Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 195-2: Thâu tóm Giang Hạ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 195-2: Thâu tóm Giang Hạ (2)


Quận nha Giang Hạ nằm phía bắc thành Vũ Xương. Gần cửa bắc là một tòa kiến trúc rộng trăm mẫu đất. Nơi này nhiều năm qua vẫn là quan nha của Hoàng Tổ. Lưu Cảnh thâu tóm Giang Hạ, chỗ quận nha Giang Hạ này đương nhiên cũng thu về dưới tay hắn.

Từ trong quân doanh đi ra, Lưu Cảnh vòng đến quận nha. Tô Phi đã tới từ trước, cùng chúng quan trong quận nha chào hỏi, cùng nhau đợi Lưu Cảnh đến, Tô Phi lại dẫn tất cả mọi người đến bái kiến.

Lưu Cảnh cũng không làm khó đám tiểu quan lại này. Bọn họ đối với hắn cũng rất quan trọng, bọn họ có thể bảo đảm sự vận hành trong quận Giang Hạ được diễn ra như bình thường.

Lưu Cảnh trấn an bọn họ thật tốt, nói rõ về bổng lộc, đãi ngộ ước chừng nửa canh giờ, sau đó mới cho họ lui ra. Nhẹ nhàng thở ra, lúc này hắn mới đứng dậy đánh giá gian phòng mình vừa tới.

Thẳng thắn mà nói, hắn rất thích quận nha này, rộng rãi, khí thế, lại khong mất đi sự tinh xảo thanh lịch. Chỗ này có thế nhìn thấy tiểu cảnh, nhìn ra được Hoàng Tổ xây dựng tòa quan nha này tốn không ít công phu. Gian phòng quan nha này cũng rộng rãi sáng sủa, đồ trang biện đều được chế thành từ lim thượng đẳng, vô cùng tinh tế.

Làm việc ở đây, quả thật khiến người ta có cảm giác nắm đại quyền trong tay. Tuy nhiên Lưu Cảnh còn chưa suy xét tốt, sau này mình có dời khỏi Vũ Xương hay không, hay lại tiếp tục ở lại Sài Tang.

Đồng thời, hắn vẫn có suy nghĩ khác, hắn muốn xây dựng sự nghiệp ở Hạ Khẩu, nói đó cắt giữa Hán Thủy và Trường Giang, vị thế chiến lược cực kỳ trọng yếu. Ở Hạ Khẩu xây dựng sự nghiệp, có lợi cho hắn nhìn ngắm được Tương Dương.

Lúc này, Tô Phi ở cửa cười nói:

– Cảnh công tử, ty chức có thể vào không?

– Mời vào!

Tô Phi tiến vào phòng, theo sau anh ta còn hai người nữa, một là Đặng Long, huyện lệnh Vũ Xương, xuất thân từ Đặng thị ở Nam Dương, là em trai út của Trị trung Đặng Nghĩa ở Kinh Châu và là bạn học của Hoàng Xạ, hai người có mối quan hệ rất khăng khít. Cho nên Đặng thị ở Nam Dương và Hoàng thị ở Nam Dương mặc dù là thế giao, nhưng Hoàng Tổ vẫn bổ nhiệm Đặng Long làm huyện lệnh huyện Vũ Xương.

Người còn lại Lưu Cảnh biết, chính là Chu Cốc, gia chủ Chu gia. Chu gia năm ngoái rời khỏi Sài Tang, rời bỏ Vũ Xương. Không ngờ thế sự khó lường, Hoàng Tổ bị giết, Chu Tịnh cũng đầu hàng, Lưu Cảnh thâu tóm quận Giang Hạ. Như vậy cuộc sống của Chu gia lại bắt đầu khó khăn rồi.

Tuy nhiên vợ còn của Tô Phi là nữ nhi Chu gia. Chính bởi tầng quan hệ này, Chu Cốc liền dựa vào mối ân tình của Tô Phi, hy vọng có thể được Lưu Cảnh bỏ qua. Dù sao hơn một năm nay Chu gia không xâm phạm đến lợi ích của Lưu Cảnh. Hơn nữa, bọn họ vốn rất khiêm tốn, chuẩn bị chịu sự trả thù của Hoàng Xạ.

– Hóa ra là Chu gia chủ, đã lâu không gặp.

Lưu Cảnh hướng sang Đặng Long gật đầu chào hỏi, lại nhìn Chu Cốc cười nói:

– Lệnh đệ đi Giang Đông, ta còn cho rằng Chu gia sẽ đi theo.

Chu Cốc sắc mặt đổi trắng, Lưu Cảnh nói những lời này biểu hiện quan trường Giang Hạ sẽ không dùng lại Chu gia. Trong lòng gã tuyệt vọng lại khẩn trương, thanh âm run rẩy:

– Chu gia… gốc ở Giang Hạ, sao có thể đi Giang Đông?

Lưu Cảnh cảm nhận được Chu Cốc khẩn trương, hắn đột nhiên hiểu được, Chu Cốc là hiểu lầm lời nói của mình. Hắn cười cười bảo:

– Chu gia chỉ cần tích cực nộp thuế ruộng, ủng hộ quân đội Giang Hạ là được. Trong mắt ta, Chu gia hay Chu gia, Đào gia không có gì khắc nhau, ta sẽ đối xử như nhau.

