*truyện chỉ được đăng tải trên trang wattpad cá nhân @Aili142, tất cả những trang web khác đăng tải truyện đều không có sự đồng ý, hãy là người đọc văn minh, ủng hộ editor tại trang chính chủ!!!!!!
***
An Lạc trừng to đôi mắt, không thể tin được lời này lại do Thái Tử nói ra.
Thái Tử ca ca rõ ràng……!thường ngày thương yêu nàng ta nhất.
Hắn trách nàng vô dụng, không thể giúp hắn có thêm trợ lực trên triều ư.
Nên hắn mới coi Bình Dương như muội muội!
An Lạc rơm rớm nước mắt, người anh trai này quá xa lạ, nàng ta không bao giờ muốn gặp hắn nữa.
Nàng chạy vụt đi, vừa chạy vừa gạt nước mắt.
Thái Tử thấy vậy đang muốn đuổi theo thì Tiểu Hoàng Môn chỗ cung yến đi tới: “Điện hạ, Thôi thị lang đã từ kênh Vĩnh Thông trở lại.”
Thái Tử khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn hướng An Lạc chạy đi, thấy theo sau nàng ta là một đám cung nữ người hầu, đành thu hồi ánh mắt.
Bây giờ An Lạc không quan trọng, quan trọng là giải quyết xong chuyện quyên lương.
Hắn phải nhanh về gặp Thôi Tiến Chi mới được.
Thái Tử phân phó Tiểu Hoàng Môn: “Ngươi đi tìm Dương Phương, bảo hắn đi khuyên nhủ An Lạc, đừng để nó chạy loạn.”
Dứt lời liền vội vàng rời đi.
Sau khi tất cả âm thanh biến mất, phía sau núi giả mới có tiếng hít thở.
Hồng Loa bây giờ mới dám thở mạnh ra, có một con muỗi cứ vo ve trước mặt mà nàng ta động cũng không dám động.
Thái Tử đi rồi, nàng vội vàng phất phất tay đuổi con muỗi đi.
Thái Tử……!Thái Tử sao có thể nói công chúa như thế!
Hồng Loa vội vàng nhìn về phía Lý Thuật, lại thấy Lý Thuật đứng yên.
Trong đôi mắt nàng dường như mất đi tiêu cự, không biết đang nhìn về phía nào.
Hồng Loa luống cuống, vội vàng lắc lắc tay Lý Thuật
“Công chúa, ngài……”
Hồng Loa sợ Lý Thuật nghe xong lại luẩn quẩn trong lòng, đè nén chịu đựng, cũng không thèm quản quy củ nữa, lại lắc tay Lý Thuật gọi khẽ: “Công chúa?”
Lý Thuật hồi thần, quay đầu nhìn Hồng Loa, chậm chạp lắc đầu: “Ta không sao.”
Trên mặt nàng không có bất kì một biểu cảm, Hồng Loa nhất thời nhìn không ra rốt cuộc nàng đang cảm thấy gì.
Thật ra lúc này đúng là nàng không có cảm xúc gì cả, tức giận cũng không.
Nàng sớm nên biết mình là thứ gì trong mắt Thái Tử.
Chỉ là mấy năm nay nàng bị tài phú quyền lực làm mờ mắt, cho rằng bản thân đã không còn như trước.
Nàng cho rằng mình bò được lên vị trí cao như bây giờ, địa vị tôn quý, ở trong mắt người khác nàng đã không còn là đứa trẻ hèn mọn năm xưa.
Bọn họ nên coi trọng nàng, nên chú ý đến nàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài
2.
Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!
3.
Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Nhưng hóa ra chẳng có gì thay đổi hết.
Ngần ấy năm đi qua, nàng kỳ thật vẫn là đứa bé gái không được sủng ái, không được coi trọng trong cung điện hoang tàn năm nào.
Giữa trưa tiếng ve càng ồn ào, tô đậm thêm sự tĩnh mịch xung quanh.
Lý Thuật bỗng nhớ lại khi mình còn nhỏ, năm ấy mẫu thân mới vừa đi không lâu, đình viện trống trải, bà cung nữ già ngồi ở hành lang ngủ gà ngủ gật, nàng đứng trên ngạch cửa cao cao, không biết mình nên làm gì.
Ngày dài đăng đẵng, sự vắng vẻ kéo dài lê thê, đến mức không chịu nổi.
Nàng lén chạy từ cung điện ra ngoài, cũng không biết nên đi đâu, mê mê mang mang mà lạc đường, cuối cùng bị kẹt trong khe hở của một đôi núi giả trong Ngự Hoa Viên.
Buổi trưa hôm đó thật dài, nàng đợi rất lâu cũng không có người đi qua, cuối cùng rốt cuộc có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Người kia nghe thấy sau núi giả có tiếng động, thăm dò nhìn sang: “Ấy, ngươi ngồi xổm ở đây làm gì vậy.?”
Nụ cười của y vừa tiêu sái lại thanh thoát.
Y kéo nàng ra khỏi núi giả.
Đưa nàng đến đình đài chập chùng cách đó không xa hóng gió.
Lý Thuật đứng trên đình cao nhìn xuống, mới phát hiện thì ra chỗ núi giả nàng trốn trông nhỏ xíu.
Khi nàng bị vây hãm, là y kéo nàng thoát ra.
Lý Thuật ngẩng đầu nhìn y, nhận ra y là thư đồng mới nhập cung gần đây, đích ấu tử của Thôi Quốc Công, gọi là thôi Tam Lang.
Ngần ấy năm trôi qua, quyền lực tiền tài đều đã đạt được, cảm giác bất lực trước ngày dài đằng đẵng thời thơ ấu ấy đã ngủ yên từ lâu, nhưng vào lúc này nó lại như một cơn bão ầm ầm kéo đến.
Lý Thuật siết lòng bàn tay, trong tay nàng dường như đã có tất cả mọi thứ, nhưng thật ra lại chẳng có gì cả.
Những năm qua, bên cạnh nàng chỉ có Thôi Tiến Chi.
Bất luận y có yêu nàng hay không, ít nhất y đã luôn ở bên nàng.
Lý Thuật nhắm mắt, chợt cảm thấy rất nhớ y.
*
Xử lí xong nhiễu loạn ở kênh Vĩnh Thông, Thôi Tiến Chi cưỡi ngựa thật nhanh trở về hoàng cung.
Mới vừa đi vào, hơi thở còn chưa khôi phục, Tiểu Hoàng Môn thấy y liền chạy vội ra đón: “Bẩm Phò mã, ngài cuối cùng đã về rồi, Thái Tử có việc tìm ngài ạ!”
Tiểu Hoàng Môn nói vội vàng, Thôi Tiến Chi biết chắc chắn không phải việc nhỏ, mồ hôi cũng chẳng kịp lau, cũng vội vàng đi theo Tiểu Hoàng Môn.
Trước tiên phải đi bái kiến Hoàng Hậu, Hoàng Hậu dẫn theo các vị nữ quyến đang nghe diễn.
Thôi Tiến Chi đi vào nhìn lướt qua, không nhìn thấy Lý Thuật.
Cũng không biết sáng nay phụ hoàng lén triệu kiến nàng, rốt cuộc đã cùng nàng nói gì.
Thôi Tiến Chi cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Thôi Tiến Chi tới trước mặt Hoàng Hậu hành lễ: “Chỗ kênh Vĩnh Thông có việc gấp, hôm nay là sinh thần của mẫu hậu mà thần lại rời đi, thật sự bất kính.”
Hoàng Hậu thấy trên trán y vẫn còn ướt mồ hôi, khó được săn sóc vài phần: “Con đi vì chuyện chính sự, ta sao lại trách con.
Mau ngồi xuống hạ nhiệt đã, lau mồ hôi đi, trời nóng đừng để cảm nắng.”
Hoàng Hậu trước kia không thích Thôi Tiến Chi lắm, bà ta cảm thấy Thôi Tiến Chi là người không có bản lĩnh.
Chẳng qua chỉ là một tên công tử thế gia ăn chơi, tuy rằng thông minh hơn người ta một chút, nhưng lại không biết dùng vào chính sự, cả ngày ở bên ngoài lang thang đàng điếm.
Kiểu con cháu thế gia này ở Trường An nhiều vô số, không có gia tộc chống lưng, bọn họ chẳng là ai cả.
Vì vậy khi Bình Dương thay An Lạc gả cho Thôi Tiến Chi, Hoàng Hậu còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng Hoàng Hậu lại nhìn lầm rồi.
Năm năm trước, hai đích tử khác của Thôi gia lần lượt chết trận ở Nam Cương, lão Thôi quốc công bệnh không dậy nổi, năm xưa Thôi gia ở thành Trường An chỉ cần dậm chân một cái cả thành đều run rẩy, thế mà sau đó địa vị xuống dốc không phanh.
Thôi gia không phải thế gia đầu tiên gặp cảnh ngộ như vậy.
Từ khi Chính Nguyên Đế đăng cơ tới nay, đã có vài thế gia ở trên đỉnh cao quyền lực ngã xuống.
Bọn họ rốt cuộc không đứng dậy được.
Nhưng không ai nghĩ đến, cái người nhìn qua có vẻ không đàng hoàng như Thôi Tiến Chi lại trong một đêm đổi tính, dùng tốc độ không tưởng nhanh chóng tiếp nhận quyền lực trong gia tộc, lập tức leo lên người Thái Tử, cứng rắn dựng lại cơ nghiệp Thôi gia.
Thế gia đại tộc nào chẳng có con cháu dòng chính trong chi hệ vào triều làm quan, gọi một tiếng “Tiêu đại nhân”, “Trịnh đại nhân”, non nửa số người trong triều đều sẽ quay đầu đáp.
Nhưng được gọi “Thôi đại nhân”, hiện giờ chỉ còn một mình Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi hành lễ với Hoàng Hậu xong liền lui xuống, lại không vội đi thay trang phục, y tìm một chiếc đình nhỏ ít người lui tới đứng hạ nhiệt một lát, liền thấy Thái Tử từ Ngự Hoa Viên đi ra.
Thái Tử vội vàng đi tới, không nói hai lời đã nổi giận: “Ngươi cẩn thận khuyên nhủ Bình Dương cho ta!”
Thôi Tiến Chi mới nhuận khí được một lát, thấy Thái Tử trút cục tức lên mình, y cũng không giận.
Thái Tử xưa nay đã như vậy, người nào càng tỏ ra nhân hậu, sau lưng nhất định phát tiết càng ghê gớm.
Y đi theo Thái Tử mấy năm, sớm đã thành thói quen.
Thôi Tiến Chi mới hỏi: “Tước Nô làm sao ạ? Có phải sáng nay bệ hạ gọi nàng qua——”
“Cũng không phải!” Thái Tử ngắt lời: “Ngươi biết phụ hoàng gọi Bình Dương qua nói gì không?”
Thái Tử tức tối tiến lên hai bước: “Ông ấy muốn Bình Dương cho lão nhị mượn lương! Hừ, ngươi xem, phụ hoàng đúng là thương xót lão nhị! Hôm nay bảo Bình Dương cho mượn lương, ngày mai có phải bảo ta tặng cho hắn vị trí Đông Cung luôn không!”
Thái Tử hôm nay nghẹn một bụng khí, đang không có chỗ phát tiết, nếu hắn bốc hỏa với Lý Thuật, sợ Lý Thuật không hướng về hắn nữa; tức giận với An Lạc thì tính nó còn muốn lật trời lên.
Lúc này tóm được Thôi Tiến Chi, hắn mới có thể trút ra một bụng hỏa.
Cho dù hắn đối xử với Thôi Tiến Chi thế nào đi nữa, y cũng không thay lòng với mình.
Thái Tử chắc chắn.
Thôi Tiến Chi nhìn trái phải một vòng, lạnh lùng nhắc nhở: “Điện hạ ăn nói cẩn thận! Những lời này tuyệt đối không được nhắc lại! Nếu bị người khác nghe thấy rồi truyền tới tai bệ hạ……”
Y không nói thêm gì nữa, buồn bực thở ra một ngụm khí.
Nếu Thái Tử cơ trí bình tĩnh hơn, y phụ tá hắn sẽ càng nhẹ nhàng, cũng không đến mức bị một hoàng tử thứ xuất chèn ép đến trở tay không kịp.
Nhưng sở dĩ Thái Tử trở thành Thái Tử, không phải vì trí tuệ, mà là vì hắn được sinh ra từ bụng Hoàng Hậu.
Thôi Tiến Chi không có lựa chọn.
Thái Tử nghe vậy quả nhiên thu hết oán hận lại.
Thôi Tiến Chi cũng thu lại bất mãn trong lòng, rò hỏi: “Vậy Tước Nô trả lời bệ hạ thế nào?”
Thái Tử vẫn còn mang theo vài phần tức giận bất bình: “Nó nói nó sẽ không đáp ứng phụ hoàng.
Chỉ là ta rõ ràng cảm thấy thái độ của Bình Dương không kiên định.”
Thôi Tiến Chi nghe vậy than thở.
Nàng sao có thể kiên định, đó chính là lệnh của Hoàng Thượng, dù là Thái Tử đứng trước mặt phụ hoàng, hắn cũng không kiên định được.
Tước Nô nói nàng không đồng ý cho mượn lương, Thôi Tiến Chi tin nàng.
Y chưa bao giờ hoài nghi nàng.
Chống đối phụ hoàng, nói vậy hôm nay nàng có áp lực rất lớn, chẳng trách vừa rồi không theo mọi người đi nghe kịch.
Mỗi lần bị căng thẳng, nàng đều thích tìm chỗ thanh tĩnh ít người, có khi đang ngồi xổm phía sau núi giả nào đó___ từ nhỏ đã có cái tật xấu này, không có việc gì cũng trốn vào núi giả ở Ngự Hoa Viên, trước kia Thôi Tiến Chi tìm không thấy nàng, mười lần thì có chín lần có thể lôi nàng ra từ chỗ đó.
Thái Tử: “Ngươi đi tìm Bình Dương, khuyên nhủ nó cho ta, nhất định không thể để nó bất đồng với chúng ta trong chuyện lần này!”
Giọng điệu ra lệnh không bàn cãi.
Thôi Tiến Chi nghe xong, cũng không vì ngữ khí của Thái Tử mà tức giận, chỉ nghe lời gật đầu.
Được Thôi Tiến Chi đáp ứng, Thái Tử mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, liền quay về chỗ sân khấu kịch.
Rất nhiều chuyện không cần hắn tự thân làm, chỉ cần tìm Thôi Tiến Chi là được.
Thôi Tiến Chi có thể giúp hắn làm nhiều việc, đúng là hữu dụng.
*
Sau khi nói chuyện với Thái Tử xong, mồ hôi trên lưng Thôi Tiến Chi còn chưa khô nhưng y cũng không còn tâm trạng hóng gió, men theo đường nhỏ tiến về phía hai ngọn núi giả trong Ngự Hoa Viên.
Nàng lúc này chắc là bất lực lắm.
Y nghĩ.
Khuyên nàng đừng phản bội Thái Tử thực ra không quan trọng, tìm được nàng, bầu bạn với nàng lúc này mới là việc cần làm.
Nhưng vòng quanh núi giả tìm một vòng, lại không tìm thấy người, Thôi Tiến Chi âm thầm sang chỗ hồ nước tìm tiếp, chợt nghe đằng trước truyền đến tiếng “lõm bõm”, tiếng ai đó ném đá vào hồ, nước bắn tung tóe lên.
Thôi Tiến Chi đi nhanh tới nhìn, lại chỉ thấy An Lạc công chúa đang ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ.
Một hàng cung nữ người hầu đứng cách xa, duỗi dài cổ ngóng sang, sợ công chúa không vui làm chuyện ngốc nghếch.
Thôi Tiến Chi đang muốn tránh đi, An Lạc lại nhìn thấy y trước.
Y trong lòng thở dài, chỉ có thể tiến đến hành lễ: “Tham kiến An Lạc công chúa.”
Y hành lễ xong đứng thẳng dậy, lại thấy vành mắt An Lạc đỏ hồng, như vừa mới khóc.
Thôi Tiến Chi thấy rõ, ngoài miệng lại không nói một lời quan tâm —— năm xưa y cùng An Lạc thiếu chút nữa thành hôn, mấy năm nay y đều cố tình tránh tị hiềm.
Nhưng rốt cuộc không nói gì cũng không tốt, Thôi Tiến Chi đành mở miệng: “Xin hỏi công chúa có nhìn thấy Bình Dương không, ta tìm nàng ấy nửa ngày rồi.”
Ai ngờ những lời này lại châm lửa vào thùng thuốc súng trong lòng An Lạc, nàng ta lập tức phát hỏa: “Bình Dương, Bình Dương! Các ngươi ai cũng tìm Bình Dương.
Ta biết thế quái nào cô ta ở đâu?”
Gào xong, hốc mắt còn đỏ hơn ban nãy, nàng ta ôm đầu gối ngồi sụp xuống, bộ dạng lẻ loi như phải chịu trăm ngàn ủy khuất.
“Ta ghét Bình Dương……!Ngươi không được nhắc cô ta trước mặt ta!”.