Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 187: Giang Đông cấp báo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 187: Giang Đông cấp báo


Khuôn mặt của Ngụy Diên trắng bệch, đối phương chỉ có năm chiếc sào xa dựa vào thành, y cũng không có để ở trong lòng, nhưng y vạn lần không ngờ, binh sỹ trong sào xa này lại hung hãn như vậy, giết binh sỹ của y bại lui liên tục, y mới đột nhiên ý thức được, mình đã khinh địch rồi.

– Ép lên đi! Tiêu diệt toàn bộ bọn chúng….

Ngụy Diên khua đại đao đích thân xông lên, đại đao hung mãnh bổ xuống, đầu ba gã binh sỹ Giang Đông xông vào trận địa bị chém bay, máu phun ra, bắn tung tóe đầy người Ngụy Diên, y hét lớn một tiếng.

– Giết!

Vung đao giết vào bên trong địch, một nghìn binh sỹ theo y ùa lên, chia ra bao vây, đem hai trăm người đang hung hãn xông vào trận địa áp chế bọn họ ở tại nơi trèo lên thành, phòng ngừa bọn họ tụ hợp thành một.

Trên đầu thành quân Kinh Châu cũng biết, một khi quân Giang Đông phá thành, mọi người bọn họ một người đều không sống được, bởi vậy quân Kinh Châu cũng liều chết vồ đến, hai trăm quân Giang Đông tinh nhuệ xông vào trận địa tuy rằng hung hãn, nhưng dù sao nhân số không nhiều, đối mặt với vòng vây dày đặc của quân thủ thành Sài Tang, nhất thời cũng không thể xông ra.

Trên thành dưới thành vẫn ác chiến như cũ, thang bị lật ngã, binh sỹ công thành bị bắn trúng rơi xuống thành, tiếng kêu thảm thiết, rống lên liên tiếp, quân Giang Đông dưới thành cũng bắn tên như mưa, không ngừng có quân thủ thành trúng tên ngã xuống đất, cuộc chiến song phương công thủ vô cùng ác liệc.

Nhưng uy hiếp lớn nhất vẫn là năm chiếc sào xa, chúng tựa như năm cái thông đạo dẫn lên thành, quân Giang Đông liên tục không ngừng từ nơi này mà đi lên đầu thành, Ngụy Diên gấp đến độ ánh mắt đều đỏ, y thấy thủ quân bắn tên về phía sào xa, đá ném liên tục, lại không có hiệu quả gì.

Mà móc sắt dài vừa móc trên cột gỗ, lập tức liền bị binh sỹ Giang Đông trên sào xa vung đao chặt đứt, binh sỹ Giang Đông cũng rút ra bài học, không hề cho quân thủ thành một cơ hội.

Lúc này, một tên binh sỹ vội vàng chạy tới, hô to với Ngụy Diên:

– Ngụy Tướng quân, Tư Mã có lệnh, dùng dầu hỏa! Dầu hỏa!

Ngụy Diên lập tức tỉnh ngộ, ở bên trong cánh cửa đầu thành giấu không ít dầu hỏa, y lập tức khàn giọng hô to:

– Dùng dầu hỏa thiêu hủy sào xa!

Trăm tên lính ôm bình gốm đựng dầu hỏa xông lên, đem bình gốm ra sức ném lên năm chiếc sào xa, bình gốm vỡ tan, dầu hỏa màu vàng nhạt chảy đầy trên sào xa, đây là dầu hỏa trải qua chiết xuất, uy lực mãnh liệt hơn bình thường.

Lúc này hỏa tiễn cùng lúc bắn ra, “Uỳnh!” sào xa bốc cháy lên, ngọn lửa lan ra tán loạn, chỉ trong chốc lát, đại hỏa hừng hực liền đem năm sào xa trước sau nuốt sống, binh sỹ ở bên trong sào xa kêu thảm thiết, binh sỹ trên sân không chỗ chạy trốn, đều từ trên xe nhảy xuống, phần lớn khó lòng thoát chết.

Đã không có quân chi viện từ phía sau, hai trăm quân hung hãn xông lên thành lúc đầu cũng càng đánh càng ít, cuối cùng toàn bộ bị quân thủ thành tiêu diệt.

Lưu Cảnh cũng không trực tiếp chỉ huy chiến đấu, lần này hai phía nam và bắc thành đồng thời bị tiến công, còn phải chú ý hai nơi tường thành bị tập kích, hắn cần nắm trong tay toàn cục.

Lúc này Lưu Cảnh đứng trên đài quan sát, nhìn chăm chú vào cuộc chiến ở bốn phía, đối với huyết chiến ở thành bắc, thành nam tốt hơn nhiều, mười mấy sào xa toàn bộ ở nửa đường bị máy ném đá và thạch pháo phá hủy, binh sỹ công thành chỉ có thể dựa vào thang để tiến công, lại bị Liêu Hóa suất lĩnh hai nghìn quân thủ thành gắt gao ngăn chặn, tử thương thảm trọng.

Tuy rằng Liêu Hóa võ nghệ không bằng Ngụy Diên, nhưng khi năng lực thủ thành, lại cao hơn Ngụy Diên một bậc, hơn nữa đã trải qua huyết chiến năm ngoái, y đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm.

Lưu Cảnh thấy dầu hỏa phát huy hiệu quả, sỹ khí quân địch bị hạ thấp, y lập tức ra lệnh:

– Lệnh cho Vương Thái trợ giúp thành bắc!

Một lát sau, Vương Thái suất lĩnh một nghìn quân tràn đầy sức lực xông lên thành, khiến binh lực phòng thủ trên thành bắc đạt tới bốn nghìn người, quân Kinh Châu dần dần chiếm được thế thượng phong, khống chế được cục diện.

Xa xa, Tôn Quyền kinh ngạc nhìn sào xa bị đại hỏa thiêu hủy, y lại một lần nữa lĩnh giáo được uy lực của dầu hỏa, thật lâu sau, Tôn Quyền thở dài một tiếng.

– Truyền lệnh thu binh!

“Keng! Keng! Keng!”

Theo tiếng chuông gõ vang thu binh, quân công thành Giang Đông rút lui giống như thủy triều, bỏ lại thi thể đầy dưới đất, thang mây công thành và sào xa bị đốt cháy la liệt khắp nơi, quân Giang Đông kết thúc đợt tiến công quy mô lớn đầu tiên.

Trên đầu thành lập tức vang lên một tràng hoan hô.

……

Trên đầu thành bắc, các binh sỹ đang bận rộn rửa sạch chiến trường, tên chồng chất như núi, cây và đá lăn được dọn dẹp sắp xếp gọn gàng lại, vô số thi thể bị đem xuống, mấy chục danh y đang khẩn trương trị thương cho binh sỹ.

Lưu Cảnh cũng đang ở trên đầu thành bắc thị sát, thỉnh thoảng an ủi binh sỹ bị thương, lúc này sỹ khí tăng vọt, không cần hắn lại tiếp tục ủng hộ.

Lúc này, Ngụy Diên bước nhanh đi tới, vẻ mặt xấu hổ ở trước mặt Lưu Cảnh quỳ một gối thỉnh tội.

– Ty chức khinh địch, suýt nữa khiến quân Giang Đông công phá được đầu thành.

Lưu Cảnh nâng dậy y cười nói:

– Đây là vấn đề kinh nghiệm, kinh nghiệm thủ thành của Văn Trường không đủ, không thể làm mà không hề sơ suất, sai lầm không thể tránh được, Văn Trường đúng lúc bù đắp sai lầm, đây mới là mấu chốt, tin rằng sẽ không có lần sau.

Ngụy Diên cười khổ một tiếng.

– Sẽ không có lần sau!

Lưu Cảnh gật gật đầu, lại nói:

– Không cần nói nhiều nữa, tập trung tinh lực chuẩn bị đại chiến, chúng ta sắp đối mặt với cuộc chiến công thành ngày càng kịch liệt tàn khốc hơn, nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị.

– Ty chức đã hiểu.

Ngụy Diên thi lễ, lui xuống.

Lúc này, Lưu Cảnh vừa liếc nhìn Lưu Hổ đứng ở một bên, thấy y vẻ mặt lo lắng, không đợi y mở miệng, Lưu Cảnh liền cười nói:

– Huynh sẽ có cơ hội xuất chiến, không cần lo lắng.

– Nhưng lần trước đệ cũng nói như vậy!

Lưu Hổ giống như trẻ con, trong giọng nói tràn đầy ủy khuất, Lưu Cảnh cười vỗ vỗ bờ vai của y, an ủi:

– Trọng giáp bộ binh các huynh là con át chủ bài của ta, không đến thời khắc nguy cấp, ta sao có thể dễ dàng lấy ra, nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ, ta sao lại không cần các huynh.

Lưu Hổ lúc này mới nhếch miệng mỉm cười, y gãi đầu nói:

– Như vậy là có thể trở về khai báo, bằng không, đám gia hỏa kia đánh ta thành con hổ chết cũng không chừng. Lưu Cảnh vừa tức giận, vừa buồn cười, đá y một cước.