Lời của Lưu Cảnh đem lại cho Chu Cốc một tia hy vọng, gã vội vàng nói:

– Chu gia sẽ toàn lực ủng hộ Cảnh công tử, tuyệt không có lòng hướng về Giang Đông.

Lưu Cảnh chẳng qua là cấp cho Tô Phi chút mặt mũi thôi, chuyện của Chu gia rất khó nói. Nếu Chu Tịnh cũng bị Tôn Quyền lợi dụng, khó bảo toàn Chu gia không phản bội Giang Hạ. Dù sao cũng là gia tộc đời trước, về sao lại quan sát tiếp! Hắn trấn an Chu Cốc thêm vài câu, Chu Cốc liền đứng dậy cáo từ.

Thực tế rất nhiều chuyện Lưu Cảnh muốn biết, chỉ có điều chưa có thời gian hỏi chi tiết, Thẳng đến khi Chu Cốc rời đi, hắn mới có cơ hội hỏi Tô Phi:- Tô Quận thừa có tin tức gì của Hoàng Xạ không?

Đây là tin tức Lưu Cảnh đặc biệt quan tâm. Hắn biết quân đội trong tay Hoàng Xạ bị Chu Du đánh tan, nhưng lại không biết tình tiết, tung tích của Hoàng Xạ cũng không rõ. Mấu chốt là Hoàng gia ở Giang Hạ lực ảnh hưởng rất lớn. Một khi Lưu Biểu đem Hoàng Xạ bổ nhiệm làm Thái thú Giang Hạ, chỉ e gây bất lợi cho mình.

Tô Phi lắc đầu:

– Ty chức chỉ biết Hoàng Xạ trong loạn quân trốn thoát, y đi nơi nào ty chức không rõ. Tuy nhiên có thể khẳng định được, khi y chạy trốn bên người không còn tên lính tốt nào, tung tích không rõ, có lẽ y sẽ tới Tương Dương đầu nhập vào Thái gia. Công tử không cần đem người này để trong lòng.

– Vì sao?

Huyện lệnh Đặng Long đứng bên cạnh mỉm cười đấp:

– Hoàng Xạ ở trong quân Giang Hạ danh tiếng không tốt, đánh đâu bại đó, trong dân gian cũng không được mọi người kính yêu. Quan trọng hơn là, Hoàng gia đã bị Tôn Quyền hoàn toàn diệt trừ, Hoàng Xạ cho dù trở lại Giang Hạ cũng không thể làm được gì.

– Lời này của ngươi là có ý gì?

Lưu Cảnh không hiểu hỏi:

– Cái gì gọi là “Hoàng gia đã bị Tôn Quyền hoàn toàn diệt trừ”?

– Chắc công tử còn chưa biết! Hoàng thị sơn trang đã bị Tôn Quyền phái người giết hại toàn bộ, con cháu Hoàng gia từ ông lão tám mươi tuổi cho tới trẻ nhỏ ba tuổi, nam nữ lão ấu mấy trăm người một tên cũng không bỏ sót. Ty chức hôm trước mới tới Hoàng thị sơn trang, không ngờ tìm không ra một người họ Hoàng.

Tin tức này khiến Lưu Cảnh vừa mừng vừa sợ. Hắn quả thật không biệt việc này, hắn cũng đang lo lắng việc xử lý Hoàng gia, lại không ngờ rằng Tôn Quyền tặng hắn một đại lễ, đem phiền não của hắn loại trừ triệt để. Thật không thể nào tốt hơn.

Lưu Cảnh lại nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi:

– Vậy tài sản và đất đai của Hoàng gia hiện giờ xử trí thế nào?

Đặng Long liếc mắt nhìn Tô Phi, Tô Phi tiếp lời nói:

– Có một việc ty chức muốn nói rõ, ba vạn thạch lương thực của Hoàng gia đã bị ta chở đi, dùng làm lương thực cho năm nghìn binh sĩ. Về phần những tài sản khác, ty chức chưa lấy một vật, tất cả đều niêm phong cất vào kho trong Hoàng thị sơn trang.

Lưu Cảnh gật đầu, việc này rất bình thường. Năm nghìn quân sĩ của Tô Phi cần quân lương, anh ta là người Giang Hạ, không thể đi đánh cướp lương thực của dân, lấy lương thực của Hoàng gia là hợp tình hợp lý. Hắn không thể trách cứ được.

Tuy nhiên Lưu Cảnh càng quan tâm đến ruộng tốt của Hoàng gia. Hắn biết rằng ở Kinh Châu Hoàng gia được xưng tụng là đệ tam thế gia, sau hai nhà Thái gia và Khoái gia, gần như có được một nửa ruộng tốt của Giang Hạ.

Hắn lại hỏi:

– Như vậy ruộng đất đâu rồi, tình hình ruộng đất thế nào?

– Hồi bẩm Cảnh công tử, ruộng nương của gia tộc Hoàng thị ruộng tổng cộng có chín ngàn bốn trăm khoảnh, phân bố ở Vũ Xương và Hạ Khẩu. Hiện tại tất cả khế đất đều nằm ở huyện nha. Về phần xử trí như thế nào, ty chức và Quận thừa đều cho rằng nên chờ công tử quyết định.

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói:

– Sáng mai, chúng ta đến Hoàng thị sơn trang một chuyến, xem có thể thu hoạch được bao nhiêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN