu, vừa sắp xếp lại chuyện xảy ra hôm nay.
Trong triều có ba thế lực lớn, đó là phụ hoàng, Thái Tử và Nhị hoàng tử.
Lý Thuật không muốn giúp Nhị hoàng tử, dù cho năm xưa nàng và nhị ca có quan hệ tốt đến đâu, hay mấy năm gần đây phụ hoàng đối với nhị ca càng ngày càng coi trọng.
Nhưng Lý Thuật cũng hiểu rõ, thứ phụ hoàng coi trọng căn bản không phải Nhị hoàng tử, phụ hoàng đơn giản chỉ muốn hai người kia đấu đá lẫn nhau.
Thái Tử tại vị Đông Cung gần mười năm, một nửa thế gia đại tộc trên triều đều bị hắn thu về dưới trướng, phụ hoàng già rồi, mấy năm nay càng khó khống chế được hắn, chỉ có thể nâng đỡ người có dã tâm như Nhị hoàng tử lên để đấu với Thái Tử.
Những thứ Nhị hoàng tử có đều là do phụ hoàng ban cho, một khi phụ hoàng muốn vứt bỏ hắn, hắn sẽ lập tức ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Trên triều có hai người không bao giờ thay đổi: một là hoàng đế, hai là hoàng đế tương lai.
Lý Thuật chỉ có dựa vào bọn họ, mới không bao giờ bị đánh ngã.
Năm xưa nàng bò lên từ lãnh cung, vừa lấy lòng Chính Nguyên Đế, vừa thay Thái Tử làm việc, ngắn ngủn mấy năm mà vút lên như diều gặp gió, rốt cuộc có địa vị hôm nay.
Chỉ là nàng bám vào cả hai phe, chịu đựng áp lực gấp đôi người khác.
Thái Tử muốn dùng nàng, phụ hoàng cũng muốn nàng cống hiến cho mình.
Trước kia nàng còn có thể bay nhảy trong khe hở giữa hai bên, nhưng trong chuyện quyên lương này lại không được.
Phụ hoàng và Thái Tử, nàng không có một lựa chọn trung lập nào.
Nàng nhất định chỉ có thể chọn một phía.
Hôm nay nàng để Thẩm Hiếu vào phủ, không phải thương hại chàng ta, mà là vì trên người Thẩm Hiếu có chiếu chỉ của phụ hoàng.
Lý Thuật còn đang suy tư, chợt nghe phía sau Hồng Loa sợ hãi kêu nhỏ:
“Công chúa ơi, phò mã gia đang tới.”
Lý Thuật giương mắt nhìn qua, thấy Thôi Tiến Chi đang từ cuối hành lang đi sang bên này.
Nàng nhíu mày, trời vẫn còn sớm, sự vụ bên chỗ kênh Vĩnh Thông hôm nay ít hơn hay sao mà y lại về sớm thế này?
Sau lần cãi nhau to đấy, Lý Thuật thì trốn đến trong núi, Thôi Tiến Chi cũng bận rộn chuyện đốc công, hai người đã hai tháng chưa từng gặp lại.
Lý Thuật nhìn y bước đến gần, phát hiện mình chỉ lạnh nhạt, không còn cảm giác vui mừng gì nữa.
Thôi Tiến Chi có vẻ rất vội, đi nhanh đến trước mặt Lý Thuật.
Sắc mặt y đen kịt, cả người toát lên vẻ không vui, thoắt cái đã bắt được cổ tay nàng:
“Sao nàng lại để Thẩm Hiếu ở trong phủ chúng ta?”
Không có bất cứ lời thừa thãi nào, hai tháng không gặp, y hỏi thẳng, một bộ dáng hưng sư vấn tội.
Lý Thuật cười nhạt một tiếng:
“Đây là phủ của ta, không phải của chúng ta.
Ta muốn cho ai vào thì người ấy được vào.”
Thôi Tiến Chi cũng không khách khí: “Người khác vào thì vào, nhưng Thẩm Hiếu thì không được!”
Nói xong y quay sang ra lệnh cho thị vệ: “Mở cửa, ném kẻ bên trong ra ngoài phủ cho ta!”
Thị vệ sau lưng hắn có bảy tám người, được lệnh muốn tiến lên, Hồng Loa bị bọn họ đẩy ra góc.
“Dừng tay lại cho ta!”
Lý Thuật hét lên: “Đây là phủ đệ của bổn cung, ai dám động vào người của ta!”
Thôi Tiến Chi giận dữ bóp chặt cổ tay Lý Thuật, như thể muốn bẻ gãy tay nàng.
Người của nàng ư?
Lý Thuật bị y bóp đau, dùng sức giãy giụa muốn rút ra.
Thôi Tiến Chi nhất thời mất cảnh giác, bị Lý Thuật vùng ra được.
Nàng lui về phía sau hai bước, trên cổ tay trắng muốt dưới lớp vải sa hiện lên một dấu tay đỏ.
Thôi Tiến Chi bị vết đỏ ấy đánh cho tỉnh lại, không biết sao mình vừa rồi lại giận dữ như thế.
Y trầm mặt vẫy tay cho bọn thị vệ lui ra.
Y tìm Lý Thuật vì chính sự, không muốn xô xát với nàng.
Thẩm Hiếu trong phòng thầm đổ mồ hôi lạnh, nhìn bản thân và đống hỗn độn trên giường, đầu óc trống rỗng.
Ngoài phòng.
Thôi Tiến Chi miễn cưỡng dằn ngọn lửa trong lòng xuống, hạ giọng:
“Lý Thuật, nàng đừng nháo với ta nữa, cũng không cần lấy Thẩm Hiếu ta để chọc giận ta.”
Lại nói: “Hôm nay ta tới gặp nàng không phải để nói chuyện tình cảm, ta muốn cùng nàng bàn chính sự.”
“Buổi trưa nàng mới tiếp kiến Thẩm Hiếu, thì buổi chiều Thái Tử đã nghe được chuyện này, trực tiếp lôi ta về từ kênh Vĩnh Thông.
Thái Tử hỏi ta liệu có phải Bình Dương không chịu được áp lực mà cúi đầu trước phụ hoàng rồi.”
Thôi Tiến Chi nhìn Lý Thuật: “Ta không biết đáp lại thế nào, nàng thay ta trả lời đi.”
Lý Thuật rũ mắt nhìn vết đỏ trên cổ tay chậm rãi biến mất, nhưng nàng biết hôm sau nó sẽ bầm lên.
Nhàn nhạt đáp:
“Ta không hề.
Ta không cúi đầu trước ai hết, càng không muốn cho Thẩm Hiếu mượn lương.”
Nàng rũ mắt, không nhìn Thôi Tiến Chi.
Người trước mặt không phải Thôi Tiến Chi, y chỉ là cái miệng của Thái Tử mà thôi.
Nàng cúi đầu, thể hiện tư thế khuất nhục Thái Tử.
“Vậy sao nàng còn gặp Thẩm Hiếu? Còn cho hắn ở lại suốt buổi chiều.
Nàng biết những thế gia đại tộc còn do dự kia sẽ nghĩ thế nào mà —— Bình Dương công chúa gặp người của Nhị hoàng tử, có khả năng nàng sẽ cho mượn lương.
Bọn họ cũng nên cho mượn lương thôi!”
Lý Thuật giải thích: “Ta không định tiếp kiến Thẩm Hiếu, chỉ là chàng ta kiên trì đứng ở ngoài cổng, đuổi cũng không đi.
Nếu chàng ta ở trước phủ xảy ra chuyện ——”
“Thái Tử” trước mặt cười nhạo một tiếng:
“Hắn xảy ra chuyện mới tốt! Một tên quan bát phẩm quèn, chút thân gia bối cảnh cũng không có, đáng cho nàng phí tâm tư đến vậy?”
Lý Thuật lấy tay phải đè lên vết đỏ trên tay trái.
Giọng nàng nhẹ bẫng, cố gắng thanh mình cho mình:
“Phụ hoàng muốn duy trì việc mượn lương của Thẩm Hiếu, nếu ta đối với Thẩm Hiếu quá tuyệt tình thì phụ hoàng sẽ nghĩ ta như thế nào?”
“Thế nàng không màng suy nghĩ của Thái Tử về nàng sao?!” _Thôi Tiến Chi cao giọng.
Lý Thuật nghe vậy, tay phải lập tức siết chặt tay trái, bóp lên vết bầm, một trận đau đớn.
Nàng bật cười, nâng mắt nhìn Thôi Tiến Chi.
“Thái Tử nghĩ như thế nào về ta?”
Nàng cũng cao giọng:
“Thôi Tiến Chi, Dĩ lương đại tiền là chủ ý của ta, trong chuyện này ta từ đầu tới cuối đều đứng về phía Thái Tử, vì Thái Tử mà ta đã đẩy nhị ca vào tuyệt lộ.
Bây giờ chỉ vì ta tiếp kiến Thẩm Hiếu, Thái Tử đã cho rằng ta phản bội rồi?”
Lý Thuật cười lạnh một tiếng: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngần ấy năm ta đúng là dựa vào Thái Tử đi lên, nhưng ta không phải con chó của Thái Tử, không phải Thái Tử bảo ta làm gì thì ta phải cun cút làm cái đó, đến nửa phần tự chủ cũng không có.”
Thấy Lý Thuật đột nhiên nổi nóng, Thôi Tiến Chi cũng ngây ra, y có thể cảm nhận được Lý Thuật đối với Thái Tử hình như có ít nhiều oán hận, nhưng lại không biết vì lí do gì.
Trong lòng y có một suy đoán —— trong chuyện cho mượn lương lần này khả năng lớn Lý Thuật sẽ nghe theo hoàng thượng, chứ không phải Thái Tử.
Y không cho phép Lý Thuật và y ở phe đối thủ của nhau.
“Không ai nói nàng là con chó của Thái Tử.
Lý Thuật, nàng rốt cuộc nghĩ gì vậy? Nàng, ta, Thái Tử vui buồn có nhau, ích lợi tương quan, giúp Thái Tử chính là giúp bản thân chúng ta ——”
“—— đó là ngươi, không phải ta!”
Lý Thuật ngắt lời Thôi Tiến Chi.
“Giúp Thái Tử chính là giúp ngươi, không phải giúp ta.
Thôi Tiến Chi, ngươi quên rồi chăng, ngoại trừ Thái Tử, ta còn bị phụ hoàng trói buộc.
Ta có địa vị hôm nay một nửa là dựa vào Thái Tử, một nửa nhờ ân sủng của phụ hoàng.
Lúc trước bàn bạc phong chức quan cho Thẩm Hiếu, Thái Tử muốn chèn ép người, phụ hoàng lại muốn phong quan to, ta bị kẹp giữa phụ hoàng và Thái tử, bên nào cũng không thể đắc tội.
Qua được mấy tháng, hiện giờ trong chuyện cho mượn lương, ta vẫn đứng trong thế kìm kẹp ấy.”
Ánh mắt Lý Thuật bén nhọn: “Thôi Tiến Chi, ngươi có biết cảm giác bị kẹt giữa một khe hở nhỏ là như thế nào không? Bên trái là đao quang kiếm ảnh, bên phải cũng là đao quang kiếm ảnh, một khắc cũng không dám thả lỏng, một bên cũng không dám đắc tội.”
“Ngươi mở miệng ngậm miệng đều là Thái Tử, liều mạng phải kéo ta về bên kia, nhưng mà đứng về phía Thái Tử rồi, phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào về ta? Thôi Tiến Chi, ta không quyết đoán được như vậy đâu, ta không thể hoàn toàn vứt bỏ phụ hoàng để vĩnh viễn ở dưới trướng Thái Tử.
Ta chỉ có thể dùng hết khả năng cân nhắc, dùng hết khả năng trợ giúp Thái Tử.”
Đôi mắt nàng đặc biệt sáng, thanh âm nhẹ nhàng: “Nếu được, ta chỉ hy vọng ngươi có thể ở vị trí của ta mà suy nghĩ một chút, đừng làm ta khó xử.”
Thôi Tiến Chi giật mình, nhìn bóng hình thon gầy của Lý Thuật:
“Nàng suy tính cho chính mình cũng không sao cả.
Nhưng suy tính của nàng không thể đối nghịch với Thái Tử được!.”
Y biết Lý Thuật ăn mềm không ăn cứng, tận lực làm giọng mềm lại: “Không ai đoán được phụ hoàng lại kiên quyết ủng hộ Nhị Hoàng tử trong chuyện mượn lương đến vậy.
Hiện giờ tuy rằng Thẩm Hiếu còn thiếu hai mươi vạn thạch lương chưa mượn được, nhưng nàng và ta đều biết, thành Trường An này có bao nhiêu ngọn cỏ đầu tường, lắc lư không ngừng, lúc thì nghe Thái Tử, lúc lại nghe Hoàng Thượng, bọn họ không chừng trước thời hạn sẽ giao nộp lương.
Đến lúc đó, Nhị hoàng tử lại xuân phong đắc ý, thậm chí vì lập công mà địa vị cao lên, càng thêm uy hiếp Thái Tử.”
Thôi Tiến Chi đặt tay lên vai Lý Thuật, cúi đầu nói: “Chiều nay nàng mới cho Thẩm Hiếu bước chân vào phủ, sau lưng đã có người luống cuống, vội vàng góp mấy ngàn thạch lương rồi.
Tước Nô, nàng chính là mấu chốt trong chuyện lần này, nàng……!không thể bước sai đường được, nếu không Thái Tử, còn có ta, nên làm gì bây giờ.”
Thôi Tiến Chi nắm vai nàng, giải thích cho nàng minh bạch mọi thứ đang diễn ra.
Lý Thuật thất thần, hãy còn nhớ rõ năm ấy khi nàng còn là đứa con không được sủng, trong cung không có ai để ý đến nàng, chỉ có Thôi gia Tam Lang chấp nhận ở bên dạy nàng đọc sách biết chữ, dạy nàng chính trị đạo lý.
Nàng không biết y vì nguyên nhân gì giúp nàng, chỉ biết y là người duy nhất đối xử tốt với mình.
Y đối xử với nàng rất tốt, không cầu hồi báo.
Năm ấy y mặc một bộ trang phục quý giá, tùy ý ngồi bệt trên bậu cửa đầy bụi đất trong lãnh cung, y quay đầu cười cười nhìn nàng, hỏi: “Ta vừa mới giảng, ngươi nghe hiểu không.” Lý Thuật nhìn lên, gật gật đầu.
Thôi Tiến Chi thấy Lý Thuật không nói lời nào, nhưng thái độ đã mềm xuống, liền thở dài một hơi: “Thái Tử nhất định phải đá Nhị hoàng tử xuống, chuyện quyên lương này hắn không thể thua.
Nếu Thái Tử thất thế, nàng và ta đều không có ngày lành.
Quan hệ của nàng với Hoàng Thượng, với Thái Tử đều gần gũi hơn bất cứ ai, tất cả mọi người đều suy đoán hành động của nàng.
Nàng mà bất cẩn một chút thôi là sẽ tạo ra ảnh hưởng không hề nhỏ.”
Lý Thuật hồi thần, giống như đứa bé năm đó, chậm chạp gật đầu với Thôi Tiến Chi: “Đã biết.
Ta không định phản bội Thái Tử, ta cũng sẽ không cho Thẩm Hiếu mượn lương.
Ta chỉ là định khéo léo đưa đẩy một chút, không để hoàn toàn đắc tội phụ hoàng.”
Thôi Tiến Chi vươn tay ra, chần chờ một lát, vẫn là nhẹ nhàng xoa gáy Lý Thuật, giống như trước đây từng làm để cổ vũ nàng.
Lý Thuật không tránh.
Thôi Tiến Chi ra lệnh: “Bảo Thẩm Hiếu mở cửa đi.”
Tùy tùng của Thôi Tiến Chi vừa mới bị quát, giờ cũng không dám tùy tiện làm càn, Lý Thuật đành phất tay với gã sai vặt, hắn lại cong eo vội đi gõ cửa.
“Thẩm đại nhân?”
Chợt nghe trong phòng tiếng ước ào ào, tiếp theo là một trận loảng xoảng như có gì rơi vỡ trên đất.
Nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, Gã sai vặt nhìn Lý Thuật, Lý Thuật cũng không biết Thẩm Hiếu rốt cuộc muốn làm gì?
Chàng ta mượn lương không được nên nhất quyết nằm ăn vạ mọc rễ nảy mầm ở đây sao?
Người hầu được lệnh, đang muốn tiến lên chuẩn bị tông cửa, cửa lại được mở ra từ bên trong.
Thẩm Hiếu trông như con gà rơi vào nồi canh, từ trên xuống dưới như bị người ta ụp cả chậu nước lên đầu, ướt rượt.
Phía sau chàng là vệt nước lênh láng, trên giường như cũng bị dội qua, nước nhỏ tong tỏng xuống đất.
Mấy chậu băng trong phòng đều đã trống không.
Lý Thuật cau mày.
Thẩm Hiếu làm gì vậy? Rảnh rỗi sinh nông nổi à, trong phủ người ta mà lại muốn tắm nước lạnh? Có hứng quá cơ.
Thôi Tiến Chi thấy trong phòng hỗn độn cũng giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại thần sắc lạnh nhạt: “Thẩm đại nhân sao lại chật vật như thế, hạ nhân tiếp đãi không chu đáo chăng?”
Thẩm Hiếu vội vàng giải thích: “Không phải, hạ quan……!Hạ quan vô ý đánh đổ chậu nước, để Thôi thị lang chê cười rồi.”
Chàng nghiêng mắt nhìn sang, thấy Bình Dương công chúa vẫn mặc bộ y phục mỏng manh kia, nàng ôm cánh tay đứng, sắc mặt lãnh đạm, xương quai xanh hao gầy, giống y người trong giấc mộng của chàng.
Điều khác biệt duy nhất là bên cạnh nàng sớm đã có người khác.
Thôi Tiến Chi để ý thấy Thẩm Hiếu đang nhìn Lý Thuật, ánh mắt lạnh lùng, tiến về phía trước nửa bước, che Lý Thuật ở phía sau.
“Nếu thân thể Thẩm đại nhân không còn gì đáng ngại, canh giờ cũng muộn rồi, nếu không còn chuyện gì nữa……!Mời trở về đi.
Còn vấn đề lương thảo, không dối gạt Thẩm đại nhân, ta cùng với Tước Nô xác thật cũng muốn cho ngài mượn lương, chỉ là hai tháng nữa sợ Hộ Bộ không còn lương gửi đến Vĩnh Thông, khó tránh khỏi cảnh lương thảo khan hiếm, chúng ta chỉ có thể lấy gạo trong nhà ra bù vào.”
Thôi Tiến Chi cười nói: “Trong phủ thật sự không có lương cho ngài mượn đâu.”
Lý Thuật im lặng nghe Thôi Tiến Chi nói bậy bạ.
Ai biết Thẩm Hiếu nghe xong liền biết rõ ràng là nói dối, nhưng cũng không cãi lại được, trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ “Vâng” một tiếng.
Lý Thuật nhíu mày, cảm thấy Thẩm Hiếu……!Không được bình thường lắm.
Vị huynh đài này là người chỉ vì muốn ép nàng ra mặt mà dám đứng phơi nắng mấy canh giờ.
Thật vất vả mới vào được phủ, một câu hỏi mượn lương còn chưa nói, đã ủ dũ như gà rơi vào nồi canh rồi.
Thẩm đại nhân bị say nắng, chẳng lẽ đầu cũng hỏng luôn.
Thôi thì chàng đã không nhắc tới, Lý Thuật cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu không thì chắc còn phải đấu trí với chàng thêm nửa ngày.
Lý Thuật thấy Thẩm Hiếu ướt như chuột lột, chợt phân phó: “Hồng Loa, đi lấy một bộ y phục của phò mã tới đây.”
Cách bả vai của Thôi Tiến Chi, Lý Thuật liếc Thẩm Hiếu một cái: “Đổi y phục sạch sẽ rồi hẵng về.”
Ai ngờ Thôi Tiến Chi nghe vậy liền đanh mặt: “Ta không có thừa quần áo.”
Lý Thuật nhìn y một cái, tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của y: “Vừa rồi trong phủ đặt thêm y phục mùa hè, vốn định gửi đến Vĩnh Thông cho ngươi.
Chẳng qua ta nghĩ lại, có khi Thanh La bên kia đã may cho ngươi không ít rồi……”
Nàng cười cười, càng muốn đối nghịch với Thôi Tiến Chi, quay đầu sai Hồng Loa: “Lấy một bộ tới.”
Thôi Tiến Chi á khẩu không nói lại được.
Thẩm Hiếu ướt rượt đứng một bên, nghe được Bình Dương công chúa nhắc đến cái tên “Thanh La” này, lại có cảm xúc khác.
Hồng Loa ôm một bộ y phục qua, Thẩm Hiếu đi vào thay quần áo, Lý Thuật cùng Thôi Tiến Chi đợi ở ngoài hành lang.
Trầm mặc một lát, Thôi Tiến Chi bỗng nói: “Y phục mùa hè trong phủ ta đều mặc cả.”
Lý Thuật lãnh đạm mà “Ồ” một tiếng.
Thôi Tiến Chi còn muốn nói gì đó, cửa phía sau đã mở ra.
Thẩm Hiếu ôm quan bào ướt của mình, đứng ở cửa.
Chàng mặc bộ y phục màu xanh tối thêu ám văn, mặt mày thâm thúy, nhìn Lý Thuật, sau đó thu hồi ánh mắt rất nhanh.
Dưới ánh nắng chiều tà hạ, trên người chàng có một loại trầm tĩnh ôn hòa.
Giống như nước hồ sâu thẳm, lại giống rừng cây thâm trầm trên núi cao, mang theo một sự trầm mặc không thể nhìn thấu.
Khí chất hoàn toàn khác với Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi đang mặc một bộ quần áo nhạt màu, bởi vậy Hồng Loa bèn chọn cho Thẩm Hiếu một bộ có màu đậm, sợ chàng đoạt mất hào quang của phò mã gia.
Chàng ôm quan bào, không tiện chắp tay thi lễ, liền gật đầu với Lý Thuật và Thôi Tiến Chi: “Hôm nay……!làm phiền công chúa rồi.”_ Sau đó đi theo gã sai vặt ra khỏi phủ.
Sống lưng cứng đờ thẳng tắp.
Men theo hành lang gấp khúc vòng vèo, thẳng đến xác định Lý Thuật không thể thấy được mình nữa, Thẩm Hiếu mới thả lỏng xuống dưới, thở dài.
Hôm nay xem như uổng phí, vốn định thuyết phục nàng quyên lương, nhưng chính mình lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, chàng không có dũng khí đối diện với Lý Thuật.
Sợ nàng nhìn ra một chút khác thường.
*
Thôi Tiến Chi đứng bên cạnh Lý Thuật, chứng kiến Thẩm Hiếu mặc quần áo của y rời đi.
Y chỉ cảm thấy Thẩm Hiếu cướp đồ của mình, dù cho đấy là thứ bình thường y không quý trọng.
Y tức mà không xả đi đâu được: “Bộ quần áo kia ta thích lắm.”
“Ồ……” _Lý Thuật lạnh nhạt: “Ta nhớ rằng ngươi không thích y phục đậm màu.”
“Nhưng ta cứ thích bộ đấy.”
Lý Thuật trợn trắng mắt, không muốn nói chuyện quần áo với Thôi Tiến Chi thêm nữa.
Quá ấu trĩ.
Nàng nói: “Ta vốn không muốn cho mượn quần áo, chỉ là chàng ta ướt như chuột đi ra ngoài, người không biết lại nghĩ ta bắt nạt, dội nước chàng ta.
Thẩm Hiếu theo ý phụ hoàng đến mượn lương, ta có thể tìm cớ không cho mượn, nhưng không được đối xử với người ta như thế.”
Lý Thuật than thở: “Truyền đến tai phụ hoàng, người lại tưởng ta với người không đồng lòng.”
Kẹp giữa hai phe, như đi trên băng mỏng, cảm giác đó Thôi Tiến Chi không thể hiểu, nên cũng không thể suy nghĩ trên cảm nhận của nàng.
Năm xưa y dạy nàng đạo lí trên triều, nói rằng quan trọng nhất là phải cẩn thận, hiện giờ giữa sự kìm kẹp nàng học được cái cẩn thận đó rồi, thì y lại đứng bên ngoài đường bằng phẳng rộng rãi chất vấn, vì sao nàng lại nhát gan như vậy.
Y dường như không nhìn thấy, trái phải cạnh nàng đều là vực sâu không đáy.
Thôi Tiến Chi nghe vậy, biết Lý Thuật chỉ là xuất phát từ suy tính chính trị mới cho Thẩm Hiếu mượn quần áo, mới hơi vui vẻ một chút.
Y cười cười, mắt phượng đa tình, gọi khẽ: “Tước Nô” _do dự một lát, nắm tay nàng_ “Muộn rồi, chúng ta đi dùng bữa thôi.”
Nhưng Lý Thuật lại gạt tay y ra, nàng lùi về phía sau một cách vội vã, như thể tránh mình còn không kịp, Thôi Tiến Chi nhìn thấy trong đôi mắt kia đã không còn mang theo chút tình cảm nào.
“Ta không đói……!Ta về phòng trước đây.”
Dứt lời xoay người liền đi, bỏ lại Thôi Tiến Chi một mình, với cánh tay trơ trọi giữa không trung.
“Tước Nô!”
Y bỗng kêu một tiếng, chỉ là Lý Thuật không nghe được, nàng dọc theo hành lang gấp khúc càng đi càng xa.
*
Thẩm Hiếu đi theo tên sai vặt đi vòng qua ven hồ, sắp ra khỏi viện, gã sai vặt thấy chàng vẫn ôm y phục ẩm ướt, có lòng tốt: “Để tiểu nhân cầm y phục giúp ngài.!”
Ai ngờ Thẩm Hiếu vội vàng từ chối: “Không cần.”
Gã chửi thầm trong lòng, chẳng qua chỉ là một bộ quần áo, Thẩm đại nhân phản ứng kịch liệt thế làm gì.
Trông gã giống phường trộm cắp quần áo lắm à.
Hai người câu được câu chăng một lát, đang muốn đi tiếp, Thẩm Hiếu bỗng ngoảnh lại nhìn về phía đình thủy tạ, thấy Lý Thuật đang chậm rãi vào đình.
Cách quá xa, chàng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nàng.
Tước Nô……
Chàng nghĩ đến ban nãy Thôi Tiến Chi gọi nàng như vậy.
Thì ta tiểu tự của nàng là Tước Nô.
Gã sai vặt thúc giục một chút, Thẩm Hiếu mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía cổng.
*
“Tước Nô.”
Lý Thuật đứng dựa vào lan can trong đình, nhớ tới tiếng gọi của Thôi Tiến Chi lúc nãy.
Cái tên này là do mẫu thân đặt, nguyên nhân là trong lãnh cung thỉnh thoảng sẽ có vài con chim sẻ bay tới, Lý Thuật không có bạn chơi cùng, chỉ có thể chơi cùng đám chim chóc.
Lúc y vui vẻ, hoặc cần nàng giúp đều sẽ kêu tiểu tự của nàng.
Còn lại đều gọi tên thật.
Hôm nay có một tiếng “Tước Nô” đó là nàng đã đánh đổi gì rồi nhỉ? À, là bởi vì nàng nghe lời, vẫn đứng về phía Thái Tử.
Nếu nàng muốn nhận được chút út dịu dàng, luôn phải bỏ ra một thứ gì đó trước.
Giống như một cuộc giao dịch công bằng.
Lý Thuật phóng mắt nhìn bóng lưng Thẩm Hiếu đi xa.
Có đôi khi nàng cảm thấy mình và Thẩm Hiếu rất giống nhau, chàng ta vì chức quan, quyền lực và dã tâm, có thể mang ra rất nhiều thứ trên người ra trao đổi —— ví dụ như thân thể, trí tuệ, hay tính mạng.
Chàng lạnh lẽo giống như một thanh đao, ai lợi dụng cũng được, sứt mẻ hay không đều không quan trọng.
Chỉ cần có người muốn lợi dụng chàng, chàng đều có thể nắm lấy cơ hội trèo lên trên.
Lý Thuật dựa vào lan can, nghĩ thầm, có phải lúc chàng bị người ta lợi dụng, cũng cảm thấy khó chịu như vậy..