Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 246-2: Ba phương đấu sức (2)
Tối hôm đó, Lưu Cảnh tuyên bố “Hịch chống Tào tặc” ở Giang Hạ, tức giận mắng mỏ Tào Tháo danh là Hán thần nhưng thật ra là Hán tặc. Kinh Châu mục là tôn thất dòng chính, là trọng thần của đương triều, được Thiên Tử giao quyền Phù tiết Mục tại Kinh Châu. Tào tặc vì diệt dòng họ nhà Hán mà ngang nhiên xâm lấn Kinh Châu. Vì tư lợi mà kéo Kinh Châu vào cuộc chiến, khiến dân chúng lầm tham. Người dân Kinh Châu chịu sự chà đạp của vó ngựa quân Tào, thảm án tại Hạ Khẩu chính là ngày mai của người Kinh Châu.
Lưu Cảnh ra lời kêu gọi người trong thiên hạ chống Tào tặc, kêu gọi dân chúng Kinh Châu tuyệt đối không được khuất phục, phải đồng lòng chống Tào, cuối cùng hắn viết trong hịch văn:
– Lưu Cảnh bất tài, vì dòng họ nhà Hán lúc này lấy việc giúp đỡ xã tắc nhà Hán là nhiệm vụ chính cho mình. Nguyện xuất binh từ Giang Hạ đi Kinh Châu giúp dân chúng chống lại quân Tào, nguyện cầm Long Tuyền ba thước chém đầu trên cổ Tào tặc, làm trong sạch bầu trời nhà Hán!
Lưu Cảnh lập tức phái cả trăm kỵ binh đi đến các quận, huyện khắp Kinh Châu để truyền “Hịch chống Tào tặc”.
Vào tối hôm đó, Lưu Cảnh đích thândaaxn theo 2 vạn quân Giang Hạ tinh nhuệ và 500 thuyền chiến lên bắc Hán Thủy trùng trùng điệp điệp mà tiến thẳng về phía Phàn Thành.
………….
Trong Thái lý Tương Dương, Thái Mạo dưới sự hộ vệ của hơn mười binh sĩ đánh ngựa phi thẳng về phía lão trạch Thái Thị.
Thái Mạo vừa nhận được tin, bệnh tình của thúc phụ Thái Huấn đang nguy kịch. Tuy rằng thời cuộc loạn lạc bất an, nhưng Thái Huấn là tiền nhiệm gia chủ, là bề trên dòng chính của Thái gia, có ảnh hưởng rất lớn đến dòng họ khiến Thái Mạo không thể không bỏ lại công việc vội vàng chạy về Thái Lý.
Chạy tới trước phủ, Thái Mạo xuống ngựa chạy nhanh vào trong. Ông gặp Thái Diễm ở sân nhỏ. Thái Diễm cũng là con trai của Thái Huấn, là cha của Thái Tiến đảm nhận chức Thái thú Ba Quận.
Tính cách của Thái Diễm điềm đạm, làm việc chắc chắn, không nói nhiều. Tám năm trước đây y được bổ nhiệm chức Thái thú Ba Quận. Ba lần dời khỏi Ba Quận, nhưng được hương thân phụ lão ở đây hết lòng giữ lại. Lần cuối cùng được cả người ngựa của phụ lão Ba Quận khiêng quay trở về thị trấn.
Ngay đến Lưu Biểu cũng mấy lần tán thưởng cho y làm quan tam nhiệm, tạo phúc một phương. Lần này y tới Tương Dương thăm bệnh tình của Lưu Biểu Châu Mục, không ngờ lại gặp phải cuộc xâm lấn của quân Tào.
Thái Mạo chào hỏi Thái Diễm:
– Nhị thúc bây giờ thế nào rồi?
Thái Diễm nhìn liếc qua Thái Hòa phía sau, gật đầu nói:
– Hòa đệ chờ một lát, phụ thân mời đại ca vào một mình.
Thái Mạo bước nhanh vào sân đi thẳng đến phòng tĩnh dưỡng của Thái Huấn, vừa vào phòng ông đã ngẩn người ra. Trong phòng bày một cái bàn rất rộng, trên mặt bàn còn có mấy cái linh bài, có hương án thờ cúng và vòng hương tỏa khói nghi ngút.
Ngay bên cạnh bàn, Nhị thúc Thái Huấn đang nhắm nghiền mắt, mặt mũi còn hồng hào, tinh thần vẫn ổn, đâu có giống với vẻ đang lâm bệnh nguy kịch.
Thái Huấn mở to mắt chỉ vào linh bài:
– Đâu là bài vị của phụ thân, đây là ông nội, kia là bài vị của cụ, ngươi quỳ xuống đi!
Thái Mạo kinh sợ chậm rãi quỳ xuống, lạy ba cái về phía bài vị, lúc này Thái Huấn mới lạnh lùng hỏi:
– Bài vị của cha ngươi ở ngay trước mặt, ngươi hãy nói cho ta biết, có phải ngươi đã đầu hàng Tào Tháo không?
Thái Mạo đã hiểu, Nhị thúc giả bệnh để mình phải quay về. ÔNg im lặng một lúc lâu rồi gật đầu thừa nhận câu hỏi của Thái Huấn.
– Đầu hàng Tào Tháo cũng không phải là chuyện gì mất mặt. Bây giờ Tào Hán khó phân, hơn nữa theo trưởng gia tộc suy nghĩ, cách làm của ngươi cũng không sai. Chuyện này ta có thể hiểu được, nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi một chút, bây giờ quân Tào xuôi nam công chiếm Phàn Thành, ngươi chuẩn bị ứng phó thế nào đây?
Thái Mạo thấy thúc phụ cũng không có ý trách mình, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến việc quân Tào công chiếm Phàn Thành, ông lại lập tức nhíu mày lại.
– Bẩm báo thúc phụ, hôm qua Tào Tháo có cho người mang đến cho cháu một phong thư, yêu cầu cháu phải gom năm trăm thuyền chiến đưa lên bờ bắc. Cháu rất lo về chuyện này, không biết phải làm gì bây giờ.
– Vấn đề chính là chỗ ngươi đầu hàng Tào Tháo quá sớm. Nếu như Tào Tháo tự mình dẫn đại quân xuôi nam, lúc đó ngươi mới đầu hàng thì thứ nhất bảo vệ được dân chúng; thứ hai cũng không mất vinh hoa phú quý. Nhưng ngươi lại đầu hàng quá sớm, trở thành quân cờ trong tay Tào Tháo. Nếu ngươi làm rồi, ngươi đã phản bội Kinh Châu. Còn nếu ngươi không làm, ngươi phản bội lại Tào Tháo, hiền chất, cháu tiến thoái lưỡng nan rồi!
Thái Mạo xấu hổ cúi đầu nói:
– Cháu biết sai rồi, sớm biết thế cháu đã hỏi ý kiến nhị thúc, nhưng việc đã đến nước này cháu hối hận thì cũng đã muộn. Bây giờ khó xử, cháu thực sự không biết nên làm gì cho đúng, khẩn cầu nhị thúc chỉ cho cháu một con đường sáng.
– Quả thực ra rất khó xử lý.
Thái Huấn trầm tư một lát rồi hỏi:
– Hiện tại Tương Dương có bao nhiêu thuyền chiến?
– Tổng cộng hơn tám trăm thuyền, trong đó có ba trăm thuyền Phàn Thành đang ở trong tay Thái Tiến. Cậu ấy từ chối giao cho Tương Dương. Còn hơn năm trăm chiến thuyền khác do cháu quản lý. Bây giờ Tào Nhân cần năm trăm thuyền chiến, không biết tại sao y lại biết rõ tình hình của Tương Dương như vậy?
– Chuyện này cũng không có gì lạ, quân Tào ở Tương Dương sao lại không có thám tử chứ?
Dừng một chút, Thái Huấn lại hỏi:
– Thủy quân Giang Hạ có động tĩnh gì không?
– Cháu có được tin tình báo khẩn cấp. Tối hôm qua, thủy quân Giang Hạ đã xuất phát, chậm nhất sáng mai sẽ đến Tương Dương.
Thái Huấn gật đầu chậm rãi nói:
– Cháu nên biết thân phận của cháu, cháu là quân sư của Kinh Chây, không phải quan quân cấp thấp tham mấy lượng vàng. Cháu đầu hàng Tào Tháo chứ không phải Tào Nhân, cho nên ngươi hoàn toàn không cần để ý đến yêu cầu của y. Nếu như cháu đồng ý yêu cầu đó thì chính cháu đã hạ mình rồi, cháu phải nhớ kĩ lời ta nói… Cháu vì Kinh Châu mà đầu hàng chứ không phải làm nội ứng của quân Tào. Cháu tính toán là muốn kế nhiệm Kinh Châu mục chứ không phải như Hoàng Xạ làm Giáo úy chó má gì đó.
Lời của Thái Huấn như cảnh tỉnh khiến Thái Mạo lập tức tỉnh ngộ. Ông ta toát cả mồ hôi trong lòng vừa cảm kích vừa hổ thẹn liền cuống quýt gật đầu:
– Cháu đã hiểu rồi, đa tạ nhị thúc đã cảnh tỉnh cháu!
– Cháu biết nên làm thế nào chưa?
Thái Huấn hơi nhắm mắt hỏi.
– Cháu hiểu rồi ạ, cháu sẽ để Lưu Biểu làm thay cháu bước này, ngựa, Đại đô đốc thủy tam quân, Tổng đốc Kinh Châu chống Tào, vì tương lai kế nhiệm Kinh Châu Mục mà gây dựng cơ sở.
– Còn chưa đến nỗi là hồ đồ sao, đi đi!
Thái Mạo dập đầu rồi đứng dậy đi ra, một lát sau Thái Diễm đi vào, khom người hỏi:
– Phụ thân còn có chuyện gì chỉ bảo không ạ?
Thái Huấn thản nhiên nói:
– Con đi nói với Tiến nhi, bảo nó lấy một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ bến đò Tương Dương, phải đi ngay bây giờ để nó hành động trước khi trời tối.
Lúc hoàng hôn, trên bến thuyền Tương Dương khói tỏa dày đặc như một biển lửa. Mấy trăm tên lính đã đốt thuyền trên bến tàu.
Không chỉ có Tương Dương mà ở ngoài bến thuyền Long Trung khoảng 10 dặm cũng nghi ngút khói bụi. Hơn ba trăm chiến thuyền từ Phàn Thành đến cũng bị bọn lính phóng hỏa.
Bến thuyền Tương Dương bị cháy khiến cho cả thành Tương Dương xôn xao, dân chúng đến xem chật ních, họ xì xào bàn tán.
Mặc dù đa số người trong họ kinh ngạc nhưng vẫn có nhiều người thầm vui mừng. Đốt bến thuyền cũng có nghĩa là quân Tào không thể qua sông nam hạ được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!