– Mau cút đi! Nếu không ta cũng sẽ đánh huynh thành con hổ chết đấy.

Lưu Hổ cười ha hả, chạy vội xuống thành, nhìn thân ảnh khổng lồ kia biến mất, Lưu Cảnh lắc đầu, lại đến trước tường thành, chăn chú nhìn vũ khí hài cốt thi thể chất đầy ngoài thành.

Mấy trăm quân sỹ Giang Đông lén lút xuất hiện trên chiến trường, đem một vài thương binh chưa chết về đại doanh, hơn trăm binh sỹ Kinh Châu cũng thu thập vũ khí trên chiến trường, song phương không can thiệp chuyện của nhau, cũng không có phát sinh chiến đấu, đây là một giao kết ngầm trong chiến tranh, giữa hai cuộc chiến, cho phép song phương tự cứu trợ thương binh.

Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối, không phải tất cả địch chiến song phương đều đã tuân thủ loại giao kết ngầm này, nhưng ít ra quân thủ thành Sài Tang và quân Giang Đông, sẽ ngầm đồng ý loại quy tắc này tồn tại.

Ánh mắt của Lưu Cảnh lại nhìn ra đại doanh quân Giang Đông ở đằng xa.

Đại doanh quân Giang Đông được thiết lập ở phía tây bắc, bên kia có mấy trăm mẫu đất trống, thì ra là bến thuyền riêng của Đào gia, lúc trước có một rừng cây hẹp dài và cách xa chiến trường thành bắc, nhưng toàn bộ rừng cây này đã bị chặt mất, khiến đại doanh và chiến trường liền làm một mảng.

– Tư Mã cảm thấy tình hình chiến đấu của Hoàng lão tướng quân bên kia như thế nào?

Chẳng biết lúc nào, Từ Thứ đã xuất hiện ở bên cạnh Lưu Cảnh, trong mắt của y có chút vẻ ưu tư.

– Nói thật, ty chức đang lo lắng cho huyện Hạ Trĩ.

Lưu Cảnh nhìn y một cái, bỗng nhiên hiểu ý của y.

– Nguyên Trực đang lo lắng quân Giang Đông cũng sử dụng dầu hỏa sao?

Từ Thứ gật gật đầu.

– Nếu bọn họ đã hiểu rõ dầu hỏa, vũ khí dẫn cháy sắc bén như thế, bọn họ cũng biết sử dụng, ty chức lo lắng bọn họ sẽ dùng máy ném đá đem dầu hỏa quăng lên đầu thành, dùng lửa thiêu thành bắc, hoặc là dùng dầu hỏa đốt cửa thành, đối với chúng ta đều rất có sức uy hiếp.

Lo lắng của Từ Thứ không phải không có lý, tuy nhiên Lưu Cảnh lại tin tưởng Hoàng Trung sẽ không để cho hắn thất vọng, hắn mỉm cười.

– Hoàng lão tướng quân lấy ba nghìn binh sỹ tinh nhuệ phục kích quân địch, ta tin tưởng lão nhất định sẽ có tin tức tốt truyền đến.

…..

Trong đại trướng, Tôn Quyền sắc mặt xanh mét, chắp tay sau lưng ở trong đại trướng đi qua đi lại, ở của đại trướng, Hàn Đương quỳ ủ rũ, không nói được một lời, toàn bộ một nửa cánh tay y màu đỏ, mũi tên trên vai đã bị nhổ, rắc thuốc băng bó lại.

Hôm nay tiến công Sài Tang bất lợi, tâm tình vốn là vô cùng hậm hực, hiện tại lại nghe nói Hàn Đương bại binh, năm nghìn quân toàn bộ bị diệt, lửa giận trong lòng liền không kìm nổi phát tác ra.

– Ta dặn dò ngươi thế nào, bảo ngươi hành quân cẩn thận, thận trọng, cần phải nắm lấy hai tòa huyện thành, ta có bắt ngươi trong một đêm phải thắng không? Ngươi vẫn cứ giữ thái độ nóng lòng như vậy, như vậy không trúng kế mới là lạ, bây giờ ngươi làm hỏng đại sự của ta rồi, ngươi giao phó với ta như thế nào đây?

Tôn Quyền càng nói càng giận, y nói đại sự đều không phải là chiếm lĩnh được huyện Dương Tân, mà là chỉ huyện Hạ Trĩ, y vốn định phái người đi lấy lượng lớn đá than dầu, dùng để đối phó Sài Tang, hiện tại Hàn Đương bại binh, ý tưởng lấy đá than dầu cũng theo đó mà tan biến, khiến y có thể nào không căm tức.

Lúc này, Chu Du bên cạnh tiến lên khuyên nhủ:

– Ngô Hầu, Hàn Tướng Quân cũng không phải là sơ suất, chúng thần vẫn cho rằng Lưu Cảnh binh lực không đủ, sẽ không ở huyện Dương Tân lưu lại nhiều quân thủ thành, không ngờ Hoàng Trung lại suất quân đuổi tới, Ngô Hầu, đây thật ra là tình báo của chúng ta xảy ra vấn đề.

Mặc dù trong lòng Chu Du cũng cực kỳ chán nản, Hàn Đương thảm bại, người đi tới Hạ Trĩ lấy dầu hỏa đều chưa có trở về, điều này có nghĩa là bọn họ không thể dùng dầu hỏa để phản công Sài Tang, y có nhiều mưu kế đều không thể thực hiện được, khiến trong lòng của y tràn đầy cảm giác thất bại.

Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, nhất định phải giúp Ngô hầu tỉnh táo lại, không thể bị lửa giận làm cho mê muội đầu óc.

Lời khuyên của Chu Du khiến sự tức giận trong lòng Tôn Quyền thoáng dịu đi, y vừa liếc nhìn Hàn Đương, thấy tinh thần tiều tụy, bị thương không nhẹ, liền căm hận nói:

– Đi xuống chữa thương trước đi! Đợi thương thế tốt lại xử phạt sau.

– Đa tạ Ngô Hầu, đa tạ Chu Hộ quân!

Hàn Đương thi lễ cảm tạ, đứng dậy lui xuống, nhìn Hàn Đương đi xa, Tôn Quyền thở dài một hơi nói:

– Hôm nay tác chiến bất lợi, tử thương vượt qua tám nghìn người, còn có toàn bộ năm nghìn quân của Hàn Đương bị diệt, hơn nữa Lưu Cảnh sử dụng hỏa công, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lòng quân, Công Cẩn, bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Chu Du cảm giác lòng tin của Tôn Quyền đã lung lay, liền an ủi:

– Ngô hầu quá để ý hỏa công của đối phương rồi, kỳ thật thần cho rằng, Lưu Cảnh mặc dù có vũ khí hỏa công khá lợi hại, nhưng nó cũng không thể chi phối chiến cuộc, mấu chốt vẫn là viện quân của Hoàng Trung đã đến, khiến Lưu Cảnh có được binh lực bổ sung.

– Thần phỏng đoán, trong thành hẳn là có sáu bảy nghìn quân thủ thành, chúng ta nên thay đổi sách lược công thành, ty chức đề nghị không công thành phía nam và bắc nữa, mà tập trung binh lực tiến công thành bắc.

Đúng lúc này, ngoài trướng vải bỗng nhiên truyền đến một tiếng người đang chạy nhanh, có quân sỹ ở ngoài trướng vải lớn tiếng bẩm báo.

– Ngô Hầu, tin khẩn cấp từ Giang Đông!

Tôn Quyền giật mình kinh hãi, vội vàng nói:

– Lấy thư ra đây!

Một gã sứ giả vội vàng đi vào lều lớn, đem một phong thư của Trương Chiêu đưa lên cho Tôn Quyền, Tôn Quyền mở bức thư ra đọc một lần, sắc mặt lập tức trở nên trầm trọng.

– Ngô Hầu, chuyện gì đã xảy ra?

Chu Du ở một bên bất an hỏi.

Tôn Quyền lắc đầu, lo lắng nói:

– Quân sư gửi thư, người Sơn Việt thừa dịp binh lực ở biên giới Đông Ngô hư không tạo phản, công chiếm huyện thành, thanh thế to lớn, quân sư hy vọng chúng ta lập tức rút quân.

Chu Du không có khuyên nữa, lúc này, cần Tôn Quyền đưa ra một quyết đoán, Tôn Quyền khoanh tay đi đến cửa đại trướng, chắm chú nhìn thật lâu vào thành Sài Tang, y bỗng nhiên quay đầu lại dứt khoát nói:

– Cho dù rút quân, cũng phải lấy được Sài Tang, bắt sống Lưu Cảnh, truyền mệnh lệnh của ta, tập trung binh lực tấn công thành bắc, trong vòng hai ngày, cần phải nắm lấy Sài Tang cho ta!

……..

Chú thích của tác giả: Năm Kiến An thứ tám, Tôn Quyền ồ ạt tiến công Giang Hạ, đánh bại Hoàng Tổ, cũng là bởi vì người Sơn Việt tạo phản mà bắt buộc phải rút quân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN