Bình Dương Công Chúa - Chương 89: Cảm giác của một gia đình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Bình Dương Công Chúa


Chương 89: Cảm giác của một gia đình


Một đêm không mộng mị, lúc Thẩm Hiếu tỉnh lại thì đã gần đến giữa trưa, mở mắt ra liền nghĩ đến chuyện phát sinh đêm trước.

Ta thích chàng.

Nàng rốt cuộc thừa nhận rồi.

Thẩm Hiếu cười, duỗi tay sờ sang bên cạnh, nhưng lại chỉ sờ thấy khoảng không, chỗ nàng nằm đã lạnh, chẳng biết đã rời đi bao giờ.

Thẩm Hiếu ngẩn người, lập tức có cảm giác không chân thật. Ý cười trên môi chậm rãi biến mất.

Đêm qua chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng vì chàng đã quá mong nhớ?

Cái gì mà “Ta thích chàng”, đều là tự chàng tưởng tượng ra ư……

Có lẽ do khổ sở quá lâu, nếm được chút ngon ngọt liền cảm thấy không thật.

Thẩm Hiếu ngơ ngác chống thân thể ngồi dậy, muốn nhìn một vòng căn phòng nhưng cổ vừa động liền mang đến cảm giác đau nhói.

Chàng đưa tay lên sờ, lập tức sờ thấy một loạt dấu răng.

Thẩm Hiếu ngẩn ra, sau đó liền cười một tiếng.

Hạ khẩu cũng thật tàn nhẫn, chẳng dịu dàng gì cả.

Mới vừa rồi còn lo được lo mất, không dám tin, giờ coi như bình ổn lại.

Nàng ấy lại dùng phương thức dã man như vậy để bày tỏ tâm ý.

Thẩm Hiếu nghỉ ngơi một đêm, được uống thuốc, giờ tinh thần rất tốt, chỉ còn hơi ho khan.

Bệnh phong hàn của chàng trở nên càng nghiêm trọng sau khi rơi xuống sông, không chuyển thành ho lao đã xem như may mắn, nhưng chứng ho này chưa thể trị dứt điểm.

Thẩm Hiếu xuống giường, nhặt y phục tán loạn trên mặt đất mặc vào, đang nghĩ ngợi không biết sáng sớm Lý Thuật đi đâu, liếc mắt lại thấy ngoài cửa sổ phía nam có bóng người.

Cách một lớp giấy cửa sổ nhưng chàng vẫn có thể nhận ra.

Thẩm Hiếu ngậm cười đi tới bên cửa sổ.

*

Bên ngoài hành lang, tuy đã đến giữa trưa, nhưng không thấy bóng mặt trời, tuyết vẫn rơi dày như hôm qua.

Lý Thuật đứng ở hành lang nhíu mày: “Phản loạn ở Lạc phủ sao rồi?”

Thị vệ cúi đầu đáp: “Mấy ngày nay gió tuyết lớn, tin tức truyền đi không nhanh, tin mới nhất là mấy ngày trước Thôi đại nhân dâng tấu nói vẫn chưa đàn áp được.”

Lý Thuật nghe xong, hàng mày thả lỏng.

Tốt nhất việc ở Lạc phủ cứ nhiễu loạn như thế, cầm chân Thôi Tiến Chi thêm một thời gian.

Nàng còn muốn hỏi thị vệ đôi câu, lại nghe thấy cửa sổ phía sau bị đẩy ra, kèm theo âm thanh ho nhẹ.

Lý Thuật quay lại, Thẩm Hiếu cũng nhìn qua.

Những gì bọn họ vừa nói chàng cũng nghe thấy, liền tiếp chuyện:

“Ta đoán để giải quyết phản loạn còn tốn một khoảng thời gian nữa. Gió tuyết như thế này vốn không thích hợp hành quân, huống chi vì rét đậm, Hoàng Hà cũng đã đóng băng, một phần lưu dân hẳn đã vượt qua Hoàng Hà lẻn đến Hà Đông. Tuy nói lưu dân là năm bè bảy mảng, lại không có vũ khí hẳn hoi, so với binh lực chính quy của Thôi đại nhân hoàn toàn không thể trực tiếp chống trả, nhưng lưu dân lại có ưu điểm am hiểu địa hình, bọn họ giương đông kích tây mới khiến người ta đau đầu.”

Thẩm Hiếu đi theo lưu dân thu thập chứng cứ, đối hành vi của bọn họ rất tỏ tường.

Thị vệ vội nói: “Đại nhân nói có lý.”

Lý Thuật không nói gì, nàng chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hiếu sau song cửa.

Thân thể chàng luôn trong tư thế thẳng, không lúc nào tỏ ra cong eo luồn cúi, lúc này chàng gầy hơn, lại càng có tư thái của một thanh kiếm sắc bén nguy hiểm.

Khí khái ấy là tự thân bồi dưỡng nên, trải qua hàng trăm lần mài dũa.

Thế mà trên cổ lại có một dấu răng to đoành, chỗ Lý Thuật cắn cũng khéo, ở tận tít bên trên, chàng có liều mạng kéo cổ áo cũng không che được.

Khí chất người ta vốn lạnh lùng ngay thẳng, cố tình có một dấu răng, thật khiến người khác phải nghĩ bậy bạ.

Lý Thuật nhếch môi, nghĩ thầm, không ngờ mình lại có được một người đàn ông cực phẩm như vậy.

Nàng chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ không thôi.

Không biết như thế nào, Lý Thuật bỗng tiến lên một bước, cách cửa sổ, nàng đối diện với Thẩm Hiếu. Không đợi Thẩm Hiếu kịp ừ hử gì, nàng duỗi ra lôi cổ áo chàng, kéo đầu chàng thấp xuống.

Nàng trực tiếp hôn lên, đêm qua nàng đã học được rất nhiều, lúc này không chỉ là môi chạm môi nữa, nàng khẽ mở miệng, hàm răng nhay nhay phiến môi đối phương. Cắn xong còn sợ chàng đau, ngậm môi dưới mυ”ŧ một cái.

Thẩm Hiếu:……!

Chàng bị dọa cho đơ rồi!

Nhiệt ý nhanh chóng tỏa ra từ môi, lan một mạch đến tận mang tai rồi xuống cổ.

Nào…… Nào có ai làm vậy giữa ban ngày ban mặt!

Lại còn có…… thị vệ ở đây!!

Thẩm Hiếu dù sao cũng dùi mài sách thánh hiền nhiều năm, trong xương cốt vẫn luôn đoan chính cẩn thận, mấy lần lăn giường với Lý Thuật đều là do tình cảm khó nén lại được. Lần ở Kim Ngọc Các là bị nàng bức không còn đường lui, không thể nhịn được nữa; tối hôm qua là bởi vì sinh ly tử biệt.

Ngoài mấy lần đó, thật ra lúc ở chung với nàng, Thẩm Hiếu vẫn rất thẹn thùng.

Hôn một lát, Lý Thuật liền buông ra. Nàng cười nhìn nhìn, mặt Thẩm Hiếu đã đỏ như máu, cổ cũng hồng, nhiệt khí như thể muốn làm tan chảy ba thước tuyết.

Thẩm đại nhân của nàng, trên giường có thấy xấu hổ đâu nhỉ.

Lý Thuật sáng mắt, nhìn chằm chằm vành tai đỏ au của Thẩm Hiếu, chàng hận không thể quay người lập tức về phòng, nhưng cơ thể lại như bị đóng đinh một chỗ.

Đoạn cảm tình này, thái độ của Lý Thuật vẫn luôn rõ ràng: Nàng ấy cứ mãi trốn tránh. Lý Thuật không phải một tờ giấy trắng, quá khứ nàng cũng chưa từng ngây thơ, nàng luôn cảnh giác với người khác, chưa bao giờ thực sự bộc lộ tâm tư trong lòng.

Rất nhiều lần Thẩm Hiếu mong nàng hãy mở cửa trái tim, hôm nay rốt cuộc mong ước của chàng đã đạt được. Dù chàng có chút không chịu nổi sự to gan lớn mật của nàng, nhưng chàng lại không muốn trốn tránh.

Hai tai đỏ bừng, nhưng chàng không kìm nổi nụ cười nơi khóe môi.

Xúc cảm trên môi vẫn còn vương vấn, con nhóc này, sao lại thích cắn người thế hả. Cầm tinh con chó chắc.

“Ấy…… hay là tiểu nhân lui xuống nhé……?”

Thị vệ bị thồn ân ái vào mồm, nghẹn uất, đầu cũng không dám ngẩng. Nghĩ thầm trước đây công chúa với Thôi phò mã cũng chưa từng ngấy như vậy nha.

Lý Thuật nghe được bèn dời mắt nhìn qua, vẫy tay:

“Đi xuống đi, nhớ rõ để ý tin tức bên chỗ Thôi Tiến Chi cho ta.”

“Vâng.” ___Thị vệ đáp xong liền chạy biến.

Xung quanh không còn ai, hơi nóng trên mặt Thẩm Hiếu mới từ từ dịu xuống.

Chàng nói tiếp chính sự ban nãy:

“Nhưng nói thật, ta lại hy vọng Thôi đại nhân có thể sớm ngày giải quyết xong loạn lưu dân. Nếu không chỉ sợ loạn sẽ lan vào kinh thành.”

Chàng thở dài một hơi, nhìn những bông tuyết bay toán loạn:

“Nàng không biết mùa đông dân gian có bao nhiêu khổ. Nhà ở của họ bốn phía lọt gió, một trận tuyết lớn có thể cướp đi rất nhiều sinh mạng. Ngày thường đã khổ, mùa đông lại không phải lúc vụ mùa, nhàn rỗi dễ sinh suy nghĩ xấu, oán thiên trách địa. Nếu bây giờ loạn lạc không được giải quyết, bá tánh lại cổ động tuyên truyền, họ tập hợp thành số lượng lớn chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đáng nói họ đều chỉ là nông dân bần hàn, chỉ còn một con đường sống, không ai muốn làm phản cả.”

Lý Thuật nghe chàng nói đáy mắt cũng lạnh:

“Đông Cung có quan tâm đâu? Vì củng cố quyền thế địa vị, bọn họ chuyện gì mà không dám làm? Lưu dân Lạc phủ phản loạn, nguyên nhân cốt lõi cũng chỉ là sợ lão thất trị thủy có công, lung lay quyền lực của bọn chúng mà thôi.”

“Nhưng bọn họ đã quên, phản loạn lật đổ tiền triều chính là xuất phát từ nạn dân ở Hoàng Hà, Thái Tử cứ nhằm vào lão Thất, nhưng cuối cùng lại châm mồi lửa vào căn cơ lập quốc của phụ hoàng. Bọn họ tự làm tự chịu.”

Thẩm Hiếu lại than:

“Đạo lý như thế, nhưng thần tiên đánh nhau, bá tánh vô tội lại chịu tai ương.”

Chàng ngừng một lát:

“Cho nên ta nói, Thái tử không xứng với vị trí kia.”

Thần sắc trên mặt chàng lạnh lẽo:

“Ta sẽ công khai chuyện ở Lạc phủ, để xem chàng còn ngồi ở đó được bao lâu!”

Chàng nhìn về phía Lý Thuật, ngữ khí cực kỳ kiên định:

“Tước Nô, ta sẽ cáo ngự trạng.”

Có người phải lên tiếng vì chuyện này.

Lý Thuật đột nhiên im lặng.

Phụ hoàng bệnh nặng, Thái Tử giám quốc, thế lực Đông Cung lớn chưa từng có. Thẩm Hiếu cáo ngự trạng, giống như trứng chọi đá, hoặc là đến được tai thiên tử? Hai khả năng đều có thể xảy ra, đây là một lần cược sinh tử.

Lý Thuật đột nhiên túm lấy tay Thẩm Hiếu, nàng lại có chút sợ đầu sợ đuôi, nàng sợ Thẩm Hiếu lại xảy ra chuyện. Mất rồi tìm lại được, nào cho phép lại lần nữa đánh mất.

Thẩm Hiếu dường như biết nàng nghĩ gì, chàng trở tay nắm tay Lý Thuật, khẽ nhéo: “Nàng yên tâm.”

Tuy rằng chính chàng trong lòng cũng không nắm chắc mười phần. Nhưng bọn họ không có đường lui, đây là lựa chọn duy nhất.

Chàng sờ mái tóc của Lý Thuật, tay đỡ gáy nàng, cúi đầu nói:

“Ta cũng coi như đã chịu qua không ít kiếp nạn, luôn có thể gặp dữ hóa lành. Chứng tỏ ông trời phù hộ ta.”

Chàng cười:

“Nàng ngẫm lại xem, ban đầu nàng bức ta thị tẩm, khinh nhục ta thành bộ dáng gì, sau đó ta vẫn trúng Trạng Nguyên đó thôi; vụ gom lương giải nạn hạn hán Quan Trung ta vốn phải một mình gánh hậu quả, mắt thấy vô pháp chuyển mình, thế mà lại có thể thăng quan; bây giờ cũng thế, ta suýt chết ở Hoàng Hà, giờ đến lúc phải bắt họ đền mạng.”

Lý Thuật:

“Tóm lại chàng vẫn ghi thù chuyện thị tẩm ba năm trước chứ gì, muốn tính sổ với ta?”

Nàng giỡn, muốn xua đi không khí nặng nề.

Hiện giờ không đánh đổ Đông Cung, đợi đến khi Đông Cung thượng vị, chính là bọn họ phải chết. Thật sự không có đường lui, đập nồi dìm thuyền, phải liều chết một phen.

Nàng cũng không phải người mềm yếu, khoảnh khắc sầu lo ngắn ngủi đi qua, liền khôi phục sự bình tĩnh.

Nàng vấn vương:

“Chứng cứ trên tay chàng quan trọng, phụ hoàng không thấy thật uổng phí. Nhưng phụ hoàng bệnh nặng, cơ bản không thể gặp người.”

“Mấy ngày trước ta muốn tiến cung thăm bệnh, tấu thỉnh nhập cung lại bị Thái tử trả về, nói phụ hoàng đang tĩnh dưỡng, không được quấy rầy. Không chỉ có ta, lão Thất cũng thế.”

Lý Thuật nói xong liền thở dài:

“Ta nhất định phải tìm cơ hội để chàng gặp trực tiếp phụ hoàng mới được.”

Nàng nhăn mày:

“Hơn nữa phải thừa dịp Thôi Tiến Chi rời kinh đánh hạ Đông Cung, nếu không trên tay y có binh quyền, ai biết y có thể làm ra chuyện gì……”

Một trận gió mang theo tuyết thổi qua, Thẩm Hiếu lại khụ một tiếng, Lý Thuật mới phản ứng lại, vội đẩy chàng lại về phòng:

“Chàng mau vào bên trong, cẩn thận phong hàn.”

Nàng cũng đi theo vào phòng, phân phó thị nữ ở gian ngoài: “Đi bưng một chén canh sâm lại đây.”

Thị nữ vội đi xuống.

Lý Thuật xốc màn, vào phòng ngủ trắc gian. Thẩm Hiếu đã đóng cửa sổ, chàng lúc này đang đứng trước bàn trang điểm của nàng, trên tay cầm một cây trâm.

Đêm qua lúc gỡ tóc chưa kịp dọn, một bàn toàn là kim ngọc lóng lánh, so sánh với chúng, cây trâm huyết ngọc lại có vẻ ảm đạm.

Thẩm Hiếu vuốt lớp chỉ dày ở mối gãy, muốn nối ngọc không để lại dấu vết, tất phải qua tay thợ ngọc lành nghề, khi ấy chàng không có thời gian và tiền bạc.

“Chàng đang nhìn gì thế?”

Lý Thuật đi tới, thấy trong tay chàng cầm cây trâm, duỗi tay muốn giật lấy, lại bị Thẩm Hiếu tránh đi.

Thẩm Hiếu hơi xấu hổ:

“Cái này gãy rồi, bỏ đi, ban đầu chất lượng tuyệt hảo, nhưng một khi gãy cũng thành vô dụng.”

Lý Thuật lại trừng mắt nhìn chàng, đoạt lại: “Đưa đây ơ hay, của ta, ai cho chàng nói bỏ là bỏ?”

Nàng nói: “Bổn cung thích cài đấy!”

Hơi ngửa đầu, ra lệnh: “Cài lên cho ta!.”

Nói xong liền ngồi trước gương đồng, nghiễm nhiên coi Thẩm Hiếu thành thị nữ.

Thẩm Hiếu bất đắc dĩ, lần mò trên đầu nàng nửa ngày, không biết cắm chỗ nào cho đẹp. Cắm bên trái, lại cảm thấy hơi khó coi, rút ra cắm bên phải, lại thấy hơi sai sai, cuối cùng vẫn rút ra, định cắm vào chính giữa.

Búi tóc tinh xảo bị chàng vò loạn một hồi, sợi tóc cũng bung ra phất phơ trước mặt, Lý Thuật tức giận đến mức đập vào tay chàng, cuối cùng vẫn tự mình cài cho nhanh.

Da nàng dạo này hơi tái, kỳ thật không hợp cài trâm huyết ngọc, càng làm nước da có phần yếu ớt bệnh tật. Nhưng Lý Thuật cứ ngửa đầu, hỏi Thẩm Hiếu phía sau:

“Đẹp không?”

Thẩm Hiếu cúi đầu nhìn nàng, cười đáp: “Đẹp.”

Chàng cúi xuống nâng cằm nàng hôn lên, sau đó đôi bàn tay siết eo nàng, xoay người nàng lại, nhấc bổng lên đặt lên bàn trang điểm, không cho nàng chạy loạn.

Lúc này tự dưng lại gan lớn thế?

Lý Thuật nghĩ, ban nãy bị nàng hôn còn đỏ mặt, giờ không có ai lại chủ động như này.

Thẩm Hiếu đúng là kiểu ngoài lạnh trong nóng.

Hôn một lát, chàng mới rời đi, hơi thở phả vào mặt nàng. Không khí rất ái muội, dường như ngay sau đó chàng có thể nói những lời màn giường âu yếm.

Ai ngờ Thẩm Hiếu nhướng mày, lời nói ra lại là:

“Lý Thuật, nàng là đồ tồi xuống giường liền lật mặt.”

Lý Thuật sửng sốt, thấy Thẩm Hiếu nói xong những lời này liền buông nàng ra, điềm nhiên ung dung quay người đi.

Thẩm Hiếu vừa đi, vừa sờ cổ và bả vai, lúc này dấu răng còn nhức. Đêm qua nàng ép khô hết năng lượng của chàng, kết quả sáng nay lại để chàng lại trên giường một mình cô đơn.

Sau đó hai người lại chỉ nói chính sự, chính sự cái khỉ khô, quan hệ hợp tác đã sớm tan vỡ. Bây giờ giữa họ là quan hệ gian tình, gian tình ai lại đi bàn bạc chính sự với nhau.

Thẩm Hiếu đi đến mép giường ngồi xuống, Lý Thuật liền vọt qua, đẩy chàng ngã xuống giường, ngồi trên người chàng, hùng hổ: “Chàng nói ai là đồ tồi?”

Thẩm Hiếu đảo mắt: “Nói nàng đấy.”

Chàng bắt đầu nghiêm túc đếm đếm:

“Lần đầu tiên, trước khi làm nàng nói sẽ cho ta một chức quan, xách quần lên là lật lọng; lần thứ hai, trên giường thì nàng nói thích ta, xuống giường lại chối bay biến.”

Thẩm Hiếu trí nhớ tốt, mấy lần Lý Thuật giở thói tráo trở chàng đều nhớ kĩ.

Chàng bóp cằm Lý Thuật: “Giờ nàng đã rơi vào tay ta, tương lai còn dài, cứ chờ ta tính sổ đi.”

Lý Thuật bị chàng nói mà mắc nghẹn: “Chàng —— lòng dạ hẹp hòi!”

Hai người náo loạn thêm một lát, mới cùng nhau nằm xuống giường.

Tuyết càng lớn, trong phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi trên mái nhà.

Suy nghĩ của Lý Thuật nhất thời bay xa, nhớ tới khi còn nhỏ, năm ấy mẫu thân còn chưa đi. Mùa đông rất lạnh, năm ấy trong cung mở cung yến nhưng người ta quên không gọi nàng tới đoàn viên, một công chúa trong lãnh cung, quên liền thôi. Nàng có chút tủi hờn, bởi trên cung yến có thể được ăn rất nhiều đồ ngon. Mẫu thân muốn dỗ nàng, nửa đêm còn nổi lửa nấu một nồi canh đậu hũ.

Canh suông nước nhạt, nhưng hơi nóng bốc lên nghi ngút. Xiêm y mỏng manh, hơi nước xuyên qua lớp vải chạm vào da thịt lạnh buốt, đậu hũ rất nóng, ăn vào cả người cũng ấm lên.

Đến tận bây giờ nàng vẫn nhớ như in cảm giác đó.

Cảm giác của một gia đình.

Lý Thuật vươn tay mò mò đôi mắt Thẩm Hiếu, khẽ gọi: “Thẩm Hiếu.”

“Hửm?”

“Chàng ngủ rồi sao?”

“Chưa.”

“Năm nay giao thừa chúng ta cùng nhau trải qua nhé.”

“Được.”

Chàng nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình.

Trước khi giao thừa, theo thường lệ trong cung sẽ mở yến. Tiền triều thì mở tiệc chiêu đãi hoàng tử cùng trọng thần, hậu cung thì chiêu đãi công chúa cùng mệnh phụ.

Cung yến đoàn viên, rất có ý nghĩa tượng trưng, nghe nói phụ hoàng gần đây thân thể đã đỡ hơn chút, tốt xấu có thể động đậy, vậy khẳng định sẽ cố gắng tham gia.

Là thời cơ tốt nhất để cáo trạng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN