Con đường từ cổng thành trở ra dài tít tắp phủ đầy tuyết trắng, không phân biệt được đâu là đất đâu là trời.
Thời tiết thực sự không hợp ra cửa.
Xe ngựa mới ra đến cổng thành, liền nghe phía sau truyền đến tiếng ngựa phi nước đại, cưỡi ngựa so với đi xe ngựa nhanh hơn rất nhiều, trong nháy mắt người kia đã chặn đường.
Xa phu vội vàng kéo dây cương, xe ngựa dừng lại đột ngột, Lý Thuật theo quán tính suýt chút nữa ngã khỏi thùng xe, cả người đập mạnh vào vách, bả vai đau đớn.
Ngoài xe truyền đến một giọng nói không chút tình cảm:
“Nàng muốn đi đâu vậy, Tước Nô?”
Một thanh kiếm gạt mở màn xe, tuyết trắng phản xạ ánh sáng rọi vào bên trong, Thôi Tiến Chi nhìn thấy người ngồi bên trong nhất thời ngơ ngẩn.
Y đã rất lâu không gặp Lý Thuật, không nghĩ tới nàng lại gầy yếu đến mức này, dường như chỉ còn da bọc xương, cả cơ thể chỉ còn nhờ xương sống chống đỡ.
Ánh tuyết phản chiếu lên gương mặt nàng, càng làm nổi bật làn da tái nhợt.
Thôi Tiến Chi xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới bên xe ngựa, thị vệ của Lý Thuật định cản, nhưng Thôi Tiến Chi hiện tại quyền thế ngập trời, người mang theo phía sau không ít.
Người của y thấy thị vệ của Lý Thuật vừa động, tay liền sờ lên bội đao treo bên hông.
Hai bên trầm mặc giằng co, Thôi Tiến Chi cứ như vậy đi thẳng tới chỗ Lý Thuật, thấy nàng ôm vai, y hạ giọng: “Làm sao vậy? Bị đυ.ng đau à?”
Nói rồi duỗi tay muốn chạm vào vai Lý Thuật, nhưng nàng nhanh như cắt né đi.
Đôi mắt trũng sâu, nàng dùng ánh mắt không mang theo tình cảm nhìn lại, thanh âm khản đặc sau cơn bệnh, lạnh như băng:
“Ta còn nghĩ vừa bước chân khỏi phủ là ngươi sẽ đuổi tới ngay, không ngờ ta ra tận cổng thành rồi mới nhìn thấy mặt. Xem ra hiệu suất làm việc của đám người ngươi phái tới giám thị ta vẫn chưa tốt lắm.”
Thôi Tiến Chi bị Lý Thuật né tránh, y thu tay, cũng tỏ vẻ lạnh nhạt.
Nụ cười thờ ơ nở trên môi y:
“Không phải ta giám thị nàng, nàng bị bệnh mấy ngày này, sợ trong phủ không ai ứng phó, ta chỉ phái người tới bảo vệ nàng thôi.”
Chỉ cần liên quan đến vấn đề chính trị, y và nàng đều lãnh khốc như nhau.
Thôi Tiến Chi đúng là đang giám thị nàng, nạn dân ở Lạc phủ phản loạn, y sợ nàng không cam lòng kết quả này mà động tay tra xét.
Đương nhiên, Lý Thuật bệnh nặng nhiều ngày, nửa cái mạng gần như đã mất, Thôi Tiến Chi thật sự cũng lo lắng đến tình hình sức khỏe của nàng.
Lý Thuật cười cợt, cơ mặt khẽ nhướng lên, càng khiến nàng thêm phần hao gầy. Nàng bệnh, da lại càng tái, màu da gần như hòa làm một với làn tuyết, xương gò má hơi nhô lên, lại tô rõ vẻ cứng rắn, lạnh lẽo như đao cắt qua da thịt.
“Ngươi không cần phái người giám thị ta, ngươi muốn biết ta đi đâu cứ việc hỏi thẳng.”
Lý Thuật đột nhiên nhướng mày cười rạng rỡ với Thôi Tiến Chi, giọng chợt nhẹ tênh như gió:
“Ta đi nhặt xác cho chàng.”
Thôi Tiến Chi cứng đờ, lập tức đáp trả đanh thép: “Hắn rơi xuống Hoàng Hà, đã trôi mất xác rồi.”
Lý Thuật nói ngay: “Thế thì ta sẽ tới bờ Hoàng Hà tế bái.”
Thôi Tiến Chi gạt phắt: “Trời lạnh đường trơn, không thích hợp.”
Lý Thuật đáp cũng nhanh: “Hai ngày nữa là thất tuần, ta nhất định phải đi.”
Lý Thuật trả lời càng nhanh, biểu cảm càng bình tĩnh, không biết vì sao, Thôi Tiến Chi thấy nàng như vậy lại nổi lên phẫn nộ.
Nhặt xác? Tế bái? Nàng lấy thân phận gì làm những điều này cho gã đàn ông khác!
Thôi Tiến Chi giơ tay túm lấy Lý Thuật, bàn tay chạm vào làn da trên cổ nàng chỉ thấy lạnh buốt.
Y nghiến răng nghiến lợi:
“Nàng nhìn xem bản thân thành cái dạng gì rồi, còn muốn đi?”
Lý Thuật chỉ mặc một chiếc áo đơn, áo ngoài còn chưa kịp mặc, đừng nói là đi xa, xuất phủ gặp người còn không được. Dưới chân nàng chỉ là một đôi giày thêu mỏng, hiển nhiên một khắc trước còn an ổn trong phòng, một khắc sau đã vội vã đi ngay.
Không cần hỏi, Thôi Tiến Chi hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Thân thể nàng mới tốt lên một chút, có thể động đậy, quần áo cũng không kịp đổi, liều mạng phải đi. Hết thảy lý tính và khôn khéo đều bị nàng ném tại sau đầu, nàng mặc kệ bản thân có phải đang bị giám thị hay không, cũng không màng thời tiết buốt giá.
Phương xa có người đang gọi nàng, nàng như bị mê chướng, nhất định phải đi.
Hai người cách nhau thật gần, hơi thở lạnh lẽo của Thôi Tiến Chi trong ngày tuyết phả xuống mặt nàng, hoàn toàn khồn giống người kia.
Giọng y rất trầm, buông cổ áo Lý Thuật ra, hạ lệnh cho xa phu: “Đánh xe về thành.”
“Không được về thành!”
Lý Thuật cao giọng.
Thôi Tiến Chi nhìn nàng một cái, không nói thêm gì, chỉ chuyển mắt qua, thấy xa phu lạnh run bất động, y điên tiết đạp gã ngã khỏi xe, hô người của mình đến:
“Lại đây, đánh xe!”
“Ai dám động vào xe ngựa của bản cung!”
Lý Thuật quát lớn.
Thị vệ hai bên đồng thời rút đao, ánh đao phản xạ ánh sáng khiến mắt người đều đau.
Thôi Tiến Chi mang theo nhiều người hơn Lý Thuật, không đánh cũng biết thắng thua.
Thôi Tiến Chi nhìn nàng lạnh lùng:
“Tước Nô, nàng nhất định phải cứng đối cứng với ta?”
Ánh đao chiếu vào mắt Lý Thuật khiến nàng đau đớn, Lý Thuật trầm mặc hồi lâu, Thôi Tiến Chi cho rằng nàng cam chịu từ bỏ giãy giụa, lại bất chợt nghe Lý Thuật nhẹ nhàng nói:
“Thôi Tiến Chi, ngươi đến gần một chút.”
Thôi Tiến Chi hơi nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời đến gần cách xe ngựa hai bước.
Y toan mở miệng hỏi “Làm sao vậy“, chợt thấy Lý Thuật giang tay “Chát” một tiếng, bàn tay lập tức cho y một cái tát.
Nàng dùng toàn bộ sức bình sinh, mặt Thôi Tiến Chi bị tát lệch sang một bên.
Đám thị vệ có mặt đều hít một ngụm khí lạnh!
Công chúa hung dữ quá, trực tiếp cho mệnh quan triều đình ăn tát? Trước mặt mọi người muốn làm mất mặt Đông cung hay sao!
Người đứng xem trong lòng đều là sóng to gió lớn, trong mắt hai người lại vô cùng tĩnh lặng. Lý Thuật giữ biểu cảm lạnh buốt, Thôi Tiến Chi cũng hoàn toàn không bạo nộ, cũng không thấy xấu hổ, y chỉ đưa tay sờ khóe môi, mới chuyển mắt về Lý Thuật, cười nhạt:
“Tước Nô, đây là lần thứ ba nàng đánh ta. Chuyện khối ngọc ngày nàng bị ngã xuống núi là ta có lỗi với nàng, nàng đánh ta, ta cam tâm tình nguyện.”
“Cái tát hôm nay lại là vì ai?”
Lý Thuật không trả lời, chỉ nói: “Ngươi thả ta đi, ta phải tới đó nhặt xác cho chàng.”
Thôi Tiến Chi hét lên: “Người đâu! Đánh xe về!”
Khuôn mặt y co lại có chút dữ tợn: “Đưa công chúa hồi phủ.”
Thôi Tiến Chi nhấc chân trèo lên xe ngựa, màn xe rơi xuống, thùng xe lại rơi vào tối tăm, trông có vẻ ái muội nhưng thực tế lại ngột ngạt giam cầm.
Dấu tay trên mặt y chậm rãi nổi lên, có thể thấy được Lý Thuật xuống tay rất nặng. Thôi Tiến Chi tóm lấy cổ tay của Lý Thuật, lòng bàn tay đánh y cũng đã đỏ hồng.
Giống như giữa họ vẫn còn liên hệ bí ẩn nào đó, chứng tỏ giữa họ vẫn còn quan hệ chứ không phải hoàn toàn là người dưng.
Trên mặt Thôi Tiến Chi thế mà lại mang theo nụ cười, y ép tới, hơi thở phả lên mặt Lý Thuật:
“Tước Nô, nàng quên à, trước đó ta đã cảnh cáo nàng rồi mà.”
“Đừng chống đối Thái Tử, nếu không một khi trở thành đối thủ của nhau, ta không chắc có làm chuyện gì khiến nàng đau đớn thấu xương hay không đâu.”
Y duỗi tay miết chiếc cằm hao gầy của Lý Thuật:
“Hiện tại nàng ngộ ra chưa, đối đầu với Đông Cung….phải trả cái giá như thế nào? Hửm?”
Lý Thuật nghe vậy ngẩn người, cơ thể nàng từ từ run lên: “Là ngươi gϊếŧ chàng?”
“ Là ngươi gϊếŧ chàng!”
Những lời này đã biến thành câu trần thuật, Lý Thuật lập tức xông tới, sắc mặt dữ tợn, hận không thể gϊếŧ chết Thôi Tiến Chi.
Thôi Tiến Chi lại không thừa nhận, chỉ bình tĩnh nói với nàng:
“Tước Nô, ta bảo nàng thu tay nàng không nghe, kết quả là hắn phải chết.”
Y gỡ từng ngón tay Lý Thuật siết cổ mình ra, cười ôn nhu:
“Nàng nói thử xem là ai đã gϊếŧ hắn? Là ta, hay là nàng nhỉ?”
Lúc này xe ngựa đã khởi động, quay đầu trở về thành. Thủ hạ của Thôi Tiến Chi tập trung đánh xe, đang tính giơ roi quất ngựa, chợt nghe trong xe truyền đến một tiếng gào khóc, đó rõ ràng là tiếng của Bình Dương công chúa…nhưng sao lại tuyệt vọng và bi ai như vậy?
Hạ nhân không rảnh nghĩ nhiều, tiếp tục điều khiển xe ngựa. Chiếc xe băng đi, xuyên qua lớp tuyết dày trở về thành, đám thị vệ một đường theo sát. Không ai để ý từ chỗ khe núi nọ, không lâu sau xuất hiện một người một ngựa phi nước đại về hướng Lạc phủ.
Sau khi phát tiết thành tiếng hét thê lương, Lý Thuật dường như mất đi linh hồn, ngồi cuộn tròn một góc.
Nàng mới là người gϊếŧ hắn.
Thôi Tiến Chi đâm một thanh đao vào tim nàng, cảm thấy nàng còn chưa đủ đau, cố tình xoáy sâu vào vết thương còn rỉ máu.
Nàng mới là người gϊếŧ hắn.
Thắng làm vua thua làm giặc, nàng thua đến thảm hại.
Không biết qua bao lâu, trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh.
Lý Thuật không nói lời nào, không khóc, cũng không nhúc nhích, cứ như vậy ngồi một chỗ, đôi mắt mất đi tiêu cự.
Thôi Tiến Chi liếc mắt nhìn một vòng trong xe, Lý Thuật quả thực đi rất vội, trong xe ngựa đến lò sưởi tay cũng không có, lúc này môi của nàng cũng tái cả, bàn tay lạnh đến đỏ bừng.
Thôi Tiến Chi dùng tay mình xoa mu bàn tay lạnh ngắt của nàng:
“Nàng lạnh không?”
Lý Thuật như bị ăn đau, nàng gạt phắt tay y ra, đôi mắt trừng lớn, không có phẫn nộ, chỉ có trống trải. Cả người nàng bắt đầu run lẩy bẩy.
Thôi Tiến Chi chưa từng thấy bộ dạng nàng như vậy, bỗng nhiên có chút hoảng loạn, y sợ Lý Thuật lửa giận công tâm, đè nén đến một lúc nào đó sẽ trực tiếp thổ huyết.
Y vội vàng bẻ bàn tay siết chặt của Lý Thuật ra, trong lòng bàn tay quả nhiên rướm máu.
“Lý Thuật, nàng hai mươi tuổi rồi, không phải mười hai tuổi. Nàng sớm biết, con đường theo đuổi quyền thế chính là dùng máu tạo thành.”
Chính Nguyên Đế theo đuổi tập quyền, dùng mạng của hai người huynh trưởng lót đường.
Y hiện giờ theo đuổi quyền lực, vì cái gì không thể tắm máu người khác.
Lý Thuật không quan tâm, nàng đã quá mệt rồi:
“Ta muốn đợi một người.”
“Tước Nô ——”
“Ta nói ta muốn đợi một người!” ___Lý Thuật nói___ “Ngươi đi xuống đi.”
Thôi Tiến Chi nhìn chằm chằm nàng, do dự một lát, thấy bộ dạng của nàng chẳng khác nào trái tim đã chết, trong lòng tự nhủ nàng sẽ không làm ra chuyện gì xấu vào thời điểm này.
“Được, ta không quấy rầy nàng, nàng hồi phủ rồi nhớ chăm sóc cơ thể cho tốt.”
Thôi Tiến Chi nói xong liền vén rèm xe, y đứng ngay cửa, do dự một lát, vẫn quay đầu nhìn Lý Thuật một lần:
“Sau này ta sẽ bảo vệ nàng trước Thái tử, nàng nên biết điều kiện của ta.”
Không được tiếp tục chống lại Đông Cung nữa.
Lý Thuật cười nhạt, không buồn chống cự:
“Đã biết. Chàng không còn nữa, ta tranh làm cái gì.”
Khóe mắt nàng đỏ hồng, nhưng đáy mắt ráo hoảnh, một giọt nước mắt cũng không có.
Thôi Tiến Chi xuống xe, rất nhanh vang lên tiếng vó ngựa, y chỉ để lại vài người canh giữ. Xa phu của Lý Thuật cuối cùng lại được bò lên xe ngựa, đánh xe trở về.
Xa phu vén rèm lên, nhìn Lý Thuật gật đầu cười cười: “Công chúa, hồi phủ.”
Lý Thuật vốn đang ngồi ôm gối, thấy xa phu, lập tức dựng thẳng thân thế, trong mắt đỏ cùng dáng vẻ thê lương lập tức biến mất.
Nàng cười, gật đầu với xa phu: “Hồi phủ.”
Người phái đi Lạc phủ đã thuận lợi đưa ra, không trở về phủ thì làm gì? Thôi Tiến Chi canh giữ nàng rất ngặt, không cho nàng biết một chút gì tình hình ở Lạc phủ, không còn cách nào, nàng chỉ có thể dùng kế giương đông kích tây.
Nàng giơ tay sờ khóe mắt, nghĩ thầm, Thôi Tiến Chi ngây thơ quá, nghĩ nàng từ bỏ thật à?
Không, nàng và Đông Cung đã kết huyết hải thâm thù. Không nói đến tranh giành quyền lực, nàng càng muốn thay Thẩm Hiếu báo thù.