Bình Dương Công Chúa - Chương 33-34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Bình Dương Công Chúa


Chương 33-34


Chương 33:

Đã gần qua giờ Tuất, đêm đã rất khuya.
Đêm mịt mù, bầu trời đen kịt đến một ánh sao cũng không thấy.

Như thể có một chiếc chăn bông lớn đè nặng xuống không gian..
Nông hộ làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, trời vừa tối đã đi ngủ, để lại một màn đêm yên tĩnh, không một chút âm thanh.
Đột nhiên, trên bờ ruộng vang lên tiếng vó ngựa và bánh xe dồn dập, giống như có một đội nhân mã đang vội vã đi tới.

Tiếng bánh xe vang lên trong không gian im ắng, rõ ràng như tiếng sấm phía chân trời.
Người gác cổng ngủ say còn phát ra tiếng ngáy, chợt tỉnh, giật mình một lát, cứ có cảm giác đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh lại bị cơn buồn ngủ đánh bại, ngả lưng ngủ tiếp.
Nhưng vừa đặt đầu xuống gối ——
“Rầm, rầm, rầm.”
Cổng lớn bị ai đó đập mạnh.
Âm thanh phá cổng vang vọng khắp điền trang, nhất thời kinh động đến không ít gia đinh.
Người gác cổng bật dậy, vừa mặc áo vừa hét ra bên ngoài: “Ai đấy?”
Đêm hôm khuya khoắt, ai còn tới điền trang nữa? Ngoại trừ người từ phủ công chúa đúng hẹn tới kiểm kê lương thực, ngày thường điền trang cũng không còn ai lui tới.
Nhưng người đập cửa ngoài kia không biết là không nghe thấy hay không muốn đáp, một câu cũng không nói, vẫn ầm ầm đập cửa.
Người gác cửa chỉ có thể rướn cổ hô lên “Tới đây, tới đây”, vừa vội chạy ra mở cổng.
Then cổng mới được dỡ xuống, hắn còn chưa kịp mở thì cổng đã bị hất tung ra.

Trong nháy mắt linh tráng ở đâu như lũ tràn vào, mỗi người đều lăm lăm vũ khí trên tay, ánh lên trong bóng đêm sáng loáng như ban ngày.
Dưới bậc thang còn có mấy trăm tên lính, vây quanh một thân ảnh đơn độc lạnh lùng ở giữa.
Người nọ khoanh tay nhìn đèn lồng treo bên trên, thấy cổng đã mở, ánh mắt mới dừng lại trên người tên gác cổng.
Người đó có một đôi mắt còn lạnh hơn bầu trời hôm nay.
Người đó cất giọng trầm trầm, tuy trên người chỉ mặc một bộ quan bào bát phẩm, nhưng lại lộ ra mười phần khí thế:
“Hộ Bộ đề cử Thẩm Hiếu, phụng mệnh hoàng thượng tới lấy lương thực.”
Người gác cổng bị khí thế lạnh lẽo của vị gia này trấn trụ, nhịn không được lui về phía sau một bước.
Thẩm Hiếu nhấc chân đi vào đại môn, mấy trăm thị vệ vây quanh chàng, vô cùng uy nghiêm.
Gác cổng thấy lính tráng ùn ùn đi vào mới lấy lại phản ứng.

Lấy lương thực?
Điền trang không hề nhận được mệnh lệnh giao nộp lương thực gì cả.
Một hàng đuốc cứ thế tiến thẳng tới kho lương.

Bóng đêm bao phủ, chỉ nhìn thấy một hàng kho lương cao ngất ngưởng, đếm một lần, không nhiều không ít vừa đúng mười kho.

Một kho chứa được ba ngàn thạch lương, mười kho chính là ba vạn thạch.
Thẩm Hiếu khoanh tay nhìn số lương thảo trước mặt, môi mỏng câu thành một nụ cười mỉm.
Số lượng vừa đủ.
Chàng phất tay, lính tráng dồn dập tới chuyển từng bao lúa đi.

Nhưng mới chuyển được vài bao ra cửa, một trận xôn xao truyền đến.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Ăn gan hùm mật gấu, có biết đây là điền trang của ai không?!”
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dẫn theo hai mươi tên gia đinh cầm gậy gộc khí thế bừng bừng chạy đến, trực tiếp cướp lại lương thực từ tay mấy người lính.
Ông ta là Lưu quản sự của điền trang.
Biết được người Hộ Bộ tới, trong lúc vội vàng ông ta chỉ kịp khoác áo ngoài, giày còn chưa kịp xỏ, đỏ mặt tía tai vọt vào kho lúa.
Tên lính bị ông ta cướp mất bao lúa bực bội hét trả: “Hộ Bộ phụng mệnh đến chuyển lương đi, không ai được phép ngăn cản!”
Lưu quản sự chửi ầm lên: “Chuyển cái gì mà chuyển? Các người cướp lương thì có!”
“Biết đây là chỗ nào không? Các ngươi lại dám đến đây la lối om sòm.

Đây là điền trang của Bình Dương công chúa!”
Lưu quản sự vừa dứt lời, liền nghe một tiếng hừ lạnh lùng xen lẫn tức giận:
“Bình Dương công chúa? Hừ! Bản quan chính là xông vào điền trang của Bình Dương công chúa, đoạt lương thực của nàng ta đấy!”
Một thân ảnh mặc quan bào xanh chen qua đám người, đứng trước mặt Lưu quản sự.
Lưu quản sự sửng sốt, chợt nổi giận nói:
“Vị đại nhân này khẩu khí thật lớn, chọc giận công chúa xem ngài có đồ tốt mà ăn không!! “
Trên mặt Thẩm Hiếu treo một nụ cười lạnh.
Nàng chọc giận chàng nhiều lần như vậy, phong thủy lưu chuyển, cũng phải để chàng chọc giận nàng một lần chứ.
Thẩm Hiếu lười phải tốn nước bọt với gã quản sự này, lại phất tay, mấy chục tên lính tiến lên, trực tiếp khống chế quản sự và gia đinh.
“Tiếp tục chuyển lương.”
Lưu quản sự bị lính kìm tay sau lưng, trơ mắt nhìn bọn họ khênh từng bao lương đi, tức giận đến suýt ngất.
Nực cười, bọn chúng dám lấy lương thực của công chúa!
Điền trang này có tới trên dưới trăm hộ, là điền trang lớn nhất của công chúa, tất nhiên phải coi giữ cẩn thận, không được lơ là.

Nhưng trùng hợp hôm nay công chúa cho người tới nói rằng điền trang khác có việc, cần người, đã điều đi hơn phân nửa gia đinh, hiện tại chỉ còn lại hai mươi mấy người.
Nếu không phải công chúa đã điều người đi, giờ đánh nhau một trận thì chưa chắc Hộ bộ có thể mang lương đi được!
Lưu quản sự tức giận đến đỏ mặt tía tai, cảm thấy cả người đều đau ân ẩn.

Ông ta nói khẽ với gia đinh bên cạnh: “Mau! Nhanh báo chuyện này với công chúa!”
Cướp lương là chuyện lớn, một mình Lưu quản sự gánh không được trách nhiệm, lại không ngăn được đám người Hộ Bộ.

Ngoại trừ đích thân công chúa tới đây, sợ là chuyện không dễ giải quyết!
Gia đinh lĩnh mệnh liền lặng lẽ trốn đi, Lưu quản sự chần chờ một lát.
Vị Thẩm đại nhân này hùng hổ, còn mang theo binh lính, công chúa chỉ là giới nữ lưu, vẫn sợ không ngăn được.
Không được, bên cạnh việc báo cho công chúa, còn phải gọi cứu viện khác.
Lưu quản sự lại nói một một gia đinh: “Ngươi mau chóng đi gọi Phò mã gia.

Phò mã gia trong tay có vô số thị vệ, ta không tin ngăn không được lũ ăn cướp này!”
*
Bình Dương công chúa phủ.
Lại sắp qua giờ hợi, bình thường tới giờ này Lý Thuật đã sớm ngủ.

Nhưng đêm nay nàng vẫn ngồi trong thư vòng, đọc một quyển sách nhàm chán, Hồng Loa đứng một bên ngáp lên ngáp xuống.
Nàng ta liên tục khuyên nhủ: “Công chúa đêm qua đã không ngủ, hôm nay vẫn nên đi ngủ sớm một chút ạ.”
Hồng Loa biết Lý Thuật đang đợi gì, nàng ta lại nói:
“Nếu bên điền trang quận Vạn Niên cử người đến, nô tỳ sẽ lập tức thông báo cho công chúa.

Người đi ngủ trước đi, không đáng phải đợi lâu thế đâu ạ.”
Lý Thuật lại chỉ lắc đầu.
Kế hoạch lần này thành hay bại, tất cả phụ thuộc vào Thẩm Hiếu.

Nếu chàng có gan, kế sách tiếp theo sẽ có thể triển khai, Lý Thuật cũng có thể giúp chàng đi lên; nhưng nếu chàng là kẻ nhát gan, không dám cướp lương, kế hoạch lần này của Lý Thuật nàng đều uổng phí.
Bình thường nàng sẽ không trù tính những việc có quá nhiều biến số như vậy, nhưng lúc này……!Nàng lại tin Thẩm Hiếu, thậm chí có chút tín nhiệm mù quáng.
Nàng tuy chỉ cùng Thẩm Hiếu có vài lần giao phong, nhưng dũng khí của chàng khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.
Vì cầu quan, cam tâm làm trai lơ cho nàng.
Vì để đầu quân cho Nhị hoàng tử, ngày đầu tiên làm quan đã dám buộc tội nàng.se
Vì muốn trèo lên cao hơn, chàng dám đề ra kế sách quyên lương đắc tội văn võ trong triều kia.
Lý Thuật coi trọng dũng khí được ăn cả ngã về không đó của chàng, nàng thưởng thức, lại càng muốn lợi dụng chàng.
Chỉ hy vọng Thẩm Hiếu đừng làm nàng thất vọng, thuận lợi cướp được lương đi.
Thẩm Hiếu một khi dám đi cướp, bên Vạn Niên quận tất sẽ loạn, dĩ nhiên sẽ phái người tới đây xin viện binh.

Lý Thuật chính là đang chờ tin tức này.
Đêm đã khuya, đọc sách đến hoa cả mắt.

Lý Thuật vứt cuốn sách xuống bàn, không còn tâm tư đọc nữa.
Trước mắt nàng hiện lên gương mặt phẫn nộ của Thẩm Hiếu ban chiều, đôi lông mày sắc như dao, ánh mắt chết chóc như thể hận không được ăn tươi nuốt sống nàng.
Lúc Thẩm Hiếu phất tay áo trở về, trong lòng nàng còn có chút…áy náy.
Những người xuất thân kém đều có lòng tự tôn rất cao, nhưng Lý Thuật lại nói với Trần công công những lời đó, chẳng khác nào ném tự tôn của chàng xuống đất, giẫm đạp, cuối cùng còn nhổ nước miếng lên.
Trong chốn quan trường này, tôn nghiêm chẳng đáng một đồng, nếu muốn bò lên, tôn nghiêm nhất định phải vứt bỏ.

Giống như Lý Thuật vậy, nàng vứt đi lòng tự trọng trước mặt Thái Tử, làm việc như một con chó để có được địa vị hôm nay.
Không biết vì sao, Lý Thuật luôn cảm thấy mình thật sự giống Thẩm Hiếu.

Nàng tuy là công chúa, nhưng thời ấu thơ cũng không sung sướng hơn Thẩm Hiếu là bao, đều là xuất thân ti tiện, mỗi bước đi đều phải tự mình trả giá.

Nguyện ý bị người lợi dụng, nguyện ý vứt bỏ toàn bộ, chỉ vì đạt được càng nhiều quyền thế.
Nàng không muốn Thẩm Hiếu phải đi lại con đường của nàng năm xưa.
Lại đợi thêm một khoảng thời gian nữa, thấy giờ tý cũng gần qua, Lý Thuật có chút mơ màng sắp ngủ, gối đầu lên cánh tay, mi mắt trĩu nặng.
Mới chập chờn nhắm mắt, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó có thị nữ tới thông truyề:
“Công chúa, người bên quận Vạn Niên tới! Nói có đại sự muốn cầu kiến ngài.”
Lý Thuật tỉnh táo lại.
“Nhanh, cho hắn vào.”
Gia đinh chạy vụt vào, mồ hôi nhễ nhại cũng không dám lau, vào đến thư phòng liền quỳ xuống:
“Công chúa, người Hộ Bộ đến điền trang của chúng ta cướp lương thực rồi!”
Cũng không rảnh để ý lễ tiết, gia đinh gấp đến độ nói mà như hét.
“Một tên tiểu quan bát phẩm của Hộ Bộ mang theo 500 tên lính, xông thẳng vào kho lúa.

Lưu quản sự muốn ngăn cản, nhưng hắn ỷ vào có chiếu chỉ của Hoàng Thượng, cứ thế mang lương thực đi!”
Hắn nói một lèo như bắn pháo, vốn tưởng rằng công chúa sẽ phẫn nộ đến lật bàn, sau đó lập tức triệu tập thị vệ trong phủ thị chạy tới quận Vạn Niên, đánh cho lũ cường bạo một trận tơi bời.
Dù sao Bình Dương công chúa cũng không phải người có tính tình mềm yếu.
Nhưng không ngờ sau khi nghe hắn nói xong, trong thư phòng lại yên tĩnh lạ lùng.
Lúc lâu sau mới nghe thị nữ của công chúa nói:
“Công chúa, người có thể đi ngủ được rồi.”
Ngữ khí còn như vừa trút được gánh nặng.
Lý Thuật gật đầu: “Ừ, mệt quá đi mất.”
Gia đinh ngây ra như tên ngốc:
“Công chúa……!Điền trang không đủ nhân lực, ngăn không được đám người Hộ Bộ, liệu ngài có muốn phái thị vệ qua?”
Lại chỉ nghe được giọng điệu lười nhác:
“Không cần.

Hộ Bộ có chiếu chỉ của phụ hoàng lấy lương, ta chẳng lẽ lại dám đối nghịch phụ hoàng? Ngươi trở về đi, nói cho Lưu quản sự, không cần cản làm gì, họ muốn làm gì thì để họ làm cái đó, ngày mai ta tự khắc có chuẩn bị.”
Gia đinh không phản ứng kịp, lời công chúa nói hắn cái hiểu cái không, dù sao cũng chỉ có một ý ——„ trời muốn đổ mưa, mẹ muốn lấy chồng*”, Hộ Bộ muốn cướp lương, nếu đã cản không được, thì không cần cản.
*thiên yếu vũ hạ, nương yếu giá nhân: ý chỉ những sự việc tất yếu sẽ xảy ra, không thể ngăn cản.

Gia đinh vội nói: “Vậy……!Phò mã gia sợ là đã lãnh binh tới quận Vạn Niên rồi, tiểu nhân có cần đi cản Phò mã không ạ?”
Lý Thuật nghe được cả kinh: “Ngươi nói cái gì? Sao lại liên quan đến Thôi Tiến Chi ở đây? “
Gia đinh vội giải thích: “Lưu quản sự nói Hộ Bộ mang theo binh, vẫn nên mời Phò mã gia đến mới mong trấn trụ được, bằng không ——”
Còn chưa dứt lời, đã nghe Lý Thuật nghiến răng phân phó: “Hồng Loa, chuẩn bị xe, đi Vạn Niên quận!”
*
Một canh giờ sau, trăng lên giữa trời.
Thẩm Hiếu khoanh tay đứng trong viện trống rỗng, sau khi bao lương thực cuối cùng được chuyển đi, chàng cũng xoay người định trở về, góc áo rung động, lộ ra khí thể kiên quyết không hối hận.
Lưu quản sự tức giận đến ngực phát đau.
Công chúa giao điền trang cho ông ta quản lý, nhưng ông ta…ông ta không làm tròn nhiệm vụ, sợ ngày mai sẽ bị công chúa cách chức!
Lưu quản sự xông lên túm chặt Thẩm Hiếu:
“Thẩm đại nhân, ngươi cướp lương thực của công chúa, ngươi không sợ công chúa trả thù sao?”
Thẩm Hiếu cười lạnh một tiếng.
Trả thù ư?
Nàng muốn trả thù, vậy cứ việc đến đây đi.
Dù sao nếu không cướp, chàng cũng không có ngày lành.
Mượn không được lương thực, Nhị hoàng tử sẽ lấy chàng ra khai đao.

Giờ có lương rồi, Lý Thuật lại sắp sửa sống mái với chàng đây.
Chàng không còn đường lui nữa, không bằng được ăn cả ngã về không đặt cược một phen.
Thẩm Hiếu giật ống áo, gạt tay Lưu quản sự, nhanh chóng rời đi.
Nhưng mới ra khỏi cổng ——
“Thẩm đại nhân, ngươi thật to gan, dám cướp đoạt lương thực tại điền trang của bản quan.

Ngươi có lính tới chuyển lương đi, thì bản quan cũng có thủ hạ có thể giết người!”
Khắp nơi đèn đuốc sáng chưng như ban ngày, người mà Thẩm Hiếu mang đến đều canh giữ bên cạnh xe thồ, cảnh giác nhìn chằm chằm Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi y phục nghiêm chỉnh, ngồi trên lưng ngựa, phía sau là hai mươi kỵ binh, ngồi trên ngựa lớn, uy phong lẫm lẫm.
Thôi Tiến Chi vội vàng tới đây, đi gấp, không kịp mang theo nhiều binh lính hơn, chỉ dẫn theo hai mươi thân binh.

Nhưng mỗi người đều là lấy một địch trăm, nếu Thẩm Hiếu thật sự không biết tốt xấu muốn cùng y cứng đối cứng, thủ hạ Thôi gia còn chưa biết sợ bao giờ.
Thẩm Hiếu đứng trên bậc tam cấp, ánh mắt lạnh lùng quét Thôi Tiến Chi:
“Có một điểm Thôi đại nhân nói sai rồi.”
“Đây là điền trang của Bình Dương công chúa, không phải của ngài.

Hạ quan cướp cũng là cướp của Bình Dương công chúa, không phải cướp của ngài.”
Đáy mắt Thôi Tiến Chi co rút lại.
Thẩm Hiếu có ý gì? Y và Tước Nô là phu thê một thể, còn cần Thẩm Hiếu phân biệt rạch ròi?!
Thẩm Hiếu nói với đám lính còn đang ngây ra như phỗng: “Đẩy xe, bắt đầu chở lương thực về.”
“Kẻ nào dám động?”
Thôi Tiến Chi hô một tiếng, nhanh chóng rút ra nhuyễn kiếm dắt bên eo, hai mươi kỵ binh phía sau đều tăm tắp cũng rút đao ra, chĩa thẳng vào Thẩm Hiếu.
“Kẻ nào dám động đậy, đừng trách kiếm của bản quan không khách khí!”
Dứt lời y lạnh lùng nhìn Thẩm Hiếu.
Huyết mạch nhà Thôi Quốc công đều là tôi luyện trên chiến trường, Thôi Tiến Chi tuy chưa từng vào quân doanh giống cha anh mình, nhưng công phu của y cũng không làm nhục truyền thống Thôi gia.
Hai mươi mốt lưỡi đao sắc bén chỉ thẳng vào Thẩm Hiếu, lưỡi đao phản xạ ánh đuốc sáng choang.

Thẩm Hiếu híp mắt, cằm bạnh ra, nhìn thẳng Thôi Tiến Chi, môi mỏng mấp máy phun ra hai chữ.
“Chuyển lương.”.

Chương 34:

Đứng trước kiếm của Thôi Tiến Chi, Thẩm Hiếu không sợ chút nào.

Nhưng Thẩm Hiếu không sợ, không có nghĩa người khác không sợ. Đám lính chỉ được điều động tới mang lương về, không phải tới đánh nhau, nhìn thấy đao quang kiếm ảnh, nhất thời không dám động đậy.

Thôi Tiến Chi lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, phía sau y hai mươi thân binh cũng xuống ngựa. Lưỡi đao bóng loáng, chỉ vào mấy tên lính đứng như tượng.

Thôi Tiến Chi đến bên một chiếc xe chở lương, đẩy tên lính giữ xe sang một bên, giơ kiếm cắm phập vào bao lương thảo. Khi y rút kiếm ra, thóc từ trong bao đổ ra như suối, lại cũng giống máu tươi chảy ra khỏi cơ thể.

“Kiếm của bản quan không có mắt, ai còn dám lộn xộn, thứ bị đâm tiếp theo sẽ không còn là bao lương nữa đâu!”

Năm trăm tên lính nghe xong lại như bị hạ cổ, dừng lại toàn bộ động tác, ngay cả hít thở cũng nhịn xuống.

Đó là đích tử của Thôi Quốc công, dòng máu chảy trong người y là của tướng lĩnh nơi xa trường, gϊếŧ người như rả ngạ. Không ai dám động đậy nữa.

Thôi Tiến Chi thấy thế, giương mắt nhìn lại Thẩm Hiếu đứng trên bậc cao, cười lạnh một tiếng.

Đám người này đến đao còn không dám lấy ra, lại dám ở trước mặt y và thuộc hạ cướp lương đi ư?

Coi Thôi Tiến Chi ăn chay niệm phật đấy à!

Thẩm Hiếu đứng im trên bậc cao, chỉ lẳng lặng đối mắt với Thôi Tiến Chi. Ngay lúc Thôi Tiến Chi cho rằng chàng cũng bị dọa sợ, Thẩm Hiếu bỗng vén vạt áo.

Chàng cất bước đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt Thôi Tiến Chi.

“Hạ quan động rồi đấy, Thôi đại nhân, ngài muốn gϊếŧ ta sao?”

Gương mặt hao gầy không có một chút biểu cảm, không tỏ ra dù chỉ một tia sợ hãi.

Thôi Tiến Chi híp mắt, siết kiếm trong tay.

Y không ngờ Thẩm Hiếu lại có can đảm như vậy.

Thẩm Hiếu thấy vậy cười lạnh một tiếng:

“Thôi đại nhân, nếu ngài không dám gϊếŧ ta, còn xin nhường đường, đừng cản hạ quan mang lương thực đi!”

Nói xong, Thẩm Hiếu vung tay lên, gằn giọng ra lệnh: “Tiếp tục chuyển lương.”

Đám lính mới vừa rồi còn ngây ra như phỗng, lúc này thấy Thẩm đại nhân có can đảm như vậy, đến Thôi đại nhân cũng không dám động đến chàng, lá gan lớn hơn. Một đám hoàn hồn lại, cần sắp xếp thì sắp xếp, cần đẩy xe thì đẩy xe.

Hai mươi thân binh tay cầm đao, lại không biết có nên ngăn hay không. Thân binh do dự nhìn về phía Thôi Tiến Chi.

Thôi Tiến Chi sắc mặt xanh mét.

Hay cho Thẩm Hiếu ngươi!

Thôi Tiến Chi nghiến răng, nói:

“Thẩm Hiếu, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Hiện tại kêu thủ hạ của ngươi dỡ hết lương thực trả lại điền trang, chuyện đêm nay ta có thể bỏ qua!”

Thẩm Hiếu nghe vậy không đáp, cười nhếch miệng.

Ánh đuốc chiếu rọi trên sườn mặt gầy của chàng, toát ra tư thế thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

Thôi Tiến Chi nhìn ra, thanh âm càng thêm lạnh:

“Thẩm Hiếu, ta hỏi ngươi lần cuối, đêm nay ngươi nhất định phải cướp lương đi?”

“Nhất định phải cướp.”

“Nếu như vậy, ngươi cũng phải cướp?”

Thôi Tiến Chi nâng kiếm lên, chĩa vào ngực Thẩm Hiếu, mũi kiếm đè xuống quan bào của chàng tạo thành một cái hố nhỏ.

Thẩm Hiếu chỉ cần động đậy, lưỡi kiếm sắc bén có thể xuyên qua y phục, đâm vào tim chàng.

Năm trăm lính tráng ban nãy mới lấy lại khí thế, chứng kiến cảnh này, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, cũng không dám nhúc nhích. Sợ mình động một cái, lưỡi kiếm kia sẽ ghim vào cơ thể.

Thẩm Hiếu rũ mắt, nhìn mũi kiếm trước ngực. Lưỡi kiếm phản xạ ánh đuốc, lóe lên đâm vào mắt chàng đau đớn.

Chàng bỗng giơ tay, chậm rãi kẹp lấy lưỡi kiếm, đẩy nó sang bên.

Rồi đặt lên cổ mình.

Thẩm Hiếu giương mắt, tặng cho Thôi Tiến Chi một nụ cười lãnh khốc.

“Cho dù thế này, ta vẫn sẽ mang lương thảo đi.”

Tay cầm kiếm của Thôi Tiến Chi khẽ run, nhưng rất nhanh y đã siết chặt lại.

Y chưa từng gặp kẻ không muốn sống như Thẩm Hiếu!

Thẩm Hiếu không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Thôi Tiến Chi: “Thôi thị lang, ngài có hai lựa chọn: Hoặc là ngài gϊếŧ ta, hoặc là…… Ta mang lương đi!”

*

Một chiếc xe ngựa phi như bay trên đường mòn nông thôn, bánh xe vẽ nên một đường bụi mù, nhưng người đánh xe còn sợ không kịp, roi ngựa cứ liên tục quất vào hai con ngựa.

Kéo xe là hai con lương mã Ðại Uyên! Mồ hôi trên cổ chúng tuôn ra đỏ như máu.

Loại ngựa như vậy ở trong quân là loại chiến mã giỏi nhất, mà giờ lại bị tròng dây, quất mông, để kéo xe cho người.

Con ngựa bị đánh đau, càng phi nước đại như điên.

Đường nông thôn không bằng phẳng, ngựa lại chạy nhanh, bên trong xe xóc nảy đến mức ngồi cũng không yên.

Lý Thuật nắm chặt song cửa, cũng không rảnh quan tâm xóc nảy, trong lòng đang vô cùng nôn nóng.

Nàng tính sai rồi, nàng không nghĩ tới quản sự điền trang trong lúc hoảng loạn lại báo cho Thôi Tiến Chi.

Thôi Tiến Chi mang theo bao nhiêu binh tới? Y đòi lại lương thực chỗ Thẩm Hiếu thì phải làm sao bây giờ?

Hoặc là, Thẩm Hiếu không dám đối chọi với Thôi Tiến Chi, trực tiếp mềm gối nhận sai thìphải làm sao?

Nếu như thế…… Nếu như thế, kế hoạch coi như đổ bể, bước tiếp theo cũng không thể tiến hành được nữa!

Nếu vụ mượn lương này không thành, coi như lời hứa với phụ hoàng chỉ là nói suông, phụ hoàng sẽ thất vọng với nàng; hơn nữa…… nàng còn đang muốn toàn thân rời bỏ Thái Tử, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy. Lý Thuật siết chặt tay.

Thẩm Hiếu ơi Thẩm Hiếu, ngươi ngàn vạn lần phải cứng cỏi một chút, phải kiên trì đối chọi với Thôi Tiến Chi lâu một chút.

Chỉ cần nàng tới kịp, nàng nhất định ngăn được Thôi Tiến Chi, để Thẩm Hiếu mang theo lương thực an ổn rời đi.

“Nhanh hơn nữa!”

Mệnh lệnh của công chúa từ bên trong xe truyền ra, xa phu lại quất một roi, con ngựa hí vang lần nữa, càng chạy nhanh hơn.

……

“Công chúa, sắp tới rồi!”

Lý Thuật nghe vậy vén rèm nhìn ra, đêm đen như mực, trước cổng điền trang có vô số đuốc sáng, như thể muốn đốt bóng đêm ra một lỗ thủng.

Trong đám người, Lý Thuật nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ kiếm của Thôi Tiến Chi, đang đặt trên cổ Thẩm Hiếu.

Con ngựa hí vang, xa phu quất roi đuổi một tên lính cản đường, chạy vào trong đám người.

Không đợi xe ngựa ổn định, Lý Thuật đã vén rèm nhảy xuống.

“Dừng tay!”

Nàng đang gấp, lúc nhảy xuống xe dường như bị trật chân, nhưng Lý Thuật không cảm nhận được đau đớn, nàng đi thẳng đến chỗ Thôi Tiến Chi, chắn trước mặt Thẩm Hiếu.

Lưỡi kiếm phản chiếu làn da trắng của nàng, mày dài lạnh lẽo, nàng đứng trước người Thẩm Hiếu, thay chàng đối diện với mũi kiếm sắc bén kia.

“Thôi Tiến Chi, ngươi điên rồi à?!”

Y lại muốn gϊếŧ người?

Thôi Tiến Chi không ngờ Lý Thuật sẽ tới, y chưa kịp phản ứng thì nàng đã chạy tới che chắn cho Thẩm Hiếu rồi.

Nàng và Thẩm Hiếu đứng trên cùng một chiến tuyến, cùng y giằng co.

Thôi Tiến Chi bị chọc giận, y cao giọng trách mắng: “Lý Thuật, nàng tránh ra!”

Y động tay, lưỡi kiếm đặt sát cổ Thẩm Hiếu, trong chớp mắt đã vạch trên cổ một đường.

Lý Thuật quay đầu, thấy máu tươi dọc theo cổ Thẩm Hiếu thấm vào y phục, áo viên lĩnh* mặc bên trong quan bào là màu trắng thuần, chẳng mấy chốc bị máu nhuộm đỏ.

*viên lĩnh: áo dạng cổ tròn, vẫn dùng gút buộc như giao lĩnh

Nhưng Thẩm Hiếu chỉ hơi nhíu mày, không rên một tiếng. Chàng nhìn sâu vào mắt nàng.

Lý Thuật chưa từng nhìn thấy máu, nhất thời liền cuống lên, không biết Thẩm Hiếu bị thương nặng hay nhẹ, chỉ biết hô: “Nhanh! Người đâu, tới trị thương cho ngài ấy!”

Lý Thuật vội vàng lấy khăn tay tùy thân của mình từ trong ống áo ra, lập tức nhét vào tay Thẩm Hiếu: “Ngươi…… Ngươi cầm máu trước đã!”

Thẩm Hiếu mà xảy ra chuyện gì, thứ nhất là kế hoạch của nàng thất bại, thứ hai…… Thứ hai Thôi Tiến Chi cũng xong luôn! Gϊếŧ dân thường còn bị hoạch tội, huống chi gϊếŧ mệnh quan triều đình.

Lý Thuật ít khi luống cuống như vậy.

Thẩm Hiếu nhận khăn, thấy sắc mặt nàng hoảng hốt.

Nhớ đến lần gần nhất thấy vẻ mặt tương tự của nàng vẫn là..hơn hai tháng trước. Thôi thị lang ở kênh Vĩnh Thông bị thương, nàng hoang mang rối loạn chạy vội vào doanh trướng, hỏi han ân cần.

Hóa ra không phải chỉ có Thôi Tiến Chi mới khiến nàng lo lắng.

Thẩm Hiếu không biết thế nào lại nghĩ đến đó. Chàng dùng khăn tay ấn lên cổ, nhẹ giọng nói với nàng một câu: “Không sao.” __Trong lời nói còn có ý trấn an.

Lưu quản sự đứng nép ở một bên cổng lớn quan sát, nghe thấy công chúa phân phó, vội vàng kêu người đi gọi đại phu.

Một mảnh rối ren, đám lính thấy Thẩm Hiếu bị như thế, nhất thời như rắn mất đầu, luống ca luống cuống.

Lý Thuật thấy Thẩm Hiếu còn có thể nói chuyện, hình như vết thương cũng không quá đau, trông chàng cũng không có dáng vẻ muốn chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng xoay người, phất tay, nàng cũng đem theo một đội thị vệ mang đao kiếm, lập tức bao vây Thôi Tiến Chi và thân binh lại.

Thôi Tiến Chi thấy Lý Thuật bảo hộ Thẩm Hiếu, hai mắt híp lại, cơn giận như lửa ngùn ngụt bốc lên:

“Lý Thuật, nàng nhìn rõ cho ta, Thẩm Hiếu cướp lương thực của nàng đấy! Ta là đang giúp nàng! Rốt cuộc nàng đứng về phía ai hả?”

Lý Thuật cao giọng :”Ta chẳng đứng về phía ai hết!”

“Gϊếŧ hại mệnh quan triều đình, Thôi Tiến Chi, ngươi biết đây là tội gì không?”

Nặng thì lấy mạng đền mạng, nhẹ thì lưu đày sung quân.

Thôi Tiến Chi điên rồi!

Dù muốn ngăn Thẩm Hiếu đoạt lương, cũng không thể tùy tiện rút kiếm ra với người ta được.

Thôi Tiến Chi nhìn xoáy vào Lý Thuật một lúc lâu, sau đó thu kiếm vào vỏ.

Y vốn dĩ cũng không muốn gϊếŧ Thẩm Hiếu.

Thẩm Hiếu dù sao cũng là Hoàng Thượng khâm điểm tân khoa Trạng Nguyên, mệnh quan triều đình, lại là người của Nhị hoàng tử. Nếu y công khai gϊếŧ Thẩm Hiếu, chưa nói Hoàng Thượng, chính Nhị hoàng tử sẽ cắn chặt chuyện này không buông, nhất định sẽ bắt y mạng đổi mạng.

Y sao có thể làm chuyện ngu ngốc đó chứ.

Vốn dĩ rút kiếm ra là muốn hù dọa Thẩm Hiếu, để hắn biết khó mà lui. Không ngờ tới Thẩm đại nhân quyết đoán điên cuồng, liều cái mạng, cũng phải đoạt lương thực đi.

Thôi Tiến Chi nhìn lại, Thẩm Hiếu đang đứng phía sau Lý Thuật, chàng đang dùng khăn tay của nàng ấn vào cổ, đầu hơi ngẩng lên, còn mắt thì đang ghim chặt lấy y.

Ánh mắt như có như không khiêu khích.

Con ngươi Thôi Tiến Chi co rút, lập tức tóm lấy cổ tay Lý Thuật, lôi nàng trở lại bên cạnh mình.

“Chẳng lẽ cứ để mặc cho hắn mang lương thực đi?”___ Thôi Tiến Chi sắc mặt xanh mét, nói khẽ với Lý Thuật.

Cơn tức này bảo bọn họ nuốt xuống thế nào.

Lý Thuật lắc đầu: “Tất nhiên không.”

Lý Thuật đứng bên cạnh Thôi Tiến Chi, lấy lại bình tĩnh, quay lại đối diện với Thẩm Hiếu.

“Thẩm đại nhân thật can đảm. Có lá gan dám giương oai trong địa bàn của bổn cung, ngươi là người đầu tiên đấy. Đêm nay bổn cung tâm phục khẩu phục, chỗ lương thực này Thẩm đại nhân cứ việc chở đi, bổn cung tuyệt đối không ngăn trở.”

“Chỉ là……”___ Lý Thuật cười lạnh ___ “Ba vạn thạch lương thực, bổn cung sợ Thẩm đại nhân tiêu hóa không được, sau đó lại phải nhả ra thôi!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

“Tự tiện xông vào nhà người khác, dung túng binh lính cướp bóc, khinh nhục công chúa, dĩ hạ phạm thượng…… Số tội danh này đủ cho Thẩm đại nhân trải nghiệm chưa.”

Thẩm Hiếu đón ánh mắt Lý Thuật, khẽ cười: “Thế thì hạ quan ngóng chờ công chúa luận tội.”

Nàng đã muốn chơi, chàng tất nhiễn sẽ phụng bồi.

Dưới ánh đuốc chàng thấy búi tóc nàng lỏng lẻo, hẳn là do trên đường vội vàng xóc nảy, trên mặt nàng còn vương một lớp mồ hôi, hơi thở gấp gáp.

Dáng vẻ này, thật giống đêm kia của ba năm trước.

Thẩm Hiếu giật mình vội dời mắt đi.

Trong lúc này chàng không nên nghĩ đến cảnh tượng đó.

Thẩm Hiếu quay người, phất tay lên: “Chuyển lương!”

Đám lính tráng vội vàng bắt đầu động tác, từng chiếc từng chiếc xe chất đầy lương thảo theo con đường đất nhỏ đi ra. Thẩm Hiếu tung người lên ngựa, quay đầu liếc một cái.

Bình Dương công chúa và Thôi phò mã đứng cùng một chỗ, Thôi Tiến Chi nắm tay nàng không buông. Hai người cách nhau thật gần.

Thẩm Hiếu quay đi, ánh mắt chăm chăm vào bóng đêm đen kịt vô biên.

Chàng tùy tiện nhét chiếc khăn vào trong tay áo, hai chân kẹp bụng ngựa, hô khẽ một tiếng, con ngựa hí vang chạy đi.

Ngày mai còn có một trận chiến ác liệt cần đánh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN