Đông chí vừa qua, trời càng thêm lạnh, chỉ là không có tuyết, khí trời hanh khô.
Gió mùa tây bắc cứ liên tục ùa về, quất vào mặt không khác gì vô duyên vô cớ bị ông trời phạt một cái tát tai.
Trong chiếc cổ áo lông màu trắng dựng cao, Lý Thuật cúi đầu chôn mặt thật sâu, né qua gió lạnh, bước lên bậc thang bên ngoài cung Thái Cực.
Nàng mới vừa đi được vài bước đã nghe tiếng ai gọi: “Bình Dương!”
Ngay sau đó liền nghe thấy phía sau có tiếng chân dồn dập, Lý Thuật chưa kịp quay đầu, cánh tay đã bị ôm lấy.
An Lạc mặc áo choàng màu đỏ thêu hồng mai bạch hạc, cổ áo bằng lông tuyết hồ, khiến nàng ta càng xinh đẹp trẻ trung.
Nàng ta cười hỏi nàng: “Sao cô tới sớm thế?.”
Đôi mắt hạnh đánh giá Lý Thuật một phen: “Cô có phải bị bệnh không? Sao gầy thế này?”
Lúc nói còn nắn cánh tay nàng qua lớp áo, chỉ thấy như da bọc xương.
Lý Thuật hiện tại càng gầy lại càng trắng, hai má hơi lõm, lộ ra dáng xương dưới lớp thịt mỏng, càng thêm vẻ hiu hắt lạnh lẽo.
Lý Thuật giải thích: “Không ốm, quần áo dày với lớn quá thôi, mặc lên mới bị gầy.”
An Lạc tự dưng thân thiết một cách kì quái, hai người tuy không kết thù, còn chưa đến mức thân mật với nhau như vậy.
Lý Thuật không dấu vết rút tay về, trả lời câu hỏi “Sao cô tới sớm thế” của nàng ta:
“Nghe thái y nói gần đây tinh thần của phụ hoàng không tốt, ta sợ buổi chiều phụ hoàng ngủ, cho nên tới sớm, còn nói được vài câu.”
Từ lúc lập đông, bệnh của Chính Nguyên Đế càng ngày càng nặng, Lý Thuật cùng An Lạc hôm nay đều là tới thăm.
An Lạc nghe xong sắc mặt cũng ưu sầu: “Thời tiết lạnh quá, khiến phụ hoàng lạnh đến bệnh.”
Hai người sóng vai bước lên bậc thang, thái giám dẫn hai người vào noãn các, trong điện đốt than nóng, mùi dược liệu xua mãi không tan.
Mùa đông đúng là đòi mạng, đừng nói đến bá tánh cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, đến cả Hoàng Đế mà còn như vậy.
Chính Nguyên Đế từ lập đông đã bị phong hàn, triều hội không thể xong trong một lần mà cứ phải tổ chức ngắt quãng. Sau đến mức gặp mặt trưởng quan Tam Tỉnh cũng không thể ở Hàm Nguyên Điện nữa mà phải chuyển thành tẩm điện trong cung Thái Cực.
Lúc Lý Thuật và An Lạc đến, thái y mới bắt mạch xong, nói: “Không có trở ngại, chỉ là bệ hạ không thể quá mức mệt nhọc, cũng không thể để tâm tình kích động.”
Chính Nguyên Đế dựa vào giường La Hán, hữu khí vô lực vẫy tay bảo thái y lui ra. Hiển nhiên những lời này ông ta nghe nhiều đến phiền chán.
Tra cũng tra không ra nguyên nhân bệnh, nếu nói trên người cụ thể chỗ nào đặc biệt không thoải mái, thì cũng không có. Nói chung tổng thể không có tinh thần, thời tiết biến đổi liền đau đầu, ho khan.
Thái y không dám nói rõ, nhưng Chính Nguyên Đế tự biết trong lòng —— không vì nguyên nhân gì khác, ông ta già rồi.
Chính Nguyên Đế đang phiền lòng, liền thấy thái giám dẫn hai vị công chúa lại đây. Không kịp hành lễ, An Lạc không nhịn được lao vào vòng tay Chính Nguyên Đế như chim non về tổ: “Phụ hoàng, con tới thăm ngươi.”
Chính Nguyên Đế bật cười: “Lớn tướng thế này rồi còn hấp tấp như thế.”
Nghe như trách mắng, nhưng trên mặt lại là nụ cười hiền từ.
Mà Lý Thuật chỉ hành lễ, sau đó ngồi xuống ghế tròn, so với An Lạc, quan hệ giữa nàng và Chính Nguyên Đế chẳng giống cha con.
Lý Thuật hỏi một tiếng: “Phụ hoàng hôm nay thân thể thế nào? Người đã dùng thiện, uống thuốc chưa ạ?”
Chính Nguyên Đế còn chưa mở miệng, An Lạc đã chỉ vào bát thuốc trên bàn, lên án: “Phụ hoàng căn bản không uống thuốc!”
Lại thấy Chính Nguyên Đế trong tay còn cầm tấu chương, nàng ta nhất thời không vui cướp tấu chương quăng bẹp một cái lên bàn, mắt hạnh mở to, trách móc: “Thái y không phải nói người phải nghỉ ngơi hay sao? Người vẫn còn đọc!”
Chính Nguyên Đế bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi. Con xem xem ở đây còn nhiều tấu chương như thế, không xem sao được?”
Hoàng Thượng bị bệnh, chính vụ xử lý không được nhiều, Tam Tỉnh lại có không ít chuyện, đống tấu chương trên bàn gần như chất thành núi.
Nhưng hẳn cũng không có đại sự gì, Lý Thuật nghĩ, sau lập đông mọi thứ dần lắng xuống, chuyện lũ lụt Hoàng Hà, hay hỗ trợ thiên tai đều đã đi vào quỹ đạo.
Lý Thuật cũng khuyên: “Thái y nói người không nên lao lực vất vả, người phải nghe lời thái y ạ.”
An Lạc vội gật đầu: “Đúng vậy, người đừng đọc nữa, nhiều tấu chương như vậy con thấy đến tối người cũng không xem hết được đâu, thế thì nghỉ ngơi lúc nào được?”
Hai đứa con gái đều khuyên nhủ, Chính Nguyên Đế hơi có chút chống đỡ không được, đành từ bỏ: “Thôi được, giờ trẫm không đọc nữa.”
Ông ta thở dài một hơi: “Trẫm cũng biết phải nghỉ ngơi, nhưng nhiều chuyện phải xử lí không bỏ qua được.”
Không phải còn có Thái Tử ca ca sao, con trai giúp cha san sẻ là thiên kinh địa nghĩa.
Lý Thuật thay An Lạc nghĩ ra lời thoại hợp lí, phỏng chừng An Lạc sẽ nói như vậy.
An Lạc mà nói thế thật, sẽ khiến phụ hoàng tức dựng lông mày cho xem.
Hoàng Thượng vừa bị bệnh, đã có người muốn đẩy Thái Tử lên phân quyền, có ý gì chứ? Càng già, người ta lại càng muốn nắm chặt quyền lực không buông.
Nhưng ai biết An Lạc lại không nhắc đến Thái Tử, chỉ nói: “Vậy người cũng không thể hy sinh thân thể để đọc tấu chương được, chờ người đỡ hơn rồi tính sau. Đám quan lại đúng là chỉ biết ăn cơm trắng, chuyện gì cũng không xử lí được, nhất định cứ phải dâng tấu làm phiền người.”
Nàng ta oán giận vài câu, ngữ khí có vẻ ấu trĩ, nàng bưng bát thuốc từ trên bàn lên: “Thuốc nguội mất, phụ hoàng mau uống đi.”
Chính Nguyên Đế tiếp nhận.
Lý Thuật nhướng mày, hàng mi lại rũ xuống che đi kinh ngạc trong mắt.
An Lạc dường như thay đổi. Hiện giờ có vẻ càng thông minh, biết cái gì nên và không nên nói.
Có lẽ hình phạt chép trăm lần cuốn 《 hiếu kinh 》có tác dụng đi, nàng ta đã biết thu liễm tính tình kiêu căng, biết hiểu chuyện rồi. Hai tháng này không có việc nàng ta lại tiến cung thăm Chính Nguyên Đế, dỗ ông vui vẻ, lại không hề nhắc gì về Thái Tử.
An Lạc hỏi: “Phụ hoàng gần đây còn ho khan không ạ? Có hay dùng canh tuyết lê Tứ Xuyên tuyết?”
Chính Nguyên Đế gật đầu: “Uống rồi uống rồi, cả ngày cứ canh nọ canh kia.”
Nhìn sắc mặt An Lạc đỏ ửng vì lạnh, Chính Nguyên Đế nói: “Thời tiết lạnh, con cũng để ý đừng để nhiễm phong hàn.”
An Lạc lại thở dài: “Phụ hoàng bị bệnh, con ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày đều lo lắng cho người, hận không thể ngày đêm túc trực bên ngoài điện.”
Nàng ta rũ mắt, trong mắt đầy ưu sầu, nhẹ nhàng dựa đầu vào cánh tay Chính Nguyên Đế:
“Nhi thần chỉ mong có thể gánh bệnh thay phụ hoàng. Cho nên phụ hoàng coi như vì nhi thần, người phải mau khỏe lại.”
Chính Nguyên Đế bị dáng vẻ tri kỷ này của An Lạc làm cảm động, duỗi tay vỗ vỗ đầu nàng ta.
Đang muốn nói chuyện, chợt nghe ngoài noãn các truyền tới tiếng bước chân hấp tấp, Lưu Thấu vội ngăn lại, tiếng bước chân biến mất, chỉ nghe xì xầm nói chuyện.
Không nghe rõ nội dung, càng khiến lòng người nôn nóng.
Chính Nguyên Đế không biết vì sao, đột nhiên bạo nộ, đập mạnh xuống bàn, khiến An Lạc sợ đến nhảy dựng lên.
“Đám cẩu nô tài không có quy củ, dám khua môi múa mép sau lưng trẫm! Có phải cậy trẫm bị bệnh muốn làm gì thì làm không!”
Thanh âm giận dữ, lại khản đặc, không những không dọa được người, ngược lại chính mình còn bị ho khan trước.
Tất cả cung nhân liền quỳ sụp xuống xin tha.
Người bệnh bình thường tính tình đã không tốt, huống chi là hoàng đế bệnh, sợ nhất vì bệnh tật mà người khác bắt đầu không còn sùng kính mình.
Lý Thuật vội vàng đứng lên, cùng An Lạc đỡ Chính Nguyên Đế, An Lạc giữ cánh tay ông ta, Lý Thuật liền khuyên giải an ủi:
“Phụ hoàng bớt giận, không đáng vì mấy tên nô tài tức giận hại mình.”
Ánh mắt nàng sắc bén, ra lệnh:
“Kẻ bép xép bên ngoài còn không lăn vào đây!”
An Lạc bưng trà nóng cho Chính Nguyên Đế uống một ngụm, thuận tiện vỗ lưng cho ông ta, trong lòng thầm nghĩ mình may mắn —— ban nãy không nhỡ miệng cầu tình cho Thái Tử.
Phụ hoàng càng bệnh, càng sợ người ta nói đến bệnh, càng sợ người khác nhân lúc ông bị bệnh mà nịnh nọt Thái Tử.
Nếu ban nãy phụ hoàng nhắc đến “công chuyện quá nhiều”, nàng ta mà đáp ngay “Thái Tử ca ca có thể giúp người san sẻ”, không cần biết có phải thực sự suy nghĩ cho phụ hoàng hay không, cũng sẽ để lại khúc mắc.
An Lạc nghĩ thầm, Thôi Tiến Chi bảo nàng ta không được nhắc tới Thái Tử trước mặt phu hoàng là rất đúng. Nếu không nàng ta sẽ chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì.
Trước giờ nàng ta nghĩ gì nói nấy, lần này bắt đầu học được cách uốn lưỡi bảy lần rồi.
Lưu Thấu cong eo tiến vào, cúi đầu nói: “Bệ hạ thứ tội, nô tài không nên giấu giếm ngài, là…… thái giám Đông Cung tới đây ạ.”
Lý Thuật trong lòng có dự cảm, nhìn qua.
Lưu Thấu: “Thái giám nói Thái Tử gia cũng ngã bệnh, cho nên muốn thỉnh thái y, hỏi một chút xem có được không ạ.”
An Lạc đứng phắt dậy: “Thái Tử ca ca bị bệnh gì? Nghiêm trọng lắm không?”
Lưu Thấu vội đáp: “Công chúa yên tâm, chỉ nói hơi sốt, hơn nữa dạo gần đây không thiết ăn uống, lo lắng sốt ruột, ban đêm ngủ không được, mở cửa sổ bị lạnh, tỉnh dậy trong người không thoải mái.”
Lý Thuật nghe vậy, khẽ siết tay.
Thái Tử vì chuyện gì mà lo lắng sốt ruột không màng ăn uống.
An Lạc mới vừa nói Chính Nguyên Đế bệnh làm nàng ta ăn không ngon ngủ không yên. Giờ đến lượt Thái Tử cũng có biểu hiện y như thế.
Hai bút cùng vẽ, đây là cố ý chọc vào trái tim người làm cha mà.
Mắt thấy chiêu bài tiền triều chính sự không có tác dụng, liền phải đánh quân bài tình cảm. Nhưng biết sao được, ông ta chính là kiểu ăn mềm không ăn cứng.
Chính Nguyên Đế ban nãy còn tức giận, giờ sắc mặt lại hòa hoãn, im lặng một lát rồi thở dài, vẫy tay:
“Bị bệnh thì đi mời thái y, trẫm bắt nó cấm túc không cho ra ngoài, nhưng cũng không cấm thái y tới.”
Trong giọng nói đã thấy tâm tình mềm lại.
Lưu Thấu nghe ra ý tứ Hoàng Thượng, vội khom lưng: “Nô tài liền đi mời thái y.”
Dứt lời lui xuống, ánh mắt An Lạc vẫn dõi theo hắn, giống như linh hồn nhỏ bé hận không thể đi theo thái y bay tới Đông Cung.
Mãi đến khi Lưu Thấu rời khỏi cung điện, nàng ta mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, trên mặt lo lắng vẫn còn, lại không nhắc tới Thái Tử, cố gắng cười nói:
“Phụ hoàng mau uống trà, mới vừa ho khan, người uống cho nhuận giọng.”
Tay bưng một chén trà nóng:
“Quan trọng nhất lúc dưỡng bệnh là tâm tình phải bình thản.”
Lý Thuật cau mày.
Đây căn bản không phải tác phong của An Lạc, nàng ta là cây thông rỗng ruột, trong lòng nghĩ gì là cái miệng nói nấy. Chưa bao giờ có dáng vẻ cố nén trong lòng.
Nhưng trên mặt nàng ta rõ ràng đầy vẻ lo lắng, ngoài miệng lại cậy mạnh, phụ hoàng không mù, tất nhiên có thể nhìn ra.
Ngược lại càng khiến người ta thương xót.
Sau lưng An Lạc sợ là có cao nhân chỉ điểm.
Lấy lòng Chính Nguyên Đế như thế nào, lấy thân tình động nhân tâm như thế nào, mục đích giúp Thái Tử sớm gỡ bỏ cấm túc, trước tiên phải đánh vào tình cảm của Hoàng Thượng.
Lý Thuật siết tay, quả nhiên liền thấy Chính Nguyên Đế nhận trà, lại không uống, nhìn An Lạc cố nén lo lắng thì thở dài:
“Nếu lo thì lát nữa đi qua thăm, không có chuyện huynh muội ruột không thấy mặt nhau. Thái tử cũng đã bị cấm túc gần ba tháng, người nói chuyện cũng không có, con qua nói chuyện giúp nó giải buồn, bệnh cũng nhanh khỏi.”
An Lạc sửng sốt, liền nhào qua đi ôm Chính Nguyên Đế, dùng sức ôm:
“Tạ phụ hoàng!”
Nàng ta chôn mặt trong tay áo Chính Nguyên Đế, vui sướиɠ quá độ, giọng nói vừa rầu rĩ lại vừa như mừng phát khóc.
Mong mỏi lâu như vậy, dỗ dành lâu như vậy, mất bao công trù tính, cuối cùng phụ hoàng cũng đồng ý rồi.